RED
none none
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 (Remake): Trò chơi bắt đầu: Bản đồng dao dưới cơn mưa

Chương 13: Đêm tại bệnh viện

0 Bình luận - Độ dài: 10,847 từ - Cập nhật:

Vài phút sau, nhân viên cảnh sát bước vào trong phòng của tôi. Anh ta có hỏi thăm vài câu qua loa rồi nhanh chóng trưng bộ mặt hình sự ra để bắt đầu quá trình lấy lời khai. Trong lúc ấy, tôi có bảo JJ ra ngoài một chút. Dù sao thì cũng nên cẩn tắc vô ái náy.

Trong suốt một giờ đồng hồ lấy lời khai, tôi đã kể cho viên cảnh sát nghe về những gì mà tôi có thể nhớ được vào buổi tối hôm ấy. Từ chuyện vụ va chạm trong hộp đêm cho đến chiếc áo măng tô trong con hẻm, tôi kể đủ cả và có thêm vào vài ba chi tiết để khiến câu chuyện trở nên kịch tính hơn. Tuy nhiên, một vài thông tin khác về bọn “cừu” hay về cô bạn Mandy kia thì tôi vẫn giấu nhẹm đi.

“Mọi việc đã hoàn tất, cảm ơn anh đã hợp tác.”

Anh ta đứng lên và bắt tay tôi sau khi cho quyển số tay lấy lời khai vào trong túi áo khoác của mình.

“Không sao, các anh vất vả rồi.” Tôi đáp lại bằng một nụ cười niềm nở.

“Cho tôi hỏi một chút, cô gái đi cùng anh đâu rồi?” Viên cảnh sát đột nhiên hỏi. “Bác sĩ có nói anh đang sống cùng với một cô gái nhỉ?”

“Cô ấy có đi ra ngoài một chút rồi. Có chuyện gì không sếp.” Tôi kết thúc câu nói với một nụ cười vui vẻ.

“À không.” Anh ta mỉm cười đáp lại rồi gãi đầu. “Tôi cứ nghĩ mình biết cô ấy, nhưng có lẽ tôi đã nhầm.”

Sau đó, anh ta cúi đầu chào tôi rồi bước ra khỏi phòng bệnh.

Đợi khi viên cảnh sát đi khỏi, tôi mới cầm lấy chiếc laptop từ bên dưới giường bệnh lên. Simon có nhắn tin cho tôi vào vài phút trước nhưng những gì anh ta gửi không phải là một tệp tin hay một đường link mà đó là một tấm bản đồ điện tử của thành phố Srimnet.

Cùng lúc đó, JJ trở về phòng từ phía bên ngoài. Thấy tôi đang ngồi trên giường cùng chiếc laptop, cô ấy lập tức chạy đến với khuôn mặt phấn khởi.

“Sao… sao rồi… tìm được thứ gì thú vị rồi chứ.”

“Cũng không hẳn.”

Trên tấm bản đồ mà Simon gửi là hàng đống những điểm được chấm đỏ kèm theo đó là lời chú thích được ghi ở bên góc trái của bản đồ: “Điểm truy cập”. Phải có đến gần cả trăm địa điểm được đánh dấu và đa số chúng tập trung vào khu vực trung tâm thành phố. Ngay khi tôi còn đang bận quan sát tấm bản đồ thì một tin nhắn khác từ Simon lại được gửi đến.

Ting Ting.

-Sao rồi anh bạn già, mọi thứ ngon lành chứ? Tôi cũng phải tốn nhiều công sức lắm mới có thể hoàn tất được việc đánh dấu mọi địa điểm đấy.

Cái cách nhắn tin đó, tôi ghét nó.

-Tốn sức à? Tôi nghĩ anh chỉ cần lên máy chủ là biết hết chứ.

-Không, bọn này cũng thuộc dạng cẩn thận đấy. Bọn chúng biết fake IP để thay đổi địa điểm truy cập. Thế nên tôi phải mất kha khá thời gian để tìm ra nguồn của nó đấy.

Wow… Thế mà từ trước đến giờ, tôi cứ nghĩ fake IP là biện pháp an toàn nhất để ẩn mình trên mạng nhưng không ngờ Simon lại có thể dễ dàng vượt qua nó để tìm dữ liệu gốc.

Thế nhưng, những gì mà Simon gửi cho tôi chỉ là những địa điểm truy cập của các đội tượng, nó không phải thứ quan trọng nhất mà tôi đang tìm kiếm vào lúc này.

-Anh không tìm được bất kì thông tin cá nhân nào của bọn chúng sao?

-Không được đâu anh bạn à. Polokis là sân chơi của tôi nên nó cũng có luật của nó. Là người lập ra nó, tôi không thể phá luật được cho dù anh bạn có gửi tôi bao nhiêu tiền đi nữa. Đó là tất cả những gì tôi có thể giúp anh rồi.

Tin nhắn của Simon khiến cho tôi không khỏi bất ngờ, đây là lần đầu tiên anh ta từ chối yêu cầu giao dịch từ tôi. Song, tôi cũng không muốn đòi hỏi thêm điều gì từ Simon nữa, đã đến lúc tôi phải tự thân vận động trong vụ này.

-Cảm ơn.

Tôi đáp lại rồi tắt phần mềm nhắn tin sau khi đã tải bức bản đồ về laptop của mình. Điều duy nhất mà tôi có thể làm vào lúc này là xác định vị trí của những điểm được đánh dấu trên tấm bản đồ bằng cách so sánh nó với một tấm tương tự.

Chà, sẽ mất nhiều thời gian đấy.

Bốn giờ sau. Khi chiếc laptop báo hiệu pin yếu, tôi mới dừng tay lại để nghỉ ngơi.

Tôi mới chỉ tìm được gần một nửa những địa điểm được đánh dấu trên tấm bản đồ tuy nhiên đa số trong đó đều bắt nguồn từ những nơi cung cấp Wifi công cộng như quán St*rbucks, cửa hàng thức ăn nhanh và café Internet. Chỉ có rất ít trong số chúng được truy cập từ những địa chỉ cá nhân (nhà riêng) nhưng đó là những thông tin quan trọng được tôi ghi lại cẩn thận vào một thư mục.

Khi nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, tôi mới nhận ra đã hơn tám giờ tối và mọi thứ bên ngoài cánh cửa sổ chỉ còn lại một màu đen xám của màn đêm hòa cùng với lớp sương mù sau cơn mưa. Cơn đói bụng bỗng chốc dấy lên, nó khiến cho bao tử của tôi sôi sùng sục.

“Nãy giờ có ai đem đồ ăn lại không vậy?” Tôi hướng mắt về phía JJ, người đang nghịch những bông hoa hồng được cắm trong lọ.

Cô ấy nhìn tôi rồi thở dài ngán ngẫm sau đó trỏ tay xuống khay thức ăn đã được đánh chén sạch sẽ.

“Bọn họ đem vào đây lâu lắm rồi nhưng thấy anh đang làm việc nên họ để ở đây. Sau đó thì tôi có giúp anh “giải quyết” nó rồi.”

Tôi không thể trách JJ được, bản thân tôi đã bị cuốn vào việc tìm kiếm này đến mức quên cả thời gian xung quanh. Công việc này không đơn giản như tôi nghĩ vì tọa độ trên bản đồ cần phải thật sự chuẩn xác, chỉ cần xê dịch đi một milimet cũng có khả năng gây ra những sai lầm nghiêm trọng. Nên việc thực hiện nó phải vô cùng cẩn trọng để tìm được địa điểm chính xác

Tuy nhiên, việc đói bụng khiến cho tôi không thể duy trì được sự tập trung cần thiết cũng như thể lực của bản thân. Vì thế, tôi muốn đi ra ngoài một lúc để tìm thứ gì đó bỏ bụng cũng như hít thở không khí một chút.

“Ra ngoài thôi, JJ. Tôi muốn tìm gì đó ăn một chút.”

Tôi nói rồi gỡ kim tiêm truyền nước biển ở mu bàn tay phải ra. Sau đó bước xuống khỏi giường rồi tìm chiếc áo khoác trong tủ đồ.

JJ nhanh chóng gật đầu đồng tình:

“Lâu rồi chưa ra ngoài nhỉ. Tôi cũng cảm thấy hơi đói rồi, phần ăn của bệnh viện chẳng được bao nhiêu cả.”

Tôi không hề phản đối ý kiến đó của cô ấy, phần ăn của người đang hồi sức thường không nhiều và nó chẳng khác nào muối bỏ bể so với khẩu phần ăn mọi ngày của JJ. Trong mấy ngày ở bệnh viện cùng với tôi, chắc hẳn cô ấy đã phải trải qua khoảng thời gian vô cùng “cực khổ”.

Kolnis có vẻ hiêu ý tôi, hắn mang theo nhiều bộ quần áo đến bệnh viện cũng như giày dép và áo khoác. Hắn đã biết được tôi không phải là dạng người chấp nhận ngồi yên một chỗ trong phòng bệnh. Quả nhiên là một thằng bạn tốt, một người anh em tri kỉ!

Tôi thay nhanh chiếc áo khoác chạy bộ của mình rồi bước ra khỏi phòng bệnh, đi vào thang máy để xuống tầng trệt. Vào lúc tôi, không khí của khu bệnh viện tôi ở im ắng hơn thường lệ. Không còn những tiếng gọi nhau hay tiếng bánh xe lăn trên hành lang như mọi khi. Có lẽ trừ những người trực ca đêm ra, ai cũng đã về nhà vào lúc sớm. Cũng dễ hiểu cho bọn họ thôi, sau từng ấy chuyện xảy ra trong thành phố thì hoảng sợ chắc chắn là cảm giác chung của nhiều người.

Chiếc thang máy chậm rãi xuống từng tầng, những ánh đèn yếu ớt bên trong khiến cho tôi cảm thấy có một chút kinh dị. Thế nên, ngay khi vừa đến tầng trệt, tôi đã ngay lập tức đi nhanh ra khỏi thang máy, thẳng về phía cánh cửa chính hướng ra bên ngoài. Cũng vì thế mà vết thương ở phía sau bị động.

“Ay đau.. đau … đau…” Tôi khẽ rên rỉ khi bước ra khỏi cánh cửa.

JJ đi phía sau, cô ấy nắm lấy vạt áo của tôi như một đứa trẻ.

“Lần sau thấy dao thì né đi nhé.” Cô ta lạnh lùng nói mà chẳng nhìn đến mặt tôi.

“Né được thì chắc tôi có mắt ở phía sau lưng rồi.”

“Anh có thể nhận biết đối tượng qua tiếng bước chân mà, hay bằng mùi cũng được.”

Tôi thở dài rồi gác một cánh tay lên đầu của JJ. Có lẽ cô ấy vẫn nghĩ ai cũng có thể là siêu nhân như mình.

“Biết rồi, lần sau để tôi đánh hơi nhé.” Tôi cười khổ rồi bước xuống bậc thang. “Đói quá, đi nhanh nào!”

Buổi đêm, không khí dường như lạnh hơn mọi khi, hoặc có thể do tôi vẫn chưa bình phục. Dọc trên con đường đi ở khuôn viên bệnh viện là bồn hoa chiều tím cùng với những bóng đèn đường chiếu xuống ánh sáng màu vàng nhạt. Mọi thứ xung quanh tĩnh lặng đến khó hiểu, không hề có một bóng người nào khác ngoài hai chúng tôi. Và âm thanh duy nhát vang trong không khí là tiếng giày sandal của chúng tôi trên nền đường.

“Lạnh nhỉ?” Cô ấy nói.

“Ừm, lần sau ra ngoài nhớ đem theo áo khoác đấy.”

Nếu có người nghe được câu nói này thì chắc hẳn họ sẽ cho tôi là một thằng đàn ông tệ bạc. Nhưng đối với tôi thì không, chẳng có lý do gì tôi phải nhường áo khoác cho JJ khi bản thân mình còn đang lạnh cả.

Chuyến xe bus cuối cùng đã rời đi vào lúc 7 giờ, thế nên tôi phải đi một quãng đường dài để đến cửa hàng tiện lợi phía bên ngoài cổng trường. Dọc trên con đường tôi đi là hàng thông cao ngút cùng với những căn nhà lưu động nép vào trong góc rừng. Ánh đèn đỏ xanh bên trong đó đang nhấp nháy, có vẻ bọn họ đang có một bữa tiệc sôi động.

Cứ đi một đoạn ngắn thì phần lề đường lại biến mất, thay vào đó là một con đường nhỏ được lót bằng sỏi. Lúc này, trong đầu tôi chợt nghĩ ra một ý tưởng, nếu con đường nào cũng cứ lót sỏi thế này thì gần như không thể tấn công lén lút từ phía sau được. Nhưng nghĩ vu vơ là thế, tôi chỉ cười trừ rồi gạt đi những suy nghĩ vớ vẩn đó.

“Chà, phải chi còn một điếu thuốc lá nhỉ.” Tôi chẹp miệng tiếc nuối rồi bỏ tay vào trong túi áo khoác của mình

Một lát sau, chúng tôi đến được cửa hàng tiện lợi. Người nhân viên bán hàng có khẽ liếc chúng tôi song đôi mắt của anh ta vẫn dán về phía chiếc màn hình điện thoại.

“Này Mason, anh phải đứng lên rồi nói câu “Xin chào quý khách” hay đại loại gì đi chứ!” Một người phụ nữ bước ra từ phòng nhân viên, trông cô ta như đang chuẩn bị sửa soạn đi về.

Người kia lắc đầu, thở dài rồi trỏ tay về phía chúng tôi như muốn nói “Nhìn đi”.

“Ồ, Hung đấy à. Hôm nay cậu vẫn còn ở lại đây trễ đến thế à.”

“Chào chị Kelen, cũng gần một tuần rồi chưa gặp nhỉ.”

“Chậc. Cứ tưởng là chú mày xanh cỏ rồi chứ.” Mason đứng lên nhìn qua cả người tôi một lượt rồi trỏ vào màn hình điện thoại, vào bài báo mà tôi là nhân vật chính. “Thế mà cũng khỏe nhanh nhỉ?”

“Bị đâm chỗ không hiểm nên cũng chẳng ảnh hưởng gì lắm.” Tôi cười rồi gãi đầu của mình. “Mà hai người vẫn còn làm đến giờ này à, em cứ tưởng ca…”

Chị Kelen bỗng nhiên cắt ngang câu nói của tôi, giọng chị ấy mệt mỏi và giận dữ như được lúc trút hết sự lòng.

“Mệt lắm! Chị và Mason phải làm suốt từ sáng đến giờ, bọn lính mới mấy nay chẳng đứa nào đi làm cả. Hình như bọn chúng sợ vụ án gì đó.”

Mason cũng gật đầu đồng tình sau đó, ánh mắt của anh ta lộ rõ sự mỏi mệt sau khoảng thời gian dài làm việc, những quầng thâm trên đôi mắt của anh ấy là một minh chứng không thể rõ ràng hơn.

“Cô bé này là…” Ánh mắt của chị Kelen chuyển sang phía của JJ.

“Em họ của em đấy, nó tên là Lise.” Tôi nói rồi quay lại nháy mắt ra hiệu cho JJ gật đầu chào hai người bọn họ.

“Em ấy dễ thương quá nhỉ! Chào em, chị là Kelen. Còn đây là Mason, bạn trai của chị.”

Mason nhìn JJ rồi khẽ gật đầu, sau đó anh hướng mắt về phía tôi.

“Này Hung, anh nhớ vẫn chưa đến Halloween đâu. Những vết sẹo trên mặt của cô bé là sao vậy? Cái tay gãy nữa.”

“Coi nào, Mason.” Kelen huých vai anh ta nhưng ánh mắt của chị ấy vẫn dõi về phía tôi để chờ câu trả lời.

“Lúc bé em ấy bị tai nạn nên có những vết sẹo này. Lise cũng khá nhát với người lạ thế nên…”

“Anh hiểu rồi, xin lỗi.” Anh ta nói rồi tiếp tục nhìn vào màn hình điện thoại.

Đối với người mới gặp lần đầu sẽ rất ít ai hỏi về những vết sẹo này của JJ. Nhưng Mason và Kelen thì khác, họ là cựu sinh viên của đại học Y Scrimnet nên việc nhạy cảm với cơ thể người khác cũng có thể gọi là “bệnh nghề nghiệp”.

Mason và Kelen tốt nghiệp trước khi tôi vào trường, tôi chỉ biết họ là cựu sinh viên qua lời giới thiệu của Kolnis. Cũng qua lời giới thiệu của hắn mà tôi với hai người bọn họ mới có thể kết thân với nhau, thỉnh thoải, Mason còn cho tôi vài khoản khuyến mãi khi đến đây mua đồ.

Không tốn thời gian thêm, tôi cùng JJ bước xuống quầy thức ăn hộp lấy vài ba hộp cơm chiên cùng với hộp sữa và một lon cà phê cho tôi. Xong xuôi, chúng tôi nhanh chóng tiến về phía bàn thanh toán.

“Hâm nóng đúng không?” Mason uể oải đặt hộp thức ăn trước máy quét trước khi cho chúng vào lò vi sóng.

“Hiểu ý tốt đấy, anh Mason.”

“Mà hai đứa định thế nào?” Chị Kelen bất chợt hỏi chúng tôi rồi gõ ngón tay xuống mặt bàn. “À thì em biết đấy, dạo gần đây cũng hơi lộn xộn… Hay là để chị cho quá giang đến bệnh viện nhé.”

Tôi gãi đầu rồi nở một nụ cười gượng.

“Cũng không cần đâu chị Kelen. Từ đây về đến trường đại học cũng không xa lắm vả lại nếu đi như vậy thì ngược đường về nhà chị mất.”

“Không sao, đằng nào thì chị cũng đến quán Starb*ck trong trường để mua một chút gì đó cho bữa tối.” Chị Kelen nói rồi cầm lấy chiếc áo khoác của mình lên, bước ra khỏi cửa.

Mason sau khi đặt hộp thức ăn vào trong bọc ni lông cũng đánh mắt ra hiệu cho tôi đi theo chị Kelen. Tôi thở dài, cầm bọc thức ăn lên rồi nhìn xuống phía JJ.

“Đi thôi nào.”

Từ khi đến Scrimnet, tôi rất ít khi được đi phương tiện cá nhân như ô tô hay xe máy mà thường sử dụng xe bus trong việc đi lại. Đây cũng là lần đầu tiên chị Kelen ngỏ ý cho tôi quá giang trên xe của mình. Xế hộp của chị ấy là một con Mazda đời 2017, tôi và JJ bước vào hàng ghế phía sau ngay khi chị ấy mở khóa cửa bằng chiếc chìa khóa từ.

“Không cần thắt dây đâu, sẽ nhanh thôi.” Chị ấy nói khi nhìn thấy tôi đang loay hoay cài dây cho JJ qua kính chiếu hậu. “Cũng không lạnh lắm nên chị sẽ không bật sưởi nhé.”

“À vâng, không sao đâu.” Tôi đáp.

Khi chiếc xe lăn bánh được một lúc, tôi chậm rãi quan sát khuôn mặt của chị Kelen qua tấm gương chiếu hậu. Bỗng một hỏi chợt chạy qua đầu tôi.

“Chị Kelen, chị có biết gì về Mandy không?”

Kelen hơi trầm ngâm một chút, song chị ta vẫn nở một nụ cười mang đậm chất xã giao.

“Chị cũng không rõ lắm, đã lâu rồi chị không gặp em ấy… Em đang thích con bé à?”

“Không đâu.” Tôi nói rồi khẽ liếc về phía JJ, con bé trông có vẻ không hề quan tâm đến chủ đề mà tôi đang nói chuyện. “Vậy chị có từng nghe gì về Elvin, anh trai của Mandy không?”

“Elvin à.” Ánh mắt của chị Kelen hơi chùn xuống với vẻ buồn bã và trầm ngâm. “Cũng đã lâu rồi chị không nghe gì từ cậu ta, không biết bây giờ đã thế nào rồi?”

“Chị biết Elvin?” Tôi lập tức hỏi lại.

“Biết nói sao nhỉ… Chị, Mason và Elvin từng học chung khoa phẫu thuật với nhau trong trường đại học Scrimnet.”

Đó là một thông tin hoàn toàn mới đối với tôi, Mandy chưa từng kể cho tôi nghe về việc Elvin từng là cựu sinh viên trong trường. Ngay cả trong tấm ảnh chụp kỉ yếu cũng không hề có mặt của anh ta.

“Vậy chuyện gì đã diễn ra với mọi người vậy, tại sao tên của anh ta lại không được đề cập trong hồ sơ của trường vậy?”

“Đó là một câu chuyện mà những người đứng đầu đại học Srimnet luôn muốn che dấu chúng ta, chỉ có những người trong cuộc mới biết rõ được sự thật phía sau thôi. Có một vài thứ đã xảy ra trong quá khứ.”

Tôi nín thở, nghe theo câu chuyện của chị ấy. Từng ánh đèn đường hắt xuống chỗ ghế ngồi của Kelen khiến cho khuôn mặt của chị ấy lúc sáng, lúc tối.

“Mọi việc xảy ra tầm ba năm trước, mọi người vẫn còn là sinh viên trong trường. Khi ấy, Elvin là một sinh viên nổi bật với sự thông minh và khả năng lãnh đạo tuyệt vời của cậu ấy. Thậm chí nhiều giảng viên ngày đó còn khẳng định rằng Elvin là người giỏi nhất trong số những sinh viên mà họ từng giảng dạy nữa. Kỹ thuật trong phẫu thuật của cậu ấy có thể nói là tương đương với một bác sĩ lành nghề.”

“Nó hoàn toàn khác với những gì người khác nói lại với em nhỉ.. thế chuyện gì đã xảy ra vào lúc đó.”

Với những gì tôi được nghe từ Mandy, Elvin là một gã khá vô dụng, chỉ biết ở trong phòng và chờ người khác đem thức ăn đến.

“Chị cũng không rõ nhưng có một điều gì đó đã xảy đến với Elvin khiến cho cậu ấy thay đổi tính cách. Cậu ấy đã từng cố giết chết 9 bệnh nhân bằng cách tiêm asen và insulin vào tĩnh mạch của bọn họ, may mắn là có một sinh viên khác đã phát hiện và ngăn chặn lại kịp lúc. Sau đó, cậu ta đã bị đuổi khỏi trường và hoàn toàn bị xóa tên khỏi hệ thống truy cứu. Ban lãnh đạo của trường cũng xóa tên của anh ta trong danh sách sinh viên tốt nghiệp như một cách để trốn tránh trách nhiệm.”

“Cũng hiểu… Sẽ là một vụ lớn nếu như có nhiều người biết.”

“Đúng là như vậy.” Chị ấy buông một cái thở dài. “Sau đó chị đã cố liên lạc với Elvin để hỏi thăm nhưng câu ấy đã chặn mọi người và tách biệt luôn từ đó.

Mãi ngẫm nghĩ theo câu chuyện của chị Kelen, tôi dường như không để tâm đến mọi thứ xung quanh cho đến khi chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện.

“Đến rồi đó.” Chị ấy quay mặt xuống. “Em có cần chị đưa lên phòng luôn không?”

“À… cảm ơn chị. Em nghĩ mình ổn rồi.” Tôi nói rồi mở cánh cửa, bước thật nhanh xuống cùng với JJ. “Cảm ơn chị, chúc ngủ ngon.”

“Không có gì, em cũng giữ gìn sức khỏe đi nhé.”

Nói rồi, chị ấy đóng cửa sổ xe lên, đi ngược về phía ra của trường đại học.

JJ không nói gì thêm, cô ấy lặng lẽ cầm bọc thức ăn đi phía trước rồi bước thẳng về phía chiếc thang máy.

“Gượm đã nào, đừng đi nhanh vậy chứ.”

Chúng tôi bước cùng nhau đến chiếc thang máy, đi trên dãy hành lang dài vắng bóng người. Âm thanh của những chiếc máy điều hòa là thứ duy nhất vang lên cùng với tiếng bước chân của bọn tôi. Khi ấy, tôi chợt nhớ ra rằng mình quên lấy muỗng và đĩa từ trong tiệm nên chắc phải hỏi mượn từ phòng ăn ở đây.

Quay mặt sang nhìn JJ:

“Chắc phải qua nhà ăn để mượn thêm muỗng…”

Rầm.

Một âm thanh lớn bất chợt vang từ phía dãy cầu thang bộ nơi gần bọn tôi đang đi, kèm theo đó là vô số những tiếng đổ vỡ. Tiếng kim loại va đập lên nền cầu thang vang lên chua chát, làm dậy cả một khu vực. Những tiếng thét không rõ chữ vang lên, dậy cả một khu vực và những tiếng bước chân gấp gáp. Nhưng mọi thứ lại chìm vào tĩnh lặng cũng rất nhanh sau đó.

“Hi… hình như ai đó vừa làm đổ xe đẩy y tế xuống cầu thang thì phải.”

Cả hai người bọn tôi lập tức nhìn về hướng đó. Ngay cả khi tôi quay mặt định bước đi tiếp thì JJ vẫn đứng nhìn chằm chằm về phía đó. Bất chợt, cô ta nhắm mắt lại rồi hít hai hơi sâu, cái mũi cử động như thể một con chó săn đang đánh hơi.

“Có mùi máu.”

“Ơ. Y tá làm đổ cả khay máu thử xuống à? Làm việc cẩu thả như vậy có khi đi tù đấy.”

Đó chỉ là một câu đùa để mọi thứ bớt đi căng thẳng. Tôi cũng khá nể cô bạn của mình vì tôi cũng có thể coi là có một cái mũi tốt nhưng trong trường hợp này lại chẳng ngửi thấy gì.

“Không phải đâu.” JJ đã mỉm cười, nhưng đó không phải là một nụ cười để đáp lại câu đùa ban nãy của tôi.

“Mùi máu tươi đấy. Có một thứ gì đó đang chảy máu.”

“Thật à?”

Tôi hỏi lại và nhận được cái gật đầu xác nhận từ JJ.

Ngay lúc tôi vẫn chưa biết nên làm thế nào, cô ấy bỗng nhiên quay bước về phía dãy cầu thang và định đi lên trên. May mắn thay, tôi kịp thời đưa tay ra để nằm lấy vai và cản JJ lại.

“Cô đang định làm gì vậy?”

“Giết tên kia chứ gì. Hắn ta là một mối nguy hiểm.” JJ không hề giấu diếm sát ý của mình.

Không, không. Trước mắt tôi thì cô còn là mối nguy hơn ấy chứ… Tôi không biết con nhỏ này đã từng đứng trước gương mà suy nghĩ về bản thân chưa.

“Không được.” Tôi lập tức đáp lại. “Làm như vậy thì lộ liễu quá, chúng ta phải tìm cách khác. Sẽ tốt hơn nếu như tránh mặt hung thủ và báo cho an ninh biết chuyện gì đang diễn ra.”

Cách đây không lâu, đã có một vụ tấn công bằng dao diễn ra bên trong trường đại học còn bây giờ là một vụ khác ở bệnh viện. Có lẽ vì những bài báo ban sáng, trong đầu tôi lúc này chỉ có một suy nghĩ.

“Cừu…”

“Cừu cái gì cơ?” JJ lên giọng khó chịu. “Mà anh định để cho người khác nhúng tay vào cuộc vui này à? Coi nào. Anh cũng muốn lên trên để hóng hớt đúng không? Đang cười rồi kia.”

Câu nói của JJ khiến cho tôi giật mình mà nhìn về phía hình ảnh phản chiếu trên cửa kim loại của chiếc thang máy cạnh cầu thang bộ. Và đúng thật… tôi đang cười. Một nụ cười không nên xuất hiện vào những lúc như thế này.

“Vậy bây giờ anh định như thế nào?” Thấy tôi vẫn đang đứng yên tại chỗ, JJ lên giọng thúc giục.

“Bình tĩnh cái nào. Mà… cô có biết vị trí của tên kia không?”

Giác quan của JJ nhạy bén hơn người thường rất nhiều lần, thậm chí là còn hơn cả tôi về mặt khứu giác. Nếu là cô ấy, tôi nghĩ việc định vị hay đánh hơi thì chắc chắn không phải là vấn đề.

“Cách đây ba tầng lầu.” Cô ấy đáp lại ngay mà không hề do dự. “Vậy là anh cũng muốn lên kia để đập tên đó một trận đúng không? Tuyệt vời! Đúng là bạn đồng hành của tôi.”

Sự phấn khích hiện rõ trong ánh mắt và nụ cười của cô ấy. JJ nhe răng ra, bàn tay trái liên tục cử động và tư thế đã sẵn sàng cho một cuộc ẩu đả dẫu cho những vết thương vẫn còn chằng chịt trên người cô ta.

Lưỡi cưa máy đã được kéo dây, bây giờ, nó sẵn sàng để băm vằm những gì cản trở trước mặt. Tôi không muốn cản JJ và lại càng không thể cản cô ấy với cái thân quèn này. Nhưng chí ít thì tôi vẫn có thể kìm hãm con thú này lại, dù đó chỉ là biện pháp tạm thời.

“Gượm cái đã nào. Chúng ta sẽ không đánh nhau bây giờ đâu. Mà là tìm hiểu, điều tra. Rõ chưa JJ?”

“Không đánh nhau à?” Ánh mắt cô ấy đầy vẻ bất mãn, bàn tay đưa hờ ra sau lưng.

“Đúng rồi đó bấy bi à! Vậy nên cưng bỏ tay ra khỏi con Morgan ngay và luôn đi nhá!”

Tôi có hơi hoảng khi JJ đưa tay ra phía sau và bắt đầu thủ thế. Cũng may là cô ấy vẫn nghe lời tôi và giữ được bình tĩnh.

Không có việc gì phải vội, tôi bấm thang máy và bắt đầu chờ nó xuống tầng trệt. Phía sau lưng bây giờ vẫn đang rất đau vì vết thương vẫn chưa lành lại hẳn. Nếu bây giờ đi thang bộ lên và bị rượt chạy thì Usan Bolt nhập vào cũng chưa chắc cứu được tôi.

Ping.

Chiếc thang máy đã đến tầng của chúng tôi. Cả hai bọn tôi căng thẳng nhìn vào cánh cửa và chuẩn bị cho mọi trường hợp khi nó mở ra. May mắn thay, bên trong không có người và cũng không có vết tích xô sát gì nên xem ra an toàn.

Bước vào bên trong, tôi hơi đắn đó một lúc lâu rồi quyết định chọn tầng 3, nơi JJ cảm nhận được sự hiện diện của gã kia dù cho nó khá nguy hiểm. Tình trạng cơ thể của tôi đang không ở mức tốt nhất để phòng vệ nên mọi công việc sẽ dồn hết cho JJ.

Khoảng thời gian trong thang máy như kéo dài đến bất tận, tôi hít một hơi thật sâu khi tấm bảng điện tử bên trên chuyển sang con số 3.

“Nào, đừng căng thẳng quá như vậy.” JJ khì cười. “Trước mắt thì tôi sẽ không để anh bị làm sao đâu.”

Cánh cửa thang máy ở tầng ba mở ra và mọi thứ vẫn vô cùng tĩnh lặng. Cả hai người bọn tôi đi ra ngoài, bước chân nhẹ nhàng trên dãy hành lang vắng bóng. Tôi đưa mắt nhìn sang cánh cửa kính của một phòng chờ, chiếc đồng hồ treo tường đã điểm con số 10.

Gần mười giờ đêm, khá trễ so với giờ thăm bệnh nhưng cũng quá sớm cho sự im lặng bất thường trên dãy hành lang này. Tôi ghét sự im lặng này, nó quá căng thẳng.

Hơi lạnh từ điều hóa khiến cho tôi khẽ rùng mình dù đã mặc một lớp áo khoác bên ngoài. Ánh đèn huỳnh quang trắng cộng thêm với màu trắng của bức tường khiến cho cả một khu vực trở nên chói lóa. Cũng nhờ màu trắng ấy, những thứ mang màu sắc đen và tối dễ được nhận dạng hơn. Khi JJ bước ra thang máy trong bộ váy và bộ tóc đen như mun của mình, trông cô ấy thật tương phản với cảnh vật xung quanh.

“Không có người nhỉ…” JJ đưa mắt ra nhìn xung quanh và cô ấy tiếp tục khịt khịt mũi của mình để đánh hơi. “À không, vẫn còn đó chứ.”

Thấy cô ấy bước đi trước, tôi vội giơ tay ra để ngăn lại.

“Từ từ đã. Tôi không đi nhanh được như cô. Vết thương còn đang đau lắm.”

“Sao anh yếu quá vậy?” Cô ấy quay mặt về phía sau, nở một nụ cười nhếch mép.

“Tôi là người bình thường. Không phải ai cũng có cái cơ thể hủy diệt như cô đâu, JJ. Và cô vừa nhận ra điều gì à?”

Cả hai người bọn tôi rảo bước chậm rãi khi đang nói chuyện. JJ khoanh cả hai tay trước ngực, điệu bộ cô ấy trông như đang suy nghĩ vô cùng cật lực. Đột nhiên, cô ấy giơ hai ngón tay lên trước mặt của tôi.

“Có hai người. Tôi cảm nhận được có hai người mà chúng ta cần phải chú ý. Một người đang nằm trên vũng máu vì bị đâm còn một người thì đang đi về hướng ngược lại để chuẩn bị tấn công những người khác.”

“Gì cơ? Có người đã bị đâm à?”

“Ừ. Mà anh đừng có bất ngờ vậy chứ, chuyện này diễn ra thường xuyên mà.” Gương mặt của cô ấy biểu thị có chút khó hiểu. “Bây giờ anh muốn đi về hướng nào? Người cầm dao hay là người bị đâm?”

Lại thêm một câu hỏi kì lạ nữa từ JJ. Tôi buông một cái thở dài rồi ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt của cô ấy.

“Người bị đâm còn sống không?”

Bản thân cũng là một người làm trong y sinh. Tôi không thể bỏ mặc người khác như vậy được.

“Còn. Nhưng chắc không được lâu nữa đâu?”

Vẫn còn cứu được. Nhưng tôi phải hỏi thêm một câu nữa để xác nhận.

“Nam hay nữ?”

“Nữ.”

Uầy, vậy là cô ấy đánh hơi được giới tính luôn. Đúng là cái mũi thần kỳ thật đấy!

“Được rồi! Đi thôi! Cô ấy cần chúng ta đó, JJ!”

Tôi nhanh chóng phẩy ta ra hiệu cho JJ dẫn đường. Tuy cô ấy có chút lưỡng lự nhưng sau đấy cũng làm theo lời tôi mà đi nahnh về phía trước. Giờ đây, tôi không còn quá lo lắng về vết thương của mình vì gái… à nhầm… mạng sống của người khác là quan trọng hơn cả.

“Anh không định đấm nhau với tên cầm dao ở hướng ngược lại à.” Ánh mắt JJ nhìn về phía sau lưng với vẻ tiếc nuối.

“Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Với phòng bệnh được thiết kế khá an toàn nên sẽ không sao đâu.”

Ừ thì… nó cũng đúng một phần nhưng sự thật là tôi cũng đã hơi nhát tay hơn sau khi bị đâm vào đêm hôm trước. Nếu đi về phía đó để đấm nhau thì thà rằng tôi đi cứu người trước còn tốt hơn.

Đi được vài bước trên hành lang, tôi chợt nhìn thấy những vệt máu dài dính trên sàn cùng với đó là những vết lê lết, vết tay dính máu bám trên sàn. Nó dẫn đến một ngã rẽ ở phía trước mặt chúng tôi.

“Đến rồi…”

Chúng tôi bước đến điểm cuối cùng của những vết máu kia và nhìn thấy một nữ y tá đang nằm bất động dưới vũng máu của mình. Một vết thương lớn ở giữa bụng của cô ấy và máu không ngừng rỉ ra dù cô ấy đã cố gắng bịt kín chúng lại bằng hai bàn tay của mình.

Trước mặt tôi vào lúc này là một người đang ở trong trạng thái sống dở chết dở. Sau vài giây đứng hình vì căng thẳng, tôi định bước lên thì JJ lại đưa tay ra ngăn cản lại.

“Từ từ cái đã nào.” Cô ấy nhại lại cách nói của tôi.

Và điều đó khiến cho tôi thật sự khó chịu.

Cô ấy vẫy tay ra hiệu cho tôi lùi lại phía sau một chút, sau đó cẩn trọng bước đến gần vì trí của người bị đâm. Khụy một chân xuống, JJ thành thạo định đưa tay vào gần động mạch cổ của đối phương để kiểm tra.

Bất chợt, người bên dưới vùng dậy. Cánh tay quật mạnh lên trên.

Bộp.

Âm thanh khô khốc vang lên làm dậy cả một dãy hành lang vắng vẻ. Một vài giọt máu bắt về phía tôi, có giọt còn dính lên cả áo, nhưng tôi lại không bận tâm về chuyện đó lắm.

Vì cảnh trước mắt còn điên rồ hơn.

“Cô đang cố làm gì vậy, cô gái áo trắng.” Giọng JJ có chút trách móc.

Bàn tay của cô ấy đang siết chặt lấy cánh tay đang vung lên của đối phương. Tốc độ phản xạ bén ấy đã cứu cho JJ một mạng khi trên tay của nữ y tá là một con dao phẫu thuật vô cùng sắc bén.

“Uầy… để cái đó cắt qua thịt là hết cứu luôn đó gái…”

Tôi đã quá quen với con dao phẫu thuật sắc lẹm này khi ở khoa giải phẫu của trường. Đừng nhìn nó nhỏ mà xem thường, lưỡi dao của chúng thường được mài bén đến mức có thể cắt qua da thịt dễ dàng như cắt bơ. Cũng may là JJ đã chặn được nó.

“Ư…” Cô gái dưới đất bắt đầu ngọ nguậy, cổ của cô ấy không ngừng vẫy vùng như cố thoát khỏi JJ.

Song, những nỗ lực kia là vô nghĩa khi JJ đang siết chặt lấy cổ tay của cô ta và ép cho con dao phẫu thuật kia rơi xuống sàn.

“Hầy… lưỡi dao sẽ bị cùn đấy.” Tôi thở dài rồi đá con dao kia đi khỏi tầm với của hai người bọn họ. “Còn cô y tá này… có thật là cô ấy đang bị thương nặng không vậy?”

JJ gật đầu xác nhận, nhưng bàn tay của cô ấy vẫn ghì mạnh đối phương xuống sàn nhà. Nếu dùng hết sức, tôi sợ rằng cô y tá sẽ phải chịu thêm vài vết xương gãy.

“Có vài thứ không bình thường ở đây.” JJ lên tiếng, ánh mắt thận trọng nhìn về phía cô gái trước mặt. “Cơ thể này… vốn đã không thể dùng được nữa rồi. Nhưng hiện tại nó vẫn đang cử động này.”

“Hồi quang phản chiếu à… Có khi cô ta sắp chết rồi đấy.”

Chính bản thân tôi cũng cảm thấy không vui với câu đùa này nhưng tôi cũng chẳng biết phải đáp lại như thế nào với JJ nữa.

“Mạch vẫn còn đập, có thể nói là tính mạng hiện tại không quá nguy hiểm nhưng nếu để mất máu thì sẽ gặp vấn đề đấy.”

Nhìn JJ vừa ghì chặt đối phương vừa phát biểu như thế, tôi cảm thấy có chút khó chịu.

“Thôi đi gái. Đừng có mà chém gió. Cô đè như vậy thì làm sao mà bắt mạch tay chuẩn được. Ít nhất cũng phải chạm vào cổ chứ.”

“Anh lại đây mà chạm.” Cô ấy bật lại ngay. Giọng điệu chua ngoa thế này thì chắc là đang dỗi vì câu chọc của tôi rồi.

Mà cho tiền tôi cũng không dám chạm vào. Khéo đi tù hoặc mất vài mảng thịt nữa thì mệt. Những vụ việc gần đây cũng khiến cho tôi khá là hãi những chuyện như thế này. Đúng là bị đâm vài lần rồi thì cảm giác nhìn dao cũng khác đi,

“Xin lỗi vì đã nghi ngờ cô.” Tôi chấp hai tay lại, thành khẩn cúi đầu trước JJ. “Nhưng mà chúng ta vẫn nên khống chế cô ta trước khi gọi bác sĩ đến nhỉ?”

“Ừ.”

Và.

Rắc.

Ể?

Cái gì đang xảy ra vậy?

Chỉ với một cái vặn tay, JJ đã dễ dàng tháo khớp cánh tay của cô gái tội nghiệp đang nằm trên đất. Và khi tôi còn chưa kịp phản ứng, bàn tay của JJ đã mò xuống chân phải của đối phương. Đôi bàn tay nhỏ nhắn ôm trọn lấy khớp gối.

Và vặn.

Rặc.

Thế là đi khớp gối. Thao tác ấy trông vô cùng nhẹ nhàng nhưng lực ra khỏi tay thì không cần phải bàn nữa. Nó làm cho tôi nhớ đến cảnh JJ dùng tay không mà bóp nát một cái ống nước kim loại vào buổi tối hôm chúng tôi gặp nhau. Con quái vật này! Cả người cô ta nhìn chỗ nào cũng nguy hiểm cả.

“Tiếp nào.” Giọng cô ấy vẫn vô cùng dửng dưng và dần mò tay xuống chân còn lại.

“Không… Không phải là chân…”

Rặc.

“Anh định nói gì cơ?” Con nhỏ kia quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt ngây thơ.

“Thôi khỏi đi. Cô bẻ luôn cái tay trái hộ tôi đi, chứ nhìn như thế này kì quá.” Buông một cái thở dài, tôi quay mặt về phía sau để không phải nhìn thấy cảnh tượng đau lòng kia. “Người nhìn đẹp vậy mà… tiếc ghê.”

Cụp

Ồ, tiếng lần này phát ra khác với mọi khi. Cơ mà… cũng có vẻ đau đấy.

“Xong rồi.” JJ thản nhiên đứng lên và phủi tay mình vào chiếc váy.

“Cỡ bao lâu nữa thì cô gái kia sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng vì mất máu.”

“Cỡ…” JJ khẽ đánh mắt về phía sau lưng, miệng lẩm bẩm vài con số rồi nói to với tôi. “Đâu đó hai mươi phút nữa. Chắc là vậy.”

“Vậy chúng ta có khoảng mười lăm phút để tự do hành động trước khi gọi bác sĩ tới… Nào nào, đừng có liếc nhìn tôi như thể tôi là một thằng khốn chứ. Cô vừa bẻ tay chân của người ta xong mà.”

Cô ấy lắc đầu, buông một cái thở dài chán chường rồi tiếp tục rảo bước trên dải hành lang trống trước mặt:

“Tùy anh thôi.”

Có một vài thứ khiến cho tôi phải suy ngẫm trên đường đi. Đây đã là lần thứ tư trong tháng tôi bị tấn công bằng vũ khí lạnh rồi nên cũng có chút sợ sợ, đấy là con chưa kể đến lần bị súng chĩa vào đầu trong ngày gặp JJ.

Song, chỉ có hai vụ gần đây khiến cho tôi phải bận tâm. Đó là lần trên xe bus và cô y tá ban nãy. Hai vụ ấy có nhiều điểm giống với nhau khi đối tượng đã hành động bất chấp những chấn thương của bản thân và cách cư xử của bọn họ cũng khác biệt.

Bọn họ không nói gì cả, chỉ là những âm thanh khúc khích trong miệng. Cảm giác như… bọn họ đang bị một thứ gì đó điều khiển vậy. Giống như một con côn trùng bị nấm kí sinh lên não vậy, họ cư xử như thể là xác sống.

“Anh đang suy nghĩ đến chuyện gì à?” Giọng JJ vang lên từ phía sau cắt ngang dòng suy nghĩ trong đầu tôi.

“À ừ, sao vậy?”

“Thì anh đang không để ý đến chuyện gì xung quanh mà. Nhìn xem…” Cô ấy trỏ tay xuống dưới chân và tôi cũng nhìn theo.

Một vũng máu khác. Nó nhỏ hơn và đã dính bết bết trên sàn. Tệ hơn là tôi đã giẫm lên nó và đôi giày cũng đã dính máu.

“Chết! Sao cô không báo tôi trước?”

“Thì bình thường anh nhanh nhạy với mấy cái như thế này lắm mà. Ai biết được.” Sau đó, cô ấy chạy gần đến phía tôi và khịt khịt mũi. “Mùi này… có vẻ chúng ta cũng gần đến được chỗ của tên kia rồi đấy.”

Tầng ba của bệnh viện vốn là khu xét nghiệm nên không có phòng bệnh ở đây. Sẽ là một thảm họa về mạng người nếu như bọn sát nhân kia tiến lên được khu trên của tòa nhà và tàn sát những bệnh nhân ở đó. Những vụ tấn công bằng dao ở bệnh viện như thế này cũng không phải hiếm, chỉ là tôi không muốn bản thân bị trực tiếp liên quan đến một vụ như thế này.

Phụp.

Bất thình lình, toàn bộ đèn của dãy nhà bị tắt đi. Mọi thứ dần chìm trong bóng tối khi ánh sáng từ những chiếc đèn khẩn cấp trên dãy hành lang là không đủ.

Ban nãy khi tôi ra ngoài, gió có chút lớn nhưng tầm ấy vẫn chưa đủ để làm đứt đường dây điện. Hệ thống cấp điện khẩn cấp lẽ ra cũng được kích hoạt ngay nhưng đã gần một phút hơn mà vẫn chưa có động tĩnh gì. Khả năng là đã có tai nạn gì đó bên ngoài hoặc có người đang giở trò với đường dây.

“Tệ rồi đấy.” Tôi lấy chiếc điện thoại trong người ra và bật chế độ đèn pin lên. “Mọi thứ không thể trùng hợp đến mức này được.”

Một vụ tấn công có kế hoạch. Việc cắt nguồn điện để cản trở tầm nhìn luôn là biện pháp tối ưu khi bắt đầu một cuộc đột kích trong một tòa nhà lớn. Cơ mà, ngẫm lại thì trong tòa nhà này cũng chẳng có nhân vật cộm cán hay tổ chức khủng bố tội phạm nào để phải tiến hành một cuộc tấn công như thế này.

Trừ khi mục tiêu của cuộc tấn công này là… bọn tôi?

“Uầy, đèn tắt hết luôn rồi…” JJ nheo mắt, một chân cô ấy chống lên phía trước với tư thế chuẩn bị nghênh chiến. “Cảm giác này. Quen thuộc ghê luôn á!”

“Tại sao lại như vậy chứ. Hầy, cái số khổ quá.” Gác một tay lên trán, tôi vẫn chưa hiểu mình đã làm gì sai để rồi bây giờ phải chịu trận trong cái tình huống oái oăm như thế này.

Tại sao bọn chúng lại muốn giết tôi chứ?

Hay có thể là do… con nhỏ đang đi bên cạnh tôi.

Cộp. cộp

Vài tiếng bước chân gấp gáp trên sàn nhà, âm thanh của nó vang vọng khắp cả dãi hành lang. Có vài người đang chạy đến từ trong bóng tối, nơi đèn pin của điện thoại không rọi tới được.

“Có ba đứa.” JJ cười khẩy. “Cách di chuyển rồi dịp thở không khác gì bọn lúc trước mình gặp. Tôi xử bọn nó nhé?”

“Tùy cơ ứng biến thôi.” Tôi buông một cái thở dài rồi gãi gãi đầu. “Làm nhanh gọn, đừng đổ máu nhé. Được thì giữ bọn chúng cách xa tôi ra.”

“Rõ.”

Dưới ánh đèn led khẩn cấp màu đỏ rực, tôi nhìn thấy khóe miệng của JJ khẽ nhếch lên. Cô ta nhe răng cười hung tợn, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước cúi thấp người xuống để lấy thế chuẩn bị.

Lướt đi…

Như một mũi tên rời khỏi dây cung. JJ lao vút lên phía trước và nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của tôi.

“Khà. Ha! Há! Ha!” Tiếng cười của cô ấy vang khắp cả dãy hành lang cùng với đó là vô số những âm thanh đồ đạc bị đổ vỡ.

Những tiếng “huỳnh huỵch” và âm thanh cửa gỗ va đập, thủy tinh vỡ làm dậy cả một khu vục. Tôi có hơi tò mò về chuyện gì đang xảy ra phía trước nên đã cả gan bước lên vài bước cùng với chiếc điện thoại để xem thừ.

Và bất ngờ thay.

Uỳnh.

Một cú đấm đầy uy lực của JJ đã hất văng một người đàn ông trường thành đập mạnh lên trần nhà khiến cho phần khung kim loại bị nứt gãy và lõm sâu. Sau khi dính đòn đau đó, gã còn rơi xuống và đập đầu vào sàn nhà. Gương mặt đã bị đánh đến biến dạng, sưng húp một bên gò và trong có vẻ như đã có vài chỗ trong hộp sọ bị rạn nứt.

Thật tội nghiệp thay cho gã đàn ông này. Hắn chắc phải tầm 90-100 kí mà lại bị một cô gái có số phân nửa mình đánh cho một trận tơi bời như thế này. Chưa kể một tay còn bị bẻ quặt về phía sau trong vô cùng thương tâm. Với cả cái dáng nằm đất như thế này, trông nó có hơi quen quen.

“Chậc, lần đầu mình thấy một người một người nằm đất theo kiểu Yamcha* ngoài đời đấy…”

Cứ nghĩ gã đã bất tỉnh, tôi đưa chân khuề nhẹ lên đầu thì lại bất ngờ nhận được cử động phản hồi.

“Úi!”

Do có chút hoảng loạn, tôi thẳng chân đạp mạnh vào đầu gã kia ba cú liền khiến cho cái mũi gãy đang rỉ máu kia bị bẹp dí còn máu thì bắn lên cả chiếc quần dài tôi đang mặt.

“Giật cả mình...” Lùi lại vài bước, tôi thận trọng nhìn xuống gã đang nằm trước mặt mình.

Suýt nữa thì tôi quên mất là cái bọn “zombie” này không hoạt động theo cơ chế của người bình thường. Và cách duy nhất để loại bỏ được bọn này là tháo khớp ở những điểm quan trọng trên cơ thể và loại bỏ khả năng di chuyển. Chứ dùng những chiêu thông thường thì hoàn toàn không có tác dụng với bọn này

Vì JJ đang bận đập nhau với hai người khác nên tôi không còn cách nào khác là phải tự giải quyết gã trước mặt mình. Cũng may là hắn đã ngấm đò kha khá từ cô ta nên việc giải quyết còn lại cũng không quá khó khăn.

Đưa mắt ra nhìn xung chỗ mình đứng, tôi thấy cánh cửa phòng tạp vụ vẫn chưa khóa nên đã lập tức bước vào trong đó để kiếm cái gì đó phòng thân. Đập vào mắt tôi ngay lập tức là một cây lau nhà lớn được đặt trong xô. Phần cán bằng gỗ của nó trong khá vững chắc nên tôi không suy nghĩ nhiều mà cầm nó lên và thủ thế trước mặt tên kia.

Thể hình hai người có chút chênh lệch nên tôi không liều mạng mà chạy lên đánh giáp lá cà cho dù gã đã bị thương khá nặng. Từ cổ chí kim, câu nói “dài thêm một tấc là mạnh thêm một tấc” chưa bao giờ là sai. Với món đồ trong tay, tôi có thể phần nào chế ngự được con “zombie” này và giữ một khoảng cách an toàn.

Lợi thế đã có, bây giờ thứ tôi cần là sự bình tĩnh để giải quyết cái tình huống trước mắt này. Hít một hơi thật sâu, tôi thả lỏng người mình và chờ đợi gã kia ra đòn tấn công trước.

Gã khó nhọc đứng lên, gương mặt đầm đìa máu và nước dãi, quện thành từ mảng lớn rồi rơi xuống sàn nhà. Người hắn ta nồng nặc mùi rượu, nhiều mảnh thủy tinh ghim sâu vào trong bắp tay và áo, chứng tỏ hắn đã bị JJ đập một trận ra trò.

Âm thanh từ cuộc chiến phía trước vẫn vang dội khắp cả dãi hành lang. Mà gọi là cuộc chiến cũng chẳng đúng vì tôi đoán nó chẳng khác gì một cuộc thảm sát một chiều đâu.

Tôi không rõ JJ có cố ý ném lại một tên bị thương về phía tôi không? Tình cảnh nó khá giống với việc động vật săn mồi mẹ ném một con mồi đang bị thương để giúp cho con của nó thức tỉnh được bản năng hoang dã.

“Khổ thật… đang ốm yếu thế này mà phải động tay chân.”

“Groah!”

Gã kia bỗng dưng hét lên rồi theo bản năng mà xông thẳng về phía tôi. Có hơi ngạc nhiên khi mặt mũi bị đánh đến cỡ đó mà vẫn còn có thể tìm được đúng hướng.

Có một điều tôi phải thú nhận, là từ trước đến giờ bản thân tôi chưa từng học qua bài bản nào trong việc sử dụng vũ khí lạnh. Thứ duy nhất mà tôi có thể sử dụng vào lúc này là những hình ảnh nhớ được trong đầu khi đứng chờ Mandy tại câu lạc bộ thương thuật của trường đại học. Và một trong những kĩ năng cơ bản để tự vệ bằng vũ khí dài là.

Quét tầm thấp.

Nâng tay trái lên, tôi dùng lực từ tay phải và quét một gậy mạnh vào thằng đầu gối của hắn. Mấu chốt của kĩ năng này là tốc độ, sự dứt khoát và độ chính xác. Chỉ cần canh một luj75c vừa đủ mạnh, chúng ta có thể loại đối phương khỏi vòng chơi chỉ với một đòn này.

Và nó đã trúng đích.

Gã kia lập tức mất đà và ngã xuống. Tôi khá chắc bọn này không cảm thấy đau đớn nên không thể liều mạng mà tiến lên được. Thay vào đó, tôi tiếp tục lùi bước lại và tìm thời cơ để tiếp tục tung đòn.

Ánh đỏ từ chiếc đèn khẩn cấp phản phất trên gương mặt đầy máu của kẻ nằm trên sàn. Không gian nồng nặc mùi tanh tưởi và âm thanh ồn ào ban nãy cũng đã dần yên ắng.

Tôi đạp mạnh chân xuống phần giẻ lau để rút cái cán gỗ ra. Như vậy sẽ phần nào làm tăng tốc độ ra đòn.

Một tấm cửa sổ đã bị vỡ đâu đó, cơn gió lạnh lùa vào trong khiến cho tôi có chút ớn lạnh ở sóng lưng.

Gã kia lại đứng lên một lần nữa và lần này gã lấy ra từ trong thắt lưng một con dao bấm.

“Ơ kìa… sao ban nãy không cầm ra mà đánh với con kia.”

Ra là như vậy, bọn chúng tuy mất đi cảm nhận và lý trí nhưng khả năng suy nghĩ và độc lập xử lý tình huống thì vẫn còn đó. Để đối phó với thứ này, quả thật vẫn rất khó nhằn đấy.

Nhìn thấy con dao trên tay hắn, tôi nuốt nước bọt rồi bất giác đưa tay xuống xoa xoa hông của mình. Ám ảnh về hai lần bị đâm vẫn còn đó nên bây giờ nhìn thấy dao thì tôi có hơi lạnh tay thật.

Gã cầm co dao bằng một tay, và bằng một cách nào đó lại có thể chạy vụt đến chỗ của tôi với một tốc độ phi thường.

Nhanh quá…

Kong.

Lưỡi dao tầm thấp hướng thẳng vào ổ bụng, tôi chưa có đến một giây để phản ứng mà chỉ có thể lách người qua để né cú đâm kia. Song, hơi lạnh từ con dao vẫn kịp cứa ngang qua vùng áo và để lại một vết sướt trên đấy.

Ngay lập tức, tôi dùng một chân để đạp hắn ra xa. Vung nhanh cây gỗ trên tay theo bản năng để đánh ngược hắn lui lại phía sau. Tiếp tục duy trì một khoảng cách an toàn.

Một đòn đánh quá bất ngờ. Tôi không nghĩ một người đang bị thương nặng lại có thể làm được như vậy.

Và kinh hoàng hơn cả, lực đâm từ con dáo bấm kia đủ sức xuyên thủng cả phần khung kim loại của cánh cửa sổ. Dẫu biết là phần sau khung sắt là rỗng nhưng để đâm thủng nó thì lực của chẳng phải dạng vừa. Với một đòn tấn công dạng này, ngay cả khi tôi không chết vì mất máu thì khả năng nội tạng bị dập nát do lực tay cũng là điều không thể tránh khỏi.

Cô đã đá cái của nợ phiền phức gì lại cho tôi vậy JJ.

Tôi không tự tin rằng mình có thể thắng hắn trong một cuộc đua tốc độ nên cách duy nhất vào lúc này là chiến đấu và mong rằng JJ có thể về đây kịp lúc để giúp tôi.

Hít một hơi sâu, tôi cầm thanh gỗ lên phía trước với tư thế chuẩn bị. Và gã kia cũng đã săn sàng cho đòn tấn công tiếp theo.

“Groah!” Vẫn tiếng hét và động tác chân nhanh nhẹn. Gã lao vào tôi như một con quái vật đói khát.

Cánh tay vung mạnh con dao và sẵn sàng để đoạt mạng đối phương. Nếu đọ về sức, tôi chắc chắn không có cửa thắng nhưng thằng này cũng đã có sự chuẩn bị rồi.

Lùi nhanh chân về sau một bước, tôi hạ cây gậy trong tay của mình xuống mép của một cánh cửa vào tạo ra một điểm tựa ở phía sau. Với lợi thế về chiều dài của vũ khí, tôi chỉ việc đợi đối phương lao người vào cái bẫy vừa giăng ra. Và với tốc độ lao lên của gã kia thì việc né là điều không thể.

Cụp. Cánh cửa sau lưng tôi rung lên bần bật sau cú va chạm.

Phần đầu của cây gậy gỗ thọc mạnh vào ngực của gã. Lực cản từ cây gậy là vừa đủ để làm gãy vài ba cái xương sườn của hắn. Nếu đây là một ngọn giáo thật thì đã là đòn đoạt mạng rồi.

Nhưng cái giá phải trả thì cũng không hề nhỏ.

Rắc.

“Ủa…”

Món vũ khí của tôi nhanh chóng bị gãy làm đôi ngay sau đó vì lực phải nhận là quá lớn. Gã kia cũng nằm vật ra sàn sau khi bị dính đòn.

Ngay lập tức, tôi cầm lấy hai khúc của cây gậy và lao lên về phía gã đang nằm. Tình thế bắt buộc tôi phải thay đổi cách tác chiến. Từ thế cầm vũ khí dài và phòng ngự chủ động, tôi phải chuyển sang cách đánh tấn công để phòng ngự. Nếu bây giờ, tôi có thể lao lên và đánh bay được con dao bấm của gã thì khả năng chiến thắng vẫn còn đó.

Tiếc thay, người tính chẳng bằng trời tính. Tôi đã đánh giá thấp khả năng phản ứng của bọn này.

“Hự…”

Bàn tay tôi đã trở nên tê dại.

Một cú đá từ tư thế nằm, tôi chỉ kịp đưa hờ tay xuống vùng bụng để che chắn chỗ yếu chứ chẳng thể né được nó. Lực ra chân ấy mạnh đến mức làm cho tôi lùi lại một đoạn xa và đánh rơi một phần cây gậy gỗ trên tay, nhưng vẫn may là tôi vẫn giữ được thăng bằng và chưa ngã xuống.

“Ghê thật đấy… ông anh là võ sư hay gì à?”

Tôi cười nhếch mép, dẫu biết bản thân sẽ chẳng nhận lại được câu trả lời.

Gã kia đã đứng lên và trên tay tôi vào lúc này chỉ còn lại một mẫu gậy gỗ ngắn hơn cả một cây gậy bóng chày. Quá muộn để nhặt phần còn lại lên vì nó đã nằm cạnh gã kia.

“JJ ơi! Xong chưa? Qua đây phụ cái coi!” Giọng tôi vang to trên dãy hành lang nhưng không có tiếng đáp lại.

Đánh với mấy gã không biết đau thế này khó phết ấy chứ. Cách đánh kiểm soát sẽ chẳng có tác dụng gì nếu như bọn nó cứ lao đầu lên phía trước như những con thiêu thân. Và cách duy nhất để thắng được bọn này chỉ còn là bẻ tay, chân của chúng. Hoặc… có một cách khác mà tôi muốn thử.

Và cách này chỉ có thể dùng một lần thôi.

Bỏ cây gậy gỗ trong tay xuống, tôi dần cúi thấp người, dang rộng hai tay ra với tư thế đấu vật. Sẽ là một quyết định ngu xuẩn khi quyết định đấu sức với gã kia nhưng tôi không còn cách nào khác ngoài đánh ván cược này.

Ầm. Ầm.

Tiếng bước chân nặng nề của gã vang lên dậy cả một khu vực. Hắn đang tiến về phía của tôi.

Với bàn tay trái siết chặt, tay phải hơi nắm hờ lại, tôi quyết liều một phen khi đánh cận chiến với gã này. Và nếu thất bại, chắc chắn tôi sẽ chết. Nhưng với những toan tính trong đầu của một thằng nhân vật chính, đòn này chắc chắn sẽ diễn ra theo dự đoán của tôi như sau…

Với việc một chân bị thương ở khớp gối, gần như chắc chắn gã sẽ không thể tung ra một cú đá như ban nãy với chân trụ và trong tư thế đang chạy. Và nếu gã làm liều thì tôi vẫn có đủ thời gian để phản ứng.

Vậy nên đòn tấn công tiếp theo sẽ là một cú vung dao xuống.

Và nó đúng là như vậy.

“Ay! Đau!”

Đưa ban tay trái lên, tôi định thuận lực và làm lệch hướng đâm xuống của gã. Song, vì lực tay quá mạnh nên đã khiến cho xương vai trái của tôi bị lệch ra khỏi khớp. Và nó cực kì đau.

Tiếp theo, và sẽ là đòn tấn công quyết định của tôi.

Vì gã chỉ còn một tay nên tôi có thể thoải mái vung tay phải của mình mà không lo việc bị cản trở.

Đúng vậy. Nam tử hán, đại trượng phu, đánh không lại thì chọc vào mắt.

“Groah!”

Gã lại gào lên khi bị trúng đòn. Nước mắt vào máu làm ướt đẫm cả cánh tay tôi.

Chỉ chờ có vậy, ngay khi hắn đang lảo đảo. Tôi lập tức lao đến, dùng toàn bộ sức lực để đốn ngã hắn ta. Cái cơ thể nặng nề kia đã ngã xuống chỉ sau một cú quét chân. Và chỉ chờ có vậy, tôi lập tức luồn lên phía trên và ngồi lên sau lưng hắn, bẻ quặp cánh tay còn lại lên trên và ra sức kéo nó cho đến khi…

Cụp.

Tháo khớp thành công.

Vậy là cuối cùng cũng có thể phế được thêm một tay của hắn. Và việc này tốn nhiều sức hơn tôi nghĩ.

Từ phía sau lưng, tôi nghe thấy có người đang bước đến chỗ mình và khi quay lưng lại thì JJ đã đứng ở phía sau. Người cô ấy dính đẫm những vết máu ở khắp khóe miệng và tay chân nhưng chỉ cần nhìn lướt qua thì tôi cũng biết số “máu tươi” kia không thuộc về cô ấy rồi.

“Sao vậy, chỉ một tên bị tôi đập cho nhừ tử mà vẫn làm khó anh à?”

“Không phải ai cũng được như cô đâu JJ.” Tôi buông một cái thở dài, mắt vẫn liếc qua nhìn thêm cô ấy một lượt để chắc chắn không có vết thương nào. “Mà chỉ có hai tên cũng khiến cho cô khó khăn quá nhỉ.”

JJ lắc đầu, sau đó chìa bàn tay đang nắm chặt của mình về phía tôi. Vài giọt máu đỏ thẫm đang rỉ ra từ đó nhưng tôi cũng không chút phòng bị gì mà chìa bàn tay của mình ra. Có vẻ như cô ấy định cho tôi xem thứ gì đó.

Cái gì thế này…

Một chút lạnh trên bàn tay của tôi và tiếp theo đó là một cảm giác dính bết bết. Do không gian xung quanh hơi tối đen, nên tôi không nhìn rõ mà phải ghé sát mặt của mình lại.

Máu, rất nhiều máu. Và lẫn trong thứ chất lỏng màu đỏ kia là những chiếc răng người. Có tổng cộng tám chiếc răng nanh hàm trên đang nằm trong bàn tay của tôi. Và khi tôi ngẩng mặt lên, gương mặt của JJ đã lộ ra một nụ cười quỷ quyệt, như một ác ma đang nhe răng về đối thủ của mình.

“Thứ này là ý gì đây JJ?” Tôi không cảm thấy sợ hãi khi cầm nó trên tay mà cảm thấy có chút kinh tởm. “Nếu cô có nhiều thời gian đến mức đó thì tại sao lại không đến giúp tôi?”

“Yên tâm đi.” JJ khì cười, đưa tay lên gãi gãi đầu mình. “Tôi có quan sát anh mà, khoảng cách đủ gần để can thiệp khi anh gặp nguy hiểm. Với lại phải chuẩn bị chút quà cho anh nữa chứ.”

Bốn cặp răng nanh là từ bốn người khác nhau. Tôi khẽ liếc qua nhìn phần chân răng và có chút giật mình khi nó vẫn còn nguyên vẹn. Xem ra JJ đã không bẻ gãy nó một cách thô bạo mà là rút thẳng phần chân răng ra từ trong hàm… Mà tưởng tượng cảnh bị người khác rút răng ra theo cách đó cũng không khỏi khiến cho tôi nổi da gà.

“Có tận 5 tên trên đó. Ban nãy ba tên chạy về phía chúng ta rồi có hai tên khác phục kích tôi trên đường chạy. Mà lúc sau tôi có đập một đứa rồi ném về phía anh để cho anh đỡ buồn chán.” Rồi cô ấy đưa tay xuống chạm vài cánh tay trái của tôi. “Mà coi bộ anh cũng te tua ha.”

“Ừ, lệch vai rồi.” Tôi buông một cái thở dài, sau đó thả nắm răng kia xuống đất và đưa tay lau lên chiếc áo của mình/

“Vậy à, để tôi xem chút nào.”

“Hả? Ừ… Mà!”

Cụp.

Ngay khi tôi còn chưa kịp phản ứng thì JJ đã đưa tay xuống và chỉnh cái vai bị lệch của tôi trong tích tắc. Nhanh đến mức tôi còn chẳng kịp thấy đau thì đã xong rồi.

“Cô… giỏi thật đấy.” Tôi nhanh chóng nhấc thử vai trái của mình lên vài lần để kiểm tra, hoạt động không ảnh hưởng gì mấy. “Không chỉ phá mà cô còn biết chữa trị nữa ha. Nắn một phát vào trúng chỗ luôn.”

Đúng lúc đó, tiếng xe còi xe cảnh sát và cứu hỏa bên ngoài vang lên, có lẽ họ vừa đến gần cổng bệnh viện. Tôi cũng đứng lên, phủi đi lớp bụi dính trên quần áo rồi nhìn ra bên ngoài từ phía cửa sổ.

Bất chợt, tôi nhìn thấy một người nào đó đang đứng bên ngoài cũng đưa mắt lên nhìn tôi. Hắn ngồi trên một chiếc mô tô phân khối lớn, đầu đội một chiếc mũ bảo hiểm. Cả hai người bọn tôi lườm nhau một lúc thì hắn bất chợt đưa bàn tay lên phía trước.

Và giơ ngón giữa ra.

Đó chẳng khác nào một lời thách thức cả.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận