Trong khi dạo quanh thị trường cho đỡ chán, tôi nhận ra giá cả hàng hóa ở thế giới này rất rẻ.
Rẻ đến mức chỉ cần 100 Gold là đủ sống cả tháng.
Giá cả tương tự Nhật Bản trước chiến tranh vậy, nhất là đồ ăn, cực kỳ rẻ. Tạm thời tôi không phải lo về tiền sinh hoạt.
Nhưng kim loại thì rất đắt, cực đắt, kể cả sắt thường cũng rất đắt đỏ.
Mỏ quặng hay những khu vực khai thác kim loại hiếm đều là tổ quái vật, muốn khai thác kim loại không chỉ phải chấp nhận đương đầu với nguy hiểm, còn phải giải quyết đủ loại rắc rối lặt vặt khác.
Căn cứ nhu cầu, thường sẽ ủy thác công hội lính đánh thuê nhiệm vụ tiêu diệt quái vật, sau khi đảm bảo an toàn mới bắt đầu khai thác. Lương cao trả cho công nhân khai thác mỏ, phí ủy thác trả cho lính đánh thuê khiến giá kim loại leo thang. Số lượng quặng mỏ có hạn, phí vận chuyển hàng hóa càng khiến giá kim loại tăng cao hơn.
Đương nhiên, đất sét để chế tác đồ gốm không đắt như quặng kim loại, nhưng giá vẫn rất cao, giá cả đồ dùng sinh hoạt hàng ngày cũng cao phát khiếp. Bởi vậy, trong gia đình bình thường, từ bát đĩa trở đi, đồ đạc hầu hết làm bằng gỗ.
Khai thác khoáng sản ở bất cứ quốc gia nào cũng rất khó khăn vất vả, dòng chảy tài nguyên khoáng sản buôn bán được kiểm soát chặt chẽ bởi hiệp hội thương nhân, phân phối bình quân cho tất cả các nước. Một số quốc gia có mỏ quặng phong phú thì lại hiếm đồ ăn, giá thức ăn khá cao.[note13407]
Đối với hiệp hội thương nghiệp, chiến tranh hay đạo tặc đều là vấn đề rắc rối nghiêm trọng.
Đúng là có thể kiếm tiền từ chiến tranh, nhưng chỉ một bộ phận thương nhân có thể kiếm lời từ chiến tranh. Dưới góc nhìn của hiệp hội thương nhân, chiến tranh là việc xấu, làm suy giảm cả đối tượng mua bán, người làm việc, cản trở lưu thông hàng hóa trên diện rộng. Quý tộc lẫn thương nhân cổ vũ chiến tranh bị căm ghét.
Nhờ đó, mỗi khi chiến tranh muốn nổ ra cũng cần thời gian rất dài nghiên cứu thành lập kế hoạch, chuẩn bị lương thực tiếp tế đầy đủ, tích lũy vũ khí từng chút một.
Dù vậy, đã là chiến tranh thì làm gì có chuyện chắc thắng.
Bỏ qua mấy vụ gián điệp với phá hoại ngầm, hiện nay là thời đại hòa bình đáng mừng. Tuy là khả năng nội chiến hơi cao…
“Haiz, quả là kinh tế đình trệ. Quốc gia này không sao chứ ?”
“Ai mà biết được. Không có vấn đề về người thừa kế vương tộc thì phải ?!”
“Đoàn kỵ sĩ với đoàn pháp sư hả ? Bọn họ rất ghét nhau thì phải, càng cấp cao càng ghét nặng.”
“Hình như thế. Hy vọng Bộ Quốc Phòng không có đảo chính.”
“Hoàn toàn đồng ý. Tôi chỉ muốn sống yên ổn thôi.”
Ông chú Zeros nhàn nhã nói chuyện phiếm với mấy thương nhân, đồng thời dò hỏi tình hình trong nước.
Quyết định tương lai của chính mình cần thông tin, một chút tin tức cũng có thể liên quan đến sống hay chết. Một chút chủ quan cũng có thể là nguyên nhân dẫn đến bị cuốn vào sự kiện bất ngờ.
“Đúng rồi ! Cậu không ăn thử thịt xiên nướng của tôi à ?”
“Đây là thịt gì thế ? Hương vị đặc biệt thật ?”
“Thịt Holstein Cow hoang. Tôi cố gắng lắm mới săn được đấy.”
“À… tôi nghe nói sữa của nó là số một. Thịt sao ?”
“Cùng là bò cả mà, Death Buffalo ăn được thì Holstein Cow chắc là cũng ăn được thôi.”
Tôi thử mua một xiên thịt nướng, chậm rãi nhét vào trong miệng.
Trong nháy mắt khi răng cắn vào, nước thịt tứa ra tràn đầy trong miệng. Trái cây được hầm kỹ hương liệu làm thành nước sốt khiến vị ngon của thịt tăng lên mấy bậc.
“Đây là… nước thịt… đá quý… a a a a a a a…”
Thịt ngon đến nỗi tôi muốn biến thành nghệ sĩ để miêu tả nó.
“Cậu, cậu không sao chứ ?”
“Ngon, quá ngon, tôi không nhịn nổi mà kêu lên đấy. Bán cho tôi 50 xiên.”
“Mua quá nhiều…”
Kết quả, tôi mua 50 xiên thịt nướng, vừa ăn vừa ngâm nga bài hát, đi dạo trên đường, mua sắm nguyên liệu nấu ăn với hương liệu mới lạ.
Đột ngột, Zeros chững lại, toàn thân như chấn động, vì một cái bảng hiệu hình tẩu thuốc.
“Chẳng lẽ, chẳng lẽ, đó là cửa hàng bán thuốc lá ! Thuốc lá, có thuốc lá sao ?”
Ông chú rất thích hút thuốc, là con nghiện thâm niên.
Nhiều ngày không được hút thuốc khiến tinh thần tôi mất cả tỉnh táo, xuất hiện cả triệu chứng vật vã. Tình trạng này mà gặp được cửa hàng bán thuốc, tôi sẽ lao vào không do dự.
Thực tế, khi Zeros tỉnh táo lại thì đã đứng trong cửa hàng.
Trong cửa hàng trưng bày rất nhiều ngăn kéo, cùng vô số hộp đựng thuốc. Sở thích của tôi lại là một ngành sản xuất, có người làm ra thuốc lá bán, quá sung sướng. Xã hội hiện đại chỗ nào cũng cấm hút thuốc, dân ghiền như tôi chỉ có thể trốn trong góc phòng mà hút. Ở đây thì thoải mái tự do, phòng hút thuốc chẳng ở đâu có cả.
“Hoan nghênh quý khách ! Ngài muốn mua gì ?”
“Thuốc… có thuốc lá điếu thì tốt nhất.”
Thuốc lá cũng có nhiều chủng loại, tinh dầu, thuốc lá sợi, thuốc hút tẩu, cigar. Phổ biến nhất là thuốc lá sợi quấn giấy thành điếu, cigar hay tẩu thuốc thì thương nhân hay quý tộc ưa thích, tinh dầu thì chỉ có vương tộc hay thần quan mới ưa thích. Zeros không hề do dự chọn thuốc lá điếu.
“Ngài rất thích hút thuốc hả ? Còn là thâm niên ?”
“Ông hiểu đấy, gần đây tôi hết thuốc hút, cho nên không thể nào bình tĩnh nổi. Đây là lần đầu tiên tôi tới tòa thành này, không quen biết quán nào cả.”
“À… Tiệm chúng tôi bán rất nhiều loại, loại nào cũng ngon tuyệt. Cho dù là cùng một giống, trồng ở nơi khác sẽ cho ra hương vị khác.”
“Tôi thích vị cay nồng một chút, vị ngọt thì cho qua đi. Còn mùi thì…”
“Ừm… sản xuất từ Amailer nhé ? Ngài muốn hút thử không ?”
“Làm ơn để cho tôi thử một chút. Nhiều loại như vậy, khó chọn quá.”
52 Bình luận
*Cắn