Byrok chưa bao giờ tưởng tượng nổi khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đời gã lại là khi câu cá.
Bề ngoài thì đó có vẻ không phải là cuộc sống của một orc. Việc câu cá chẳng liên quan gì tới chiến đấu cả, không có vinh quang, không phải những trận đấu đầy thách thức, không phải cuộc so tài của một kẻ với một đối thủ ngang tầm. Không liên quan gì tới vũ khí, không phải đổ máu.
Nhưng lý do tại sao gã lại làm thế thực sự rất đơn giản. Byrok đi câu cá bởi vì gã là người tự do.
Khi còn trẻ, gã từng được nghe về những lời hứa giả dối của Gul’dan và Hội Đồng Bóng Tối của gã, chúng đã hứa hẹn về một thế giới mới nơi bầu trời xanh ngắt và cư dân là những con mồi dễ dàng cho loài orc siêu việt chinh phục. Cùng với cả bộ tộc, Byrok đi theo chỉ dẫn của Gul’dan, không biết rằng hắn và cả hội đồng đã móc ngoặc với Sargeras và lũ ác quỷ độc ác của gã, không nhận ra được cái giá phải trả cho thế giới mới này là chính linh hồn của họ.
Mất cả một thập kỷ loài orc mới bị đánh bại. Hết bị nô dịch bởi ác quỷ mà họ cứ nghĩ đó là ân nhân của họ, rồi họ lại bị nô dịch bởi con người, những kẻ tỏ ra hiếu chiến hơn nhiều so với tưởng tượng của lũ ác quỷ.
Ma thuật ác quỷ đã khiến những ký ức của Byrok về quãng đời ở quê hương bản địa của loài orc lu mờ. Sự thờ ơ với ký ức đó cũng xảy ra với quãng đời sống trong cảnh bị con người nô dịch. Chủ yếu gã chỉ nhớ những công việc đó là làm đầy tớ và khổ sai, và nó đã phá hủy chút tinh thần ít ỏi còn lại lũ quỷ để lại trong gã.
Rồi Thrall tới.
Mọi thứ thay đổi từ đó. Con trai của Durotan vĩ đại – người có cái chết bằng nhiều cách đã chấm dứt con đường xưa cũ của loài orc – Thrall đã thoát khỏi lũ giám thị và sử dụng chiến thuật của con người để chống lại họ. Anh ta đã nhắc nhở loài orc về quá khứ đã bị lãng quên từ lâu của họ.
Vào cái ngày Thrall và đội quân đang dần lớn mạnh của anh giải phóng cho Byrok, gã đã thề rằng gã sẽ phụng sự cho anh chàng orc trẻ tuổi đó tới khi một trong hai chết đi.
Suốt từ bấy tới giờ, cả hai vẫn còn sống, bất kể cố gắng của cả quân đội con người lẫn của bầy quỷ. Tuy nhiên một thành viên thấp kém của Quân Đoàn Rực Lửa đã đoạt được con mắt phải của Byrok. Để đổi lại, Byrok đã tước nguyên cái đầu của con quỷ đó.
Khi cuộc chiến kết thúc, và khi loài orc định cư tại Durotar, Byrok đề nghị được nghỉ nghĩa vụ. Nếu lời kêu gọi chiến đấu được vang lên, Byrok hứa gã sẽ là kẻ đầu tiên đứng lên tiếp tục thực hiện trọng trách của người chiến binh, kể cả đã mất đi một con mắt, nhưng giờ gã muốn được tận hưởng sự tự do mà gã đã phải chiến đấu rất gian khổ để giành được.
Đương nhiên là Thrall ban cho gã điều đó, và cho tất cả những ai đề nghị.
Dĩ nhiên Byrok không cần cá. Durotar có một vài nông trại rất tốt. Bởi vì đất đai của con người nằm ở vùng đất phía nam toàn đầm lầy, con người không thể trồng trọt được, vậy nên họ buộc phải tập trung vào việc đánh cá. Họ sẽ trao đổi số dư của họ cho loài orc để đổi lấy lương thực dư thừa.
Nhưng Byrok không muốn cá do con người bắt được. Gã chẳng muốn bất cứ thứ gì của con người nếu gã có thể tránh được. Đúng là con người đã từng chiến đấu bên cạnh loài orc chống lại Quân Đoàn Rực Lửa, nhưng đó chỉ là một liên minh lúc bắt buộc thôi. Con người là quái vật, và Byrok không muốn liên quan gì tới những sinh vật mọi rợ đó cả.
Bởi vậy quả thực rất choáng váng đối với gã orc chột mắt khi nhận thấy có sáu con người đang ở tại bãi câu quen thuộc của gã tại Bãi Biển Deadeye.
Để giới thiệu, vùng đất xung quanh bãi câu của Byrok là một đồng cỏ cao. Khả năng theo dấu của Byrok đã giảm sút đôi chút bởi đã mất đi con mắt phải, nhưng gã vẫn không thấy chút dấu hiệu nào của có ai ngoài gã đã băng qua vùng cỏ mọc – đặc biệt là không có con người nào, loài sinh vật nhỏ bé nhẹ cân, và thường rất hay công khai di chuyển. Byrok không hề thấy con tàu bay nào gần đó, lẫn bất cứ tàu bè nào có thể nhìn thấy từ bãi câu.
Tuy nhiên việc chúng tới đây bằng cách nào không khiến Byrok bận tâm bằng sự việc rằng chúng đã tới đây. Đặt bộ đồ câu xuống, gã tháo cây chùy xích ra khỏi lưng. Thứ vũ khí này chính Thrall đã tặng cho gã sau khi anh chàng Thống Chiến giải phóng gã khỏi cảnh nô lệ, và Byrok lúc nào cũng mang theo nó.
Nếu đó là orc lạc vào bãi câu của Byrok, gã hẳn đã hỏi về sự xuất hiện của họ, nhưng con người – đặc biệt là những kẻ xâm phạm – không xứng đáng được hưởng điều đó. Gã sẽ tìm ra mục đích của chúng bằng cách lén lút. Tốt nhất chúng chỉ nên là những kẻ ngốc đi lạc quá xa về phương bắc mà không nhận ra là chúng đang xâm phạm chủ quyền của người khác. Byrok đã sống khá lâu rồi, và đã bắt đầu hiểu rằng nguyên nhân thường là đúng là do sự ngu ngốc đó hơn là do mưu đồ độc ác.
Nhưng tệ nhất, chúng có thể đúng là những kẻ xâm lược, và nếu vậy, Byrok sẽ không cho phép chúng sống sót mà rời khỏi bãi câu của gã.
Byrok đã học ngôn ngữ con người trong thời gian bị bắt, vậy nên gã hiểu được những lời mà sáu kẻ đó – ít nhất là với những gì gã có thể nghe thấy. Từ nơi gã cúi mình nấp trong bãi cỏ cao, gã chỉ có thể nghe được vài từ.
Tuy nhiên những từ gã nghe được không được tốt cho lắm. Một từ là “đánh bại,” một từ khác là “Thrall.” Có lúc là “da xanh,” một từ con người dùng để nhắc đến loài orc một cách miệt thị.
Và rồi gã nghe thấy một câu, “Chúng ta sẽ giết tất cả bọn chúng và chiếm lấy lục địa này cho riêng chúng ta.”
Một kẻ khác hỏi một câu hỏi, và từ duy nhất Byrok nghe được là “troll.” Sau đó kẻ muốn chiếm lấy cả lục địa nói, “Chúng ta cũng giết chúng luôn.”
Gạt đám cỏ sang một bên, Byrok tiến lại gần đám con người hơn. Gã không phật biệt nổi bọn họ với nhau – tất cả con người đều trông giống hệt nhau đối với Byrok – nhưng gã orc già nhận ra hai kẻ gần gã nhất có hình một thanh kiếm bốc cháy trên người: một tên là một vết xăm trên cánh tay, tên kia là cái khuyên tai.
Gã cảm thấy lạnh ngắt, Byrok nhớ về nơi gã từng thấy biểu tượng đó trước kia. Đã rất lâu về trước, khi loài orc lần đầu tiên tới thế giới này theo lời thúc giục của Gul’dan: chúng gọi mình là tộc Đao Lửa, và áo giáp cùng cờ của chúng mang biểu tượng tương tự với cái hai tên con người kia mang. Tộc Đao Lửa là một trong những kẻ mộ đạo hung hãn nhất của Hội Đồng Bóng Tối. Về sau chúng đã bị thanh trừng, và không còn kẻ nào thuộc bộ tộc yêu quý quỷ dữ đó sống.
Nhưng lũ người này đang mang biểu tượng của chúng, và nói về chuyện giết Thrall.
Sôi máu, Byrok đứng lên và bắt đầu chạy về phía sáu kẻ kia, tay vung cây chùy xích trên đầu. Kể cả với thân mình to lớn, âm thanh duy nhất gã gây ra khi xuất hiện là tiếng rít của sợi xích trên cây chùy khi nó xoay quanh cán chùy trong bàn tay Byrok và khiến quả cầu gai lớn ở đầu kia quay vòng trên đầu gã orc.
Không may là như thế là quá đủ. Hai tên con người – hai kẻ với biểu tượng tộc Đao Lửa – tản ra. Vì vậy Byrok nhắm vào kẻ gần hơn trong cả hai, gã ném cây chùy xích về phía cái đầu cạo trọc của hắn. Gã không sợ bị mất vũ khí – chẳng có con người nào có thể nhấc được nó lên, bởi vậy sẽ rất an toàn cho tới khi gã lại nắm được nó.
“Một con orc!”
“Vừa đúng lúc một con xuất hiện!”
“Giết nó đi!”
Vì yếu tố bất ngờ đã biến mất, gã gầm tướng lên – điều đó luôn dọa được con người – và nhảy tới phía một tên khác, tên này có một bộ râu dài. Nắm đấm khổng lồ của Byrok đập vào đầu tên có râu.
Tên trọc đầu tóm lấy vai gã – hắn đã né được đòn ban nãy trước sự thất vọng của Byrok – và cố nhấc cây chùy xích lên bằng tay kia. Nếu có thời gian, hẳn Byrok đã phá lên cười rồi.
Tuy nhiên, gã đang quá bận vì đang nắm lấy đầu tên con người kia trong tay phải và chuẩn bị ném tên xâm lược này vào một tên đồng đội của hắn. Tuy nhiên điều đó không kịp xảy ra vì một tên người khác tấn công từ bên phải.
Thầm chửi rủa chính mình vì quên mất chuyện gã bị mù hướng đó, Byrok vung tay phải lên, đúng lúc cơn đau cào xé phía đó.
Thêm hai tên người nữa lao vào gã, một tên đang đấm, còn tên kia đang lao tới với một lưỡi kiếm. Byrok cố dẫm lên chân một kẻ tấn công, khiến nó gãy vụn. Tiếng la hét của nạn nhân đã kích thích gã orc, và gã lại thực hiện lại đòn đó. Nhưng bọn chúng có quá đông. Dù cho hai tên trong số đó đang bị thương năng, chúng vẫn tiếp tục tấn công gã, và kể cả Byrok cũng không thể đánh bại nổi sau con người mà không có vũ khí.
Nhận ra rằng gã cần vũ khí của mình, gã hít một hơi rồi gầm lớn đồng thời dùng toàn lực đấm mạnh ra hai phía. Điều đó chỉ làm đối thủ của gã bất ngờ trong khoảnh khắc, nhưng khoảng khắc đó là tất cả những gì gã cần. Gã nhào xuống với lấy vũ khí, ngón tay nắm chặt cán.
Tuy nhiên trước khi gã kịp nhấc nó lên, hai tên con người đã đánh vào đầu gã, và một tên khác đâm một con dao găm vào đùi trái của gã. Gã vung mạnh tay, quả cầu của cây chùy xích bay vào không khí, suýt đánh trúng một tên người.
Và rồi, gã khinh bỉ chính mình vì phải làm việc này, Byrok chạy.
Thật là một việc khó khăn cho gã, và không chỉ vì con dao găm vẫn còn nhô ra từ bắp đùi khiến bước chân gã chậm lại. Chạy trốn khỏi một trận đấu thật là đáng hổ thẹn. Nhưng Byrok biết rằng gã có trọng trách lớn hơn phải thực hiện – tộc Đao Lửa đã trở lại, chỉ khác là lần này chúng là con người. Và tất cả những kẻ tấn công, không phải chỉ có hai tên gã nhận ra từ trước, là mang hình thanh đao bốc cháy đâu đó trên người: một cái vòng cổ, một hình xăm, một thứ gì đó.
Thông tin này cần phải tới tai Thrall.
Vậy nên Byrok chạy.
Hoặc đúng hơn là gã nhạy tập tễnh. Vết thương của gã đang tác động xấu. Kể cả thở cũng thật khó khăn.
Nhưng gã vẫn chạy.
Gã lờ mờ nhận ra sáu tên con người đang đuổi theo, nhưng gã không thể chú ý tới điều đó được. Gã phải quay về Orgrimmar và báo cho Thrall những gì đã xảy ra. Kể cả với vết thương đó, sải chân của gã cũng dài hơn nhiều so với con người, và gã vẫn có thể chạy nhanh hơn chúng. Một khi gã chạy đủ xa, gã sẽ cắt đuôi chúng trong đám cây bụi tại vùng đất gã biết rõ ràng hơn tất cả những kẻ xâm phạm. Bên cạnh đó, có vẻ như chúng chỉ muốn hạ gục một orc. Chắc hẳn chúng không nhận ra rằng Byrok hiểu được thứ ngôn ngữ bẩn thỉu của chúng, và bởi vậy chúng không biết rằng Byrok biết chúng là ai. Chúng sẽ không đuổi theo gã quá mức chúng thấy cần thiết.
Hoặc gã mong là thế.
Đầu óc Byrok không còn nghĩ được gì nữa. Gã không còn để ý tới bất cứ chuyện gì khác trừ việc khẩn cấp nhất là phải bước hết chân này rồi đến chân khác, nền đất đập mạnh vào đế giày gã. Gã phớt lờ cẳng chân bị đau, và bất cứ chỗ nào bị chúng đánh hay chém, phớt lờ sự thật rằng con mắt còn lại của gã đang mờ đi, phớt lờ sự mệt mỏi đang rút kiệt sức lực từ tứ chi gã.
Nhưng gã cứ chạy.
Rồi gã vấp ngã. Chân trái của gã từ chối nhấc lên – nhưng chân phải vẫn tiếp tục chạy, vậy nên gã ngã ra đất, cỏ cao cùng bụi đất bám đầy mũi cùng mồm và mắt gã.
“Phải… đứng… dậy…”
“Mày không chạy được đi đâu đâu đồ quái vật.” Byrok có thể nghe được giọng nói đó, nghe thấy tiếng giày của đám con người, và rồi cảm thấy áp lực của hai tên trong bọn chúng ngồi lên lưng, khiến gã không cử động nổi. “Bởi vì đây là nguyên do – thời gian của mày hết rồi. Orc không thuộc về thế giới này, vậy nên bọn tao sẽ tống khứ bọn mày khỏi đây. Hiểu ý tao không?”
Byrok cố nhấc đầu lên để gã thấy được hai tên con người. Gã nhổ nước bọt về phía chúng.
Đám con người chỉ cười lớn. “Làm thôi nào, các chàng trai. Galtak Ered’nash!”
Năm tên còn lại cùng trả lời: “Galtak Ered’nash!” Rồi chúng bắt đầu đánh gã orc.
0 Bình luận