Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1

Chương 02

10 Bình luận - Độ dài: 4,537 từ - Cập nhật:

Lịch sử tin nhắn:

Ngày 10 tháng 11 năm 2016.

22:10 Từ: Katashi: “Kìa Hana! Hôm nay ở lớp cậu làm sao vậy? Sao tớ gọi mà cậu không trả lời? Cậu có chuyện không vui à? Bọn mình là bạn với nhau mà, nếu có chuyện buồn thì cậu cứ chia sẻ với tớ như mọi khi chứ, cậu làm tớ lo lắm đấy.”

22:15 Từ: tôi: “Xin lỗi, tôi không biết cậu, cảm ơn đã quan tâm.”

22:18 Từ: Katashi: “Coi nào Hana? Cậu đang đùa phải không? Như thế không vui đâu, ngày mai có chuyện gì thì nói với tớ, cậu cứ đùa như thế thì tớ không biết phải làm thế nào.”

22:20: Từ: tôi: “Cậu đang quấy rối tôi đó, làm ơn, hãy để tôi được yên.”

22:22: Từ: Katashi: “Hana, thôi nào, tớ biết tỏng tính cách của cậu rồi, đừng cố nữa, tớ bắt đầu thấy không hay rồi đấy?”

22:30: Từ: Katashi: “Hana, tớ hơi quá lời à, xin lỗi nhé… mình nói chuyện đi.”

22:38: Từ: Katashi: “Hana? Cậu đâu rồi?”

22:40: Từ: Katsahi: “Này? Cậu sao thế? Cả ngày hôm nay cậu ứng xử hơi bị lạ đấy.”

22:50: Từ: tôi: “Làm ơn, Katashi, hãy biến khỏi cuộc đời tôi.”

22:52: Từ: Katashi: “Hana, cậu nói cái gì vậy?”

22:55: Từ: Katashi: “Ê! Hana!”

23:00: Từ: Katashi: “Hana!”

Bạn đã chặn Katashi.

Bạn đã xóa Katashi khỏi danh bạ.

Ngày 1 tháng 10 năm 2017.

Sau cuộc gặp mặt tình cờ tối qua, tôi rất nóng lòng muốn gặp Katashi ở trường ngày hôm nay để xem phản ứng của cậu ta như thế nào.

Thế nhưng, vẫn như mọi ngày, Katashi bước vào lớp, đi thẳng qua chỗ ngồi của tôi, cứ như tôi chưa từng tồn tại.

Cậu đang trả thù tôi đấy à, Katashi?

Giáo viên chủ nhiệm vẫn chưa vào lớp, với số thời gian ít ỏi đầu giờ, tôi vẫn có thể đi xuỗng chỗ bàn của Katashi ở cuối lớp hỏi thẳng cậu ta cho ra nhẽ, nhưng làm vậy trước mặt cả lớp ngay lúc này có vẻ khá kỳ cục và sẽ phá hỏng mất hình tượng của tôi.

‘Tin HOT trong ngày: Lớp trưởng kênh kiệu Hana trò chuyện với tên khờ Katashi.’

Ôi, chỉ cần nghĩ đến thôi là tôi đã thấy không còn cái hố nào để chui xuống rồi. Bọn chúng sẽ lại bàn tán và gán ghép linh tinh cho coi. Thế này thì tụi con gái quê mùa và cả đám con trai mà tôi vốn khinh thường sẽ chẳng còn coi tôi ra gì nữa.

Tôi đành nén nhịn lấy cơn tò mò, lấy một cuốn sách ra đọc để giết thời gian.

Đúng lúc đó, một gã con trai lớp bên cạnh bước vào lớp tôi. Cậu chàng bẽn lẽn tiến tới chỗ tôi ngồi. Cả đám con gái lớp bên cạnh và đám lớp tôi xúm lại hóng hớt. Mọi con mắt đổ dồn về tôi và cậu ta.

Nếu tôi không nhầm, thì cậu chàng này tên là Akira, Byakuya Akira, hoa khôi của lớp bên cạnh. Trên tay cậu ta là một hộp quà được gói rất xinh và một bông hoa tím. Khỏi cần giải thích tôi cũng biết diễn biến tiếp theo rồi.

Đối diện tôi, Akira cúi mặt, cặp má phúng phính của cậu ta đỏ ửng.

“Chào cậu, mình là Akira lớp 3B, rất vui được làm quen với cậu.”

Tôi đưa mắt nhìn Akira, yên lặng để cho cậu ta tiếp tục.

Akira ngượng ngịu:

“Ừm… Nói sao nhỉ… Thì là… mình cũng để ý Hana từ lâu rồi, cậu rất xinh đẹp, dịu dàng, lại vô cùng thông minh… ừm… Mình muốn hỏi liệu cậu có muốn làm quen với mình không?”

“Đương nhiên là KHÔNG!”

Tôi lạnh lùng ngắt lời.

Akira sốc ra mặt, câu nói của tôi như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu cậu ta. Bọn con gái lớp bên cạnh thì rú rít lên tỏ ra thương xót cho Akira. Mặc dù cậu ta rất dễ thương, nhưng làm ơn, hãy xem lại vị trí của mình trước khi hỏi những câu vô nghĩa như thế.

Akira đông cứng người như con robot bị rút phích nguồn, câu trả lời của tôi quá nhanh và quá đột ngột. Chuyện bình thường thôi, tôi phải đối phó với những lời trăng hoa sáo rỗng hàng ngày tới phát ngán rồi.

“Cậu đã có câu trả lời của mình rồi đó. Nếu không còn việc gì nữa thì cảm phiền về lớp của cậu đi.”

Tôi mặc kệ cậu ta và trở lại tập trung vào cuốn sách.

“Nhưng… nhưng mà…”

“Hana không có thời gian tiếp chuyện đâu nhé, cậu không có việc gì làm thì mời lui đi cho.”

Airi xà vào bên cạnh tôi và xua Akira như một chú cún con. Cậu ta đành ngậm ngùi, chỉ biết cúi mặt xấu hổ lủi thủi bỏ đi. Ngay lúc Akira bước qua khỏi ngưỡng cửa lớp tôi, đám con gái lớp 3B lập tức xúm lại an ủi cậu ta trong khi đám con trai lớp tôi thở phào nhẹ nhõm.

Về Airi, nói ngắn gọn dễ hiểu, nhỏ là trợ thủ của tôi và là đứa con gái hấp dẫn thứ hai trong lớp. Mặc dù kết quả học tập của nhỏ không ấn tượng cho lám nhưng ngoại hình thì nhỉnh hơn tôi một chút. Mặc dù lúc nào cũng quấn quýt bên cạnh tôi nhưng mục đích thực sự của Airi là tìm sơ hở lật đổ tôi để trở thành nữ vương của cái lớp này. Tin tôi đi, cô ta chỉ là một con khốn thích đâm sau lưng người khác mà thôi.

Akira òa khóc như một đứa trẻ con. Mặc dù cậu ta cũng nằm trong số những học sinh sáng giá nhất khối như tôi và Airi, nhưng Akira không hề kiêu ngạo, thay vào đó cậu ta còn được biết đến là vô cùng tốt bụng và thân thiện nữa. Bạn biết đấy, tuýp con trai nổi tiếng vì ngoại hình dễ thương và tính cách hòa đồng ấy mà.

Nhưng tiếc cho tên nhóc đó là giao du cùng đám hạ đẳng lâu năm thì cậu ta cũng chỉ là một tên hạ đẳng mà thôi.

Thật thảm hại.

Ngay sau khi sự việc vừa khép lại, những tiếng xì xào bắt đầu rộ lên trong lớp tôi, đa phần là về tôi, và tôi vờ như không nghe thấy chúng.

“Mẹ kiếp, đến Akira bên 3B mà còn không được thì bọn mình không có cửa rồi…”

“Chuyện cơm bữa ấy mà, tao biết mình không thể tiếp cận với cô ta từ đầu rồi.”

“Trời ơi, Hana bị làm sao vậy? Akira lớp 3B mà còn từ chối, tớ ghen tị với cậu ấy quá!”

“Phải đấy, Akira thật tội nghiệp, nếu tớ là cô ta, tớ đã vui mừng mã nhảy cẫng lên rồi!”

Đến cả Airi cũng lén lút nói xấu tôi với đám bạn riêng của nhỏ. Khuôn mặt giả tạo của nhỏ lúc này giống hệt với khi nhỏ nói xấu những đứa bạn khác của mình với tôi.

“Con nhỏ hống hách, cô ta nghĩ mình là ai mà dám từ chối Akira chứ! Nghĩ mình xinh đẹp, tài giỏi, xuất thân quyền quý một chút mà được quyền khinh thường người khác như vậy sao?”

“Airi, cậu cũng là người đuổi Akira đi mà?”

“À, ừ… nhưng mà nói nhỏ với các cậu, đấy chỉ là tớ làm theo lệnh con nhỏ đó thôi.”

“Cô ta còn bắt cậu làm những điều tệ hại như vậy nữa à?”

“Đáng ghét thật, còn lợi dụng Airi làm công cụ cho mình nữa, thật không thể tha thứ!”

Vân vân và vân vân.

Đấy, thấy chưa, một chi tình tiết nhỏ nhặt thôi là bọn lớp tôi chúng nó đã biến thành cả một chủ đề để bàn tán rồi.

Tôi đành đợi tới cuối buổi học để tới nói chuyện với Katashi.

Trong ngày tôi có tranh thủ liếc cậu ta vài lần xem có động thái gì không, nhưng tên cứng đầu đó chẳng thèm để ý tôi dù chỉ một lần. Tôi tự hỏi liệu cậu ta có còn nhớ mình đã làm gì với tôi tối qua không nữa.

Cuối cùng thì một ngày học dài đằng đẵng cũng chịu kết thúc. Thời gian luôn chậm chạp trôi mỗi khi bạn đang nóng lòng chờ mong một điều.

Thế nhưng sau tất cả, có vẻ ông trời vẫn không có ý định ủng hộ tôi ngày hôm nay, bời vì vào đầu giờ chiều, trời bắt đầu trở bão, mưa tầm tã khiến cho phần đông học sinh không thể trở về nhà.

Mưa xối mạnh tới mức tấm kính cửa sổ lớp tôi hoàn toàn biến thành một bức màn nước dày đặc. Tôi đến bên cửa sổ, áp mặt vào kính đưa mắt nhìn ra bên ngoài, nhưng tấm màn nước quá dày khiến tôi chẳng thể nhìn thấy gì ngoài những bóng cây đang rung lắc dữ dội bên ngoài kia.

Mới bốn giờ chiều nhưng bầu trời đã xám xịt, và tôi có thể nghe thấy cả tiếng gió gầm rít ở bên ngoài. Tôi cho là vì thị trấn của chúng tôi là ven biển, nên ảnh hưởng của bão lúc nào cũng mạnh hơn bình thường. Nhưng tôi vẫn thấy lạ là, bản tin thời tiết hôm qua không hề đề cập đến việc có bão.

Nhân lúc không có ai chú ý, tôi lại khẽ liếc qua chỗ Katashi. Tên đáng ghét đó vãn bình thản đeo Headphones, đọc sách, đắm chìm trong thế giới riêng của cậu ta.

Mọi chuyện bắt đầu tệ hơn nữa khi cả trường đột ngột mất điện vào lúc bốn giờ ba mươi. Ông trời thật biết cách trêu ngươi người khác, giờ ánh sáng để đọc sách cũng không còn, tôi lại để máy tính ở nhà mới tức chứ.

Để về nhà từ trường, phần lớn học sinh bao gồm cả tôi phải đi qua con đường ven bờ biển. Những ngày bão giông như thế này con đường đó đặc biệt rất nguy hiểm nên chúng tôi sẽ mắc kẹt ở đây chờ tới khi bão tan mới được về nhà. Tốt thôi, tôi cũng chẳng muốn cơ thể ngọc ngà của mình phải dính mưa bùn bẩn thỉu đâu.

Không khí lớp học lúc này hỗn loạn hơn bao giờ hết. Mấy thằng con trai pha trò nghịch phá, tụt quần của nhau, kéo nhau chạy lăng xăng ra ngoài hành lang lớp học. Một nhóm lớn tranh thủ bóng tối xúm lại để tổ chức kể chuyện ma, nói cười vô duyện hết cỡ. Những người duy nhất biết giữ văn hóa lúc này chỉ có tôi, Katashi và vài đứa con gái khác.

Miyu, Meiko và Sayo là những đứa con gái khác ngoài Airi đủ tiêu chuẩn để tôi coi là ‘bạn’. Họ đều là con nhà có điều kiện và thứ hạng nhan sắc cũng như ngoại hình phải đứng Top lớp sau tôi.

Đám bạn tiến đến bậc cửa sổ và xúm lại thành vòng tròn quanh tôi, đương nhiên là không có Airi vì nhỏ còn đang bận cuộn mình trong vòng tay thằng bạn trai ở lớp bên cạnh.

Meiko bắt đầu gợi chuyện. Đám bạn tôi toàn luẩn quẩn quanh những chủ đề tầm thường mà tôi chẳng hề quan tâm. Nào là mẫu mĩ phẩm nào sắp ra mắt, nào là đời tư của mấy ngôi sao điện ảnh... Tuy không hùa theo nhưng lắng nghe cuộc trò chuyện của họ cũng là một cách tốt để giết thời gian, ít nhất là cho đến khi có điện trở lại.

“Phải làm sao bây giờ… Tớ còn phải đi đón em nữa…”

Miyu sốt ruột lên tiếng làm tôi sực nhớ đến Toru. Trường của con bé ở phía bên kia thị trấn, nó tan học sớm hơn tôi một tiếng. Tôi tự hỏi liệu giờ này Toru đã về đến nhà chưa.

Tôi ít khi lo lắng về Toru bởi vì một, nó rất mạnh mẽ, và hai, bởi tôi là một người chị tồi. Nhưng tôi không bao giờ phải lo về nó bởi Toru giỏi ứng phó với các vấn đề trong cuộc sống hơn tôi.

“Hana, em cậu cũng học cùng lớp với em tớ phải không? Cậu không lo cho em ấy sao...”

“Cậu đừng lo lắng quá, Toru lo được mà, có khi nào nó đưa Yuuki về tận nhà cậu rồi cũng nên.”

Miyu nghe tôi nói thế thì khẽ che miệng cười. Cô ấy có nét đẹp hồn nhiên và một nốt ruồi nhỏ dưới mắt trông rất dễ thương.

“À… cũng phải. Em gái của Hana mà, làm sao mà không thể yên tâm cơ chứ.”

“…”

Chuyện gia đình tôi phức tạp lắm. Nó không như các cậu nghĩ đâu.

Miyu là một đứa nhút nhát và em trai cậu ấy, Yuuki cũng vậy. Ở trường, Yuuki thường hay bị lũ lớp trên bắt nạt, và Toru thường hay đánh lại bọn lớp trên để bảo vệ cho em ấy. Vì vậy, những lần mẹ mắng Toru trên bàn ăn tối, tôi thường yên lặng vì hiểu con bé gây chuyện ở trường là có lý do.

Chúng tôi trò chuyện thêm một lúc lâu, cơn bão vẫn đang càn quét ngoài kia, mưa vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.

Lúc sáu giờ, bất chợt có một tiếng ồn nháo nhác bên ngoài hành lang. Cả đám lớp tôi nháo nhào chạy ra xem như ong vỡ tổ.

Đến Katashi cũng phải rời khỏi chỗ ngồi để xem có chuyện gì xảy ra, không như cậu ta ngày thường chút nào. Chuyện gì mà nghiêm trọng thế? Tôi bắt đầu có dự cảm không lành.

Rồi tôi nghe thấy một vài đứa trong lớp bàn tán.

“Có chuyện gì vậy?”

“Không biết nữa, không chen được, nhưng theo như tao nghe được thì có người bị thương…”

“Hình như chảy nhiều máu lắm!”

“Là Dojima Sensei… thầy ấy bị cắn!”

Cái gì mà cắn đến mức bị thương vậy? Tôi bình thường không phải là người dễ rời khỏi vị trí chỉ vì mấy lời đồn nhảm nhí, nhưng nhìn nét mặt chúng nó lúc này, thực sự đang có chuyện xảy ra.

Và nếu như Katashi không rời khỏi lớp vì tin đồn, có thể cậu ấy đi vệ sinh, đây chính là cơ hội của tôi để có thể hỏi cậu ta chuyện đêm qua cho ra nhẽ.

Tôi bèn chào tạm biệt Miyu, Meiko và Sayo để đuổi theo Katashi.

Không khó để tôi bắt kịp Katashi, tôi dừng lại ngay sau lưng cậu ấy, hòa vào dòng người trên cầu thang ùn ùn kéo xuống tận tầng một.

Nhờ vào sắc đẹp của tôi, bọn con trai sẵn sàng mở lối nhường chỗ cho nên khá nhanh chóng để tôi có thể xuống được đến tầng một, nơi sự kiện kỳ lạ kia đang xảy ra. Tội nghiệp Katashi, nếu muốn biết chuyện gì đang xảy ra, thì cậu phải xếp hàng như đám dân thường. Ai bảo cậu cứ lờ tôi đi chứ, nếu tử tế tôi đã cho cậu theo cùng rồi.

Cuối cùng tôi cũng xuống được đến bậc thang cuối cùng, dòng người rẽ sang hai bên, để mở ra trước mắt tôi, là một cảnh tượng kinh hoàng.

Xem ra đám học sinh lớp tôi không nói dối, và tin đồn tới được tai tôi còn nhẹ nhàng hơn những gì tôi đang thấy rất nhiều.

Thầy giáo dạy toán đáng kính của chúng tôi, một nhà giáo nghiêm khắc cống hiến bốn mươi năm cuộc đời của mình cho giáo dục. Ở ngay giữa đại sảnh, ngay trước cánh cửa ra vào, Dojima Sensei đang nằm quằn quại trên mặt đất, cả người thầy ướt sũng trong nước mưa, chiếc ô gãy vụn và cặp sách của thầy nằm lê lết bên cạnh, nhưng tệ hơn cả, tấm áo sơmi trắng của thầy nhuộm đỏ trong màu máu. Cánh tay phải của thầy nham nhở, cứ như vừa bị một bầy cá hổ hung hãn rỉa thịt. Da tay bị xé nát từ bên ngoài, lòi cả xương trắng ra. Từ chỗ nằm của thầy, vũng máu loang ngày một rộng.

“Tất cả các em lùi lại!”

Các giáo viên thể chất dàn hàng trước đầu cầu thang, chặn không cho chúng tôi tiếp cận đến hiện trường.

Dojima Sensei đau đớn ôm cánh tay nát bét của mình, ra sức gào lên.

“Mọi người không tin tôi! Những kẻ ở ngoài kia điên rồi! Chúng cứ thế lao vào mà cắn tôi… Tất cả những người bên ngoài kia… đều là lũ mọi rợ ăn thịt người!”

“Có thể thấy ấy bị bão cuốn va đầu vào đâu đó thôi.” – Một giáo viên thể chất lên tiếng – “Bảo vệ tìm thấy Sensei ở trước cổng trường trong trạng thái như vậy… cánh tay của thầy chắc bị một cây gỗ đổ vào cũng nên…”

Tôi chẳng thể nào làm gì ngoài ôm miệng sửng sốt. Ngay cả người giáo viên vừa nói ra câu nói trấn an chúng tôi, nét mặt cũng lo âu, cũng mồ hôi đầm đìa chẳng kém. Làm gì mà có ai dễ dàng thoát ra khi bị một cây gỗ đè đến thế, đặc biệt là trong trời bão như vậy.

Thật kinh khủng, ai lại có thể gây ra chuyện này. Mùi máu tanh cùng với hơi nồng của mưa trong không khí chỉ muốn làm tôi nôn ra đến nơi.

Bất chợt, một tiếng hét thất thanh khác phát ra từ giữa cơn mưa, nêu tôi không nhầm thì đó là tiếng của bảo vệ trường tôi. Tất cả các cặp mắt lại lập tức hướng ra phía bên ngoài.

Một tảng thịt đầm đìa máu rơi bịch vào tấm kính làm tất cả mọi người trong đại sảnh giật thót tim. Bên ngoài những tấm kính, những bóng đen từ từ tiến đến phía chúng tôi. Những tiếng rên rỉ phát ra và những bàn tay dính máu áp sát cửa kính từ bên ngoài.

“Tất cả các em lùi lại…!”

Thầy giáo thể chất ra lệnh cho chúng tôi. Giọng thầy toát lên vẻ sợ hãi hơn cả lúc trước. Đứng từ đằng sau tôi có thể thấy rõ tấm lưng đang run rẩy của thầy.

Chẳng cần phải ra lệnh đám học sinh chúng tôi cũng tự biết sợ hãi mà lùi lại.

Tôi không cần phải nhìn những bóng đen ở bên ngoài một lúc để nhận ra rằng đó chính là những bóng người.

Những gì ở bên ngoài kia ngày một đông hơn, và những cái bóng bắt đầu dày đặc lại, che hết phần ánh sáng nhỏ nhoi từ phía bên ngoài.

Dojima Sensei hãi hùng nhìn ra cửa kính bên cạnh mình, khuôn mặt be bét máu của thầy lúc này trông vô cùng đáng sợ.

Thầy rên rỉ với một giọng thoi thóp.

“Là chúng! Chúng đến rồi! tất cả đã kết thúc… Chúng đến rồi!“

Bên kia lớp cửa kính, tảng thịt vừa bị ném tới ấy không phải là một thớ thịt vô tri mà là một người vẫn còn đang thở. Đấy là nhân viên thu rác, người thường ghé qua trường tôi mỗi chiều thứ ba và thứ sáu hàng tuần. Hôm nay vì cơn bão đột ngột nên bác ta mới phải đỗ lại ở trường. Bác lái xe đưa tay lên tấm kính, vẽ một dấu bàn tay đỏ lòm.

“Cứu... cứu với...”

Gương mặt của bác méo mó, rệu rã... đến hai từ xin cầu cứu còn nghẹn ngào khó nói ra. Da thịt áo quần trên người nham nhở, cứ như miếng pho mát bị đám chuột gặm. Tình trạng người này còn thê thảm hơn cả thầy Dojima, máu chảy như suối. Lời còn chưa dứt thì những bàn tay phía sau đã vươn lấy, xé tan quần áo trên người bác ta. Cảnh tượng tiếp theo mà tôi nhìn thấy, chỉ là một bức tranh máu thịt hỗn loạn được vẽ lên qua bức tường thủy tinh. Một thầy giáo hét lên ai đó hãy làm gì đi chứ, nhưng không một ai động đậy. Ngay cả thầy ấy cũng không làm gì.

Bác lái xe gom rác mà tôi biết là một người gan lì, lỗ mãng, là người mà bạn nghĩ tới mỗi khi nghe thấy câu nói: đàn ông lớn lên ở quê. Mọi người trong thị trấn này sợ bác ta bằng phép. Nói chuyện thì như là quát, nhổ nước miếng phì phì vào mặt đối phương, ngay cả đám du côn trong trường cũng phải nể mặt tránh xa. Nghe nói trước đây bác ấy còn từng đánh lại cả người của xã hội đen nữa, nếu trên đời này có người không biết sợ là gì, nếu không phải bác ấy thì chắc là chẳng còn ai. Cả đời tôi chưa bao giờ tôi thấy người này tỏ ra khuất phục yếu đuối, vậy mà bác ta trước mặt tôi đây, khóc lóc bất lực như một đứa trẻ con. Móng tay cắm vào da thịt, rồi máu đỏ tuôn ra... Một người trưởng thành bốn mấy chục năm tung hoành trên cõi đời, chỉ một nháy mắt đã hóa xương tan thịt vụn.

Cảm xúc của tôi, lúc này, không biết là bàng hoàng hay hoảng sợ đến mất trí nữa. Những gì chúng tôi thấy ở trước mắt, và những gì bên ngoài cửa kính kia không phải là giả mà… mà là diễn biến bằng xương bằng thịt.

Airi và gã bạn trai của nhỏ cũng có mặt ở hiện trường cùng với tôi. Bạn trai Airi đưa tay che mắt cho cô ấy. Cuối cùng tôi không thấy bác kêu khóc nữa, cảnh vật bên kia tấm kính mờ nhạt sau vệt máu đỏ, tôi thấy hình ảnh bụng người bị xé banh ra, ruột gan rơi xuống phì phèo. Đám ‘người’ điên loạn không chỉ hành hạ thể xác, họ còn thò cả tay vào trong bụng của bác, moi gan moi thịt lên cho vào miệng.

Cảnh tượng bệnh hoạn và kinh tởm tới tột độ, khiến cho chúng tôi chẳng còn thấy cuộc đời có ý nghĩa gì nữa. Trong khoảnh khắc ấy, chúng tôi như bị đánh về nguyên hình, một nỗi sợ hãi nguyên thủy... đã bị đánh mất bởi mấy ngàn năm văn minh loài người.

Thông tin trong đầu tôi điên loạn như nhảy số. Theo dòng ký ức hỗn loạn, bản tin mà tôi bỏ lỡ tối qua ùa về.

Một loại virus phát tán từ Chernobyl. Những cư dân của các khu dân cư lân cận bị ảnh hưởng mất đi ý thức và tấn công con người. Hiện những nhà chức trách đang tìm hiểu nguyên nhân và ban hành lệnh cách ly khu vực.

Đó là tất cả những gì mà tôi nghe được. Nhưng làm sao mà có chuyện vô lý như thế được chứ. Chernobyl ở cách chúng tôi ở phía bên kia địa cầu, nếu chẳng may có là loại virus ấy thật, thì sao mà chúng tới đây trong có một đêm được?

Đoạn nghĩ đến đây, lòng đang tìm cách chối bỏ thì cảnh tượng tiếp theo xảy ra. Bác lái xe vừa bị bầy người phanh thây xé xác... chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, rên rỉ một tiếng vô tri rồi nhung nhúc nhổm dậy. Khoảnh khắc ấy, toàn bộ đại sảnh mấy trăm con người chết lặng, người này có thể nghe thấy tim trong lồng ngực người kia đập loạn.

Bác lái xe rác rõ ràng là mới vừa bị mổ bụng moi gan, sương sườn còn lộ ra ngoài, chẳng tim chẳng mật đứng lên, hòa vào biển người đẫm máu.

Một bạn nam sinh trong đám đông không nhịn nổi nữa, cậu ta chỉ tay vào biển người chết, đầu gối va vào nhau lập cập.

“Mẹ cha ơi... tận thế rồi... tận thế thây ma rồi!”

Chỉ cần có một phát súng mở màn, là y như rằng tất cả mọi người như dãy domino sập xuống. Mấy bạn học trò thét toáng lên, người người xoay gót bỏ chạy lên tầng, cảnh tượng điên loạn chẳng khac một đám côn trùng vỡ tổ.

Trong dòng người ấy thầy Dojima là người phản ứng gay gắt nhất, thầy ngửa cổ cười thét điên cuồng, tiếng cười cùng tiếng gầm gừ bên kia bức tường, cuộn vào với nhau thành bài đồng ca ám ảnh, ca thứ bài ca của đám yêu ma địa ngục.

Tôi quá bất ngờ nên chỉ chết lặng một chỗ, để mặc dòng người xô đẩy.

Trong đầu tôi lúc ấy luẩn quẩn mãi một dòng suy nghĩ vớ vẩn.

Chẳng phải bản tin nói một lệnh cách ly đã được ban hành sao? Nếu dịch bệnh đã được cách ly, thì làm cách nào virus có thể phát tán: Lẽ nào có người ở ngôi làng ấy đã rời khỏi Ukraine trước khi bệnh được phát hiện, hay là do có một loài động vật đã mang mầm bệnh ấy ra khỏi lãnh thổ Ukraine... hay là... kinh khủng hơn cả như thế, là dịch bệnh đã lan truyền qua đường không khí?

Và nếu đám người ngoài kia là cùng ảnh hưởng bởi một loại virus giống trong bản thin, thì loại virus này đã đi một quãng đường dài từ Chernobyl đến thị trấn của chúng tôi đấy nhỉ.

Bạn biết điều đó có nghĩa là gì không, có nghĩa là để tới được thị trân của tôi, nó đã là vấn đề của cả thế giới.

Ở phương tây người ta có rất nhiều những sê ri truyền hình kiểu như thế này, và nếu như phải chọn một tư thích hợp nhất để mô tả tình cảnh của chúng tôi lúc này, thì có lẽ, đúng như bạn nam sinh kia nói, chúng tôi đã bước vào tận thế thây ma.

Không, tôi chỉ đang nằm mơ thôi đúng không?

Cảm xúc bên trong tôi cơ man là hỗn loạn. Sửng sốt có, lo lắng có, nghi ngờ có... nhưng trên tất cả, là nỗi sợ hãi đến tột cùng.

Nếu những suy đoán của tôi là đúng, và những gì đang xảy ra ở đây không phải là một giấc mơ, thì chỉ có một thứ có thể khiến tôi sợ hãi hơn lũ thây ma lúc này, đó là bố mẹ và em gái tôi vẫn đang ở ngoài kia, đâu đó trong cơn mưa dữ dội.

Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

Hơi rén
Xem thêm
TRANS
Vẫn là lỗi chính tả, lặp từ và có một vài đoạn diễn đạt đọc k xuôi lắm
Hình thức đoạn chat trông khó chịu vô cùng ( đối thoại hai người thôi mà, có nhất thiết phải làm vậy không).
T k ưa nổi Hana ಠ⁠_⁠ಠ, loại này cho vô thùng xốp đc r. Và tình tiết truyện cảm giác không hợp lý lắm nhỉ, mọi thứ xảy đến dường như quá bất ngờ thậm chí còn k thấy một chút điềm báo hay dấu hiệu nào. Thứ duy nhất được đề cập là bản tin mà Hana đã bỏ qua (ý là xét về thời gian đưa tin và khoảng cách địa lý thì mọi thứ xảy đến có hơi quá k)
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
ừm, mình tiếp nhận ý kiến này nhé. Mong cậu vẫn tiếp tục ở lại với mình
Xem thêm
Lây qua đường không khí thì né kiểu gì :v
Xem thêm
Đã lây truyền qua không khí thì cắn làm gì chứ ._.
Xem thêm
Uầy lâu lắm mới có một bộ zombie
Xem thêm
b có thể thay mess bằng line thử xem
Xem thêm
Clm chiến tranh Nga với U cà xong có virus này à :))))
Xem thêm
á đù không ngờ luôn
Xem thêm
Hay lắm! :>
Xem thêm