167: Chiêu thức đặc biệt (2)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mile và Meavis tới cánh rừng gần Kinh thành.
Tất nhiên, Rena và Pauline không theo cùng.
Họ hẳn nhiên phải tôn trọng sự riêng tư của đồng đội mình.
“Vậy, bắt đầu nha.”
“Xin cậu dạy bảo!”
Cả hai Mile và Meavis đều tỏ ra nghiêm túc.
“Trước hết, chúng ta sẽ bắt đầu một mô tả và chiêu thức.
Như cậu biết đấy, mình yếu hơn xa Meavis-san về kiếm kĩ. Tất cả điều mình có [chỉ] là tốc độ và sức mạnh.”
Không không, cái [chỉ] đó là [Bức tường không thể leo qua] đấy. Meavis nghĩ vậy nhưng cô quyết định im lặng lắng nghe.
“Tuy nhiên, chiêu thức đó, nó không bởi do tốc độ và sức mạnh, à không, thực sự để chém được ma pháp đang bay, tốc độ là điều cần thiết…”
Yeah, Meavis gật đầu.
“Thứ cậu cần là sức mạnh của [Ki].”
“Ồ!”
Nếu là ma lực, Meavis chắc hẳn mất đi động lực. Song nếu nói là [Ki] thì cô nàng sẽ tin rằng cô có thể làm được.
Nghĩ vậy thôi đã làm Meavis sáng mắt lên.
Rồi đó, Mile bắt đầu giải thích theo câu chuyện đã sắp xếp mà nhỏ được nghe từ nanomachine hồi tối hôm qua.
“Meavis tuy có thể dùng sức mạnh tinh thần bên trong cơ thể nhưng cậu không thể thực hiện nó bên ngoài cơ thể được, có phải vậy không?
Ngay cả [Ta là hóa thân của lửa] cũng đến từ bên trong người của cậu. Nhưng một khi sức mạnh đó không thể rời bỏ cơ thể cậu thì là cậu không thể vận sức mạnh tinh thần lên kiếm để xóa bỏ đạn ma pháp của đối thủ được.”
“Eh…thế vậy, nghĩa là, mình không dùng được…”
Meavis hốt hoảng nhưng Mile đã giải thích xong đâu.
“Vậy nên, chúng ta sẽ lấy biện pháp vật lý để mang sức mạnh tinh thần ra khỏi cơ thể.
Bây giờ, mình cần máu và tóc của Meavis-san.”
“Hả…!? À không, mình không thực sự thấy lo! Nhưng nếu là trường hợp ấy, mình có cần bán cả linh hồn cho ma quỷ để thành thạo chiêu ấy không?”
Phần [Ma] trong tên chiêu thức không khỏi làm Meavis nghĩ vậy khi nhắc tới máu và tóc. Mà thôi, có nghĩ cũng có giúp ích được gì đâu.
Mile nhận kiếm từ Meavis, rút ra khỏi vỏ đoạn cắm kiếm vào đất.
“Hiến máu?”
Nghe Mile nói, Meavis lấy con dao găm, mà là vũ khí sơ cua của cô, đoạn dùng lưỡi dao cứa tay mà không chần chừ.
Mile nhiểu máu của Meavis lên thanh kiếm và một số bắn ra đất, rồi kê con dao Meavis có trên tay gần thanh kiếm và cũng trét máu lên đó.
“Đủ rồi.”
Mile chữa vết thương trên tay trái của Meavis, vết thương lành lặn gọn gàng.
Sau đó Mile tiếp tục cắt tóc Meavis và rãi nó lên kiếm với con dao.
Mile không cắt nhiều, chỉ cắt một chút đỉnh tóc, nên Meavis không thay đổi nét mặt nhiều. Tóc đã cắt của Meavis bết dính vào kiếm và con dao bằng máu của nhỏ.
{Nano-chan, làm ơn nha!}
『Rất vui lòng!』
Máu và tóc của Meavis bị hút vào những món đồ và biến mất. Vũ khí được bọc trong ánh sáng mà chỉ có Mile mới mang ra được hình thái ấy.
Thanh kiếm và con dao đang sáng với sắc hơi óng ánh vàng và đỏ đậm hơn so với trước kia.
Phần mở rộng của cơ thể Meavis, lấy bằng máu và tóc của cô, đóng vai trò hoạt động như một cây anten.
Tại sao ma thuật của ma tộc mạnh hơn những chủng tộc nhân hình khác?
『Tại vì họ có một ăn ten ngoài.』
Nanomachine trả lời như vậy với Mile.
Thứ chỉ ma tộc có, mà con người không có.
Đúng vậy, đó là [Chiếc Sừng].
Nó mọc trực tiếp từ hộp sọ và nhô ra thành chiếc sừng. Điều đó cống hiến hiệu quả khuếch tán của sóng tư niệm.
Meavis bất lực trong việc phát xạ sóng nghĩ ra bên ngoài.
Ăn ten có sẵn là miễn bàn rồi, vậy thì chỉ cần làm ăn ten ngoài.
Kiếm cùng con dao mà nhận tóc với máu của Meavis gần như là cơ thể của Meavis. Thế thì là hợp lý để cho sóng nghĩ có thể lan truyền thông qua thanh kiếm.
“Meavis-san, như mình đã giải thích trước. Hiện tại, những vũ khí này sẽ có thể truyền [Ki] của Meavis ra ngoài, vậy cho nên cậu có thể tập chiêu thức đó từ giờ, cố gắng chăm chỉ lên cho tới khi cậu học được nhé.
Và khi cậu cần tăng sức mạnh, hãy thử làm ướt tay cầm kiếm.”
“Làm ướt hả?”
“Đúng vậy, trở kháng mà cản trở thuyên chuyển [Ki] tới thanh kiếm là [Kháng trở tiếp xúc] sinh ra ở phần giao tiếp giữa lòng bàn tay và thanh kiếm.
Khi phần tiếp xúc bị ướt, kháng trở trở nên nhỏ hơn và sức mạnh [Ki] của cậu sẽ mạnh hơn.
Là nước hay mồ hôi đằng nào cũng được, nhưng thứ hiệu quả nhất là…”
“Máu chứ gì?”
“…Ừ, phải.”
Đối với cô trả lời ngay chóc từ lời cắt nghĩa của Mile, Meavis cười sung sướng.
Đúng vậy, bất kể hiệu điện thế {Vol} cao cỡ nào, miễn là trị giá điện trở ® lớn, cường độ {Ampe} sẽ không hề thấp. (Định luật ôm (ohm): I = U/R)
Đó là tại sao hay vào mùa hè hay có nhiều tai nạn sốc điện.
Nếu bàn tay đẫm mồ hôi, điện trở tiếp xúc sẽ giảm dẫn tới một cường độ lớn sẽ chạy qua.
Gần giống như vậy, khi bàn tay ướt bởi máu hay trực tiếp tiếp xúc với thanh kiếm qua vết thương, sóng tư niệm sẽ dễ dàng chảy tới thanh kiếm.
Và thanh kiếm có luồng sóng tư niệm chảy vào, sẽ sinh sóng nghĩ quanh ngoại biên như một cây ăn ten phát sóng và hoạt động trên các nanomachine chung quanh.
Đúng thế, cộng với không chỉ số lượng nhỏ nanomachine trong thân mà còn có nanomachine bên ngoài cơ thể sẽ được vận dụng.
“Nhưng xin cậu tập luyện một cách bình thường thôi, đặc biệt lúc thực tiễn…
Nếu cậu chỉ thực hành theo trạng thái dễ-vận-dụng, nó sẽ không là tập luyện.
Bên cạnh đó, nếu tay cậu ướt, cậu có thể dễ dàng làm vuột kiếm…”
“Mile, cậu cho kiếm sĩ là người thế nào?
Bộ cậu nghĩ kiếm sĩ có thể để vuột kiếm khỏi tay chỉ bằng thứ như là nước, mồ hôi hay máu ư?
Vả lại, cậu không nghĩ vì sao cán cầm kiếm được phủ một hình khắc phức tạp để làm gì à?”
“Ồ, ra là vậy?”
“Mile…mặc dù cậu là một pháp sư, nhưng cậu vẫn xưng là Ma [Kiếm sĩ]. Vậy mà cậu không biết kiếm sĩ là thế nào sao?”
Meavis kinh ngạc và thấy mệt mỏi.
Sau đó, hướng dẫn của Mile bắt đầu bằng cách nói làm sao [Ma lực] thành [Ki], tập huấn đặc biệt của Meavis cứ thế mà tiếp tục.
Khi ngày đầu kết thúc và trời tối, họ quay về nhà trọ.
Người Meavis mệt đến chết nhưng mắt cô nàng tỏa sáng rực rỡ.
“Làm ơn đưa [Chơi cùng Faryl-chan] cho Meavis-san hôm nay vì những cực khổ của cậu ấy…”
Rena và Pauline dĩ nhiên đồng tình.
[Xoa dịu êm ái] là cần thiết cho Meavis hiện tại. Mọi người đồng tâm nghĩ.
Ngày thứ hai. Meavis trở lại nhà trọ, ngó bộ dạng trông còn ốm o gầy mòn hơn.
Và mặc dù tàn tạ, mắt cô lại sáng rực hơn.
“Đợi đã Mile, thế này thật có sao không đấy? Chắc có lẽ tốt hơn nên dành ngày mai cho cậu ấy nghỉ ngơi đó?”
“Ừ, mình cũng nghĩ vậy.”
Rena và Pauline nói.
“Nói với mình chẳng có ích gì đâu…”
“…Mình..sẽ đi. Kể cả Mile không…tới, mình…cũng sẽ đi…một…mình. Một…chút, chỉ cần một…chút nữa thôi…”
Meavis té lăn trên giường và mất ý thức. Cô nói vậy với tiếng thều thào như sắp ngỏm.
“Mấy cậu nghe thấy đó. Cậu ấy sẽ đi bất chấp chúng ta ngăn cản. Thế nên thay vì để cậu ấy đi một mình, mình sẽ cùng đi theo đặng lo cho cậu ấy.”
Mile đã nói vậy thì mọi người không ai ngăn cản nữa.
Rena và Pauline quyết định tin tưởng và giao mọi thứ cho Mile.
Còn Mile thì đau khổ.
Meavis sớm thôi sẽ học được chiêu đó.
Khi đó thì…
{Tên? Mình cần một cái tên cho chiêu đó? Nghĩ cái gì bây giờ đây trời ạ?!}
15 Bình luận
Gấu