Được rồi, quá khứ đến đây thôi. Chúng tôi tiếp tục thẩm vấn Johann những chuyện khác.
「Thế Muelleria đã đi đâu rồi?」
「Ngài ấy đã bị ngục chúa triệu hồi.」
「Ta hiểu rồi, vậy thì-」
Chúng tôi gặng hỏi địa điểm chính xác cũng như tiềm lực quân sự của hầm ngục đó.
Nói ngắn gọn, cái hang ấy thuộc dãy núi biên giới giữa hai vương quốc. Vốn dĩ, lối vào của nó nằm về phía lãnh thổ của Bashar, thế nhưng giờ đây, nó đã xây thêm một cái cổng nữa hướng về phía vương quốc thú nhân. Bởi một trong những mục đích của nó là trở thành tuyến đường cho đám quỷ tộc và ma thú, nên kích thước của nó cũng khá đáng kể.
Cổng của nó trông như một cái hang tự nhiên bình thường, nhưng bên trong là cả một pháo đài. Nó gần như không có bẫy. Chủ hầm ngục có vẻ như là con người, và hắn phụ thuộc chủ yếu vào ma cụ để chiến đấu. Nghe qua hắn cũng không mạnh lắm.
Johann không biết cụ thể sức mạnh của lũ quái vật trong hang động, nhưng hắn biết là số lượng quái vật còn lại ở đó vẫn rất đáng kể.
「Hầm ngục ư?... Chậc, chân tay của ta lại bắt đầu ngứa ngáy rồi đây.」
「Làm ơn đấy, ngài Kiara, ngài đừng có sung quá. Cơ thể của người vẫn chưa bình phục hoàn toàn đâu.」
Kiara, người chỉ mới vừa hồi phục đủ để tự đi lại được, mang khuôn mặt bừng sáng đầy hào hứng. Thấy vậy, Mianor liền cảnh báo bà lão.
「Thế giờ làm gì, để Muelleria là lũ đồng bọn của ả chạy hả? Và chúc may mắn chờ viện binh nghe. Ta sẽ đi.」
「Thật vậy…」
Cô ấy không dám chơi rắn với Kiara, nên tất cả những gì cô có thể làm là lo lắng nhìn bà lão.
「Chờ đã, hầm ngục đó có hai chủ nhân, với phó hầm ngục là Muelleria, phải không? Thế thì chúng ta phải chia nhau ra để công phá nó」
「Thần không nghĩ là sẽ dễ dàng như vậy đâu.」
「Kể cả có khó đi nữa, ta vẫn phải làm. Trước vận mệnh của vương quốc thú nhân, bộ xương già này chẳng là cái thá gì cả.」
「…Vậy là ngài đã chuẩn bị tinh thần.」
「Hử, ta chỉ đang tìm một cái cớ nào đó để bổ vỡ đầu con họ thôi mà, gì nghiêm trọng thế.」
Trước cái nhìn của Mianor, Kiara nổ ra một tràn cười hả hê. Thế nhưng, bất cứ ai cũng có thể thấy rằng tuyên bố vừa rồi của bà ấy là hoàn toàn nghiêm túc, trái ngược với thái độ bỡn cợt ấy. Có lẽ trong số những người ở đây, Guendalfa là người có ít quyết tâm nhất.
「Cái mặt kia là cái mặt gì đấy.」
Nhận ra bản mặt tiu hỉu của cậu ta, Kiara hỏi.
「Không, thưa sư phụ. Chỉ là sau khi nghe câu chuyện vừa rồi—」
「Mi cảm thông với ả? Giỡn mặt hả?」
Kiara chặn lời của Guendalfa.
「Nó chỉ là một câu chuyện mà thôi. Chín người mười ý, mi có dám khẳng định câu chuyện đó hoàn toàn là thật không? Vả lại, một cuộc chiến siêu siêu lớn đang đến đấy. Là một chiến binh, ngươi không thấy vui vẻ sao?」
「T—Tại sao ạ?」
「Kẻ thù của ngươi là một huyền thoại đấy! Ngươi không lấy điều đó làm vinh dự ư? Mà ta cũng không quan tâm, đằng nào thì ngươi cũng phải chiến đấu thôi, và khi đó, thì liệu mà đấu cho đàng hoàng.」
「Chỉ có mỗi sư phụ mới thấy vậy thôi.」
Guendalfa cau mày, nhìn xung quanh, và chợt nhận ra rằng quanh đây, thực tế, không ai có cùng suy nghĩ với cậu.
「Cô Fran và Mare cũng thấy vậy ư?」
「Đấu với kẻ mạnh mới vui. Bắt nạt lũ yếu ớt thì nói làm gì.」
「Nn.」
Cả Mare lẫn Fran đều nhất trí với Kiara. Suy nghĩ của mấy phần tử cuồng chiến này đơn giản thật. Còn tôi thì sao? Tôi không phản đối. Tôi không cần biết hoàn cảnh của ả ra sao, kẻ thù của Fran là kẻ thù của tôi, chấm hết [note] .
Guendalfa đã và đang gồng hết sức mạnh nội tại của mình để tiêu hóa tư tưởng của họ, nhưng có vẻ không được thành công cho lắm. Kuina và Mianor, thân là hầu gái, thì chỉ đơn giản là tuân theo mong muốn của Kiara.
「Hãy gác chuyện của ả sang một bên mà mở mắt ra nhìn đi. Vì ai mà vương quốc này đang đứng trước bờ vực diệt vong?」
「… Vâng.」
Guendalfa trông vẫn chưa khá hơn là bao, nhưng giờ cậu ta đã lấy lại sự quyết tâm của mình. Quả là một con người đa cảm.
「Giờ thì nói ta nghe, mục tiêu của vương quốc Bashar là gì.」
Mare quay sang Johan. Dường như có một sợi dây là lạ kết nối giữa Muerellia và vương quốc Bashar. Tôi không biết họ thân thiết với nhau đến đâu, việc chấp nhận cấu kết với quỷ dữ vẫn không tài nào nghe lọt tai cho được. Chưa kể, trong thế giới chính trị, ân huệ từ 500 năm về trước thì có khác gì một viên sỏi ven đường?
「Liệu Vua Bashar nghĩ gì mà lại đi bắt tay với tay sai của Quỷ Thần? Kể cả tính tới mục đích giải quyết những bất mãn trong vương quốc nhắm đến người thú, quyết định ấy vẫn không nghe thuyết phục chút nào. Còn có lý do nào khác nữa? 」
「Bệ hạ nói là ngài ấy đang trả món nợ 500 về trước.」
「Ngươi thật sự tin điều đó hả?」
「Không một chút nghi ngờ.」
「… Không đời nào vua của một nước lại đặt vương quốc mình vào nguy hiểm chỉ vì một thứ như vậy cả. Hắn ta chắc chắn đang âm mưu gì đó khác!」
「Đám súc sanh các ngươi có thể thấy khó hiểu, nhưng là con dân của Bashar thì điều đó là bình thường.」
Bộ tụi bây không có một chút xíu phản đối nào khi vua của tụi bây, người chịu trách nhiệm cho sự tồn vong của vương quốc hắn cai trị, bắt tay với Ác Thần thật hả? Chẳng phải như vậy là đang phỉ nhổ vào thiên luật sao. Lúc quyết tâm vứt bỏ mạng sống của mình để cứu Muelleria, trông hắn cũng thật đáng sợ. Lòng trung thành đó đã đi quá xa rồi, đến mức chỉ có thể diễn đạt bằng từ ‘mù quáng’ mà thôi.
Đừng nói là các hiệp sĩ của Bashar khác cũng điên như thế này nhé? Họ có biết là vương quốc của mình đang cấu kết với Quỷ Thần không? Câu trả lời là chỉ một số ít người có cơ hội gặp mặt với Muelleria và biết đến điều đó mà thôi. Đằng nào thì chiến lược như vậy kiểu gì cũng thuộc vào hàng tuyệt mật quốc gia chứ có phải chuyện tám nhảm chính trị bình thường đâu. Có bị lộ ra thì cũng chẳng sao. Không có bằng chứng đủ thuyết phục thì ai đời dám tin nhà vua đã đi một nước cờ kinh khủng thế được.
Không sớm thì muộn, dần dần, tác dụng của ma thuật thôi miên cũng phải đến giới hạn của nó. Sau cùng thì Johann cũng im lặng hẳn, không hỏi thêm được điều gì nữa. Trông Mare vẫn còn rất nhiều câu hỏi muốn được trả lời, nhưng cũng đành chịu.
「Giờ đuổi theo Muelleria nào.」
「Vâng. Nhưng chúng ta cũng chỉ mới biết được đại khái vị trí của nó mà thôi, giờ phải làm thế nào để đến đó đây? Đâu phải ai cũng được ngồi trên lưng của Lind…」
Mare đặt hờ ngón tay trên cằm, mắt đăm chiêu nghĩ ngợi. Chắc chắn rằng sẽ mất rất nhiều thời gian để đi bộ dọc theo dãy núi biên giới này. Cơ thể của Kiara và Mare đã hồi phục nên có thể tính đến phương án tất cả cùng chạy, thế nhưng, sau đó thì còn lại mấy thể lực để đánh nhau nữa. Lý tưởng nhất là có một cỗ xe nào đó, cơ mà ở đây thì đào đâu ra một thứ như vậy.
Thấy cả Kiara và Mare đều bối rối, Kuina nhẹ nhàng đút tay vào trong váy của mình.
「Fufu, không biết có gì không ta.」
「Đừng có tạo dáng trong khi làm vậy.」
Vai Tsukkomi (phần tử nghiêm túc) của Mare bị ngó lơ. Cùng lúc đó, từ trong cái váy ấy xuất hiện một cỗ xe ngựa bằng đá có mui. Nhắc lại, MỘT CỖ XE NGỰA BẰNG ĐÁ!
「Đây là toa xe golem 6 người ngồi.」
「Ở một nơi thế này mà vẫn có thể lịch lãm đến vậy, đàn chị quá tuyệt vời! 」
「Bình thường thôi, bởi vì tôi là một hầu gái.」
Tôi có thể thấy được sự tự đắc đằng sau khuôn mặt hoàn mỹ của Kuina lúc này. Guendalfa và các mạo hiểm giả khác chứng kiến cảnh tượng ấy đều kinh ngạc.
Trái ngược với họ, cảnh tượng ấy hình như chỉ là chuyện thường ngày với Mare và Kiara. Còn tôi thì vẫn đang vật lộn trong việc tiêu hóa sự tồn tại của cái xe ngựa kia.
『Em không ngạc nhiên sao Fran.』
(Bởi vì nó cũng chỉ như Kho Đa chiều.)
「Ừ thì, cũng đúng…」
Có lẽ nó giống thế thật.
「Nhưng nó cũng không thể mang tất cả mọi người đi được…」
「Ta chắc chắn sẽ đi.」
「Vâng. Trong trường hợp Kuina, Mianor và Fran cũng đi, hãy để những người còn lại áp giải đám hiệp sĩ.」
Chúng tôi không thể đơn giản là tha cho lũ hiệp sĩ được. Chúng vẫn còn giá trị để khai thác thêm thông tin, và có vẻ như Mare đang tính để nhiệm vụ áp giải chúng về cho các mạo hiểm giả.
Tôi cũng đồng tình với cách phân chia ấy. Mang theo nhiều người chỉ tổ biến họ thành con rối trong tay Muelleria. Lần này, ưu tiên của chúng tôi là chất chứ không phải là lượng. Ngay cả Guendalfa cũng khiến tôi lo lắng. Chưa nói đến vấn đề thực lực, sự thiếu quyết đoán của cậu ta trong trận chiến sắp tới có thể trở thành một điểm yếu chí mạng. Thế nhưng, khi bị gạt ra ngoài, cậu ta liền tiến lên và phản ứng dữ dội.
「Khoan đã! Tôi cũng sẽ đi.」
「…. Mi đi được sao?」
「Tất nhiên rồi!」
「Nếu ta thấy mi vô dụng thì bọn ta sẽ thí mi đấy?」
「Tất nhiên rồi ạ!」
Trước câu hỏi mang tính đe dọa của Kiara, Guendalfa trả lời, đôi mắt ánh lên sự nghiêm túc.
「Thôi được, vậy cũng tốt.」
「Sư phụ thật sự cho anh ta theo sao?」
Mare ngờ vực. Sau cùng thì thực lực của Guendalfa cũng không thuộc dạng gì đó cao siêu.
Kiara nhún vai, rồi thở dài.
「Sẽ phải mất một khoảng thời gian để ta biết phải dùng mi vào đâu đấy. Có khi dùng mi làm khiên thịt sẽ là tốt nhất ha.」
「Làm ơn cứ dùng con như người muốn, cho dù là một tấm khiên hay bức tường đi nữa.」
「Đồ ngốc! Ai lại lấy thứ như mi làm khiên chắn!」
「Không, nhưng nếu sư phụ nói một tiếng—」
「Đó là một ví dụ thôi! Tự đi mà lo cho bản thân mình đi, có hiểu không?」
「Dạ vâng!」
Vậy đội sẽ lên xe thẳng tiến đến hang động là Fran, Mare, Kuina, Chiara, Mianor và Guendalfa. Bên cạnh đó thì còn có hai thành viên ẩn nữa là Urushi và Lind.
Lấy tiêu chuẩn thông thường ra mà nói thì cái tổ đội này đúng là thảm họa di động. Nhưng đối thủ của chúng tôi lần này là Muelleria, cũng là một thảm họa di động khác, nên tôi cũng không thể không có chút lo lắng.
___
Trans: Mắm
Edit: Fakebi
51 Bình luận
Gấu