Zettai ni Hatarakitakunai...
Spanner Onikage Youta
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 27: Nhà sản xuất hầm ngục Kehma

Chương 336: Những kẻ xâm nhập

1 Bình luận - Độ dài: 1,295 từ - Cập nhật:

"Uuu, dễ thương quá…!"

"Ừ... đây là thiên đường. Thiên đường êm ái..."

"Heeh, tại sao thỏ là sinh vật tuyệt vời đến vậy… Mình không thể ăn thịt thỏ được nữa!"

"Đần lắm, thỏ ở đây không giống bên ngoài… nhìn xem chúng sạch sẽ và mượt mà thế nào? … Ồ…! … Trên tay cô là thức ăn cho chúng à!?"

Các mạo hiểm giả vây quanh lũ thỏ.

"P-phải, 1 cốc rau củ giá 6 đồng."

"Mấy cọng mà bán 6 đồng? Định bán giá cắt cổ à?"

"Ngốc quá. Lũ thỏ thích ăn gì? Tưởng tượng chún’g ngồi trên đùi ăn xem..."

"Ồ, rẻ đấy."

"N-ngoài ra, lợi nhuận dùng để quản lý cơ sở bảo vệ thỏ! V-và cốc qua sử dụng được mua lại với giá 1 đồng."

"Hiểu rồi, thực ra chỉ tốn 5 đồng thôi? Cho tôi 3 cốc."

Rau củ do Dâu Tây bán rất được ưa thích.

Hàng Dâu Tây bán rất được lòng thỏ. Nhưng chúng không ăn nhiều rau mà mạo hiểm giả mang đến.

Rau củ chứa thứ giống cỏ mèo cho thỏ, nhưng giá 5 đồng đã bao gồm cả thứ đó. Chúng rẻ và bán chạy.

… Lý do chúng thích hàng của Dâu Tây hơn, tôi cho chúng ăn mạnh mỗi khi nhìn thấy chiếc cốc đặc biệt và nhận ra là của cô ấy. Trừ con thỏ ngấu nghiến ăn mọi thứ đặt trước mặt (con mà Ichika điều khiển), chúng bỏ qua hầu hết loại rau khác.

Cốc thu hồi được Dâu Tây tái sử dụng bán lại với tỷ lệ thu hồi ở mức 100%.

Cần kế hoạch quản lý những người tự mang theo cốc riêng. Nhưng lũ thỏ này không phải là động vật ngây thơ đến mức đó. Chúng là sinh vật thông minh điều hành dịch vụ khách hàng không ngừng nghỉ.

"Haaah, trời ơi... nơi này đem lại hạnh phúc trọn vẹn."

"Ồ, chị Renyu? Chị cũng thích chỗ này à?"

"Tất nhiên rồi, quá nhiều sự êm ái..."

Một số người trong đội điều tra thứ hai này là mạo hiểm giả tò mò vì sự dễ thương mà Tokoi nhắc đến. Renyu là nữ mạo hiểm giả trong số họ.

"Tôi thắc mắc không biết Tokoi định làm gì với quỹ thỏ nhưng giờ tôi nghĩ sẽ quyên góp 5 vàng."

"Chị thực lòng thích nơi này."

"Thật đó. Haah, chúng dễ thương quá. Tôi muốn ôm chúng mang về nhà..."

"C-chị không được mang chúng đi. Chúng sống ở đây!"

Nghe lỏm Renyu, Dâu Tây đang bán rau gần đó lên tiếng.

"Huh? ... Ồ phải. Buộc chúng chia tay bạn bè rất buồn. Ý Dâu Tây là vậy?"

"Ư-ừ."

"Thú nhân thỏ nói chuyện với thỏ được không… nè cô hiểu con thỏ này đang nói gì chứ?"

"Huh? Mmm, xem nào...  hiểu rồi, hiểu rồi. [Thích, Onee-san tốt bụng! Vuốt ve nhiều hơn, vuốt bụng nữa!] là những gì bé thỏ nói. Ồ, và bé thỏ no rồi."

Nói xong, con thỏ lăn ra khoe bụng để chứng minh lời cô ấy là đúng. Cái bụng phình to vì ăn quá nhiều.

"Không đùa chứ? Vuốt ve bụng em ấy... haah, uwaah, thật nè. Dễ thương quá. Thật sự dễ thương... dễ thương!"

Renyu lập tức tiến tới vuốt ve bụng thỏ. Vốn từ của cô ấy thu hẹp lại như cách nói chuyện trẻ con đầy dễ thương. Mọi người không thể kìm được nói dễ thương nếu gặp sinh vật cực kỳ dễ thương.

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy chị ấy như thế… thỏ đáng sợ quá."

"Chúng thật dễ thương."

"Tôi muốn sống ở đây…"

Renyu ắt hẳn chỉ đùa thôi, nhưng cô ấy đã nói vậy.

"Chúng ta xây dựng ngôi làng quanh đây được không?"

"… Có lẽ không. Chúng ta không thể xây làng trong hầm ngục chỉ có thỏ. Nhưng nếu chỉ là căn cứ thư giãn, thì ok… khoan đã, chẳng phải chúng ta đang dùng cho việc đó rồi…?"

"Anh Tokoi nhắc tới việc mở cửa hàng bán đồ ăn ở đây."

Đây là ý tưởng được Kehko (Kehma) truyền lại cho Tokoi.

Ý tưởng dễ được chấp nhận nếu đến từ mạo hiểm giả hạng B ở đế đô hơn là mạo hiểm giả không có hạng.

"Nhưng nghe cũng hay mà? Các bé thỏ nghĩ sao? ... Khoan, chúng không thể hiểu à? Dâu Tây thử giải thích cho lũ thỏ xem?"

"Đ-Được… Umm, có vẻ không vấn đề. Chỉ là, người ở sẽ phải cư trú bên trong hầm ngục để tòa nhà không bị hầm ngục nuốt chửng."

"Nếu thế, chúng ta có thể bố trí nhà kho và nhà bếp bên ngoài, sau đó đặt cửa hàng và những thứ còn lại bên trong? Hoặc cho họ bê hộp giống như nhân viên bán xiên bẩn ở đấu trường."

"Oooh! Như mong đợi từ chị đại, ý tưởng tuyệt vời!"

Chuyện xảy ra đúng lúc ba người họ đang thảo luận.

BNNNG, BNNNG, BNNNG!

Tiếng động lớn vang lên.

Sau đó, đèn xanh báo hiệu ranh giới Vùng An Toàn nhấp nháy rồi biến mất.

"Â-âm thanh gì thế!?"

"Nhìn kìa, Vùng An Toàn biến mất rồi!!!"

Các thành viên trong nhóm điều tra bắt đầu náo loạn. Lẽ dĩ nhiên do Vùng An Toàn xung quanh họ biến mất.

"Mọi người, cầm vũ khí lên! Chuẩn bị tinh thần!"

"Ê! Cô làm lũ thỏ sợ đấy! Khẽ thôi—"

"Không, kh-không phải! Chẳng phải chính là giọng của Renyu-san sao—lũ thỏ nói kẻ thù... đang đến!"

Nghe Dâu Tây dịch tiếng thỏ, họ lại chuẩn bị tinh thần lần nữa.

Cùng với đó, lũ tượng đá di chuyển—gargoyle xuất hiện từ lối dẫn vào hầm ngục. Ba con. Nếu chỉ là gargoyle thông thường thì nhóm điều tra đủ sức xử lý dễ dàng.

"Dâu Tây, đó là kẻ địch sao?"

"… Đ-đúng vậy! Đánh bại chúng!"

"Hiểu rồi… Chị em tiến lên hạ chúng! Bảo vệ lũ thỏ!"

"""Xông pha! """

Nói về kết quả thì chúng bị giải quyết một cách dễ dàng.

Họ bảo vệ lũ thỏ bằng khiên, rìu, búa tạ và dùng kiếm kỹ nhanh chóng quét sạch gargoyle như mọi khi.

Dù kết thúc dễ dàng như vậy có phần thiếu kịch tính, nhưng Vùng An Toàn đã hoạt động trở lại khi gargoyle bị hạ.

"Chuyện gì vậy... uoh!?"

"Wah—Này, này! Sao thế?"

Ngay lúc đó, lũ thỏ vốn luôn sợ hãi đã dành hết tình yêu thương cho họ.

"…Ô-Ồ…mềm mại… quá…!"

"Chị đại! Mặt chị..."

"Đừng nhìn! … Aw, các em ổn chứ? Uoh, dễ thương quá…—"

Chúng tỏ ra vô cùng vui mừng khi thấy kẻ thù bị đánh bại.

Một lúc sau, thêm ba con thỏ xuất hiện kéo theo chiếc giỏ đựng ba lọ thuốc hồi phục bên trong.

"… C-chúng nói là món quà."

"Haha, cảm ơn! … thì ra loại hầm ngục đó tồn tại."

"Loại đó? Ý chị là gì vậy?"

Biển cắm ở lối vào hầm ngục. Thỏ. Kẻ thù của thỏ. Phần thưởng thuốc hồi phục.

Kết nối từng điểm, rất dễ hiểu ra quy tắc.

"Chị khá chắc hầm ngục này cung cấp vật phẩm để [Bảo Vệ Thỏ]. Lần trước không bị tấn công khi con người đến, nên ắt hẳn có quy tắc khác!"

"Heeh! Tuyệt quá. Điều đó nghĩa là chúng ta có thể bảo vệ bé thỏ dễ thương, kèm theo nhận vật phẩm!"

"N-nhất định là một hầm ngục tốt."

"Ừ, chúng ta phải điều tra sâu hơn, nhưng có lẽ là loại hầm ngục ấy."

Dâu Tây mỉm cười đáp lại kết luận Renyu đưa ra.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Bình luận đã bị xóa bởi Mrtoss