Quỷ Vương là thầy giáo?
Prianist Crepe. Prianist
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1: Tây và Bắc Paslando, nơi câu chuyện bắt đầu.

Chương 20: Cách Mạng Zero: Biển máu

7 Bình luận - Độ dài: 11,322 từ - Cập nhật:

Nói sao nhỉ? Loạn hết cả rồi. Quá nhiều thứ bất ngờ đã và đang xảy ra trước mắt tôi vào buổi sáng này... Rốt cuộc chuyện quái gì đã xảy ra trong những lúc tôi đang thư giãn đầu óc với Nishi để dẫn đến cái thực trạng này nhỉ... Bởi đó là lúc duy nhất tôi hơi lơ là...

————————————————

(Góc nhìn của Mytaho, tối hôm qua)

Tôi mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế mềm mại trong một quán rượu dưới lòng đất. Nơi này nói chính xác thì ở ngay bên cạnh nhà hát Hatamante mà tôi vừa truyền lửa cho mọi người hồi trưa. Chủ quán ở đây cũng là một thành viên cốt cán của Shinrea. Cô ấy vô tình phát hiện ra nhà hát vốn bị chôn vùi này trong một lần khách khứa lỡ làm vỡ tường của quán.

Mệt thật đó, chạy qua chạy lại từ lâu đài về đây, nhưng để che mắt Nermon hoàn toàn thì chỉ có cách về đó thôi.

“Đây. Mời cậu đó. Mai là ngày quyết định tất cả rồi. Có khi tôi với cậu cũng hết cơ hội gặp mặt.”

Cô ấy đặt cốc nước ép Hoko xuống. Quả nhiên là cô ấy hiểu rõ khẩu vị của tôi luôn rồi. Tôi vừa định cảm ơn thì bốn người xuất hiện.

“Garia, cô nói gì kì lạ vậy? Chừng nào bọn tôi còn sống thì không kẻ nào được động vào cậu ta cả và dù thắng hay thua thì cậu ta vẫn sẽ sống sót!”

“Đúng đó, cô nên lạc quan lên một chút đi. Dù sao chúng ta, phần lớn là công của Mirita, cũng đã chuẩn bị tương đối kĩ lưỡng rồi.”

“Á à, lần đầu thấy Mavus lại khen tôi đó. Đúng là bé ngoan.”

Bốn chủ tướng của tôi bước vào quán rượu này. Lần lượt là Quỷ Lực Kamui, Quỷ Thủ Mavus, Quỷ Hương Mirita và Quỷ Ẩn Kozma. Kozma vẫn im lìm như mọi khi nhỉ? Tôi có hẹn họ tới đây vào tối nay nhưng không ngờ là họ tới sớm. Bình thường trừ Kozma thì toàn đến trễ...

“Chào mọi người. Để tôi lấy sức cái nhé, tôi vừa mới phải đi chạy việc về.”

Tôi cười mỉm và mời mọi người ngồi.

“Thoải mái đi! Nhưng mà công nhận kể từ lúc gã đó xuất hiện thì cậu giỏi thật. Có thể đi quãng đường xa như thế chỉ trong vòng mười phút. Tôi phục cậu với gã ta sát đất luôn đấy!”

Kamui cười lớn nói. Cũng đúng... Nếu không phải men theo mấy con đường mà thay vào đó dùng Thiên Bộ thì khoảng cách giữa lâu đài và nhà hát chẳng là bao nhiêu cả.

“Này Mytaho, có cần chị gái này mát xa cho không?”

Mirita tiếp cận và làm luôn. Hỏi làm gì vậy chị... Mà dù sao thì tôi biết ơn lắm.

“Chủ quán, cho li sữa đi.”

Mavus khinh khỉnh ngồi chỗ quầy pha chế nhưng lại gọi một món nước rất không hợp với chỗ này.

“Mặc dù tôi không muốn nói nhưng mà một tên Michtz hơn 250 tuổi như cậu vẫn có cái sở thích trẻ con thật...”

Kiểu gì Kozma cũng sẽ bình luận nhỉ? Cậu ta không nói chuyện vặt bao giờ ngoài những lúc thế này...

“Tại sao cậu lại lựa cái thời điểm này mà bình luận tôi hả Kozma? Muốn đánh nhau à!?”

Mavus nhăn nhó lớn tiếng nhưng Kozma chỉ nhắm nghiền mắt đứng dựa tường như một tượng đá.

“Này! Mở miệng lại coi tên kia!”

Thế là Mavus cứ liên tục càm ràm đủ thứ với Kozma dù tôi chẳng biết Kozma có đang nghe hay không. Dù đã xảy ra ở gần như mọi buổi họp nhưng cảnh này lúc nào cũng làm tôi buồn cười.

Sau cỡ mười phút, đúng giờ mà tôi hẹn thì tôi cũng bắt đầu nói luôn.

“Cảm ơn mọi người… đã đến sớm. Buổi họp này có lẽ là buổi họp cấp cao cuối cùng của chúng ta… tất nhiên là theo nhiều nghĩa.”

Tôi nói hơi vấp. Tại sao nhỉ... Tôi đang hồi hộp à...

“Trời ạ, nếu cậu đã cứng họng tới vậy thì cứ coi như đây là cuộc nhậu vui vẻ giữa đồng đội chúng ta đi.”

“Đúng đó. Cậu cứ thoải mái đi.”

Kamui với Mavus lần lượt khích lệ tôi. Thì ra tôi tỏ vẻ cứng nhắc đến thế cơ à? Đành vậy.

“Việc tôi thoải mái hay không không quan trọng lắm. Tôi sẽ chỉ muốn thông báo một điều thôi mà."

Tôi hít một hơi sâu.

“Chúng ta sẽ thay đổi giờ bắt đầu vào ngày mai. Đẩy nhanh tiến độ lên, chúng ta sẽ bắt đầu lúc bảy giờ sáng.”

Mọi người đều mở to mắt.

“Đột ngột như vậy sao? Nghĩa là họp xong bọn tôi sẽ phải chạy về ngay để thông báo đó à?”

Kamui xoa thái dương. Đây đúng là một thử thách hơi nhức nhối thật... nhưng rất cần thiết.

“Tại sao vậy? Kế hoạch ban đầu là cậu sẽ đợi sẵn trong lâu đài nhưng nếu mà sớm thế này thì liệu cậu sẽ cùng hành quân với bọn tôi chăng?"

Tôi gật đầu với câu hỏi của Mirita. Kế hoạch ban đầu, để tôi nấp trong lâu đài và đánh ra sẽ có yếu tố bất ngờ nhưng sau khi suy xét lại thì nếu có tôi ở ngoài thì xuyên phá cổng thành sẽ dễ hơn hẳn. Sĩ khí cũng sẽ cao hơn. Chỉ trong cuộc cách mạng này đoàn Shinrea phải tiêu diệt triệt để mọi phần tử ủng hộ Nermon trong phạm vi thủ đô.

"Tôi vẫn không thể hiểu được kế hoạch ban đầu có điểm gì sai... Khoan đã, trừ khi...”

Mirita tiếp tục thắc mắc. Mà đúng như tôi dự đoán, óc chiến lược nhạy bén của cô ấy sớm nhận ra nguyên nhân thứ hai đã đưa tôi tới quyết định này.

“Đúng vậy, tôi đang nghi ngờ là trong hàng ngũ chúng ta có nội gián, thậm chí còn có hàm chức khá cao, phải từ cỡ đội trưởng trở lên.”

“Nhưng cậu không nghĩ rằng tên Nermon quá ngạo nghễ để sử dụng một trò dơ bẩn thế này sao?”

Kozma lên tiếng thắc mắc. Một câu hỏi hợp lí dù tôi có hơi bất ngờ là cậu ta sẽ hỏi.

“Không đâu, hắn kiêu ngạo và chuộng vũ lực nhưng vẫn là một con cáo già đã chinh chiến chính trường nhiều năm. Hắn không ngu ngốc đến mức để cho một đoàn quân hơn nửa vạn người tự tung tự tác đâu.”

Tôi điềm tĩnh giải thích.

“Quả thực, cậu nói đúng...”

Mavus gật gù đồng tình với tôi.

“Nên việc đổi kế hoạch này chắc chắn sẽ khiến tên nội gián không kịp trở tay. Dù sao bây giờ đã là mười một giờ tối. Tên Nermon cùng bọn tướng của hắn sẽ không tiếp bất cứ ai sau giờ này đâu. Yếu tố bất ngờ là thứ lợi thế duy nhất của chúng ta. Không thể để mất nó được.”

Cả bốn người đồng loạt đứng phắt dậy sau khi tôi nói dứt.

“Thôi thì chúng tôi chuẩn bị xuất phát là vừa nhỉ?”

Kamui hăng hái nói. Thật mừng khi thấy anh và mọi người luôn nhiệt tình theo tôi, một kẻ chán đời, đến mức này...

“Ừ... Thật sự đội ơn mọi người.”

Tôi chân thành nói, đứng dậy và cúi đầu sâu.

“Nhưng mà, trước khi đi, cậu có thể cho chúng tôi nhìn mặt cậu một lần nữa không? Bởi đây có lẽ là lần cuối.”

Mavus nhìn tôi. Kamui với Mirita định trách cậu ta nhưng mà họ có vẻ cũng mong muốn điều đó… Ngay từ đầu họ chỉ cần hỏi bình thường thôi cũng được rồi.

Tôi cởi cái mặt nạ ra. Dần dần, tóc tôi bắt đầu sáng màu hơn, khuôn mặt tôi dần thay đổi nét một chút, và cuối cùng là hai chiếc sừng đặc trưng của tộc Minotaurio xuất hiện.

“Chúng thần nhất định sẽ mang về chiến thắng và Đế Quốc cho Người, thưa điện hạ Myer!”

“Tôi rất vinh dự khi có mọi người giúp đỡ.”

Tôi nở một nụ cười chân thành và biết ơn với họ.

———————————————————

(Góc nhìn của kẻ nội gián)

Thật không thể tin được... Cậu ta quả là một người xuất chúng, có thể dự đoán một điều như vậy. Nermon bệ hạ đã quá khinh suất con người đó rồi.

Nhớ lại trước lúc có thông báo đổi giờ một lúc, tôi đã ở hoàng cung, được diện kiến bệ hạ. Lão ta lại đang làm mấy trò biến thái với mấy binh lính. Nhìn cảnh họ bị hành hạ thật sự chẳng thuận mắt chút nào. Tên già này quá ư là kinh tởm rồi... Tại sao hắn lại có thể có cùng dòng máu với người đàn ông đáng kính đó...

Giá như tôi không phải phản bội Mytaho... Tôi không ngừng nghĩ đến điều đó mỗi khi nhìn nụ cười đê hèn trên môi của Nermon... Tôi đã kể cho hắn nghe về kế hoạch dự kiến của quân Cách Mạng. Hắn vừa nghe vừa cười khinh bỉ.

“Một tên cao quý dẫn một đám bần tiện đến phá rối ta, Nermon vĩ đại này? Thật là một trò cười! Nào, hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi đấy, sao ngươi không mau nhổ ra thân phận của thằng Mytaho đó đi? Chẳng lẽ ngươi đợi ta phải đồ sát mọi kẻ trong cái lâu đài này mới vừa lòng? À không... Hay là để ta cử nửa số Hộ Vệ của mình tới chỗ đó và giết cái cặp phu phụ già khọm đó nhỉ!?”

Nermon vừa nói vừa triệu hồi ra thanh ma kiếm của hắn. Chết tiệt, hắn lại lần nữa ép cho tôi vào tình thế vô cùng bức bách... Nhưng mà, chỉ riêng hôm nay, tôi sẽ không nhượng bộ hắn. Tôi có thể là kẻ phản bội Mytaho nhưng tôi không phải con chó của Nermon!

Chưa kể, hai người đó... không... ba người đó sẽ bảo vệ được cho bản thân mình. Từ đầu tôi chỉ lo cho dân chúng ở vùng đó bị liên lụy... Nhân dân ở đó với ba người họ có lẽ còn quý hơn cả chính mạng của họ. Tôi phải nghĩ cách để vừa nhường hắn mà vừa hạn chế số người bị kéo vào việc này.

“Dù ông có cử đám đó đến thì chắc chắn chúng sẽ bị giết sạch. Với cả... làm thế quái nào ông lại dám cử số đó đi trong khi Shinrea đang kề dao vào cổ ông?”

Tôi nghiến răng, quyết liệt nói.

“Ngươi đang thách thức sự kiên nhẫn của ta đó ư!?"

Hắn nhấc thanh kiếm nặng trịch lên và chĩa vào tôi với biểu cảm vặn vẹo. Nếu lúc đó có đám Hộ Vệ ở đây thì chúng đã lăm le giết tôi rồi...

“Không... nhưng tôi từ chối khai hết toàn bộ. Giờ ngươi có giết tôi hay làm gì cũng được. Tôi chỉ nói rằng, Mytaho thuộc Viện đào tạo Kimoro, thế thôi.”

Suy nghĩ một hồi thì đó là cách duy nhất tôi nghĩ ra được để hạn chế thương vong mà chẳng phản bội Mytaho nhiều hơn nữa. Dù sao thì Mytaho đã không định đến lớp học của mình vào ngày cách mạng.

“Nếu như mi mà thực sự hết giá trị lợi dụng thì ta đã băm vằm ngươi ra vì cái tội xấc láo đó rồi. Ngươi liệu hồn đó... Nếu mà ngươi xảo trá với ta thì ta thật sự sẽ đồ sát thằng già và con mụ đó cho bằng được đấy! Dẫu có phải mất bao nhiêu tên nô tài đi chăng nữa!”

Hắn toả ra sát khí cố doạ tôi nhưng vô nghĩa. Tôi đã nói sự thật và tôi đã quyết tâm rồi.

“Tôi thề trên danh dự của mình. Cuộc nói chuyện đến đây là kết thúc.”

Tôi bước ra khỏi phòng yết kiến. Lúc đó, lòng tôi vẫn đầy nhục nhã và hối hận, nhưng ít nhất thì tôi đã giúp được gì đó vào phút chót.

Lão hiệu trưởng của học viện chắc chắn sẽ không nhún nhường nếu động đến học sinh của học viện. Tuy nhiên, tôi e rằng Nermon sẽ không ngại dùng Hộ Vệ để trấn áp thầy hiệu trưởng và kiểm tra, tệ hơn là giết tất cả học sinh ở Kimoro.

Lúc này đây, tôi chỉ có thể mong rằng tin đồn về việc có những bạn học của Mytaho, những đứa được đào tạo bởi những thầy cô mạo hiểm giả bí ẩn có thể sống sót qua kiếp nạn này. Còn về phần còn lại... Tôi thật lòng xin lỗi...

—————————————————

(Góc nhìn của Kuroe)

Trước tiên, lúc này tôi phải sắp xếp lại những chuyện đã xảy ra trong buổi sáng này đã...

Cả năm người chúng tôi đều thức dậy rất sớm để chuẩn bị cho trận chiến trước mắt. Ai nấy cũng đều nghiêm túc xem xét, xử lí thông tin và lựa chọn vị trí thích hợp. Vanessa cũng không còn tỏ ra quá khó chịu với vai trò của mình nữa. Thậm chí cô ấy còn tự hào vỗ ngực xưng tên. Đúng là cô gái nhỏ trưởng thành! Mà cũng một phần là vì nhiệm vụ của Vanessa lần này thật sự rất khó khăn.

Cứ như thế, chúng tôi bắt đầu vào vị trí chỉ định. Bất ngờ thay, bọn tôi vừa đến, chính xác là giữa bảy tới tám giờ sáng, thì cuộc chiến đã nổ ra rồi. Những quân lính Shinrea đã bắt đầu công kích quân cảnh sát và quân cảnh vệ xung quanh lâu đài và ở khu thượng lưu. Không hề có tín hiệu khai chiến nào, chỉ có âm thanh hoảng loạn và gào la bao trùm thủ đô này.

Những cuộc giao tranh đẫm máu không ngừng diễn ra khắp thủ đô Dimarea.

"Kuroe, có vẻ như thay vì đến sớm thì chúng ta đến vừa kịp lúc rồi. Bây giờ cậu muốn làm gì?"

Yvelos lúc đó có phần ngỡ ngàng hỏi tôi qua Ngôn Linh. Mà thật ra không có gì khó cả.

"Cứ quan sát trong yên lặng thôi. Chúng ta không nên tác động vào việc này. Chỉ đơn thuần chờ đợi Darima ra mặt thôi."

Tôi nhìn qua Nishi, người đang đứng gần tôi quan sát khung cảnh bên dưới sau khi kết thúc Thần Giao Cách Cảm với Yvelos. Cô ấy vô cảm, mắt cứ đăm chiêu nhìn những trận chiến đẫm máu bên dưới. Những con đường yên bình nay đã loạn lạc, ngập tràn xác người ngã xuống. Máu nhuộm đỏ những bức tường. Khói lửa thiêu đốt như ứ đọng ở sống mũi và cổ họng, vương vấn chút hôi tanh của xác chết...

Tôi nên nói gì đó nhỉ...

"Em có thấy biểu cảm của mấy người ngã xuống không?"

"Ý anh là sao?"

Giật mình, cô ấy hỏi tôi.

"Họ đều đang nở một nụ cười mãn nguyện. Không phải cái chết hay chém giết hay sự hỗn loạn, cái đó mới là thứ đáng sợ nhất trên chiến trường này..."

Tôi lạnh lùng nói dứt thì cả hai chúng tôi rơi vào trầm lặng. Mà tôi vẫn chưa nói xong.

"Anh không chấp nhận việc gọi bất kì ai đã chết dưới kia là vinh dự hay sung sướng hay mãn nguyện. Những thứ cảm giác khốn khiếp đó chỉ là một thứ nhất thời, không có gì quý bằng mạng sống cả."

Đúng là thật dễ dàng để tôi phán xét những kẻ ở dưới kia, những kẻ với hoài bảo và tham vọng riêng mình, khi bản thân chỉ đơn thuần là người ngoài cuộc. Tuy nhiên, chiến đấu vì một ngày mai tốt đẹp hơn có thật sự ý nghĩa không khi ngày mai đó không bao giờ đến với chính mình? Những người chấp nhận điều đó thật cao quý... nhưng tôi không bao giờ có thể nghĩ như thế được... và tôi tin rằng không ít người có suy nghĩ thật tâm giống tôi. 

"Đúng thật là vậy..."

Mắt của Nishi lay động sau khi nghe tôi nói xong. Cô ấy có lẽ đã dần hiểu rõ tôi muốn nói gì rồi.

"Nên vì thế, cái nụ cười chết tiệt kia là thứ đáng sợ nhất. Dẫu chúng ta có nhúng tay vào thì cái nụ cười đó vẫn sẽ xuất hiện. Những kẻ mạnh mẽ như chúng ta ngay từ đầu đã không nên có mặt ở đây vì chúng ta chỉ khiến cái nụ cười đó nở rộ nhiều hơn thôi."

Hơi nhăn mặt lại, tôi thở ra một hơi dài. Nishi nhẹ nhàng gật đầu, rồi cô ấy áp sát và nắm lấy một bàn tay của tôi. Sự run rẩy của cô ấy truyền sang cánh tay của tôi vô cùng rõ rệt... Thật mừng vì cô ấy vẫn còn cảm giác này…

"Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì em có thể tin rằng anh sẽ làm cho cái cuộc chiến này sẽ có kết cục tốt đẹp nhất có thể cho tất cả."

Cơ mà nói là vậy nhưng cái thủ đô này chắc chắn, dù thế nào đi nữa, vẫn sẽ trở thành một biển máu. Tôi lặng lẽ đưa mắt ngắm nhìn khắp chiến trường, rồi đến lâu đài. Ở ngoài cổng thì bọn chúng đang đôn đốc phòng thủ. Ở bên trong thì… Cái quái… Không ổn!

"Chuyện gì vậy?"

Nishi để ý biểu cảm hoảng hốt của tôi liền lo lắng thắc mắc.

"Bọn khốn Hộ Vệ đã tấn công Kimoro rồi! Chết tiệt, tại sao chúng lại làm trò khốn nạn như thế vào lúc này!?”

Tôi đã không ngờ tới cái khả năng này... Bắt học sinh tham gia phòng thủ lâu đài thì tôi không bất ngờ nhưng đột nhiên lại giết sạch thế này… Thằng khọm Nermon đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy!?

"Tấn công? Chẳng lẽ chúng đang thực sự..."

Nishi mặt mày tím tái liền căng mắt nhìn về phía lâu đài. 

"Đúng vậy… Chúng đang tấn công học sinh và thẳng tay giết không thương tiếc..."

Hiện tại bọn chúng đã giết gần sạch học sinh ở bên ngoài lớp học của mình rồi. Chúng còn khéo léo dùng quang ma pháp Cản Thị lên tất cả học sinh trước khi bắt đầu để khiến các học sinh không thể phản kháng được…

"Không... Hilda và mấy đứa của lớp em!"

Nishi định lao về phía lâu đài. Nghiến răng, tôi giữ chặt cô ấy lại.

"Bình tĩnh đi Nishi. Nếu chúng ta bứt dây động rừng bây giờ thì bọn chúng sẽ lợi dụng điều đó ngay."

Tôi nói… vô cảm đến lạ…

Nishi cúi mặt, run rẩy. Đau… Một cái tát đau điếng đột nhiên đập vào mặt tôi... sốc lại thần trí của tôi đang dần đờ ra.

"Hiroe! Anh có còn là chính mình không!? Thầy giáo tuyệt vời mà em ngưỡng mộ tại sao lại bỏ học sinh!?"

Nishi giận dữ mắng tôi bằng tiếng Nhật. Cô ấy nói đúng… Tôi thật vô tâm khi chỉ đứng ở ngoài nhìn những học sinh của mình, dù chỉ mới quen có hai tháng, bị đe dọa tới tính mạng.

Tuy nhiên, tôi vẫn không thể thay đổi quyết định của mình… Nhiều lúc tôi vẫn tự hỏi rằng vào cái ngày định mệnh hôm đó, nếu tôi không chủ quan và để bị chuốc thuốc mê… liệu rằng tôi đã có thể cùng bố giải cứu mọi người… Những người dân vô tội sẽ không phải chết, bố mẹ của chúng tôi sẽ vẫn bên cạnh chúng tôi…

Vì lẽ đó, tôi phải tự thề với lòng mình rằng sẽ không một lần nào nữa lơ là cảnh giác… “thế giới” chết tiệt chắc chắn sẽ cướp đi ai đó từ tôi nếu tôi phạm sai lầm một lần nữa… Trong cơn bứt rứt, tôi cắn đến chảy máu môi của mình.

"Anh biết chứ! Anh điên lắm rồi! Nhưng mà anh sợ lắm! Anh sợ nếu anh hoặc em đi thì chắc chắn sẽ khiến cơ hội chiến thắng của chúng ta giảm đi! Và dù chỉ là một phần trăm đi chăng nữa anh cũng không thể tăng tỉ lệ mất em, mất bạn bè, làm mọi người đau khổ hơn được! Mọi người, đặc biệt là em, là những người yêu thương duy nhất còn sót lại của anh!"

Tôi xúc động đến mức gào lên từng câu một. Nếu như tôi biết nhiều hơn, tôi mạnh mẽ hơn nữa, vô địch đúng nghĩa thì giờ đây tôi đã không phải cảm thấy bức bối như thế này…

Nishi nghe thấy tâm tư của tôi lập tức thất thần. Cô ấy dần thông suốt, sau đó thể hiện một nét mặt cam chịu. Cuối cùng cô ấy cũng chịu dừng lại… Đương nhiên là tôi sẽ không để cô ấy phải thấy bất lực như thế này.

"Anh không dám đảm bảo rằng học sinh chúng ta sẽ còn toàn vẹn nhưng anh có thể hứa với em rằng dù có thế nào đi chăng nữa thì học sinh của tất cả chúng ta sẽ sống sót. Chẳng phải là em vô cùng tự hào về Hilda của em sao?"

Nas có thường kể cho tôi nghe về kĩ năng của cô gái đó. Đôi lúc rảnh rỗi, nhìn tiết thực hành của Nishi thì tôi cũng phải đánh giá là em ấy hoàn toàn ngang ngửa Bran, thậm chí là Myer lớp tôi.

"Nhưng dù có thế đi nữa..."

Quả nhiên là chỉ nói suông thế này là không đủ. May thay là vì đã có tính trước việc học sinh bị cưỡng ép đi lính nên tôi đã có chuẩn bị

"Anh đã đặt ra sẵn vài biện pháp dự phòng rồi. Từ đây thì anh vẫn có thể kiểm soát tình hình được. Chứ em nghĩ sao anh lại biết chi tiết cuộc tấn công như vậy dù nhiều lớp tường thành khiến ma pháp của Vanessa chẳng thể nhìn rõ được?"

Tôi đã rải ma lực của mình khắp cái trường và vẽ sẵn vài ba ma pháp trận trong khuôn viên trường. Với kỹ năng của tôi thì chỉ cần điều khiển ma lực dù đang ở xa tít tắp Kimoro là hoàn toàn có thể.

Để chứng minh cho Nishi, tôi kích hoạt một ma pháp trận của ma pháp không gian, Hố Sâu, để tạo ra một cái hố với kích cỡ bằng đúng một con sâu nhỏ tới Kimoro. Không thể đưa đồ hay đi qua cái hố này được nhưng có thể nhìn được khung cảnh mờ ảo ở phía bên kia cái hỗ. Kết hợp với ma pháp của Vanessa, tôi đưa cái hố tới trước mắt Nishi. Thấy rõ được cảnh vật ở bên kia thì Nishi cũng dễ dàng nắm được tôi đã làm gì.

"Do đó em cứ an tâm, học sinh của chúng ta nhất định sẽ cho chúng biết thế nào là lễ độ đấy!"

Tôi vui vẻ nói. 

"Đây không phải là lúc nên đùa đâu, anh biết không?"

Nishi cạn lời nhìn tôi. Thất bại rồi à…

"Quả nhiên, anh mãi cũng không thể trở thành cây hài được…"

Tôi đã từng nghiêm túc mơ tưởng về việc trở thành một giáo viên hài hước đó… Hơi thất vọng với khiếu hài hước tệ hại của mình, tôi cúi mình xuống thấp. Mà… Ít nhất cũng khiến cho Nishi cười một chút với dáng vẻ thất vọng này. Thế là thành công rồi!

-----------------------------------------

(Góc nhìn của Brandio)

Lại một ngày đẹp trời khác. Tôi rất muốn nói vậy nhưng thế quái nào mà có thể cơ chứ… Chết tiệt... Chết tiệt... Cái quái gì vậy!? Hành lang, những phòng học khác, dưới sân... Ở đâu cũng ngập tràn xác chết của các học sinh. Tất cả đều bị giết, phanh thây vô cùng dã man...

Hự... Mùi máu nồng nặc quá mức! Nó khiến tôi muốn nôn hết cả bữa sáng. Tay tôi run rẩy không ngừng, chân tôi mềm nhũn cả ra... Khốn nạn! Chả có cái gì trên cơ thể tôi làm ăn ra hồn cả!

Mấy bạn nữ trong lớp cũng đã túm tụm lại với nhau. Tôi đang tiên phong trinh sát. Tên khốn Myer chưa từng nghỉ học lại nghỉ vào đúng ngày hôm nay. Đáng ghét thật! Tôi có phải lớp trưởng đâu…

Bỗng nhiên một bàn tay đặt lên vai tôi. 

“A má ơi!”

Tôi giật bắn rồi ngã ra đất. Sát thủ tới à!?

“Cái gì vậy!?”

Nhìn kĩ lại thì đó… là Xera à? Hú hồn… Mà tôi cũng làm cô ấy giật mình rồi.

“Thiệt tình. Phải nói trước cho tớ một tiếng trước khi chạm đi chớ.”

Tôi gãi đầu nói rồi từ từ đứng dậy.

“À ừ, xin lỗi. Tớ chỉ nghĩ rằng bây giờ là lúc chúng ta nên bắt đầu hành động thôi. Cứ trốn trong đây chắc chắn sẽ đến lượt chúng ta.”

Xera nghiêm mặt nói. Cô ấy nói hợp lí đó…

“Nhưng mà chúng ta chạy đi đâu? Cổng ra bị chặn lại bởi một tên rõ mạnh đang đứng lò lò ra đấy kìa.”

Cảm giác như tôi từng thấy tên đó trước đây nhưng chẳng thể nhớ ra là ai cả. Xera nhìn theo hướng tôi chỉ ra ngoài tường kính thì nhăn mặt, cố gắng suy ngẫm.

“Thế tại sao chúng ta không đến phòng hiệu trưởng đi.”

Nas phát biểu trong khi vẫn run cầm cập với khuôn mặt kiệt sức. Cô ấy đã nôn một bãi trước cảnh xác chết tràn lan này mà… Giờ ngẫm lại thì thật thần kì khi ba người còn lại bọn tôi đã không bị giống Nas.

Lúc đó, không ai trong bọn tôi đã kịp nhìn chuyện gì đã xảy ra. Hôm nay đáng ra là ngày thi thực hành tập trung của cả trường. Bọn tôi vẫn đang đợi thầy Kuroe vào lớp để phổ biến. Thầy ấy trễ tới nửa tiếng nên cỡ lúc đó thì ai nấy cũng đều đã ra sân hoặc ở hành lang rồi, không thì chuẩn bị đi ra khỏi lớp.

Đột nhiên tầm nhìn bị cản trở trầm trọng, như thể bị ai đó ép cho nhắm chặt mắt lại. Đến lúc thấy rõ trở lại thì cả trường đã thành ra thế này…

“Tại sao?”

Xera thắc mắc ý kiến của Nas. Tôi thì nghĩ là Nas có lí do hết đó. Cô ấy là người ngoại giao và nắm bắt tin tức tốt nhất viện Kimoro này mà.

Nas định đứng lên. Trông cô ấy chật vật quá nên tôi lập tức lại và đỡ cho cô ấy đứng thẳng người lên. Vì lí do nào đó cô ấy có nét mặt nhẹ nhõm khi tôi làm vậy.

“Dù chỉ là tin đồn nhưng thầy hiệu trưởng từng là một đại tướng quân xuất chúng, phục vụ cho tiên đế Reazy vào những năm cuối của thời kì trị vì của ngài. Do đó, có khả năng rất cao là thầy hiệu trưởng sẽ đủ mạnh để ngăn cản những kẻ xấu đang tấn công chúng ta.”

Nas giải thích sau khi đã có thể tự đứng vững được.

“Nếu vậy thì cứ đến đó đi. Dù hi vọng có nhỏ nhoi đến mấy thì chúng ta phải cố mà sống sót!”

Tôi truyền lửa cho mọi người bằng chút năng lượng còn sót lại trong mình. Có lẽ nhờ vậy mà chúng tôi mới cố gượng để bước vững ra khỏi lớp.

Chết tiệt, bước qua hành lang thôi đã như một sự tra tấn cực hình. Những đôi mắt vô hồn, những biểu cảm đau đớn, những âm thanh nhớp nháp của máu khi bị dẫm lên. Nó khiến tôi muốn phát điên lên! Đã vậy... Còn có những người bạn khác lớp đã chết nằm trên đường đi của chúng tôi. Hamika, Lowter, Mion, Jalle... Khốn khiếp! Tại sao vậy… Bọn tôi đã làm cái quái gì sai để chịu cảnh này!?

Mới ngày hôm trước cả học viện vẫn còn đang rôm rả. Bây giờ thì… Hự... Cảm giác như nếu tôi ngừng suy nghĩ thì tôi sẽ bị cảm giác kinh hãi làm cho ngất đi mất…

Cuối cùng, chúng tôi cũng gần đến phòng hiệu trưởng. Đột nhiên, ở một ngã tư...

“Có hiện diện! Mọi người! Nấp đi!”

Tôi lập tức thông báo cho mọi người. Nhờ thầy Kuroe mà tôi có cái kĩ năng cảm nhận hiện diện rất lợi hại và hay ho này. Thầy ấy vẫn luôn thật là tuyệt vời vậy mà hôm nay thầy ấy lại không có mặt.

Bọn tôi ẩn thân, lại một cái kĩ năng bổ ích mà cái học viện này lại chẳng bao giờ dạy cho chúng tôi. Nhưng thầy ấy thì lại khác. Dần xuất hiện hai nhóm năm người đến từ hai hướng khác nhau. Hình như… họ lờ mờ nhận ra được bọn tôi rồi…

Nhẹ nhàng, tôi bắt đầu nắm chắc cáng của một cây chùy. Từng chút một, họ ló ra từ góc hành lang... Là lớp C-2 với C-4! Bọn họ vốn đang cố ẩn thân cũng dần nhận ra chúng tôi.

“Các cậu là lớp C-3 à? May quá… Vẫn còn người sống sót.”

“Không hổ là lớp được dạy bởi giáo viên do nữ thần công nhận, mấy người vẫn còn sống.”

Lớp trưởng của lớp C-2 là thú nhân tộc với tai mèo Philly với lớp C-4 là Hilda nhìn chúng tôi với nét mặt nhẹ nhõm. Ừ… Hilda đã nói chuyện nghe rất vô lí nếu so sánh với biểu cảm của cô ấy.

“Mọi người, bọn tôi đang định đến phòng Hiệu Trưởng. Các cậu có đi cùng không?”

Tôi chủ động đề nghị.

“Chúng tớ cũng đang định hướng đến đó mà. Đi cùng nhau có lẽ vẫn tốt hơn.”

Philly gật đầu.

“Được thôi. Tôi cũng không có vấn đề gì với việc đó.”

Hilda bình thản đồng tình. Thế là tốt rồi!

“Vậy thì đi thôi mọi người.”

Tôi lên nắm đầu mọi người luôn. Lạ thật… Sao tự nhiên quá ấy nhỉ? Không ai cằn nhằn à? Vậy thì đi. Chắc tại họ bị tra tấn tinh thần quá nhiều khi trên đường đến đây rồi.

Cuối cùng cũng nhìn được cánh cửa của phòng hiệu trưởng rồi. Nó đang mở toang nhưng vẫn còn nguyên, với ánh sáng phát ra từ trong phòng. Có thể cảm nhận được hiện diện bên trong. 

Liệu chúng tôi đã thoát rồi ư? Tia hi vọng đó lóe lên... Để rồi bị dập tắt khi một bóng hình bị thổi bay ra khỏi căn phòng, đập mạnh vào bức tường đối diện phòng hiệu trưởng. Người đầy vết thương, đó chính là thầy hiệu trưởng. Cái quái…

“Các em... Mau chạy đi... Bọn chúng là Hộ Vệ đó...”

Vật vã nhìn qua bọn tôi, thầy ấy nói lớn. Hộ Vệ!? Chẳng lẽ... là Hộ Vệ của hoàng đế!?

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!? Chưa kịp nghĩ xong, đột nhiên, không gian xung quanh chúng tôi bỗng biến dị, sau đó đột ngột biến thành sân trường. Đây… Đây là cái gì ấy nhỉ?

“Không thể nào, là ma pháp không gian cấp trung Thay Thế nhưng lại có quy mô đến mức này… Chúng thật sự là Hộ Vệ của hoàng đế sao?”

Nas lẩm bẩm bên cạnh tôi. Tôi lập tức nhìn quanh. Mấy học sinh khác cũng đang ở gần đây. Thầy hiệu trưởng bị thương đang nằm sõng soài ở sau lưng chúng tôi. Có thêm một nhóm nữa. Đó là một nhóm học sinh nhỏ, đang giao chiến với hai tên đàn ông vận đồ y hệt tên đang canh cổng.

“Oster điện hạ, thần cảnh bảo lần cuối cùng, nếu ngài còn tiếp tục chống cự, thần sẽ dùng toàn lực để vô hiệu hoá ngài.”

Tên đang đọ kiếm với cậu lớp trưởng Oster của C-1 lạnh lùng nói.

“Cha ta yêu cầu lũ chó bọn bây làm cái quái gì ở đây!? Ta cần câu trả lời và ta sẽ không đầu hàng cho đến khi có được nó!”

Nói thế, Oster hất kiếm của kẻ địch ra rồi chém mạnh xuống đất. Một chấn động cùng băng kích từ ma pháp trận Hàn Thạch phóng ra và đâm vào tên có lẽ là Hộ Vệ.

Tuy vậy, hắn nhanh chóng đứng dậy và lấy lại thăng bằng trước đòn tấn công mạnh mẽ của Oster.

“Tìm kiếm kẻ phản bội và giết hắn cùng tất cả lũ đồng loã. Ở đây không tên nào khai ra hắn, nên tất cả theo luật sẽ bị tính là đồng loã.”

Hắn nói trong khi nhếch mép lên. Tên khốn này… hắn đang nói dối!

“Lộng ngôn! Bọn cựu tội phạm bọn bây chỉ đang lợi dụng uy quyền của hoàng đế làm cái cớ để giết người! Ta thừa biết cha ta còn cố tình ra lệnh cho bọn bây chém giết thoả thích!”

Tên Hộ Vệ dần cong cái nhếch mép lên cao hơn, tạo ra một nụ cười kinh tởm.

“Nếu ngài đã biết đến thế thì còn lắm lời làm gì?”

Hắn lại lao vào, nhưng lần này đòn hắn đầy sát khí! Oster điện hạ vẫn còn đang chủ quan! Chết thật, cậu ta chết mất! 

“Tôi sẽ lấy cái mạng của ngài nhé!? Chỉ là tai nạn thôi...”

Lưỡi kiếm của hắn kề sát cổ của Oster nhưng còn chậm lắm!

“Con chó rách kia! Mày nghĩ giết người trước mặt tao là dễ lắm à?”

Trong sự bất ngờ của Oster cùng với tên Hộ Vệ, tôi đã gạt đòn đánh từ mũi kiếm của hắn với một chuỳ. Chuỳ còn lại đập cho hắn bay ra.

“Này điện hạ đại ca, anh nên tập trung đi. Bọn chúng thật sự muốn lấy đầu anh đấy!”

Tôi cười tươi trong khi nhắc nhở cái cậu cẩu thả này. Bắt đầu đánh đấm là máu tôi sôi hết cả lên, hết nói chuyện lịch sự được rồi…

“Cậu là… Brandio. Cảm ơn cậu nhiều, nợ cậu rồi. Không ngờ chúng thật sự sẽ đi xa tới mức lấy mạng tôi… Lão ta không cần mình nữa rồi à…”

Oster đáp lại tôi với một nụ cười rồi mặt mày dần lạnh đi, thủ thế với cây kiếm dài của cậu ta. 

“Có gì đãi tôi một bữa là được.”

Được điện hạ đãi cho ăn là tôi vui rồi!

“Chỉ một bữa có lẽ hơi rẻ so với mạng của tôi đấy.”

Oster cười gượng. Trong lúc bọn tôi nói chuyện thì tên Hộ Vệ khi nãy cùng tên đã đánh mấy thành viên khác của lớp C-1 với nắm đấm bắt đầu công kích bọn tôi nhưng tất cả đều bị bọn tôi đỡ được. Ủa? Sao đám này bê đê hơn mình nghĩ vậy?

Trong lúc chuỳ kề nắm đấm, kiếm dài kề kiếm thì những học sinh còn lại đang tụ họp dần. Không ổn… Ở trên trời là ma pháp trận!

“Mọi người cẩn thận! Một đám khác đang tới...”

Tôi đang nói dở thì tên đối thủ của tôi sấn tới. Chậc…

“Lo trận chiến của mày đi thằng quý tộc nửa mùa.”

Khó chịu quá! Hắn cứ đánh liên tục! Chưa được bao lâu, năm tên khác Dịch Chuyển Chỉ Định đến và tấn công mấy học sinh khác! Bộ chiến phục đó… bọn chúng cũng là Hộ Vệ! Nhưng mà liếc qua mấy người bạn của tôi thì… tôi lo thừa rồi à...

“Quang ma pháp: Thánh Phạt!”

“Hoả ma pháp: Hoả Xà!”

“Thổ ma pháp: Tường Bích!”

Hilda cùng với Xera lao ra và tấn công trực diện bọn tập kích. Gabrino, cậu tóc vàng điển trai của lớp C-4 tạo ra tường chắn để ngăn chặn đợt tấn công của ba tên còn lại. Bọn chúng đã hơi khinh suất nên hai tên bị phản công đã phải trả cái giá khá đắt trong khi ba tên còn lại thì không thể xuyên thủng tường chắn của Gabrino.

Từ bên trong tường chắn, một loạt ma pháp được bắn ra. Đó là từ các thành viên còn lại trong các lớp. Họ có lẽ đều dồn hết bản năng sinh tồn mà phản kháng và chống lại kẻ địch nên ma pháp bắn ra rất nhanh và mạnh. Những ma pháp đó giáng xuống như bão táp, khiến mấy tên ác nhân không khỏi vừa né tránh vừa đổ mồ hôi hột.

Mấy lớp khác, kể cả lớp C-2 do thầy Hadez chủ nhiệm cũng có thể sử dụng ma pháp không niệm chú à? Thế này thì quá hay rồi!

Lúc nãy thì ai cũng khúm núm nhưng giờ thì không còn lựa chọn nào khác cả… Anh em! Chiến thôi! Vì mạng sống của chính mình!

-----------------------------------------

(Góc nhìn của thầy hiệu trưởng Tesimial)

Rốt cuộc tại sao lại phải đến nước này… Đế Quốc Reazilion mà ta từng tin yêu lại phải vào một trạng thái không thể nào tồi tệ hơn. 

Ta vẫn còn nhớ những ngày trai tráng của ta, đây là một đất nước trong mơ. Một trong những nơi hiếm hoi ở vùng đất của quỷ tộc không chịu sự kiểm soát của Quỷ Vương, những kẻ phần lớn đều là một lũ bạo quân chuyên chế... dùng sức mạnh để thỏa mãn ham muốn của bản thân. Trị an tốt, ngoại giao mềm dẻo nên có mối quan hệ ôn hoà, bình đẳng với các Quỷ Vương... Mặc dù ngài Reazy có từng phát ngôn tham vọng của mình nhưng ngài ấy vẫn luôn biết đánh giá tình hình một cách trực quan để đối nhân xử thế hợp lí.

Dân chúng người người, nhà nhà an vui, có đủ ăn đủ mặc. Vào cái ngày ta nhìn thấy được tất cả những điều đó, ta đã thề với bệ hạ rằng nhất định sẽ cống hiến toàn bộ để bảo vệ và phát triển nó.

"Khanh cứ thoải mái đi, kiểu gì thì Reazilion vẫn sẽ luôn vững mạnh mà. Dân chúng ở đây là sức mạnh ghê gớm nhất của ta đấy!"

Thiệt tình... Cứ nhớ lại điệu cười lớn của ngài ấy là tôi không khỏi thở dài với sự ung dung tự tại thái quá với một đấng quân vương như ngài.

Đế quốc tuyệt vời ngày đó bây giờ lại thành cái cảnh trước mắt tôi. Mang trên mình cái danh Hộ Vệ oai hùng của hoàng đế, những tên này đã và đang tấn công và cố gắng giết chết những mầm non đầy tiềm năng của đất nước. Thật không thể tha thứ được…

Tôi đã cố gắng chống lại chúng nhưng khổ nỗi cái thân già này chỉ đủ sức xử lí được bốn tên hộ vệ. Dù chúng không có phẩm hạnh của cái danh hiệu đó nhưng sức mạnh thì chắc chắn. Tôi cứ ngỡ là chúng sẽ yếu đi cùng với sự suy thoái của đất nước…

Nhưng có lẽ làm tôi bất ngờ hơn hẳn, là những học sinh còn sống sót.

"Thầy nằm yên đi chứ… Vết thương của thầy sẽ hở ra nếu thầy ngồi dậy đó."

"Ờ… Em hồi phục thầy đến gần như khoẻ lại rồi. Không cần phải lo đâu."

Yassia, đó là tên của cô bé học lớp C-4 đang chữa trị cho tôi. Điều đáng ngạc nhiên ở đây là em ấy đang vừa chữa trị cho tôi trong khi vừa duy trì một kết giới cực kì mạnh mẽ nhằm đỡ mấy đòn đánh lén của lũ Hộ Vệ nhắm về phía này. Hồi phục sư trung bình không thể nào có thể duy trì cả hai một cách hiệu quả như em ấy được.

Tôi cố ngồi dậy để xem những mầm non còn sống sót vùng vẫy. Dù thắng hay thua thì tôi cũng phải chứng kiến.

Trước mắt tôi, có tổng cộng mười tám học sinh. Có hai nhóm bảy em đang đối đầu ba tên và bốn em đang đánh lẻ với bốn tên hộ vệ. Hai nhóm bảy em được lần lượt lãnh đạo bởi Philly, lớp trưởng lớp C-2 và Anastasia của lớp C-3.

"Philly! Coi chừng đằng sau! Thổ Ma Pháp: Tường Bích!"

Gabrino cảnh báo Philly trong khi đặt tay xuống đất, lập tức vòng ma ma pháp được tạo ra và một bức tường đất đá lập tức mọc lên để che chắn lưng của Philly. Ma pháp không niệm chú… Đó là một “đặc sản” được đồn đại của những lớp C do những thầy cô mạo hiểm giả mà tôi chiêu mộ được và điện hạ Hadez dạy dỗ. Không ngờ là có ngày tôi lại được xem ngón bài tủ của ngài Reazy cùng với những người Hộ Vệ mạnh nhất của người. Đã thế còn được thực hiện bởi những học sinh trẻ hơn tôi biết bao nhiêu tuổi…

Tên Hộ Vệ tiếp tục tấn công khiến Tường Bích nứt dần nhưng tốc độ phá của hắn vẫn quá chậm.

“Phong Ma Pháp: Bão Tố!”

Philly nhanh chóng thi triển phong ma pháp cấp cao Bão Tố. Tốc độ thi triển thần sầu nhờ ma pháp không niệm chú đã giúp em ấy dễ dàng đánh trúng tên Hộ Vệ, lập tức thổi bay cho hắn đập vào tường. Đáng tiếc thay là chiến phục của đám Hộ Vệ là một ma pháp cụ hồi phục khá mạnh nên chúng khó lòng bị gục lâu dẫu cho trúng phải ma pháp cấp cao.

Ở bên còn lại thì hai ả Hộ Vệ đang hung hăng cận chiến với nhóm của Anastasia. Tuy nhiên, các em học sinh đó lại đang phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn.

“Nhóc con tránh ra!”

“Cô mới là kẻ tránh ra đó!”

Taje đang liên tục đỡ những đòn tấn công với tấm thuẫn đá tự chế vững chắc của em ấy, sau đó dụng sức mạnh áp đảo để đẩy lùi một ả hộ vệ.

Ả vừa nhảy ra thì lập tức bị trúng một loạt ma pháp khác nhau bởi nhóm pháp sư lãnh đạo bởi Anastasia. Điều bất ngờ ở đây là em ấy đang dùng nhiều loại ma pháp khác nhau rất thuần thục để hỗ trợ cho uy lực của nhóm pháp sư. Sử dụng mộc để hỗ trợ hoả ma pháp, sử dụng kim với thuỷ để hỗ trợ lôi ma pháp, sử dụng phong để phối hợp với thổ và tạo ra một cơn bão đá.

Tất cả những ma pháp em ấy sử dụng đều có uy lực ngang ngửa nhau nên hiệu quả của chiến thuật này rất cao. Khiến hai ả Hộ Vệ tấn công các em ấy đã bị thương ở rất nhiều chỗ.

“Chết tiệt... Tại sao cái lũ này lại quá khác bọt so với đám chúng ta giết vậy...”

“Cứ đà này thì chết mất!”

Đúng vậy, những nhóm học sinh này đều đang áp đảo được các Hộ Vệ. Cả những học sinh đánh lẻ cũng thế.

“Lên là lên là lên là lên!”

“Chết tiệt! Thằng quái... Khặc!”

Brandio đang vung vẩy đôi chuỳ loạn xạ. Tuy vậy, em ấy lại luôn phản xạ vừa kịp lúc để phản công những đòn hướng đến sơ hở của mình từ tên hộ vệ to con. Dẫu thân hình nhỏ hơn nhưng kinh nghiệm nhiều năm của tôi cho biết rằng Brandio là một khối cơ bắp rắn chắc hơn rất nhiều so với gã hộ vệ kia.

Gã dần bị đập cho bầm dập toàn thân, thật sự vô cùng thê thảm. Trong khi Brandio chỉ mới xây xát vài chỗ.

Ở một diễn biến khác thì Hilda đang liên tục vung trường rìu của em ấy một cách rất thanh tao. Những chuyển động nhẹ nhàng và uyển chuyển như đang nhảy múa, em ấy tránh né và phản công ở những điểm mù của đối thủ. Ả hộ vệ cầm kiếm đã bị em ấy vờn đến mức thương tích toàn thân, không có chút sơ hở để tấn công.

Về phía của em Xera thì... một tiếng gào la kinh hãi vang vọng…

“Nào! Gào thét nhiều lên nữa đi chứ!”

Tôi đang nhìn cảnh rất không tốt cho mắt của học sinh tôi... bởi chính học sinh của tôi thực hiện... Xera điều khiển cây roi dài của mình di chuyển lắt léo, uốn lượn liên hồi trong không trung. Được bọc trong ma pháp đặc trưng của em ấy, sợi roi thành hình một con xích xà hung hãn, liên lục cứa vào đối thủ của em ấy nhiều nhát đau điếng.

Còn điện hạ Oster thì...

“Cực Hàn ma pháp: Âm Không Độ.”

Ngài ấy lạnh như băng, theo nghĩa trắng lẫn nghĩa đen, đọc tên ma pháp. Tên Hộ Vệ đang dần bị đóng băng dần. Hắn sắp chết vì lạnh rồi. Cơ thể của Điện hạ Oster điện hạ cũng như đóng băng từ vai phải tới gối chân trái, nhưng mà đó có lẽ là bộ giáp của ngài chứ không phải là cái lạnh đang giết chết tên kia.

Một hơi thở trắng xoá bay ra từ miệng của điện hạ Oster. Xung quanh ngài ấy đã lạnh toát và tên Hộ Vệ mắt cũng đã trắng dã. Ngài ấy không định kiếm câu trả lời nữa rồi…

Vùng vẫy gì cơ chứ, tôi ngốc thật… Đây rõ ràng là tàn sát một chiều. Nếu như không có cái ma đạo cụ hồi phục kia thì lũ Hộ Vệ đã chết lâu rồi. Và không lâu sau thì chúng đều đã chết thật.

Tất cả đều đã bị ma pháp, chuỳ, trường rìu, roi, đại kiếm, đập, chém, cắt mà chết. Những em học sinh thở hồng hộc. Các em ấy chắc hẳn cũng đã gần hết năng lượng rồi.

Cuối cùng cũng kết thúc… Bỗng nhiên không gian trước mắt vặn vẹo! Hai tên nữa đã tới!

“Thật không ngờ là đám rác rưởi kia lại thua một đám học sinh được... Tại sao chúng ta phải làm việc cỏn con này thay vì ở bên bệ hạ chứ?”

Một tên nhỏ con bực bội nói.

“Thôi thôi, tập trung xử lẹ tôi còn đi nghỉ nữa.”

Tên còn lại xoa dịu hắn chỉ như cho có... Hai tên này... Là từ số mười trở lên! Lũ vừa rồi là hai mươi đến mười, tôi đã phát hiện ra khi nhìn vào chiến phục của chúng. Nhưng hai tên này là ba và bốn… Từ số mười trở đi thì đẳng cấp khác nhau một trời một vực. Chúng cũng có ngoại hình nổi bật hơn.

Số bốn, Prizm, Chuyên Gia Thuỷ Tinh. Zemon có dáng người cao gầy chuyên điều khiển thuỷ tinh để chiến đấu.

Số ba, Makka, Dung Nham Nhân. Tên Manica đó có khả năng sử dụng bản cao cấp và kết hợp của hoả ma pháp với thổ ma pháp, Dung Nham ma pháp. Hắn có dáng người nhỏ con, tóc đỏ vàng.

Bệ hạ Nermon... Không, Nermon, ngươi thật sự muốn những học sinh ở đây phải chết sao!? Chắc chắn là sau vụ việc này, lòng tin của những học sinh với đế quốc sẽ không còn nữa… Và rồi những học sinh quý giá này sẽ rời đi, chúng ta sẽ mất đi không biết bao nhiêu nhân tài xuất chúng…

Giá như hôm đó mà tôi... Không… Giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi. Tôi từ tốn đứng dậy. Chỉ có thể chuộc lỗi với hành động thôi…

“Cảm ơn em, Yassia.”

Tôi xé tấm áo trên người mình. Đã bao lâu rồi tôi không làm việc này…

“Này! Thầy còn chưa...”

Yassia nhăn nhó cản tôi. Em đúng là một cô bé tốt bụng đó…

“Không sao, đã đến lúc thầy phải hỗ trợ các em rồi.”

Gồng hết cơ trên cơ thể, đưa chúng hoạt động và nở nang trở lại như thời thanh xuân, tôi bắt đầu vào thế chiến đấu! Cơ thể tôi cảm thấy vô cùng thanh thản và thoải mái, cứ như thật sự đang được quay lại những ngày làm tướng quân của mình. Em chữa trị quá tốt rồi Yassia à…

“Nếu các ngươi muốn động vào những học sinh này... thì phải bước qua cái xác già này!”

Bộc phát chiến khí, tôi hăng máu gầm lớn! Chiến thôi!

——————————————————

(Góc nhìn của Brandio)

Thầy hiệu trưởng nãy còn sõng soài bây giờ sung sức dữ! Mà có cái là hai tên phía trước... Bản năng tôi đang gào thét nguy hiểm. Hoàn toàn có thể gọi là quái vật nếu so sánh với tên vừa bị tôi đập tơi bời xong. Nhất là cái tên lùn lùn. Hắn khoẻ về thể chất nên tôi đánh giá hắn sơ bộ được.

Tôi nắm chắc trên tay cây chùy dài của mình. Nó đã cùng tôi hạ gục kẻ đầu tiên trong đời mình trong một trận chiến nghiêm túc. Do đó là chiến hữu của tôi rồi.

Oster bước tới cạnh tôi. Oái! Lạnh quá...

“Đánh chung đi Brandio. Mấy tên này mà đánh lẻ là chết đó.”

Cậu ấy cảnh giác nhưng vẫn điềm tĩnh. Nhìn cái dáng vẻ này khiến tôi thấy an tâm ghê!

“Được thôi đại ca. Mà có cái là đại ca đứng cách cách ra hộ em, lạnh quá.”

Tôi hắt xì một cái. Thế này sẽ bị cảm mất...

“À, thông cảm.”

Cậu ta vừa xích ra thì...

“Trên chiến trường mà trò chuyện như đúng rồi... Đúng là rặt một lũ con nít mà!”

Tên lùn phóng tới chỗ bọn tôi! Chết! Hắn dùng ma pháp!

“Dung Nham Ma Pháp: Bộc Phá!”

May là hắn không dùng được ma pháp không niệm chú nhưng câu niệm của hắn nhanh quá!

“Cực Hàn Ma pháp: Hàn Giới!”

Trước dung nham bùng nổ từ tên lùn thì Oster cũng dựng lên hằng sa số cột băng và làm giảm nhiệt độ không khí đến cực độ. Kì này tôi không than được nữa rồi! Chỉ có tự bọc Lam Hoả ma pháp lên bản thân để chống lạnh thôi.

Nhờ nỗ lực của Oster, tên kia bị ngăn cản lại ít nhiều. Tuy nhiên...

“Còn non lắm thằng ngu!”

Dung nham bùng nổ mạnh mẽ, lập tức tập trung lại thằng một cột để xuyên phá và đập trúng Oster. Phát đó chắc chắn đau lắm! Nhưng chắc cậu ấy vẫn ổn nên tôi quay lại đối mặt với tên lùn.

“Tới lượt mày!”

“Mơ đi!”

Tên lùn lao đến tôi bây giờ người bao bọc trong dung nham. Hắn nóng đến kinh người! Nếu không bọc bản thân với Lam Hoả ma pháp từ trước thì tôi bị bỏng rồi! Với bàn tay dung nham, hắn định chạm vào tôi khi còn đang bay đến. Làm như tôi để hắn mãn nguyện ấy! Tôi nằm vật ra để né rồi lập tức bật dậy thật mạnh, đánh vào vùng ngực của hắn!

Hắn bị thổi bay tít lên không trung nhưng rồi nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Theo lời thầy dạy, tôi tuyệt đối không để hắn có sơ hở để tiếp tục công kích!

“Còn ta nữa này!”

Tuy nhiên tôi chưa kịp làm gì thì thầy hiệu trưởng, bây giờ mình đầy cơ bắp cuồn cuộn, lao đến cạnh hắn và giáng một cú đạp trời giáng khiến hắn lại đập ngược xuống đất. Quá đỉnh! Đại ca hiệu trưởng tuyệt cú mèo!

Cú đó chắc sẽ hạ hắn nhỉ... Đột nhiên, dung nham phun trào từ cái chỗ mà tên lùn vừa bị lún xuống. Cái quái... Tên này dai thế...

"Bọn mày có chụm ba chụm bốn lại thì cũng đừng mơ tới việc thắng được tao!"

Hắn gầm lên, trồi dậy từ cái hố trong khi đứng trên dung nham. Nhiệt độ của hắn toả ra nóng đến mức mà nếu như không có Oster ở gần thì chắc tôi thành Brandio nướng mất! Thầy hiệu trưởng cố né tránh cũng bắt đầu bị cháy xém cái quần rồi!

Tên lùn tiếp tục phóng dung nham nóng chảy về phía chúng tôi với uy lực kinh hoàng. Ghê quá! Với lượng dung nham kinh khủng này thì dù tôi có phản xạ nhanh gấp mấy cũng không né được khi tiếp cận! Ma lực được dồn nén trong từng đợt dung nham là cực kì nhiều nên với một thằng dở ma pháp như tôi có bọc bản thân với kết giới cũng không chịu nổi.

Đến cả Oster cũng đang nghiến răng ken két, vật vã chống đỡ với những cột băng kìa! Chết tiệt thật... Tôi không làm được gì ngoài núp bóng Oster khi hắn cứ phun bừa dung nham thế này được.

Nghĩ đi Brandio... Nghĩ đi! Mày có thể làm gì... Bỗng nhiên... tôi chợt nhớ tới một lời dạy của thầy...

"Bran, mày tệ khoản ma pháp đến mức giả sử đấu một trận nghiêm túc với thầy mày khi trước, khi mà thầy mày chỉ mới là một thằng nhóc năm tuổi thôi ấy, thì cũng có thể áp đảo được mày đó."

Lúc đó là sau một buổi thực hành ma pháp xong. Tôi lại đang rầu rĩ ngồi tự trách sự yếu kém của mình ở khoản này thì thầy lại nói chuyện với tôi.

"Nhưng mà em phải làm gì mới được... Thế giới này thì ma pháp là tất cả mà. Vũ lực chỉ đứng nhì thôi. Đã thế phải có thủ pháp cao siêu nữa mới chống lại ma pháp được..."

Tôi nghe đâu ở Hikami có mấy thứ thân pháp với kiếm kĩ cao cường nhưng có vẻ thầy cũng chẳng biết gì về những cái đó nên tôi càng thấy bất lực hơn...

"Đừng có mà chịu thua trước "thế giới" dễ dàng như vậy chứ! Bỏ cuộc không nên nằm trong từ điển của một thằng ngốc như mày đâu. Thôi thì... thầy sẽ chỉ cho mày một cách chỉ đơn giản là vũ lực để mày có thể hoàn toàn áp đảo được pháp sư mạnh mẽ. Nhớ cho kĩ đấy!"

Lúc đó thầy lúc đầu thì nói chắc nịch nhưng lúc sau thì lại do dự đôi chút.

"Có ạ!? Thầy chỉ giáo ạ!"

Tôi đồng ý dễ dàng... để rồi lúc sau mới hiểu tại sao thầy lại do dự. Đúng rồi... Cái kĩ thuật đó! Dù thầy bảo là nếu tôi dùng nhiều thì cơ thể sẽ phải chịu áp lực cực kì kinh khủng, thậm chí có thể chết nhưng nó rất mạnh... Tôi vẫn còn nhớ những ngày đã tập thử và nó hệt như tu luyện ở địa ngục vậy! Do tôi ngu và nhát quá nên mới cố tình không nhớ tới nó! 

Đằng sau lưng tôi là mấy bạn học còn sống, bên cạnh tôi là hai đại ca... Nas cũng đang cố hết sức ở phía bên kia... Đây chính là lúc thích hợp nhất để làm vậy mà! Cháy lên hết mình nào! Linh hồn của ta!

"Ma pháp đặc trưng: Lam Hỏa Thể!"

Ma lực chảy dọc theo từng thớ thịt, vào từng phần một trong cơ thể tôi. Hoà trộn nó, nén ép nó! Dù đau và nặng nhưng đã quá xá! Cái cảm giác đầy ắp sức mạnh này! Mình sẽ nghiện mất!

À không được, không được... Cái này là đang giỡn với tính mạng đó... không đùa được đâu. 

Tôi tập trung cao độ trở lại. Do Oster với thầy hiệu trưởng đều đang bận tay với tên lùn nên không ai để ý tôi la lên tên ma pháp lúc nãy cả. Tiếng dung nham sôi ùng ục nó lấn át hết rồi nên dĩ nhiên là tên lùn cũng thế. Dồn tất cả, vào một đòn bất ngờ thật hiệu quả nào…

Phóng tới phía tên lùn, một âm thanh dư chấn kinh hoàng bùng nổ sau lưng tôi, thu hút sự chú ý của tất cả. Hự... Khó điều khiển cái sức mạnh này quá! Cũng may là tôi có tập trước rồi!

Tôi tiếp cận tên lùn dễ dàng với tốc độ này. Hắn chưa kịp phản ứng thì..

"Ăn gậy nè!"

Tôi đập một phát chuỳ toàn lực vào cằm hắn khi lướt ngang qua, lập tức tiễn hắn lên không trung.

Hắn bị đập đến thế mà vẫn chưa bất tỉnh ư!? Đã thế còn nhanh chóng chỉnh lại tư thế.

"Tất cả chúng bây... Thành tro hết đi! Dung Nham Ma Pháp: Mưa Tận Thế!"

Một loạt những viên dung nham như những hạt mưa bạc mà nóng kinh hoàng phóng xuống mặt đất. Độ dày đặc này... Tôi dù có đang được cường hoá cũng khó lòng xuyên phá được! Chẳng lẽ thế là hết rồi sao...

Đương nhiên là không rồi! Khó lòng không có nghĩa là không thể! Đáp xuống đất sau cú phóng, tôi chuẩn bị nhảy lên. Đột nhiên...

"Brandio! Vạn sự nhờ em đó!"

Thầy hiệu trường, nắm lấy eo, nhấc bổng tôi lên bằng hai tay. Chẳng lẽ…

"Lên!"

Thầy ấy ném tôi! Sức mạnh toàn lực của thầy ấy đưa về phía cơn mưa dung nham kia với vận tốc kinh hoàng. Tôi lướt qua cơn mưa, dùng tối đa sức mạnh cường hoá để trở người, đổi hướng để né tránh và dùng chùy gạc ra.

Tuy vậy, tốc độ với độ dày đặc này kinh quá! Áo tôi cháy rụi rồi! Mấy viên đạn dung nham nhỏ đã và đang đục khoét người tôi! Đau lắm... Nhưng tôi không bỏ cuộc đâu! Thầy nói rằng tôi không thể thua nếu tôi cố hết sức mà!

Vận tốc của tôi dần giảm đi do hết lực. Chậc... Mà không sao! Nếu thế thì chỉ cần tạo thêm lực thôi nhỉ!? Dồn hết cơ bắp về chân, tôi đạp thật mạnh lên một viên dung nham lớn vừa lướt ngang qua. Giày tôi cháy hết rồi nhưng dường như tức thì, tôi đã tới trước mặt hắn!

"Thứ quái nhân! Cái ngọn lửa nửa vời của mày cũng chỉ là phế phẩm so với dung nham của tao thôi!"

Mắt vằn tơ máu, hắn giận dữ nói trong khi giương nấm đấm dung nham của mình.

"Thử thì mới biết chứ anh trai!"

Tôi thì siết chặt chuỳ. Thế là hắn và tôi bắt đầu cận chiến ngay trên giữa không trung, trong khi cả hai bắt đầu rơi xuống.

Xoay chuyển cơ thể liên tục, tôi vung chuỳ và đập vào người hắn không ngừng. Hắn đáp trả với những nắm đấm nham thạch nóng kinh hoàng! Những chỗ bị hắn đấm đều bỏng hết rồi dù tôi đang được bọc trong lam hoả.

Chúng tôi bắt đầu rơi ngày càng gần mặt đất... Cứ đà này tôi sẽ thua mất! Vì hắn quả thật rất mạnh! Mà đó là khi tôi đang đánh một mình thôi!

Lúc cả hai chúng tôi gần mặt đất thì nắm đấm dung nham của hắn dần mất đi nhiệt độ rất nhanh. Giờ chẳng khác gì nắm đấm bọc đá cuội thôi!

"Cái này là... không khí lạnh! Thằng hoàng tử khốn khiếp! Thế quái nào mày tạo được không khí lạnh đến mức dung nham phải nguội vậy!?"

Oster chẳng thèm nói nửa lời mà chỉ lườm hắn với sát khí lạnh lùng.

"Hàn Cực Ma Pháp: Liên Hàn Kích."

Một loạt băng kích bay lên và nhắm thẳng vào hắn ta. Hắn bị băng kích ghim vào người rất nhiều do hắn vốn đang phải tập trung né những phát đập chùy của tôi.

"Cái mớ này! Ta làm nóng người thì sẽ..."

Hắn vừa nói vừa niệm chú tạo ma pháp trận. Ấy vậy mà cơ thể của hắn bắt đầu phát nổ từng mảng ở chỗ bị băng kích ghim vào!

"Ngươi định nói gì cơ? Tan ngay đó hả? Đúng là vậy thật… Tiếc là ngươi thiếu kiến thức khoa học quá nhỉ? Chẳng hề biết chuyện gì sẽ xảy ra khi ngươi tăng nhiệt độ của nước đá quá nhanh..."

Oster mỉa mai nhếch mép nói. À... Cái vụ này hình như thầy Kuroe cũng có dặn tôi với Xera, hai người chuyên dùng hoả ma pháp, nè!

Cái tên lùn này vì sai lầm đó mà lộ sơ hở rồi! Lợi dụng điều đó, tôi giáng cả đôi chuỳ lên cái đầu tròn của hắn, lập tức khiến hắn phải cạp đất. Nhưng... hắn cũng rất nhanh, lợi dụng tôi thoáng chốc chủ quan… để đục thêm một cái lỗ thông gió... trên vai tôi... bằng một cột nhung nham bắn ra từ ngón tay...

Đau... Đau quá... Nóng rát quá... Tôi cố gồng chút lực tàn để đáp xuống đất. Vừa mới tập trung lại từ cơn đau của thớ thịt bị thiêu đốt, tôi liền nhìn qua Oster.

“Hự! Khốn khiếp...”

Cậu ta liên tục quằn quại. Không thể nào...

“Tao... sẽ... giết hết! Tất cả chúng mày!”

Oster đang bị tên lùn nắm lấy cánh tay! Thế quái nào hắn vẫn còn lì lì ra đó vậy!?

Tôi cố tới trợ giúp nhưng... Hự! Khốn khiếp! Xương của tôi! Nó đang! Vỡ! Chết tiệt! Chẳng lẽ mình đã sử dụng chiêu cường hoá của thầy quá lâu rồi sao!? Ngọn lửa xanh vẫn bao bọc lấy tôi nghĩa là ma lực tôi chưa hết. Nhưng mà, cơ thể tôi đang dần chịu thua...

Tên lùn giơ một tay còn lại lên. Hắn định đấm vào mặt của Oster! Bây giờ Oster đang yếu lắm vì cạn ma lực rồi! Bị dính là chết chắc đó! Di chuyển đi Brandio!

Ngay trước khi tay hắn chạm vào được thì...

“Đừng hòng động vào học sinh của ta!”

Thầy hiệu trưởng lao tới với tốc độ thần sầu, ông ấy lập tức ôm lấy tên lùn từ sau lưng.

Thầy! Thầy muốn tự sát à!? Lưng hắn đầy dung nham đó! Ông ấy đang nhăn mặt đau đớn, nhưng dần dần...

“Cái quái!? Dừng lại ngay thằng già khốn khiếp kia!”

Tên lùn đang bị nhấc bổng lên! Hắn cố nắm chặt lấy Oster nhưng...

“Chết đi tên khốn!”

Oster nghiến răng gầm lên... Tôi, thầy hiệu trưởng và cả tên lùn đều bất ngờ... Vì Oster đã… tự cắt tay của mình với băng giá...

Cánh tay gãy ra khỏi cơ thể của cậu ta bị dung nham hóa thành mây khói tức thì... Tên lùn cũng mất đi chỗ nắm... Và rồi, hắn bị thầy hiệu trưởng đập mạnh ra sau, đến mức sân trường lập tức lún một lỗ to tướng! Biểu cảm của tên lùn vặn vẹo liên tục, hắn nãy giờ cũng sắp gục rồi! 

Dung nham lại lần nữa bộc phát từ hắn, lập tức thổi bay thầy hiệu trưởng... Không ổn rồi! Trên khắp người thầy ấy bây giờ đầy những vết bỏng rất nghiêm trọng! Thầy ấy không thể nào đánh tiếp được…

Một cách dị dạng, tên lùn loạng choạng đứng dậy...

“Bọn bây... Đứa nào cũng... chỉ là một lũ khốn nạn... Tao... sẽ giết hết... không chừa một thằng nào! Tất cả là vì Hoàng Đế Nermon!”

Hắn sau đó cười điên dại như ấn định chiến thắng của mình. Khập khiễng, tên lùn bước đến Oster và thầy hiệu trưởng, rồi nắm cổ cả hai người lên. Họ không còn sức để chống trả nữa rồi!

“Bây giờ thì... Tao nên giết thằng nào trước nhỉ? Mày... hay là mày.... hay là cả hai cùng lúc?”

Không! Tuyệt đối không được! Hôm nay tao đã buộc phải chứng kiến quá nhiều bạn học phải chết rồi! Tao không cho phép mày làm như vậy nữa đâu!

Tôi cố hết sức đứng dậy. Cơn đau liên tục giày xéo tôi nhưng tôi phải đứng dậy! Chân tôi chắc sắp gãy mất rồi... Chạy không được... Phải tìm cách tấn công hắn! Chỉ có một cơ hội thôi! Nếu tôi thất bại thì tất cả sẽ chết... Nghĩ cách để hoá giải tình thế này đi Brandio! 

Đúng rồi... Chính lúc này đây... Chính giây phút này tôi phải vượt qua yếu điểm về ma pháp của mình! Tôi bắt đầu tập trung ma lực vào tay trái của mình và vẽ ma pháp trận. Ngọn lửa xanh nhẹ nhàng cuộn tròn thành hình, sau đó bắt đầu trở nên nóng hơn và nóng hơn nhờ ma lực mà tôi đổ vào. Như cách tôi nén ép ma lực vào cơ thể, tôi nhồi thật nhiều ma lực vào ma pháp trận, vào cái quả cầu lửa nhỏ bé này...

Tôi nhẹ nhàng thẩy nó lên không trung. Giây phút sau đó với tôi trôi qua rất chậm rãi. Quả bóng lửa... như một mặt trời xanh nhỏ... nhẹ nhàng bay lên...

Hai tay của tôi đã đẫm máu do cơ bị rách toang ra, nắm chặt lấy thanh chuỳ chắc chắn nhất còn sót lại của mình. 

Quả bóng rơi xuống... Tôi canh chuẩn góc độ, nhắm sao cho thẳng vào tim của tên lùn khốn khiếp đó... Mọi thứ trên đều xảy ra trong yên tĩnh cho đến khi...

“Ma pháp đặc trưng: Lam Tinh Pháo!”

Tôi đập cây chùy thật mạnh vào mặt trời nhỏ, thúc đẩy nó phóng tới tên lùn với tốc độ cao nhất mình làm được. Âm thanh đinh tai nhức óc mà đòn này tạo ra là thứ âm thanh lần đầu tôi nghe thấy. Cây chùy cũng đã gãy đôi. Nhưng mà chết tiệt! Hắn để ý và phản xạ cực kì nhanh! Hắn tạo ra một bức tường dung nham để che chắn đòn tấn công.

“Thằng ngu! Chừng nào mày mới hiểu là dung nham luôn thắng...”

Hắn đắc ý chửi tôi. Trong giây phút đó, tôi đã tuyệt vọng... Vì dù có mạnh đến mấy thì trái bóng lửa của tôi cũng không vượt qua hàng phòng thủ dung nham đó được. Tôi vẫn thật kém cỏi ma pháp...

Nhưng thật đột ngột, quả bóng bắt đầu xuất hiện một màu đen ở trung tâm dù nó vốn chỉ độc một màu xanh dương. Sau đó thì vận tốc của nó tăng lên thêm nữa, để rồi dễ dàng xuyên thủng cái tường dung nham kia, đâm xuyên qua tim của tên lùn.

Chuyện gì đã xảy ra vậy... Phép màu ư!? Tên lùn thổ huyết. Nét mặt của hắn vặn vẹo đến mức không còn hình người nữa...

“Không... Không thể thế này được! Tao... tao vẫn chưa giết..."

Hắn thả Oster và thầy Hiệu Trưởng ra, ngã gục xuống đất. Lần này... thật sự... kết thúc rồi nhỉ... Người tôi đau quá... Buồn ngủ quá...

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Việc quan tâm tới học sinh của mình mà để cho nhiều học sinh khác chết em thấy hơi kỳ, ích kỷ, không hợp với phẩm chất ân cần của giáo viên ạ. Hơn nữa nó cũng quá dark với em :|
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Bạn nói cũng có phần đúng. Cơ mà, không phải main muốn để cho bọn nó chết mà là tới lúc phát hiện ra thì cũng gần như không kịp. Với main cũng không phải thí học sinh khác để cứu mạng học sinh của mình.
Chưa kể là lúc đó còn bị sốc do chưa lường trước được quyết định man rợ này của bên đối phương. Từ đó mà main càng phải cảnh giác hơn khi quyết định hành động. Dù sao thì cũng vì vô tư quá mà main bị mất gần như mọi thứ mình quý một lần rồi. (Ít nhất thì đó là từ góc nhìn của mình thôi, với ừm, không bàn cãi là nó khá dak)
Xem thêm
Hội người khuyết tật +1 thành viên
Xem thêm
ở cái Cực Hàn ma pháp: Âm Không Độ tui nghĩ nên để là độ không tuyệt đối. thanks
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Cái đó chưa mạnh tới thế đâu bạn :))
Xem thêm
@Prianistz: tại tui nghĩ âm không độ giống độ không tuyệt đối
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời