• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel (Novel Vol 1)

Chương 21

3 Bình luận - Độ dài: 699 từ - Cập nhật:

Mặc dù đang nhắm mắt nhưng tại sao ông ấy có thể bước đi hoặc rẽ mà không đụng phải cái gì cơ chứ.

Người này không xuất hiện trong game đâu nhỉ? Chỉ có ngôi làng nghèo mới xuất hiện thôi.

...Đúng rồi, tôi vừa mới nhớ ra!

Ngôi làng nghèo này là một nơi nguy hiểm đến mức người ta nói rằng một khi đã vào thì không thể ra được, vì thế nên nữ chính đã không đến đây.

Vậy mà tôi lại đặt chân đến nơi như này… Liệu có thể sống sót trở về không. Có thể tôi sẽ bị ăn thịt.

Nhưng mà ông chú này đã bảo tôi nhanh chóng về nhà thì hơn… Chắc không sao đâu nhỉ?

Dù sao đi nữa, có một nơi kinh khủng đến mức này… Không ngờ lại tồn tại một nơi mà ta luôn nghe thấy những tiếng kêu rên rỉ.

Cơ thể tôi run rẩy. Ở đây có hàng vạn người đó. Vậy mà, họ lại chết mà ngay cả ánh trăng cũng không biết. (*Ý là điều kiện sống thiếu thốn, đến ánh sáng mặt trăng cũng không có)

Có khi nào họ cũng không biết đến ánh sáng mặt trời...

Nhưng mà hình như nữ chính đã đưa ra đề xuất gì đó. Ah, không được rồi. Cái mùi hôi thối thật khủng khiếp nhỉ. Nó làm tôi không thể nghĩ được gì.

“Ở đây.”

Ông ấy nói rồi bước vào căn nhà nhỏ như sắp sập đến nơi. Trong một thoáng tôi đã do dự, nhưng rồi cũng vào theo.

Bên trong bình thường hơn tôi nghĩ. Dù nói là bình thường nhưng ngoài cái giường rách tả tơi thì có hai cái ghế và bàn gỗ, và còn một cái lò sưởi không biết có dùng được không.

“Mặc dù hơi chật chội nhưng xin mời.”

Nói xong ông ấy kéo nhẹ cái ghế cho tôi ngồi. Tất cả mọi hành động của ông ấy đều như một quý ông ga lăng.

Ông ấy ngồi ở cái ghế đối diện. Tôi cũng ngồi xuống ghế.

“Xin lỗi vì không thể mời cháu thứ gì đó như trà.”

“Không đâu, ông đừng bận tâm.”

“Thế tại sao một tiểu thư lại đến nơi nguy hiểm như này? Nhìn thì có thể thấy cháu là con nhà cao quý đúng không?”

Tôi giật mình. Tại sao nhắm mắt mà ông ấy lại biết được thân phận cao quý vậy?

Hơn nữa bây giờ tôi còn đang đội mũ trùm đầu… vào nhà mà vẫn trùm mũ thì bất lịch sự nhỉ. Tôi vội bỏ mũ ra.

...Chờ đã, trước lúc biết thân phận cao quý thì ông ấy đã biết tôi là tiểu thư rồi sao?

u23889-d0dd6f5b-584a-415f-8b79-d0f34e693693.jpg

“Mắt ông nhìn thấy được sao?”

Tôi lỡ hỏi trước khi trả lời câu hỏi của ông ấy rồi.

Hành động vừa rồi của tôi vô cùng bất lịch sự đó. Hơn nữa tôi còn chưa giới thiệu bản thân.

Ông ấy dịu dàng mỉm cười.

“Ta không nhìn thấy.”

“Eh, vậy thì, tại sao…”

“Dù không thấy nhưng vẫn có thể cảm nhận được. Hồi năm tuổi ta chỉ bị mất mỗi mắt thôi, những giác quan khác vẫn còn.”

Cho dù thế, lượng thông tin có được từ tầm hiểu biết nhiều đến mức không phải là bình thường nữa.

Chắc chắn ông ấy không thể biết được mình là tiểu thư thân phận cao quý bằng mũi và tai...

“Dù tầm nhìn có tối tăm, ta vẫn cảm nhận được bầu không khí. Hơi thở, tiếng bước đi và số bước chân, tiếng quần áo lay động, mùi hương, tất cả đều khác với những người ở đây.”

Ông ấy trả lời như thể đọc được nội tâm tôi vậy.

“Từ khi sinh ra ông đã không nhìn được sao?”

Tôi vừa nói xong thì ông ấy nhăn mặt.

“Không, hồi khoảng hai mươi tuổi ta bị lấy đi đôi mắt.”

Bị lấy đi đôi mắt…? Nghĩa là sao…?

“Ta đã từng làm việc trong cung điện.”

Nói xong ông ấy mỉm cười hiền hòa, nhưng vẻ mặt lại có chút buồn bã.

Ghi chú

[Lên trên]
*Ý là điều kiện sống thiếu thốn, đến ánh sáng mặt trăng cũng không có
*Ý là điều kiện sống thiếu thốn, đến ánh sáng mặt trăng cũng không có
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Thú vị
thx trans
Xem thêm
Hóng hóng hóng
Xem thêm