“Xong rồi nè. Ổn đến không ngờ đấy ạ.”
“Em khéo tay thật đấy.”
Vì những lời lẽ và hành động bất cẩn của tôi, việc quyết định làm bánh quy hình con nhím đã tốn của chúng tôi mất vài phút. Cả hai đã làm xong cái khuôn sớm hơn dự tính của tôi.
Lúc đầu thì tôi không biết nó sẽ thành ra thế nào nữa, nhưng dường cảm quan về nghệ thuật của Mashiro là khá tốt, và phần bột đã được nặn khéo léo trong khi vẫn giữ được sự đáng yêu của con nhím.
“Giờ thì mình chỉ cần chờ xem liệu khi đem nướng nó có ổn không thôi.”
“Em định đem nướng một con thú nhỏ bé à.”
“Anh đừng nói mấy thứ xui xẻo như vậy chứ.”
Hai má Mashiro phồng lên trước lời nói của tôi, còn tôi thì nói xin lỗi em, thầm nghĩ rằng em thật đáng yêu. Tôi cứ nghĩ em sẽ đem bánh bỏ vào trong lò cơ, nhưng em lại nhấc chúng lên rồi đi về phía ngược lại.
“Trước hết thì em sẽ cho chỗ này vào trong tủ lạnh một chút đã.”
“Như thế có làm thay đổi gì không?”
“Em nghe nói rằng việc đó khiến cấu tạo của chúng trở nên giòn hơn đó ạ.”
Là một đầu bếp mới vào nghề, tôi đâm ra nghi ngờ phương pháp này. Theo như công thức Mashiro đã xem qua, bánh có thể được làm mà không cần tủ lạnh, nhưng thế thì lại hơi khô mất rồi.
Đây là một quá trình tốn thời gian, nhưng bí quyết là dành ra một chút thời gian chêm thêm quá trình này vào để khiến mẻ bánh thơm ngon hơn.
“Vậy thì ta hãy cùng hoàn thành mọi thứ khác trong lúc chờ đợi nào.”
Đang khi tôi và Mashiro đứng cạnh nhau mà rửa chén, em lên tiếng với một biểu cảm hối lỗi.
“Em xin lỗi ạ. Anh đã giúp đỡ cho em nhiều thứ quá.”
“Anh đã yêu cầu em cho anh làm thế vì anh muốn cơ mà. Được làm việc cùng em cũng rất vui nữa.”
“E-Em rất vui khi nghe được điều đó ạ.”
Giờ thì khi nghĩ đến rồi, đã có quá nhiều lần tôi nhờ Mashiro làm gì đó cho mình, nhưng lại không cho rằng chúng tôi đã từng làm gì đó cùng với nhau. Rốt cuộc thì Mashiro vẫn giành việc làm đồ ngọt cho cả hai đứa, nhưng cũng đã rất vui khi cùng thảo luận xem nên làm gì và làm như thế nào.
Khi cả hai làm cùng nhau, chỉ trong chớp mắt thì việc dọn dẹp đã kết thúc. Vẫn còn quá sớm trước khi bắt đầu nướng bánh, nên chúng tôi quyết định sẽ nghỉ tay và cùng ngồi xuống sofa xem TV.
Trên TV đang chiếu một chương trình thư giãn về vài người nổi tiếng đi thăm những gia đình khác nhau. Đó là khung cảnh một gia đình ba người hạnh phúc đẹp như tranh , với một đứa trẻ tầm tuổi tiểu học và bố mẹ của cậu bé.
“Mashiro này, em đang vui sao?”
Đang lúc xem đoạn phim ấy, tôi phát hiện ra mình vừa hỏi Mashiro câu đó.
“Em không biết anh đang nói về chuyện gì nữa ạ. Nếu là về chương trình này, em thích nó, nhưng…”
“Không, đó đâu phải là ý của anh… Mà là…”
“Sao thế ạ? Hình như anh có hơi lạ đó.”
Đây là điều mà tôi đã luôn muốn được biết, nhưng lại không có đủ can đảm để hỏi. Một cách vô thức, tôi sắp xếp từ ngữ và không thể nghĩ ra được câu trả lời đúng. Tôi đưa ánh nhìn ra khỏi biểu cảm khó hiểu của Mashiro rồi chậm rãi nói ra.
“Hỏi lại câu này thật ngại quá, nhưng mà… em có không hài lòng gì với cuộc sống bây giờ với anh không?”
“...Vậy đó là ý của anh sao. Dĩ nhiên là em không hề bất mãn điều gì rồi ạ.”
“Th-Thật sao? Có bao giờ em từng ước mình có được… một ngôi nhà rộng rãi và xa hoa hơn không?”
“...Haaaa.”
“Mashiro?”
Tôi không chắc vì sao Mashiro lại thở dài thườn thượt nữa, còn trái tim tôi thì rung động từng hồi.
“Anh Satou thiếu đi sự tự tin và có xu hướng xem nhẹ bản thân đến kỳ lạ đó.”
“Đâu phải vậy chứ…”
“Phải đó ạ. Nếu thế thì để em làm rõ nhé.”
Sau khi nói thế, em tắt TV đi. Bên trong căn phòng im ắng, Mashiro nghiêm túc nhìn chằm chằm vào tôi rồi lên tiếng.
“Em thực sự rất hạnh phúc khi được anh Satou nhặt về đó ạ. Sự sang trọng hay kích cỡ của căn nhà chẳng có gì liên quan cả. Lý do em ở đây lúc này, và thứ khiến em muốn ở lại đây, là vì đó là nhà của anh đấy.
Trước những lời ấy, tôi cảm thấy có gì đó thắt chặt trái tim mình lại, và một cảm giác ấm áp bao trùm lấy lồng ngực tôi. Trước khi tôi nhận ra, em đã đổi ánh nhìn từ nghiêm túc sang trìu mến và tiếp tục nói.
“Lòng tốt và sự chân thành của anh Satou đã chạm tới em, nên em đã quyết định là sẽ ở đây rồi.”
“M-Mashiro.”
“Vậy mà, khi anh hạ thấp bản thân mình, em cảm thấy như thể ý muốn của em bị bỏ qua vậy.”
“...Em nói đúng. Anh xin lỗi.”
Giữ chặt lời nói của em trong tâm can, tôi cúi mình trước Mashiro. Tôi đã được nhận lấy những câu từ ấm áp đó từ em, nên tôi phải cố làm sao để trả ơn mới được.
“Không đâu ạ. Em rất mừng vì cảm xúc của mình đã được anh thấu hiểu. Giờ thì chúng mình cùng đi nướng bánh quy thôi.”
Đúng thật là tôi chẳng phải kiểu người tự tin với chính mình gì cho cam. Tuy vậy, nếu tôi thực sự dành sự quan tâm cho Mashiro, tôi nên cố gắng nỗ lực để cải thiện việc đó từng chút một.
“Ừ, đúng rồi đó.”
Với sự quyết tâm đó, tôi đáp lại lời em.
10 Bình luận
Mashiro cute vỡiiiii