“Tôi không chắc tôi có hiểu vấn đề không nữa, thưa Đại Tá.”
Lorena nhìn ra ngoài khung cửa phòng trực nhỏ trông ra Thành Trạm Bắc. Câu nói vừa rồi là của Thiếu Tá Davin, sĩ quan chỉ huy hiện tại của Trạm Bắc, người đang bực bội với Lorena từ khi cô và phân đội sáu binh sĩ tới một tiếng trước.
Từ chỗ ngồi của anh ta cạnh cái bàn nhỏ ngay giữa phòng trực, Davin, một người mập mạp với bộ râu dày, đã bảo Lorena rằng có một tàu hộ tống đã bị lạc trong sương mù. Đó có thể chính là con tàu mà loài orc cho là đã nhìn thấy.
Lorena quay lại nhìn xuống anh ta – nhìn xuống là bởi vì anh ta đang ngồi, dù Lorena có đứng thì vẫn cao hơn viên thiếu ta – và nói, “Vấn đề ở đây, Thiếu Tá ạ, là lúc đó loài orc đang chờ chúng ta giúp đỡ. Và đáng ra họ nên làm thế.”
“Để làm gì?” Davin rõ ràng đang bối rối.
“Họ là đồng minh của chúng ta.” Lorena không tin nổi cô cần phải giải thích điều này. Davin là một người hùng trong cuộc chiến, là người sống sót duy nhất còn lại sau cuộc tàn sát cả trung đội lúc đó đang hộ tống một phù thủy là người cũng đã bị giết. Thông tin anh ta mang lại là vô giá.
Nhưng giờ đây người anh hùng chiến tranh chỉ nhún vai. “Đúng là chúng đã chiến đấu cùng chúng ta, nhưng lúc ấy là bắt buộc. Đại Tá à, bọn chúng có văn minh gì đâu. Lý do duy nhất để liên hiệp với chúng là vì Thrall, và gã chỉ đáng có được điều đó là vì gã được con người nuôi dạy. Nhưng những gì xảy ra với chúng không phải mối quan tâm của chúng ta.”
“Công Nương Proudmoore không đồng ý với suy nghĩ đó,” Lorena nói với giọng căng thẳng, “và cả tôi nữa.” Cô quay lưng lại. Cảnh tượng Biển Lớn từ khung cửa này thật đẹp mắt, và Lorena nhận thấy mình thích nó hơn là nhìn vào bộ mặt khó ưa của Davin. “Tôi đã cử người tới tìm Thuyền Trưởng Avinal và thủy thủ đoàn để xem phần chuyện của họ là gì.”
Giờ Davin đã đứng dậy. “Với tất cả sự tôn trọng, thưa Đại tá, chẳng có “phần” nào cả. Tàu của Avinal bị lạc. Họ đã trở lại lý trình. Họ đã về đến nhà. Nếu có một con tàu của orc bị cướp biển tấn công, thì đồng ý, nhưng đó không phải vấn đề của chúng ta.”
“Có chứ, thực sự là có đấy.” Cô không thèm quay lại nhìn anh ta. “Tất cả cướp biển không hay kén chọn sẽ tấn công ai đâu. Chúng sẽ tấn công cả yêu tinh, orc, troll, ogre, tiên, người lùn – hoặc cả con người. Nếu có cướp biển ở gần Mỏ Lết tới vậy thì có liên quan tới chúng ta đấy.”
“Tôi đã được phân công ở trạm gác này đã ba năm rồi đấy thưa Đại Tá.” Giờ Davin trở nên nóng nảy. “Tôi không cô bảo cho tôi về lũ cướp biển.”
“Nếu vậy, thì anh đã không cần tôi phải nhắc cho anh lý do tại sao một tàu orc bị tấn công lại liên quan tới anh.”
Một binh nhì nhỏ bé mặc bộ đồng phục có vẻ vừa với cả một người có chiều cao hơn hẳn một cái đầu, gõ nhẹ lên cánh cửa phòng trực. “Ờ thưa ngài, có người tới đây gặp ngài và Đại Tá Lorena, thưa ngài, nếu không phiền hai ngài.”
“Ai vậy?” Davin hỏi.
“Ờ là Thuyền Trưởng Avinal, thưa ngài, và một binh sĩ tôi không biết, thưa ngài.”
“Chắc là Strov,” Lorena nói. “Anh ta là người tôi bảo đưa người thuyền trưởng tới đây.”
Davin chằm chằm nhìn Lorena. “Vậy việc làm nhục mạ một người đàn ông bằng cách đem anh ta tới trạm gác như một tù nhân tầm thường mục đích để làm gì?”
Trong đầu Lorena đang tính đến việc gửi một lá thư cho Công Nương Proudmoore và Tướng Norris về việc đề nghị cho Davin chuyển tới phân đội nuôi quân. “Đầu tiên, Thiếu Tạ ạ, tôi nghĩ rằng anh sẽ muốn tôi nói chuyện với thuyền trưởng của anh trước sự có mặt của anh. Thứ hai – có phải anh thường đem tội phạm tới phòng trực thay vì tới phòng giam chăng?”
Có vẻ như Davin chỉ định tiếp tục nhìn chằm chằm thay vì trả lời câu hỏi của cô.
Bởi vậy Lorena quay về phía anh sĩ quan trẻ. “Xin hãy mời cả hai vào đây, Binh Nhì.”
Anh chàng binh nhì bỏ qua mà nhìn Davin trước. Gã thiếu tá gật đầu, chỉ khi đó người binh nhì mới trở ra.
Sau đó hai người đàn ông bước vào căn phòng nhỏ. Strov là người trung bình nhất mà Lorena biết – chiều cao, cân nặng, và vóc người trung bình, tóc nâu, mắt nâu, cơ bắp nhỏ. Anh ta trông giống như mọi nam giới con người khác trên thế giới này, đó là một trong nhiều lý do tại sao anh ta lại là một trinh sát giỏi đến vậy. Anh ta không có gì nổi bật để người ta phải chú ý đến anh.
Theo sau Strov là một người đàn ông với vẻ ngoài sương gió của một thủy thủ đầy kinh nghiệm. Dáng đi của ông ta thật vụng về, ông ta đi như thể sàn nhà sắp lún xuống tới nơi, và mặt ông chứa đầy những nếp nhăn và có màu đỏ sẫm vì phơi nắng nhiều.
“Thuyền Trưởng Avinal,” Davin nói và lùi về phía cái ghế, “đây là Đại Tá Lorena. Công Nương Proudmoore gửi cô ấy từ Theramore tới để tìm hiểu tại sao có một tàu cướp biển tấn công một tàu orc.”
Avinal cau mày. “Tôi nghĩ điều đó quá rõ ràng rồi chứ Đại Tá.”
Quay sang lườm Davin một chốc, Lorena quay lại nhìn Avinal. “Lý do tôi tới đây theo như lời ngài thiếu tá nói là không chính xác. Tôi biết tại sao tàu cướp biển lại tấn công một tàu buôn orc – những gì tôi không biết là tại sao các ông không giúp họ.”
Avinal chỉ Strov và hỏi, “Đó là lý do tại sao người này và người của anh ta quấy nhiễu thủy thủ đoàn của tôi à?”
“Binh Nhìn Strov và đồng đội đang làm theo lệnh của công nương, Thuyền Trưởng à, cũng như tôi.”
“Tôi còn phải tuần tra nữa, thưa ngài. Việc này có thể chờ-”
“Không được Thuyền Trưởng à, không thể chờ được.”
Avinal nhìn Davin. Davin nhún vai, như thể ý muốn nói đó không phải việc của anh ta. Sau đó viên thuyền trưởng nhìn xoáy vào Lorena. “Tốt thôi.
“Năm ngày trước. Theo như Thiếu Tá Davin thì các anh bị sương mù quây vào sáng hôm đó.”
“Vâng, đúng là vậy.”
“Anh có thấy tàu nào khác sáng hôm đó không?”
“Chắc là có – có một số hình thù có thể là vài cái tàu đâu đó xung quanh, nhưng không chắc chắn được gì cả. Có lúc chúng tôi tới gần được một con tàu, tôi chỉ biết được vậy thôi – và họ thổi tù và.”
Lorena gật đầu. Điều này phù hợp những những gì loài orc nói với Công Nương Proudmoore.
“Nhưng chúng tôi chẳng thấy rõ được thứ gì cả. Chẳng thể thấy nổi cả cái mũi của mình ngay trước mặt, nói không ngoa. Tôi đã đi tàu suốt năm mươi năm rồi, thưa Đại Tá, và tôi chưa từng nhìn thấy sương mù dày như vậy bao giờ. Kể cả Sargeras có đi lại trên boong thì tôi cũng chẳng thể thấy nổi. Tôi đã làm tất cả để giữ cho cả đoàn khỏi loạn cả lên, thật đấy. Thế mà thứ cuối cùng bọn tôi phải lo là một đám da xanh à.”
Lorena nhìn chằm chằm vị thuyền trưởng trong vài giây. Rồi cô thở dài. “Thôi được rồi, Thuyền Trưởng, cảm ơn ngài. Ngài xong việc rồi đấy.”
“Khốn thật đúng là phí thời gian,” Avinal khẽ lẩm bẩm và rời đi.
Sau khi ông thuyền trưởng rời đi, Strov nói, “Hầu hết thủy thủ đoàn đều nói y như vậy thưa bà.”
“Dĩ nhiên họ nói như vậy rồi,” Davin nói. “Bởi vì đó là sự thật, rất rõ ràng với tất cả những ai chịu bỏ ít giây suy nghĩ về nó.”
Quay về phía gã thiếu tá, Lorena nói, “Nói cho tôi biết, Thiếu Tá à, sao anh không nhắc gì tới chuyện Thuyền Trưởng Avinal đã từng ở gần một tàu khác – hay là nó đã thổi tù và chứ?”
“Tôi không nghĩ điều đó là xác đáng.”
Lorena thay đổi lá thư trong đầu cô để Davin sẽ được thuyên chuyển đi làm dưới hầm phân. “Việc đánh giá mức độ xác đáng không phải việc của anh, Thiếu Tá ạ. Việc của anh – trách nhiệm của anh – là làm theo lệnh của cấp trên.”
Davin thở dài. “Hãy xem đi, Đại Tá – cô được cử tới đây để tìm hiểu xem liệu Thuyền Trưởng Avinal có làm gì sai không. Ông ấy không làm gì sai cả. Và có vấn đề gì không nếu một đám da xanh bị lấy mất mớ hàng của chúng chứ?”
“Thật ra họ đâu có bị mất – họ đã tự đánh đuổi lũ cướp biển.”
Giờ Davin đã đứng dậy và đang nhìn Lorena như thể cô ấy bị điên. “Vậy thì – với tất cả sự kính trọng, thưa bà, tất cả những lời thẩm vấn này có ý nghĩa là gì vậy? Có vẻ lũ da xanh không cần chúng ta giúp đỡ – vậy tại sao lại xem chúng tôi như một lũ tội phạm như vậy? Như tôi nói đấy, chúng tôi có làm gì sai đâu.”
Lorena lắc đầu, không đồng ý với lời điều trần này chút nào.
0 Bình luận