Bản dịch cũ theo Syosetu
Chương 9: Con gái tôi đáng yêu nhất nhà!
26 Bình luận - Độ dài: 1,199 từ - Cập nhật:
"Cha ơi..."
"Đừng lo. Cứ là chính con là được rồi."
Tôi nhẹ dỗ dành Laurier đang lo lắng khi đang ngồi trên xe ngựa cùng nhau. Chiếc xe ngựa đang chạy rất xóc... Chỉ còn một tháng nữa là tới sinh nhật thứ ba của Laurier, hôm nay sẽ là buổi gặp mặt đầu tiên của con bé với những đứa trẻ quý tộc khác.
Vì con bé vẫn chưa được có buổi gặp mặt chính thức nào trong giới quý tộc cho tới khi lên năm nên chắc chúng ta nên gọi hôm nay là thử nghiệm vậy?
Hôm nay là sinh nhật của Nhị Công chúa của đất nước này, Serena-sama... Đây là một sự kiện đặc biệt mà chỉ có những cô bé quý tộc tầm tuổi Serena-sama và các gia chủ được mời tới tham dự.
À, ngoài việc tìm kiếm những người bạn phù hợp cho Serena-sama ra, buổi gặp mặt tối nay còn có một mục đích khác của các gia đình quý tộc là thảo luận về việc tìm kiếm các gia đình thông gia tương lai đang có con trai ở độ tuổi hợp lý, nhưng mà... Có nói mấy vấn đề người lớn đó với Laurier thì chẳng được gì nên tôi chỉ biết ngồi bên cạnh trấn an con bé.
"Thất lễ quá với công chúa thì không tốt, nhưng mà... con chỉ cần nhớ được những gì mình đã học thôi Laurier, ta chắc chắn rằng con sẽ ổn."
"Nhưng... vì gia đình chúng ta, con phải trở nên... lịch thiệp...?"
Mặc dù con bé có nói vấp một chút, tôi vẫn không thể tin được đây là lời nói của một đứa trẻ chưa đầy ba tuổi... Nhưng chắc chắn rằng con bé đang rất căng thẳng, vì thế tôi đã cầm lấy tay của Laurier và nắm chặt lại.
"Con không việc gì phải lo lắng. Sẽ thật tốt nếu như con có thể trở thành bạn với Serena-sama, nhưng nếu như con không muốn thì chỉ cần chào hỏi ngài ấy thôi cũng được. Tất nhiên, giúp đỡ gia đình cũng quan trọng, nhưng mà... điều quan trọng hơn là con phải biết đặt bản thân mình lên hàng đầu, Laurier ạ."
"Bản thân con sao...?"
"Đúng vậy. Có một Laurier luôn dịu dàng và tốt bụng ở xung quanh là điều quan trọng nhất đối với ta."
Nghe tôi nói vậy, có vẻ như Laurier đã bình tĩnh lại được đôi chút. À thì, là một Công tước, đáng nhẽ ra tôi phải nghiêm nghị hơn chút nữa đối với đứa con của mình vì lợi ích gia đình, nhưng mà... đối với tôi thì nếu nhắc đến gia đình, hạnh phúc của con tôi phải được đặt lên hàng đầu.
Đúng là sẽ rất hữu ích trong tương lai nếu như con bé có thể trở nên thân thiết với công chúa Serena, nhưng tôi không muốn ép Laurier làm điều con bé không muốn. Đúng thật là tôi không biết gì nhiều về công chúa Serena, nhưng... nếu như cô công chúa đó lại thành ra một con nhóc hỗn láo thì tôi sẽ thấy có lỗi lắm nếu như Laurier phải chơi với một người như vậy.
Tất nhiên, trong giới thượng lưu đôi khi luyện tập sự kiên nhẫn một chút cũng cần thiết... Nhưng việc cha muốn bảo vệ con gái cũng là chuyện hiển nhiên mà, đặc biệt là khi con bé còn nhỏ.
Còn về việc tăng quyền lực gia tộc, dù cho Laurier có không thân thiết với công chúa Serena đi chăng nữa thì việc đó cũng chẳng quá quan trọng đối với tôi.
Đơn giản mà nói thì cách hoạt động trong giới quý tộc về sự ưu tiên là dựa trên các mối quan hệ và các đối tượng quen biết tiềm năng dựa theo cảm xúc cá nhân, nhưng mà... Tôi nghĩ việc tôi không thúc đẩy Laurier làm việc con bé không thoải mái chẳng có gì lạ lẫm cả.
Tất nhiên là tôi không thể mãi bao bọc con bé được. Laurier cần trải nghiệm thế giới bên ngoài trong quá trình lớn lên... Nhưng hiện tại tôi sẽ hạn chế việc đó. Laurier đã phải chịu đựng sự cô đơn và đủ điều tồi tệ cho tới bây giờ. Vì vậy nên vào thời điểm hiện tại, việc tôi cần làm trên cương vị là bậc cha mẹ đó chính là bảo vệ Laurier cho tới khi con bé tìm được một người có thể ở bên và hỗ trợ nó.
"Laurier, con là một cô bé ngoan và thông minh, vì vậy có lẽ từ nay con sẽ phải chịu đựng thêm nhiều điều... Ta chỉ muốn nói với con rằng con có thể luôn luôn dựa dẫm vào ta và mẹ con."
"Nhưng mà... cha mẹ đều bận..."
"Cha mẹ kiểu gì mà lại không giành được thời gian cho con cái chứ? Với ta và Sasha, con chính là đứa con gái mà chúng ta yêu quý."
Nói xong, tôi đưa tay xoa đầu Laurier... Có lẽ do nhột quá, con bé cười khúc khích với một nụ cười thật tươi. Khi tôi nhìn thấy biểu cảm trông giống như một con mèo con ấy, trong lòng phải cảm thán rằng sao nó giống mẹ nó quá. Nhưng rồi lại có một thứ gì đó nhói lên khi nghĩ tới việc một ngày nào đó khi lớn lên con bé sẽ kết hôn. Tôi biết rằng mình đã trở thành một ông bố cuồng con gái rồi, nhưng tôi vẫn kiên định một điều rằng chỉ những chàng trai xuất chúng được tôi công nhận mới đủ tư cách trao nhẫn cho cô con gái đáng yêu của tôi.
"Dù sao thì... Laurier, con chỉ cần là chính mình thôi. Không cần quá lo lắng đâu."
"Vâng thưa cha."
Vậy là được rồi nhỉ? Laurier có vẻ hơi ủ rũ một chút... À, tất nhiên con bé sẽ cảm thấy căng thẳng vào ngày như thế này rồi. Tôi lại nắm chặt lấy tay của con bé.
"Ta sẽ tiếp tục nắm tay con khi chúng ta tới đó, Laurier... con sẽ không sao đâu."
"Mm... nếu được nắm tay cha... con sẽ ổn..."
"Tay ta chắc xấu lắm nhỉ? Chẳng giống tay mẹ con gì cả."
Khi nghe tôi nói vậy, Laurier lắc đầu.
"Tay của mẹ rất mềm... còn tay của cha thì... ấm..."
"Vậy sao...? Dù sao thì, ta sẽ không buông tay đâu nên con đừng lo."
"...Mm!"
Laurier nở một nụ cười tỏa nắng... Nếu cần phải chứng minh thì tôi chắc chắn sẽ tìm thêm bằng chức, rằng con gái tôi là một thiên thần. Nói vậy chứ việc giữ khuôn mặt nghiêm túc lúc này thật khó quá à. Người ta sẽ nghĩ gì khi thấy một người đàn ông có khuôn mặt dữ dằn như tôi lại phát cuồng vì con gái chứ... với lại, mặc dù chẳng có tác dụng mấy nhưng tôi vẫn muốn ra dáng một người cha thật cool ngầu trước mặt Laurier.
26 Bình luận
|StE|