“Về tới nhà rồi.”
“Mừng hai người đã về, thưa Đức ngài, Laurier.”
Quay trở về sau khi bữa tiệc kết thúc, người chào đón chúng tôi không ai khác ngoài người vợ yêu quý của tôi – Sasha. Nàng ấy là người đầu tiên chào đón chúng tôi trở về dinh thự. Nhìn thấy cô vợ đáng yêu của mình, tôi cảm giác như quai hàm của mình ngoạc ra do cười nhiều quá, nhưng cũng may tôi đã kịp thời trấn chỉnh lại bằng một nụ cười lịch lãm.
“Cảm ơn nàng đã chào đón ta trở về như mọi khi. Mỗi khi thấy nàng, Sasha, ta cảm giác như mọi gánh nặng trên vai đều tan biến hết.”
“…Đ-Điều này là đương nhiên. Đây là nghĩa vụ của Công tước phu nhân mà.”
Sasha cố che giấu sự xấu hổ của mình, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy rằng nàng đang vui. Vợ ai mà đáng yêu thế không biết! Trong khi đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ, tôi cảm nhận được Laurier nhẹ kéo tay áo của mình.
“Cha ơi… um…”
“Ta biết rồi. Nhưng con có thể đợi ta một chút để đi làm mấy chiếc bánh đó không?”
Nghe thấy vậy, gương mặt của Laurier sáng bừng… Đáng yêu quá, nhưng ý nghĩ rằng một ngày nào đó đứa con gái yêu quý này sẽ bước trên lễ đường bên cạnh chàng rể của mình vẫn thật đau đớn làm sao… Và còn gì nữa, tôi sẽ phải làm sao đây khi con bé sắp sửa tới tuổi nổi loạn rồi?
Chỉ nghĩ tới đó thôi là…
“Sasha, ta định làm mấy chiếc bánh ngọt,… nàng nghĩ sao nếu như chúng ta uống trà cùng nhau?”
“Ngay luôn sao? Chàng không thấy mệt sao, thưa Đức Ngài…?”
Sasha nói ra vẻ lo lắng, tôi cố trấn an nàng.
“Làm cho vợ con yêu dấu của ta thì thế này đã là gì chứ. Đối với ta, nụ cười của hai người là phần thưởng lớn nhất mà, phải không nào?”
Mặt của Sasha đỏ bừng, người thơ thẩn. Nếu không phải vì đang có Laurier đứng bên cạnh thì tôi đã bế nàng lên phòng ngay và luôn rồi.
Phải chịu đựng… Phải chịu đựng ít nhất tối nay… Tôi cố xóa đi những ý nghĩ đen tối khi thấy Laurier đang nhìn mình bằng một ánh mắt ngây thơ như thiên thần.
---
“Giờ thì…”
Sau khi giam lại được con ác quỷ đang trực hoành hành trong mình, tôi tiến về phía nhà bếp. Có thể lúc này hai mẹ con Sasha đã bắt đầu thư giãn rồi nên tôi phải nhanh tay làm mới được.
“Hiện tại thì, cái món hôm trước mình vừa làm… có nên làm lại nó không nhỉ?”
Sau khi chuẩn bị nguyên liệu, tôi bắt đầu bắt tay vào việc.
Món tôi định làm không quá khó, chỉ cần khuấy nguyên liệu vào với nhau rồi cho vào lò nướng.
À, sau khi đảm bảo nhiệt độ chính xác… không còn phần việc phải làm chi tiết nào nữa. Nếu như phải kêu ca một chút thì tôi ước rằng ở đây có nguyên liệu chất lượng hơn, nhưng… thành thật mà nói cũng chẳng có gì đáng phàn nàn, tôi chỉ cần làm những việc cần làm thôi.
Cảnh tượng một người đàn ông trung niên giữ dằn, một ngài Công tước, lại sắn tay vào bếp làm đồ ngọt hẳn sẽ rất kỳ lạ, nhưng nếu là vì gia đình thì tôi có thể làm tất cả.
Dạo gần đây tôi ra vào căn bếp trong dinh thự khá nhiều, tới mức bắt đầu thuộc hết mọi vị trí của các dụng cụ nấu nướng, nhưng… à thì, chỉ cần khiến họ cười thôi thì tôi sẽ cố hết sức làm ra những món ăn ngon nhất.
“Oho…? Mới về mà người đã bắt tay vào nấu nướng rồi sao?”
“Zeke hả?”
Trong khi đầu tôi đang ngập tràn suy nghĩ về việc nấu ăn cho mẹ con Sasha, ông quản gia Zeke đột nhiên xuất hiện trong căn bếp.
Lúc đầu, Zeke có vẻ shock khi thấy tôi trong bếp, nhưng… tôi nên nói như thế nào nhỉ? Ông ta bắt đầu quen với việc tôi tới đây rồi, và tôi thấy hơi thất vọng khi thấy ông ta có thể dễ dàng chấp nhận nó như vậy. Gây sốc cho mấy ông già không phải là sở thích của tôi hay gì đâu, nhưng mà… trong tôi vẫn còn một phần tinh nghịch thích làm cho người khác bất ngờ, nghe như vậy có sai quá không nhỉ?
“Thần đang có một vấn đề muốn bàn bạc với ngài, Callis-sama, nhưng… lúc này chắc là không được nhỉ?”
“À, không sao đâu, ta còn bước cuối nữa là xong… Có chuyện gì vậy?”
“Thật ra là, một bức thư mời dự tiệc trà vừa được gửi đến… là từ Công chúa Serena.”
“Serena-Sama gửi đến sao?”
“Đúng vậy, thần có nó đây ạ.”
Đúng như ông ta nói, bức thư gửi đến được trang trí rất cầu kì, con dấu Hoàng gia được đóng lên không lẫn vào đâu được… còn nội dung thì, là lời mời muốn con gái Laurier của tôi tới tham dự tiệc trà ở Hoàng cung. Hmm…
“Chúng ta nên phản hồi thế nào đây ạ?”
“Hiện tại, ta sẽ đi hỏi ý kiến của Laurier.”
Tất nhiên, việc từ chối lời mời trực tiếp từ Nhị Công chúa là rất khó thực hiện, nhưng… nếu như Laurier thực sự không muốn, tôi sẽ cố gắng sử dụng hết sức ảnh hưởng của mình để có thể từ chối lời mời này. Tôi sẽ làm mọi thứ vì vợ con!
16 Bình luận