Ở vòng lặp thứ 7, tôi sẽ...
AmeKawa Touko Hachipisu Wan
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tổng hợp ngoại truyện

Raul hỏi Rishe liệu cô ấy có thích khuôn mặt của Arnold hay không?

1 Bình luận - Độ dài: 1,102 từ - Cập nhật:

Ở thị trấn Vinrys, cuộc bạo loạn đã lắng xuống, chỉ còn lại sự chuẩn bị trở về thủ đô vào ngày đó.  

Raul giả dạng thành Hoàng tử Curtis, nhìn xung quanh không có ai, rồi chạy đến hỏi Rishe. 

"──Này, cô có thích khuôn mặt của 'Hoàng tử Arnold' không?" 

(Đột nhiên nói gì vậy, người thợ săn này…)  

Rishe nghi ngờ liếc nhìn anh ta, nhưng Raul lại trông rất nghiêm túc. 

Chiều hôm đó, Arnold sẽ có một cuộc họp với Hoàng tử Curtis. 

Tất nhiên, vì Curtis là giả mạo, nên chỉ là bề ngoài thôi, nhưng Rishe cũng dự định tham gia. Khi gặp Raul ở đó, anh ta đang chống cằm trên bàn dùng để họp, và nói.  

"Đúng vậy, 'Hoàng tử' thực sự rất đẹp. Dù tôi là một người đàn ông, cũng thấy đường nét ấy thật sự là một tác phẩm nghệ thuật."  

"...Khuôn mặt của người đó rất đẹp, đây là sự thật mà ai cũng có thể thấy."  

Đó là hình dáng đẹp nhất thế giới mà Rishe biết trong bảy kiếp của mình. Khuôn mặt của Arnold, như Raul đã nói, là một tác phẩm nghệ thuật.  

"Nhưng, tại sao anh lại hỏi điều này?"  

"Vì ánh mắt của cô luôn nhìn chằm chằm vào Hoàng tử Arnold."  

"!!"      

Rishe chớp mắt. 

"Tôi...tôi không có làm vậy."      

"Hơn nữa, chỉ khi anh ta đến gần cô. Biểu cảm của cô sẽ thay đổi." 

"Ugh...!"      

Câu nói này khiến Rishe xấu hổ vô cùng và cảm thấy má mình nóng bừng. 

"Nhìn xem, mặt cô đỏ rồi. Rõ ràng không quan tâm tôi tiếp cận bao nhiêu, thậm chí khi tôi ép cô vào tường, cô cũng không đổi sắc mặt." 

(Khoảng cách với Raul thì mình đã quen với điều đó trong kiếp làm thợ săn.) 

Anh ta còn thường đặt tay lên đầu Rishe, hoặc xoa đầu cô. Rishe thậm chí còn bị Raul ôm và quay vòng khi anh ta trở về trong tâm trạng vui vẻ. Tuy vậy, nhìn lại kiếp thứ năm, ban đầu dường như không có cảm giác gì đặc biệt. 

"Dù sao thì tôi cũng là một mỹ nam đúng không? Rõ ràng như vậy nhưng cô lại không có phản ứng gì, tôi đã nghĩ lý do, và mới nhận ra tại sao Arnold Hein lại đặc biệt với cô như thế." 

"…Vậy nên anh kết luận rằng vì tôi thích khuôn mặt của điện hạ?" 

"Ừ."      

Raul vẫn giữ vẻ mặt rất nghiêm túc và gật đầu. 

(Đối với mình, lý do duy nhất để có hành động đặc biệt với điện hạ là…?) 

Rishe cau mày suy nghĩ.      

(Nếu Arnold điện hạ tiến sát mặt lại gần, thật sự sẽ rất xấu hổ… Dù là khi tay và má bị chạm vào, hay bị đôi mắt xanh kia nhìn chằm chằm, cảm giác đều hoàn toàn khác với người khác…) 

Khi cô đang nghĩ như vậy, cô cảm nhận được có ai đó đang đi bên ngoài phòng.  

Tiếng bước chân thẳng tắp và mượt mà, đúng là thuộc về người mà Rishe quen thuộc nhất. Tuy nhiên, ngay khi cô nhận ra điều này, Raul trước mắt cô nở một nụ cười. 

"Này, nói cho tôi biết đi. Khi bị tôi theo đuổi thì không hề xấu hổ, nhưng khi bị người đó gọi tên thì lại rất xấu hổ, lý do là gì?" 

"Điều này là…" 

Rishe cau mày sâu hơn.      

Sau đó, biết rằng không thể trốn khỏi thợ săn này, cô quyết định đối mặt. Cô chạy đến cửa, nắm lấy tay nắm và kéo mạnh, chỉ thấy Arnold đang đứng đó với vẻ mặt ngạc nhiên. 

"…À, ra là...!"  

Rishe không nói gì với Arnold, nắm lấy tay anh rồi dứt khoát nói. 

"Bởi vì, tôi thích tất cả: khuôn mặt, giọng nói, màu mắt, hình dạng tay của người này!" 

"..."      

Vì đã nói điều này với Raul, căn phòng đột nhiên trở nên im lặng.      

Nhưng, Rishe nắm chặt tay Arnold, cố gắng giải thích với Raul. 

"Tất nhiên rồi, khuôn mặt của Arnold điện hạ là đẹp nhất thế giới… Nhưng, điều đẹp nhất thế giới không chỉ có khuôn mặt. Nếu bị khuôn mặt như vậy nhìn chăm chú, bị giọng nói như vậy gọi tên, thì ai cũng…" 

"...Rishe."      

"!!"      

Bị anh gọi tên, vai của Rishe giật nhảy lên.      

Cô nhẹ nhàng quay đầu lại, phát hiện mình đang nắm chặt cổ tay của Arnold. 

Rishe ngước mắt lên đầy sợ hãi, nhìn thấy khuôn mặt đẹp nhất mà cô từng thấy trong bảy kiếp, đang nhìn xuống Rishe với vẻ mặt cay đắng.      

(...Mình...) 

Trong khoảnh khắc đó, khuôn mặt cô nóng bừng lên. 

(Mình đã làm gì trước mặt chính người ấy──!?) 

Rishe vội vàng buông tay ra, cúi đầu xin lỗi Arnold. 

"Em xin lỗi, Arnold điện hạ! Xin đừng để ý đến lời nói vừa rồi của em, hãy quên nó đi! Nhanh lên!!" 

"..." 

"~~~~!" 

Trong cơn hỗn loạn, cô ngẩng đầu lên và nhìn Arnold. 

"...Em!! Em sẽ đi nhờ mọi người chuẩn bị trà trước cuộc họp…!" 

Trước khi nghe những lời của Arnold, Rishe đã chạy ra khỏi hành lang.      

(Nếu vậy thì giống như Raul nói rồi…) 

Đối với Rishe, thất bại không phải là điều đáng xấu hổ. Mặc dù sẽ tránh làm phiền người khác, nhưng sai lầm cũng là một loại bài học. 

Rõ ràng là như vậy, nhưng tại sao chỉ khi mất bình tĩnh trước mặt Arnold, mặt cô lại nóng bừng lên thế này? 

(Mình cần phải ra ngoài để hạ nhiệt một chút…) 

Rishe dùng tay ôm lấy má mình, vội vã đi về phía sân. 

* * *      

Mặt khác, Arnold và Raul, những người còn ở lại trong phòng, im lặng nhìn nhau bằng ánh mắt lạnh lùng.      

"...Ngươi đã nói gì với cô ấy?" 

"Ôi chao! Hoàng tử thật đáng sợ quá đi." 

"──…"      

"Đừng lo lắng, tôi không thể thắng được vợ của ngài, ngài không cần phải cảnh giác đến vậy đâu." 

Dù nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng như thế, cũng không thể làm dịu đi sự khó chịu của Arnold. 

(Hmm. Dù giải thích cũng rất đơn giản.) 

Raul nhún vai, thầm nghĩ.      

(...Nhưng có vẻ khá thú vị, tốt nhất thì mình không nói thì hơn.) 

Đối với hai người kiên định như đá này, trò đùa nhỏ như vậy có lẽ sẽ được tha thứ. Nghĩ đến đây, anh mỉm cười vui vẻ. 

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Mất kiểm soát về lời nói lẫn hành động :)))
Xem thêm