Chương 15: Tính toán thật sự
Sáng sớm hôm sau, bên trong tòa nhà từ bên ngoài nhìn không ra có gì đặc biệt, liền bắt đầu bận rộn cả lên.
Lưu Vũ Hào đem số lương thực dự trữ chia đều theo đầu phân phát cho mỗi người và ngay cả Lăng Mặc với Diệp Luyến cũng không ngoại lệ.
Dĩ nhiên đối với số thức ăn đầy ba lô của Lăng Mặc, hai chai nước suối và mấy túi quà vặt vốn không có tác dụng nhiều đối với hắn. Còn về Diệp Luyến thì càng không cần phải nói, cô ấy hoàn toàn không có chút hứng thú nào đối với đồ ăn của người bình thường.
Nhưng khi những người khác nhận lấy số thức ăn rất ít ỏi, lại nhìn thấy đầy hài lòng của Lăng Mặc thì biểu cảm của họ hơi khó chịu.
Lục Hân với gò má vẫn còn chưa hết sưng lại thấp giọng oán hận nói với người bên cạnh: "Hắn vốn không quản chúng ta, lại còn lấy đồ chúng ta chia cho hắn!"
"Đừng nói, ông còn muốn bị đánh à..." Tên con trai đeo mắt kính quay đầu sang và cau mày nói.
"Còn không phải là các người nhát gan sợ phiền phức!" Mặt Lục Hân lập tức phồng đến đỏ bừng và sau đó thấp giọng tức giận mắng rồi chợt ngậm miệng lại.
Cho dù Lăng Mặc đến ngay cả cái nhìn thẳng cũng không nhìn hắn một cái, nhưng khi Lục Hân nhìn thấy Lăng Mặc đi đến, vẫn là ngậm cái miệng thúi lại mà không tiếp tục nói nữa.
"Các người có những vũ khí gì?" Lăng Mặc nào có để ý đến loại người như Lục Hận, hắn đi thẳng đến bên cạnh Lưu Vũ Hào và hỏi.
Lưu Vũ Hào đang lục lọi cái gì đó trong mấy cái ba lô, ngẩng đầu lên khi nghe thấy như vậy và hơi ngượng ngùng móc ra một con dao phay: "Cái này coi như là tốt nhất."
Thực ra thì dựa vào lực cánh tay của người bình thường, nếu muốn dùng một con dao phay chặt đầu Zombie xuống, vốn là chuyện rất khó thực hiện được. Muốn lập tức gây ra vết thương chí mạng, ngăn cản hành động của Zombie, phỏng đoán cũng không hề dễ dàng.
Hơn nữa, khi đánh cận chiến thì dù có vũ khí trong tay cũng là một thử thách cực lớn đối với sức mạnh ý chí và năng lực phản ứng của người bình thường. Nếu không phải lúc đầu có con rối xác chết hỗ trợ, Lăng Mặc cũng rất khó dựa vào chiến đấu mà dần dần tiến bộ.
Nhưng có còn hơn không, có dao phay trong tay vẫn tốt hơn so với tay không.
"Mỗi người cố gắng hết sức với một con đi. Zombie cũng chỉ lợi hại hơn một chút với bình thường, hơi dũng khí và chút năng lực phản kháng cũng không có. Suy cho cùng, Zombie vẫn thắng về số lượng."
Lăng Mặc hơi hời hợt nói. Một con Zombie bình thường, người bình thường gặp phải, đúng là vẫn có sức đánh một trận. Chính vì như vậy, Lăng Mặc mới xem thường đám người trong phòng tay chân khỏe mạnh, thể lực dư thừa, nhưng hết lần này tới lần khác dựa vào việc ăn bám một cô bé.
"Nói thì đơn giản!"
Mặc dù có người bất mãn lẩm bẩm, nhưng tất cả mọi người vẫn lập tức vây quanh Lưu Vũ Hào nhận vũ khí.
Nhìn thái độ của Lăng Mặc, cho dù bọn họ gặp nguy hiểm thì phỏng đoán cũng sẽ không ra tay. Ngộ nhỡ Hạ Na với Lưu Vũ Hào đến lúc không có thời gian rảnh chú ý đến họ, bọn họ cũng không thể chờ chết tại chỗ...
Thức ăn với vũ khí cũng nhanh chóng được phân phát xong và Hạ Na cũng xách trường đao tràn đầy vết máu trở lại.
Cô ấy đã ra khỏi cửa sớm, cũng dọn dẹp hết đám Zombie đi lang thang gần đó trước và cũng coi như là đi trước mở đường.
"Đi thôi. Nhất định phải đến Tam Trung trước buổi chiều." Hạ Na vừa đến đứng ở cửa, lộ ra vẻ kiên ngạo trên mặt và hơi chút kiên quyết.
Hạ Na vừa lên tiếng, đám người này liếc nhìn nhau và cũng theo sát phía sau Lưu Vũ Hào đi xuống lầu. Lăng Mặc và Diệp Luyến đi ở cuối.
Cửa vừa đẩy ra, hai xác Zombie nằm ngang ở bên ngoài lập tức đập vào mắt và đám con gái lập tức kinh hãi kêu lên.
"Đừng ồn ào! Sẽ thu hút Zombie đến đấy!" Hạ Na cau mày quay đầu lại nói.
Mấy cô gái kia lập tức che miệng và mặc dù mấy tên con trai khác không kêu lên nhưng biểu cảm cũng không hề dễ coi chút nào. Thấy cảnh tượng này, Lăng Mặc âm thầm lắc đầu khi làm sâu mọt thời gian dài và đến ngay cả người sống sót bình thường cũng không bằng. Cho đến tận bây giờ, phỏng đoán là không có nhiều người sống sót sẽ bị kinh sở vì nhìn thấy thi thể.
"Tam Trung ở phía này, trên đường phải đi qua ba khu dân cư nhỏ với hai con phố lớn và còn có một bệnh viện, cho nên trên đường rất nhiều Zombie. Ông chỉ cần giúp vào thời điểm tôi không đối phó được là được rồi." Hạ Na quay đầu nói với Lăng Mặc.
Lăng Mặc hờ hững gật đầu và kéo tay Diệp Luyến lại với vẻ mặt không cảm xúc. Sở dĩ hắn đồng ý thỉnh cầu của Hạ Na là trên thực tế có rất nhiều nhân tố trong đó. Trong lòng Lăng Mặc khâm phục cô gái này và đồng thời cũng muốn làm chút gì đó vì Vương Lẫm khi dẫu sao thanh đoản đao này cũng cực kỳ dễ xài. Nhưng Vương Lẫm đã chết, hắn chỉ có thể giúp thân thích của cô ấy một tay...
Nhưng mặt khác, đây cũng là một cơ hội đối với Lăng Mặc, không chỉ có thể mượn cơ hội này tìm hiểu một chút tình hình nội thành mà còn có thể rèn luyện năng lực điều khiển rối trên thực tế và nâng cao kinh nghiệm lúc chiến đấu.
Thực ra thì ngày thường phối hợp với Diệp Luyến, cùng với ngày hôm qua thử khống nhiều Zombie, Lăng Mặc mơ hồ nhận ra mặc dù năng lực điều khiển rối của hắn càng ngày càng thuần thục, nhưng hắn luôn cảm giác có một lớp ngăn cách. Đây chính là 'nút cổ chai' theo nghĩa thông thường...
Không biết sau khi đột phá tầng 'nút cổ chai' này, hắn có thể đạt đến cảnh giới gì. Thực lực bản thân tăng lên càng nhanh, cũng có thể hỗ trợ Diệp Luyến tiến hóa nhanh hơn và nói không chừng cũng có thể khiến cho cô ấy nhanh chóng khôi phục lại ý thức sớm hơn.
Từ khi nuốt vào viên gel trong đầu Zombie biến dị, xuất hiện một chút manh mối về việc sinh ra ý thức sau đó, Diệp Luyến không còn cảm thấy hứng thú chút nào đối với viên gel trong đầu Zombie bình thường và hiệu quả thu được cũng không lớn sau khi nuốt vào.
Điều này cũng đồng nghĩa là hắn phải mang Diệp Luyến đi tìm Zombie biến dị nhiều hơn nữa...
Dựa vào kinh nghiệm của hai lần gặp phải Zombie biến dị và phân tích của bản thân, Lăng Mặc cảm thấy địa điểm Zombie biến dị xuất hiện đều là nơi khá khép kín và lại có số lượng người nhất định.
Bất kể là bệnh viện hay trường học, nhất là trường học kiểu nội trú hoàn toàn cũng rất có thể xuất hiện Zombie biến dị!
Vào khoảnh khắc đáp ứng Hạ Na, Lăng Mặc cũng đã quyết định, chỉ cần đến cửa trường học, hắn sẽ tách ra hành động riêng với đám người Hạ Na. Bọn họ đi cứu viện trong khi bản thân hắn mang Diệp Luyến và tìm kiếm Zombie biến dị ở trong trường.
Mang theo một đám 'của nợ', tốc độ tiến về phía trước của đám người Hạ Na cũng không nhanh. Nhưng thấy Hạ Na mang biểu cảm thả lỏng, vung tay chém ngã Zombie, cảm giác sợ hãi của đám người này cũng giảm bớt rất nhiều. Mặc dù sức chiến đấu của Lưu Vũ Hào chưa bằng Hạ Na, nhưng cậu ta lại rất biến phối hợp với động tác công kích của Hạ Na. Mỗi khi Hạ Na bị mấy con Zombie dồn ép, cậu ta sẽ bất thình lình lao đến lặng lẽ giải quyết một hai con trong đó và thuận lợi rút lui về phía sau lưng Hạ Na.
Nhìn lại những người khác, cho dù cầm vũ khí cũng chẳng dám động tay...
Sau khi thuận lợi đi qua khu dân cư nhỏ thứ nhất, rốt cuộc đã xuất hiện người hy sinh đầu tiên.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng, một cánh tay đột nhiên vươn ra từ sau kệ hàng sụp đổ, kéo lấy một tên con trai trong đó.
Mà tên con trai này chỉ kịp phát ra tiếng kêu sợ hãi, 'bùm' một tiếng và bị kéo thẳng vào trong kệ hàng.
Lúc Lăng Mặc một cước đá văng kệ hàng cách gần hắn nhất, tên con trai kia đã bị một con Zombie nhỏ tầm 7-8 tuổi cắn vỡ cổ họng, mắt mở to miệng kêu 'ọc ọc' và ứa máu ra ngoài khi đến ngay cả lời cũng không nói ra được. Chỉ trông một giây đồng hồ ngắn ngủi, cổ hắn ta bị xé ra một lỗ thủng to và đến ngay cả khí quản cũng bị kéo ra ngoài.
Con Zombie nhỏ miệng đầy máu ngẩng đầu lên, xuyên qua mái tóc bẩn thỉu rối bời là ánh mắt đỏ lạnh lẽ trông giống người chết nhìn chằm chằm vào Lăng Mặc và chợt nhảy đến.
Đối với với loại Zombie này, Lăng Mặc rất ung dung, nhất là sau khi biết được hiệu ứng tức thì của việc sử dụng năng lực điều khiển rối.
Vào khoảnh khắc ánh mắt giao nhau với con Zombie nhỏ kia, Lăng Mặc đã khống chế được nó trong khoàng thời gian ngắn ngủi, đến ngay cả nhảy về phía hắn trông giống như hành động công kích ở trên thực tế cũng là do Lăng Mặc điều khiển.
Vào lúc mắt thấy con Zombie nhỏ sắp đụng vào người mình, người phía sau đã phát ra tiếng kêu sợ hãi, Lăng Mặc vung đoản đao trong tay với vẻ mặt không biến sắc.
"Phụt!"
Một dòng máu bị văng lên tường cùng với động tác của Lăng Mặc, con Zombie nhỏ kia trực tiếp nặng nề ngã rơi xuống từ không trung và rơi xuống bên chân Lăng Mặc.
"Hắn đã chết."
Lăng Mặc nhìn xác Zombie cũng không muốn nhìn thêm, lại nhìn qua tên con trai ngã trong vung máu kia và sau đó nói ngắn gọn.
Cả đám lập tức im lặng và mấy giây sau có một cô gái đột nhiên khóc thành tiếng, nhưng từ sự sợ hãi đối với Zombie, cô ấy lập tức che kín miệng mình lại và tiếng khóc hoàn toàn bị chặn ở trong miệng mà biến thành tiếng nghẹn ngào mơ hồ không rõ lúc cô ấy phát ra âm thanh.
Những cô gái còn lại cũng vô cùng hoảng sợ khi nhìn thi thể kia vẫn hơi co giật và vành mắt gần như đỏ. Biểu hiện của đám con trai cũng không khá hơn là bao.
1 Bình luận