Hồi I: Arkham (1-51) -Đã Kết Thúc/Đang Chỉnh Sửa-
Chương 31: Ai là kẻ xấu?
3 Bình luận - Độ dài: 4,225 từ - Cập nhật:
Translator: Kouji
✫ ✫ ✫
Lann trầm tư, không mở miệng. Để tránh Archie thuận miệng tiết lộ danh tính của cậu với Cục Điều tra, việc ngăn cản anh ta tiếp xúc với họ là điều tất yếu. Giờ đây, cách duy nhất là phải đích thân giải quyết mọi chuyện và lôi kéo Archie về phe mình. Chỉ có như vậy, cậu mới không phải lo lắng về việc anh ta sẽ tiết lộ thân phận thật của cậu.
Không hiểu sao, cậu cảm thấy mình ngày càng giống một giáo chủ của giáo phái tà ác.
Lann nhìn Archie đang cúi đầu, khóe môi cong lên, giọng nói vừa như trầm tư, vừa như châm biếm:
"Anh hiểu điều này có nghĩa là gì, đúng không?"
Tấm lưng thẳng tắp trước mặt cậu run lên. Archie nhắm mắt, khổ sở đáp:
"Tôi biết chứ."
Từ xưa đến nay, những kẻ khẩn cầu tà thần chẳng bao giờ có kết cục tốt đẹp. Anh thừa hiểu tương lai của mình sẽ ra sao. Nhưng anh thực sự quan tâm tới những ký ức bị che giấu. Vả lại anh cũng không thể chịu nổi ý nghĩ bạn mình sẽ bước lên con đường giống như người đàn ông đó.
Lann nhìn thấy quyết tâm toát ra từ dáng vẻ của Archie. Đương nhiên, cậu sẽ không ngăn cản lối suy nghĩ của anh. Nếu đã định giúp anh ta, cậu cần phải nắm rõ mọi thông tin.
"Anh có được năng lực từ khi nào? Anh biết nguồn gốc của nó không?"
Archie đáp:
"Tôi biết. Khi sắp xếp đồ đạc của người đàn ông đó, tôi tìm thấy một cuốn sổ. Nó ghi lại cách thức tiến vào một không gian được gọi là 'Khe Hở Của Cõi Mộng'. Lúc đầu, tôi không hiểu nó là gì nên đã gặp ác mộng trong một thời gian dài. Cho đến ngày tôi vượt qua được nỗi sợ hãi, đạt được năng lực và nhận ra mọi thứ trong cuốn sổ đều là sự thật."
Anh cười khẩy:
"Vào thời điểm mất ký ức, tôi đã ngây thơ nghĩ rằng người đàn ông đó thực sự bận rộn nên mới bỏ bê gia đình. Buồn cười thật đấy. Rõ ràng đó chỉ là ảo tưởng của tôi."
Lann hơi tò mò:
"Cuốn sổ đó... Tôi có thể đọc nó không?"
Archie đắn đo một lúc rồi gật đầu:
"Tôi đang cất nó ở nhà. Ngày mai tôi sẽ mang đến cho ngài."
Lann gật đầu, tiễn Archie rời khỏi.
Archie mang theo tâm sự nặng nề cùng nỗi đắng cay sầu thảm về Sở Cảnh sát. Anh vốn không có nhiều bạn bè ở đây, và những người dám tiếp xúc với một Archie đang trong tâm trạng tồi tệ lại càng hiếm hoi. Mọi cảnh sát chung khu vực với anh đều có vẻ nơm nớp lo sợ.
Trong bầu không khí căng thẳng ấy, Albert đột ngột xuất hiện. Anh tiến đến vỗ vai Archie, bất chấp ánh mắt hoang mang pha lẫn kính nể từ những người xung quanh:
"Sao mặt cậu khó coi thế?"
Thường ngày, người bạn của anh sẽ đáp lại bằng những lời trách móc cay đắng. Nhưng hôm nay, Archie chỉ mím môi nói "Không có gì", thậm chí không buồn quay đầu nhìn.
Trước khi Albert kịp hỏi thêm, Archie đã vội vã thu dọn đồ đạc:
"Hôm nay tôi có việc, gặp sau."
Khi bóng lưng Archie khuất sau cánh cửa, căn phòng như trút được gánh nặng. Tiếng trò chuyện, tiếng cười đùa lại rộn lên. Riêng nụ cười của Archie tắt ngấm.
Chàng cảnh sát tóc vàng vô thức vuốt sợi dây chuyền trên cổ, xoay tròn miếng tam giác, lẩm bẩm:
"Bị phát hiện sao? Làm thế nào..."
Một đồng nghiệp chạm vào vai anh:
"Albert, có chuyện gì vậy?"
Albert quay lại với nụ cười thường lệ:
"Không có gì đâu, xin lỗi nhé, nay tôi phải tan tầm sớm."
"Hả? Hai người cãi nhau à?"
"Không, chỉ là có chút việc cần giải quyết gấp thôi."
Albert cười nhẹ, động tác thu dọn đồ đạc vẫn thản nhiên như mọi ngày. Anh rời văn phòng theo một hướng khác, tay trong túi áo lặng lẽ soạn tin nhắn mà không cần nhìn màn hình.
【 Tôi đồng ý hợp tác với anh. Có điều, thủ lĩnh Hogger đã yêu cầu tôi bắt giữ Lann. Hy vọng anh sẽ giúp tôi. 】
【 Được thôi (^_^) Tôi rất tò mò về cậu ta. Mong lần hợp tác đầu tiên giữa chúng ta sẽ suôn sẻ. 】
...
Lann bắt đầu suy nghĩ biện pháp trước khi chuyển sự chú ý hướng sang đám người ăn không ngồi rồi bên ngoài.
Còn ai rành rọt chuyện điều tra hơn những người chơi ở đây?
Lann mở cửa bước ra. Kể từ lần cập nhật thứ hai của Closed Beta, phòng khám đã bớt "hot". Người chơi lục tục di tản, tìm kiếm những điểm "hot" mới trong trò chơi. Tuy vậy, vẫn còn những kẻ kiên nhẫn ở lại chờ nhiệm vụ từ Lann.
『Aaron』là một trong số đó. Đang livestream giao lưu với khán giả, anh chợt thấy Lann bước ra khỏi phòng khám, bèn đứng bật dậy và phấn khích kêu lên:
"Anh em ơi, tôi đánh hơi thấy nhiệm vụ mới rồi!"
Những bình luận lập tức như gáo nước lạnh dội xuống đầu anh ta.
'Không có đâu. Mơ đi ông!'
'Lann xuất hiện là y như rằng MC lại nói câu này.'
'Nhìn kênh của tiểu đội Điêu Dân kìa. Cả chục nghìn người theo dõi. Trò chơi rác rưởi này làm gì có nhiều người chơi đến thế. Điêu Dân mới là cái người ta quan tâm!'
'Thôi đi Aaron ơi, đừng phí thời gian ở đây nữa. Follow rớt không ít rồi đấy. Cẩn thận mất sạch bây giờ.'
『Aaron』định cãi lại thì bắt gặp Lann đang tiến về phía mình! Anh vội vã chỉnh trang lại quần áo, làm ra vẻ nghiêm chỉnh.
Lann dừng trước mặt『Aaron』, liếc qua ID trên đầu anh rồi cười khẽ:
"Anh có rảnh không? Tôi đang cần vài điều tra viên thạo [Điều Tra], [Nghe Lén] và [Thu thập, Sắp xếp, Lưu trữ, Tống đạt Tài liệu]."
『Aaron』lập tức hét to:
"Rảnh chứ! Ý tôi là, lúc nào tôi chẳng rảnh."
Một bảng thông tin hiện ra trước mặt anh.
[Nhiệm vụ: Ủy thác của Lann
Nội dung: Cậu ta cần sự trợ giúp từ điều tra viên thành thạo điều tra, nghe lén và xử lý thông tin tài liệu.
Điều kiện: Ba kỹ năng đều từ 30 điểm trở lên.
Phần thưởng: 500 điểm kinh nghiệm, 600 Bạc Tây.]
Lann có quyền công bố nhiệm vụ như một NPC chân chính. Tuy nhiên, cậu không thể tùy tiện nâng mức phần thưởng. Mỗi tuần, cậu chỉ được cấp 2000 điểm kinh nghiệm làm phần thưởng nhiệm vụ. Tiền thưởng phải tự bỏ ra, còn điểm thuộc tính chỉ xuất hiện trong những nhiệm vụ quan trọng do hệ thống ban bố.
Dù vậy, người chơi vẫn săn đón nhiệm vụ của Lann. Phần thưởng tuy ít ỏi, nhưng những nhiệm vụ này thường gắn liền với các sự kiện lớn!
Chẳng hạn như nhiệm vụ Quỹ tiền thưởng lần trước. Nếu không gặp Lann, tiểu đội『Điêu Dân』đã không thể kích hoạt nhiệm vụ và thu về bao nhiêu lợi ích, bỏ xa những người chơi khác như vậy.
Khi Lann xuất hiện ở bữa tiệc, nhiệm vụ đánh quái lập tức xuất hiện - đây cũng là lần đầu tiên người chơi có thể đánh quái để lên cấp.
Rõ ràng, cả hai nhiệm vụ đều gắn chặt với Lann. Quan điểm cho rằng cậu là nhân vật chính trong đợt Closed Beta này ngày càng có cơ sở.
Vậy nên, những kẻ đầu cơ như『Aaron』luôn túc trực quanh phòng khám tâm lý, chờ đợi miếng mồi béo bở. Nhưng không phải ai cũng có thời gian rảnh rỗi như vậy. Hiện chỉ còn vài người vẫn kiên trì ở lại.
『Aaron』là một trong số đó. Anh ta đã ném hết thời gian trực tuyến vào canh bạc này, và cuối cùng đã thắng cược!
"Mất tất cả ấy hả?"『Aaron』cười hềnh hệch với người xem.
'? ? ?'
'Chết tiệt. Tên này thắng thật rồi!'
'(chanh) (chanh) (chanh) (chanh) (chanh).'
'Tui không tin. Chắc chỉ là nhiệm vụ vặt vãnh thôi!'
『Aaron』hớn hở nhận nhiệm vụ.『Matcha Latte』, khách quen của phòng khám, sẽ cùng đi với hắn.
Lann không muốn đưa quá nhiều người về nhà cũ của Archie - càng đông người, cục diện càng khó kiểm soát. Sau khi hai người xác nhận nhiệm vụ, cậu quay về văn phòng, bỏ lại những tiếng thở dài tiếc nuối phía sau.
Sáng sớm hôm sau, Archie lái xe đến phòng khám. Anh giật mình khi thấy đám đông tụ tập bên ngoài. Nhiều người muốn đi theo như vậy sao?
Thực ra, phần lớn chỉ là những người chơi mang tâm lý "nhỡ đâu đến lượt mình".
Lann xuất hiện, giải tán đám đông rồi dẫn『Aaron』và『Matcha Latte』đến chỗ Archie.
"Đi thôi."
Archie cúi người mở cửa xe, nhường ghế phụ cho Lann trước khi quay về vị trí tài xế. Biết mình sẽ không nhận được đãi ngộ như vậy,『Aaron』và『Matcha Latte』tự động leo lên ghế sau.
Khi chiếc xe lăn bánh, những người chơi còn lại xì xầm bàn tán.
"Hey bro, NPC này chẳng phải là một trong ba người trong vụ tai tiếng tình cảm lần trước sao?"
"Chuyện gì thế? Anh ta cũng là tín đồ của Lann à?"
"Ai mà biết được. Có khi thật đấy!"
Không hay biết mình bị gán mác "tín đồ", Archie kính cẩn trao cuốn sổ cho Lann rồi mới tập trung lái xe.
Lann cầm cuốn sổ, lướt qua những dòng chữ lộn xộn bên trong. Nó giống như nhật ký của một người mắc chứng trầm cảm nặng, với những câu từ tối tăm, khó hiểu: "Nhìn thẳng vào nội tâm vào thời điểm cái mới và cái cũ đan xen", "Đến thế giới nội tâm nơi điên cuồng và sương mù song hành", "Nó có thể là xác chết, là máu, là nhện, là bất cứ thứ gì mi sợ nhất", "Tôi sợ đến đây, nhưng buộc phải đến"...
Chữ viết thất thường, nét bút cẩu thả. Lann không hiểu làm sao Archie có thể tìm ra cách vào Khe Hở chính xác từ cuốn sổ này.
"Tôi tưởng anh căm ghét cha mình?"
Archie đáp nặng nề:
"Tôi ghét ông ta. Về phần quyển nhật ký này... Albert đã dịch ra. Cậu ấy quyết tâm giải mã bí ẩn trong nó, thậm chí còn mượn về nghiên cứu một thời gian."
Lann nhướn mày, ngón tay lướt qua dòng chữ "Khe Hở Của Cõi Mộng", khẽ lẩm bẩm:
"Vậy à..."
Một câu hỏi nảy sinh trong đầu cậu.
Liệu cha Archie có thực sự là thành viên của Người Tha Hương? Hay chính xác hơn, ông ta còn có thân phận nào khác?
Edmund từng nói Khe Hở đã tồn tại từ khi loài người xuất hiện. Qua các thời kỳ, các thế lực khác nhau gọi nó bằng những cái tên khác nhau. Có khi là Tháp Babel, có lúc là Nấc thang lên Thiên đường...
Chỉ có Cục Điều tra gọi nó là "Khe Hở Của Cõi Mộng".
Và đây là điều thú vị - tại sao cha của Archie lại ghi phương pháp này trong nhật ký và dùng chính cái tên đó?
Những trang sau trở nên khó hiểu và mơ hồ như lời kể của kẻ mất trí. Hai từ được viết rõ nhất là "từ bỏ lý trí" và "hoàn toàn điên cuồng".
Lann chỉ vào một trang gần như bị bôi đen với những chữ nguệch ngoạc, sai chính tả:
"Anh đã nghiên cứu đoạn này chưa?"
Archie liếc nhìn trang nhật ký:
"Tôi có đọc qua. Tôi nghĩ nó liên quan đến tầng hai của không gian đó. Nhưng tôi chưa bao giờ vượt qua được nó. Thậm chí còn phải chịu một số tác dụng phụ."
"Ví dụ?"
Archie cắn môi:
"Mất kiểm soát cảm xúc, mất ngủ, ác mộng."
Lann gật đầu trầm ngâm. Có vẻ như Archie đang mắc kẹt giữa tầng một và tầng hai.
『Aaron』và『Matcha Latte』ngồi ở ghế sau tỏ vẻ bối rối. Họ chẳng hiểu hai người kia đang nói gì. Những người xem livestream của『Aaron』cũng đầy nghi hoặc.
'Không hiểu nhưng vẫn ghi lại hết.'
'Ghi hình +1.'
Xe tiến về phía Tây Arkham. Archie là người địa phương. Anh đã chuyển ra sống riêng khi trưởng thành. Mẹ anh mất khi anh học đại học. Từ đó, anh không bao giờ trở về nhà cũ nữa.
Một giờ sau, Archie dừng xe trước một chung cư cũ kỹ.
"Đến nơi rồi."
Tường vàng rêu phong, ẩm mốc, xập xệ và hôi hám. Kết cấu hạ tầng ọp ẹp, lan can bong tróc - đó là tình trạng chung của tòa nhà trước mặt. Một nơi có thể biến thành nhà ma mà không cần trang trí thêm.
Hai người chơi bắt đầu hành động ngay khi xuống xe. Họ áp người vào cổng và dòm qua cửa sổ, cố gắng tìm manh mối.
Archie hỏi:
"Mấy người đó đang làm gì vậy?"
Họ đang tung xúc xắc để kích hoạt kỹ năng [Điều Tra] và [Nghe Lén]. Lann thầm nghĩ. Trò chơi yêu cầu hành động cụ thể khi ném xúc xắc. Vấn đề là người chơi áp dụng nó ở mọi nơi mà không quan tâm hoàn cảnh. Thế nên trong mắt NPC, họ giống như những bệnh nhân tâm thần.
Lann lạnh nhạt đáp:
"Không có gì, đừng để ý."
Archie mấp máy môi như muốn nói gì đó với Lann, nhưng rồi thôi. Anh dẫn cậu vào trong.
Bên trong không khá hơn là bao. Sàn nhà bẩn thỉu như chưa từng được chùi dọn. Một lão già nồng nặc mùi rượu nằm ườn trên ghế tiếp tân, gác chân lên bàn, ngáy như xe lửa.
Archie bước đến gõ lên bàn tiếp tân. Lão già nát bàn giật mình tỉnh dậy, ngơ ngác ngẩng đầu rồi cười toe toét:
"Đang có phòng cho thuê giá hời đấy. Nếu mày đến đây để trộm cắp thì cút đi. Bọn sống ở đây là một lũ nghèo kiết xác. Thứ duy nhất có giá trị trên người chúng là bột trắng. Một xu cũng không móc ra được!"
Archie lạnh lùng nói:
"Tôi là Archie Hayes, từng sống ở phòng 301 tầng ba."
"Úi chà chà! Nhóc bốn mắt đây mà! Sao lâu lắm không thấy mày về đây vậy? Không mang quà gì à?"
Lão tửu quỷ cố ngồi thẳng lưng, đánh giá Archie từ trên xuống. Thấy tay anh trống không, lão nhếch môi, đảo mắt sang chỗ khác. Mắt lão mở to khi thấy Lann đứng sau Archie.
Archie bước sang một bên, chặn tầm nhìn của lão già:
"Tôi cần lên đó một chuyến. Từ khi tôi đi, không ai vào nhà tôi đấy chứ?"
Lão trừng mắt:
"Không, không có! Cút đi! Nhà mày có quái gì để thó. Đám lang thang cũng chẳng thèm vào."
Archie nhìn chằm chằm lão ta một lúc rồi nói:
"Vậy thì được."
Anh quay người đi về phía cầu thang. Lann từ tốn bước theo. Cậu nhận ra Archie dường như trở nên lạnh lùng hơn khi vào tòa nhà này.
Hai người chơi cuối cùng cũng kết thúc điều tra bên ngoài. Thấy Lann và Archie lên cầu thang, họ vội vàng đuổi theo.
『Matcha Latte』hô lên:
"Đợi đã!"
Lann bước chậm rãi, trong khi Archie vẫn tiến thẳng về phía trước như không nghe thấy gì.
Như thể có một bức tường vô hình ngăn cách hai bên.
Cầu thang kêu cót két dưới chân họ. Cuối cùng, họ dừng lại trước căn phòng đầu tiên ở tầng ba. Người đàn ông tóc đen đứng yên vài giây trước khi lấy chìa khóa ra, tra vào ổ khóa và vặn tay nắm.
Căn phòng nhỏ đến mức có thể nhìn thấy toàn bộ từ cửa ra vào. Một phòng ngủ, một phòng tắm - vừa đủ cho một người sống. Lann đảo mắt quanh căn phòng. Hình ảnh người mẹ đơn thân vất vả thoáng qua trong đầu cậu.
Archie đứng sững trước cửa, rồi quay sang nhìn chằm chằm hai người chơi. Lann chợt hiểu ra, cậu nói: "Các người đi tìm manh mối ở chỗ khác đi."
[Nhiệm vụ: Điều tra xung quanh.[
Hai người chơi không cảm thấy mệnh lệnh đó có vấn đề, họ vui vẻ nhận nhiệm vụ và rời xa phòng 301.
Lann dựa vào tường, nhìn đồng hồ. Hai phút trôi qua, Archie vẫn đứng trước cửa. Cậu lên tiếng:
"Anh không vào sao?"
Archie đáp:
"Chúng ta cùng vào nhé?"
Nói xong anh có chút hối hận. Nhưng lời đã thốt ra như bát nước đã đổ, không thể thu hồi. Archie đành chủ động bước vào trong.
Đồ đạc trong phòng được phủ vải trắng. Bụi mỏng phủ lên vải và sàn nhà. Cửa kính ban công vỡ vụn. Ngoài hai người, căn hộ quả thật đã lâu không có ai ghé thăm. Dấu giày in trên lớp bụi khi họ đi qua tấm áp phích rách của ngôi sao Rock n' Roll dán trên tường vàng úa và chiếc tủ sách ọp ẹp.
Nhờ tấm vải che phủ, sách trên tủ không dính bụi. Archie kéo tấm vải xuống, đặt những cuốn sách xuống sàn. Lann bước đến khi nghe anh nói:
"Thực ra, ở đây cũng chẳng có manh mối gì đâu."
Lann liếc nhìn Archie. Anh đang nhìn chằm chằm vào quyển album ảnh trên tay, giọng trầm xuống:
"Sau khi mẹ mất, tôi đã vứt hết mọi thứ mà người đàn ông đó để lại. Cho nên, nơi này không có manh mối nào cả."
“Nhưng anh vẫn muốn quay về.”
Lann nói, không chạm vào bất cứ thứ gì khi chưa được cho phép. Cậu đưa mắt nhìn quyển album trên tay Archie. Bên trong chỉ có vài bức ảnh. Có vẻ như là ảnh chụp một cậu bé có lông mày rất giống Archie.
Trong hầu hết các bức ảnh, Archie đều đứng ở nơi hẻo lánh như để che giấu bản thân. Ngay cả trong bức ảnh kỷ niệm tốt nghiệp tiểu học, anh cũng đứng ở hàng sau, cố gắng che những miếng vá trên quần áo và ngượng ngùng cúi đầu.
Đây là bức ảnh duy nhất được chụp ở tiểu học. Khi lên cấp hai, bức ảnh xuất hiện một thân hình mới.
Bộp.
Archie đột nhiên đóng sập quyển album, có vẻ hơi khó chịu và xấu hổ. Trong giây lát, Lann những tưởng anh sẽ phun ra những lời nói độc địa. Nhưng cuối cùng, Archie nói bằng giọng buồn tẻ:
“Xin lỗi.”
Thấy anh có vẻ khẩn trương, Lann vuốt mũi mình:
“Không sao đâu.”
Cậu đáng sợ đến vậy sao? Không cho nhìn thì thôi. Xin lỗi làm gì?
Quyển album quay về vị trí cũ. Lann nhìn tủ sách, phát hiện có rất nhiều sách viết về phong tục dân gian hoặc thần bí học.
Lann rút ra một cuốn sách ngẫu nhiên và hỏi:
“Đây là sách của anh à?”
Archie nhíu mày:
“Không, là của người đàn ông kia. Tất cả những tư liệu liên quan tới người đàn ông đó đều được cất ở đây. Tôi vốn định vứt hết chúng đi. Có điều, những gì được ghi trong cuốn nhật ký là thật. Vì thế, tôi đã giữ lại chúng để phòng ngừa vạn nhất.”
Anh ngừng một lát rồi nói thêm.
“Tôi từng kiểm tra chúng. Không có thứ gì tương tự với cuốn nhật ký cả. Những cuốn sách viết về thần bí học đều là lý thuyết suông hoặc thông tin không được kiểm chứng thường lưu hành trên thị trường.”
Lann nhẹ nhàng gật đầu. Lấy được sự đồng ý từ Archie, cậu bắt đầu kiểm tra một số cuốn sách trên giá.
Đúng như Archie đã nói, cậu không tìm được bất cứ manh mối rõ ràng nào. Chúng giống hệt những cuốn sách viết về nhập môn thần bí học và phổ cập khoa học thường gặp.
Archie dường như không mong đợi tìm thấy manh mối ở đây. Anh đi đi lại lại trong căn hộ. Cố gắng kích thích trí nhớ của mình. Hành động đó hoàn toàn tốn công vô ích.
Một thanh âm cộc cằn vang lên từ bên ngoài:
“Bọn mày làm gì đấy?”
Lann và Archie nhìn nhau trước khi bước ra hành lang. Lão già nát rượu ở quầy tiếp tân xuất hiện ở tầng ba. Khi Lann bước ra,『Matcha Latte』lập tức chỉ tay vào người quản lý chung cư và cáo trạng trước:
“Lão già này có vấn đề! Lão ta núp ở góc cầu thang và lén lút theo dõi chúng tôi.”
Tửu quỷ hét toáng:
“Này! Bọn mày mới là người có vấn đề! Tao chỉ đang kiểm tra xem mày có ăn trộm thứ gì không thôi! Tao là người quản lý chung cư này, trách nhiệm của tao là bảo vệ tài sản của người dân sống trong chung cư!”
『Aaron』bóp mũi, lùi lại vài bước:
“Ồ? Người như ông cũng biết đến hai từ trách nhiệm sao? Kẻ uống rượu trong giờ làm việc?”
Người quản lý chung cư chế nhạo:
“Ai cần mày nói? Dù sao tao vẫn còn tốt hơn đám người khả nghi lảng vảng quanh đây. Vậy mày nói xem mày đã làm gì? Tao thấy mày áp mặt vào khe cửa phòng bên cạnh!”
『Matcha Latte』nhìn về phía『Aaron』. Anh chàng lúng túng giải thích:
“Tôi định nghe lén bên trong.”
Người quản lý chung cư thừa dịp hét lớn:
“Được lắm. Tao sẽ gọi cảnh sát hốt lũ chúng mày vào tù!”
Archie lên tiếng:
“Dừng lại! Frank. Câm miệng đi. Đừng tưởng tôi không biết ông định giở trò gì. Quay về chỗ của ông đi. Tôi sẽ quản lý họ! Nếu khách trọ mất trộm thứ gì thì hãy bảo họ liên hệ với tôi!”
Dứt lời, anh nhìn người quản lý chung cư qua con mắt sắc lạnh. Frank rùng mình, lẩm bẩm một điều gì đó trước khi bất đắc dĩ rời đi.
Frank vừa đi.『Aaron』lập tức báo cáo với Lann:
“Tôi nghe được tiếng động ở phòng bên cạnh. Có tiếng bước chân và tiếng phấn vẽ trên sàn nhà.”
Đúng lúc này, cánh cửa phòng bên cạnh 301 mở ra. Một người đàn ông có mái tóc đen dài ngang vai xuất hiện giữa khe hở. Y nhìn những người đứng trong hành lang bằng cặp mắt ngạc nhiên:
“Xin lỗi. Tôi hình như nghe được âm thanh trên hành lang… À, cậu là hàng xóm của tôi sao?”
Đồng tử Lann bỗng co lại khi người đàn ông xuất hiện.
Không thể nào...
Mái tóc dài mượt mà, gương mặt hài hòa cùng đường nét mềm mại - vẻ đẹp chuẩn mực của người phương Đông. Khác hẳn dáng vẻ cường tráng trong ký ức của Lann, y có vẻ mảnh khảnh, hiền lành và nhã nhặn. Nụ cười y cũng vô cùng rạng rỡ.
Thế nhưng trong mắt Lann, người đàn ông ấy chẳng khác nào con quái vật đang nhe nanh múa vuốt.
Amos Dour.
Người làm vườn trong truyền thuyết.
Tại sao y lại ở đây?
Ánh mắt họ giao nhau. Như bao người bình thường khác, Amos cũng bị vẻ đẹp của Lann mê hoặc. Chỉ một thoáng sau, y định thần và thốt lên đầy ngưỡng mộ:
"Xin lỗi, cậu đẹp quá, làm tôi bất giác mê mẩn."
Lời khen chân thành, đúng mực, ánh mắt trong veo - một người như vậy thật khó mà không được lòng người khác.
Amos giơ tay về phía Lann:
"Tôi là Amos. Amos Dour. Tôi mới chuyển đến đây được một thời gian. Rất vui được gặp cậu."
Lann hiểu rõ bộ mặt thật của Amos hơn ai hết. Cậu nhìn chằm chằm vào y một lúc rồi nở nụ cười không chạm tới mắt, hoàn toàn phớt lờ bàn tay đang chìa ra của y.
"Lann, bác sĩ tâm lý. Tôi không phải hàng xóm của anh, người ở đây là anh chàng bên cạnh tôi. Không cần làm quen đâu, chúng tôi sắp đi rồi."
Amos tiếc nuối rút tay về. Y vẫn giữ vẻ nhiệt tình, quay sang Archie định nói gì đó. Nhưng Archie đã lạnh lùng cắt ngang:
"Tôi hiếm khi về đây, cũng chẳng hứng thú làm quen với anh."
'Chà, ngượng thật đấy, tôi còn thấy ngượng hộ ông NPC này.'
'Ngoại hình đẹp quá! Lại thêm mỹ nam mới!'
'Lạ thật. Lann thường không cư xử lạnh lùng thế này. Người đàn ông này có vấn đề gì sao?'


3 Bình luận