Vol.02 Dù bị Chuunibyou nhưng em vẫn muốn trở thành người đồng đội tuyệt vời!
Chương giao đoạn
0 Bình luận - Độ dài: 11,957 từ - Cập nhật:
Thủ Đô Solteria – Hội Đồng Đại Lục.
Ngày 10, tháng 10, năm 3077.
“Kính thưa quý đại biểu,
Hôm nay, chúng ta có mặt tại Hội Đồng Đại Lục để đánh dấu mốc 12 năm sau ngày kết thúc không kích thảm kịch tại Fujuka, và để cùng nhau hướng đến công lý cho những người đã ngã xuống trong cuộc xung đột ấy.
Đặc biệt, chúng ta vinh dự có sự hiện diện của các đại biểu đến từ những cường quốc chủ chốt trên Đại Lục, bao gồm Công Quốc Solteria, Huyền Vũ Shinkai, Thánh Địa Grenat, và Long Quốc. Bên cạnh đó, đại diện từ Sa Quốc, thành viên thuộc Ủy ban Kiểm sát, đã được mời tham gia với vai trò giám sát, đảm bảo tính minh bạch và công bằng của hội nghị.
Ngoài ra, chúng tôi xin chào mừng hai vị đại biểu đặc biệt từ Nhật Quốc và Lôi Quốc, hai quốc gia đã chịu nhiều tổn thất và hy sinh lớn trong chiến tranh. Sự tham gia của họ thể hiện rõ ràng nguyện vọng của chúng ta trong việc xây dựng lại hòa bình, đồng thời vinh danh sự hi sinh mà họ đã phải gánh chịu trong quá khứ.
Hôm nay, chúng ta không chỉ nhìn lại những đau thương đã qua, mà còn chung tay bảo đảm rằng, không một thảm kịch nào như thế sẽ tái diễn trên Đại Lục. Cam kết về hòa bình và công lý không chỉ là lời hứa, mà là trách nhiệm của từng người có mặt nơi đây. Xin chân thành cảm ơn.”
Tiếng nói trầm hùng của vị thẩm phán vang vọng từ trên cao, âm thanh rền vang khắp căn phòng rộng lớn, tạo nên không khí trang nghiêm và căng thẳng. Dưới ánh sáng từ những ngọn đèn treo, từng hàng ghế đại biểu được xếp ngay ngắn, mỗi chiếc ghế đại diện cho một quốc gia quyền lực tham dự phiên toà lịch sử này.
Căn phòng hội nghị rộng lớn phủ màu trang trọng và uy nghi, một sự pha trộn giữa kiến trúc cổ điển và phong cách hiện đại của Hội Đồng Đại Lục. Dãy bàn dài hình chữ U với các ghế ngồi được bố trí đối diện nhau, ngăn cách bằng lối đi chính giữa. Trên mỗi bàn là tấm biển nhỏ, khắc tên từng quốc gia bằng cả ngôn ngữ địa phương và ngôn ngữ chung của Đại Lục. Không khí căng thẳng bao trùm khi từng đại biểu an vị, ánh mắt nghiêm nghị và căng thẳng dõi về phía bục cao, nơi thẩm phán chủ tọa đang chuẩn bị bắt đầu buổi xét xử.
Ở trung tâm là một bục cao hình bán nguyệt, nơi các thẩm phán đứng trên bậc để phát biểu, giám sát buổi phán quyết. Sau lưng họ là quốc kỳ của từng cường quốc, được sắp xếp theo thứ tự đầy trang trọng, như một lời nhắc nhở về vị thế và quyền lực của từng quốc gia trên bàn đàm phán.
Hàng chục chiếc micro và thiết bị ghi âm trải dài trên bàn, sẵn sàng ghi lại mọi lời nói, từng tuyên bố, từng lập luận và cáo buộc.
Phía bên phải của bàn chữ U là các phóng viên và các nhà quan sát quốc tế, ghi chép không ngừng, ánh đèn máy quay chớp tắt khi bắt được khoảnh khắc biểu cảm trên gương mặt các đại biểu. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt trao đổi đều trở nên sắc bén, như những mũi tên ngầm thăm dò lập trường đối phương.
“Trước tiên, tôi xin phép mời ngài đại biểu Gultero Katsuya. Bao nhiêu năm dài theo đuổi chiến tranh, ngài đã không ít lần cáo buộc những hành vi tấn công mang tính hủy diệt của Grenat nhắm vào Huyền Vũ Shinkai. Vụ việc Fujuka và khủng hoảng eo biển Thần vẫn còn đó như một bài học cho chúng ta. Vậy ngài có lời phát biểu nào trước khi chúng ta tiến vào họp bàn công cuộc lập lại hòa bình?”
Ở phía bên ngoài hội đồng, Vanh chạy đến bên một người nghị sĩ áo trắng đang đứng sẵn ở cửa. Cả hai trao cho nhau một cái bắt tay nhanh chóng, và sau một vài câu hỏi thăm xã giao vội vàng, không ai trong họ muốn lãng phí thời gian. Tình hình hiện tại đòi hỏi sự tập trung tuyệt đối, và họ hiểu rõ điều đó.
Gultero đứng dậy, chỉnh lại bộ quân phục, đôi tay nắm chặt lại trước bục phát biểu. Những ánh mắt từ khắp các đại diện của các quốc gia trong hội trường đều đổ dồn vào ông.
“Thưa quý vị.
Bao nhiêu năm qua, chúng tôi đã không ít lần phải đối mặt với những cuộc tấn công vô lý và tàn khốc từ Thánh Địa Grenat. Và tôi sẽ tiếp tục không ngừng nghỉ để đưa những tội ác chiến tranh mà Grenat đã gây ra cho toàn cõi lãnh thổ Shinkai, cho từng người dân của tôi ra ngoài ánh sáng. Vậy nên, trước khi chúng ta bắt đầu thảo luận về công cuộc lập lại hòa bình, tôi xin nhắc lại rằng hòa bình chỉ có thể được xây dựng trên nền tảng công lý. Và công lý là phải có trách nhiệm đối với những tội ác đã gây ra. Tôi hy vọng rằng những gì đã xảy ra không chỉ là những bài học của quá khứ, mà là những bước đi đầu tiên để chúng ta có thể thật sự xây dựng một Đại Lục hòa bình…”
Vanh cầm chặt tập hồ sơ, ánh mắt anh căng thẳng không rời khỏi người nghị sĩ áo trắng trước mặt. Cảm giác lo âu dâng lên trong lòng anh.
“Đây là toàn bộ tài liệu?”
Nghị sĩ áo trắng khẽ gật đầu
“Đây chính là chìa khóa, thưa ngài Ma Nhãn Thần Giới. Chúng tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng. Tóm lại, Grenat đang âm mưu thao túng Nhật Quốc để họ rút khỏi Hội Đồng, nhằm làm suy yếu ảnh hưởng của Shinkai và các quốc gia khác. Nhưng không chỉ có thế… Họ cũng đang phát triển chương trình DNNT.”
Vanh im lặng, đôi mắt anh chớp nhẹ, cố gắng tiếp nhận hết thông tin trong phút chốc. Lời của nghị sĩ như một cú sốc, nhắc anh nhớ lại những điều mà bấy lâu nay anh chỉ nghe qua lời đồn.
Mọi thứ đang trở nên nguy hiểm hơn rất nhiều.
“Chúng ta có bằng chứng cụ thể về chương trình DNNT không?”
“Có, và đó là điều ngài cần phải xem qua.” Nghị sĩ áo trắng mở một ngăn trong chiếc cặp, lôi ra một tập tài liệu dày đặc những bản sao từ các báo cáo mật. “Chúng tôi đã có được một số tài liệu từ nguồn tin nội bộ trong Grenat. Nếu mọi chuyện không nhanh chóng được ngăn chặn, hậu quả sẽ không thể lường trước.”
Vanh lướt nhanh qua những trang tài liệu, mặt anh trở nên cứng đờ. Những gì anh đang cầm trong tay có thể thay đổi cả cục diện Đại Lục.
“Xin lỗi đã cắt ngang, thưa ngài Bộ Trưởng. Nhưng Grenat cũng có rất nhiều những cáo buộc ngược lại Huyền Quốc Shinkai, và nếu như không có những hành động mang tính khiêu khích như vậy, xung đột khó có thể xảy ra.”
Ngài Thiếu Tướng đứng lên ngay khi Gultero sắp sửa đưa ra những lời cuối cùng. Có lẽ ngay đến chính ông cũng không còn giữ được bình tĩnh.
Ông quay về phía Gultero, ánh mắt sắc bén, dường như thách thức ông đáp trả.
Tiếng thì thầm lan ra khắp phòng, khi các đại biểu từ các quốc gia bắt đầu trao đổi ánh mắt lo lắng. Sự căng thẳng bao trùm lên không gian, và ngay cả Gultero, người vốn điềm tĩnh, cũng thoáng hiện vẻ ngạc nhiên và khó chịu.
Thiếu Tướng tiếp tục, giọng nói của ông như gõ mạnh vào từng ngóc ngách của căn phòng.
“Không ai có thể phủ nhận rằng Grenat đã chịu tổn thất nặng nề, cả về con người lẫn đất đai, khi phải liên tục đối phó với những cuộc tấn công nhằm vào lãnh thổ của chúng tôi. Cái gọi là hành động bảo vệ từ Shinkai chẳng qua là sự xâm phạm trắng trợn. Các ngài không thể mong rằng chúng tôi sẽ mãi chịu đựng những hành vi thiếu công bằng và không kiềm chế của các người.”
Gultero giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt của ông trở nên sắc lạnh. Ông nhấn mạnh từng lời, đáp trả lại:
“Thưa Thiếu Tướng, những hành động của Shinkai chỉ là để bảo vệ lãnh thổ và người dân chúng tôi khỏi mối đe dọa đến từ chính các ngài. Chúng ta đã mất quá nhiều sinh mạng và đã đến lúc phải có trách nhiệm cho những gì xảy ra.”
“Trật tự!”
Người phán quyết gõ chiếc búa xuống bàn.
“Xin ngài Gultero hãy hoàn thành bản cáo trạng của mình”
“Cảm ơn ngài thẩm phán. Xin hãy giữ tôn trọng, ngài Thiếu Tướng. Những lời cáo buộc của chúng tôi không phải là không có bằng chứng. Các người đã xâm phạm đến lãnh thổ của Shinkai, theo đuổi cái thứ gọi là GT-06 của các người. Đó chắc chắn là một mục tiêu quân sự trọng yếu mà Grenat muốn hướng đến nhằm làm suy yếu sức mạnh của Shinkai...”
Căn phòng im lặng căng thẳng, không khí như đặc quánh lại khi vị Thiếu Tướng Grenat đứng lên, không che giấu nổi sự giận dữ và bất bình.
“Bằng chứng” ông yêu cầu, giọng ông rắn rỏi và kiên quyết. “Chúng tôi yêu cầu những bằng chứng cụ thể cho những lời cáo buộc vô căn cứ này.”
Gultero nhíu mày nhưng vẫn giữ bình tĩnh, chuẩn bị đáp lời, thì vị Thiếu Tướng tiếp tục, không để ai ngắt lời: “GT-06 thực chất chỉ là một mục tiêu mang tính biểu tượng, phục vụ ngoại giao, và hoàn toàn không nhắm đến gây ra bất kỳ thương vong nào cho con người…”
“Xin lỗi, nhưng mục tiêu giờ đây còn được phân loại thành ‘không thương vong’ và ‘có thương vong’ ư? Đấy là sự bảo vệ mà các ngài luôn nói sao?”
“Ngài Bộ Trưởng, tôi hiểu sự băn khoăn của ngài” ông nhấn mạnh, “nhưng hãy để tôi giải thích hết trước khi đưa ra kết luận vội vã. Có vẻ như ở đây có sự hiểu lầm nghiêm trọng về mục tiêu GT-06 và những gì chúng tôi thực sự đang làm. Thực tế, không hề có bất cứ mục tiêu nào gọi là GT-06 trong các tài liệu chính thức của chúng tôi.”
“Nhưng thưa ngài, ngài vừa mới khẳng định rằng đó là một mục tiêu ngoại giao. Nếu nó không tồn tại, vậy tại sao lại nhắc đến nó như một lý do biện minh?”
Một khoảnh khắc im lặng bao trùm hội nghị. Thiếu Tướng Grenat thoáng do dự, nhưng ông vẫn giữ giọng điệu cứng rắn:
“Chúng tôi chỉ đang bảo vệ lãnh thổ và quyền lợi quốc gia, không tấn công dân thường. Những suy diễn về GT-06 hoàn toàn là những nỗ lực nhằm bóp méo sự thật, và Grenat không thể để yên những cáo buộc này mà không có bằng chứng xác đáng.”
“Đối với nhân chứng về GT-06, hội đồng xin được mời tiến sĩ Enma tiến lên làm chứng. Thưa tiến sĩ Enma, ngài có muốn phát biểu không?”
Enma bước lên trên bục với một quyển sổ ghi chép trên tay. Ông ngước nhìn xuống dưới, nơi mà Bộ trưởng đang ngồi. Họ truyền cho nhau một cái gật đầu.
“Cảm ơn ngài thẩm phán. Đầu tiên, tôi xin được đưa ra những bằng chứng cáo buộc về những vấn đề mâu thuẫn xuất phát từ khu vực được gọi là GT-06 của Grenat. Đây thức chất là toàn bộ vùng viễn Tây của Shinkai, bao gồm tỉnh Fujuka làm trung tâm.”
Ánh đèn trong phòng mờ đi, và hình ảnh đầu tiên xuất hiện trên màn hình là bức ảnh vệ tinh chụp lại toàn cảnh khu vực GT-06. Những vết tích của các hố bom rải rác trên nền đất, loang lổ như vết sẹo còn mới. Khung cảnh khu vực gần tỉnh Fujuka hiện lên rõ nét, với từng tòa nhà và các vùng đất xung quanh bị phá hủy nghiêm trọng.
“Đây là khu vực GT-06 tại Shinkai. Các vị có thể thấy rõ sự hiện diện của hàng chục căn cứ quân sự tạm thời của Grenat, rải rác dọc theo biên giới Shinkai. Hình ảnh này được chụp từ vệ tinh trong khoảng thời gian ngay sau cuộc không kích Fujuka, và đây là hình ảnh 12 năm sau đó, tức là thời điểm hiện tại.”
Tiếp theo, bức hình hiện lên cho thấy các hàng xe tải quân sự xếp dài, mỗi xe chở đầy vũ khí và đạn dược. Đoàn xe kéo dài hàng cây số dọc theo biên giới, báo hiệu sự chuẩn bị kỹ lưỡng cho các cuộc tấn công tiềm ẩn. Enma chỉ tay vào màn hình, giọng ông trở nên gay gắt:
“Các vị có thể thấy đây không phải là ‘mục tiêu biểu tượng’ như họ đã nói. Đoàn xe quân sự Grenat đang vận chuyển vũ khí sát biên giới – điều này là một động thái rõ ràng, có hệ thống, và đã diễn ra suốt nhiều năm qua.”
Một vài đại biểu thì thầm với nhau, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất bình. Hình ảnh cuối cùng hiện lên trên màn hình là một bức ảnh chụp từ xa các cơ sở quân sự. Từng tòa nhà đồ sộ và những cơ sở vũ khí hiện đại của Grenat nổi bật trong ánh sáng lạnh lẽo của buổi chiều tà, tạo nên cảm giác rùng rợn và đe dọa.
“Vậy xin hỏi, nếu GT-06 chỉ là ‘mục tiêu ngoại giao’, tại sao lại có sự hiện diện quân sự dày đặc đến thế?”
“Thưa ngài Tiến sĩ và cả Hội Đồng, chúng tôi có lý do chính đáng cho sự hiện diện quân sự tại khu vực Fujuka. Chúng tôi không phủ nhận những hình ảnh vệ tinh mà ngài Enma đã đưa ra, nhưng xin hãy nhìn vào ngữ cảnh sâu xa hơn.”
Ngài Thiếu Tướng dừng lại một nhịp, ánh mắt hướng về phía các đại biểu đang chăm chú lắng nghe. “Chúng ta đang nói về một vùng đất đã từng là tâm điểm của những cuộc xung đột khốc liệt, nơi mà ngày 10 tháng 10 năm 3065 – tức 12 năm trước – đã ghi dấu bằng sự kiện không kích thảm khốc. Chính vì vậy, sự hiện diện quân sự tại Fujuka là để bảo đảm an ninh và hỗ trợ tái thiết, như một phần trong cam kết của chúng tôi nhằm hàn gắn những mất mát sâu sắc mà người dân nơi đây đã phải chịu đựng.
Fujuka đã mất đi rất nhiều. Khu vực này không chỉ cần được bảo vệ mà còn cần được khôi phục, và đó là lý do chúng tôi duy trì lực lượng tại đây. Những đoàn xe quân sự mà ngài Tiến sĩ đề cập thực chất là đang vận chuyển thiết bị và nhân lực cần thiết để xây dựng lại hạ tầng, từ đường xá, cầu cống, đến các công trình công cộng. Chúng tôi không đến để chiếm giữ hay đe dọa, mà để mang lại cơ hội cho sự tái sinh.
Chúng tôi thấu hiểu nỗi đau và lo ngại của phía Shinkai, nhưng cần có sự phân biệt giữa bảo vệ và xâm lấn. Fujuka là một minh chứng cho quyết tâm của chúng tôi trong việc xây dựng lại hòa bình sau cuộc chiến, và sự hiện diện quân sự chỉ nhằm mục đích đó…”
“Phản đối! Tôi phản đối lời biện minh của ngài Thiếu Tướng! Nếu thật sự là viện trợ nhân đạo, thì hoàn toàn không cần thiết phải triển khai lực lượng vũ trang dày đặc như vậy! Hành động của các ngài chẳng khác nào khiêu khích!”
“Thưa ngài Bộ Trưởng, đó chỉ là một sự hiểu lầm đáng tiếc. Xin hãy hiểu rằng, sau sự kiện không kích và sự hỗn loạn ở Fujuka, chúng tôi không thể loại trừ nguy cơ từ các thành phần nổi loạn có thể lợi dụng tình hình bất ổn để gây thêm bất an. Chính vì vậy, chúng tôi đã duy trì một lực lượng vũ trang vừa đủ để đảm bảo trật tự, hoàn toàn nhằm mục đích bảo vệ an toàn cho dân thường.”
Lực lượng này không phải là để tấn công hay kiểm soát, mà chỉ để hỗ trợ việc tái thiết, phòng ngừa bất kỳ hành động phá hoại nào. Chúng tôi không mong muốn xảy ra thêm xung đột, mà chỉ muốn ổn định khu vực đã chịu quá nhiều đau thương.”
Những tiếng xì xào bắt đầu nổi lên giữa các đại biểu, không khí càng thêm căng thẳng. Bộ Trưởng Shinkai vẫn chưa nguôi giận, mắt ông ánh lên vẻ nghi ngờ. “Vậy hãy cho chúng tôi thấy sự minh bạch. Nếu thật sự các ngài ở đó để viện trợ, tại sao chúng tôi lại nhận được những báo cáo về hành vi tấn công và bắt giữ dân thường?”
“Thưa ngài, tôi sẽ cung cấp mọi tài liệu cần thiết để chứng minh rằng những hành động của chúng tôi là vì hòa bình. Nhưng xin đừng vội đánh giá một cách phiến diện. Chúng tôi có mặt tại Fujuka là để hàn gắn, không phải chia rẽ.”
Thẩm phán gật đầu, ánh mắt ông quét qua từng vị đại biểu trước mặt, giọng ông trầm và nghiêm nghị:
“Các bên còn bằng chứng nào để củng cố cho những lập luận vừa rồi không?”
Bộ trưởng của Shinkai đứng lên đầu tiên, khẽ nghiêng người kính cẩn trước thẩm phán.
“Thưa ngài thẩm phán, chúng tôi e rằng những tài liệu bổ sung và các nhân chứng cần thiết vẫn đang trong quá trình hoàn thiện và sẽ được trình bày đầy đủ hơn trong phiên xét xử tiếp theo.”
Một vài đại biểu khẽ xôn xao, ánh mắt đổ dồn về phía bên kia. Đại diện Grenat cũng đứng dậy, vẻ mặt thận trọng nhưng vẫn giữ nét tự tin.
“Chúng tôi cũng cần thêm thời gian để tập hợp các bằng chứng bổ sung và hoàn thiện hồ sơ cho các cáo buộc đã đưa ra.”
Thẩm phán gật đầu, ghi chú vào sổ trước khi nhìn quanh phòng.
“Vậy thì, trong phiên xét xử tiếp theo, cả hai bên sẽ có cơ hội để trình bày rõ ràng hơn về những bằng chứng và nhân chứng liên quan. Cho đến khi ấy, Hội Đồng mong các bên hợp tác để đảm bảo tiến trình được thực hiện một cách minh bạch và công bằng.”
Không khí trong phòng hội nghị như dịu lại phần nào, nhưng sự căng thẳng và sự ngấm ngầm đối đầu giữa hai bên vẫn chưa hề phai nhạt.
Thẩm phán cúi xuống tập hồ sơ, rồi ngẩng lên, giọng ông trầm và dứt khoát vang lên giữa hội trường:
“Bây giờ, chúng ta sẽ tiến đến nội dung chính của phiên họp hôm nay. Đó là vấn đề lập lại hòa bình tại khu vực biên giới Grenat – Shinkai, một nhiệm vụ mà tất cả chúng ta đều nhận thức rõ về sự cấp bách và trọng trách.
Chúng ta sẽ cùng nhau xem xét các phương án khả thi để thiết lập ổn định, kiểm soát quân sự, và những điều khoản cần thiết nhằm tránh xảy ra thêm xung đột.”
Ông lật một trang khác trong tập hồ sơ.
“Ngoài ra, Hội Đồng cũng sẽ xem xét quyết định rút lui khỏi Hội Đồng của Nhật Quốc. Quyết định này có thể có tác động sâu sắc đến tình hình khu vực, và chúng ta cần phải đánh giá một cách thấu đáo những hệ lụy tiềm tàng cũng như tìm giải pháp giữ vững tính toàn vẹn của Hội Đồng Đại Lục.”
Các đại biểu từ Nhật Quốc ngồi lặng lẽ, ánh mắt họ nhìn thẳng về phía thẩm phán.
Ngay khi bước vào nội dung thảo luận chính, đại biểu từ Grenat đứng dậy và tuyên bố với giọng kiên quyết, ánh mắt hướng đến Hội Đồng:
“Thưa các vị, để đảm bảo an ninh lâu dài và duy trì trật tự sau những xung đột kéo dài, Grenat chính thức đề nghị mở rộng vùng lãnh thổ của mình về phía đông. Điều này bao gồm cả việc điều chỉnh ranh giới lãnh hải nhằm ổn định và bảo vệ tài sản quốc gia của chúng tôi.”
Lời đề nghị của Grenat lập tức khuấy động sự xì xào trong hội trường.
“Hội Đồng kính mến, Shinkai không thể đồng ý với ý đồ mở rộng lãnh thổ này. Để giữ gìn hòa bình khu vực và đảm bảo an toàn cho dân cư hai bên, chúng tôi đề nghị phi quân sự hóa hoàn toàn lãnh thổ biển trong khu vực tranh chấp. Việc này sẽ ngăn chặn mọi nguy cơ xung đột vũ trang và là bước tiến thực tế nhất để bảo đảm ổn định.”
“Phi quân sự hóa là phương án không thực tế trong một khu vực nhạy cảm như vậy. Chúng tôi cần quyền chủ động bảo vệ lãnh thổ của mình và duy trì sự kiểm soát tối thiểu để ngăn ngừa những hành vi xâm phạm từ các phần tử bất ổn. Đề xuất của ngài sẽ chỉ khiến chúng tôi dễ bị tổn thương.”
“Quân đội của Grenat vẫn còn hiện diện ở Fujuka, và chúng tôi yêu cầu các ngài giải trừ lực lượng ngay lập tức. Đó sẽ là hành động thiết thực đầu tiên từ phía Grenat nếu muốn chúng tôi cân nhắc đến đề nghị mở rộng lãnh thổ mà các ngài đưa ra. Xin nhấn mạnh lại, chúng tôi sẽ ‘cân nhắc’, chưa phải đồng tình.”
“Liệu rằng khi chúng tôi rời đi, các ngài sẽ đảm bảo cho an ninh ở Fujuka?”
“Với tất cả sự tôn trọng, xin đừng hỏi một câu nực cười như vậy, thưa ngài Thiếu Tướng. Chúng tôi không thể tiếp tục gánh chịu sự đe dọa từ quân đội Grenat dưới bất kỳ hình thức nào. Việc yêu cầu chúng tôi đảm bảo an ninh khi các ngài vẫn duy trì sự hiện diện quân sự ở khu vực này là không thể chấp nhận được. Các ngài có trách nhiệm phải giải trừ lực lượng quân sự trước, rồi mới đến các điều kiện bảo đảm an ninh.
Chúng tôi không tin rằng các ngài sẽ hành động vì hòa bình nếu vẫn duy trì quyền kiểm soát qua sức mạnh quân sự. Chúng tôi không thể tiếp tục cuộc thảo luận trong khi Fujuka vẫn là một căn cứ quân sự của Grenat.”
Ngay khi sự căng thẳng giữa Grenat và Shinkai đang lên đến đỉnh điểm, một giọng nói vững vàng từ hàng ghế đại biểu khác vang lên. Bí Thư Thứ Nhất của Công Quốc Solteria, người vừa mới trở lại chức vị không lâu – Hiro đứng dậy.
“Với tư cách là đại diện của quốc gia thứ ba, chúng tôi hoàn toàn đồng tình với quyết định này. Chúng tôi không thể đứng nhìn những hành động quân sự tiếp tục tồn tại trong khu vực này, đặc biệt là khi nó gây ra mối đe dọa nghiêm trọng đến sự ổn định của cả Đại Lục. Chúng tôi cho rằng, trước khi có thể tiếp tục thảo luận về các vấn đề lãnh thổ hay hòa bình, Grenat phải ngay lập tức giải trừ quân đội khỏi Fujuka. Chỉ khi đó, chúng ta mới có thể tiến hành những cuộc đối thoại nghiêm túc và tạo dựng lại niềm tin. Solteria sẽ không đứng ngoài cuộc khi hòa bình và ổn định của toàn khu vực bị đe dọa bởi các hành động quân sự không cần thiết. Và với tất cả sự tôn trọng, chúng tôi yêu cầu Grenat thực hiện nghĩa vụ giải giáp lực lượng ngay lập tức.”
“Cảm ơn lời phát biểu của ngài Bí Thư Thứ Nhất, nhưng xin ngài hãy giành những lời này lại đến khi Hội Đồng yêu cầu tiếng nói từ các bên thứ ba. Xin khẳng định rằng chúng tôi đánh giá cao sự quan tâm và cam kết của Solteria đối với vấn đề này, nhưng chúng ta phải tôn trọng nguyên tắc tham vấn từ các bên liên quan trực tiếp. Sau khi các cuộc thảo luận giữa Grenat và Shinkai được tiếp tục, chúng tôi sẽ xem xét mọi phản hồi từ các quốc gia và tổ chức khác.”
“Cảm ơn ngài thẩm phán”
Sau một hồi bàn bạc, một nghị sĩ từ Grenat đã đưa lên một bản thảo đánh máy sẵn.
“Xin phép Hội Đồng, Grenat xin được trình bày hiệp định 5 điều về vấn đề lập lại hòa bình ở khu vực biên giới dựa trên những gì chúng ta đã bàn bạc. Cụ thể ở đây như sau:
Grenat cam kết tôn trọng quyền tự quyết của nhân dân khu vực tỉnh Fujuka và sẽ thực hiện một cuộc bầu cử để người dân Fujuka quyết định tương lai của họ dưới sự giám sát của quân đội Grenat hiện đang có mặt. Cuộc bầu cử này sẽ được thực hiện trong một khung thời gian nhất định, và đảm bảo sự ổn định trong khu vực, tránh những tác động ngoại lai từ các thế lực khác.
Grenat cam kết không dính líu quân sự và khẳng định sẽ mở một cuộc điều tra về vấn đề quân sự dọc biên giới. Tất cả kết quả sẽ được đưa ra trong phiên tòa xét xử tiếp theo, đồng thời Grenat cũng sẽ cung cấp sự hợp tác đầy đủ để bảo đảm tính minh bạch trong quá trình điều tra.
Grenat đề xuất mở rộng hợp tác kinh tế và đầu tư vào tái thiết khu vực Fujuka, đảm bảo một nguồn lực vững mạnh cho việc khôi phục và phát triển cơ sở hạ tầng. Các dự án này sẽ được triển khai dưới sự giám sát quốc tế, với các tổ chức nhân đạo tham gia.
Grenat yêu cầu quyền tự do di chuyển và kiểm soát trong khu vực biển liền kề với Fujuka, đảm bảo quyền tự do hàng hải của quốc gia mình. Điều này sẽ bao gồm việc kiểm soát các tuyến đường biển chiến lược, phục vụ cho mục đích quốc phòng và thương mại, với cam kết không sử dụng vũ lực trừ khi bị khiêu khích.
Grenat yêu cầu một hiệp định bảo vệ an ninh lâu dài trong khu vực thông qua việc duy trì một lực lượng quan sát và kiểm soát chung với Shinkai trong khu vực biên giới. Các lực lượng này sẽ chỉ mang tính chất phòng ngự và bảo vệ hòa bình, tránh mọi hành động khiêu khích có thể làm xói mòn ổn định khu vực.
Khi nghị sĩ Grenat kết thúc bài phát biểu, ông quay trở lại chỗ ngồi, ánh mắt đầy tự tin. Những điều khoản này rõ ràng được xây dựng để mang lại lợi thế lớn cho Grenat, trong khi vẫn giữ được hình thức đồng thuận với các bên khác…
“Phản đối! Chúng tôi phủ quyến phần lớn những điều khoản này, nhất là về vấn đề Fujuka. Cả hai ta đều biết người dân Fujuka sẽ khó lòng bầu cử cho chính bản thân họ nếu duy trì một lực lượng quân đội ngoại lai ở xung quanh. Đây là một cách cố tình thao túng kết quả bầu cử để giữ vững quyền lực của các ngài. Thực tế là, dưới sự hiện diện quân sự của Grenat, Fujuka sẽ không thể có một cuộc bầu cử công bằng và minh bạch. Các ngài có thể gọi đó là ‘tôn trọng quyền tự quyết,’ nhưng thực chất đó là một sự bức ép vô hình.
Do đó, chúng tôi yêu cầu tất cả lực lượng quân sự của Grenat phải rút khỏi khu vực Fujuka trước khi bất kỳ cuộc bầu cử nào có thể diễn ra, và không có bất kỳ sự điều tra nào sẽ thay đổi được điều này. Nếu muốn hòa bình thực sự, các ngài phải chứng minh rằng Grenat tôn trọng quyền tự quyết của người dân Fujuka và không có sự can thiệp nào từ quân đội!"
Người nghị sĩ từ Grenat tiến lại gần, ghé tai vào trò chuyện với Gultero một lúc. Đôi mắt ông ánh lên sự căng thẳng khi nghe từng lời từ người người đồng hành, và rồi khuôn mặt ông dần dãn ra.
Sau một vài giây im lặng, ông đứng thẳng dậy, quay về phía hội đồng với vẻ mặt có chút thay đổi.
“Xin lỗi vì sự gián đoạn, thưa ngài thẩm phán, và các đại biểu. Chúng tôi hiểu rõ sự lo ngại từ phía Shinkai về vấn đề lực lượng quân sự tại Fujuka, và chúng tôi tôn trọng sự lo lắng đó. Tuy nhiên, xin phép hội đồng và đại biểu Shinkai, chúng tôi sẵn sàng thực hiện một điều chỉnh quan trọng. Grenat có thể cam kết rút phần lớn lực lượng quân đội khỏi Fujuka sau khi cuộc bầu cử được tổ chức, và chỉ giữ lại một lực lượng giám sát tối thiểu để bảo đảm không có sự can thiệp từ các nhóm vũ trang hay phần tử gây rối trong khu vực. Chúng tôi cũng sẵn sàng tổ chức một cuộc điều tra quốc tế độc lập để đảm bảo rằng cuộc bầu cử diễn ra công bằng và minh bạch, với sự giám sát từ các tổ chức nhân đạo và quốc tế. Điều này sẽ đảm bảo sự tin tưởng tối đa từ phía Shinkai, đồng thời giúp chứng minh rằng chúng tôi tôn trọng quyền tự quyết của người dân Fujuka…”
“Còn về vấn đề ngừng bắn ở khu vực biên giới? Nếu như các ngài thực sự mong muốn hòa bình, cam kết ngừng bắn ngay lập tức phải là bước đi đầu tiên, không phải là lời nói suông”
“Thưa ngài Bộ Trưởng và Hội Đồng Đại Lục, điều khoản 4 và 5 nói rất rõ những điều này. Và chúng tôi không có nghĩa vụ phải làm rõ thêm như bên Shinkai đã yêu cầu!”
“Ngài Gideon, cảm ơn ngài đã đến.”
“Chào hai người. Phiên điều trần như nào rồi?”
Gideon bước đến hai người quân nhân đang đứng sẵn ở cửa Hội Đồng. Một trong hai người là Đại Tướng, với người còn lại là Trung Tá.
“Grenat đã đưa ra bản kiến nghị 5 điều, nhưng chỉnh sửa một đôi chút để giữ lại quyền giám sát an ninh tại Fujuka sau bầu cử, cùng với cam kết rút quân từ từ.”
Người Trung Tá lên tiếng xác nhận tình hình.
“Họ có thể đòi hỏi sự phi quân sự hóa, nhưng chúng ta đã khéo léo giữ lại quyền giám sát an ninh ở Fujuka như một viên đá chốt giữ chiến lược. Một khi viên đá đó còn đứng vững, toàn bộ thế cờ vẫn nằm trong tay Grenat.”
“Bước đi tiếp theo của Grenat giờ là gì? Thưa ngài Đại Tướng?”
“Điều chúng ta cần hiện giờ là duy trì ảo tưởng về nhượng bộ. Một con dao ẩn dưới lớp nhung; họ sẽ tiếp tục nghĩ rằng họ đang đẩy lùi Grenat, mà không hề nhận ra chúng ta đã đạt được điều mình mong muốn.”
“Đúng, cứ để họ hài lòng trong cơn say chiến thắng nhất thời. Từng điều khoản trong kiến nghị đã được đan cài khéo léo để họ tự tay chấp thuận một thỏa hiệp mà họ tưởng là của riêng họ. Chúng ta không cần tranh cãi thêm; chỉ cần chờ thời khắc họ tự gánh lấy hậu quả.”
Gideon khẽ nhăn mặt. Điều này không nằm ngoài dự đoán của ông.
“Có vẻ mọi thứ các ngài đang làm rất tốt. Tôi phải công nhận, nhưng lại có một lỗ hổng rất rất lớn đang tồn tại ở dưới cái bị mà các ngài đang thêu. Tôi e rằng tôi phải nói những lời này, thưa ngài Đại Tướng. Nhưng mà cách giữ bí mật của các ngài thua S3C* một bước nhảy dài rồi đấy”
“Xin-xin lỗi ngài Gideon…Ý ngài là sao?”
“Tôi muốn nói về DNNT. Chương trình của các ngài đang nằm trong túi quần của Hiro từng bước nghiên cứu một rồi. Nếu toàn bộ DNNT mà trình ra trước Hội Đồng, thì không loại trừ khả năng bên Shinkai đưa ra điều khoản 50 điều các ngài cũng phải nhắm mắt mà theo.”
Đại Tướng sững sờ. Ông khẽ đưa tay lên day chán.
“Không thể nào. DNNT được bảo mật rất tốt. Không thể nào có khả năng thông tin bị lọt ra ngoài được. Trừ khi…”
Gideon gật đầu
“Trừ khi chúng ta có nội gián. Tôi cam đoan với ngài, thưa ngài Thiếu Tướng, rằng cái chương trình kéo dài ba thập kỷ ấy của các ngài đang âm thầm phá hỏng mọi kết quả của phiên điều trần này.”
“Ngài Gideon, ngài có bằng chứng nào về việc Hiro biết về chương trình của chúng ta không?”
“Bằng chứng cụ thể thì tất nhiên là không rồi, thưa ngài Trung Tá. Nhưng…” - Ông dừng lại, từ từ rút ra một chiếc phong bì - ”Cách đây chỉ ít phút thôi, khi tôi vẫn còn trên xe, chỉ điểm của tôi đã gửi những tấm ảnh này. Ma Nhãn Thần Giới đang trao đổi với tay nghị sĩ áo trắng, có vẻ là của Long Quốc. Và tin tôi đi — tôi đã yêu cầu tài xế bỏ qua mọi nghi thức kiểm tra để đến đây ngay lập tức.”
Ông Thiếu Tướng run rẩy đón lấy tập phong bì. Mất một chút khó khăn để ông nhấc cặp kính lên mắt và nhìn thật kĩ. Còn người Trung Tá bước ra ghé mắt vào nhìn bên trong hội đồng. Chốc chốc y lại quay ra và thở dài đầy căng thẳng.
Tâm trạng họ giờ như đang ngồi trên một đống lửa – một đống lửa do chính tay họ đốt lên.
“Ngài Gideon. Tất cả là nhờ ngài. Đế Chế đang cần ngài. Chúng ta phải thắng trong phiên điều trần lần này.”
“Thưa ngài Đại Tướng.” – Gideon chỉnh lại chiếc áo vest cho thật phẳng, chuẩn bị bước vào bên trong phòng – “Tôi không đến đây để chứng kiến Grenat nhượng bộ. Tôi đến để khiến cho Shinkai dù có đào đến tận phần mộ của lãnh chúa Grenat lên, cũng chẳng thể biết nổi Đế Chế của chúng ta đang làm gì.”
*
“Để có thể tiếp tục phiên điều trần, chúng tôi muốn lời phát biểu từ đại diện của Solteria.”
Hiro chỉnh lại tập tài liệu mà Vanh đã đưa cho khi nãy. Cậu đứng dậy.
“Thưa các ngài, tôi đứng đây không chỉ vì Solteria mà còn vì sự công bằng của toàn thể thế giới này. Chúng ta đang chứng kiến một sự việc không thể làm ngơ, đó là sự tồn tại của chương trình nghiên cứu dị năng nhân tạo, hay còn được gọi là DNNT, mà Grenat đã lén lút triển khai. Một chương trình mà nếu tiếp tục được duy trì, không chỉ đe dọa an ninh khu vực, mà còn tạo ra một vũ khí không thể kiểm soát, có thể phá vỡ sự cân bằng quyền lực toàn cầu. Và chúng tôi xin được khẳng định rằng, những thông tin về DNNT không phải là những suy đoán hời hợt, mà là một chuỗi các bằng chứng đã được xác nhận. Đây không phải là lần đầu tiên chúng ta nghe thấy về những thử nghiệm bất hợp pháp của Grenat. Vì vậy, tôi yêu cầu Hội Đồng làm rõ trách nhiệm của Grenat trong việc này.”
Không khí im lặng trong giây lát, và ngay lập tức Gideon đứng dậy. Ánh mắt của ông không thể hiện sự lo lắng, ngược lại, đó là ánh mắt lạnh lùng và đầy kiêu ngạo.
“Thưa ngài Hiro, với tất cả sự tôn trọng, tôi phải nói rằng cáo buộc của ngài là một sự thiếu hiểu biết đáng tiếc. Một lần nữa, chúng ta lại rơi vào tình trạng của những cáo buộc mơ hồ, dựa trên sự thiếu hụt của bằng chứng thực tế. DNNT, nếu thực sự tồn tại, chắc chắn không phải là một vấn đề có thể được đem ra bàn luận mà không có chứng cứ rõ ràng.
Về phần Grenat, chúng tôi đã duy trì sự minh bạch tối đa trong mọi chương trình nghiên cứu và phát triển. Và không có chương trình nào được gọi là DNNT được thực hiện một cách bí mật, như ngài đang cáo buộc. Nếu ngài có bằng chứng cụ thể, xin mời đưa ra trước Hội Đồng, để mọi việc có thể được làm rõ. Nhưng xin đừng dựa vào những tin đồn và sự suy luận thiếu căn cứ để kết tội quốc gia tôi.”
“Ngài Gideon, tôi không hề nói suông. Tôi chỉ nói lên những sự thật đã được chứng minh. Chúng tôi có các tài liệu xác thực từ các nguồn tin đáng tin cậy. Và nếu ngài khẳng định rằng Grenat không có mối liên hệ nào với DNNT, vậy thì tôi tự hỏi tại sao các ngài lại không dám công khai mọi thứ? Tại sao lại che giấu những hoạt động này nếu không có lý do gì khuất tất?”
Gideon mỉm cười nhẹ. Y làm như thể Hiro đang tự bẫy mình vào một góc.
“Vậy sao ngài lại phải phụ thuộc vào những thông tin không rõ nguồn gốc để buộc tội Grenat? Tôi phải nhắc lại rằng, trong chính sách ngoại giao của Grenat, chúng tôi luôn duy trì một nguyên tắc tối thượng: sự minh bạch và chính trực trong mọi giao dịch. Nếu có chuyện gì khuất tất, liệu ngài không nghĩ rằng chúng tôi đã có đủ lý do để công khai tất cả, thay vì bị buộc tội mà không có căn cứ?”
“Ngài Gideon. Minh bạch và chính trực không phải là những từ ngữ mà các ngài có thể dễ dàng áp dụng khi đang ẩn giấu một kế hoạch nguy hiểm dưới lớp vỏ bọc của những lời nói hoa mỹ. Tôi có thể chờ đợi những lời giải thích của ngài, nhưng sự thật vẫn sẽ ở lại với những gì chúng tôi đã tìm thấy. Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra và không để cho thế giới này bị lừa dối.”
“Thưa ngài Hiro, nếu ngài không có bằng chứng xác thực và chỉ dựa vào những sự suy đoán, thì mọi lời nói của ngài sẽ chẳng khác gì một tờ giấy không có giá trị. Grenat sẽ không thể bị lôi kéo vào những tranh cãi vô nghĩa chỉ vì những lời nói thiếu căn cứ."
Ông dừng lại, ánh mắt rực lửa như muốn thách thức Hiro tiếp tục. “Hãy chắc chắn rằng những gì ngài mang ra trước Hội Đồng là những chứng cứ không thể chối cãi. Còn nếu ngài chỉ muốn tiếp tục tung ra những cáo buộc mà không có gì hơn ngoài sự mơ hồ, thì tôi e rằng chúng ta sẽ rơi vào một vòng luẩn quẩn mà không ai có thể thoát ra. Thưa ngài Thẩm Phán. Grenat hôm nay tới là để đạt được những thỏa thuận hòa bình, nhưng có vẻ các bên đang…hơi làm khó chúng tôi, và những điều đó đang cản trở quá trình làm việc của chúng tôi"
Người thẩm phán nghe vậy liền gật đầu.
“Thưa ngài Hiro. Xin ngài hãy mang đến những bằng chứng cụ thể hơn trong phiên điều trần tiếp theo. Những lời cáo buộc đang kéo chúng ta rời khỏi mục đích ban đầu. Chúng ta đều mong muốn tiến tới một thỏa thuận công bằng, nhưng không có thỏa thuận nào được xây dựng trên sự mơ hồ hay sự thiếu minh bạch. Bằng chứng sẽ là kim chỉ nam dẫn chúng ta đến quyết định cuối cùng. Chúng ta hãy luôn nhớ mục đích của ngày hôm nay và ngay lúc này, đó là hòa bình”
Gideon khoanh tay thầm mỉm cười.
Thẩm phán hạ giọng, ánh mắt không rời những thành viên trong hội đồng.
“Chúng ta sẽ tiến hành biểu quyết về việc thi hành các chính sách trong bản điều khoản 5 điều đã được chỉnh sửa của Grenat. Nếu các vị đồng tình với các điều khoản này, xin hãy bỏ phiếu thuận, không đồng tình xin hãy bỏ phiếu chống, và bỏ phiếu trắng nếu không có ý kiến.”
Không khí trong phòng đột ngột trở nên tĩnh lặng. Các đại biểu từ nhiều quốc gia lần lượt lướt qua những lá phiếu trong tay. Từng âm thanh lách cách của bút mực trên giấy, hay những cái gật đầu khẽ từ các nghị sĩ càng khiến gian phòng thêm ngột ngạt.
Gideon đứng một bên quan sát mọi diễn biến. Mỗi bước đi, mỗi câu chữ của đối thủ đều có thể trở thành một miếng ghép quan trọng trong ván cờ này. Ông biết giờ đây, mỗi lá phiếu không chỉ đơn giản là một lựa chọn. Đó là sự xác nhận về một tương lai, một quyết định có thể thay đổi cả cục diện.
“Chúng tôi sẽ ghi nhận ý kiến của các vị. Và sau khi kết quả được công bố, sẽ là lúc chúng ta tiến đến các quyết định cuối cùng về việc triển khai các biện pháp hòa bình.”
Khi lá phiếu cuối cùng được bỏ vào thùng, một sự im lặng đáng sợ bao trùm cả căn phòng.
Vanh ghé sang Hiro vừa bước xuống từ hòm bỏ phiếu.
“Cậu nghĩ sao? Hội Đồng có từ chối không?”
“Không. Chúng ta thua rồi. Bằng chứng từ chúng ta chưa đủ thuyết phục. Cứ để họ đạt được mục tiêu biên giới đi. Ít ra Fujuka vẫn sẽ có bầu cử và thu lại về Shinkai, tớ mong là vậy”
“Bầu chọn đã xong” – người thẩm phán thông báo. Ông lấy một tờ giấy, liếc qua kết quả rồi cất lên:
“82 phiếu đồng ý với điều khoản 5 điều của Grenat, trong đó có 12 phiếu trống và 3 phiếu trắng. Phiên điều trần đã kết thúc. Hiệp định 5 điều đã được phê duyệt.”
Cả căn phòng như thở phào nhẹ nhõm, nhưng sự nhẹ nhõm này chỉ tồn tại trong chốc lát. Những ánh mắt đổ dồn về phía đại biểu Grenat, trong khi những đại diện từ Shinkai, Solteria và các quốc gia khác trao đổi với nhau bằng ánh mắt không lời, đầy ẩn ý.
Gideon đứng im, không thể che giấu một nụ cười khẽ. Mặc dù chiến thắng này có vẻ như là một bước đi quan trọng đối với Grenat, nhưng ông cũng hiểu rằng điều này chỉ là một phần trong trò chơi lớn mà họ đã tham gia. Trong những cuộc chiến chính trị, chiến thắng hôm nay không có nghĩa là chiến thắng vĩnh viễn.
“Vậy là chúng ta đã đạt được một thỏa thuận”
Gideon lên tiếng khẽ khàng, ánh mắt sắc bén của ông lướt qua Hiro vẫn đang đứng im lặng.
“Chúng ta đã làm việc vì hòa bình, nhưng tôi cũng hy vọng các ngài sẽ nhớ rằng hòa bình là một quá trình, không phải một kết quả tức thời”.
Trong khi đó, Hiro và các đại diện từ Shinkai không có vẻ gì là nhẹ nhõm. Đôi mắt của họ vẫn đầy nghi ngại, và mặc dù kết quả có vẻ như là một chiến thắng của Grenat, nhưng trong bóng tối của những toan tính phức tạp, chẳng ai thực sự biết ai là người giành được phần thắng thực sự.
“Ngài Bộ Trưởng, chúng ta sẽ tiếp tục trong phiên điều trần tiếp theo.”
Enma đặt tay lên vai an ủi Gultero lúc này đang gục đầu xuống bàn.
“Ta hỏi cậu câu này. Shinkai có thu hồi được Fujuka không?”
“Thưa ngài. Về mặt chính trị thì là không. Nhưng xin ngài hãy nhớ, Vũ Tướng Quân vẫn còn sống, và bạch long Kaigashi thì đã sẵn sàng.”
“Tại sao Bạo Chúa vẫn chưa có quyết định tấn công sau 12 năm đằng đẵng như vậy ?”
“Cái đấy đến tôi cũng không biết. Nên xin ngài hãy bình tĩnh.”
Gideon khẽ cười, một nụ cười không phải của sự khiêm tốn, mà là sự tự mãn đã được lên kế hoạch từ trước. Ông đưa tay vuốt nhẹ bộ quân phục, chỉnh lại một chút rồi bước ra ngoài căn phòng.
"Chúc mừng ngài Gideon. Đế chế nợ ngài một tấm huy chương"
Người Đại Tướng khi nãy với tay lên nắm lấy Gideon.
Gideon lắc đầu, ánh mắt sắc bén và đầy kiêu hãnh.
"Thôi cho tôi xin. Trước hết để tôi mua thêm cái tủ kính mới đã. Dù sao thì, chiến thắng này cũng chỉ là một mảnh ghép nhỏ trong cái bức tranh vĩ đại mà chúng ta đang vẽ." - Mắt ông chợt lóe lên khi người Trung Tá cầm ly rượu đưa về phía ông.
"Mời ngài Gideon."
Gideon nhìn ly rượu, ánh sáng của nó phản chiếu một màu đỏ ngầu như máu trong mắt y.
"Rượu à? Chúng ta vẫn còn trong Hội Đồng đấy"
"Chỉ một ngụm thôi, ngài Gideon. Một ngụm không khiến ngài quay vào trong đó và đòi xé nát hiệp định đâu. Xin hãy uống để chúc mừng Grenat, một chiến thắng nhỏ, nhưng cực kỳ quan trọng."
Gideon nghiêng đầu, đôi mắt lóe lên sự tinh quái. Ông nhận lấy ly rượu, không vội uống mà lướt nhìn quanh.
"Chúc mừng, nhưng nhớ kỹ. Chiến thắng này là một bước ngoặt. Nhưng đừng bao giờ quên, chỉ khi nào chúng ta có toàn bộ, chúng ta mới thực sự chiến thắng. Còn hiện tại, chỉ là một phần của trò chơi."
Và thế là, ông nhấc ly rượu lên. Ánh sáng nhảy múa trong lớp thủy tinh, lấp lánh như những kế hoạch tinh vi mà ông đã dệt nên suốt bao năm.
Một ngụm, một lời nói, một chiến thắng.
“Bây giờ thì, tận hưởng chiến thắng và xem xem Nhật Quốc họ thể hiện đến đâu thôi, thưa ngài Gideon”
Hội trường vẫn còn đọng lại dư âm của cuộc chiến trước đó, giữa Grenat và Shinkai, những lời cáo buộc đầy mỉa mai và những lời chỉ trích sắc bén vẫn còn vang vọng trong không khí. Nhưng giờ đây, ánh mắt của tất cả đã chuyển về phía Nhật Quốc, quốc gia đang đứng trước một quyết định quan trọng: rút khỏi Hội Đồng hay tiếp tục tham gia trong một thế giới đầy những bất ổn?
"Chúng ta sẽ tiếp tục phiên họp với một vấn đề quan trọng," Người thẩm phán bắt đầu, giọng nói rõ ràng. "Vấn đề này có thể thay đổi cục diện không chỉ của Hội Đồng, mà còn của toàn bộ khu vực: Quyết định của Nhật Quốc về việc rút khỏi Hội Đồng Đại Lục."
Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía đại diện Nhật Quốc, một người đàn ông trung niên đứng dậy.
“Hiro, Reigen đâu rồi?”
Vanh thắc mắc nói nhỏ với Hiro.
“Tớ quên chưa nói với cậu. Reigen bị phế truất rồi. Đây là Nobutsuna, vị vua mới của Nhật Quốc.”
“Cái gì? Reigen là anh hùng của Đại lục này, không những thế còn là đồng đội của chúng ta năm xưa. Sao lại có thể như vậy được?”
“Là Grenat. Những phần tử đảo chính thân Grenat đã biểu tình và tấn công vào đại chính. Tớ không rõ tung tích của Reigen nữa, nhưng chiếc ghế hoàng gia thì trao lại cho người đàn ông kia rồi.”
"Thưa Hội Đồng" - Nobutsuna bắt đầu – “Chúng tôi đã xem xét tất cả các yếu tố, cân nhắc tất cả các khả năng. Tuy nhiên, chúng tôi không thể không thừa nhận rằng tình hình hiện tại không còn phù hợp với những giá trị mà Nhật Quốc luôn đứng vững. Hội Đồng đã trở thành một đấu trường của những mưu đồ và bất công, một nơi không còn thượng tôn công lý. Vì vậy, sau một thời gian dài suy nghĩ, Nhật Quốc đưa ra quyết định rút lui khỏi Hội Đồng. Chúng tôi tin rằng trong thời gian tới, Nhật Quốc sẽ tìm kiếm con đường khác để bảo vệ quyền lợi của mình, một con đường mà không bị ràng buộc bởi những lợi ích của các quốc gia khác."
"Nếu Nhật Quốc rút lui, thì chúng tôi phải thừa nhận rằng Hội Đồng sẽ thiếu đi một thành viên quan trọng. Nhưng câu hỏi đặt ra là: nếu một quốc gia có thể dễ dàng từ bỏ những cam kết như vậy, liệu còn ai trong chúng ta có thể tin tưởng vào các điều khoản trong hiệp định này nữa?" – Stern lên tiếng.
"Họ rút lui vì lợi ích riêng của họ, nhưng liệu Nhật Quốc có hiểu rằng quyết định này sẽ không chỉ ảnh hưởng đến các quốc gia khác mà còn ảnh hưởng đến an ninh và hòa bình trong khu vực này? Nếu các ngài cảm thấy như thế này là một chiến thắng, thì các ngài sẽ phải đối mặt với một cuộc chiến không chỉ về mặt quân sự mà còn về mặt tinh thần."
Lần này là đến lượt của đại biểu Shinkai.
Gideon từ Grenat ngồi im lặng, tay mân mê chiếc ly rượu nhỏ, mắt không rời khỏi vị đại diện Nhật Quốc.
Khi sự căng thẳng đạt đến đỉnh điểm, thẩm phán gõ cây búa xuống bàn lần nữa, cố gắng đưa cuộc họp trở lại trật tự.
"Như vậy, Hội Đồng cần phải xem xét nghiêm túc quyết định của Nhật Quốc. Nhưng cũng cần phải hiểu rằng hành động này sẽ có những hệ quả sâu rộng. Bây giờ, chúng ta sẽ tiến hành một cuộc biểu quyết để xác định hướng đi tiếp theo."
*
“Mời ngài Gainen, ngài đã không ăn uống gì suốt cuộc họp rồi.”
“Cảm ơn, Byor. Ngươi cũng ăn chút đi, không thì sức đâu mà ngồi tiếp.”
Byor nhẹ nhàng đặt chiếc túi đồ ăn lên bàn cẩm thạch, nhưng ánh mắt của hắn vẫn lướt qua các tài liệu còn vương vãi trên bàn. Hắn nén thở dài.
10 tiếng đồng hồ đối với hắn, chẳng khác nào một cuộc tra tấn tâm lý. Họp, tranh cãi, và rồi vẫn chẳng đi đến đâu.
Gainen lấy một miếng bánh nướng, nhưng không vội ăn mà nhìn Byor.
“Nhật Quốc mà rút khỏi Hội Đồng? Ta cá với ngươi, lũ Grenat đứng sau vụ này đấy. Nếu không có chúng chống lưng, có ai nghĩ chúng dám đưa ra quyết định này chứ? Rút là rút, chẳng có chút mảy may do dự nào. Nếu cứ thế này, ta nói trước, mấy thằng Nhân Tộc có khi lại dòm ngó đến cả biên giới của Sa Quốc nữa."
“Ngài nói đúng. Grenat chưa bao giờ hành động mà không có lý do, và lần này cũng thế. Nhưng nếu họ tính toán khéo léo, một bước cờ như thế lại có thể khiến cả khu vực thay đổi."
Gainen sau khi nuốt miếng bánh liền cầm ngay ly rượu lên, ngửa cổ uống một hơi dài.
“Vậy sao? Nếu chỉ có Grenat, thì bọn chúng nghĩ gì mà dám động đến cái đế chế này chứ?”
“Đừng quên thưa ngài, tất cả đều có giá của nó. Những thỏa thuận ngầm, những lợi ích mờ ám… đôi khi chỉ cần một bước đi nhỏ, mọi thứ có thể sụp đổ như lâu đài cát."
Gainen lại nhấp thêm một ngụm rượu nữa, nhưng rồi hắn để ý thấy Byor chỉ nhìn mà không động đến một giọt nào.
“Ngươi không uống à?”
“Xin lỗi ngài. Nhưng chút nữa tôi sẽ đi ra ngoài một lúc…”
“Có chuyện gì?”
“Là gặp người quen thôi. Người đó ở khu phố gần đây.”
“Nhớ giữ kín miệng đấy. Ta không muốn bị làm phiền đâu”
Byor không đáp. Hắn lặng lẽ quan sát người đồng hành của mình. Ánh mắt hắn lướt qua Gainen một lần nữa, rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng mà không một lời chào.
*
Sau một hồi hỏi đường, Byor cuối cùng cũng đứng trước một ngôi nhà gỗ cũ kỹ, ẩn mình trong một khu rừng.
Bên ngoài, khói mờ mịt bốc lên từ chiếc ống khói, cuộn thành những đám mây xám nhạt. Bầu không khí quanh ngôi nhà có phần hoài cổ và tĩnh lặng, dường như tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
“Thời nào rồi mà vẫn còn dùng gỗ sưởi vậy?” Byor lẩm bẩm, mắt hắn nheo lại khi quan sát ngôi nhà. Hơi ấm tỏa ra từ chiếc ống khói càng làm cho không gian xung quanh thêm mờ mịt.
Hắn tiến lại gần, từng bước một, không vội vàng mà cũng không do dự.
Những thanh gỗ cũ kĩ của ngôi nhà kia phản chiếu ánh sáng nhợt nhạt của mặt trời.
Byor đứng im một lúc, hít sâu một hơi để thu thập tất cả những gì xung quanh, rồi gõ nhẹ lên cửa. Chờ đợi.
“Ai đấy!? Đòi nợ thì hẹn tuần sau đi. Tao chưa có tiền.”
Giọng nói từ bên trong cất lên, khản đặc và mệt mỏi. Chủ nhân của nó như thể đã quá quen với những lời kêu gọi không mời mà đến. Từng từ như gằn ra không có một chút thiện cảm nào, mà chỉ có một sự khó chịu lẩn khuất đằng sau.
Byor khẽ nhíu mày. Hắn đã chuẩn bị tâm lý cho những màn đối đáp như thế này. Dù có chút khó chịu với thái độ đó, nhưng hắn biết rõ nếu muốn đạt được điều mình cần thì cũng chẳng cần vội vàng mất kiên nhẫn.
“Không phải đâu. Không phải đòi nợ. Tôi đến để đưa thư từ Fransh. Mở cửa đi, tôi không muốn làm mất thời gian của cả hai.”
Ngay lập tức, một tiếng hú hét – đúng ra là tiếng gào phát lên. Những bước chân nặng trĩu như muốn đổ sập cả căn nhà. Byor có thể cảm nhận được tiếng nhúc nhích của những tấm gỗ. Hắn khẽ lùi lại đằng sau.
“Fransh, sao giờ hắn mới đến vậy!!!”
Một gã đàn ông to lớn chạy ra mở cửa, và rõ ràng là hắn đang say sỉn.
“Fransh không đến đây. Chỉ có thư của hắn thôi”
Người đàn ông say sỉn đó khựng lại, ngớ người trong giây lát. Rồi bỗng nhiên gã buông một tràng cười khó hiểu, tiếng cười vang vọng trong căn phòng cũ kĩ.
“Thật sao? Cái thằng đầu ngựa này. Đã 20 năm rồi ta có nhìn thấy hắn đâu. Gần như là sắp quên luôn mặt rồi, ha ha ha”
“Nhận lấy, rồi tôi xin phép về luôn “
“Ấy từ từ người lạ! Vào đây đã. Cậu là hẳn là người quen của Fransh phải không? Chí ít cũng phải cho ta biết tình hình của hắn dạo này ra sao rồi chứ!”
Byor ngần ngại một chút, rồi khẽ thở dài. Hắn cảm thấy chẳng có gì hay ho trong việc quay lại đối diện với những người này. Nhưng khi nghĩ đến việc quay về gặp Gainen cùng đang trong trạng thái say sỉn, thì hắn cũng không đành.
Cửa kêu cót két khi Byor đẩy vào. Không gian bên trong căn nhà hôi hám, tối tăm, chỉ có ánh sáng le lói từ mấy ngọn đèn dầu bập bùng. Mùi ẩm mốc và rượu bốc lên nồng nặc. Byor cảm nhận được cái lạnh lan tỏa từ các góc phòng, nhưng hắn vẫn bước vào, không một lời nói thêm.
“Vậy cậu đến từ đâu?” Gã đàn ông nửa tỉnh nửa mê lại lên tiếng.
“Chỉ là một người cũ của Fransh. Cái gì cậu muốn biết, chắc sẽ rõ thôi.”
Gã đàn ông có vẻ không hài lòng với sự lạnh lùng của Byor. Hắn ngả người về phía ghế cũ, vung tay ra hiệu Byor ngồi xuống.
"Được rồi, được rồi. Cậu là ai thì ta cũng không hỏi thêm. Nhưng đừng có nghĩ là cậu mang đến thư là xong đâu."
Byor không đáp, chỉ ngồi xuống đối diện, quan sát gã đàn ông trước mặt. Mỗi phút trôi qua, căn nhà dường như càng thêm nặng nề, sự im lặng càng khiến không khí thêm phần căng thẳng.
“Dạo này Fransh làm gì rồi?”
“Cái đó... tuyệt mật.”
“Ôi trời, mấy người đúng là kín miệng như bức tường thành vậy. Thôi được, ít ra hắn vẫn sống khỏe chứ?”
“Ừm…”
“Vậy là còn sống. Mà này, vừa nãy ta thấy cậu đi qua khu vực Hội Đồng đấy. Chắc cậu vừa tham gia cuộc họp phải không?”
Gã đàn ông nghiêng người ra sau, vừa khui một chai rượu vừa lẩm bẩm.
Byor im lặng không trả lời, mắt không rời khỏi gã.
“Không cần phải đáp. Tôi biết hết rồi,” gã tiếp tục, mắt nheo lại, giọng lơ đãng, “Cả Gainen nữa, đúng không?”
Một tia chớp lạnh toát cháy qua trong lòng Byor. Động tác của hắn nhanh như chớp, bàn tay vung dao lên, chỉ trong chớp mắt con dao đã kề vào cổ gã đàn ông, mũi dao lướt nhẹ qua da, đủ để khiến gã cảm nhận được sự lạnh lẽo của thép.
“Sao ngươi biết?” Giọng Byor rít lên đầy đe dọa. “Ngươi theo dõi chúng ta sao?”
Gã đàn ông không hề hoảng sợ. Hắn ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Byor, khuôn mặt say sưa nửa tỉnh nửa mê.
“Hahaha...Cậu tưởng tôi không biết gì sao? Mấy chuyện này đâu có khó để đoán. Cậu và Gainen có gì mà không biết được? Thật chẳng lạ gì đâu.”
Byor nắm chặt tay cầm dao, nhưng không ra tay. Hắn cảm thấy như thể mình đang bị gã đàn ông này bẫy vào một cái bẫy lạ lùng.
“Ngươi muốn nói gì?”
“Ngồi xuống đi, làm một chai. Có lẽ sẽ dễ dàng nói chuyện hơn đấy.”
Hắn vừa nói vừa dùng chai rượu khẽ chạm vào con dao như muốn cạn ly, rồi buông xuống.
Byor chần chừ, nhưng sau một lúc lâu, hắn từ từ hạ mình xuống, cơ thể căng cứng như một dây đàn, ánh mắt vẫn không rời khỏi gã đàn ông.
Gã đàn ông trông chẳng vội vã gì. Hắn thong thả quay ra đằng sau, vươn tay lấy thêm vài thanh củi trong đống đồ đạc vương vãi trên sàn.
Lửa từ bếp lò chớp tắt rồi lại bùng lên, ánh sáng nhảy múa trong căn phòng tăm tối, phản chiếu rõ những vết nhăn hằn trên khuôn mặt gã đàn ông. Hắn quay lại nhìn Byor.
"Ngươi cứ đứng như vậy mãi, có khi chẳng giải quyết được gì đâu. Thà làm bạn uống vài ly rồi chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng. Chắc chắn có nhiều thứ cậu muốn biết."
Gã đàn ông bỏ một thanh củi vào lửa, khiến ngọn lửa sáng rực lên. Thứ ánh sáng vàng kì ảo hắt lên bao trùm lấy mọi thứ trong phòng.
Byor vẫn giữ nguyên tư thế, nhưng cánh tay hắn bắt đầu run rẩy nhẹ. Ánh mắt gã đàn ông kia như một cái bóng ma quái, khiến hắn cảm thấy bất an.
"Ngươi đang định làm gì?"
Nhận thấy tình hình chẳng đi đến đâu, gã đàn ông tiếp tục.
“Ta vào Zangetsu còn sớm hơn cậu, Byor. Cùng thời với Fransh. Nhưng cậu thấy ta đấy, rửa tay gác kiếm rồi. Danh của ta là Shawn máy chém, một cái tên không dễ gì quên. Mà cũng không dễ gì tháo gỡ, khi nó đã dính chặt vào ta như máu với da. Ta rời Sa Quốc đến sống ở Loliacia không phải vì ta phản bội Tổ Chức đâu. Chỉ là ta đã quá mệt mỏi, Byor. Ta từng sống trong những ngày tháng huy hoàng, khi còn phục vụ ngài Kainen. Những trận chiến, những nhiệm vụ đầy đau khổ và máu, tất cả đều có ý nghĩa. Nhưng từ khi ngài ấy ra đi, ta không còn nhận ra giá trị của bản thân mình nữa."
Gã ngừng lại một lát, đôi mắt anh ta trở nên mờ mịt như đang nhìn vào một thời quá khứ xa xôi.
"Đã bao lâu rồi, ta không còn cảm thấy đam mê trong mỗi bước đi của mình nhỉ? Ta đã từng là một phần của thứ lớn lao, nhưng bây giờ, ta chỉ là một bóng ma, lang thang giữa những lựa chọn sai lầm và hối hận. Có lẽ ngay cả cái tên 'Máy Chém' cũng không đủ sức để nhắc nhở ta về những ngày xưa ấy nữa."
Đến lúc này, Byor mới thực sự dãn người ra, nhưng vẫn không hề lơ là cảnh giác.
"Năng lực của ta là nhìn thấu suy nghĩ, Byor" gã đàn ông tiếp tục, giọng trầm thấp "Là Quan Thuật Thức đấy. Ta có thể nghe thấy những suy nghĩ trong đầu cậu ngay từ lúc cậu đặt chân vào đây. Nhưng đôi khi, năng lực này lại khiến ta phát điên. Mỗi ý nghĩ, mỗi sự rung động trong tâm trí của người khác... chúng như một cơn bão vây quanh ta không ngừng, xé toạc mọi thứ trong đầu…Đó là lý do ta thường say sỉn như vậy. Rượu khiến bộ não ta tạm thời tắt đi những tiếng ồn ấy. Chỉ khi say, ta mới có thể tìm lại một chút yên bình trong cái đầu này, nên hãy hiểu cho bộ dạng tàn tạ này của ta, Byor. Đó không phải là ta, mà là cái giá ta phải trả khi mang trong mình thứ năng lực quái ác này."
“Vậy tại sao…ngươi không phục vụ cho ngài Zainen? Ngài ấy đâu khác gì Tà Thuật Sư?”
“Xin lỗi cậu Byor. Nhưng đó là do cậu chưa từng làm việc cho ngài Kainen mà thôi. Hai người họ tuy là anh em nhưng mà khác nhau một trời một vực đấy. Kainen là kẻ máu lạnh, thứ hắn hướng đến là sức mạnh để trị vì thế giới, trong khi Zainen lại là người em nhu nhược.”
“Sao ngươi dám khẳng định ngài Gainen là nhu nhược?”
“Cái đấy ta biết rất rõ, Byor. Quan Thuật Thức của ta cho phép ta nhìn sâu vào tâm trí hắn. Khác với ngài Kainen là một địa ngục hỗn loạn, cái thứ duy nhất tồn tại trong Gainen lại chỉ là bóng tối ngột ngạt. Một sự trống rỗng của nỗi sợ bị phản bội, nỗi sợ sẽ mất đi tất cả. Gainen không tin vào bất kỳ ai, không còn bất cứ điều gì chắc chắn ngoài chính sự hoài nghi. Đó không phải là sức mạnh, Byor. Đó là sự yếu đuối giả trang dưới vẻ ngoài lạnh lùng.”
Khi thấy Byor không đáp, Shawn tiếp tục.
"Cậu hiểu rồi, đúng không? Gainen chỉ là một cái bóng của ngài Kainen. Một bóng ma ám ảnh bởi chính nỗi sợ của mình, kéo theo những người như chúng ta, những kẻ đã thề sống chết vì ông ấy. Hắn sẽ không thể bước ra khỏi cáo dáng hình của ngài Kainen, Byor, không bao giờ có thể. Và vì thế, hắn sẽ luôn là kẻ thua cuộc trong chính trò chơi của mình. Cậu biết đấy, gánh nặng không nằm ở những gì chúng ta đã làm… mà là những gì chúng ta chưa bao giờ đủ sức làm."
“Nhưng trong khi đấy ba đứa con của Kainen lại là đứa phản bội?”
“Cái đó thì ta cũng chẳng biết nữa. Có lẽ bọn chúng đã thấy những thứ mà chúng ta không thể thấy, Byor. Thế giới quan này đa dạng lắm, chúng ta sẽ chẳng bao giờ hiểu nổi đâu”
Byor nặng nề ngồi xuống. Những lời nói của Shawn dường như khiến hắn nhận ra một điều gì đó.
“Làm một chai chứ? Nghe ta này, uống rồi mới biết rượu của Công Quốc ngon hơn hẳn so với cái thứ nhạt nhẽo ở Sa Quốc, nhưng đó là nếu ngươi biết chỗ mua thôi. Mà cũng khó lắm, giờ rượu lậu cũng đầy ra đấy, chả biết nào mà lần.”
“Ngươi cứ uống rượu nhiều như thế, còn chẳng có tiền trả, phải không? Khi nãy ta còn thấy ngươi phản ứng như thể con nợ…”
“Đấy, thế nên mới có cái thư cứu nguy này của lão Fransh đây!” – Shawn giơ chiếc phong bì lên khẽ đập đập – “Lần nào cũng vậy, hắn gửi tiền đúng lúc như thể tiên đoán được ta sắp toi đến nơi. Và có vẻ nếu không có Fransh, thì chắc ta cũng chết vì đói và say sỉn ở cái xó xỉnh nào mất rồi, haha”
Shawn xé tờ phong bì ra một xấp tiền. Hắn nhét chỗ tiền đó một cách thô bạo vào trong túi, rồi thản nhiên vứt tờ thư đi.
“Này, ngươi không định đọc chúng à?”
Shawn nốc nốt cái thứ chất lỏng tồi tệ kia vào cổ họng, rồi lấy chân dẫm vào mảnh giấy.
“Chẳng cần đọc cũng biết. Kiểu gì cũng là vài lời cằn nhằn của Fransh, mà sau cùng vẫn sẽ là mời ta quay về Tổ Chức thôi”
“Quay lại? Ta tưởng ngươi đã dứt khoát rồi?”
“Đã dứt khoát, hay ít nhất là ta muốn tin vậy. Nhưng Fransh thì khác…Với hắn, một khi đã là thành viên thì chẳng bao giờ có chuyện dứt bỏ. Đời ta thuộc về hắn như một món nợ không bao giờ trả xong.”
“Vậy ngươi muốn làm gì?”
Shawn thở dài, xoay xoay chai rượu trống trên tay đầy tiếc rẻ.
“Lý trí bảo ta phải mở bức thư và đối mặt với nó. Nhưng mà ngươi biết không, đôi khi chính sự vô tâm lại là thứ giúp ta ngủ ngon nhất.”
Hắn đá vội bức thư ra một góc, như thể sợ chỉ cần để trong tầm mắt thêm một chút nữa là nó sẽ đốt cháy hết mọi ý chí rời xa Tổ Chức trong hắn.
Cả hai ngồi im lặng, mỗi người chìm vào suy nghĩ riêng. Sự yên lặng trong lúc này còn nói lên nhiều điều hơn bất cứ lời nào. Shawn ngả người, đôi mắt lim dim như thể hắn vừa tìm ra một khoảnh khắc bình yên ngắn ngủi. Nhưng tiếng bước chân trên con phố ngoài kia kéo hắn trở về hiện thực.
“Thôi, ta sẽ vứt cái bức thư đó đi”
Shawn bất chợt lên tiếng, đứng bật dậy. Hắn với tay lấy tờ giấy nhàu nát dưới đất, tính xé vụn, nhưng rồi lại ngập ngừng, Cánh tay to lớn của hắn khựng lại giữa không trung.
“Hay là…cứ giữ lại đã. Chỉ là một tờ giấy chết tiệt của hắn thôi mà…”
Byor vẫn im lặng dõi theo từng cử chỉ của Shawn. Cảm thấy mình dã đủ lâu, hắn đứng dậy, phủi nhẹ chiếc áo rồi chuẩn bị ra về.
“Ồ, về à. Cảm ơn vì đã đến nghe những lời vô nghĩa từ ta…thay cho lão Fransh”
Byor không đáp. Hắn bước ra đến cửa. Nhưng rồi ngay khi một bàn tay chạm đến nắm cửa, có điều gì đó ngăn hắn lại.
“Này Shawn. Ta nghĩ ngươi vẫn nên đọc bức thư đó. Dù thế nào, đôi khi vài dòng chữ có thể giúp ngươi rõ ràng hơn là cứ mãi say sỉn như vậy”
Shawn ngước lên nhìn Byor ngoài cửa, rồi khẽ gật gù.
“Được thôi, nếu ngươi đã nói vậy”
Cái bóng của Byor khuất dần trong ánh chiều tà lạnh lẽo bên ngoài. Shawn ngồi xuống một mình, ánh đèn vàng hắt xuống khuôn mặt có chút đắn đo. Hắn tính nốc chai rượu vào mồm lần nữa, nhưng liền nhận ra nó đã cạn kiệt từ khi nãy.
Một lát khi thở dài, tay hắn nhặt chiếc thư đang nằm hiu quạnh ở một góc, suýt chút nữa thì bị tro lửa cháy xém.
Khi những dòng chữ hiện lên, nét chữ quen thuộc của Fransh khiến lòng hắn trùng xuống.
“Chậc, tên đầu ngựa đáng ghét…”
Ngươi khỏe chứ? Mà thật ra ta biết hỏi vậy cũng chỉ là thừa thôi. Một thằng đầu đất như ngươi chắc chẳng mấy khi bận tâm đến sức khỏe của mình. Ta đoán giờ ngươi vẫn tiêu tiền của ta để chuốc say chính mình, phải không? Nhưng này, Shawn, nếu có thể, nhớ giữ lại một chút. Vì biết đâu một ngày nào đó, chúng ta lại có cơ hội ngồi cùng nhau nhấp cạn chén rượu cuối cùng.
Ta không muốn trách móc ngươi gì nữa đâu, vì cuộc đời này con người đã thù ghét nhau quá nhiều rồi. Nếu được, ta muốn ngươi hãy trân trọng bản thân một chút. Kiếm lấy một cô gái cho mình chẳng hạn, kiếm một nơi để về, một người để yêu thương, và những đứa trẻ mang tên ngươi, chẳng phải sẽ rất tốt sao? Nhưng ngươi là ngươi, đúng không? Có lẽ ngươi sẽ nói rằng cuộc đời ngươi chẳng cần gì hơn ngoài sự tự do và những niềm vui ngắn ngủi. Nếu vậy, ta cũng không ngăn.
Hãy sống một thật tốt, vì ngươi xứng đáng với cái cuộc đời tốt đẹp đó.
Đây có lẽ là bức thư cuối cùng ta gửi ngươi rồi, từ nay về sau, nếu ngươi không muốn, ta sẽ không làm phiền ngươi nữa.
Dù sao thì, cũng đừng bắt ta phải uống chén rượu cuối cùng một mình.
0 Bình luận