“Họ đông quá, phải làm sao bây giờ?”
Chúng tôi núp sau một bồn cây, quan sát hướng đi của bầy xác sống. Qua những kẽ lá, giữa tấm màn mưa trắng xóa, là những bóng đen dặt dẹo tràn ngập phần sân sau của trường.
Khoảng cách từ cửa sau căn tin tới hầm để xe không quá xa, tôi nhớ chỉ là một đoạn khoảng 500M, nhưng để tới đó chúng tôi phải băng qua cả khoảng sân trống trải cạnh sân thể thao của trường. Không những thế, cửa xuống hầm để xe còn nằm ở phía sau sân thể thao này nữa, vì vậy đi hết con đường chúng tôi mới chỉ băng qua bãi đỗ xe đạp trên mặt đất mà thôi, còn phải qua một khúc quặt nữa mới chạm được tới đích đến của mình.
Cùng với giới hạn tầm nhìn trong cơn mưa, những thứ kia dày đặc ở phía trước khiến cho chúng tôi chỉ vừa mới ra bên ngoài đã nhụt chí muốn cúp đuôi trở vào.
Tôi có thể cảm nhận được Yamato đang run lập cập phía sau mình.
“Hay… hay là quay lại căn tin đi…”
Akira đưa ngón trỏ trước miệng ra dấu yên lặng: “Trật tự đi! Yamato. Cậu làm chúng nghe thấy bây giờ.”
Tiết trời của mùa thu đã kha khá lạnh, chỉ vừa mới ra ngoài cả sáu người chúng tôi đã bị nước mưa dội cho ướt đẫm cả người. Nước mưa thấm qua quần áo khiến cho vải vóc dính chặt lên da lên thịt, cảm giác càng lúc càng bớt dễ chịu hơn.
Tôi cũng co cuộn người run bần bật, vừa nói, miệng vừa phả mây khí vào trong cơn mưa.
“Katashi, tớ nghĩ chúng ta có thể men theo đường khán đài sân bóng, trong đó còn có mái che… vào một cửa sân, ra cửa còn lại, gần hầm xe hơn.”
Katashi suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không ổn, chúng mình không thể biết được là trong đó có thây ma hay không, diện tích lối đi trên khán đài lại hạn hẹp, nếu bị vây lại tứ phía chẳng khác nào tự đưa mình vào góc chết cả.”
“Vả lại vào sân bóng là lại tự đưa mình vào cái hộp khác, tôi không thích lại chui đầu vào hộp đâu.”
Rin núp cạnh tôi, khoát tay ra vẻ không hài lòng.
“Nói như cô chiếc xe cũng là một cái hộp đấy, vậy cô không muốn lên xe sao?”
“Nhưng cái hộp đó biết di chuyển.”
“…”
“Gì cũng được… nhanh lên… nghĩ cách đi, đừng bắt tớ phải chạy…”
Yamato cuống cuồng chân tay. Ý nghĩ bị bỏ lại khiến cậu ta không thể ngồi yên một chỗ. Tôi tự nhận mình không phải đứa kiên nhẫn nhưng anh chàng này đúng là không biết chờ đợi là gì. Chúng tôi di chuyển chậm hơn cũng là tại cậu ta, còn sẵn sàng dùng người khác làm tốt thí mạng cho mình. Nếu là tôi thường ngày thì đã bỏ mặc cậu ta từ lúc bị trần nhà sập xuống, nhưng các cụ có câu gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Ở cùng với đám người hướng thiện như Katashi, Akira và Miyu, tôi đột nhiên muốn tôn trọng quyết định của Akira, không còn coi nhẹ tính mạng con người.
Katashi nhíu mày, thận trọng xem xét tuyến đường dẫn lên cửa vào khán đài sân thể thao. Lẽ nào cậu đã bí tới đường cùng rồi nên đành phải theo kế hoạch của tôi?
Ngay cả Rin cũng chẳng nghĩ ra cao kiến nào khác, đoạn đường phía trước quá trống trải, so với ý tưởng của tôi băng qua đoạn sân trước mặt còn nguy hiểm hơn. Tất cả đành im lặng chờ đợi một người lên tiếng. Biết chuyện thành ra như vậy chúng tôi đã bàn bạc kỹ hơn khi ở trong căn tin. Ra ngoài này vừa lạnh, vừa sợ mà lại vừa ướt hết cả người. Nếu có cơ may vào được trong xe, tôi cá máy lạnh trên xe sẽ làm chúng tôi bị cảm cả lũ cho coi.
Katashi lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng. Cậu đứng thẳng dậy, ngửa cổ nhìn lên cơn mưa. Mưa chảy xuống mái tóc đen ướt đẫm của cậu, qua cặp mắt buồn rười rươi, xuống đường cằm nhọn và đường yết hầu lộ rõ. Cậu trước mặt tôi toát lên vẻ đẹp không quá mạnh mẽ nhưng lại vô cùng nam tính.
Nhờ cậu mà chúng tôi mới đi được đến đây. Suốt hai ngày qua cậu đã cứu tôi hết lần này đến lần khác. Trong mắt của đám học sinh cùng lớp, Katashi thường ngày chỉ là một tên mọt sách tối tăm nhỏ bé, thích thu mình ở cuối lớp mà chẳng ai chú ý đến cậu. Vậy mà giờ cậu đứng trước tôi, mới to lớn làm sao, tấm vai cậu, như có thể che chắn cho tất cả chúng tôi. Katashi lúc này, như người anh của cả nhóm vậy.
Thế nhưng giọng cậu cất lên, những lời cậu nói ra nghe thật bất lực, khiến cho tôi mới thất vọng làm sao.
Katashi chỉ tay về phía cửa lên khán đài sân bóng.
“Tôi sẽ làm mồi nhử… nhân cơ hội đó các cậu lấy hết sức chạy thật nhanh tới hầm để xe…”
“Không!”
Tôi phóng lên từ phía sau và ôm chặt lấy eo cậu ấy.
“Tớ không để cho cậu đi đâu, dù có chết tớ cũng không để Katashi phải chết đâu.”
Tôi đã để tách khỏi cậu một lần hôm nay. Tôi biết cảm giác đó đã khiến mình sợ hãi như thế nào. Tôi vừa sợ rằng không có cậu tôi sẽ chẳng sống được bao lâu, lại vừa sợ mình sẽ không bao giờ có thể được nghe giọng nói của cậu lần nữa.
Tôi và Katashi vừa mới làm lành ngày hôm nay, tôi còn chưa kịp khoe với cậu ấy tiến độ trò chơi của mình. Tớ đã làm gì để cậu phải nghĩ đến việc chết một mình ngoài đó… Katashi, Hana nhất quyết không để cậu phải cô đơn lần nữa.
Tôi nhắm chặt hai mắt, áp sát đầu lên lưng Katashi. Hai tay siết chặt không để cậu thoát ra.
“Dù cậu có nói gì tớ cũng không bỏ ra đâu!”
“Hana, cậu nói vớ vẩn gì thế?”
“Hả?”
Tôi mở mắt để thấy ánh nhìn kỳ cục của mọi người trong nhóm đang nhìn mình. Katashi vẫn đứng sừng sững trong mưa.
Tôi ngơ ngác ngước lên nhìn. Cánh tay của Katashi, chỉ xuyên qua cơn mưa, về phía cửa khán đài sân bóng.
“Ai nói tớ sẽ chết chứ?”
Lúc này tôi mới để ý rõ ràng thứ cậu ấy đang chính xác chỉ vào, không phải là cửa vào sân thể thao, mà là một chiếc thùng xe rác ở ngay gần đó.
“Mọi người nhớ tạt qua đón tôi đấy, tôi sẽ chờ.”
“Hở…?”
Tôi giật mình lập tức nhả Katashi, ngã dập mông về phía sau, hai má bỏng ran.
Thì ra không phải cậu muốn cảm tử, mà là muốn lôi tất cả xác sống về phía sân bóng. Sau khi đã kéo cả bọn về đó cậu sẽ nhảy vào bên trong thùng rác, rồi nằm yên trong đó tới khi bọn tôi lấy xe quay về.
“Quê một cục nhé…”
Rin cất giọng mỉa mai, khiến cả nhóm không kìm được cùng lúc bật cười khúc khích. Chỉ riêng Rin sau khi trêu tôi vẫn giữ nguyên vẻ mặt học sinh nghiêm túc. Cô ả này thật quá quắt, hình như là cô ta có tư thù riêng với tôi hay là gì ấy.
Akira, cả cậu cũng đối xử với tôi như vậy là sao? Không nhớ hôm qua tôi vừa làm gì với cậu à?
Cả Miyu nữa, vừa khóc nhè lúc nãy xong đã cười thế là thế nào?
“Đừng mà…”
Tôi vội vã lấy hai tay đang che gương mặt đỏ ửng của mình. Tới giờ phút nguy hiểm như thế này mà lại làm một hành động xấu hổ không còn chỗ để chui, thôi đi, tôi ghét tất cả các người.
Nhưng cũng chính vì như vậy mà tôi lại thấy như chúng tôi giống như một nhóm hơn.
“Cậu dẫn đầu mà lại tính bỏ nhóm chạy một mình như thế sao?”
Rin khoanh tay, đưa đôi mắt tím hút hồn hỏi Katashi. Điệu bộ thì nghiêm túc như đang từ biệt Katashi, nhưng lời lẽ của cô ta lại toát ra đầy mỉa mai, hệt như cô ta vừa chọc quê tôi.
“Kế hoạch từ đầu là của cô mà. Từ bao giờ lại đổ hết trách nhiệm lên tôi vậy?”
Rin khẽ nhếch môi cười mỉm. Xem ra Katashi đã đưa ra một câu trả lời không góc chết khiến cô ta phải cứng họng. Tốt lắm Katashi, đừng để cô ta tiếp tục bêu rếu chúng ta khi mà cái vẻ mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc nữa.
“Không nhận… vậy là cậu tính đổ hết trách nhiệm cho tôi? Đàn ông thật đấy.”
Katashi yên lặng, có vẻ Rin mới là người làm cho cậu phải cứng họng. Xem ra chúng tôi không ai có cửa đối đáp lại được cô ta. Lời nói của Rin như một con thú săn mồi cứ thể mà dồn con mồi vào bẫy vậy. Mặc dù tôi không ưa nổi cô nàng, nhưng tôi phải thừa nhận cô ta giỏi giang tinh tế hơn mình rất nhiều.
“Akira, giao Hana cho cậu đấy.”
“Cứ để cho tớ.”
Akira quả quyết đặt tay lên ngực, cậu quay sang nhìn tôi, gửi cho tôi tín hiệu cậu đã sẵn sàng. Hai cậu làm tôi khó xử quá, tôi chẳng biết làm gì, chỉ khẽ gật lại Akira.
“Còn em, Natsuki…”
Katashi quay lại nhìn tôi.
“Đừng để bị cắn đấy!”
“Natsuki?”
Mọi người trong nhóm lại dồn hết ánh mắt vào tôi khiến cho mặt tôi đỏ ửng.
“Thôi ngay!”
Tôi lấy hai tay che mặt. Katashi đáng ghét, lúc này nói cái tên đó ra có ý nghĩa gì chứ, hay là cậu thông đồng với Rin, tính biến tôi thành trò cười nữa sao.
Nói rồi Katashi rút kiếm phóng ra khỏi chỗ nấp. Lưỡi gươm của cậu lóe lên dưới cơn mưa. Đoạn vừa lao ra liền hét lên, thu hút đám xác sống xung quanh.
“Ê lũ khốn! Tao ở đây này! Tới bắt tao đi!”
“Tớ ghen tị với cậu đấy.”
Tôi quay sang, thấy Miyu đang dịu dàng nghiêng đầu dịu dàng nói với tôi. Cô thủ thỉ với tôi rằng: “Thật ra tớ cũng thích Ka...” nhưng nói chưa hết câu đã vội rút về.
Đối diện nụ cười nuối tiếc của Miyu, tôi lại thấy mình có nhiều hơn những gì mình xứng đáng.
Kế hoạch của Katashi tiến triển thuận lợi hơn chúng tôi nghĩ, cả bầy nhờ có tiếng hét của cậu lần lượt kéo nhau về sân thể thao. Đợi cho tất cả cùng quay lưng về phía chúng tôi rồi, Rin mới phẩy tay ra hiệu tất cả cùng rời vị trí.
Tôi túm lấy tay áo Rin đi theo sát cô ta, kế tiếp là Miyu, và sau đó là Akira cùng Yamato đi cuối hàng.
Tôi ngoái lại phía sân vận động, tìm kiếm bóng hình của Katashi. Trong tấm màn mưa dày đặc, lưng của bầy thây ma kết lại thành một bức tường chi chít, làm tôi không còn thấy cậu nữa. Tôi chỉ cầu nguyện khi trở ra, sẽ được nhìn thấy mặt cậu lần nữa.
Mặc cho mọi cố gắng của chúng tôi, ngay cả Yamato cũng cố lết nhanh hết sức. Chúng tôi đi đến nữa đường, thì mọi chuyện không còn suôn sẻ nữa, những tên lác đác ở bãi xe đạp phát hiện ra chúng tôi dần dần chuẩn hướng đi tới, bầy xác sống chuyển sự chú ý về đám năm người chúng tôi.
“Ở đây! Ở đây! Tao ở đây cơ!”
Tôi nghe thấy tiếng Katashi vọng lên đâu đó trong cơn mưa. Có vẻ cậu vẫn chưa trốn vào thùng rác. Nhận thấy hướng đi của bầy xác sống thay đổi, cậu liền ra sức cố gắng thu hút chúng khỏi chúng tôi.
Thế nhưng đã quá muộn, năm người so với mình cậu vẫn là bữa ăn hấp dẫn hơn. Cả bầy bỏ mặc ngoài tai lời của Katashi, xoay gót đổ dồn về phía chúng tôi.
Rin đi phía trước hạ những thây ma lạc đàn. Kể lại cho bạn thì dễ chứ trên thực tế xương sọ của người rất cứng. So với thanh gươm của Katashi có thể dùng lực để chém vào cổ, thì dao của Rin chỉ có thể cắm vào từ dưới cổ họng hoặc từ sau gáy, rồi mất thời gian rút ra để tái sử dụng. Giết một thây ma tiêu tốn trên dưới mười giây, đó còn là chưa kể tới việc tôi còn không biết da thịt con người dai tới nhường nào. Không có Katashi và thanh kiếm tôi mới nhận ra mọi chuyện thật khó khăn.
Lại một lần nữa, một thây ma suýt nữa túm được Yamato từ phía sau làm cho cậu ta kích động. Yamato lớn tiếng kêu la làm thu hút thêm nhiều xác sống. Akira vội vã đạp bay thây ma đó khỏi Yamato, đưa tay bịt miệng cậu ấy.
Rin rút một vật ra từ trong người đưa ra cho tôi, là một con dao bếp khác. Cô không nhiều lời giải thích lan man chỉ tóm tắt đúng ba từ gãy gọn.
“Đưa cho Akira!”
Tôi nhận con dao từ tay Rin rồi chạy tới đưa cho Akira. Yamato tái mét mặt, sợ Akira rồi cũng sẽ bỏ lại mình. Trần đời chưa thấy đứa con trai nào lại đi chiều một đứa con trai khác như Akira, thế mà cu cậu chưa gì đã lại nước mắt nước mũi tùm lum.
“Đừng Akira! Đừng!”
Yamato giãy đành đạch, Akira lại phải mất công trấn tĩnh cậu ta. Akira nhận lấy con dao, rồi chuyển tay Yamato trên vai cậu ta qua tôi.
“Cậu giúp tớ trông chừng cho Yamato nhé.”
Tôi không muốn phải giúp Yamato, nhưng cũng không muốn Akira phải lo lắng, đành “Ừm” một tiếng lấy lệ rồi nhận lấy Yamato.
“Cảm ơn Hana… Cảm ơn Hana… Ơn này cả đời tớ sẽ không quên đâu…”
Yamato cảm ơn tôi rối rít. Thú thật là nếu không vì Akira tôi sẽ quẳng cậu ta đi ngay. Chẳng có lý do gì tôi lại muốn kéo theo tên đê tiện này cả. Không chừng hắn lại ném tôi cho xác sống như vừa vứt bỏ Airi thì toi.
“Yamato… Sao cậu nặng thế hả trời?”
Yamato nhìn qua tướng mạo gầy gò, mà cậu ta lại tập gym cho bắp tay to ự như tay thủy thủ Popeyes, cuối cùng cũng chỉ để trưng chứ chẳng giúp ích được gì. Tôi cũng chẳng biết nữa vì sao bọn con trai như cậu ấy chăm chỉ đi tới phòng gym mỗi ngày.
Akira dũng cảm lùi về, thu hút thây ma ở đằng sau để giúp chúng tôi thuận lợi di chuyển. Mặc dù kinh nghiệm sinh tồn không được phong phú, tác phong không được điêu luyện như Rin, nhưng Akira cũng giữ được bình tĩnh và vì thân thể cậu nhỏ nên đủ khéo léo để không bị túm. Nhờ có cậu ấy, tôi cũng phần nào yên tâm là phía sau mình có người trông chừng, có thể tập trung tiến lên phía trước.
Tôi ước chừng chúng tôi đã di chuyển được gần hai phần ba chặng đường, kể từ lúc bị chú ý, tiến độ của nhóm chậm đi trông thấy. Mặc dù tốc độ của nhóm không thay đổi, nhưng việc bị chú ý đã nảy sinh một áp lực tâm lý khiến tự tin giảm đi một nửa. Nếu là tôi của lúc trước thì sẽ làm loạn lên rồi, nhưng tôi dặn mình phải thật bình tĩnh, vì nếu tôi để cho Yamato mất kiểm soát, sẽ là quân domino mở đầu khiến cho cả đám đi đời nhà ma.
“Hana…”
Tiếng của Miyu làm tôi rùng mình ngoái lại. Miyu không phải là người gan dạ nên chi khúm núm giữa hàng cùng tôi. Đột nhiên cô ấy gọi làm tôi sợ muốn chết. Lại còn kéo dài tên tôi nữa. Miyu à, bao nhiêu thây ma chung quanh đã đủ dọa tớ chết khiếp rồi, cậu còn muốn tớ phải thế nào nữa đây.
“Miyu… cậu làm tớ sợ đấy!”
Thế nhưng, sau lưng bọn tôi, Miyu chỉ đứng thẫn thờ ở đó. Đầu của cô nghiêng khe khẽ, hai lòng mắt cô tê dại, như một con búp bê bất động dưới cơn mưa.
“Miyu… cậu chần chừ gì vậy? đi thôi!”
Tôi tiến lên dần dần, nhưng Miyu vẫn đứng lại một chỗ, tôi đành kéo Yamato lùi lại xuống ngang Miyu.
Từ cuối hàng, tiếng Akira vọng ngược lên. Cậu vì bọn tôi mà bị chia cắt khỏi nhóm, cuối cùng cũng phải động thủ ra tay giết một thây ma.
“Các cậu làm gì vậy? Mau đi nhanh lên!”
Rin ở phía trước cũng bận rộn với xác sống mà không có thời gian quay lại theo dõi tình hình.
“Hana… kệ cô ta, không có gì đâu… đi thôi!”
Yamato thúc giục tôi đi tiếp, nhưng có gì đó thực sự đang không ổn về Miyu.
“Tôi cũng đang sốt ruột lắm đây, cậu có thể bớt phiền phức một chút được không?”
Một tay đã phải khoác vai Yamato, tôi đưa tay còn lại vẫy vẫy trước mặt Miyu.
“Này, Miyu, cậu sao thế? Đánh rơi gì à?”
Lúc này, Miyu mới mếu máo nhìn tôi, vén cổ tay áo cô lên.
Tôi nhìn thấy máu chảy ra từ tay cổ tay Miyu, hình ảnh đột ngột đập vào mắt khiến tôi không biết phải phản ứng như thế nào.
“Hana… tớ…”
Hai hàng lệ ứa ra từ khóe mắt Miyu. Bên dưới cổ tay áo xắn lên, là một vết cắn hình hàm răng người.
“Tớ chưa muốn chết… Hana…”
Chúa ơi… Tại sao lại đúng lúc này. Tại sao lại là Miyu chứ? Tại sao?
“Xin cậu hãy… Yuuki…”
“Không… Miyu!”
Tôi lấy hết can đảm để trấn an cô ấy. Tôi đặt tay lên vai Miyu. Nhìn thẳng vào mắt cô và nói.
“Bình tĩnh Miyu… Có tớ bên cậu, chúng ta sẽ tìm cách giải quyết vết cắn sau, được chứ? Cậu vẫn còn nghe thấy tớ mà đúng không, nào, cùng tớ ra xe rồi chúng mình cùng nhau nghĩ cách nhé?
“Không Hana… không được đâu… “
Miyu rối rít lắc đầu. Cô gạt tay tôi khỏi vai cô, khóc: “Tớ…”
Miyu còn chưa dứt câu, một thây ma từ đằng sau ngoạm lấy cổ cô ấy, xé toang một mảng thịt trên cổ cô ra. Bàn tay Miyu vươn về phía tôi ngừng lại, giật giật.
“Ha…na…”
Miyu đổ sập xuống hai đầu gối. Cô đưa tay lên cổ, đồng tử cô giãn ra, bất động... máu ứa ra từ miệng và cả từ vết cắn.
Lại một lần nữa, chuyện xảy ra quá nhanh, quá đột ngột, khiến tôi chẳng thể làm gì.
“Không! Không! Không!”
Bên cạnh tôi, Yamato đã không còn giữ được bình tĩnh nữa. Hắn cuống quýt gào lên. Dùng hết sức gồng lên, lôi cả tôi về phía trước.
“Chết rồi! Cô ta chết rồi! Đi mau đi mau!”
Nhưng tôi không hề di chuyển. Bàn chân tôi như bị đóng bê tông xuống mặt đất. Tôi đứng người lại.
Bầy đàn thây ma bắt kịp tiến độ của nhóm, một cụm thây ma khác xúm lại quanh chỗ Miyu đang ngồi. Tôi nhìn thấy họ thẳng tay túm tóc, xé tan váy áo trên người cô ấy. Những móng tay sắc nhọn cắm vào da thịt, máu me túa ra đầm đìa. Cảnh tượng tiếp theo tôi không thể thấy, vì giống Airi, Miyu cũng bị chôn vùi giữa đám thây ma rồi.
“Cô muốn chết thì chết một mình đi! Bỏ tôi ra! Bỏ tôi ra!”
Bạn thân nhất vừa chết trước mặt tôi… Cô ấy là một người ngọt ngào, tốt bụng, tuy có hơi yếu đuối nhưng là một người chị luôn lo lắng cho em trai. Đã là thảm họa thây ma thì không có ai an toàn, nhưng cô ấy là người tử tế nhất trong số chúng tôi. Nếu chỉ có một người đáng được sống trong số chúng tôi, thì đó sẽ là Miyu. Vậy mà…
Từ phía sau Miyu, một luồng xác sống khác lại ập đến, vây kín nhóm từ mạn sườn.
Tôi không hiểu, tại sao giữa bao nhiêu người để chọn lúc này, người phải chết lại là Miyu?
Liệu đây là bản chất khắc nghiệt của cuộc sống này hay là một trò đùa của đáng tạo hóa vậy?
“Cô điên rồi Hana! Tiếp theo sẽ là chúng ta!”
Yamato giãy giụa giật thoát khỏi tay tôi. Cậu ta giật mạnh rồi bung tay khỏi vai tôi. Yamato vồ ếch ngã nhào ra đất, nhưng cậu ta vẫn không chịu từ bỏ, lập tức gồng mình lết đi thật nhanh.
Tôi lặng người nhìn bầy xác sống xúm vào Miyu, ăn thịt cô ấy, như những gì chúng đã làm với Airi.
Chúng tôi đã tiêu tốn quá nhiều thời gian, để cho bầy xác sống bắt kịp.
Phải chi nếu Miyu không bị cắn thì cô ấy đã không đứng lại.
Phải chi nếu tôi để ý thấy xác sống đằng sau cô ấy có khi đã cứu được Miyu.
Không… Lúc này nghĩ đến những điều đó đâu còn giá trị gì nữa, Miyu cũng đâu còn ở đây với tôi.
“Hết rồi…”
Tôi tự nhủ với bản thân.
“Hết cả rồi…”
Cảnh vật xoay vòng vòng trước mặt tôi như những ảo ảnh. Tôi quay đầu, chỉ để thấy bốn bề là những thây ma.
Những tiếng oang oang như ong vỡ tổ vang vọng bên tai tôi.
Tôi nhìn thấy Rin và Akira đang bất lực chiến đấu với đám xác sống lao tới như vô tận còn Yamato đang vô vọng lết về phía bãi để xe đạp phía xa…
Để làm gì chứ? Thêm một chút thời gian sống sao?
Trốn thoát khỏi tử thần ba lần liên tiếp đã làm cho tôi quá tự tin về những người xung quanh. Tin rằng mình có thể trốn thoát. Quên cả rằng tôi đang đặt tính mạng mình vào bàn tay tử thần.
Và kể cả cho chúng tôi có thoát khỏi ngôi trường này, chờ đợi bên ngoài cánh cổng kia, cũng chỉ là cái chết mà thôi.
Hình ảnh bố mẹ và Toru trong hình hài thây ma ánh lên trong tâm trí tôi. Tôi đã tin tưởng rằng họ còn sống ở đâu đó trong thị trấn này. Nhưng thực sự có phải là như vậy không? Hay tôi đã tự lừa dối để trấn an mình.
Tôi cũng đã lừa dối Miyu, tạo cho cô ấy một hy vọng giả tạo về Yuuki, để ép cô ấy tiến về phía trước. Miyu bị lạc mất, cũng là do kéo tôi đến gặp hiệu trưởng Sai. Người kéo Miyu ra ngoài cơn mưa này, cũng chính là tôi.
Vậy chẳng phải người đã gián tiếp giết chết Miyu, là tôi hay sao?
Hy vọng về cuộc chạy trốn nhỏ nhoi phía trước, cũng chỉ là lời tôi tự lừa dối bản thân. Chẳng có gì chờ đời tôi ở phía trước cả. Tất cả chỉ là cái chết. Tôi bước qua ranh giới sinh tử hết lần này đến lần khác, cũng chỉ để thấy trước mặt mình là cái chết một lần nữa mà thôi.
Không chỉ Miyu, tôi cũng lừa dối bản thân, để tự giết chết chính mình.
Và rồi cũng đến lượt tôi, những cánh tay gân guốc vươn tới, chuẩn bị tóm lấy tôi. Những đôi bàn tay đã nhuốm đầy máu của Miyu, và nhuốm đầy máu của những người tôi đã từng quen.
Tôi cũng chẳng quan tâm nữa…
Tôi buông thõng hai tay xuống, ngửa mặt lên dưới cơn mưa.
Tôi sợ.
Cái chết sẽ đến thật nhanh thôi phải không? Tôi tự hỏi bản thân. Và sau đó sẽ chẳng còn đau đớn gì nữa phải không?
Nhưng chính vì vậy, mà tôi đã từ bỏ.
Tôi đã sẵn sàng.
“Xin lỗi… Katashi… tớ đã để cho cậu phải thất vọng rồi.”
Và rồi, trong một khoảnh khắc nhỏ nhoi, tôi thấy Akira xoay bước để lao về phía tôi.
“Hana! Coi chừng!”
Một bàn tay phóng tới từ bên trái, hất tôi sang một bên, xô tôi ngã dúi dụi xuống nền mưa, để khi tôi nhìn lên, hình ảnh đầu tiên đập vào tầm mắt, là bàn tay Akira vươn về phía mình.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, đoạn khẽ nở nụ cười trên môi.
“May quá! Kịp rồi!”
Gương mặt Akira lúc này, cũng giống như mọi khi, bởi Akira không bao giờ đổi khác. Bề ngoài cậu trông trẻ con, nhưng trái tim, thì lại vô cùng bao dung ấm áp.
Akira đã không ngần ngại, cố gắng đem theo Yamato, giữ đoàn kết cho cả nhóm chúng tôi trong những tình huống xấu nhất. Và giờ đây, cậu đã hy sinh bản thân mình, để cứu tôi. Chẳng cần biết do đó cò phải là tình cảm cá nhân mà cậu dành cho tôi không, nhưng tôi biết, dù chẳng phải là tôi. Lúc đó dù có là Yamato, hay là Rin, cậu cũng sẵn sàng nhảy ra để thế chỗ cho họ thôi.
Nhưng đã quá muộn. Những bàn tay đáng ra đã tóm lấy tôi, thì lại bắt được Akira. Hình ảnh cuối cùng tôi còn nhớ về cậu, là nửa thân dưới của cậu chôn vùi vào những bàn tay, đám xác sống đã kéo cậu về phía chúng. Và rồi, cả Akira cũng đã biến mất trong cơn mưa này.
“Không… đừng mà…”
Tôi òa khóc nhìn đám xác sống đang xúm lại xé xác Akira. Tôi vươn bàn tay ra để nắm lấy Akira, muốn kéo cậu ra, nhưng bàn tay cậu đã không còn ở đó nữa rồi.
Tại sao Akira… tôi còn chưa kịp nói với cậu là tôi cũng thích cậu mà…
Nếu như tôi không đứng lại, cả Akira cũng đã không…
Lại một lần nữa, chỉ vì sự ngu muội của tôi, mà một người bạn khác lại phải chết.
“Akira, đã giữ được lời hứa với Katashi. Cậu ta đã bảo vệ được cô!”
Từ phía sau, lại một cánh tay khác vươn tới túm lấy bắp tay tôi kéo ngược lên. Nhưng bàn tay đó không khiến tôi hoảng sợ, vì nó vẫn còn hơi ấm của bàn tay con người.
“Cô tính giết luôn cả tôi sao? Đi nào!”
Là Rin. Cô ta cũng đã quay lại để cứu tôi.
Tôi bất lực, giằng xé. Ngay cả lúc này khi được Rin cứu, tôi cũng không biết phải làm gì. Liệu chúng tôi sẽ đi xa được đến đâu.
“Hana! Cô có muốn lãng phí cái chết của Akira không!”
“Hana!”
Tôi ngước lên nhìn Rin, nức nở.
“Tại sao hả? Làm sao mà trong những giây phút như thế này cô vẫn giữ được cái vẻ bình tĩnh lạnh lùng đó được hả.”
“Phiền phức! Đó là lý do tôi không muốn có bạn bè. Giờ đi thôi, tôi không muốn phải tới gặp Katashi một mình đâu.”
Tôi bất lực để Rin nắm cổ tay mình kéo đi. Yamato lúc vừa rồi đã tự ý bỏ chạy đi một mình, biến mất vào trong cơn mưa, chẳng rõ sống chết như thế nào nữa. Katashi vẫn ở ngoài kia, chẳng biết cậu đã kịp chui vào trong thùng rác chưa. Chỉ sau vài khoảnh khắc ngắn ngủi. Cả nhóm lúc này, đã chỉ còn lại mình tôi và Rin.
Vì không còn phải vướng bận Yamato nữa, nên Rin kéo theo tôi chạy thật nhanh. Hai nàng băng qua biển xác sống. Ngay cả Rin cũng nhận ra không thể cứ phòng thủ từ từ di chuyển nữa mà phải đánh liều chạy thật nhanh.
Tôi cứ thế mà thấy hình ảnh hàng loạt thây ma lao tới, lướt qua trước mặt mình.
Xác sống thưa dần, thưa dần ở phía trước, rồi mở ra trước mắt tôi, lối xuống hầm để xe hiện lên sừng sững giữa cơn mưa.
“Đến nơi rồi.”
Rin tiếp tục kéo tôi, chạy thẳng vào trong hầm, băng xuống lối dốc đi xuống dành cho xe hơi.
Bước qua ngưỡng hầm chúng tôi như vượt qua một cánh cổng không gian trở vào một thế giới khác. Không còn những luồng mưa dữ dội xối lên đầu chúng tôi nữa. Phía trước tuy là bóng tối, nhưng tôi dám chắc với bạn tầm nhìn trong này đỡ hơn là trong mưa.
Tôi ngoái đầu lại, để thấy sau lưng mình chỉ còn bức màn mưa trắng xóa.
Chúng tôi áp sát vào một bức tường, hồi hộp chờ đợi bầy xác sống bên ngoài kia đi qua, rồi mới đi xuống.
Tới quãng nghỉ giữa con dốc, Rin dừng lại, lưng dính chặt vào một bức tường thở dốc, có vẻ vừa phải giết thây ma vừa phải kéo tôi chạy bứt tốc liên hồi, đã vắt kiệt sức chịu đựng của cái cơ thể mỏng manh ấy rồi.
Tôi vội quỳ xuống một đầu gối, mở Ba lô ra đưa cho Rin một chai nước.
Cô nhíu mày nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực. Ánh tím từ đôi mắt cô ta sâu thẳm và nổi bật lên trong bóng tối, như màu của pha lê tím.
“Đừng lo, tôi cũng chẳng coi cô là bạn đâu. Chỉ là cảm ơn vì đã cứu tôi vừa rồi thôi.”
Rin đưa tay nhận lấy chai nước từ tôi.
“Cảm ơn.”
Hai chúng tôi ướt như chuột lột, mặt mũi Rin lại bê bết máu thây ma dính vào. Bộ dạng chúng tôi lúc này thê thảm tới mức nhìn qua sẽ không ai còn nhận ra đây là hai cô nàng xinh đẹp nhất trường được nữa.
Rin dán lưng vào bức tường, rồi trượt mình theo bức tường ngồi xuống.
Tôi để cô Rin nghỉ ngơi một lúc, rồi hỏi cô ấy.
“Làm sao đây, Akira là người cầm chìa khóa. Bây giờ có tới xe chúng ta cũng chẳng thể làm gì được nữa.”
Rin ngoái đầu nhìn xuống chân dốc. Kéo dài xuống dưới là một màu đen sâu thẳm.
Trong bóng tối, vẫn có vài bóng đen đang lò mò. Và tôi có thể nghe thấy những tiếng rên khò khè như mắc nghẹn của loài xác sống.
Vậy là mặc dù không ghê rợn như ngoài kia, trong này vẫn có thây ma. Chúng tôi không thể lơ là được.
“Đã cất công tới đây rồi, tranh thủ tìm kiếm thêm vũ khí phòng thân thôi… Chúng ta sẽ xuống đó, rồi từ từ nghĩ kế tiếp...”
Rin đứng dậy và chìa tay về phía tôi.
“Chúng ta không thể bắt tên Samurai ngốc nghếch kia chờ trong thùng rác mãi phải không?”
Tôi đưa tay nắm lấy để cô ấy kéo tôi dậy.
“Chắc lúc này cậu ta phải bốc mùi lắm nhỉ?”
Tôi cố thêm vào một câu đùa, để không khí bớt căng thẳng hơn, nhưng không thấy Rin đáp lại, lập tức thấy ngượng nghịu muốn rút về.
Mặc dù không gian bên trong nhà để xe nồng mùi tanh tưởi của máu, nhưng tôi đã dần quen với nó. Chỉ có điều Katashi chui vào thùng rác, không biết liệu cậu ta sẽ bốc mùi như thế nào khi chúng tôi gặp lại đây.
“Hy vọng là sẽ hôi tới mức xác sống cũng phải bỏ đi…”
Cô ta lại nói đểu Katashi khi vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc, nhưng tôi chẳng còn để bụng mà còn thấy an tâm khi có Rin ở đây.
Katashi ngày bé đôi lúc cũng hơi nóng tính, nhưng cậu bây giờ đã học được cách kiềm chế nên chẳng bao giờ thể hiện ra ngoài. Tôi không biết nữa, liệu Katashi sẽ phản ứng thế nào với những lời châm chọc đá đểu của Rin,
Trước khi khoác lại Ba lô lên vai, tôi rút điện thoại ra, mở ứng dụng đèn pin soi về phía trước, xuống chân dốc nơi những thây ma đang chực chờ.
Số lượng của bầy dưới hầm không quá đông, nhưng lúc này trong hai chúng tôi chỉ có mỗi mình Rin là có kinh nghiệm chiến đấu.
“Cô giải quyết được không?”
“Ừ…”
Rin tự tin xoay con dao bếp trong tay.
“Vậy đi nào.”
Cả hai chúng tôi lao xuống chân dốc. Tôi dùng ánh sáng soi lối cho Rin, còn cô giết xác sống ở phía trước để bảo vệ tôi ở phía sau.
Lúc này tôi tự nhắc bản thân không được do dự nữa mà phải tin vào hy vọng ở phía trước. Vì giờ đây tôi đang phải sống cả phần của Akira.
Tiến sâu vào hầm để xe, xác sống xuất hiện ngày một đông hơn. Tôi rọi đèn, để thấy những hàng xe hơi tăm tắp trải dài ở phía trước. Hầm xe lúc này chẳng khác nào một mê cung.
Rin chỉ vào những cây cột đánh dấu khu vực gửi xe, nói với tôi.
“Tìm những hộp cứu hỏa, ở đó sẽ có rìu!”
Nói rồi Rin cắm dao vào đầu một xác sống đang lao tới ở phía trước, khi rút ra thì tuột mất cán, lưỡi dao kẹt lại trong sọ ả thây ma đó.
Rin bàng hoàng lùi lại, căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt cô ả. Trong tay Rin đã không còn món vũ khí duy nhất. Mặc dù vẫn giữ bình tĩnh nhưng chưa bao giờ Rin bị đẩy tới thế bị động như thế này.
“Hỏng rồi, phải chạy thôi!”
Rin đánh mắt ra hiệu, đoạn quẳng cán dao sang bên, chỉ chờ cho tôi gật đầu, cô ta liền quay gót giày bỏ chạy như bay về phía những cột nhà để tìm vũ khí thay thế, tôi chạy vào rãnh xe hơi còn lại, kéo bầy thây ma ra xa khỏi Rin, tay còn không quên chiếu đèn cho cô ấy.
Đèn pin điện thoại chập choạng lướt đi phía trước. Đám xác sống đơn lẻ chậm rãi xúm lại thành bầy, lờ đờ lết theo chúng tôi.
Chúng tôi băng qua cả một dãy xe dài, mà chẳng tìm thấy được gì. Tôi lại vừa chạy vừa soi đèn, nên ánh sáng chập chờn không cố định hẳn về một chỗ.
“Kia rồi!” – Cặp mắt của Rin sáng lên. Cô vội vàng phóng đến cây cột có sơn kẻ sọc đen vàng, tung chân đá vỡ kính hộp khẩn cấp, rồi nhanh chóng lấy cây rìu ra.
Tôi bẻ lái tìm hướng đoàn tụ với Rin ở cây cột nhà, một thây ma đuổi gần sát theo tôi.
Hắn vươn tay và gần tóm được tôi, đó là cho đến lúc…
“Hana! Tránh ra!”
Tôi thấy Rin đang giương cao cây rìu ở phía trước nên vội vã quăng mình sang một bên. Để Rin bổ xuống chẻ đôi đầu thây ma đang lao đến.
Tôi ngã lăn vòng vòng ở trên mặt đất, đánh rơi cả điện thoại ở trong tay.
Rin đạp lên người thây ma kia rút mạnh cây rìu ra, hẩy nó về phía sau. Ngay sau khi xác sống bị đẩy ra, một nhóm khác trong bầy đã sẵn sàng tiến đến, bước qua dẫm lên cả xác người đồng đội vừa bị bổ đôi đầu.
Chẳng kịp để cho tôi chỉnh trang lại hay đứng lên, Rin vội vã kéo tôi lùi lại về phía sau. Trước khi bị cô ta kéo thốc đi tôi đã kịp nhặt lại được điện thoại lên tiếp tục soi về phía trước.
Chúng tôi chầm chậm lùi lại từng bước, từng bước. Rin lăm lăm cây rìu trong tay, còn tôi vừa thở vừa giữ bình tĩnh soi đèn về phía chúng. Tôi còn thấy rõ mặt từng con ở đầu hàng. Nào bộ dạng của họ có khác gì người còn đang sống đâu... thế mà Rin với Katashi lấy đâu bản lĩnh để có thể đâm chém giết hại họ.
Chúng tôi mặt đối mặt với bầy xác sống, từ từ lui bước về phía sau. Vừa bước vừa cầu nguyện mong không có ma nào xồ ra từ sau lưng mình.
Và rồi cả tôi và Rin cùng lúc dừng lại, bởi đằng sau là một vật cản. Tôi cảm thấy lưng mình chạm vào một mặt phẳng cao, lạnh lẽo khiến tôi quay ngoắt người lại.
Tôi soi đèn lên, và thấy đằng sau chúng tôi, đã là một bức tường bê tông sừng sững.
Hỏng rồi, chúng tôi đã đến điểm tận cùng của hầm để xe, không còn lối thoát nào cho chúng tôi nữa rồi.
Từ những kẽ hở của mê cung xe, thây ma đơn lẻ sát nhập vào khối thây ma lớn, dồn chúng tôi vào chân tường.
Bầy xác sống đuổi theo chúng tôi ngày một lớn. Một cây làm chẳng nên non, nhiều cây chụm lại nên hòn núi cao. Đừng từ trên dốc hầm nhìn xuống, cứ ngỡ là không có nhiều, nhưng khi tất cả đồng lòng thành khối đại đoàn kết, tôi soi đèn mãi mà không thấy kiểm kết thúc của bầy thây ma. Trước mặt chúng tôi, nhưng nhúc là những thây ma đang tiến lại gần.
Bàn tay của chúng quờ quạng về phía trước để tóm lấy chúng tôi. Những cặp mắt nổi tơ máu trợn trừng, những hàm răng cửa cọt kẹt ngậm máu nhai thịt người chết...
Lại một lần nữa chúng tôi lại rơi vào tình cảnh khốn khổ khốn nạn, nhưng cả hai vẫn đứng vững trên hai chân. Bầy xác sống vây lại thành một bán kính nhỏ dần, thu hẹp diện tích xung quanh, dồn chúng tôi lại về phía bức tường. Rin siết chặt cây rìu trong tay, đăm đăm nhìn về bầy xác sống nhung nhúc.
“Soi đèn cho tôi!”
Tôi giữ chặt chiếc điện thoại trong tay, cố làm vẻ mặt quyết tâm nhất, gật đầu. Lúc này tôi đã tự hứa với bản thân phải thật bình tĩnh, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được hoảng loạn. Bởi vì lối thoát duy nhất của chúng tôi, chính là phải thật bình tĩnh, và tin tưởng lẫn nhau.
“Tốt lắm, cầm cho chắc ánh sáng vào, tính mạng của tôi cũng ở trong tay cô.”
Rin mạnh mẽ bước lên phía trước, ngang qua tôi. Cô lao tới bầy thây ma, vung cao cây rìu. Ngay khoảnh khắc Rin vừa chuẩn bị bổ rìu xuống đầu xác sống thứ nhất thì một tiếng ồn vang lên từ đầu kia của nhà xe.
Tôi mở to mắt nhìn xem âm thanh phát ra từ đâu nhưng một luồng ánh sáng đột ngột lóe lên từ phía sau bầy thây ma khiến cả tôi và Rin theo phản xạ đưa tay che mắt. Toàn bộ không khí bị bao trùm bởi thứ ánh sáng chói lòa.
Tôi nghe thấy tiếng động cơ gầm rú vang lên từ phía đằng sau lũ thây ma. Và nó còn vang dữ dội hơn nữa khi tiến lại gần hơn với bọn tôi. Hòa theo đó là tiếng xương thịt gãy nát theo hướng đi của tiếng động cơ.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Tôi mở to hai mắt để xem chuyện gì đang xảy ra, trước mặt bọn tôi, ánh đèn pha của một chiếc xe hơi phả tới, trừng trừng như cặp mắt sáng quắc của một con thú ăn thịt. Con dã thú ấy hung dữ lao tới, nghiền nát đám thây ma trên đường đi. Xác chết cuộn lại dưới bánh xe bị xay nát ra thành bã thịt. Rin hạ rìu, đưa tay che mắt lùi lại về phía tôi.
Nhanh như chớp, chiếc xe đã phá xuyên qua bầy xác sống, quẹo ngang một đường, rồi dừng lại trước mặt chúng tôi.
Dưới bánh xe, nhe nhét những vụn thịt của xác sống nó chẹt phải trên đường đi.
Ánh đèn của chiếc xe rọi sáng một góc trong nhà xe. Tôi nheo mắt quan sát. Đây không phải xe jeep của thầy Hibiki, mà là một chiếc xe địa hình.
Mặc dù đã tông nát nhiều xác sống mở đường cho chúng tôi, nhưng âm thanh của chiếc xe lại thu hút thêm xác sống ở phía trên xuống dưới nhà xe. Dưới hầm lúc này không còn là chỗ an toàn nữa.
Tôi lại nghe thấy nhiều tiếng rên rỉ của thây ma hơn, và cảm nhận được một áp lực rất lớn đang ập tới từ trên dốc của hầm để xe.
Ngay lập tức, cửa xe bật ra, để cho tôi thấy người đang ở bên trong.
Lại một lần nữa, không quá khó để tôi nhận ra người bên trong là ai. Một tên đầu nấm người hàn quốc đeo khuyên tai với sơmi đen và chiếc áo khoác đồng phục nam sinh đỏ thẫm của trường.
Hari một tay giữ cửa, một tay chìa về hướng tôi.
“Nhanh lên hai người! Lên xe đi!”
Tôi quay sang Rin, hai đứa nhìn nhau, gật đầu. Dù không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây, nhưng chiếc xe này xuất hiện ở đây, cứu chúng tôi khỏi nguy hiểm làn tơ kẽ tóc như một phép màu, và những lúc như thế này thì chỉ cần được sống cơ hội nào cũng phải tranh thủ nắm bắt.
Thế là tôi nắm lấy tay Hari, để cậu ta kéo tôi vào trong xe.
-MOKUSHIROKU NO HANA- EPISODE 2-END


15 Bình luận
lòi trĩcần cái minh họaThứ 2 là lúc airi hay miyu và akira bị cắn xé thì bạn viết như thể bầy xác sống ở rất gần nhưng vẫn có thời gian để nhân vật chính nhìn họ bị xé xác, nghĩ này nọ rồi mới bắt đầu chạy đi làm cảm nhận về không gian khá là sai lệch
Bán kính của đường tròn là khoảng cách từ 1 điểm bất kì trên đường tròn đến tâm. Nghĩa là 1 đoạn thẳng như thế thì trong câu này ko hợp lý cho lắm.
hừm, Có lẽ ý tác là cung tròn chăng? Vì Hana và Rin đang ở sát chân tường.
Hình như ko có từ này.
có p ý của tác là chỉnh trang or chỉn chu lại trang phục.