Vol 1: Tây và Bắc Paslando, nơi câu chuyện bắt đầu.
Chương 02: Cũ nhưng mới, lạ mà quen
6 Bình luận - Độ dài: 9,429 từ - Cập nhật:
Hự… Lại là cơn đau đầu.
Tôi từ từ mở mắt. Lại là nóc nhà quen thuộc à? Thì ra 5 năm qua thật sự không phải là một giấc mơ… Cảm xúc của tôi về việc này có chút lẫn lộn. Một cuộc sống dễ chịu như này vốn là điều tôi hằng mơ ước. Nhưng mấy đứa học trò của tôi… Tôi lo cho bọn nó quá.
Tôi ngồi dậy từ nơi có vẻ là chiếc giường sơ xài của bố mẹ tôi, nhìn thấy bố đang ngồi cạnh.
“Con dậy rồi à?”
Bố ân cần hỏi nhưng chắc chắn vẻ mặt đó chẳng có chút hối lỗi gì. Tôi cũng không mong ông ấy phải hối hận về việc đó hay gì. Dù sao cũng là muốn tốt cho tôi.
“Bố... Con xin lỗi. Con thua mất rồi...”
Một cảm giác thật cay đắng dâng trào trong lòng tôi, như bóp nghẹt lấy cuống họng tôi, dù đáng ra tôi nên quen với việc làm kẻ thua cuộc rồi.
“Không, con đã đỗ rồi. Bố không còn gì để dạy con nữa.”
Sao đột nhiên lại vậy? Đã thế tại sao bố lại trông hơi xuống tinh thần?
“Bố sẽ kể cho con nghe một câu chuyện về thế giới rộng lớn ngoài kia, coi như là lời dạy cuối cùng của bố!”
Tôi vừa thắc mắc việc ông ấy có vẻ buồn thì ông ấy lại quay lại làm ông bố não cơ bắp, ngồi khoe hình thể với đủ loại tư thế đáng thẹn khác nhau. Trời ạ… Khó hiểu quá, bố ấy.
“Ngày xửa ngày xưa…”
“Nếu bố định kể chuyện cổ tích thì dừng lại hộ con...”
Dù tôi rất thích nghe truyện nhưng tôi đã xin mẹ kể nghe hết rất nhiều truyện cổ tích rồi. Tôi muốn nghỉ ngơi đàng hoàng hơn là ngồi nghe lại lần nữa.
“Thiệt tình! Cái thằng con chẳng có tính nam nhi lãng mạn này! Cứ nghe đi!”
Ông ấy than thở rồi nhìn tôi với ánh mắt long lanh. Một người đàn ông có cơ bắp cuồn cuộn ngoài ba mươi tuổi đang làm vậy…
“Dạ con nghe.”
Tôi thở dài thườn thượt.
“Có một chàng trai nọ, là một quỷ nhân bình thường và nhút nhát. Anh ta chỉ muốn sống qua ngày một cách hạnh phúc với gia đình.”
Nghe giống tôi nhỉ? Mà có vẻ như đây sẽ là câu chuyện về việc cậu ta trở thành anh hùng sau muôn ngàn gian khó hay gì ư? Cái mô típ đó hơi bị lặp lại nhưng tôi không ghét nó chút nào.
“Nhưng rồi một ngày nọ, biến cố ập đến. Một đoàn quân kì lạ xuất hiện và chúng đã tấn công ngôi làng của anh.”
Tới khúc bi kịch rồi.
“Chúng đốt hết ruộng đồng, cướp sạch lương nguyên. Gặp đàn ông, dù là trẻ em hay người già, chúng tàn sát với nhiều hình thức dã man hung bạo khác nhau.”
Có hơi chi tiết quá không…
“Còn phụ nữ thì chúng sẽ… hạ nhục rồi mới giết tất cả bọn họ. Ở mọi nơi, cảnh phụ nữ, tiếng khóc la đau đớn cứ vang lên.”
Ông ấy kể, giọng hoàn toàn vô cảm. Cái vẹo gì vậy… Chuyện này không thể nào đơn giản được, càng không phải chuyện để kể cho trẻ con nghe…
“Gia đình của cậu trai phải chịu cảnh tương tự. Cha cậu bị chúng hành hạ, phanh thây trong khi mẹ cậu thì bị chúng dày vò đến chết.”
Mặt của bố tôi sau cái tóc mái màu hạt dẻ tối đen như mực. Tôi chẳng nhìn nổi một biểu cảm nào. Đừng nói là…
“Cậu trai thoát chết nhờ việc chui vào bên trong núi xác chết mà đám quân kỳ lạ để lại…Vvà rồi khi chúng rời khỏi thì cậu ta chui ra, người đầy mùi hôi thối và máu tanh tưởi, vô hồn nhìn về đống tro tàn cùng đống xác từng được gọi là làng của cậu ta.”
Dù chẳng thay đổi giọng điệu bao nhiêu nhưng bố tôi càng kể càng khiến tôi như gặp phải ảo giác… tưởng tượng chính xác cảnh tượng kinh hoàng đó… Hự… Một cơn buồn nôn trào lên cuống họng tôi làm tôi ho ra một tiếng. May mắn là tôi kiềm lại được…
“Cậu ta lang thang với lòng đầy hận thù, đau khổ và dằn vặt trong tim mình. Cậu ta cứ rèn luyện, khổ chiến mãi, thậm chí còn nhận được sự giúp đỡ của một Quỷ Vương tốt bụng.”
Quỷ Vương… Nơi đây đúng là một thế giới huyền ảo rồi. Tuy vậy, chẳng giống như trong những câu chuyện tươi đẹp đầy mộng mơ…
“Cậu ta đã có được sức mạnh, một sức mạnh phi thường để trả thù... Ấy vậy mà khi cậu tìm được đoàn quân kỳ lạ khi trước, cậu ta bàng hoàng nhận ra, đoàn quân đó được tôn thờ, được kính trọng, được công nhận bởi nhiều người ngây thơ và nhiều kẻ quyền quý. Bọn họ bảo vệ cho chúng và coi cậu trai như kẻ điên, khiến cho cậu trai chỉ biết bất lực nhìn chúng sỉ nhục cậu mà thù chẳng trả được.”
Cái thế giới huyền ảo này thật bất công và dã man…
“Bố, đó là bố đúng không?”
Tôi ngượng nghịu hỏi. Ông ấy mặt tối sầm… nhưng rồi lại ngóc dậy cười tươi rói.
“Đó là một bằng hữu cũ của ta. Con nhìn ta đây vô tư và vui vẻ thế này mà lại giống chàng trai đó ư!? Thằng con bố có trí tưởng tượng phong phú quá ha!”
Ông ấy cười tới sặc sụa luôn rồi. Chậc…
“Thiệt tình! Con chỉ lo cho bố mà bố lại cười nhạo con thế này!”
Mặc kệ tôi cau có ông ấy vẫn tiếp tục cười! Tôi bực mình rồi đó!
“Ngừng lại coi lão già khốn khiếp này!”
Tôi lần đầu lớn tiếng nói mà chẳng quan tâm tới lễ nghĩa gì nữa. Mình đã cố làm đứa con hiền lành rồi mà cứ chọc ghẹo quá đáng.
Thái độ của ông già khoe cơ bắp này làm mình chẳng thể tin là ông ta từng khốn khổ và bi ai như câu truyện được. Nhưng mà, có lẽ một người mạnh mẽ như ông ấy chắc sẽ quen với ai đó như vậy thôi.
“Ta trước kia là một thuộc hạ của vị Quỷ Vương tốt bụng ấy đó.”
Thế thì lại hợp lí rồi. Nếu là thuộc hạ của Quỷ Vương thì chắc ông bố mình sẽ là tướng… Tôi nhìn ông ta khoe cơ bắp… Không, chắc chắn chỉ là lính quèn thôi. Ông ấy bảo thiên hạ bao người mạnh hơn ông ấy mà. Lão già não cơ bắp này nói dối cũng khó.
“Nè, để ta cho con coi trang bị cũ của ta.”
Thò tay xuống dưới gầm giường, ông ấy lấy ra một bộ giáp nhẹ đơn giản, sờn cũ, thậm chí có phù hiệu bằng kim loại ghi rằng “1467- Arnold Viz Drakkar”.
Cái số ở đầu là số thứ tự à? Quân đội kỷ cương quá. Nhân tiện thì Drakkar là họ và tôi là Kuroe Dez Drakkar.
“Thế bố đã gặp mẹ thế nào?”
Tôi bỗng thắc mắc nên hỏi một câu lạc đề.
“Mẹ con là một cựu quý tộc đó! Bố sau khi dày công cưa cẩm cô ấy thì cuối cùng bọn ta đã thành cặp đôi cùng nhau trốn đi và sinh ra con… Ai da!”
Bố vừa nói xong thì mẹ tôi thình lình xuất hiện và chặt một phát mạnh bạo vào đầu ông khiến ông ấy đau đớn ôm cái đầu bị u.
“Không có trốn nhé! Mẹ và bố con đều xin phép đường hoàng rồi mới đi ra khu này sinh sống.”
Trời ạ... Tôi chỉ biết cười khổ trước cảnh này nhưng đúng là bố mẹ tôi đang rất hạnh phúc.
“Con thấy trong người có sao không Kuroe? Thiệt tình! Thằng bố nó chẳng nương tay gì cả!”
Lại là khuôn mặt cằn nhằn mà gần như lúc nào mẹ cũng làm vào mấy ngày mà tôi trở về nhà trong trạng thái kiệt sức sau bữa tập.
“Dạ con hoàn toàn ổn, nhưng mà...”
Tôi định nói về cảm giác kì lạ khi thấy máu của tôi.
“Sao nào?”
Nhưng nhìn nét mặt lo lắng của mẹ thì tôi bèn đổi ý.
“Dạ không có gì.”
Dù sao thì nó cũng không làm tôi thấy không khỏe hay gì, đúng ra là còn ngược lại nữa...
Mẹ nhìn tôi nghi ngờ. Ở với nhau lâu bà ấy dần có thể lờ mờ nhìn ra được tôi nói xạo khi nào luôn rồi…
Tôi vẫn tiếp tục gật đầu chắc nịch, trong lòng cầu mong mẹ sẽ cho qua chuyện mau mau.
“Nếu có gì thì nhớ báo cho mẹ nhé.”
Thành ra mẹ tôi cũng chỉ có thể thở dài. Thoát được lần này rồi.
“Vâng ạ.”
Tôi gật đầu lần nữa. Mẹ định đi tới bếp để nấu bữa tối nhưng đột ngột quay lại.
“À đúng rồi, ngày mai là lễ thiếu niên đó Kuroe. Bố mẹ sẽ dẫn con đến nhà trưởng làng nhé.”
“Dạ? Lễ thiếu niên?”
Tôi nghiêng đầu thắc mắc, khiến mẹ tôi nhăn mặt khó hiểu một chút. Con thật sự không biết gì hết á!
“Con không biết à? Chậc, chắc mẹ quên kể con rồi. Lễ thiếu niên được tổ chức hằng năm cho những đứa trẻ lên năm trong làng. Trưởng làng sẽ sử dụng một dụng cụ để xem xét những thứ như chủng tộc và sức khoẻ của các con. Đừng ăn uống gì bậy bạ để ảnh hưởng xấu đến sức khoẻ nhé!”
“Dạ vâng ạ.”
Tôi có bao giờ ăn bậy bạ đâu. Chưa kể, ở đây còn chẳng có gì “bậy bạ” để ăn. Làng này khá rộng, do đó khu hàng xóm của tôi cũng có vài hộ, nhưng chủ yếu là người trưởng thành chứ trẻ em trong khu chỉ có tôi.
Khoan đã, vậy là tôi đã không có bạn bè suốt 5 năm qua ư? Nghĩa là cái lễ trưởng thành này... cũng là cơ hội để kết bạn! Mình nên có ít nhất một người bạn để bố mẹ không lo lắng nhỉ? Thế là tôi lại có một mục tiêu mới rồi.
———————————————————
Hiện tại, tôi đang đứng ngay trước nhà trưởng làng. Nó là một căn biệt thự luôn rồi… Được sơn một màu trắng ngà tuyệt đẹp, nhiều hoạ tiết tinh xảo chạm được chạm trổ đều đặn khắp bề mặt tường và cột nhà. Mái ngói đỏ tươi nổi bật cùng với sân vườn rộng thênh thang đầy hoa tươi sặc sỡ. Tổng thể chỉ có thể miêu tả là một tuyệt tác.
Thế quái nào lão trưởng làng này lại sống trong biệt thự lót gạch hạng sang thế này còn người dân xung quanh thì toàn nhà sàn thế!? Mà tôi nghe mẹ kể là trưởng làng được mọi người kính trọng và luôn sẵn sàng giúp đỡ những hộ khó khăn. Nhân tiện thì nhà tôi là kiểu hộ khá giả. Không thể tin được rằng bố mẹ lại keo kiệt đến thế trong việc xây nhà.
Đi vào bên trong cùng với tôi và bố mẹ là nhiều phụ huynh và bạn nhỏ cùng tuổi khác. Đứa nào đứa nấy mặt vui hớn hở, ngây thơ, vô số tội... à nhầm, trong sáng. Có mình mặt tôi chắc là kiểu cạn lời nhỉ? Chắc còn đang cười khổ nữa.
“Chà... Giờ em nhìn lại mới thấy Kuroe nhà mình chững chạc quá.”
Mẹ tôi chống một ngón tay dọc cằm, bình luận.
“Anh nghĩ đó là một điều tuyệt vời! Đấng nam nhi chân chính nên thế này!”
Bố tôi thì vỗ ngực xưng tên. Sau khi con đòi học ma pháp khi mới ba tuổi, sẵn sàng tập luyện cơ thể sống chết lúc bốn tuổi thì hai người mới nhận ra đó hả?
Mệt ghê... Đi kế ông bố cứ khoe cơ bắp một cách đáng hổ thẹn thế này khiến tôi muốn kiếm cái lỗ nào đó để chui xuống quá. Mấy phụ huynh xung quanh người thì vừa nhìn vừa nhăn nhó, người thì ghen tị, thậm chí có ánh mắt đưa tình... để rồi bị mẹ tôi phản lại với một khuôn mặt lạnh băng, sắc bén.
Mẹ cũng đánh ông ấy một cái vào gáy để ông nghiêm túc hơn. Quả nhiên là nhà phải có nóc!
Đột nhiên, lướt qua gia đình tôi là ba người nọ. Họ dừng bẫng lại khi đến gần gia đình tôi. Chẳng lẽ là người quen?
“Metia! Cậu đây rồi. Tớ tìm cậu mãi đấy.”
“Dạ... Chào anh, anh Arnold.”
Cặp vợ chồng bắt chuyện với bố mẹ tôi. Người vợ cởi mở là một người phụ nữ có tuổi với nét quyến rũ đặc trưng và một cặp sừng nhẵn bóng, ngắn. Cô ấy có cánh dơi lớn ở sau lưng nữa và nói với một tông giọng vui vẻ, thích thú, có phần không hợp tuổi. Người chồng là một anh thanh niên nhìn hiền lành và bình thường trừ việc có bốn con mắt, theo nghĩa đen. Do đeo thêm kính nữa nên thành ra tám mắt luôn. Thái độ thì khép nép hơn nhiều so với vợ anh ta.
“Chị Laxi! Lâu lắm rồi không gặp nhỉ? Cũng từ lúc em mang chữa Kuroe tới giờ.”
“Cậu Edgar! Sao mà cậu vẫn chưa trông cứng rắn hơn bao nhiêu vậy? Mạnh mẽ lên!”
Họ trao cho nhau những lời chào hỏi thân ái… Ông bố tôi thì vẫn chỉ có làm phiền người ta như mọi khi, đập lưng chú Edgar bành bạch.
Trong lúc họ nói chuyện, còn lại tôi và con của họ. Đó là một bé gái, mái tóc xanh màu đại dương, óng ả vắt lên vai cô ấy. Đôi mắt cũng một màu lam, sáng như ngọc, khiến lòng người mê đắm. Dù là quỷ tộc mà cô ấy trông chẳng khác mấy so với con người Trái Đất trừ việc đẹp quá mức thôi. Chắc chắn cô ấy sẽ thành mỹ nữ trong tương lai. Ấy vậy mà trên biểu cảm của cô ấy cứ một màu lo lắng.
“Cậu sợ à?”
Tôi gom hết dũng khí để mở lời. Tính ra đây là lần đầu tiên tôi thật sự nói chuyện với ai khác ngoài bố mẹ tôi ở thế giới này.
Cô ấy chỉ “A” lên một tiếng như phủ nhận rồi lắc đầu. Sao không nói cho tiện? Chẳng lẽ cô ấy chưa biết nói? Lạ thật... Ít nhất năm tuổi cũng phải bập bẹ... Chắc tại tiêu chuẩn của tôi cao quá.
“Cậu tên gì thế?”
Cô ấy bặm nhẹ môi rồi đáp lời tôi.
“Nishi Shea Yeacel.”
Nishi à? Làm mình nhớ tới cô Nishiyama ghê. Hồi đó trong mấy đồng nghiệp thì chỉ có cô ấy cùng thầy Ashigawa là có tiếp xúc nhiều với tôi.
“Tớ là Kuroe Dez Drakkar. Hân hạnh được gặp mặt.”
Khoan… Chết! Tôi lỡ miệng nói khúc hân hạnh bằng tiếng Nhật theo thói quen rồi. Mà chắc không sao đâu… Tự an ủi là thế nhưng trước mặt tôi lại là một Nishi cực kì sốc.
“Cậu là... người Nhật?”
Cô ấy vừa nói tiếng Nhật kìa! Giờ làm sao đây?
“Vâng, tôi đúng là người Nhật. Cho hỏi đằng đó là ai vậy?”
Mình vừa nói chuyện kiểu kì cục gì vậy? Vấp lên vấp xuống, ngôn từ loạn hết cả lên. Dở quá Kuroe ơi…
“Vâng, tôi từng có tên là Nishiyama Hishou. Đằng đó là ai vậy ạ?”
Cô ấy nói trong khi nhìn lại tôi với ánh mắt trông đợi. Quả nhiên, cô ấy đúng là cô Nishiyama thật. Vậy nghĩa là cô ấy cũng bị kéo vào chuyện này.
“Là tôi, Hiroe Tsujima đây. Có lẽ chúng ta có duyên nhỉ cô Nishiyama?”
Tôi cười nhạt và nói một cách bỡn cợt. Cô ấy trông bất ngờ thêm nữa. Cũng đúng… Không nói ngoại hình, tôi vẫn khá khác so với hồi đó. Dạo trước chắc tôi là kiểu toả cái sự mệt mỏi và khó ở ra xung quanh ấy.
“Mừng quá! Không ngờ tôi lại gặp được thầy. Tôi cứ tưởng chỉ có mình tôi ở đây…“
Mừng thì mừng thật, đến tôi cũng mừng. Có điều là phản ứng của cô ấy nằm ngoài dự đoán của tôi. Cô ấy trông chờ gì ở tôi nhỉ?
“Hiện tại thì tôi đang có mục tiêu là kiếm các học sinh của mình. Cô cũng vậy nhỉ?”
Lưỡng lự một hồi thì cô ấy đáp.
“Vâng, tôi cũng tương tự. Không như chúng ta may mắn có bố mẹ và đã có tâm trí của người trưởng thành, các em ấy vẫn chỉ là những học sinh cấp ba. Nếu còn phải gặp hoàn cảnh khó khăn thì…”
Cô ấy bắt đầu run rẩy, nước mắt ướt khóe mi. Lòng quan tâm đáng ngưỡng mộ thật nhưng tới mức xúc động thế này thì làm tôi khó xử quá. Chết thật, phải làm gì đó. Nếu không tôi sẽ trông như tên sở khanh chuyên ghẹo gái mất!
Tôi vội nắm lấy vai cô ấy, giữ chặt.
“Bình tĩnh đi cô Nishiyama. Nếu bây giờ chúng ta mà lo sợ thì làm sao có thể kiếm học sinh của mình được? Với bây giờ chúng ta cũng chỉ là một đám oắt con quỷ tộc năm tuổi, khó lòng làm được chuyện gì. Cứ việc giữ sức để mà còn nghĩ cách tìm chúng trong tương lai.”
Cô ấy nhìn lên tôi với đôi mắt đẫm lệ. Nó xinh đẹp đến mức khiến tôi muốn bỏ tay khỏi cô ấy nhưng mà tôi cố bỏ qua cái suy nghĩ đó, nhìn thẳng lại vào mắt cô ấy. Hơi thở cô ấy nhẹ nhàng dần, rồi sau đó ánh mắt cũng kiên định hơn.
“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn thầy, thầy Hiroe. Quả nhiên thầy thật đáng tin cậy.”
Cô ấy nở một nụ cười. Chà… Cái này sai quá rồi.
“Tôi vốn là thầy giáo yếu đuối nhất trường đó.”
Miệng tôi bất giác nhoẻn thành một nụ cười tự giễu.
“Thầy lại khiêm tốn rồi!”
Cô ấy cười khúc khích trong khi khuôn mặt càng rạng rỡ hơn hẳn. Thật mà, tôi có nói gì sai đâu. Hồi đó nói chuyện với nhau lúc nào cô ấy cũng nói câu này, đúng là kì lạ.
“Đừng cười tôi như thế chứ...”
Tôi đỏ hết cả mặt, chẳng biết đó là xấu hổ vì được khen hay là tại nét mặt tươi cười của cô ấy khiến tôi như thế.
Đột nhiên, tôi phát hiện có năm cặp mắt cứ ghim chặt vào chúng tôi.
“Bố nó ơi, nhìn con trai anh tán gái kìa.”
Một giọng thì vui vẻ.
“Giỏi lắm! Đúng là con trai của ta! Cố gắng lên! Một đấng nam nhi chân chính phải như thế!”
Giọng thì đầy tự hào kèm tiếng cười lớn tới đinh tai.
“Á à, lần đầu tiên em thấy Nishi chịu nói chuyện với ai đó đấy dù con nó nói mớ thứ ngôn ngữ kì lạ gì đó.”
Một giọng khác thì hứng khởi và nhẹ nhàng.
“Bỏ tay ra bạn ơi...”
Và một giọng nói đằng đằng sát khí! Kinh dị quá! Hai cặp mắt của bố Nishi là đáng sợ nhất, khiến tôi lập tức bỏ tay ra khỏi cô ấy.
Đúng là một người đàn ông hiền lành cũng có thể trở thành một quái nhân hung dữ khi đụng tới con gái của anh ta. Nishi và tôi cũng chỉ cười khổ trong khi cùng bố mẹ mình vào nhà trưởng làng.
———————————————————
Có một bầu không khí náo nhiệt bên trong căn biệt thự, chính xác là tại sảnh chính rộng rãi với bức tường đá trắng muốt và đèn trần lung linh của nó. Trong đây toàn là thiếu nhi nên cũng không quá khó hiểu. Tất cả đều là quỷ tộc với nhiều hình dáng khác nhau. Đứa có sừng trâu, đứa có cánh dơi, đứa có vảy thằn lằn, vâng vâng, nhưng chung quy vẫn có nhân dạng.
Bọn nó nói chuyện với nhau, đùa giỡn, chạy lòng vòng... Thật sự chẳng ra thể thống gì. Nhìn đám này làm tôi nhớ lại việc mình không thích con nít nhỏ tuổi như thế nào và đã cật lực học để làm giáo viên giỏi, được dạy cấp ba.
Bên cạnh tôi, Nishi đang nhìn bọn trẻ với ánh mắt trìu mến. Không hổ danh là Cô Giáo Thiên Sứ Nishiyama, luôn dịu dàng với trẻ em mọi lứa tuổi.
Phụ huynh hiện tại đang ngồi ở hàng ghế cách khá xa nên tôi lại nói chuyện tiếng Nhật với Nishi tiếp.
“Kể từ giờ gọi nhau bằng tên ở thế giới này luôn nhé?”
Cô ấy tỏ vẻ bất ngờ nhưng vẫn gật đầu.
“Vâng, mà tại sao vậy?”
“Cho quen ấy mà. Cũng tại vì chúng ta không sớm quay lại Trái Đất được đâu.”
Tôi thở dài sau khi nói xong. Đúng là không chỉ phải kiếm đám trò mà đưa chúng quay lại hành tinh quê hương chắc sẽ khá khó nữa.
“Anh nói đúng nhỉ?”
Trông cô ấy hơi buồn nhưng sớm muộn cô ấy cũng phải đối mặt với điều đó thôi.
“Nishi vẫn chưa nói được ngôn ngữ ở thế giới này à?”
Để làm nhẹ bầu không khí một chút thì tôi đổi chủ đề luôn. Vì một lí do nào đó, cô ấy đỏ mặt khi nghe tôi hỏi.
“Vâng… Tôi khá dở việc học ngôn ngữ nên có nghe mấy người xung quanh nói tôi cũng không tiếp thu được…”
Trời ạ tưởng gì. Không phải lỗi của cô ấy đâu mà là vì ngôn ngữ ở đây khá hóc búa để học thôi.
“Thế để tôi dạy cô cho. Dựa vào độ phức tạp của thứ ngôn ngữ này chắc sẽ mất ba tháng cho phần căn bản nhỉ?”
Vẫn đỏ mặt, cô ấy cười khúc khích.
“Sống một kiếp khác anh đã làm anh tự tin hơn hẳn nhỉ Kuroe?”
“Có lẽ vậy. Tôi cũng hơi mơ hồ thấy mình khác đi...”
Tôi cũng chỉ biết gật gù với bình luận của cô ấy. Cơ thể tuy ốm yếu từ bé này lại không hề khiến tôi thấy tự ti mà còn ngược lại và kỳ lạ thay, khiến tôi nhận thức rất rõ thực lực của mình.
Bọn tôi vừa nói xong thì trưởng làng xuất hiện trên cầu thang đi lên ở cuối sảnh. Đó là một bà già nhỏ người, phúc hậu với cặp cánh dơi sau lưng. Có vẻ như ở làng này thì phụ nữ vượt trội hơn cánh mày râu nhỉ?
“Chào các cháu. Cảm ơn các cháu đã đến nhà bà hôm nay. Trước hết, các cháu sao không xếp thành hàng ngay ngắn đi, để bà phát kẹo cho dễ.”
Bọn con nít vừa nghe tới kẹo thì liền vào hàng. Tôi và Nishi cũng đi theo, đứng cạnh nhau ở góc cách xa chỗ bà ấy nhất. Sau đó, tôi thấy một người hầu đi đến kế bên bà ấy, vẽ ra một ma pháp trận.
“Một trăm kí tự, sáu mươi hoa văn... Sắp xếp theo hình dạng đó thì chắc là ma pháp không gian phối hợp với ma pháp trọng lực nhỉ?”
“Kuroe biết đọc cả ma pháp trận ư?”
Nishi trầm trồ khi nghe được câu lẩm bẩm tự kỉ của tôi.
“Cũng tương đối thôi. Tới này…”
Chẳng quay đầu để nhìn cô ấy, tôi tiếp tục nhìn vào ma pháp trận đương vận hành. Người hầu niệm chú hoàn tất và câu đọc tên vang lên.
“Không gian ma pháp: Dịch Chuyển và Trọng lực ma pháp: Điều Phối.”
Trên đầu chúng tôi lập tức xuất hiện một lượng lớn kẹo ngọt màu xanh biển. Với Điều Phối, ma pháp cho phép điều khiển trọng lực của mấy vật thể nhẹ, từng viên đi vào tay từng bạn nhỏ một. Chúng tôi cũng có một viên nhưng mà thôi. Tôi không ăn đâu. Vì lí do nào đó mà trong thứ này có ma lực. Nishi cũng làm theo tôi, cất viên kẹo đi.
Trưởng làng đang nhìn từng đứa một ăn kẹo một cách chăm chú. Vô tình cảm nhận được ánh mắt của bà ấy, tôi giả bộ nhai rồi thúc chỏ nhẹ vào người Nishi để nhắn cô ấy giả bộ theo. Tôi cũng không rõ tại sao mình lại làm thế này ngay. Dù sao thì bà ấy cũng chỉ đang cười vui vẻ thôi… Chắc tại tôi trở nên nhạy cảm quá sau câu chuyện của bố ngày hôm qua. Mà thôi, lỡ giả rồi thì giả cho tới luôn đi.
“Các cháu xong hết rồi nhỉ? Bây giờ thì theo thứ tự từ trái qua phải, các cháu lên chỗ của bà để bà khám xét nhé.”
Theo chính xác chỉ định, từng đứa một lon ton bước lên chỗ của trưởng làng. Kết quả được hiện lên qua một quang ma pháp Phản Chiếu, vốn có dạng tựa cái màn hình ti vi.
Phải công nhận là cựu quý tộc, mẹ tôi, có kiến thức khá thâm sâu về các loại ma pháp. Nhờ vậy mà tôi cũng biết rất nhiều loại. Nếu không nhờ mẹ thì giờ tôi đã khó lòng điềm tĩnh trước mọi thứ như giờ và sẽ giống như Nishi đang ngơ ngác nhìn ma ma pháp bên cạnh tôi.
Nãy giờ có nhiều kết quả khác nhau hiện lên. Đáng chú ý nhất là các chủng quỷ tộc của từng đứa.
Đầu tiên có Minotaurio, là những đứa có cặp sừng giống ngà voi mọc ra ở hai bên trán.
Drato là những đứa có cánh dơi sau lưng.
Zemon, chỉ những đứa có sừng trâu hoặc sừng dê giống kiểu của tôi nhưng là hai cái từ hai bên đầu mọc ra và có màu da kỳ lạ.
Eharpys là mấy đứa trên người có bất kỳ đặc điểm nào giống với chim.
Lnys, có thể gọi là người sói hổ, hùm beo. Nghe mẹ kể trong mấy câu truyện cổ tích rằng thế giới này cũng có thú nhân tộc nhưng người có dạng giống thú ăn thịt hoang dã lại là quỷ tộc. Chắc tại chúng trông bặm trợn quá, với lượng ma lực tiềm tàng cũng được cho là lớn hơn thú nhân tộc.
Kiza thì giống với Eharpys nhưng là đặc điểm của bò sát, lưỡng cư.
Jugizi, còn có thể gọi là người bọ, có đặc điểm giống bất kỳ loại bọ nào cũng được.
Tình trạng sức khoẻ thì chủ yếu là bình thường. Có đứa bị bệnh này bệnh nọ nhưng không nghiêm trọng.
Đợi mãi mới tới lượt của Nishi. Cô ấy được trưởng làng quét qua với cái dụng cụ như cái máy quét mã mà bằng gỗ hệt như những đứa khác.
“Chủng tộc: Không xác định. Tình trạng sức khoẻ: Bình thường.”
Cái màn hình hiện ra như thế làm tôi có chút bất ngờ. Quay qua sau nhìn mấy phụ huynh thì thấy họ bị làm cho kinh ngạc hơn hẳn tôi.
“Không biết chủng tộc ư?”
“Chuyện gì kì vậy nhỉ?”
“Hay là con bé đó là chủng tộc mới?”
Mấy tiếng xì xào vang lên từ chỗ phụ huynh. Có thể thấy bố mẹ Nishi đang nhìn cô ấy lo lắng. Bà trưởng làng chỉ nhẹ nhàng xoa đầu Nishi rồi nói.
“Không sao hết. Cháu chẳng qua là chủng tộc mới thôi.”
Nishi cũng không quan tâm lắm, mặt lạnh về cạnh bên tôi.
Tới lượt tôi… và rồi kết quả tương tự Nishi. Giờ thì tới bố mẹ tôi thấp thỏm, ngồi không yên. Trước khi bố làm gì đó kì quặc hay mẹ lo quá mà tím tái mặt mày thì tôi nên làm gì đó… Tôi đưa ra một tay gồng lên để ra hiệu là mình ổn. May thay là họ thấy thế là an tâm rồi.
“Lần đầu tiên xuất hiện đến hai chủng tộc mới. Thật là hiếm thấy!”
Bà trưởng làng chép miệng thán phục, trông mừng rỡ thế nào đó. Kệ bà chứ, tui đi về.
Thế là lễ thiếu niên kết thúc sau bài thuyết giảng mà cứ như thuyết giảng của thầy hiệu trưởng ở Seiko đầu năm. Nó nói về tiềm năng, triển vọng và trách nhiệm các thứ, khiến tôi và Nishi được nghe bản dịch của tôi không khỏi cười khúc khích.
————————————————
Sau lưng là cổng nhà trưởng làng, tôi và Nishi đi cạnh bên nhau ra về.
“Mai gặp lại nhé Nishi. Cô muốn gặp ở đâu?”
Đi chung với nhau tới một ngã ba thì bọn tôi tách nhau ra. Chú Edgar theo dõi sát sao nãy giờ có vẻ hài lòng.
“Có lẽ tôi sẽ đến nhà cậu.”
Cô ấy nói thế sau khi suy nghĩ một hồi ngắn.
“Tạm biệt.“
Tôi vẫy tay trong khi rời đi.
“Hẹn gặp lại.”
Cô ấy cũng vẫy lại, có vẻ lưu luyến thế nào đó mà chắc tôi tưởng tượng thôi. Thế là bọn tôi chia li, đường ai nấy đi. Khoan, nghĩ thế nghe sai sai…
Về đến nhà, tôi lăn lên trên giường, đúng hơn là một cái nệm mỏng dánh. Tôi đã có một góc riêng rất thoải mái từ lúc bắt đầu khoá huấn luyện tới giờ. Nó cũng gần như là phòng với một cái màn che nên tôi có được sự riêng tư nhất định.
Tôi chỉ muốn đi ngủ ngay thôi nhưng chưa tới giấc. Vì vậy mà tôi lặng lẽ ra ngoài sân cỏ sau nhà, luyện ma pháp. Chính xác hơn là tôi muốn luyện tập cái trạng thái mà lần trước tôi dùng để đánh bay bố đi. Sau khi nghe bố kể chuyện ngày hôm qua, tôi đã hiểu ra rằng sống trong thế giới này, sức mạnh là không thể thiếu. Để bảo vệ bản thân phải có sức mạnh, bảo vệ người khác thì nhiều hơn nữa. Do đó tôi phải chui rèn bản thân thật đều đặn và nỗ lực.
Tôi vận ma lực, tập trung nó vào cơ thể. Liên tục, nhanh hơn và mạnh hơn! Dần dần, tôi đã vào được trạng thái đó. Thành công dễ hơn tôi nghĩ, mà thế càng tốt thôi. Nếu có gì ngoài dự đoán thì đó là tác dụng phụ đáng sợ của nó.
Tôi chỉ đứng yên và giữ cơ thể ở trạng thái này bởi chỉ mỗi việc đó thôi cũng đã gây sức ép lớn lên cơ thể rồi. Giữ thế này trong ba mươi phút nào...
Vừa đúng khoảng thời gian tôi mong đợi thì phải thả lỏng trở lại. Mệt thật! Chẳng giữ nổi cho nhịp thở ổn định, như vừa hoàn thành một tiếng luyện tập nghiêm khắc của bố vậy.
Cả cơ thể tôi cũng uể oải lắm rồi nhưng tôi sẽ tập thêm vài lần nữa. Và rồi sau ba bốn lần như vậy thì tôi gục ra… Kiểu này chắc phải bò vào giường luôn rồi… Mong là mẹ không nhìn thấy.
——————————————————
Không thể tin được… Thầy Hiroe sau khi chuyển kiếp… Anh ấy quá đẹp trai!
Mái tóc đen tuyền như trước. Khuôn mặt dù còn non trẻ nhưng lại cực kỳ phong độ. Chưa kể, thể hình vừa vặn của anh ấy nữa. Phải nói là một trời một vực so với thầy ấy khi trước.
Tuy nhiên, sự quan tâm của tôi tới thầy ấy có từ trước khi tới thế giới này cơ.
Tôi rất kính trọng thầy Hiroe. Cả trường thường hay có thái độ không đúng đắn khi tiếp xúc với anh ấy. Dù vậy, anh ấy luôn chăm sóc học sinh của mình rất tốt. Đến cả tôi còn phải hổ thẹn khi so với anh ấy.
Anh ấy còn là một thiên tài ngôn ngữ nữa nhưng lúc nào cũng khiêm tốn hết. Ngắm nhìn anh ấy âm thầm nỗ lực mãi mà tôi đâm ra… có chút tình cảm với anh ấy.
Tôi muốn giúp đỡ anh ấy, bởi anh ấy lúc nào cũng trông cô độc khi đi tới trường hay về nhà. Ở căn tin hay phòng giáo viên, lúc nào cũng thế. Chưa kể là tôi có một món nợ rất lớn với anh ấy mà bản thân anh ấy chẳng hề hay biết.
Làm bạn, đó là điều tối thiểu mà tôi mong muốn về mối quan hệ giữa bản thân và anh ấy. Mà nói thì lại dễ hơn làm khi anh ấy cực kì khó tiếp cận. Ngày nào anh ấy cũng cặm cụi đi rồi lại cặm cụi về còn tôi thì dù không thích thú gì nhưng phải xã giao với những người cứ bu quanh tôi.
Tôi cố gắng học hỏi về truyện tranh với cả tiểu thuyết để có chủ đề bắt chuyện với anh ấy nhưng cứ bị mấy đồng nghiệp khác cản đường. Bản thân tôi lúc đó cũng không đủ dũng khí nói với họ rằng tôi thích anh ấy.
Nhưng mà, hiện nay thì khác! Tôi có thể dần dần nói chuyện với anh ấy nhiều hơn, rồi chúng tôi nhất định sẽ thành bạn tốt. Nếu được thì, xa hơn nữa...
Đương nhiên tôi vẫn sẽ không quên trách nhiệm với học sinh của mình! Nhưng mà, như Kuroe đã nói, giờ có lo bò trắng răng cũng không được gì cả. Với lại, thật lòng, tôi lo cho tương lai của mình nhiều hơn về học sinh của mình lúc vừa bị chuyển sinh.
Do đó mà tôi cũng sẽ chăm lo cho bản thân mình một chút. Họ bảo tôi là thiên sứ gì đó nhưng tôi cũng chỉ là con người thôi. Bây giờ thành quỷ luôn rồi!
“Anh nhìn Nishi đi, trông con bé vui chưa kìa. Nó gặp được bạn đời rồi đấy!”
“Anh sẽ đi đồ sát nó, đợi anh chút...”
“Thiệt tình! Cái tên cưng con gái thái quá này!”
Hình như tôi nghe thấy bố mẹ tôi ở gần nói điều gì đó như vậy… Mặt mình vui lắm cơ à?
——————————————————
Thêm bốn năm nữa trôi qua. Trông dài nhưng với tôi lại thật ngắn ngủi. Lý do chính là vì tôi có Nishi. Cô ấy là một người bạn tuyệt vời. Cô ấy thường hay nói chuyện với tôi về những sở thích cũ của tôi, rồi tôi thì chỉ dạy ngôn ngữ cũng như ma pháp theo hiểu biết của mình cho cô ấy.
Chúng tôi đi chơi quanh khắp làng, ngắm nhìn cây cối đủ màu sắc, mùa màng mơn mởn. Cùng nhau dạo dọc theo những con sông nhỏ chạy dọc theo những cung đường mòn trong làng. Thậm chí phát hiện ra nhiều địa điểm bí mật thú vị như một cái hang nhỏ, một con suối vắng, và biết bao thứ mà chẳng bao giờ thấy được trong thành phố trước kia.
Tôi thấy thật thấm thía câu nói “thời gian trôi qua mau khi bạn thấy vui”. Bố mẹ tôi cũng vui lây nữa.
Dù bài luyện tập của bố đã hết nhưng tôi vẫn thường thực hiện mấy bài tập cơ đó do đã lỡ có cơ rồi thì giờ mà bỏ cũng phí. Cơ thể tôi nhìn thì như người bình thường nhưng thật chất lại có lượng cơ khá nhiều. Dự trữ mỡ rất ít và thịt tôi cũng không dày đã góp phần tạo nên cái cơ thể phi lý của một đứa thiếu niên này. Nó cũng nhờ một chế độ ăn phù hợp mà bố đôn đốc tôi làm từ đó tới giờ.
Lâu lâu, Nishi lại cứ bóp bóp mấy chỗ cơ trên người tôi với khuôn mặt đỏ ửng. Chơi thế là không được rồi… vì mặt cô ấy quá dễ thương!
Do bố của Nishi là một học giả nên khi cô ấy ghé thăm, cô ấy lại mang cho tôi sách đầy ắp kiến thức bổ ích. Dần dần, kiến thức của tôi về thế giới này được mở mang thêm.
Thế giới này có tên là Evarion. Thế giới của con người, quỷ tộc, thú nhân và yêu tinh rừng với sáu lục địa to lớn khác nhau.
Lục địa mà chúng tôi đang ở hiện tại, lục địa Paslando, là lục địa trung lập của quỷ tộc. Đây là nơi quỷ tộc sinh sống chiếm phần nhiều và chỉ có một vài nhóm con người sinh sống hoặc thương nhân nhân loại lâu lâu đến đây buôn bán.
Lục địa ở phía Bắc nơi ở của chúng tôi, lục địa Baranima, được gọi là thánh địa của Quỷ tộc. Nơi đó cấm tiệt con người đi vào. Họ nghiêm khắc đến mức quỷ tộc nhìn giống con người quá mức có khi sẽ bị kiểm tra hơn vài ngày mới được đi qua. Với diện tích to lớn, nó là nơi sinh sống phồn vinh nhất của quỷ tộc và nơi các Quỷ Vương hội tụ.
Lục địa Makslang nằm ở phía tây Paslando. Đây là nơi giao chiến thường xuyên của quỷ tộc và con người, ít dân sinh sống. Chưa kể, ở đó có một Hầm Ngục, một khái niệm mới mà tôi sẽ nghiên cứu kỹ hơn khi cần.
Lục địa Gandaralf, tọa lạc phía tây của lục địa Makslang, là lục địa trung lập của con người. Trái ngược và khác với ở đây, ở đó có kha khá quỷ tộc, chủ yếu là chủng tộc nào mà nhìn quá giống con người như bố mẹ tôi vậy.
Lục địa Daether nằm ở phía bắc của Gandaralf. Nơi đó tương tự như Baranima nhưng cho con người và thay vì là Quỷ Vương thì bên đó có Cường Giả.
Với khái niệm Quỷ Vương và Cường Giả thì nói chung là họ là những cá thể hùng mạnh trên thế giới đại diện cho tộc của họ và mỗi phe sẽ có ba mươi người. Khá là cân bằng đó nhỉ? Mặc dù cùng phe nhưng Quỷ Vương và Cường Giả không nhất thiết phải thân thiết với nhau mà thậm chí có thể giết nhau cũng được. Nói chứ bọn họ ghét nhau khá thường xuyên, rồi lâu lâu có vụ Cường Giả với Quỷ Vương là bạn tốt của nhau nữa. Chẳng hiểu sao sách sử ghi chép kĩ mấy vụ này ghê.
Khoảng hai trăm năm trước thì đã có mấy vụ rùm beng chém giết hả hê liên quan tới vấn đề này bên phe Quỷ Vương, nhưng giờ thì yên ổn rồi, ít nhất thì sách nó ghi thế.
Cuối cùng có lục địa Hikami, nằm ở nửa còn lại của hành tinh này. Nó ở quá xa nên chi tiết về lục địa này không nhiều nhưng có cảm cảm giác là nó sẽ giống với Nhật Bản vậy khi nó nổi tiếng với kiếm kĩ và thể kỹ.
“Kuroe, nhìn mấy trái này này. Ngon lắm đó!”
Quay lại với thực tại, tôi đang đi chơi cùng Nishi. Cô ấy vốn đã xinh đẹp cứ ngày càng kiều diễm hơn. Cảm giác như so sánh hoa hậu với cô ấy là quá khập khiễng. Liệu nét đẹp này có phải thừa hưởng từ dòng máu tộc Succubus của mẹ cô ấy không nhỉ? Mà cô ấy cũng bắt đầu có vài nét hao hao giống cô ấy trước kia.
So với ấn tượng ban đầu, Nishi bây giờ trông rất vui tươi và yêu đời. Cô ấy cũng đã thông thạo ngôn ngữ của thế giới này, đúng hơn là ngôn ngữ cho quỷ tộc vùng này, tiếng Asmal. Ở nơi đông người thì cô ấy sẽ nói tiếng Asmal trong khi ở riêng thì cô ấy lại nói tiếng Nhật.
Cô ấy đang chỉ trỏ vào cái quầy trái cây trong khu chợ đông đúc tại trung tâm làng. Tôi chỉ mới bắt đầu đến đây bốn năm trước khi Nishi rủ tôi nhưng quả nhiên nơi này cực kì nhộn nhịp và sống động. Nó khiến tôi thấy hứng khởi hơn so với sự yên bình của mọi ngày.
Nhìn vẻ mặt với đôi mắt lấp lánh của cô ấy khi nhìn vào một cái quả được gọi là Hoko, nhìn giống trái lê mà màu đỏ, tôi thắc mắc.
“Thế Nishi muốn ăn à?”
“À không đâu. Tớ chỉ muốn chỉ cho cậu biết thôi.”
Chắc ngại đây mà, nhìn mặt cô ấy hơi ửng hồng lên kìa. Dù sao cũng tốn tiền kha khá đó. Ông chú đứng quầy nghe thấy thì cười sang sảng rồi nói.
“Hai cháu muốn ăn cứ lấy một trái đi, bác miễn phí cho đấy. Sau này muốn ăn nữa thì quay lại ủng hộ bác nhé!”
“Thế thì tốt quá. Cảm ơn bác. Chúng cháu xin phép.”
Tôi tự nhiên lựa hai quả có vẻ ngon nhất rồi cúi đầu cảm ơn lễ phép.
“Cảm ơn cậu.”
Với khuôn mặt tươi tắn, cô ấy nhận lấy quả tôi đưa. Chắc cô ấy thèm lắm rồi. Làm cô ấy vui khiến tôi cũng thấy thoải mái nhưng mà tại sao cô ấy không nhìn cái trái mà cứ đăm đăm nhìn mặt tôi?
Bọn tôi cứ thế vừa ăn vừa đi tiếp. Ngon đấy... Sau này chắc sẽ quay lại. Đang đi giữa chừng, bỗng nhiên lại thấy có một đám đông.
“Chuyện gì vậy nhỉ?”
Nishi nghiêng đầu thắc mắc, trông dễ thương thật...
Tôi tiến tới và lò đầu vào. Giống với hồi ở Nhật, có vẻ như mình vẫn khá nhiều chuyện nhỉ? Ở giữa đám đông đó, có một gã đàn ông Minotaurio to con, vận áo choàng dài sờn màu, đang đối mặt với một cậu nhóc tóc đỏ rực và có hai sừng dê đen. Xét theo thể hình thì chắc bằng tuổi tôi nhỉ? Cậu ta nhìn khá lạ... Nếu là một đứa nào từ hồi lễ thiếu niên thì tôi còn nhớ sơ sơ nhưng cậu ta thì không quen chút nào. Chắc chuyển tới đây sau buổi lễ. Mấy đứa như thế ít nhưng không phải là không có.
“Tránh ra thằng oắt! Tao phải xử lý con bé đó! Mày không thấy nó làm gì tao à?”
Gã đàn ông gầm lên trong khi lườm nguýt cô bé mà giờ tôi mới thấy đứng đằng sau cậu trai. Có thể thấy cái quần của lão đang ướt nhem, áo cũng sậm màu đi vì dính một thứ chất lỏng hơi bốc mùi. Hình như là rượu.
Cô bé đó chắc nhỏ hơn tôi với Nishi cỡ hai tuổi, đang run rẩy liên tục trong khi nấp sau lưng cậu trai. Hẳn là cô bé vô ý thôi mà sao hắn ta giận dữ quá…
“Ông chú à, cô bé đây chỉ vô tình làm ông bị ướt thôi nhưng thái độ của ông lại quá hung hăng. Chưa kể, cô bé cũng đã bảo là sẽ đền bù một khoản tiền cho ông mà ông lại đòi hỏi một điều quá đáng thế này... Tôi đây không thể nào cho phép hành động này của ông được.”
Trời ạ! Tự nhiên cậu ta làm tôi nhớ tới một người bạn cũ của tôi, thầy Ashigawa. Cách nói chuyện đanh thép với phong thái ngời ngợi kia chẳng lẫn vào đâu được. Chỉ tiếc là cậu ta chẳng có tí ti sức mạnh nào để hỗ trợ cho mấy lời đó. Thể trạng bên ngoài trông giống tôi nhưng cậu ta xem ra còn yếu hơn cả Nishi.
Có thể thấy dân tình xung quanh đang bị cậu ấy thuyết phục. Có điều, họ dám khuyên ngăn tên hung hăng hay không thì lại là một chuyện khác. Nhìn sơ thôi cũng biết hắn rất bạo lực, còn dân ở đây thì ai cũng yêu hoà bình cả.
“Mày chẳng liên quan cái vẹo gì cả mà cũng xen vào...”
Hắn nói với vẻ rõ khó chịu.
“Tôi là nhân chứng cho cô bé này nên hoàn toàn có liên quan. Xét theo tiêu chuẩn đạo đức thông thường thì ông đang đe dọa cô bé. Tôi cho rằng mình có trách nhiệm đứng ra can ngăn ông lại, để ông không phải hối hận sau này.”
Tên đàn ông cũng đang dần bị cậu ta áp đảo bằng sức mạnh ngôn từ đáng nể của mình. Nhưng mà gã cũng đang có máu nóng lên não vì mất kiên nhẫn rồi… Khuôn mặt bặm trợn nửa ẩn nửa hiện sau cái mũ trùm đó chỉ đang ngày thêm đỏ hơn.
“Tao không nhưng nhị gì với mày nữa! Tránh ra hoặc đừng trách tao!”
Hắn rống lên trong khi vung mạnh tay, tới mức tạo ra gió lớn, làm mấy người xung quanh phải đứng cách ra.
“Ông nên dừng lại đi. Sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu...”
Cậu ta bắt đầu đổ mồ hôi hột rồi. Lúc này hẳn là cậu ta biết rõ mình không thể thuyết phục được gã ta hay câu kéo được nữa.
Có người đang giật giật áo tôi từ sau lưng... Quay qua thì thấy Nishi đang nhìn tôi với đôi mắt xanh long lanh, truyền tải rõ mồn một mong muốn của cô ấy. Thật sự thì đánh nhau chẳng tốt đẹp gì. Tôi cũng không định vướng vào quá nhiều… Thôi... Coi như vì tôi kính nể cách nói chuyện của cậu ta đi.
“Đưa con nhỏ đó ra đây!”
Tên đàn ông lao tới đầy hung bạo. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, vằn tơ máu nhưng cậu trai tóc đỏ vẫn đứng và nhìn thẳng, che chở cho cô bé mặc kệ lưng áo cậu ta đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Một vài người đàn ông xung quanh định lao vào cản nhưng họ quá chậm so với tên Minotaurio này. Phải nói là hắn mạnh một cách bất thường ở cái làng này.
Nắm đấm của gã bay đến mặt cậu bé tóc đỏ. Viễn cảnh cậu ta bị đấm cho vỡ mồm dường như là chắc chắn… nếu tôi không đột nhiên xuất hiện ngay giữa.
“Cái quái!?”
Mắt gã trợn ngược lên, ngỡ ngàng vì tôi, vốn cũng chỉ là một thằng nhóc, đang giữ cái nắm đấm to lớn của hắn lại.
“Này ông chú à, bạo lực như thế là không tốt đâu.”
Tôi bông đùa nói trong khi siết mạnh hơn một chút cái nắm đang cản quả đấm lớn của gã này. Mọi người xung quanh đều ngất ngư, có lẽ vừa là trước khung cảnh phi lý vừa trước thái độ phởn phờ của tôi.
“Cút ra!”
Tên đàn ông vừa tỉnh hồn thì lại la lối lần nữa, làm tôi đau tai quá…
Gã tung ra liên tục nhiều đấm khác về phía tôi. Xem nào... Mấy đòn của tên này chắc chỉ bằng một phần mười khi so với một đấm của bố tôi. Chắc cũng là lính quèn chứ gì? Mà còn là cái loại du thủ du thực.
Tôi gạt hết cuộc công kích của gã dễ như bỡn, thậm chí chẳng cần dùng tới ma lực. Gần đây, việc tôi đô con hơn rất nhiều so với lúc còn bé đã được chứng minh với chiến thắng đầu tiên trong cuộc thi vật tay giữa tôi và bố sau sáu trăm sáu mươi sáu trận thua! Mặc dù sau đó vẫn tiếp tục thua nhưng kệ phần đó đi!
“Không thể nào! Một thằng nhãi! Mà lại...”
Bây giờ gã cũng đã bơ phờ như bao người dân khác. Gã sao dám tin. Giương tay lên, gã định đánh tiếp nhưng đột nhiên có một tên mặc áo khoác che kín toàn thân chui vào đây rồi nắm lấy cái bờ vai to lớn của hắn.
“Dừng lại đi...”
Giọng nói lạnh lùng vang lên sau lớp áo choàng còn dài hơn cả cái của gã Minotaurio này, che hết cả mặt.
“Gakon...”
Khi nhìn thấy tên này thì gã đàn ông lập tức bình tĩnh lại một chút.
“Xin lỗi mọi người vì rắc rối mà bằng hữu tôi gây ra. Mong mọi người thông cảm.”
Tên khoác áo choàng cực kín tạ lỗi một cách máy móc trong khi kéo gã đàn ông kia đi. Cả hai băng qua đám đông không ngừng chê trách và phê phán chúng.
“Cậu có sao không cậu trai trẻ?”
Cậu trai tóc đỏ lo lắng hỏi thăm tôi nhưng như là một ông già đang hỏi vậy. Xém tí nữa tôi cười thành tiếng vì cái cách nói chuyện này…
“Như muỗi thôi, đừng để ý.”
Tôi chỉ nhoẻn miệng cười.
“Như thế mà gọi là như muỗi...”
Cậu trai tóc đỏ cười khổ trong khi nhìn xa xăm về phía hai tên đã rời đi. Không hề sốc trước sức mạnh của tôi nhỉ? Coi như tôi đã thành công diễn vai anh hùng cứu mỹ nam, mà khoan, cái tình huống này nó lại sai sai...
“Kuroe! Cảm ơn cậu nhé!”
Nishi sà vào người tôi. Khoan, khoan đã Nishi! Nam nữ cũng phải biết giữ khoảng cách một chút! Đừng ôm tôi thắm thiết như vậy chứ!
“Tôi chỉ làm do tôi thích dũng khí của cậu trai thôi...”
Nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay của cô ấy, tôi nói một cách hơi mệt mỏi vì tôi mệt thật mà.
“Cậu lại dối lòng rồi!”
Cô ấy nói trong khi cười tươi. Có lẽ tôi cũng nên thả lỏng và tự nhiên vui vẻ như cô ấy nhiều hơn…
“Cảm ơn cậu nhiều nhé. Tôi tưởng mình chết rồi. Cậu tên là Kuroe à?”
Cậu trai tóc đỏ lần nữa bắt chuyện với tôi.
“Đúng, còn cậu?”
“Tôi là Yvelos Ran Menua, mới chuyển đến làng này. Cô gái bên cạnh cậu là?”
Cậu ta lịch thiệp cúi chào theo phong cách quý tộc mà mẹ tôi từng dạy tôi. Thú vị…
“Tôi là Nishi, hân hạnh gặp cậu.”
Đúng kiểu Nishi, luôn đáp lời với cử chỉ duyên dáng. Phần giới thiệu đã xong thì để tôi kiểm tra thử cái này.
“Cậu có phải người Nhật không?”
Cậu trai tóc đỏ chớp chớp mắt nhìn tôi vừa nói tiếng Nhật.
“Cậu vừa nói gì vậy?”
“À không có gì, xin lỗi nhé!”
Tôi gãi gãi đầu trong khi bác bỏ, quay lại nói tiếng Asmal. Tiếc thật. Tôi cứ ngỡ đây là thầy Ashigawa chuyển sinh cơ… Nhưng không phải thì cũng không sao. Tôi muốn tạo mối quan hệ với cậu ta bởi cậu ta vừa tốt tính mà vừa ở thế giới bên ngoài vào nữa. Ngôi làng ly biệt này quá khó để cập nhật thời sự, mà nếu muốn cứu học sinh thì bước đầu là phải có thông tin.
“Dạ… Em cảm ơn anh ạ.”
Bây giờ thì cô bé nhút nhát ban nãy mới đi ra từ sau lưng của Yvelos, bẽn lẽn cúi đầu cảm tạ tôi và cậu Yvelos.
“Em là Vanessa. Lần nữa cảm ơn anh chị đã giúp đỡ em ạ! Ơn này em sẽ không quên!”
Cô bé rối rít cúi lên cúi xuống thêm vài cái.
“Không sao hết. Sau này nhớ phải cẩn thận hơn đấy.”
“Vâng ạ…”
Tôi nhắc cô bé chút vậy thôi chắc là được rồi. Không biết tự lúc nào, một đám đông nhỏ đã bao quanh tôi.
“Cháu là con trai của Arnold đúng không?”
“Còn nhỏ mà giỏi thế này, bố mẹ cháu nuôi dạy cháu tốt quá.”
“Sau này chắc chắn sẽ thành danh nhỉ chàng trai trẻ?”
Những người dân làng tốt bụng đang khen ngợi vỗ vai tôi tới tấp. Họ cũng ca ngợi bố mẹ tôi nữa. Bố mẹ tôi thực ra khá nổi tiếng trong làng. Không chỉ trong khu hàng xóm bé nhỏ mà hồi trước tôi nghĩ mà là khắp cái chốn Kustan này.
Tôi cũng chỉ đơn thuần là cảm ơn mọi người và tiếp tục chuyến đi chơi với hai thành viên mới.
“Vanessa, em làm gì mà người đàn ông tức giận thế?”
Nishi ân cần hỏi hang trong khi đang đi cạnh cô bé.
“Dạ… Em vô tình làm đổ một chai rượu mà bố mẹ em mua cho em...”
“Em uống rượu à?”
Nishi nghe xong liền chau mày lại.
“Dạ vâng. Đó là rượu trái cây. Em là tộc Salcol ạ.”
Hiếm nhỉ? Mấy tộc như Salcol với Succubus chủ yếu ở Baranima mới có thôi. Tộc Salcol có đặc điểm là họ sẽ luôn thấy khát nếu như họ không uống rượu. Nước sẽ đủ để giữ họ không chết khát nhưng cảm giác khát nước sẽ không mất đi. Họ uống rượu như nước lã và rất khó để làm họ say. Bởi đặc tính này họ có ma lực dào dạt nhưng kiểm soát khá kém, trích sách về chủng tộc.
Trẻ em của tộc này thậm chí cũng như vậy. Bên ngoài thì họ sẽ trông giống con người với vài đường màu phát quang trên cơ thể, đôi mắt màu đỏ nâu, tím thẫm, vâng vâng... Nói chung là mấy màu điển hình của rượu. Vanessa ở đây thì có mắt màu tím thẫm.
Đột nhiên, có một người đàn ông trông như Salcol hớt hải chạy tới.
“Vanessa, là con đó à!?”
Người đó kêu lớn lên, mừng rỡ. Bố của em ấy rồi nhỉ?
“Bố!”
Cô bé chạy vào lòng bố mình, có chút nức nở.
“Con có sao không? Bố xin lỗi vì để con đi một mình.”
Ông bố lo lắng vuốt ve mái tóc tím của cô bé. Thật là một cảnh ấm lòng.
“Dạ không sao ạ. Nhờ có mấy anh chị đằng kia giúp đỡ hết ạ.”
Ôm xong rồi thì người bố nhìn lên chỗ bọn tôi, cúi đầu cảm tạ.
“Cảm ơn các cháu đã giúp con gái bác!”
Tôi chỉ phẩy phẩy tay.
“Dạ không có gì đâu ạ.”
Nói một câu tự tin với thái độ này… hình như có hơi tự cao quá rồi. Yvelos thì cúi đầu lại.
“Dạ đó là trách nhiệm của người làm đàn anh thôi bác.”
Đáng ra mình nên nói như thế. Nghe ngầu chết đi được…
Nishi thì cũng chỉ lẳng lặng cười tươi. Ông bố thở ra một chút rồi nói.
“Ba cháu chững chạc quá. Lần nữa, cảm ơn các cháu nhiều. Nào, về nhà thôi con.”
“Vâng ạ, tạm biệt mọi người!”
Với lời từ biệt nồng thắm, hai cha con khuất dạng dần sau dòng người đi đi lại lại ở khu chợ này.
“Này, cậu có muốn mạnh hơn không?”
Tôi quay qua nói với Yvelos. Cậu ta vuốt cằm. Thiệt tình… Sao tên này làm nhiều cử chỉ giống với thầy Ashigawa ghê…
“Mạnh hơn à? Quả nhiên đó là một việc cần thiết nhỉ? Nhất là sau vụ hôm nay… Được thôi. Nhưng mà, tôi thật sự rất yếu đuối đó."
Cậu ta nói, mặt hơi gục xuống có lẽ vì tự ti.
"Trời, công việc của tôi là giáo viên mà."
Tôi nói một cách hiển nhiên...
"Cậu nói như thể mình là giáo viên thật nhỉ?"
Và phát hiện ra mình lỡ mồm nói thừa qua câu hỏi sắc bén của Yvelos… Cần phải lấp liếm, gấp!
"À thì, cho ngầu thôi."
Tôi nói rồi cười thật to và thật tự tin, kéo cậu ta vui cười theo. Cùng bọn tôi cười nhưng lại đầy lưỡng lự và gượng ép là Nishi. Đừng làm lộ như thế chứ...
Và như thế, chúng tôi đã có thêm hai người bạn mới.
6 Bình luận