“Hả, thức ăn tớ nấu hết sạch rồi sao?”
Tachibana thốt lên kinh ngạc trong khi nhìn vào cái hộp trống không.
“Phải, có lẽ là tôi đã ăn hết vào hôm qua.”
“Tớ làm để dành cho 4 ngày đấy, cậu có chia cho ai không?”
“Không đâu, tôi ăn hết một mình. Trông tôi giống như có ai để chia sẻ thức ăn không?”
“Phải…đúng rồi nhỉ.”
“Này!”
Cậu tốt hơn nên phủ nhận nó đi chứ.
“...Không ngờ cậu lại có sức ăn khủng vậy đó.”
“Không, chỉ là thức ăn quá ngon thôi.”
“...Vậy sao?”
Đôi môi Tachibana cong lên thành một nụ cười.
Cô ấy có vẻ vui khi được khen.
So với ấn tượng đầu tiên, cô nàng giờ đây “người” hơn nhiều.
Nhưng thức ăn thực sự ngon.
Đáng ra tôi nên để dành đôi chút mới phải.
Tôi bước vào bếp và ngồi xuống bàn.
Rong biển đóng gói, Mayonnaise, và cơm đang được xếp trên bàn.
“Ừm…Đây là gì?”
“Là bữa tối hôm nay.”
“...Không thể nào.”
“Phải, tôi biết. Nhưng đâu còn cách nào khác, tôi chẳng còn gì để ăn cả.”
“Cậu…chờ một chút nhé.”
Tachibana đứng dậy và ra khỏi cửa.
“Cậu đi đâu đó?”
“Tớ vẫn còn cà ri ở nhà. Tuy là đồ ăn liền, nhưng vẫn tốt hơn những gì cậu ăn bây giờ.”
“Ồ, cảm ơn cậu.”
“Tớ sẽ quay lại ngay.”
“Này, cậu có đi một mình được không đó?”
“...Ý cậu là sao?”
À…phải rồi…Sấm sét cũng không hẳn là quá đáng sợ nhỉ.
“Không, không có gì đâu.”
“Vậy à?”
Tachibana mở cửa và nhìn lên trời.
Mưa đã ngớt hơn nhiều rồi.
Thế nhưng mưa vẫn rất to.
“...Cơ hội.”
Tachibana đóng rầm cánh cửa đằng sau khi nói với giọng nói gần như không thể nghe rõ.
Âm thanh tiếng chân của cô ấy cũng nhỏ dần.
“Cô ấy có ổn không nhỉ…?”
Tuy nhiên, tôi chẳng thể làm gì cả.
Vậy nên, tôi quyết định ngồi đợi khi nhấm nháp rong biển ăn liền.
Chà, rong biển này cũng ngon đó chứ.
Ngay lúc ấy, tiếng sấm lớn vang lên.
Lần sấm này thực sự vang to.
Ôi không…
Tệ thật rồi…
Tôi nhanh chóng chạy ra và mở cửa, nhìn ra bên ngoài.
Khi nhìn kỹ, tôi thấy một bàn tay ở bậc thang cuối cùng.
Đó…không…
“Tachibana!”
“Ku-Ku-Kusuba?”
Cô nàng cứng đơ người và nằm dài trên cầu thang.
Một hộp cà ri đang được cô giữ chặt.
‘Ừm…tớ nên làm gì đây?”
Tachibana sợ sệt nói.
Không lạ gì nếu giờ có thêm sét đánh nữa.
Nếu đã sợ thì cậu không nên cố quá như vậy chứ.
Tại sao cậu lại làm như thế chỉ vì bữa ăn của tôi?
“Cậu sẽ lại mang ơn thêm lần nữa đấy.”
“Ể…?”
“Tôi sẽ đưa cậu vào phòng. Như vậy vẫn tốt hơn ở ngoài trời như vậy.”
Tôi bước xuống vài bước bên dưới Tachibana và vòng tay qua lưng cô ấy.
Lại lần nữa, tôi dính dáng đến cô gái này.
Nhưng giờ thì tôi đã quen rồi.
Chỉ thêm lần nữa cũng không chết ai cả.
“Đây, lên nào.”
“Tớ…Tớ không di chuyển được.”
“Thật đấy à?”
“Nếu cậu lại gần, chắc là tớ có thể…”
“Được rồi.”
Ôi…không…
Nếu tôi làm thế, thì đó thực sự là thảm họa.
Nhưng đã quá muộn rồi.
Tôi buộc phải vòng tay mình qua đầu gối Tachibana, khi cô đang trong tư thế cúi khom lưng.
Cùng lúc, tôi dùng tay đỡ lấy lưng và nâng cô nàng lên hết mức có thể.
“Lên nào…”
“Á….Ku-Kusuba?”
Tạo thành tư thế bế công chúa nổi tiếng.
Tachibana rất nhẹ, nhưng vẫn rất khó để một tên nam sinh luôn ru rú trong nhà như tôi đỡ lấy cô ấy.
“Ôm lấy cổ tôi đi.”
“Tớ…được rồi.”
Tay Tachibana vòng qua cổ tôi.
Sự căng thẳng đã giảm đi đôi chút, và tôi bắt đầu bế cô nàng lên cầu thang.
Đường cầu thang thẳng tắp nên cũng dễ thôi.
“Ưm…Kusuba-san này.”
“Sao vậy?”
“...Xin lỗi cậu…”
“...Nhờ cậu nấu một bữa ăn khác nhé.”
“...được.”
36 Bình luận
Hoặc đơn giản hóa lại việc ta có thể dễ dàng bế một cô gái 45- 50kg hơn việc bế vật vô tri cùng khối lượng là vì nứng
T thì ch có bạn gái nhg t thấy bế em gái có gần 4 chục đã nặng vcl r.