Trans: Chí mạng
_______________________
***
Sau khi dọn dẹp căn bếp xong, Rishe cùng Arnold rời khỏi dinh thự và đi dọc theo bức tường của lâu đài hoàng gia.
Do cố tình đi chệch khỏi hành lang và di chuyển qua những tán cây, nên dưới chân họ vang lên tiếng xào xạc khi bước qua cỏ dại.
Vì mặt trăng chì là nửa vầng trăng, không đủ sáng để soi đường trong bóng tối, nên mỗi người đều cầm một chiếc đèn lồng.
"Từng có người đã dạy em rằng: ‘Để kiểm tra độ vững chắc của hệ thống phòng thủ, cần phải đứng ở góc nhìn của kẻ xâm nhập’."
Rishe nói với Arnold, người đang đi bên cạnh cô.
Chính Raul, thủ lĩnh của cô trong kiếp làm thợ săn, đã dạy Rishe điều này.
"Tất nhiên là lâu đài hoàng gia này cũng được xây dựng với khả năng tốt nhất để phòng thủ trước những kẻ thù, phải không?"
"Bởi vì lâu đài này là một pháo đài."
Đèn lồng của Arnold chiếu sáng dưới chân Rishe nhiều hơn là dưới chân mình.
(Arnold điện hạ lại còn đi chậm hơn so với tốc độ bình thường nữa.)
Sự quan tâm một cách tinh tế nhưng lịch sự này khiến cô có chút bối rối.
Rishe tiếp tục nói, cố gắng không để lộ sự xao động nhiều nhất có thể khi nhận được sự quan tâm của Arnold.
"Thành thật mà nói... Nhưng ưu tiên hàng đầu vẫn là bảo vệ khỏi kẻ địch được trang bị vũ khí hạng nặng. Ngược lại, các đặc vụ tình báo sử dụng thiết bị hạng nhẹ để lẻn vào bằng cách lợi dụng những khe hở. Hoàng tử Arnold cũng đã lo lắng về con đường mà chú mèo con đã xâm nhập vào ngày hôm qua..."
Phó thác ánh sáng dưới chân cho Arnold, Rishe giơ chiếc đèn lồng của mình lên.
Ở bên trái, bức tường thành nghiêm ngặt của lâu đài hoàng gia Garkhain trải dài. Khi Rishe di chuyển chiếc đèn lồng, bóng cây cũng di chuyển theo.
"Đứng từ góc nhìn của tình báo, em đã quyết định kiểm tra xung quanh tường thành. Vào buổi trưa hôm nay, em đã đi một vòng quanh khu vực này."
"...Em tự mình làm sao?"
"Có một cuốn sách mà em đã đọc trước đây về hướng dẫn phòng thủ."
Rishe mỉm cười để che giấu sự thật.
Tất nhiên, đó là lời nói dối, kiến thức thực sự đến từ kiếp làm thợ săn của cô, nhưng Arnold không hỏi sâu thêm. Anh chỉ cười thích thú và nói:
"Như mọi khi, kiến thức của em thật khó mà lường được."
(Arnold điện hạ đã dần quen với mình rồi...!)
Có lẽ anh đang thử cô. Dù vậy, Arnold chắc hẳn cũng hiểu rằng Rishe sẽ không bao giờ tiết lộ nguồn gốc kiến thức của mình.
"Dĩ nhiên, chỉ dựa vào kiến thức của em thì không thể nào an tâm được, nên tốt nhất là để Raul kiểm tra lại sau."
"…À. Vậy là em đã tiếp xúc với hắn ta."
"Vâng. Em thực sự ngạc nhiên vì anh ta đột nhiên xuất hiện từ phía sau."
Rishe bĩu môi một chút. Arnold cụp mắt xuống và nở một nụ cười nhẹ.
"Nếu em không thể cảm nhận được sự hiện diện của người đàn ông đó, thì hắn ta cũng có ích."
"Ngài đánh giá em quá cao rồi..."
Ngay từ đầu, Raul là người đã dạy Rishe cách che giấu và cảm nhận sự hiện diện.
Dù không nói ra nhưng Rishe vẫn giải thích với Arnold.
"Lâu đài Hoàng gia Garkhain dường như đã được canh phòng nghiêm ngặt để chống lại tình báo. Khi em lẻn ra khuôn viên lâu đài trước đây, em đã dùng một số bức tường của lâu đài thấp hơn những bức tường khác một chút. Nhưng điều này chỉ có thể làm được từ bên trong, còn từ bên ngoài thì khó hơn nhiều."
Lúc đó Rishe đã dùng một sợi dây để trèo ra ngoài từ một cành cây gần tường lâu đài. Để vào lại, cô cũng dùng sợi dây đó.
Ngay cả với kỹ thuật ẩn mình của một thợ săn, việc xâm nhập từ bên ngoài cũng không dễ dàng.
"Tường lâu đài được làm từ đất và đá rất bền. Càng bền thì việc dùng công cụ để leo lên càng dễ, nhưng bên ngoài tường này có thiết kế để chống lại kẻ xâm nhập."
"Thêm vào đó, tường thành có cấu trúc hai lớp. Bên ngoài là tường đất dễ vỡ, bao quanh một lớp tường đá chắc chắn chống lại va đập."
"Vâng. Với một tình báo, đây là một thiết kế rất khó chịu..."
Rishe suy nghĩ nghiêm túc về cách xâm nhập vào lâu đài này. Raul, ngay cả trong kiếp làm thợ săn của cô, cũng không chọn cách xâm nhập vào Garkhain.
"Nhưng một khi rời mắt khỏi những bức tường của lâu đài, chúng ta sẽ thấy có rất nhiều khoảng trống đáng ngạc nhiên, đúng không?"
Khi Rishe cười tinh nghịch, Arnold gật đầu đồng ý.
"-Đúng vậy. Chính em cũng đang tự do đi lại khắp nơi mỗi ngày."
"Ưm... E-em biết mà. Giờ ví dụ như doanh trại kia, nếu dùng máng xối để leo lên thì có thể dễ dàng lên đến tầng trên cùng..."
Rishe vừa đi vừa chiếu sáng tòa nhà bên phải bằng đèn lồng.
"Nhìn xem, thưa điện hạ. Nếu leo lên nóc của kho vật dụng ở sân tập thứ ba kia, từ đó có thể nhảy xuống bức tường của sân tập, phải không?"
"…"
"Thế nào? Nếu cẩn thận đi trên bức tường đó mà không bị ngã..."
"... Ta hiểu rồi. Nếu khéo léo, có thể đến được tầng hai của doanh trại của đội trưởng liền kề."
"Đúng, đúng vậy! Quả nhiên là Arnold điện hạ!"
Rishe nhìn Arnold với đôi mắt lấp lánh đầy ngưỡng mộ.
Từ khi sinh ra, Arnold chưa từng nghĩ đến những con đường đột nhập như một tên trộm, vậy mà chỉ cần giải thích một chút anh đã nắm bắt ngay lập tức.
"Lâu đài luôn được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng lá rụng thật đáng tiếc. Tiếng lá kêu xào xạc là chiếc chuông báo động tự nhiên, giúp dễ dàng phát hiện kẻ xâm nhập."
"Vậy thì ngược lại, nếu muốn xâm nhập vào những nơi như vậy thì sao?"
"Chọn thời điểm sau cơn mưa khi lá ướt, hoặc vào lúc trời mưa khi có ít người và tiếng mưa rơi ồn ào. Hoặc cũng có thể là lúc sương mai còn ướt."
Vừa nói chuyện như thế, Rishe vừa đi cùng Arnold.
Tiếng côn trùng râm ran khắp nơi, gió thổi nhẹ nhàng, và đêm nay thật yên bình. So với cái nóng ban ngày, không khí mát mẻ và dễ chịu hơn rất nhiều.
"Và thưa Arnold điện hạ. Những bức tường của lâu đài trông có vẻ rất chắc chắn, nhưng…"
"..."
Cuối cùng khi họ đến nơi, Arnold hơi cau mày.
"…Đây là..."
"Khu vực này so với những nơi khác, cây cối trong vườn có vẻ được chăm sóc kém hơn."
Đây là vị trí cực bắc của lâu đài hoàng gia.
Từ lâu đài chính nằm ở phía Tây Bắc của lâu đài hoàng gia, có những hành lang trên không kéo dài ra bốn phía từ các tầng cao.
Một trong số chúng dẫn đến tòa tháp phía Bắc này. Rishe sau đó chỉ vào cái cây đứng đằng sau tòa tháp.
"Cây ở đằng kia, nhánh của nó vươn dài ra, đúng không? Và cây mọc ở phía ngoài tường lâu đài cũng vậy."
"Hiểu rồi."
Arnold nhìn thấy và thở dài nhẹ.
"Các nhánh cây vươn dài ra. Tuy nhánh mỏng không đủ để người leo lên, nhưng một con mèo nhỏ thì có thể dễ dàng nhảy qua."
"Vâng. Chắc hẳn chú mèo con mà chúng ta thấy hôm qua đã vào từ đây."
Xét về độ mỏng của nhánh cây và loại cây, những nhánh này chỉ chịu được trọng lượng dưới một kilogram. Con người, dù là trẻ em, cũng sẽ làm gãy nhánh, nhưng một chú mèo con như vậy thì đủ.
"Trong lúc em đi tuần tra, không thấy nơi nào khác có thể trở thành đường xâm nhập. Tuy nhiên, ở khu vực này còn có một số chỗ tường đất của lâu đài đang bong tróc..."
"Rishe."
Arnold, người vẫn còn hơi cau mày, gọi tên Rishe như muốn ngắt lời cô.
"Nơi này có vẻ không ổn."
"...?"
Rishe chớp mắt liên tục.
Thật hiếm khi Arnold nói như vậy.
Mặc dù nhằm mục đích cảnh báo nhưng lại mơ hồ và việc lựa chọn từ ngữ dường như tránh nhắc cụ thể điều gì.
(Điều đó thật kỳ lạ. Nhưng mà...)
Chính vì thế, Rishe đã hiểu tình hình.
"Em hiểu rồi. Vậy chúng ta nên rời khỏi đây ngay lập tức, đúng không?"
"Không, chúng ta sẽ rời đi một cách chậm rãi và tự nhiên. Ngược lại, không nên có hành động gì gây nghi ngờ."
"Gây nghi ngờ? Với ai...?"
"..."
Arnold tỏ ra hơi do dự.
Nhưng ngay khi anh định nói ra điều gì đó...
"――――…!?"
Rishe cảm thấy một cơn ớn lạnh khủng khiếp chạy dọc sống lưng.
Đó là một cảm giác mâu thuẫn mãnh liệt, vừa khiến toàn thân cứng đờ lại, vừa muốn bỏ chạy ngay lập tức. Ngón tay lạnh ngắt trong chớp mắt, nhưng máu trong cơ thể thì như sôi sục.
Cảm giác về sự hiện diện đó đến từ hành lang trên không nối giữa lâu đài chính và tháp.
(Có ai ở đó sao?)
Arnold tặc lưỡi và lẩm bẩm.
"...Chết tiệt. Tại sao lại vào lúc này...?"
(Không được.)
Điều tràn ngập trong trái tim Rishe là nỗi sợ hãi tột độ.
(--Arnold điện hạ sẽ bị giết...!!)
Theo phản xạ, Rishe đưa tay về phía Arnold.
"Rishe...!"
Cô cố gắng nắm lấy thanh kiếm mà Arnold đang đeo.
Nhưng tay cô bị chính Arnold nắm lấy và bị đẩy sát vào cây phía sau.
"...!!"
Arnold nắm chặt cổ tay Rishe, và cô cảm nhận được sự lo lắng trong mắt anh.
(Không ổn rồi, mình đã làm điều không nên làm...!! Dù chỉ trong một khoảnh khắc nhưng mình đã định rút kiếm hướng về phía "người đó"...)
Rishe mím chặt môi lại.
Những kinh nghiệm cô có được từ kiếp làm thợ săn và hiệp sĩ đã phản tác dụng hoàn toàn. Cô muốn xin lỗi Arnold nhưng lúc này cô không thể tự mình di chuyển được.
(Cảm giác sát khí khủng khiếp. Chỉ bị nhìn từ xa mà áp lực đã mạnh đến thế này...)
Người đó đang đứng ở giữa hành lang, ngay dưới ánh trăng lưỡi liềm.
Nhưng bản năng mách bảo cô đừng nhìn vè hướng đó.
(――……Đó là cha của Arnold điện hạ…!)
Người đó là đương kim Hoàng đế của Garkhain và là người mà Arnold căm ghét nhất.
Rishe nhận ra sự hiện diện đó. Đó chính là sát khí mà Arnold, Hoàng đế tương lai, đã từng tỏa ra trong kiếp làm hiệp sĩ của cô.
"...Hít thở đi. Rishe."
"..."
Khi nghe anh nói vậy, Rishe mới nhận ra mình đã vô thức nín thở.
Arnold, đang quay lưng về phía cha mình, thì thầm trong khi ép Rishe vào cây. Hai chiếc đèn lồng của họ đã rơi xuống đất, ánh sáng lắc lư dưới chân họ.
"...Ta xin lỗi vì đã khiến em ở trong tư thế kỳ lạ này. Nhưng ta muốn tránh bị người đàn ông đó nghi ngờ."
(...Bởi vì mình đã cố rút thanh kiếm của Arnold điện hạ...)
Nếu Rishe rút kiếm ra ở đó, sẽ không có gì ngạc nhiên khi cô bị buộc tội có ác ý với Hoàng đế.
Trong trường hợp đó, dù là Hoàng phi, Rishe cũng sẽ bị xử tử.
Huống hồ, hiện tại cô chỉ mới là hôn thê.
Nhưng Arnold đã bảo vệ cô bằng cách này.
"Từ bây giờ, chúng ta sẽ hành động như thể chỉ đơn giản là muốn tránh bị nhìn thấy. Em ổn chứ?"
"V-vâng..."
"…"
Giọng Rishe run rẩy khiến Arnold nhíu mày như thể đang chịu đau đớn.
Sau đó anh khẽ nói lời xin lỗi.
"Hãy tha thứ cho ta...Ta sẽ chạm vào em một cách không đúng với mong muốn của em một chút."
"...!"
Cổ tay của Rishe được Arnold thả ra.
Thay vào đó, anh nắm chặt tay Rishe, các ngón tay đan xen nhau một cách dịu dàng. Arnold chạm vào tay cô như thể đó là một thứ gì rất quan trọng.
Sau đó, anh dùng tay còn lại xoa đầu Rishe.
Chợt Arnold cúi xuống và đặt một nụ hôn lên tóc mái của cô.
"Ưm...!"
Sự căng thẳng và cảm giác nhột nhột khiến cô phát ra âm thanh kỳ lạ.
Arnold tiếp tục vuốt tóc Rishe như muốn xoa dịu cô và nhẹ nhàng đặt nhiều nụ hôn lên trán cô.
"A, Arnold điện hạ…"
"…"
Thỉnh thoảng, có tiếng "chụt" nhỏ vang lên.
Cách chạm của Arnold thật nhẹ nhàng, như thể anh đang nuông chiều cô.
(〜〜〜〜…)
Mặc dù tình huống không cho phép, nhưng nỗi sợ hãi của Rishe bị trộn lẫn với sự xấu hổ, khiến cô nắm chặt tay Arnold hơn.
Bàn tay còn lại của cô nắm chặt lấy áo sơ mi của anh.
Arnold ôm đầu Rishe, như thể đang trấn an một đứa trẻ đang sợ hãi.
Sau đó, anh hôn lên đỉnh đầu cô.
2 Bình luận