Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Việc tiếp tế từ lãnh địa Doctrine này lẽ ra phải là điều hiển nhiên, không thể không thực hiện được. Không, đó chính là công việc của bọn họ, và từ "không được" không được phép tồn tại.
Vậy mà… không được?
"Có phải… một phần nào đó bị đình trệ không?"
"Không… vấn đề là, hoàn toàn không có gì được gửi đến cả."
"…!"
Không, điều đó không thể nào xảy ra. Đúng là trước đây, đã có lần đội tiếp tế bị bọn cướp tấn công và bị tiêu diệt hoàn toàn. Nhưng họ đã chia nhỏ các tuyến đường, nên ngay cả khi một đội bị trì hoãn, cũng không phải là vấn đề lớn.
"Này! Chuyện này là sao!? Tại sao lại thành ra thế này?"
Biganur trừng mắt nhìn Dagor.
"Không… chúng tôi là Bộ Nội chính, nên chuyện tiếp tế đương nhiên là do Bộ Hậu cần..."
"Đây là lúc để nói mấy lời đó sao!?"
Biganur tức giận đập bàn và hét lên.
"Á! Tôi sẽ cho điều tra ngay lập tức!"
"Hừ… không cần đâu. Lá thư đó chắc chắn là sự thật."
Ngay lúc đó, Phó tổng quản tài chính Ganasud bước vào phòng. Đằng sau ông ta là một người đàn ông rõ ràng đang run rẩy, mang vẻ mặt đầy áy náy.
"Ý ngươi là sao? Sự thật là gì?"
Biganur hỏi, khuôn mặt căng thẳng đỏ bừng lên.
"Tất cả các đội tiếp tế đều mất liên lạc. Nào, tiếp tục nói đi, Phó tổng quản Gesunahito."
"Á… t-tôi xin lỗi!"
Phó tổng quản hậu cần Gesunahito quỳ xuống, cúi đầu sát đất xin lỗi.
"…!"
Biganur lùi lại vài bước. Ông ta không thể tin vào cảnh tượng trước mắt. Những lời nói ông ta nghe được dường như không thể hiểu nổi.
Nhưng… nếu, trong trường hợp cực kỳ hiếm hoi, tình huống như vậy thực sự xảy ra, thì không có gì lạ khi con ‘hổ dữ’ kia nổi giận. Và… quản lý không chu toàn. Giám sát không đầy đủ. Những từ đó đổ nặng lên đầu ông ta như một tiếng nổ lớn.
"Đừng đùa chứ! Có tới 12 tuyến đường cơ mà!? Ngươi nói tất cả đều bị phá hủy hết sao? Không thể nào đúng không!? Không, chuyện này không được phép xảy ra!"
Biganur gầm lên, gần như ép buộc người khác phải đồng ý với mình. Tiền tuyến Laiyerdo có sa mạc Benaha ngăn cách, với điều kiện khắc nghiệt như vậy thì buộc phải vận chuyển vật tư bằng các tuyến đường vòng. Nhưng tất nhiên, ở đó luôn tiềm ẩn nguy cơ bị các nhóm cướp tấn công.
Để tránh rủi ro, các tuyến đường từ lâu đã được chia nhỏ để vận chuyển.
"Hừ… các tuyến đường đã bị hợp nhất lại rồi. Thật phiền phức, chính vì tên ngu ngốc này."
"Hức!"
"Đ-Đồ Ngu… Ta không nhớ đã thông qua một đề xuất như vậy!? Chuyện này, trừ ta, quyền quan tổng đốc, thì không ai làm được có đúng không?"
Để thực hiện chuyện này, cần phải thay đổi quy định nội bộ lãnh địa. Quyền hạn của các phó tổng quản tuy lớn, nhưng không thể qua mặt Biganur.
"Hừ… nó được che giấu một cách rất khéo léo. Tài liệu này ghi là ‘giảm chi phí vận chuyển nhờ thay đổi tuyến đường’. Nhưng thực chất lại là hợp nhất các tuyến lại. Một trò lừa đảo được làm rất tinh vi."
Biganur giật lấy tài liệu từ tay Ganasud, nhìn chằm chằm đến mức như muốn khoét một lỗ trên đó. Đúng là tiêu đề ghi "thay đổi tuyến đường". Nhưng chi tiết nội dung lại cho thấy khoảng một nửa số tuyến đã bị hủy bỏ.
Tuy nhiên, chỉ đọc thôi thì không thể phân biệt rõ là thay đổi hay hợp nhất.
"Hừ… được ngụy trang rất kỹ. Ngay cả ta, người đã làm việc ở đây nhiều năm, cũng không nhận ra ngay."
"…Đồ khốn!"
"Á… T-tôi cứ nghĩ Ngài Biganur đã nhận ra rồi chứ!"
"Gì cơ!?"
"Tôi nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời! Vì….vì.. vì 12 tuyến đường rõ ràng là lãng phí mà. Trong khi ngân sách hàng năm bị cắt giảm, nên tôi cố tình ghi là ‘thay đổi tuyến đường’. Nếu ghi là ‘hợp nhất tuyến đường’, thì phải đưa ra bàn tại Hội Nghị Đế Quốc. Tôi cứ nghĩ Ngài Biganur, người đã ở đây hơn 5 năm, với hiểu biết về địa lý và cách bố trí, chắc chắn đã hiểu ý tôi."
"…Đ-đừng đùa nữa!!!"
Biganur tát mạnh vào mặt Gesunahito. Nhìn cảnh đó, Ganasud đứng bên cạnh lộ ra vẻ mặt không mấy vui vẻ.
"Hừ… đúng là một ý tưởng độc đáo chỉ có thể đến từ Bộ Hậu Cần, những người quen thuộc với vùng đất này. Xét về tài chính, nó có thể mang lại hiệu quả đáng kể, nên nếu Ngài Biganur đánh giá như vậy cũng không có gì lạ. Rốt cuộc là sao?"
"…T-tất nhiên là ta đã đánh giá như vậy. Chỉ là t-ta quên mất thôi."
Ông ta vội vàng chữa cháy. Một khi đề xuất đã được thông qua, không thể nói là không biết gì. Thậm chí, nếu nói "không nắm được", ông ta có thể bị truy cứu trách nhiệm giám sát. Thay vào đó, khẳng định rằng đề xuất này không có vấn đề, và lỗi nằm ở khâu vận hành sẽ giảm thiểu thiệt hại hơn.
Quản lý rủi ro… quản lý rủi ro… Biganur cắn móng tay, lẩm nhẩm trong đầu liên tục.
"…Vẫn còn 6 tuyến đường. Để tiêu diệt hết tất cả, chỉ 1 mình lũ cướp chắc chắn không thể làm nổi điều đó, trừ khi có sai lầm nghiêm trọng trong vận hành, thì không phải vấn đề lớn. Chắc chắn có gì đó… có gì đó…"
"Hừ… chính xác. Đó chính là điều tôi đã tìm ra. Tên ngu ngốc này, thật không thể tin nổi, còn hợp nhất luôn cả các tuyến đường khác nữa."
"…Hả?"
"Hắn ta đã biển thủ số tiền dư ra để làm đầy túi mình, con lợn này."
"…!"
Biganur không khỏi câm lặng.
---***---
Góc Xin Xỏ:
Nếu bạn đọc thấy thuận tai thì có thể tặng mình li caphe qua
MOMO: Nguyễn Xuân Trình - 079 818 5190
Hoặc VCB: 0531 0025 14 542
Xin cảm ơn ạ!


1 Bình luận