• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1

Chương 05

4 Bình luận - Độ dài: 8,576 từ - Cập nhật:

“Vậy, kế hoạch là gì?”

Rin tựa mình vào một giá đồ, khua tay hỏi Katashi.

Cậu không trả lời.

“Này, chàng Samurai, chẳng nhẽ cậu định ở yên trong này cho đến khi chúng phủ kín ngoài kia sao?”

Katashi vẫn lăm lăm thanh kiếm trong tay, tập trung vào cánh cửa.

“Xem ra cậu cũng khá dũng cảm đấy, nhưng không được thông minh cho lắm nhỉ?”

“Suỵt!” – Katashi không ngoái lại, nhưng hành động cho thấy cậu không có vẻ gì là thích thú với câu hỏi của Murasaki Rin cho lắm.

“Tùy cậu thôi.” – Rin nhún vai. Trông thái độ của cô ta không có vẻ gì là đang cợt nhả cả.

Rin cũng thế mà mặc kệ Katashi luôn, cô ta bắt đầu quay sang tôi.

“Này?”

Ánh mắt sắc lẹm của Rin đánh về hướng tôi, biểu cảm khuôn mặt cô ta không có vẻ đang hăm dọa, nhưng ánh mắt lại toát ra một luồng khí đầy quyền lực khiến tôi chỉ muốn thu mình lại ngay lúc đó.

“Cô là Tachibana Hana lớp 3A phải không? Hai người cứ thế cắm đầu vào trong này mà không chuẩn bị kế hoạch gì à?”

Cái đó… phải là tôi hỏi cô mới đúng.

“Thật ra thì…”

Chẳng kịp để cho tôi trả lời, Rin lập tức nhìn qua hướng khác, khoanh tay chống cằm suy nghĩ. Cô nàng thật kỳ lạ, tự dưng bắt chuyện với chúng tôi rồi lại chẳng thèm để ý tới câu trả lời.

Cô ta đang tỏ ra khinh thường tôi đấy à?

Tôi chợt hiểu ra cảm giác của những đứa thấp kém hơn cố bắt chuyện mình lúc trước. Lũ kém cỏi tội nghiệp. Vậy mà bây giờ tôi lại cảm thấy như mình mới chính là đứa kém cỏi tội nghiệp ấy.

Là công chúa được nâng hứng từ trong trứng, bị đối xử đột ngột như vậy, tôi chỉ muốn khóc òa lên.

Trông tôi như vậy nhưng cúng khá là mau nước mắt. Bị đụng chạm danh dự một tí là tôi cũng có thể khóc được rồi. Vậy mà hành động của Rin vừa rồi như kiểu cô ta đã nhục mạ tôi vậy.

Tôi dặn mình phải cố nhịn. Tình hình lúc này không cho phép tôi được trẻ con. Thôi thì cô ta cũng hơn tôi một bậc mà.

Nhắc đến khóc nhè, cô bạn mít ướt Miyu của tôi vẫn đang ở ngoài kia. Chúng tôi không thể ở mãi trong này được.

Tôi luôn nhớ Murasaki Rin không phải là người thích giao tiếp. Lần tôi biết được có kẻ vượt qua mình, tôi nhất quyết phải tới lớp bên cạnh để xem bằng được cô ta ghê gớm như thế nào. Thế nhưng khi ngó vào trong lớp 3C, tất cả những gì tôi thấy chỉ là một Murasaki Rin đang lặng lẽ ngồi đọc sách, không có đám đông nào vây quanh và cô ta cũng chẳng bắt chuyện với ai cả. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào một góc bốn lăm độ, mặc dù cũng mang trên mình chiếc áo sơmi đen, Blazer đỏ và váy ngắn đồng phục như tôi và bao nữ sinh khác, nhưng mái tóc đen truyền thống và đôi mắt sâu tím hút hồn khiên cho cô ta như một nữ thần lặng lẽ lung linh dưới ánh mặt trời.

Nghe nói vì tính cách có hơi lập dị nên Murasaki Rin không có bạn. Nhưng cô ta chỉ ngồi không cũng toát nên được vẻ quyền quý. Chắc hẳn gia đình của Rin là những người có quyền lực trong xã hội và có vẻ như đám ‘thường dân’ cũng tự biết vị trí của mình mà không dám lại gần cô ta.

Thế mà lúc này cô ta lại chủ động bắt chuyện với hai người lạ mặt là tôi và Katashi cơ đấy.

Bầu không khí phía bên kia cảnh cửa kia bắt đầu trở nên yên tĩnh lạ thường, từ trong này thì tôi cũng không thể biết rõ tình hình ngoài đó đang như thế nào.

Suy nghĩ một hồi, Rin chẳng nói chẳng rằng, đột nhiên rời khỏi vị trí của mình, đi về sau những kệ đồ.

Chắc hẳn cô ta vừa nghĩ ra một sáng kiến gì đấy.

“Cô đi đâu vậy?”

Là giọng của Katashi.

Rin bước ra từ sau kệ đồ, trong tay cô ta là một cuộn giấy. Tôi nhận ra ngay, đó là giấy khổ A3 dùng trong Mỹ Thuật.

“Chà, cuối cùng cậu cũng chịu nói chuyện với tôi. Tôi cứ tưởng mình là kẻ phiền nhiễu chứ.”

Tôi bắt đầu thấy nhói. Cô ta vừa bơ ngoắt tôi một lúc trước kìa

Tôi bắt đầu nghe thấy những tiếng rên rỉ bên ngoài hành lang và cảm nhận được chuyển động của một dòng xác sống bên ngoài đó.

“Suỵt!” – Katashi bất ngờ đưa tay lên miệng, ra dấu cho chúng tôi yên lặng.

Chẳng cần cậu phải nhắc thì tôi cũng tự biết mà ngậm miệng lại.

Nhưng tiếng chân chậm rãi, loạng choạng, ngày một dày đặc hơn phía bên ngoài nhà kho.

Chúng tới rồi!

Cả ba im lặng một hồi chờ. Tôi nghe thấy tiếng đập thùm thụp lên cánh cửa, nhưng không cảm thấy sự tấn công. Có thể chỉ là vài xác sống vô tình va quẹt qua cánh cửa khi di chuyển mà thôi. Dường như bọn chúng không thể đánh hơi thấy ba chúng tôi ở trong này.

Tôi nín thở nắm chặt lấy một giá để đồ, nhìn bóng những bước chân lết qua thành hàng qua khe cửa. Cố không phát ra âm thanh, chỉ mong bọn chúng đừng có phát hiện ra trong này.

Không phải chứ. Dù tôi mới chỉ nhìn thấy đám xác sống một lần ngày hôm qua, nhưng không ngờ lại phải chạm mặt chúng sớm như vậy. Lúc này đây, ngăn cách giữa tôi và lũ quỷ ăn thịt người đó, chỉ có duy nhất một cánh cửa nhà kho.

Tôi nhắm mắt lại và bắt đầu nhẩm đếm trong đầu, chờ đợi trong vô vọng rằng bọn chúng sẽ đi khỏi.

10 giây, 20 giây, rồi một phút trôi qua. Những tiếng rên rỉ, tiếng móng cào lên tường và tiếng răng cửa va đập vào nhau. Tôi cảm tưởng như đó là một phút dài nhất trong cuộc đời mình.

Dù cho có xem bao nhiêu phim về thây ma trước đây, và dù đã tận mắt chứng kiến những gì xảy ra ở trường ngày hôm qua, cũng không thể nào kinh khủng bằng cảm giác ở sát chúng như thế này.

Một vài phút trôi qua, bầu âm thanh lại lắng xuống. Tôi hé mắt, vẫn nín thở, cố chắc rằng không còn thấy bóng chân nào dưới khe cửa kia nữa. Tôi vẫn chưa chịu tin rằng bọn chúng đã đi qua.

Vãn còn có tiếng xác sống phía bên kia, nhưng có vẻ như không phải là một bầy như vừa rồi.

Katashi khẽ gõ nhẹ lưỡi gươm lên mặt sàn. Cậu ở sát cảnh cửa nhất, nét mặt cũng căng thẳng chẳng khác gì chúng tôi.

Không có phản hồi.

Quỷ tha ma bắt, Katashi, cậu đang làm cái gì thế?

Phía bên ngoài vẫn còn có tiếng thây ma rên rỉ, Katashi lại gõ nhẹ lưỡi gươm lên mặt sàn một lúc.

Nhưng dường như đám thây ma bên ngoài không hề chú ý tới âm thanh của Katashi, vẫn còn tiếng rên rỉ, tiếng bước chân loẹt quẹt, nhưng chẳng có gì va đập lên cánh cửa cả.

Lúc này Katashi mới nới lỏng thanh Katana trong tay, thở phào nhẹ nhõm. Cậu tạm thời thu kiếm lại vào bao. Bước tới chỗ chúng tôi.

Cậu đánh mắt về phía Rin.

“Tạm thời bọn chúng đang không để ý tới trong này, nếu cô đang có một cao kiến gì, và nếu kế hoạch khả thi, thì tôi sẽ theo cô.”

Thấy Katashi rời khỏi vị trí, tôi và Rin cũng bớt căng thẳng mà thả lỏng người.

“Vậy là cậu có để ý đến tôi…”

Rin khẽ nhếch khóe môi lên mỉa mai.

“Thôi… thôi đi…” – Katashi đỏ mặt.

Ghê thật, Murasaki Rin còn dám làm cả Katashi đỏ mặt nữa. Tôi cũng cảm thấy bắt đầu bị thu hút bới cô ta.

Rin bày mảnh giấy xuống mặt đất, trải rộng ra hết cỡ. Trên đó chỉ có một màu trắng xóa, chưa được viết gì lên cả.

Rồi cô ta lấy một cây bút ra.

Tôi và Katashi chúi mặt vào mảnh giấy trên sàn nhà, theo dõi đôi bàn tay đang nhoay nhoáy của Rin.

“Được rồi, cứ cổ thủ ở trong này chúng ta sẽ chẳng đi được đến đâu cả, tôi có một kế hoạch, ít nhất sẽ đưa chúng ta ra khỏi tầng bốn này…”

“Sau đó thì sao?” – Katashi hỏi với giọng đầy ngờ vực.

“Cậu có vẻ nóng nảy nhỉ?” - Rin cười mỉm. Nếu có thể tiến xa hơn, tôi muốn rời khỏi ngôi trường này.”

“Vì sao? Chẳng phải nơi này là an toàn nhất sao?”

Rin dừng lại lấy cây bút gõ lên đầu Katashi.

“Cậu đúng là kém thông minh mà, thử tưởng tượng xem ngôi trường này là một chiếc hộp, và những căn phòng bên trong là những chiếc hộp nhỏ hơn. Lũ Zombie kia vây quanh chiếc hộp đó, một khi tràn vào được chiếc hộp lớn diện tích sinh tồn của chúng ta sẽ thu hẹp lại một chiếc hộp nhỏ hơn. Vậy một khi Zombie đã tràn vào trong chiếc hộp nhỏ nhất thì sẽ như thế nào?”

Rin chuyển cây bút sang một góc trống trên mảnh giấy, vẽ một chiếc hộp vuông và nhiều chiếc hộp con bên trong đó nữa để minh họa cho Katashi hiểu. Cô ta vừa giải thích, vừa ngoáy bút minh họa.

Katashi không hỏi nữa, chỉ tưởng tượng ra đã khiến cậu tái mét mặt mà nuốt nước bọt.

“Vậy tại sao cô không lên chiếc trực thăng kia?”

Tôi lên tiếng xen ngang cuộc đối thoại giữa Rin và Katashi.

Cô ta khẽ đánh mắt liếc tôi.

“Ý tôi là… cô không có bạn bè gì ở trường… điều gì níu kéo cô ở lại?”

Rin vừa tiếp tục vẽ vừa lặng lẽ trả lời.

“Xét cho cùng, chiếc trực thăng đó chỉ đưa chúng ta tới một chiếc hộp khác ở Tokyo mà thôi, điều đó chẳng thay đổi được gì cả.”

Katashi đưa ánh mắt kỳ quặc nhìn tôi.

“Ê… sao chứ? Tớ ở lại vì các cậu mà?”

Cậu ta không trả lời. Thật khó hiểu mà, mới đêm qua vừa nói tôi biến khỏi cuộc đời cậu ta đi, thì sáng nay đã vội vàng tới cứu tôi rồi. Không lẽ cậu là Tsundere chắc.

Trong lúc chúng tôi mải trò chuyện, với vài đường bút, Rin đã hoàn tất một sơ đồ giản lược của bốn tầng nhà.

“Tập trung vào đây nào!” – Rin đặt đầu bút xuống một điểm trên bản đồ. Sơ đồ được vẽ rất dễ hiểu nên tôi nhận ra ngay cô ta đang chỉ vào đâu.

“Đây là vị trí của chúng ta…” – Rin khoanh tròn ô vuông hiển thị kho để dụng cụ trên tầng 4.

Tiếp đó, cô ta dê bút một đường thẳng tới cuối hành lang.

“Cậu biết đây là gì không?”

“Eh… Cầu thang thoát hiểm?”

“Chính xác…” – Rin đặt bút đánh dấu chứ X vào điểm hiển thị cầu thang thoát hiểm phía cuối hành lang.

“Vừa rồi đám Zombie tràn lên bằng cầu thang chính, và phần đông học sinh cũng vậy. Tôi nghĩ cầu thang chính bây giờ là lối thoát nguy hiểm nhất. Còn cầu thang thoát hiểm này, có thể đã có người sử dụng, nhưng nếu chưa, đây là cơ hội cho chúng ta…”

Ngầu thật, trông cô ta như một chiến lược gia vậy.

Một tiếng la thất thanh phát ra từ phía bên ngoài kia, hình như là vọng xuống từ trên tầng 5, rồi kéo theo đó là một tiếng la, rồi hai, ba tiếng la nữa. Cả ba dừng lại chăm chú về phía cửa lắng nghe. Có vẻ như đám xác sống đã bắt được một vài người.

Tôi nghe mà lạnh cả sống lưng, liền nhích sát lại gần Katashi.

Rin tiếp tục trở lại với sơ đồ của cô ta.

“Được rồi, không còn nhiều thời gian nữa đâu, cậu muốn chú ý thì tùy, tôi không nhắc lại lần thứ hai đâu.”

Này, sao cô vẫn có thể bình thản được như vậy? Có người vừa bị xe xác đấy. Bộ cô không biết sợ là gì hay sao?

Rin không nhắc tới tôi trong kế hoạch của cô ta. Có vẻ như cô ta chưa từng xem tôi là một phần của nhóm này.

Rất nhiều tiếng la thất thanh vang lên phía bên ngoài cánh cửa. Có cả tiếng đập cửa nhà kho nữa, nhưng rồi cũng bị ắt đi bởi tiếng hét và tiếng xác sống xé xác người ở ngoài kia. Tôi cố hết sức mình để lờ đi, tập trung vào bài giảng của ‘cô giáo’ Rin.

Tôi nghe tiếng bước chân người chạy ngang qua bên ngoài nhà kho, nhưng rồi lập tức là một tiếng thất thanh khác, rồi lại bị ắt bởi tiếng rên rỉ của thây ma và tiếng xé nhai. Tôi vừa tưởng tượng ra cảnh một học sinh vừa tìm đường thoát phía bên ngoài hành lang kia rồi bị một đám xác sống vây quanh, tới lúc những hàm răng kề sát cổ người học sinh đó, tôi không còn dám hình dung tiếp nữa.

Rin tích chi chít những dấu X bên ngoài hành lang. Tôi nhận ra ngay đó là biểu tượng cho xác sống.

“Giả sử như đám vừa rồi đã đi hẳn, thì dựa vào âm thanh ít nhất ngoài hành lang cũng phải còn lại ngần này tên…”

Tôi quan sát sơ đồ, thấy ở phía đối diện bên kia hành lang, gần đường cầu thang chính, sau một góc quặt có một cầu thang thoát hiểm khác, tôi hỏi Rin.

“Tại sao ở đây cũng có một cầu thang thoát hiểm mà cô lại chọn đường cầu thang ở tít cuối hành lang kia làm gì?”

Rõ ràng thang thoát hiểm gần đường cầu thang chính gần chúng tôi hơn, vậy mà Rin lại chọn tuyến đường kéo dài tới cả chiều rộng của ngôi trường.

“Đường cầu thang chính không an toàn, hầu hết thây ma tràn lên đều tập trung ở hai đường cầu thang chính. Thay vì gần, nhưng lối đi này không gần đường thang chính nào cả nên tuy dài, nhưng có lựo thế là tập trung ít thây ma hơn…”

Cô ta không nhìn tôi, tiếp tục.

“Còn muốn chọn lối gần cô có thể tự thử, tôi không cản đâu.”

Katashi chẳng thèm để ý tới ý kiến của tôi. Lại một lần nữa, cứ như tôi chưa từng tồn tại vậy.

Rin dùng bút gạch ngay đi cầu thang thoát hiểm còn lại trên bản đồ.

“Tôi đoán nếu chọn tuyến đường này chúng ta sẽ gặp ít nhất là hơn chục thây ma, nếu đường thoáng thì chỉ cần với một con dao mỗi người cũng có thể giải quyết được…”

Cô ta nói mà như đùa, làm như ai cũng bình tĩnh được như cô vậy. Thế rồi tôi chợt nhìn thấy Katashi bên cạnh mình… Khoan đã, tôi là đứa yếu đuối nhất ở đây sao?

Rin tiếp tục sao chép lại sơ đồ của cô ta hai lần, có vẻ như đây là sơ đồ của tầng 2 và tầng 3. Sau đó cô ta lại nhanh chóng hoàn tất sơ đồ của tầng 1.

Hơn nửa tầng một là sảnh chính cùng các phòng quản lý của giáo viên, nửa còn lại là căng tin và lớp học nên sơ đồ có hơi đặc biệt hơn các tầng còn lại một chút. Tôi để ý thấy khoảng trống to nhất, chính là sảnh chính của trường. Rin không thương tiếc gì mà gạch ngay nó đi sau khi vẽ xong.

Cô ta nhanh nhẹn ngoáy hai đường bút đơn giản ở tầng 2 và tầng 3 rồi đặt bút xuống cửa thoát hiểm phía sau của tầng 1.

“Ở tầng 2 và tầng 3 chúng ta cứ chạy xuôi theo thang thoát hiểm chính là sẽ ổn thôi…”

Tôi nhìn bản đồ, tầng 2 và tầng 3 có thể dễ dàng bỏ qua vì chúng tôi trong thang thoát hiểm, nhưng điểm đến sau cùng ở tít một góc khác dưới tầng 1. Xuống được tới tầng 1 lành lặn rồi, lại là cả một câu chuyện dài khác. Tôi nhớ cảnh tượng chiều qua, bên kia tấm kính ở sánh chính tầng một là cả trăm thây ma, qua một đêm, số lượng thây ma hướng về đây có thể gia tăng nhiều hơn cả thế.

“Vậy nếu một trong hai người muốn trở lại lớp học thì sao?”

Mọi ánh mắt trong căn phòng đổ dồn về phía tôi.

“Miyu là bạn tốt của tôi, cô ấy vừa cứu mạng tôi lúc nãy… Trong dòng người hỗn loạn vừa rồi vẫn còn cơ may cô ấy đã trở lại lớp học. Nếu chỉ là một cơ hội nhỏ nhoi, tôi mong hai cậu có thể xem xét mà đưa cô ấy đi cùng.”

Tôi bắt đầu tưởng tượng đến gương mặt của Miyu khi cô ấy nghĩ về Yuuki. Cũng tương tự như nỗi lo của tôi về Toru vậy. Chúng tôi có cùng một nỗi lo, nên tôi hiểu cảm giác của cô ấy hơn ai hết lúc này.

Rin không trả lời, cô ta nhìn Katashi, chờ đợi.

Tôi chắp hai tay trước ngực, nhìn Katashi với ánh mắt khẩn cầu.

Katashi thở dài.

“Được thôi, xuống tới tầng ba, cô có thể chờ trong thang thoát hiểm. đằng nào tôi vẫn còn cuốn sách đang bỏ dở trong lớp không thể vứt nó lại được.”

Rin có vẻ không hài lòng với câu trả lời của Katashi, cô ta tiếp tục.

“Nếu nhỡ có trục trặc gì phải tách ra, gặp tôi ở cửa sau căng tin tầng 1. Trước mắt, cứ vào được trong thang thoát hiểm đã, chúng ta còn chưa biết rõ ngoài kia tình hình như thế nào. Có gì vào trong đó chúng ta sẽ thảo luận lại kế hoạch sau.”

Nói rồi Rin khoanh đậm vùng hiển thị thang thoát hiểm trên tầng bốn một lần nữa, rồi không vẽ gì tiếp. Coi như buổi bàn luận chiến lược nhỏ của cô ta đã hoàn thành.

Katashi khẽ gật đầu. Mặc dù không thể hiện ra nhưng tôi biết vậy có nghĩa là cậu đã đồng ý với kế hoạch của Rin. Cả đời này tôi chưa thấy cậu ta chịu công nhận một ai như thế này hết.

Cứ thế này, nếu không nhanh tay thì cô ta sẽ tán đổ Katashi từ lúc nào không hay.

Cô có thể bớt ngầu xuống một chút được không.

Những tiếng la hét liên tục vọng lại từ phía bên ngoài kia khiến cho tôi có muốn cũng không thể lờ đi được. Và rồi những tiếng bước chân cùng tiếng rên rỉ ngày một dày đặc hơn phía bên ngoài cánh cửa kia. Có vẻ như bầy thây ma ban nãy đã bắt đầu trở lại phía bên ngoài nhà kho.

Nếu như chúng tôi không nhanh thì bọn chúng sẽ trở lại đây mất.

Rin đặt cây bút xuống, ngẩng mặt nhìn ra bên ngoài.

“Chà, có vẻ như hết thời gian rồi… Ở lại đây thêm một phút thì sẽ chẳng còn kế hoạch nào nữa.”

Cô ta liên đứng dậy, tiến về phía cửa. Trên đường ra còn không quên quơ lấy một con dao ở trên giá.

Rin gạt cây chổi sang một bên, rồi một tay lăm lăm dao, một tay nắm tay nắm cửa, chuẩn bị đẩy ra.

“Hai người muốn ở lại bao lâu thì tùy, tôi đi đây.”

Katashi cũng chẳng chần chừ mà đứng dậy, tuốt kiếm ra khỏi bao, sẵn sàng rời đi.

Tôi níu lấy lưng áo cậu ấy.

“Katashi! Tớ đi cùng với cậu.”

Katashi không ngoảnh lại nhìn tôi. Cậu dừng lại một khoảnh khắc, khẽ gật đầu, rồi tiếp tục bước đi, để tuột bàn tay tôi đang níu sau lưng áo cậu lại phía sau.

“Cảm ơn cậu, Katashi.”

Tôi cũng đứng dậy rồi bước ra cửa theo sau cậu ấy.

Rin tuy nói vậy nhưng cô ta vẫn chưa mở cửa ngay. Chắc hẳn Rin vẫn đang chờ Katashi. Xem ra Katashi với thanh Katana vẫn là cú cược an toàn nhất với cô ta.

Cả 3 chúng tôi đã đứng sát bên cánh cửa, hồi hộp hướng ra ngoài. Tôi ở ngay sau Katashi. Những tiếng bước chân và rên rỉ phía bên kia cánh cửa khiến cho tôi bỗng muốn ở lại trong này hơn.

“Tiến lên cũng chết, ở lại cũng chết, vậy thà tiến lên còn hơn.”

Câu nói của một tên nam sinh trong vụ hỗn loạn vừa rồi vang lên trong đầu tôi. Phải rồi, tôi là một đứa thông minh mà, trong tình cảnh lúc này, rời đi cùng Katashi thì tôi vẫn còn cơ hội sống, ở lại thì chỉ có chết mà thôi. Đúng như cách mà Rin đã nói. Giống như chúng tôi đã chọn ở lại trường tối qua, nếu ở lại nhà kho lúc này, tôi lại đưa mình vào một chiếc hộp nhỏ hơn. Và đến khi tất cả xác sống đã vây kín chiếc hộp, thì chẳng còn lối thoát nào cho tôi nữa.

Tôi phải sống, vì bố mẹ và em gái tôi vẫn có thể đang ở ngoài kia.

Trong một khoảnh khắc, viễn cảnh về tương lai ở Tokyo lóe lên trong tầm mắt tôi. Phải chăng vẫn còn có một tia hy vọng nhỏ nhoi để tương lai đó trở thành hiện thực? Tôi muốn tin vào điều đó.

Vậy nên Katashi, dù rất sợ, nhưng tôi sẽ ra ngoài kia cùng cậu.

Và Rin, tôi phải sống, vì cho dù có tận thế, tôi vẫn phải vượt qua cô.

Rin siết chặt tay nắm cửa, chúng tôi đã sẵn sàng để rời đi. Cô ta quay sang hỏi lại chúng tôi một lần cuối.

“Sẵn sàng chưa? Tôi mở này!”

Katashi lúc này mới ngoái lại nhìn tôi.

“Đừng để bị cắn nữa đấy, đồ hậu đậu.”

Rin bắt đầu đếm. Dù chỉ là trong ba tiếng đếm, nhưng thời gian lúc đó bỗng chậm lại. Mọi thứ xảy đến quá nhanh khiến tâm trí tôi bỗng dưng trở nên hỗn loạn.

“Một…”

Tôi bắt đầu bị cuống. Tại… tại sao? Katashi. Ngay lúc này cậu lại nói điều đó với tớ? Cậu nói câu đó lúc này có ý nghĩa gì hả?

“Hai…”

Không! Khoan đã! Có một điều tôi vẫn phải hỏi Katashi!

“Ba!”

Một dòng hồi ức lại chuẩn bị ùa về trong tâm trí tôi.

Về một chiều hoàng hôn trên ngọn đồi gần nhà.

Mặt trời lặn xuống mặt biển phía xa tạo thành một vệt sáng đỏ rực phía cuối chân trời.

Dòng máu đỏ tươi rỉ ra từ cổ tay tôi xuống nền cỏ xanh thẫm.

Và gương mặt như mất hồn của Katashi.

Không! Không phải lúc này!

Cách một cái, cánh cửa mở ra để cho ánh sáng bên ngoài tràn vào, đưa tâm trí tôi trở về thực tại.

Tôi nhìn thấy bóng của Katashi và Rin lao vụt lên phía trước mình.

Tôi đưa tay ra với lấy tấm lưng của cậu ấy.

Tôi đã sợ.

Tôi bối rối.

Tôi chần chừ.

Và không thể di chuyển.

Chỉ có tôi là vẫn ở lại trong căn phòng. Trong một khoảnh khắc. Khoảng cách giữa tấm lưng của cậu và đôi bàn tay tôi ngày một cách xa hơn.

Không! Tôi không được nghĩ ngợi gì lúc này… đột nhiên, nỗi sợ hãi vì bị bỏ lại ánh lên, buộc tôi phải rời khỏi vị trí.

“Chờ tớ với! Katashi!”

“Đừng bỏ lại tớ một lần nữa mà!!!”

Tôi lấy đà lao vụt ra bên ngoài.

Bước qua ngưỡng cửa, khung cảnh hiện ra trước mắt khiến tôi bị choáng ngợp. Liên tiếp những xác sống lao về phía chúng tôi.

Mặc dù không phải là đám dày đặc lúc này, nhưng chừng ấy thây ma lao vào từ ba phía cũng đã khiến tôi phải hoa mắt rồi.

Nhưng lúc này đã quá muộn, tôi không thể trở lại vào bên trong nữa.

Nhưng Katashi và Rin lại không hề bị dao động, hai người nhanh chóng bắt kịp tình hình tiến lên, sẵn sàng đỡ lấy.

Thây ma phóng tới từ bên trái chưa kịp chạm vào tôi, đã bị lưỡi gươm của Katashi chém đổ sang một hướng khác.

Tôi nghe thấy tiếng gào của Katashi khi cậu vung những đường kiếm xẻ đôi những xác sống, còn Rin thì nhanh nhẹn đưa dao đâm vào đầu một xác sống đang lao tới từ bên phía cô ta. Cả hai phối hợp vô cùng tâm đầu ý hợp, như thể họ đã tập luyện trước cho những hoàn cảnh như thế này.

Tôi rụt rè bám sát sau lưng Katashi và Rin.

Cách duy nhất để giết một xác sống, là phá hủy não bộ. Mọi bộ phim hay trò chơi điện tử nói về Zombie mà tôi biết trước đây đều có một công thức như thế. Và với hiện thực trước mắt thì Katashi và Rin đã chứng minh điều đó là thật.

Chỉ có điều đường kiếm của Katashi quá mãnh liệt. Chân… tay… đầu… và những bộ phận cơ thể khác của xác sống bị chém lìa văng tứ tung trong không khí. Tôi không thể tin được đây đã từng là những người sống trước đây. Tôi còn mắc chứng sợ máu nữa. Nếu như không phải là hôm nay, thì tôi đã ngất đi từ lúc nào không hay.

Chúng tôi còn cách cầu thang thoát hiểm một khoảng rất xa. Xác sống nhung nhúc phía trước khiến cho tôi không thẻ thấy rõ đích đến của mình.

Hành lang lúc chỉ có ba người sống là tôi, Katashi và Rin, còn lại toàn là xác sống ăn thịt người. Cũng may là chuyển động của chúng không quá linh hoạt và Katashi giữ được bình tĩnh, nên cậu có thể hạ một tên dễ dàng nếu như không quá sơ hở.

Katashi lo bên trái, Rin lo phía bên phải, cùng với nhau, hai người mở đường tiến lên phía trước.

Không như kế hoạch. Ban đầu Rin chỉ dự đoán là có tầm chục xác sống thôi, nhưng những xác sống đánh hơi thấy bọn tôi bắt đầu bu lại ngày một đông hơn, dày đặc kín cả dãy hành lang trên tầng 4.

Bên ngoài tấm kính cửa sổ kia, mưa vẫn hung dữ xối. Sấm chớp nổi lên một khắc khiến tôi thấy rõ khuôn mặt những xác sống xung quanh ghê rợn như thế nào.

Khuôn mặt nổi gân dính đầy máu, có khuôn mặt còn toác ra như bị lở loét, con ngươi lộn ngược vào trong khiến cả đôi mắt chỉ có lòng trắng trợn trừng trừng, miệng thì chảy dãi và cơ thể cũng chẳng khá hơn tẹo nào. Có tên còn vị xé toang bụng ruột gan lòi cả ra ngoài.

Chắc hẳn bạn cũng đã xem hoặc biết qua về Zombie ít nhất là một lần trong đời rồi. Chỉ cần bị cắn thôi là nạn nhân sẽ nhiễm Virus, chết và một lúc sau trở thành một trong số bọn chúng, chỉ cần miễn là não bộ còn hoạt động. Vậy nên có tên xác sống dù trước khi biến đổi bị ăn cả trái tim rồi vẫn có thể đứng dậy tiếp tục tấn công chúng tôi như bình thường.

Và bây giờ thì cũng chẳng còn cánh cửa nào ngăn cách giữa tôi và bọn chúng nữa.

Những xác sống ở phía trước kia, không chỉ là những con quái vật được biến thành từ những gương mặt lạ lẫm nữa.

Đã có những xác sống khoác trên mình chiếc áo sơmi đen, áo Blazer đỏ thẵm… và chẳng để cho bạn phải đoán nữa đó là những học sinh trường tôi.

Bây giờ, đến cả những người thân yếu nhất của chúng tôi cũng đã trở thành những con quỷ ăn thịt người.

Sấm chớp lóe lên một lần nữa, làm tim tôi thót lại.

Trong bầy xác sống, tôi nhìn thấy gương mặt của Meiko và Sayo.

“Không… Không…”

Tôi vội vã đưa hai tay lên che miệng.

Tôi thực sự bị choáng. Sợ hãi, hoảng loạn. Có quá nhiều thứ cùng xảy ra trong một khoảng khắc khiến tôi không thể tiếp nhận chúng một cách nhanh chóng.

Từ bao giờ mà họ…

Tôi bắt đầu nhớ lúc Miyu dẫn mình ra khỏi lớp học. Đó cũng chính là lúc mà đám xác sống đã phá nát lớp phòng ngự dưới sảnh tầng một để tràn vào bên trong.

Để lên tới đây, luồng xác sống đã tràn qua tầng 3.

Vậy là các bạn cùng lớp tôi đã…

Chỉ vừa mới sáng nay thôi, tôi còn thấy Sayo và Meiko ở trong lớp học.

Những người bạn của tôi đã trở thành một trong số bọn chúng. Vậy thì điều này cũng sẽ xảy đến với bất kỳ những người thân yêu khác của tôi mà thôi.

Tôi giật mình khi tưởng tượng đến khuôn mặt đau đớn của Toru. Khi con bé bị xé xác và trở lại thành một trong số chúng.

“Không… không…”

Tôi vừa buồn nôn, vừa hoảng sợ.

Ngay lúc này, tôi chỉ muốn đổ sập xuống khóc mà thôi.

Một xác sống bỗng ập vào tôi từ phía sau. Tôi vội vã hẩy nó ra.

Chết rồi. Katashi và Rin chỉ có thể bào vệ tôi từ phía trước. Tôi đi sau cùng, lại không đem theo vũ khí… vậy nên sẽ chẳng có lớp rào chắn ngăn cách tôi và lũ xác sống từ phía sau.

Cảm xúc bất ngờ khiến cho đầu óc tôi hỗn loạn, không kiểm soát được bản thân nữa.

Ngay lúc này đây, tôi chỉ muốn sống mà thôi.

Chúng tôi tiến xa kho đồ một đoạn, thì một đám xác sống đã nhanh chóng vây kín cửa nhà kho đó.

Tôi ngoái lại, phía sau tôi là nhung nhúc những gương mặt nhuốm máu, những con quỷ ăn thịt người.

Tôi bắt đầu bị hoa mắt, những tiếng rên rỉ của xác sống trở thành những tiếng oang oang như hai chiếc loa lớn đặt sát bên lỗ tai tôi.

Tôi vội vã lấy hai tay áp lên tai lắc mạnh đầu.

Tôi bị choáng.

Bước đi của tôi bắt đầu loạng choạng lại.

Không! Tôi không thể chịu được nữa rồi! Tôi không muốn tham gia nữa đâu!… Tôi muốn tới một chỗ an toàn thật nhanh.

Tôi chợt nhớ đến kế hoạch của Rin. Hãy đến thang thoát hiểm phía cuối hành lang một cách an toàn.

Cảm xúc hỗn loạn khiến cho tôi không thể điều khiến được cảm xúc của mình lúc này nữa. Tôi hoảng sợ nhìn về phía cuối hành lang phía trước. Đằng sau nhung nhúc những con quỷ ăn thịt người, là thang thoát hiểm

Trong một khoảnh khắc, tôi nhìn thấy ngay một kẽ hở giữa bầy xác sống.

Đây rồi! Đây chính là cơ hội của tôi. Tôi còn chần chừ gì nữa đây? Nếu tiếp tục ở lại chiến đấu thì có khi chúng tôi cũng không thoát được đâu mà.

Tôi nhìn Katashi và Rin trước mặt mình, họ vẫn đang chậm chạp vừa chiến đấu vừa tự bảo vệ mình mà tiến lên phía trước. tôi cất tiếng gọi, nhưng họ không nghe thấy tôi.

Là do không khí quá ồn ào hay do tôi bị choáng nên không nghe thấy giọng nói của chính mình?

Kẽ hở đang khép lại dần. Tôi không thể cố thêm chút nào nữa. Ngay lúc này, qua kẽ hở đang khép lại, cầu thang thoát hiểm phía xa xa cuối hành lang đang mời gọi quyến rũ tôi hơn tất cả mọi thứ trên đời này.

Tôi cố gọi Katashi, nhưng hình như cậu chẳng hề chú ý tới.

Katashi, lối thoát ở trước mặt rồi, cậu còn làm gì nữa thế?

Tôi cố gọi Katashi một lần nữa, nhưng cậu còn đang mải mê giết xác sống ở phía trước mà chẳng thèm để tâm tới tôi.

Khe hở ngày một nhỏ lại, tới mức tôi gần như không còn thấy nó nữa.

Katashi, nếu như cậu không chịu nghe tớ, vậy tớ buộc phải bỏ lại cậu thôi!

Tôi quyết định mặc kệ Katashi và Rin, lấy đà chạy qua biển xác sống.

Cho tới phút cuối cùng. Bản năng con người chỉ cho phép tự cứu bản thân mình mà thôi.

“Hana! Cậu làm gì vậy!”

Tôi chạy vụt qua Katashi và Rin ở phía trước.

Cứ thế, tôi ôm chặt hai tai, cắm đầu cắm cổ, nhắm mắt lao đầu về phía trước mà chẳng thèm để ý xung quanh.Những tiếng oang oang bên tai tôi bắt đầu mờ đi. Tôi lại nghe thấy những tiếng rên rỉ… cảm nhận được những bàn tay đang cố túm lấy mình.

Cứ tưởng mình sắp thoát ra được rồi, thì một xác sống chặn đầu phái trước buộc tôi phải quặt sang một bên.

Thế nhưng, trước mặt tôi lại là một xác sống khác tôi ,lại đổi hướng, và rồi lại đổi hướng. Tôi hoảng loạn, mất phương hướng, chẳng rõ mình đang chạy đi đâu.

Trong khoảnh khắc này đây,tôi không nghĩ ngợi gì nữa, cũng không tính xa hơn nữa. Chỉ cần không bị tóm bởi xác sống là tôi sẽ ổn thôi.

Nhưng đã quá muộn, lù lù trước mặt tôi là một bức tường.

Tôi quay đầu, chỉ để thấy mình đã bị vây kín bởi gương mặt của những con quỷ khát máu đội lốt người từ lúc nào không hay.

Đám xác sống kết lại, tạo thành một bán kính nhỏ thu hẹp lại xung quanh tôi.

Và những hàm răng sắc nhọn nhe ra, đe dọa rằng chúng sẽ xé xác tôi đến nơi.

Hết rồi… hết cả rồi.

Tôi đã bỏ mặc bạn bè, chỉ để lao đầu vào chỗ chết.

Qua những kẽ hở, tôi nhìn thấy Katashi đang vội vã tiêu diệt xác sống mở đường đến chỗ tôi.

“Hana! Chờ tớ! Tớ đến ngay đây!”

Gương mặt cậu ấy lúc này như người mất hồn. khác hắn Katashi lạnh lùng bình tĩnh của suốt một năm vừa qua. Đường kiếm của cậu cũng vụng hơn so với vừa rồi, cậu vì vội vã chạy về phía tôi mà chém trượt vài xác sống.

Vậy là cậu có lo lắng cho tôi.

Nhưng đã quá muộn rồi.

Tôi bắt đầu cảm thấy hối hận về những quyết định của mình.

Giá như tôi bước lên cái trực thăng đó và đi thật xa khỏi nơi này thì sẽ chẳng bao gờ bị vây như thế này cả.

Giá như tôi ở lại nhà kho chịu khó chờ đợi biết đâu sẽ có người đến cứu thì sao?

Và giá như tôi không bỏ chạy… thì cậu đã không phải lo lắng đến thế này.

Những xác sống tiến đến ngày một gần tôi hơn, dồn sát tôi vào bức tường.

Cho tới giây cuối cùng, tôi chỉ còn một tâm nguyện chưa hoàn thành mà thôi.

Những giọt nước mắt từ khóe mắt, lăn trên má tôi.

Hết thật rồi.

Xác sống nhung nhúc trước mặt, tôi không còn nghe thấy tiếng cậu nữa.

Bóng tối phủ đầy. Qua những kẽ hở của bầy xác sống, luồng ánh sáng nhỏ nhoi đang thu hẹp dần.

Vậy là cuộc hành trình của tôi sẽ chỉ dừng lại ở đây thôi sao?

Chẳng còn lối thoát nào nữa, tôi sẽ chấp nhận số phận của mình.

Nhưng trước khi chết, có một điều tôi vẫn phải nói với Katashi.

Tôi đã giữ điều này ở trong lòng, kể từ lúc nhận ra cậu quan trọng với mình nhường nào… và nhận ra tôi đã sai lầm thế nào.

Tôi đặt hai tay lên ngực và cố hét lên thật to, để ở phía xa cậu cũng sẽ nghe thấy tiếng tôi.

Để cho dù cả hai có phải chết ngày hôm nay, trước khi chết cậu cũng nghe thấy tâm nguyện này từ sâu thẳm trong trái tim này.

“Katashi! Mình xin lỗi!”

Tiếng rên rỉ của xác sống ồn ào phía trước, làm cho tôi cũng không thể nghe rõ được những lời mình nói vừa rồi.

Chắc chắn Katashi cũng không thể nghe thấy tôi.

Tôi đành dùng toàn bộ sức lực gào lên thật to, to hơn nữa.

“Katashi! Mình xin lỗi! MÌnh xin lỗi cậu rất nhiều!”

Một lần nữa, tiếng xác sống lại ắt đi tiếng gào của tôi. Mặc cho tôi có khản cổ gào to đến chừng nào.

Không được rồi.

Vậy là cho đến giây cuối cùng, tiếng gọi của tôi vẫn không thể nào với đến cậu.

Vậy là tới cả khi chết, tôi vẫn chẳng nghĩ cho cậu, mà chỉ muốn nói ra cảm xúc của mình mà thôi.

Và cho dù có chết, tôi vẫn sẽ sẽ mãi mãi chỉ là con bé ích kỷ mà thôi.

Bầy xác sống đã tiến sát đến tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy những bàn tay ghê tớm kia chạm vào cơ thể mình.

Mùi máu tanh và mùi thối rữa phả ra từ miệng của những xác sống. Những thớ thịt tươi của những người tôi đã từng biết vẫn còn kẹt lại trong kẽ răng chúng.

Và rồi tiếp theo sẽ tới lượt tôi.

Thảm hại thật, nếu như không bị xé xác thì tôi cũng sẽ trở lại là một trong số chúng thôi.

Mà cảm giác bị xé xác như thế nào nhỉ? Chắc là sẽ rất đau đớn đây.

Nhưng đau đớn thế nào được bằng những điều tệ hại tôi đã bắt Katashi phải chịu đựng.

Trước khi tâm trí tôi trở nên trống rỗng. Một đoạn ký ức ùa về trong tâm trí tôi.

Chính là đoạn ký ức đã làm tôi hoang mang trước khi rời khỏi nhà kho.

Đó là khung cảnh một hoàng hôn vào sáu năm về trước. Mặt trời đã lặn xuống mặt biển phía xa, để lại một vệt đỏ kéo dài phía cuối chân trời.

Tôi thấy mình của sáu năm về trước đang thu mình ngồi khóc thút thít trên đỉnh đồi, một tay ôm lấy cánh tay đang be bét máu. Máu tươi vẫn không ngừng rỉ ra từ vết thương ở cổ tay nhỏ từng giọt xuống thảm cỏ xanh tôi đang ngồi.

Katashi từ dưới sườn đồi vội vã chạy về phía tôi. Trên tay cậu là một hộp băng y tế. Gương mặt cậu ánh lên vẻ lo lắng hiếm thấy của một học sinh cấp hai.

Katashi chẳng nói chẳng rằng, cậu nhẹ nhàng bước tới và băng bó vết thương cho tôi. Đôi bàn tay cậu không có sự khéo léo của một bác sĩ nhưng có sự ân cần của một người bạn thân.

“Xong… xong rồi đấy…” – Giọng cậu hơi run run.

Katashi lùi lại một chút, để tôi thẩy rõ phần cổ tay đã được băng bó. Ở trường chúng tôi đã được dạy băng bó cơ bản nên cho dù có hơi vụng, lớp băng của Katashi cũng phần nào kìm được máu đang chảy ra không ngừng từ cổ tay tôi.

Katashi cúi mặt chờ tôi phản hồi. Gương mặt cho thấy cậu đang rất ăn năn khi vừa gây ra một điều gì đấy cho tôi.

Phải rồi, lúc đó chúng tôi mới học lớp sáu, và Katashi thì rất nghịch ngợm, lại toàn kéo tôi theo mấy trò nghịch dại của cậu ta. Hôm ấy Katashi rủ tôi ra khu cảng bị bỏ hoang cùng thám hiểm một kho hàng cũ. Nghe đồn bọn bạn ở lớp kể là nơi này có ma. Rốt cục vào tới bên trong, bọn tôi lại phát hiên ra chăng có con ma nào cả, mà kho hàng đã trở thành lãnh địa của một bầy chó hoang. Không được thám hiểm, Katashi liền nghĩ cách chọc giận mấy con chó vừa to vừa dữ tợn làm chúng rượt cho chúng tôi chạy té khói. Mọi chuyện ngày hôm đó đáng lẽ đã rất vui vẻ như một chuyến phiêu lưu mạo hiểm cho tới khi tôi bị đuối sức mà tụt lại phía sau.

Chúng tôi bị rượt một mạch từ bến cảng vào một con hẻm tối. Thấy bóng lưng Katashi ở tận xa phía trước, tôi gào lên gọi nhưng cậu mải chạy mà không để ý tới tôi. Và rồi khi vươn tay với lấy cậu tôi lại sơ ý vấp ngã để rồi bị một con Malionis hung hãn tóm lấy kéo ngược về phía sau.

Katashi đã kịp thời quay lại giải cứu cho tôi. Cậu nhặt một miếng gỗ lớn ở quanh đó và đẩy lùi bọn chó hoang đi. Tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng tôi đã bị trầy gối và bị con Malionis kia cắn cho be bét một bên tay.

Tôi sợ hãi nhìn dòng máu đỏ tươi chảy ra từ cổ tay mình. Sau đó tôi nhìn Katashi, nức nở.

Nhìn vết thương của tôi, ánh mắt Katashi vừa hối hận, vừa bàng hoàng.

Và rồi Katashi đưa tôi về ngọn đồi gần nhà để băng bó. Cậu không vội đưa tôi về nhà ngay vì sợ phụ huynh phát hiện ra thì no đòn.

Nhìn lớp băng quấn xộc xệch trên cổ tay trái, dòng nước mắt trên má tôi biến mất từ lúc nào không hay. Thay vào đó là một nụ cười ở trên môi.

“Cậu băng bó dở thật đấy, Katashi!”

Katashi ngạc nhiên trước nụ cười đột ngột của tôi. Tôi nhìn cánh tay của mình bị cậu băng trông tức cười tới mức quên cả đau mà ôm miệng cười.

“Hana? Cậu… Cậu không giân tớ nữa ư?”

“Không… không giận nữa…” – Tôi tiếp tục ôm miệng mà khúc khích – “Tớ phải mách Sensei thôi. Cậu chẳng chịu khó nghe bài gì cả.”

Rõ ràng lớp băng cuốn của Katashi đã cầm được máu cho tôi, nhưng những đường băng không vào nếp mà đan vào nhau xộc xệch cùng với điểm thắt cuối cùng lại bị lộn từ dưới lên trên.

“Này… tớ có nghe giảng đấy… chẳng qua là sợ cậu hết máu mà ngất nên mới phải băng vội như vậy thôi!”

Katashi đỏ mặt, tôi biết cậu băng theo cảm tính chứ chẳng phải băng theo cách Sensei dạy.

Nhưng rồi, cậu cũng bình tĩnh lại mà thở phào nhẹ nhõm.

“Cả cậu nữa… đồ hậu đậu… đừng để bị cắn nữa đấy!”

Khung cảnh hoàng hôn ấm áp biến mất đưa tôi trở về với thực tai. Trước mặt tôi là khuôn mặt của những xác sống vô hồn và những bàn tay người chết đang chuẩn bị tóm lấy mình.

“Xin lỗi! Katashi… tớ lại để mình bị cắn rồi…”

Tôi nhắm nghiền mắt, ôm mặt chuẩn bị đón nhận kết cục của mình.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Tưởng chừng như tất cả đã kết thúc, tôi lại nghe thấy những tiếng bước chân mạnh mẽ vang vọng tới từ phía cuối hành lang.

Tôi có nghe nhầm không? Đó không phải tiếng bước chân loạng choạng, chậm rãi của xác sống, mà là tiếng bước giày của người đang chạy.

Hơn nữa không chỉ là tiếng của một người. Âm hưởng dồn dập như thế này… như thể một đoàn người vậy.

Nhưng tôi vẫn không mở mắt ra, dù sao thì nếu có người đang tới, họ cũng không kịp cứu được tôi đâu.

Hay đó lẽ đó là tiếng bước chân của những thiên sứ tới tiễn tôi lên thiên đàng cũng nên.

Xung quanh tôi vang lên những tiếng hò reo, đập, nện và tiếng xương gãy rắc. Thật kỳ lạ, vẫn chưa có một xác sống nào chạm được vào tôi.

Tôi bắt đầu chìm vào cơn mê.

Và rồi một cú nổ đốp ở trước mặt khiến cho tôi chưa kịp mê muội đã choàng tỉnh mà mở to hai mắt ra.

Trước mặt tôi, một dòng máu văng tung tóe trong không khí. Một xác sống bị đập nát sọ đổ nghiêng xuống trước mặt tôi.

Đằng sau tên xác sống vừa bị giết, là hai nam sinh trong chiếc áo Blazer đỏ thẫm. Trên tay họ là hai cây gậy bóng chày sắt nhuộm đỏ máu do vừa bổ xuống đầu tên xác sống kia.

Dứới chân họ, la liệt những sác xống vừa bị đập nát đầu.

Không quá khó để tôi nhận ra những gương mặt này là ai. Một tên đầu nấm đeo khuyên tai và một tên tóc hơi bù xù màu hạt dẻ.

Làm sao tôi quên được chứ? Đây là hai kẻ đã cố cưỡng hiếp tôi ngày hôm qua mà.

Là Hari và Daisuke.

Đằng sau họ, một nhóm nam sinh khác từ phía cửa thoát hiểm cũng hùng hổ lao xộc ra giết xác sống. Họ cầm trên tay những vật dụng thường ngày nhất như ông sắt, ván gỗ, mỏ lết và cứ thế nhắm vào đầu đám xác sống . Mặc dù không khí rất hỗn loạn, nhưng tôi có thể thấy họ có gần một chục người. Những khuôn mặt đó. Đều là học sinh khối tôi. Có vài người trong số đó còn là học sinh lớp tôi.

Hari hạ cây gậy của hắn xuống, chìa tay về phía tôi.

“Đi nào! Trông cô thảm hại quá đấy!”

Từ phía sau, vọng lại những tiếng người đang vừa giết xác sống vừa hào hứng hô lên.

“Đưa lớp trưởng an toàn ra khỏi đây đi!”

“Tất cả bọn mình sẽ chiến đấu để bảo vệ Hana!”

Tôi bỗng rung rung nước mắt. Tất cả đám nam sinh này, đều là những kẻ đã bị tôi từ chối và nhục mạ. Lũ ngốc này, tới thế này rồi mà các cậu vẫn nghĩ tới tôi sao?

Hari nhìn tôi, nhíu mày. Do quá ngạc nhiên nên tôi đã bị đứng người ra một lúc.

Tôi đưa tay nắm lấy bàn tay đang trực chờ của Hari để cậu ta kéo tôi đi.

Tôi ngoái lại. Ở phía sau bầy xác sống kia, Katashi và Rin vẫn bị vây bởi bầy xác sống đó.

“Khoan! Khoan đã!” – Tôi giằng tay Hari ra và chạy ngược về phía bầy xác sống.

Đám nam sinh ở phía trước đã dàn trận thành một đường cánh cung ép về phía bầy xác sống. Cánh cung tiến tới đâu, xác sống chết như ngả rạ tới đó. Tôi vừa chuẩn bị lao vào đám nam sinh đó thì từ bên dưới Daisuke bế thốc tôi lên để chạy theo Hari.

Bị vắt trên vai Daisuke, tôi choàng về phía sau với lấy nhưng cánh cung chiến đấu và bầy xác sống đã bị bỏ lại xa ở phía sau. Và rồi bóng tối lại ập xuống. Tôi đã thấy mình ở đằng sau cánh cửa cầu thang thoát hiểm.

Daisuke dừng lại để thở một lúc còn tôi thì liên tiếp đấm lên lên lưng, giãy giụa trên vai cậu ta.

“Bỏ tôi xuống! Bỏ tôi xuống! Tôi phải cứu Katashi!”

Trong bóng tối, chỉ có tôi, Hari, Daisuke và đường thang bộ phía trước. Chúng tôi dừng lại ở một đoạn cầu thang gấp khúc. Lối đi phía trước được chia thành hai bên, một hướng dẫn lên tầng trên và một hướng dẫn xuống dưới. Vậy là họ đã đưa tôi vào trong đường thang thoát hiểm an toàn.

“BÌnh tĩnh! Bình tĩnh lại! Hana!”

Tôi nghe thấy tiếng của Hari. Daisuke rất kiệm lời. Cậu ta chỉ giữ chặt tôi trên vai.

“Mọi thứ ổn rồi? Được chứ?”

Hari cúi sát mặt tôi, dùng tay vỗ nhẹ lên má để tôi bình tĩnh lại. Gương mặt nghiêm nghị lúc này cùa cậu ta khiến tôi tự hỏi đây có phải tên tiểu nhân định hãm hiếp tôi đêm hôm qua không nữa.

Ba chúng tôi ở trong thang thoát hiểm một lúc, những tiếng đập, nện ở bên ngoài cũng bắt đầu lắng xuống.

Cuối cùng, chỉ còn lại tiếng mưa đang xối xả bên ngoài ngôi trường mà thôi.

Lúc này Daisuke mới chịu đặt tôi xuống. Ngay lập tức, tôi đẩy cửa mở chạy ra bên ngoài.

Khung cảnh hiện ra trước mắt tôi thật kinh hoàng, nhưng cũng thật hoành tráng. Mười một con người chiến thắng đứng trên biển xác chết, kéo dài từ đầu này tới đầu bên kia hành lang. VÌ đồng phục nam sinh trường tôi gồm áo sơ mi đen và áo khoác Blazer đỏ nên không thể nói rõ, nhưng những vệt máu vương trên mặt họ cho thấy trận chiến vừa rồi thật đẫm máu làm sao.

La liệt dưới chân họ, là bầy xác sống vừa bị tiêu diệt. Lúc nãy do quá hoảng hồn nên tôi không thể biết rõ. Lúc này mới có cơ hội được thấy, số lượng cũng phải đến sáu mươi con. Phân nửa đám xác sống đó là học sinh trường tôi.

Tôi vừa bước qua đám người, vừa nhìn đám xác sống dưới chân. Nhìn thấy xác Meiko và Sayo mà lòng tôi như quặn lại. Tôi không dám nhìn lên, vừa bước vừa tìm kiếm dưới chân, tim đập thình thịch. Lòng chỉ mong sao thứ mình tìm kiếm không có trong biển xác chết này.

Và tới khi tôi dừng lại vì có một bóng đen đang cản đường mình, tôi ngẩng mặt lên để thấy hình bóng của một cậu học sinh với mái tóc đen, chiếc áo khoác màu đen và thanh kiếm vắt trên vai như một người chiến binh vừa từ cõi chết trở về. Cậu đưa ánh nhìn ấm áp về phía tôi, khiến con tim tôi đập liên hồi.

Tôi tưởng như mình đã mất cậu đến nơi.

“Hana, lời xin lỗi của cậu, mình đã nghe thấy rồi…”

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Mong vài chương sau Rin có đất diễn nhiều hơn ( ´ ▽ ` ).。o♡
Xem thêm
Hmm nói thật thì một là đám zom này quá đụt hai là buf đám hs hơi lố chứ nói thật mười mấy con người mà xử được hơn 60 con zom thì hơn ảo ma đấy :v
Xem thêm
con "Malionis" là con gì vậy bác :) e chỉ biết mỗi con "Malinois" thôi.
Xem thêm