Volume 1
Chương 3.2: "Tớ có thể nhờ cậu chuyện này được không?"
27 Bình luận - Độ dài: 740 từ - Cập nhật:
“Gián á?”
“Phải.”
“...”
“Có tận 3 con.”
“Khá nhiều đó nhỉ.”
“Thật bất lợi khi số lượng của chúng nhiều như thế. Tớ buộc phải ra bên ngoài.”
“Cái này…”
Khi tôi cất tiếng nói, khuôn mặt của Tachibana trở nên cứng nhắc.
“Sự kinh dị của tụi gián là khi cậu nghĩ chúng có một con, nhưng thực tế là vẫn còn cả bầy đấy. Cậu có hiểu không?”
“Kể cả khi có nhiều con đi nữa thì chúng cũng chỉ ghê tởm thôi, không có kinh dị chút nào.”
“Dù sao thì tớ cũng không thể ngủ ở nơi toàn gián được. Tớ còn chẳng biết chúng ở đâu nữa, thế nên tớ mới đứng ngoài này.”
Giờ thì tôi đã nắm được tình hình rồi.
Bọn gián rất khó tìm nếu chúng trốn chui trốn lủi.
Mà lại còn đông nữa.
Không thể nào bỏ qua được.
Nó sẽ là cả một vấn đề đấy.
“Vậy cậu định làm gì?”
“Tớ vẫn đang nghĩ. Xui xẻo thật, đêm nay khá là lạnh.”
Trước khi kịp nhận ra, Tachibana đã đàng hoàng mặc chiếc áo khoác của tôi rồi.
“Cậu không thể liên lạc với bạn bè à?”
“Tớ chỉ có hai người bạn để có thể liên lạc bây giờ thôi, nhưng cả hai đều sống ở xa nơi này. Điện thoại của tớ cũng để trong nhà nữa.”
Tôi thắc mắc có phải là người mà tôi thấy ngoài cửa lớp hôm trước không.
Một trong số họ là bạn gái của Kyoya, Hinata Satsuki.
Còn người kia chắc là cô gái đeo kính đứng cạnh Tachibana.
“Thật bất ngờ khi cậu không có nhiều bạn đấy.”
“Số lượng chẳng liên quan gì cả. Sự thân thiết và tin tưởng mới là quan trọng.”
Câu trả lời của Tachibana thật hoàn hảo.
Chà, tôi hoàn toàn đồng ý.
Kyoya là người duy nhất tôi coi là bạn.
“Cậu có “Barusan” không?”
“Ba-ru-sa-n?”
“...Cậu không biết Barusan là gì à?”
“Tớ không biết.”
Ế? Thật đấy à?
Barusan là gì ư? Đấy là vũ khí tốt nhất để chống lại bọn côn trùng đấy.
“Ừm...với nó, cậu có thể diệt sạch côn trùng trong phòng cậu.”
“THẬT SAO? Tuyệt quá!”
“Phải, tôi có loại không khói ở nhà. Dùng nó thì sẽ không làm cho chuông báo cháy kêu lên đâu, quá hoàn hảo cho những căn hộ luôn.”
Tachibana trông có vẻ ấn tượng với lời tôi nói.
Tôi không có ý muốn nói chuyện này để tỏ ra mình là một người tuyệt vời đâu, mà tôi nói vì tôi cảm thấy hơi lạnh thôi.
“Nó cũng tốn khá nhiều thời gian, khoảng hai tiếng gì đó.”
“Hmm….hai tiếng à...”
Tachibana suy nghĩ nghiêm túc trong khi đặt tay lên cằm.
Đó không phải là khoảng thời gian vô lý gì cho cam.
Nhưng nếu nghĩ kĩ thì có nhiều vấn đề lắm.
“Trước tiên thì, ai sẽ dùng nó? Và chúng ta nên đợi ở đâu?”
“Nó hoạt động ra sao vậy?”
“Cậu chỉ cần đặt ở giữa phòng và bật công tắc thôi. Ồ, cũng phải che TV lại nữa, cậu hiểu không?”
Khi tôi hỏi xem cô ấy đã hiểu chưa, Tachibana gật đầu.
Khuôn mặt cô nàng tái nhợt.
Dường như cô ấy thực sự ghét gián.
“Vậy thì cậu không có lựa chọn nào ngoài việc nhờ ai đó không ngại lũ gián. Cậu có muốn gọi ai trên điện thoại của tôi không?
“Không, tớ không nhớ số của bạn bè. Và thật tệ khi gọi ai đó vào giờ này.”
“Tôi hiểu rồi...vậy thì…”
“...”
Cả hai chúng tôi yên lặng.
Có lẽ chúng tôi có chung một suy nghĩ.
Có nghĩa là tôi phải đi vào thay cô ấy.
Nhưng, chẳng cần nói cũng biết có một vài vấn đề.
Chủ yếu là quần áo mới giặt ấy….
…
Đúng vậy, không phải là một ý kiến hay khi tôi mở lời.
Nếu hỏi sai cách, chuyện này sẽ thành tôi lợi dụng tình hình để vào nhà cô ấy mất.
Để giữ mình trong sạch, tôi sẽ nhường quyền quyết định cho Tachibana vậy.
Ngay khi tôi nghĩ mình sẽ tiếp tục giữ im lặng…
“Kusuba-san này. Tớ xin lỗi, nhưng tớ có thể nhờ cậu một chuyện được không...?
Tôi gật đầu theo phản xạ.
Nhưng...đây có thực sự là một ý tưởng hay?
27 Bình luận