Đã tròn một ngày trôi qua kể từ khi chúng tôi được nghe kể về tình hình hiện tại bên trong vương quốc Reidos, Fran và Urushi vẫn đang chơi đùa với trẻ nhỏ trong làng như mọi khi.
Đặc biệt là Urushi được dịp thư giãn đáo để từ khi đến làng tới giờ. Dù là ở dạng cún con hay chó lớn, đám trẻ con trong làng cứ bâu lấy cậu ta mà nựng mãi.
Ngay cả ở dạng cún con, cậu ta vẫn có thể ngủ ững bụng, cứ như mọi bản tính hoang dã đã biến mất hết rồi vậy. Tất nhiên cậu ta sẽ bật dậy ngay khi có nguy hiểm, nhưng điều đó vẫn không khỏi ngăn được dân làng chỉ coi cậu như một con thú cưng dễ thương mà thôi.
Ngay lúc này, Fran cùng Mimi đang nằm tựa đầu lên Urushi trong dạng khổng lồ.
"Đám mây đó, giống cà ri."
"Eh? Đâu cơ?"
"Đằng kia. Giống tô cà ri với cái muỗng."
"Tớ lại thấy giống một tảng thịt lòi xương hơn."
"Ra thế."
"Gâu gâu!"
Trẻ con trong làng, tuy đã khá hơn rất nhiều nhờ có lương thực mà Fran cung cấp cho, vẫn chưa thể sớm quên được kí ức của những ngày thiếu đói. Dạ dày của ai cũng như sẵn sàng được lót dạ thêm nữa vậy.
Cách đó không xa là một đứa trẻ đang chơi cờ lật vừa la lên vừa chảy dãi "Còn nó giống miếng kebabs!" Chẳng mấy chốc, giữa bọn trẻ nổ ra một cuộc thi coi ai tìm thấy hình ảnh đồ ăn từ những áng mây nhanh nhất khi nào không hay.
"Còn cái kia giống miếng thịt!"
"Nó giống một tô súp hơn."
"Làm sao mà giống súp được?"
"Nó giống một tô súp với cái muỗng mà?"
Dần dần thì bọn trẻ cũng tụ tập lại và tựa đầu lên Urushi giống như Fran và Mimi luôn.
"Đám mây kia giống bánh kếp!"
"Ồ, đúng vậy!"
"Bánh kếp của Fran bữa trước ngon ghê luôn á."
"Phải đó."
"Tớ thì thích cà ri hơn."
"Tớ cũng thế."
Phải rồi, Fran đã cho bọn trẻ nếm thử cả cà ri và bánh kếp.
Sau khi đã chia sẻ một số khối lượng cà ri khổng lồ cho đơn vị vận chuyển chúng tôi từng đảm nhiệm, số lượng cà ri còn trong rương đa chiều đã xuống ngưỡng báo động. Không, theo tiêu chuẩn người bình thường thì vẫn còn rất nhiều, nhưng không phải với Fran và Urushi. Trong mắt cả hai, nói chúng tôi đang bị đe dọa chắc cũng không ngoa. Vậy mà Fran vẫn không hề đắng đo mà chia sẻ cà ri cho tụi nhỏ. Thế mới thấy Fran yêu quý ngôi làng này đến mức nào.
Chúng tôi còn chia sẻ cho ngôi làng này nhiều nhu yếu phẩm khác. Tuy nhiên, công việc phân phát lương thực cho các ngôi làng lân cận buộc phải bị hoãn lại. Biết ý định của Fran không phải là giúp đất nước đối địch, mà là giúp những người dân phải chịu khổ do những hành động của chúng, nhưng sự phức tạp của chiến tranh không cho phép thiện và ác được rạch ròi như vậy.
Esmeralda, vẫn đang theo cùng chúng tôi dưới dạng con chuột cát của bà, đã cảnh báo Fran rằng sau chiến tranh, hành động của em ấy có thể bị khép vào tội hỗ trợ kẻ thù. Dù thế nào đi nữa, chúng tôi cũng không được quên rằng chúng tôi đang thâm nhập vào đất nước kẻ thù trên danh nghĩa của vương quốc Kranzel.
Hơn nữa, cân nhắc đến tình trạng các ngôi làng bị chia cắt với nhau do ma thú như hiện tại, công việc vận chuyển cũng sẽ rất gian nan.
Trong lúc Fran và bạn bè của mình đang mải ngắm mây, đột nhiên khu vực cổng làng bỗng trở nên nháo nhào. Chúng tôi có thể thấy người lớn và binh sĩ trong làng đang vội vã chạy ào tới đó.
Tôi tưởng rằng vừa có thương nhân ghé qua, nhưng bầu không khí lại nghiêm trọng khác hẳn. Và không có vẻ gì là ma thú hay một băng cướp vừa xuất hiện cả......
Bảo đám trẻ ở lại xong, chúng tôi liền hướng thẳng tới cổng làng.
"G-Giúp chúng tôi với!"
"L-Làng chúng tôi......!"
Tại đó, chúng tôi thấy năm người phụ nữ lạ mặt. Ngược lại, dân làng thì biết bọn họ, dù bề ngoài bọn họ bây giờ rất tơi tả. Có lẽ họ vừa phải bạt mạng chạy đến đây từ một ngôi làng lân cận.
Tôi quyết định bảo Fran tạm thời đừng xuất hiện, rồi lắng nghe cuộc trao đổi giữa binh sĩ trong làng và những người phụ nữ từ khoảng cách xa.
Tin tức mà bọn họ mang theo rất xấu.
Họ đúng là vừa chạy trốn tới đây từ một ngôi làng gần đó, sau khi ngôi làng của họ bị tấn công bởi một đạo quân bí ẩn.
Phải, họ không bị tấn công bởi con ma thú nào cả, mà bởi một đội quân nhân loại với giáp trụ và vũ khí chỉnh tề. Tôi tưởng đó là quân đội vương quốc Kranzel, nhưng không.
Kẻ tấn công mà một đạo quân, nhưng liệu chúng có thật sự là nhân loại hay không thì chưa rõ. Bọn chúng có hình dáng như con người và cầm kiếm thật, nhưng không có điểm nào cho thấy bọn chúng có chút lý trí nào cả. Bọn chúng san phẳng ngôi làng của họ trong lúc rú lên như những con thú hoang dại.
Những người phụ nữ ấy, sau khi kịp chạy trốn cái chết trên đường tơ kẽ tóc, đã xuyên qua nhiều cánh rừng đầy rẫy ma thú để lặn lội tới đây.
Người lớn trong làng sau khi nghe được đầu đuôi mọi chuyện bắt đầu chạy ngược xuôi đầy vội vã.
Giao lại cho Quint một lọ potion trị thương xong, chúng tôi liền quay trở về với bọn trẻ để trấn an chúng.
Dù vậy, sau khi được chúng tôi bảo hãy về lại nhà của mình, bọn trẻ vẫn không khỏi trở nên lo lắng.
"Fran, chuyện gì đã xảy ra thế?"
"Tớ vẫn chưa biết."
"Có phải là ma thú tấn công không?"
"Có thể, nhưng đừng lo."
"Làm sao mà bọn tớ không lo được chứ?"
"Vì tớ sẽ bảo vệ mọi người."
Vừa nói thế, gương mặt của Fran vừa gượng ra một nụ cười. Tất nhiên, đó không phải là nụ cười tự nhiên của em ấy.
Đó là một nụ cười hết sức tệ, khiến người ta không biết Fran đang cười hay là cơ mặt của con bé đang co giật. Ngay cả thế, bọn trẻ bất ngờ bị nụ cười ấy lay động.
Có lẽ bọn trẻ hiểu rằng Fran vì đang cố gắng trấn an chúng mà phải gượng ép chính bản thân mình. Và điều đó đã giúp Fran nhận được sự cảm thông của chúng.
"Gâu gâu!"
"Và Urushi cũng ở đây nữa, nên không sao."
"Phải đó, Fran rất mạnh mà."
"Đúng thế. Và mạo hiểm giả mạnh ngang ngửa với các Xích Hiệp Sĩ, đúng không?"
"Nếu là thế thì chúng ta sẽ không sao đâu!"
Vừa được cỗ vũ như vậy, Fran và Urushi vừa hướng đến nơi của Quint và những người khác dưới những tràn vẫy tay của bọn trẻ.
7 Bình luận
Sắp hết arc này rồi vào rush ủng hộ trans tiếp, nhịn gần 1 năm rồi