Our last happy days
Chương 24: Máu, nước mắt và đôi cánh màu đen
15 Bình luận - Độ dài: 2,447 từ - Cập nhật:
“Nè nè, tới nơi chưa vậy, Lucy?” Alice vừa hỏi vừa bước nhanh. Ánh trăng chiếu sáng đôi mắt đầy háo hức cùng khóe miệng khẽ nhếch lên của cô. Tuy đã ít nhiều kiềm chế nhưng cô vẫn không thể giấu nổi sự hào hứng cùng niềm vui của bản thân.
“Từ từ đã nào… Ừm… theo như Geeglo Map thì… tiếp theo rẽ trái… Ủa, hay là phải nhỉ?” Lucy nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Đoạn cô quay đầu qua đường phố tấp nập người qua lại, qua những ngôi nhà, tòa nhà san sát nhau. “Chịu thôi, cái quán ăn cả nhóm hẹn hình như ở quanh đây nhưng mà tôi không thấy chỗ này giống ảnh Donna chụp cả!”
Đôi mày cau lại, miệng méo xệch, Alice thở dài: “Đưa đây tôi xem nào! Trời ạ! Sao lại có thể loại thiên thần mù đường thế này chứ! Lỡ mà trễ hẹn thì sao hả? Hiếm lắm mới được Donna bao ăn cả lớp mà! Lại còn chẳng phải dịp gì đặc biệt, cơ hội hiếm có đó!”
“Chẳng phải dịp gì đặc biệt sao…” Lucy nghĩ thầm rồi đưa điện thoại ra, không quên nói. “Chứ nếu cậu không tốn cả tiếng chỉ để sửa soạn chuẩn bị thì đã không vội vậy.”
“Thiên thần như cậu thì hiểu gì chứ! Đây, đi hướng này! Mau lên nào!” Nói rồi Alice nắm tay Lucy rồi kéo cô ấy đi. “Ở ngay phía trước thôi, do bị khuất nên khó thấy.”
Quả thật, chỉ thêm vài bước nữa là cả hai đã thấy một quán ăn nhỏ. Ánh đèn ấm áp chiếu sáng những bộ bàn ghế gỗ trong quán. Đứng từ ngoài thôi cũng đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, khiến người ta không khỏi chảy dãi.
Nhưng thứ Alice để ý đến là cả lớp đang đứng trước quán ăn. Khi thấy cô ấy, tất cả bọn họ đều mỉm cười. Tay của mọi người đang cầm lấy một chiếc bánh kem. Chiếc bánh kem nhỏ nhắn nhưng được trang trí rất cầu kỳ với kem và dâu tây. A, trên cái bánh ấy, còn có vài cây nến nhỏ đang cháy và dòng chữ…
Bỗng từ đâu, có tiếng nhạc nổi lên, cùng với đó, mọi người cất tiếng hát: “Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday. Happy birthday. Happy birthday to you.”
Khoảnh khắc bài hát kết thúc, cả lớp lại đồng thanh: “Chúc mừng sinh nhật Alice!”
Alice đơ ra tại chỗ. Đôi mắt mở lớn nhìn những người bạn của mình, nhìn chiếc bánh kem có dòng chữ “happy birthday” rồi chẳng biết từ khi nào, một giọt nước mắt đã lăn dài trên má.
Thấy vậy, cả lớp bắt đầu hoang mang tột độ.
“Sao vậy? Lẽ nào bọn tớ làm gì sai sao?” Dorothy hỏi, ánh mắt cô đầy lo lắng.
“Lẽ nào nhầm ngày rồi?” Daisy cau mày, đoạn nhìn lại ngày giờ trên điện thoại.
“Không không, chắc chắn đúng mà.” Clara khẳng định chắc nịch.
Cứ như thế, tất cả cứ loạn cả lên, tiếng xì xầm trở nên to dần. Lucy đứng cạnh Alice nãy giờ liền thở dài, vỗ vai cô ấy: “Quên mấy chuyện cũ đi. Giờ cậu không còn cô đơn một mình, không còn bị xa lánh nữa đâu. Có thể ngày trước chẳng ai thèm nhớ sinh nhật cậu thật nhưng giờ khác rồi. Nhìn đi, cậu có nhiều bạn thế này cơ mà.”
“Thật là… tôi biết rồi mà...” Alice lau nước mắt rồi mỉm cười trở lại. “Xin lỗi nha, tôi ổn tôi ổn. Chỉ là hơi ngạc nhiên thôi!”
“Thật là… giật cả mình. Cứ tưởng kế hoạch phá sản đến nơi rồi chứ.” Gina thở phào.
“Phư… Được đích thân ta và đám dân đen này tổ chức sinh nhật khiến ngươi xúc động đến thế sao? Coi như không uổng công ta tài trợ.” Donna nhếch mép, tay hất tóc một cách cực kỳ phô trương.
“Tài trợ thái quá luôn… Hết nghệ sĩ piano, nhà hàng hạng sang, du thuyền, lại còn pháo hoa… Cũng may kịp sửa, chứ nếu làm thế con ngốc nhà nghèo này không quen đâu.” Lucy cốc nhẹ vào đầu Alice rồi làm lơ cái lườm nguýt từ cô nàng.
“Thôi thôi, mau thổi nến đi rồi vào trong. Có rất nhiều món ngon mà cậu thích đấy. Còn cả quà của mọi người nữa!” Clara quay sang nói với Alice.
“Mở quà xong thì cả lớp cày game nhá!” Thiếu nữ có mái tóc rối tung đề xuất. Mặc bộ đồ ngủ xộc xệch, cô kéo theo một cái túi ngủ mà khá chắc có Violet ờ trong theo sau.
“A! Lisa! Lâu lắm không gặp!” Helen, Bianca với Blanche reo lên. Ba người họ lúc nào cũng thừa năng lượng như thế.
“Gì thì gì, nhanh lên đi! Đứng ngoài này suốt nãy giờ rồi!” Gwen cằn nhằn, chẳng thèm quan tâm đến bầu không khí vui vẻ này.
“Đợi chút coi! Nào, Alice, thổi nến đi. Nhớ ước gì đó trước khi thổi nha!” Fiona mỉm cười, tay cầm chiếc bánh do mình và Elise làm ra.
“Ừm!” Alice gật đầu. Tuy vẫn đang cười nhưng trông đôi mắt cô như thể lại sắp khóc tiếp vậy. Có điều, nếu có thì chắc chắn đó không còn là những giọt nước mắt đau buồn, đầy sự cô độc như ngày trước nữa. Alice của bây giờ đã khác với bản thân trong quá khứ rồi. Cô quay sang nhìn Lucy, vẻ mặt đầy mãn nguyện như muốn nói “cảm ơn vì đã thực hiện điều ước của tôi”.
Lucy bất giác mỉm cười trước khung cảnh ấy. Khoảnh khắc ấy, cô chợt nghĩ thầm. “Giá mà thời gian ngừng trôi ngay bây giờ, để giây phút hạnh phúc này được kéo dài mãi mãi.”
Giây tiếp theo, Alice bỗng ho ra máu trong khi vẫn giữ nguyên nụ cười mãn nguyện ấy.
“Ơ?” Ngơ ngác đưa tay lên miệng, đôi mắt đang tràn đầy những tia sáng và niềm vui của cô nhìn bàn tay dính đầy máu đỏ.
Chất lỏng ấy cứ thế chảy ra rồi nhuộm bộ váy trắng thuần khiết của Alice trong một sắc đỏ.
Giây phút ấy, một cơn gió mạnh chợt ập đến, thổi tắt ngọn nến.
“A? Alice? Cậu bị sao thế này!”
“Alice? Máu…”
“Không ổn! Nhiều máu quá!”
“Mau gọi xe cứu thương!”
“Đưa Alice vào trong nằm nghỉ đi đã!”
“A… không ổn rồi… Đầu mình… đau quá… Không nghe rõ gì nữa…” Alice lảo đảo rồi khuỵu ngã. Mắt cô mờ dần đi, chỉ còn thấy được Lucy dìu mình đi.
Đặt Alice nằm tạm lên mấy cái ghế gần đó, Lucy thở dài để rồi bị át đi bởi những âm thanh hỗn loạn. Ánh mắt sầu thảm nhìn xuống đất một hồi lâu, rồi cô chán nản búng tay một cái.
Ngay sau đó, không gian xung quanh như bị đóng băng, thời gian tựa hồ đã ngưng đọng. Bước chân đang chạy khựng lại, ngón tay run rẩy cũng đông cứng, những thanh âm hỗn loạn thì chợt biến mất tăm. Mọi thứ như một bức tranh, không có gì chuyển động.
Chỉ còn đó Lucy đang nhìn chằm chằm một Alice liên tục ho ra máu. Màu đỏ vẫn chầm chậm nuốt lấy bức tranh vốn dĩ đang rất tươi vui.
“Đến giờ rồi sao?” Alice gượng cười. Ánh mắt đang dần mất đi những tia sáng kia hướng lên nhìn thiên thần bên cạnh mình.
“Ừ, trong hôm nay, cậu sẽ chết.” Lucy quay mặt, cố giấu đi biểu cảm của bản thân. Giọng nói vô cảm trong phút chốc bỗng lộ ra sự run rẩy.
“Tôi… khụ khụ! Tôi không ngờ lại là hôm nay.” Alice ho sặc sụa. Mỗi lần như thế, máu lại càng chảy ra và nhuộm lấy bộ váy trắng của cô. “Khụ… Đúng vào sinh nhật tôi luôn.”
“Trái tim cậu càng đập nhanh thì lời nguyền của con quỷ càng mạnh hơn. Nhưng cậu từng nói muốn vui vẻ nốt quãng đời còn lại, sống mà không hối hận bất cứ điều gì đúng không? Vậy nên tôi mới giữ im lặng và không nói gì cả. Tôi đã cho rằng… như thế sẽ tốt cho cậu hơn. Dù rằng nếu nói hết thì có lẽ cậu đã có thể tiếp tục sống lâu hơn, ít nhất là được trải qua ngày sinh nhật này một cách vui vẻ.” Lucy nhìn sang cả lớp. Lời nguyền đã ăn sâu vào người Alice mấy năm rồi, có là thiên thần tài giỏi đến mấy cũng bất lực, có là bác sĩ đáng tin đến đâu cũng bó tay. Đáng buồn thay, dù họ có cố gắng đến đâu, hy vọng thế nào hay làm gì đi nữa thì Alice cũng chắc chắn sẽ chết. Đó là một tương lai không cách nào thay đổi, một số phận chẳng thể nào tránh được.
“Không phải lỗi của cậu! Ư… khụ khụ khụ!” Alice vươn bàn tay bị nhuộm đỏ của mình nắm lấy bàn tay đang run rẩy nãy giờ của Lucy. “Tôi… rất biết ơn cậu đấy. Nhờ cậu mà tôi mới có đủ dũng khí để bước tiếp, để gạt bỏ quá khứ, để có được nhiều niềm vui và bạn bè như bây giờ. Nhờ cậu xuất hiện và ban điều ước mà tôi mới có thể sống vui vẻ nốt quãng đời còn lại mà không chút hối tiếc. Cảm ơn rất nhiều vì cậu đã làm bạn với tôi, đã luôn ở bên tôi, thiên thần Lucy.” Nụ cười ấy vẫn còn đó vẻ mãn nguyện, đôi mắt ấy vẫn còn đó những tia sáng lấp lánh tựa vì sao. Giọng nói ấy, đôi bàn tay ấy… ấm áp đến lạ thường.
Lucy im lặng, cô chẳng thể nói gì cả. Những kí ức từ bao ngày tháng ở bên Alice chợt ùa về trong tâm trí. Nào là những hôm cùng ngồi đọc truyện, xem phim, những lúc cùng nhau học bài, những ngày cùng nhau chơi game, những khi cùng nhau ăn cơm, những buổi cùng nhau đi dạo phố… Nhớ đến đó, Lucy chẳng thể kiềm nén nổi nữa. Nước mắt cô tuôn rơi, chảy thành hàng rồi cứ vậy lăn xuống má. Một tay cô nắm lấy bàn tay Alice, vốn đang dính đầy máu. Một tay cô gạt nước mắt đi nhưng dù có làm gì, chúng vẫn chảy thành hàng dài. Bao cảm xúc cố che giấu nay lộ hết ra mặt. Nỗi buồn vô tận vì người bạn thân sắp không còn nữa, cơn giận vì bản thân chẳng thể làm gì khác ngoài đứng nhìn, hạnh phúc vì những lời nói của Alice.
Từng giây từng phút dần trôi qua, tiếng ho hòa cùng với tiếng gào khóc, tạo nên những thanh âm đầy bi kịch.
Từng giây từng phút trôi qua, Alice càng gần với cái chết hơn.
Mọi thứ sẽ chấm dứt tại đây.
“Tất cả là tại ngươi quá vô dụng.” Chợt một giọng nói vang vọng trong trí óc Lucy.
Chớp mắt một cái, Lucy đã thấy bản thân ở một nơi hoàn toàn khác.
Nơi đây chìm trong một màn đêm bất tận, xung quanh chẳng có bất cứ thứ gì. Nếu không nhờ ánh hào quang le lói tỏa ra từ bản thân, Lucy còn chẳng nhìn được gì. Nhìn xung quanh, cô mới nhận ra mình đang bị nhốt trong một cái lồng chim khổng lồ với các song sắt lạnh lẽo màu đen.
“Đây là đâu?” Lucy gạt nước mắt đi, đoạn cô cố đập phá cái song sắt. Nhưng nó vẫn trơ ra đấy, chẳng hề lay chuyển.
“Là không gian tinh thần của ngươi đó, thiên thần Lucy.” Một thiếu nữ chậm rãi bước lại gần. Ánh sáng le lói soi sáng vẻ ngoài của cô ta.
Đó… là một thiếu nữ trông y hệt Lucy. Khuôn mặt, chiều cao, mái tóc đều chẳng khác gì cô, cứ như một bản sao hoàn hảo vậy. Chỉ có đôi cánh sau lưng là mang màu đen, khác hẳn màu trắng thuần khiết của Lucy.
“Ngươi không hoài nghi việc bản thân mãi chưa lấy lại sức mạnh đã mất à? Dù có tốn bao nhiêu ma lực, chúng đều sẽ hồi phục lại mà?” Cô gái lạ mặt kia hỏi, giọng điệu như đang chế giễu.
“...” Lucy ngây người ra trước câu hỏi ấy.
“Là bởi ta đã nuốt lấy phần sức mạnh trong ngươi đấy. Ta đã đắn đo mãi, không biết khi nào nên làm thế bởi ngươi cũng quá mạnh đi, lỡ lộ ra thì ngươi sẽ giết ta mất... Nhưng nhờ ngươi cố cứu lấy cái “thiên đường” chết giẫm đó mà ta mới có cơ hội. Ngươi mà hồi phục lại sức mạnh ban đầu thì phiền lắm nên ta mới ngăn cản. Suy cho cùng, ta với ngươi tuy hai linh hồn nhưng đều ở trong một thân thể nên việc cản trở ngươi dễ ẹc.” Cô gái kia liến thoắng một tràng dài, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Ngươi là ai? Mau thả ta ra!” Lucy hét lên, cô vẫn còn việc cần làm kia mà…
“Không nhận ra à? Ta là Lucifer, kẻ từng đánh một trận với ngươi đây. Trước khi bị đẩy xuống địa ngục, ta đã lén đưa một phần linh hồn mình vào người ngươi đó! Giờ thì… tinh thần ngươi đã suy yếu, nơi này lại chẳng còn đám thiên thần lảng vảng. Thế nên ngươi cứ ở trong cái lồng đó đi nhé, ta sẽ thay ngươi điều khiển cơ thể này.” Nói đến đó, cô gái kia biến mất vào màn đêm bất tận kia, để lại một mình Lucy gào thét khản cổ, cố phá vỡ lồng giam trong cơn tuyệt vọng.
Mở mắt ra, Lucifer trừng mắt nhìn thế giới loài người đang bị ngưng đọng: “Cuối cùng ngày này cũng đến… Nào... Bắt đầu công cuộc cứu rỗi thế giới của một thiên thần thôi!”
Và rồi… ở đâu đó trên thiên đường, nơi chỉ độc một màu trắng thuần khiết… Tina và Kelsey chết lặng sau khi nghe thông báo khẩn cấp. “Thiên thần Lucy đã sa ngã, yêu cầu các thiên thần còn khả năng chiến đấu lập tức đến địa điểm được chỉ định và giết chết đối tượng!”
15 Bình luận