Cửa Hàng Thần Cơ Giáp
YuriHana Bổ Hân, Dương Quyên
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần I: Thế Giới Tàn Khốc

Chương 03: Top 1200

17 Bình luận - Độ dài: 3,378 từ - Cập nhật:

Cuộc thi nâng hạng mỗi năm tổ chức một lần ở các trường, người có thứ hạng càng cao thì nhận được càng nhiều tài nguyên ví dụ như: tinh thể, bùa, cơ giáp, hay những thứ giá trị lấy được từ người dị thú. Những top đầu sẽ có đặc quyền tự chọn vào các thành phố lớn hơn để phát triển bản thân.

Kế hoạch của Trương Đình rất đơn giản, hắn nâng cao sức mạnh cho Vũ Nguyệt, chỉ cần cô ấy đạt được thứ hạng cao trong trường chắc chắn sẽ trở thành người nổi tiếng đồng thời kéo theo danh tiếng cửa hàng mà cô ấy thường đến bảo dưỡng cơ giáp, một mũi tên trúng hai đích, vừa tạo được danh tiếng vừa hoàn thành nhiệm vụ.

Theo ký ức, nguyên chủ còn có gia đình ba mẹ và hai đứa em một trai một gái, nếu nói theo cấp bậc ở Trái Đất thì hiện tại chúng đang học cấp một và cấp ba. Kiếp trước hắn vì sự nghiệp mà một năm số lần về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay. Sau khi xuyên không, một trong những nuối tiếc của hắn chính là không thể gặp lại gia đình, những ngày đầu ở thế giới này trong mơ hắn còn gọi tên họ.

Sau một tháng tìm hiểu thói quen và mối quan hệ trong trí nhớ, lần này Trương Đình mới quyết định về nhà một chuyến để thăm cha mẹ của cơ thể cũ.

Dù không biết vì lý do gì đã nhập hồn vào cơ thể ngươi nhưng ta nhất định sẽ báo đáp ngươi, bảo vệ người nhà ngươi một đời bình an... Ở một mình buồn bã, Trương Đình tự nhủ như vậy, hiện giờ hệ thống đã thức tỉnh hắn chắc chắn bản thân có thể làm được.

Đi theo con đường trong trí nhớ, phía trước mặt là một căn nhà ống cổ điển có phần cũ kĩ màu sơn cũng bị tróc gần hết, nó nằm gần khu vực vứt bỏ hay còn gọi là bãi rác nơi mà hắn coi là kho báu, hắn phải dùng chiếc xe đạp nát đi năm tiếng mới về đến nhà.

Xét về mặt tình cảm gia đình, nguyên chủ cũng giống hắn rất ít khi về nhà. 

Tất cả đều vì xây dựng sự nghiệp, nhưng đáng tiếc vì cơ thể khuyết thiếu linh hồn không thể ký khế ước với cơ giáp cho tới lúc chết vẫn chưa làm nên đại sự gì.

Nghĩ vậy Trương Đình cũng cảm thấy buồn thay cho nguyên chủ.

"Rinh rinh" tiếng chuông cửa reo trong nhà.

Cha của Trương Đình là Trương Viễn đang sửa thứ gì đó trong phòng nghe thấy tiếng chuông cửa liền dừng tay hướng ra bếp gọi.

"Bà coi có khách kìa."

Mẹ hắn Thu Hoa từ trong bếp tay vẫn còn cầm dụng cụ nấu ăn đi ra mở cửa, nhìn thấy Trương Đình bà mím môi hai mắt như sắp khóc định nói gì đó nhưng lại thôi, tâm trạng lại vui vẻ nói.

"Ôi cái thằng này, về thì vào thẳng nhà luôn lại còn bày đặt khách sáo làm gì."

Con xin lỗi!

Trương Đình nhìn biểu cảm thay đổi của người mẹ cảm giác rất khó xử, không dám nói ra lời trong lòng bởi hắn chưa thực sự chấp nhận rằng bản thân đã xuyên không đến giới này. 

Đứa em trai Trương Vũ là con út trong nhà có diện mạo khá giống Trương Đình đang chơi với mấy linh kiện nhặt được từ bãi rác, nghe thấy tiếng liền chạy ra đón.

"A anh hai!"

Em gái thì chỉ chạy ra nhìn một cái liền ngại ngùng chạy mất.

Nhìn thấy khung cảnh nhà bốn người, hắn cười hạnh phúc, tự nhủ rằng kiếp này sẽ không sống vô tâm như trước nữa.

Dù không phải là con ruột nhưng những cảm giác mà nguyên chủ để lại không phải là giả, rằng hắn nhớ gia đình.

Người mẹ thấy hắn đứng ngẩn người bên ngoài liền nhíu mày chỉ cái muỗng vào trong nói.

"Sao xa nhà một thời gian lại trở thành e dè như con gái vậy? Giống hệt con bé Trương Vy thế. Mau vào đi mẹ còn đang nấu cơm."

Trương Đình cũng nhanh chóng hòa nhập được vào không khí liền trêu ngược lại.

"Mẹ cẩn thận cháy nồi đấy!"

Bà quay lại lườm.

"Thằng quỷ này."

Hắn lấy từ trong cái túi sau lưng ra một con chó máy được mô phỏng giống đồ chơi của Na Na dùng để nghiên cứu cài đặt thêm chức năng phòng vệ cơ bản, tiện tay đưa cho đứa em Trương Vũ.

"Anh có quà cho em này!"

Thằng em mắt sáng rực, đã là con trai thì chẳng ai không thích mấy thứ liên quan tới người máy. Cậu nhóc liền ôm chặt lấy con robot hớn hở nói mà mắt chỉ đăm chiêu nhìn vào đồ chơi trên tay.

"Em cảm ơn anh."

Nhớ ra gì đó Trương Đình liền nhắc nhở.

"Hằng ngày phải mang ra ngoài ánh nắng sạc năng lượng đấy."

Chẳng biết thằng bé có nghe thấy gì không thì nó đã chạy đi chơi rồi, có đồ chơi cái quên luôn anh trai.

Hài! Thằng nhóc láu cá này.

Trương Đình chuẩn bị về phòng cất đồ thì vô tình thấy phòng em gái đang mở, nó đang chăm chú xem gì đó trong phòng.

Trong trí nhớ của hắn, Trương Vy không phải là em gái ruột, nghe cha mẹ kể lại trước đây khi đi thu vật liệu ở phế tích thì nghe thấy tiếng khóc phát ra ở gần một con sói biến dị đã chết, trên người con bé đầy máu, vì không nhẫn tâm bỏ mặc nên đã mang con bé về nuôi dưỡng.

Thoáng cái đã 17 năm, Trương Vy lớn lên vô cùng xinh đẹp lại duyên dáng, có màu tóc trắng bạc, mắt long lanh hàng mi cong vút. Cũng vì những điểm nổi bật đó mà trở thành một trong những hoa khôi ở trường được nhiều nam sinh săn đón. Năm nay hình như còn chuẩn bị thi vào đại học.

Con bé phát giác được có người đang nhìn, quay lại thấy Trương Đình đang ở cửa thì mặt đỏ tía tai giọng ấp úp.

"Anh...anh là biến thái hả? Sao lại nhìn em như vậy."

Trương Đình tí thì phì cười, chẳng biết đứa em gái này học đâu ra cái kiểu cảnh giác người trong nhà như vậy. Nhưng hắn lại thấy như vậy cũng khá tốt, thân phận là một anh trai thấy em gái đề phòng như vậy sau này ra ngoài khó có người mà dụ được.

Trương Đình thấy Trương Vy vội gập quyền sách đang đọc lại liền vào xem thì biết em ấy đang xem sách hướng dẫn về cơ giáp.

Hắn tò mò hỏi.

"Em xác định được trường muốn thi vào chưa?"

Trương Vy ánh mắt hơi né tránh, vẻ mặt ủ rũ trông như con mèo hoang đang buồn vậy.

Mình với anh hai không phải anh em ruột, anh ấy chắc sẽ không cho mình thi vào trường có học phí đắt như vậy đâu... Nghĩ vậy, Trương Vy càng buồn hơn.

Sao tính cách hai đứa em khác nhau quá vậy!

Trương Đình thấy vậy tỏ ra nghiêm nghị nói thẳng, hắn biết Trương Vy đang lo lắng điều gì.

"Yên tâm đi, em muốn thi vào trường nào thì cả nhà đều ủng hộ. Dù nhà chúng ta có khó khăn tới đâu anh cũng sẽ nghĩ cách. Đừng cảm thấy khó xử."

Trương Vy bây giờ mới ấp úp đáp.

"Nhưng...nhưng học phí trường đó đắt lắm, em sợ dù có đi làm thêm cũng không đủ đóng học phí."

"Đại học Thiên Đô à?"

Trương Vy im lặng một lúc mới trả lời với giọng điệu buồn bã.

"Vâng."

Trương Đình lấy tay xoa đầu cô ấy, trầm giọng nói.

"Chỉ cần em muốn, thì anh đều ủng hộ."

"Nhưng...nhưng mà còn tiền học phí."

Trương Đình vỗ ngực chắc chắn.

"Vấn đề này cứ để anh lo."

Khương Vy mặt cúi gằm xuống tai nóng bừng giọng e thẹn.

"Em cảm ơn, sau này em nhất định trả lại tiền cho anh."

Đứa ngốc này!

Thấy con bé khó xử đến mức này rồi, hắn cũng không định ở lại lâu liền lấy cớ rời đi.

"Haha, được rồi. Vậy học tiếp đi!"

Nhìn bóng lưng Trương Đình rời đi, Trương Vy mới thở dài nhẹ nhõm. Cô bỗng cười lên xinh đẹp tủm tỉm.

"Anh ấy thay đổi thật rồi!"

Trước đây anh ấy là một người nhút nhát, bởi linh hồn khuyết thiếu nên anh ấy không thể ký khế ước với cơ giáp. Sợ gặp bạn bè cùng lớp, xấu hổ với gia đình, tự ti trong công việc, nhưng bây giờ lại vô cùng chững chạc không giống trước đây nữa. Cảm giác cứ như một người khác vậy!...Tuy nghĩ thế nhưng Trương Vy cũng không thể nghĩ ra rằng người đó đã không còn là anh trai ban đầu của cô. Có lẽ bí mật này sẽ không bao giờ được tiết lộ.

Cuối hành lang có một căn phòng trên cửa còn có cái bảng ghi tên Trương Đình viết bằng tay giống với nét của Trương Vy.

Căn phòng này đã lâu lắm Trương Đình không vào, nhưng mọi thứ vẫn ngăn nắp và sạch sẽ dường như có người luôn dọn dẹp hằng ngày. Hắn chẳng do dự mà thả người nằm xuống giường, nhìn kệ sách mà chẳng có mấy cuốn thay vào đó lại toàn mô hình robot lúc nhỏ nguyên chủ sưu tầm từ bãi rác.

Vì có niềm đam mê lớn với cơ giáp sau khi vừa tốt nghiệp xong người này không thi đại học mà trực tiếp mở cửa hàng nhưng đam mê mà không có năng lực thì ước mơ mãi cũng chỉ là điều viển vông.

Không biết do cảm giác thoải mái hay mệt mỏi mà hắn ngủ đi lúc nào không hay, cửa cũng chẳng khoá.

Một lúc sau đó mẹ và em gái hắn đã đi vào, cả hai thì thầm to nhỏ sợ làm Trương Đình thức giấc.

"Hình như anh ấy ngủ rồi mẹ!" Trương Vy lấy tay che cả miệng sợ âm truyền đi xa.

"Thôi để nó nghỉ đi, chắc nó mệt rồi."

Trương Vy nhìn một lát liền chạy theo mẹ xuống gác, trước khi đi cô còn khẽ đóng cửa lại.

...

Trường Tam Sơn được thiết kế vô cùng đặc biệt, chỉ có một lối vào ai muốn vào trường cần phải quét nhận dạng, hoặc do đích thân phó hiệu trưởng hoặc hiệu trưởng mời vào. Nếu cố chống đối thì có hàng ngàn súng laze tấn công ngay lập tức, bên trong với bên ngoài như hai thế giới khác nhau. Xây dựng theo dạng tháp, độ cao thì đều tỉ lệ thuận với thực lực.

Nguyên nhân xây trường học theo hình tháp cho nên mỗi năm chỉ tuyển giới hạn học viên, cho dù là trường mới nhưng điều kiện cũng cô cùng gay gắt.

Vũ Nguyệt hiện đang ở top 1200, sau khi nhận được chip kĩ năng từ Trương Đình sáng nay liền thách đấu top 1100.

Trận đấu được tổ chức ở một toà tháp riêng, diễn ra trên sân ngọc thạch mài thẳng mịn có độ lớn bằng 1/3 cái sân bóng được bao phủ trong cái nhà kính. Ở đây có các giáo viên mạnh nhất của trường trấn thủ, ngoài ra khi thi đấu còn có một lớp năng lượng sẽ được tự động kích hoạt bảo vệ người xem.

Đối thủ của Vũ Nguyệt là sinh viên năm 2, tóc một nhúm, thân người gầy gò như người mắc bệnh, hắn sở hữu cơ giáp bò sát có thuộc tính giống thằn lằn, tốc độ di chuyển cao làm cho cô ấy đang gặp tình huống khó khăn.

"Em gái nếu chịu làm bạn gái anh thì anh đây nhẹ tay một chút!"

Anh mắt đê tiện của tên này không hề quan sát trận đấu, chỉ nhìn chằm chằm thân hình nóng bỏng của Vũ Nguyệt.

Đồng phục ở trường được thiết kế theo kiểu giáp nhẹ bó sát có hai màu chủ đạo trắng và xanh lam cùng với các đường kẻ đen nổi lên theo đường cong cơ thể. Càng nhìn càng đã con mắt.

Đê tiện!

Vũ nguyệt khinh thường nhìn đối thủ, một kẻ như vậy không xứng nhận được sự tôn trọng của cô ấy.

Vừa vào trận Vũ Nguyệt liền dùng chiêu lớn.

Chip kĩ năng mà ông chủ cửa hàng đưa cho có ba kĩ năng: xung kích, khiên năng lượng, băng hoá vừa hay có thể khắc chế con thằn lằn của tên kia.

"Băng hoá."

Từ cơ giáp của cô ấy toả một hơi lạnh đóng băng khu vực đang đứng khiến con thằn lằn đang di chuyển tốc độc cao liền trượt không phanh, tí nữa thì bay ra khỏi sàn đấu.

Lúc này tên kia mới hoảng hồn điều chỉnh trạng thái ra lệnh cho cơ giáp.

"Sử dụng đuôi nghiền nát nó."

Khi áp lực từ đuôi của thằn lằn vừa chuẩn bị va chạm thì lớp năng lượng xanh hình thoi xuất hiện khiến nó bị bật ra. Cơ giáp gấu của Vũ Nguyệt không hề bị tổn thương một chút nào.

Chớp lấy thời cơ Vũ Nguyệt liền sử dụng thêm xung kích khiến cơ giáp thằn lằn lúc ở trên không vì bệ tì liền bị trấn bay khỏi sân.

Trường từ khi nào có người lợi hại như vậy?

Hầu hết tất cả giáo viên và học viên có mặt xem trận đấu đều có chung suy nghĩ như vậy.

Giáo viện giám sát cũng không ý kiến gì với vấn đề này liền thổi còi kết thúc trận đấu, rồi dùng nội lực thông báo toàn cho toàn trường rằng người khiêu chiến Vũ Nguyệt giành chiến thắng. Giọng nói vang toàn trường dù ở xa cũng có thể nghe thấy.

Trận đấu này cũng có rất nhiều người đang xem, sau màn thể hiện một dàn kĩ năng nối tiếp nhau vừa rồi trên khán đài bắt đầu rì rầm, thảo luận sôi nổi.

"Kia có phải Vũ Nguyệt lớp D3 không?"

"Đúng rồi, nghe nói cơ giáp của cô ta là gấu vận chuyển mà. Loại cơ giáp tầm thường đó bình thường làm gì có nhiều kỹ năng như vậy?"

"Cậu có nhầm không vậy? Đấy mà là cơ giáp vận chuyển á?"

Một bạn nữ có mái tóc đen cắt kiểu hime, tay chống cằm ỉu xìu lên tiếng xác nhận.

"Không sai đâu, bạn ấy cùng lớp với mình mà nhưng không biết tại sao cơ giáp của cậu ấy nhiều kĩ năng như vậy."

"Cái gì? Vậy cậu có biết cô ấy hay lui tới cửa hàng nào không?"

Bạn cùng lớp của Vũ Nguyệt tên là Khinh Yên cũng mơ hồ không rõ, mới sau một đêm bạn thân của mình bỗng từ vịt hóa thành phượng hòa làm cô ấy không vui chút nào.

Xì! Mang tiếng bạn thân mà không nói gì cho người ta, nghĩ mà ghét!...Khinh Yên phồng má giận dỗi đáp lại.

"Mình cũng không rõ... Hình như..."

"Hể...các cậu làm gì vậy?"

Cả đám mắt sáng rực háo hức túm tụm lại vây quanh Khinh Yên đang ngồi.

Khinh Yên cười trừ nói tiếp.

"Hình như ở gần nhà Vũ Nguyệt có cửa hàng cơ giáp đấy, các cậu hỏi cậu ấy cho chi tiết."

Tôi có biết gì đâu mà hỏi!

Một tên đeo kính thanh minh.

"Nhưng mà cậu ta ít nói chuyện lắm, mấy lần bắt chuyện toàn bị ngó lơ."

Là bạn thân của Vũ Nguyệt cô ấy cũng thừa hiểu lý do tại sao, bụng thầm nghĩ: Một đám con trai thối suốt ngày tán tỉnh cậu ấy, bị bơ là phải.

Tâm thì ghét nhưng mặt lại cười tươi như hoa giống như thiên sứ đáp.

"Vậy để mình hỏi hộ cho có gì mình báo lại sau nha."

"Ôi thiên thần!"

Ọe!

Nghe được thứ sến sủa này, cô ấy không cười nổi mặt hiện sự khinh bỉ rời đi nhanh chóng.

Vừa nhìn thấy Vũ Nguyệt ra khỏi sân Khinh Yên liền nhào đến ôm lấy, mũi ngửi khắp người như cún con.

Vũ Nguyệt từ một cô gái mặt lạnh như băng này mặt đỏ bừng.

"A... biến.. thái này tránh ra! Tránh ra!"

Càng bị đẩy ra thì Khinh Vũ càng bám chặt hơn.

"Hê hê, Vũ Nguyệt của chúng ta đáng yêu quá đi."

Mặt Khinh Yên lúc này không còn tí liêm sỉ nào luôn.

Ai nhìn thấy cảnh này cũng hóng hớt, đặc biệt là đám con trai, nhìn không chớp mắt.

Cảm thấy Vũ Nguyệt sắp khóc tới nơi rồi nên cô ấy mới buông ra.

"Khụ khụ, không trêu bà nữa chúng ta đi ăn đi. Tiện thể phải thành thật mà khai báo đi!"

Cô nàng liếc mắt nhìn Vũ Nguyệt đang giận dỗi.

"Không nói."

Đã quá quen xử lý với những trường hợp này, Khinh Yên hất tóc tỏ ra quyết rũ nhếch mép nói.

"Nay mình bao."

Vũ Nguyệt quay ngoắt lại mắt đầy sao sáng.

"Thật hả?"

"Ừa, ai bảo nãy không đói ấy nhỉ!"  

Nhìn cái cách con bạn thân lật mặt nhanh như thay người yêu, khiến cô cảm thấy như bản thân bị lừa.

"Chúng ta là bạn thân mà phải không? Đúng không, đúng...không?"

Miệng hỏi vậy nhưng tay thì kéo Khinh Yên đi như món hàng, hướng thẳng tới căng tin của trường.

Ngồi vào bàn ăn Khinh Yên mới bắt đầu hỏi.

"Này, sao cơ giáp của bà sao nhiều kỹ năng thế?"

Vũ Nguyệt miệng vừa ăn vừa nhồm nhoàm nói.

"Mình...mình gặp được cao thủ á...ực khụ khụ."

Thật sự không muốn nhận con bạn thân này chút nào!

"Trời ạ, nước của bà đây, ăn như đi ăn cướp vậy"

Sau khi uống hết cốc nước, Khinh Yên mới hỏi tiếp.

"Cao thủ nào?"

"Cửa hàng gần nhà mình đấy."

Khinh Yên ngạc nhiên hỏi tiếp.

"Chẳng phải chỗ đó là cửa hàng lừa đảo sao? Mình còn tưởng dẹp tiệm rồi chứ?"

"Suỵt, đừng nói bậy!" Vũ Nguyệt vội lấy tay chặn miệng đứa bạn thân.

Nhìn xung quanh không thấy ai mới bắt đầu nói tiếp.

"Ông chủ cửa hàng là cao thủ ngầm đấy, cơ giáp của mình có nhiều kỹ năng là do người đó thuận tay đưa cho chip kỹ năng."

"Thế hắn có yêu cầu gì không?"

"Hắn chỉ bảo tớ cố gắng đạt thứ hạng trong đợt sát hạch tuần sau thôi."

Nghe vậy Khinh Yên không khỏi có chút nghi hoặc.

"Vậy bà đoán được hắn ta có ý gì không?"

"Không biết." Vũ Nguyệt thản nhiên tiếp tục ăn.

Khinh Yên đột nhiên trợn mắt, tay ấn mạnh xuống vào vai Vũ Nguyệt, mặt dí sát tra khảo.

"Không lẽ hắn ta có ý đồ với cơ thể của cậu?"

Vũ Nguyệt mặt đỏ bừng, lập tức đáp lại.

"Dở hơi à, làm gì có chuyện đó."

"Chẳng phải thế thì sao? Mặt xinh, mông có ngực có, eo lại thon ai mà chẳng thích."

Khinh Yên tay xoa cằm nhìn từ trên xuống dưới đánh giá.

"Cậu đấy tập trung vào luyện tập đi, suốt ngày nghĩ linh tinh không à."

Nghĩ tới cảnh sợ bạn thân bị lừa, Khinh Yên quyết không để yên chuyện này liền õng ẹo nói.

"Thôi không giận nữa mà, vậy hôm nào cậu dẫn mình tới đó bảo dưỡng cơ giáp xem sao."

Vũ Nguyệt nghĩ một hồi thì gật đầu đồng ý.

"Được vậy mai đi luôn!"

Bình luận (17)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

17 Bình luận

PHÓ THỚT
TRANS
Hừm hừm! Nghe Vũ Nguyệt có vẻ nóng bỏng đấy! Hóng hình minh hoạ!
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Cũng muốn có ảnh minh hoạ mà vẽ theo yêu cầu hơi tốn 🥲
Xem thêm
PHÓ THỚT
TRANS
@Ahana: Hay tác tự tập vẽ xem :)))
Xem thêm
:]]] truyện nhanh thật ấy
Xem thêm
PHÓ THỚT
TRANS
Chap 3 đã được sửa!
Bican von Greyrat
Xem thêm
PHÓ THỚT
TRANS
Bình luận đã bị xóa bởi Ahana
PHÓ THỚT
TRANS
Bình luận đã bị xóa bởi Ahana
PHÓ THỚT
TRANS
Bình luận đã bị xóa bởi Ahana
Xem thêm 6 trả lời
Bác không nên để nhiều đoạn một câu một dòng mà hãy ghép nó vào làm hai hoặc ba câu trong một đoạn đi bác.
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Ok bác
Xem thêm