Sau câu chuyện về Đệ nhất Anh hùng và Quỷ vương tép riu, chúng tôi được nghe nói sơ qua về vương quốc Symphonia và các thành bang lân cận.
[… Nhồi nhét quá nhiều thông tin cùng lúc vô đầu thì không tốt đâu, với cả tôi chắc rằng mọi người đều muốn tạm nghỉ một chút rồi nhỉ? Chuyện giải thích tôi sẽ tạm gác ở đây vậy.]
[Đúng thế. Tôi nghĩ cũng tới giờ đi chuẩn bị phòng cho mọi người rồ-- Ah…]
[Luna?]
[…Tôi xin lỗi, thưa Công nương. Chỉ là, tôi đã hoàn toàn quên mất chuyện quần áo của Miyama-sama…]
[À…]
Sau khi giải thích một tràng những thứ khác nhau, Lunamaria-san chợt nhớ ra gì đó khi chúng tôi chuẩn bị giải lao giữa giờ. Cùng một vẻ mặt lúng túng, những lời cô ấy vừa buột miệng ngay lập tức khiến tôi hiểu ra vấn đề.
Nói đơn giản là, trong dinh thự của Lilia-san chỉ có mỗi phụ nữ, điều đó nghĩa là nơi này không có trang phục cho đàn ông.
[Vâng, nhưng… tôi không biết gì về nội y của cậu ấy cả…]
[…Kaito-san, xin thứ lỗi. Chuyện này xảy ra là tại tôi. Chúng tôi không có đồ cho đàn ông trong dinh thự, và cũng chưa chuẩn bị được bộ đồ nào để cậu thay cả.]
[… Cũng không hẳn là tôi cần thay đồ mỗi ngày đâu…]
[Không được. May mắn thay, giờ vẫn còn chiều, nên đi mua vài bộ sẽ tốt hơn… Tại dù sao thì, việc tự mình lựa chọn đồ ngủ cho cậu sẽ ít nhiều nhiều gây khó khăn lắm. Vì vậy, dù biết chắc là cậu đã thấm mệt rồi, nhưng liệu cậu có thể cùng Luna vào thành phố để mua đồ không?]
[A, vâng.]
Thật sự thì, tôi nghĩ rằng mình không cần thay đồ hôm nay cũng chẳng sao cả, nhưng… Bởi vì bản thân đã tuyên bố rằng mình sẽ chu cấp thức ăn, quần áo và nơi chốn cho chúng tôi, nên với Lilia, điều này là không thể thương lượng được.
[Thưa Công nương, chúng ta sẽ chi bao nhiêu cho việc này ạ?]
[Tạm thời thì hãy mua 5 bộ đi, kể cả đồ dự trữ nữa, tầm 100.000R.]
[Pffft!?]
[Xin tuân lệnh.]
Đợi đã nào!? 100.000R không phải là cả 10 triệu yên sao!? Số tiền đó có thể mua được hàng tấn thứ khác nữa chứ đâu phải mỗi quần áo thôi đâu!! Hể?! Quý tộc-sama nghĩ rằng 1 triệu yên cho một cái áo hay một cái quần là chuyện đương nhiên hay gì!??
Lilia-san và Lunamaria-san nhanh chóng chuẩn bị tiền trước sự ngỡ ngàng của tôi.
[Ah, tôi cũng quên nữa. Kaito-san, Aoi-san và Hina-san, nếu mọi người có bất kì thứ gì gọi “thất bị điệng”, thì hãy để chúng tôi trông coi nó giúp các bạn. Nó là công nghệ của dị giới mà, nên chúng tôi sẽ hỏi xin Luật Thần giữ chúng cho.]
[Thiết bị điện… vậy chắc điện thoại của tôi cũng tính nhỉ.]
[Tôi không biết điện thoại cậu đang nói này là gì, nhưng hồi trước đã từng xảy ra trường hợp thất bị của Anh hùng tiền nhiệm bị nhắm đến. Vậy nên ngày nay Luật Thần sẽ canh giữ chúng trong vòng một năm.]
Hiểu rồi. Các thiết bị máy móc là một thứ công nghệ bí ẩn gì đó đối với thế giới này… Thế nên, việc ai đó mong muốn sở hữu hay nắm giữ những thứ như vậy cũng rất dễ hiểu. Mà, dù sao thì tôi cũng không nghĩ mình sẽ sạc pin điện thoại được ở thế giới này, với cả, chụp ảnh với nó thì cũng chẳng dễ dàng gì mà.
Trong chiếc hộp rỗng mà Lunamaria-san vừa chuẩn bị cho mỗi người chúng tôi, là điện thoại và những thiết bị số khác như đồng hồ điện tử mà chúng tôi vừa đặt vô. Thật sự tôi đã không biết phải làm sao với cái đồng hồ của mình, nhưng lúc ấy họ đã đưa tôi thứ gì đó giống như đồng hồ bỏ túi để thay thế. Chỉ nhìn qua cũng biết, chiếc đồng hồ bỏ túi này rất đắt tiền… Thành thật mà nói, có một thứ thế này trong người khiến tôi còn thấy sợ hơn nữa ấy.
…………………………………………………..
Sau khoảng 10 phút chòng chành trên cỗ xe ngựa, cuối cùng nó cũng dừng lại. Chúng tôi băng ngang qua thành phố mang dáng vẻ của thời Trung cổ, đến một cửa hàng thời trang để mua 5 bộ đồ, nội y và đồ ngủ.
Không hổ danh là cửa hàng chuyên bán đồ cho gia đình của Công tước, tất cả quần áo đều mang lại cảm giác thật tuyệt vời đến rợn người, nếu bảo những thứ này là hàng xa xỉ thì cũng chẳng sai.
Những tưởng rằng tôi sẽ tìm và mua được vài bộ quần áo với giá tiết kiệm, nhưng tổng phí vẫn lên tới cả 25.000R… Đó là 2.5 triệu yên đó, 2.5 triệu yên lận… Có tin nổi không? Trong khi chúng tôi mới chỉ mua vài bộ quần áo thôi đấy.
[… Mấy bộ đồ rẻ tiền là được rồi mà…]
[Sau cùng thì, Miyama-sama là khách của Công nương—của Công tước mà. Nếu cậu ăn mặc quá hời hợt, người ta sẽ nghi ngờ phẩm giá của Ngài ấy mất.]
[Tới mức đó cơ à?]
[… Là một quý tộc thì phải hành động sao cho ra dáng quý tộc nhất. Thậm chí quần áo trong cửa hàng chúng ta vừa vô cũng thuộc hàng đơn giản nhất rồi đấy.]
[Mấy thứ đó… đơn giản á…]
Băng qua con phố đông đúc lúc trời bắt đầu chập choạng tối, tôi chuyện trò cùng Lunamaria-san. Trong cửa hàng đó có vài bộ quần áo rất lung linh, nhưng có vẻ như đối với quý tộc chúng cũng chỉ nằm trong hàng khiêm tốn nhất thôi.
[Cơ mà, quanh đây đông người nhỉ…]
[Chúng ta chỉ chọn thời điểm đi mua sắm hơi sai chút thôi. Đặc biệt là khi ngày mai là Năm mới nữa.]
À, hiểu. Cảm giác cứ như trước kì nghi hè ấy… nhưng đối với thế giới này thì sắp qua năm mới rồi. Tôi không biết Năm mới ở nơi đây sẽ thế nào, nhưng họ có bảo rằng đây là Hoàng đô, nên đó hẳn là lý do nơi này náo nhiệt đến vậy.
Vẫn đang nghĩ về chuyện ấy, tôi băng ngang qua một quảng trường với một cái đài phun nước lớn và dừng lại ngắm thứ gì đó trông như một cỗ xe ngựa đang lơ lửng trên trời.
Whoa, lẽ nào đây chính là ma thuật? Khi tôi nghe thấy cụm “Bảo toàn thuật” hồi nãy, tôi đã khá kì vọng vào nó, nhưng đây thực sự là một thế giới khác rồi! Hơn nữa, nhìn cách mà ma thuật trở nên cực kỳ thông dụng trong cuộc sống thường nhật thế này cũng ấn tượng chả kém.
[Lunamaria-san, cái thứ đang bay đó—Hở?]
Lẽ ra mới chỉ vài giây trôi qua từ lúc tôi bắt đầu để ý cỗ xe bay đó, nhưng khi ngó lại thì không thấy Lunamaria-san đâu nữa cả. Tôi vội vã ngó nghiêng xung quanh đủ kiểu, nhưng ở đây có quá nhiều người nên không thể tìm thấy cô ấy ở đâu hết.
Tôi chợt thấy lạnh toát như thể máu dần chảy khỏi cơ thể. Đây là nó phải không? Nhìn kiểu gì đi nữa, là nó đúng không?
[… Mình… lạc rồi sao?]
Ôi không, không, không thể nào… Mình lạc mất Lunamaria-san sao? Chưa kể, quanh đây có quá nhiều chỗ phải ngó qua, rồi còn chuyến xe ngựa để đến đây nữa… Nói cách khác, tôi cũng không biết đường để về luôn.
P- Phải làm sao bây giờ!? Không phải mình nên bình tĩnh và ở yên một chỗ những lúc thế này sao!? Cũng không được, nếu cứ đứng ở đây thì đám đông sẽ cuốn mình đi mất… À đúng rồi, ngay trước đài phun nước đó!
Cảm thấy bối rối vì thực tế rằng mình đang bị lạc ở một thế giới khác, tôi bước tới chỗ đài phun nước và dùng nó như cột mốc.
Giờ thì sao đây… Mặc dù bản thân không biết nơi này, nhưng trở thành trẻ lạc ngay ngày đầu thì không vui chút nào. Tôi khá chắc rằng Lunamaria-san cũng đã nhận ra và bắt đầu đi kiếm tôi rồi, nhưng cô ấy thực sự có thể kiếm được giữa đám đông này không? Uwaaahhh, khó chịu quá! Phải làm gì đây…
[Sao thế? Trông cậu như đang gặp rắc rối nhỉ?]
[…Ể?]
Đang ôm đầu trước đài phun nước, tôi có thể nghe thấy tiếng ai đó rất rõ ràng mặc dù lẽ ra lúc này tôi đang ngồi giữa một đám đông nhốn nháo. Theo phản xạ, tôi quay về hướng đó, và ngỡ ngàng. Không, tôi nghĩ là nói rằng bởi vì em ấy trông khá bắt mắt sẽ đúng hơn.
Đó là một đứa trẻ cao chưa đến 1m4, nhưng bầu không khí quanh em ấy hơi khác so với những đứa trẻ khác. Mái tóc ngắn màu bạc trông như đang lấp lánh, đôi mắt vàng kim đẹp đến mức đá quý trông cũng kém sang, và một khuôn mặt tuyệt đẹp khó có thể biết được đó là gái hay trai… Đứa trẻ ấy đang mặc một cái áo khoác đen quá khổ-- hay đúng hơn là một bộ áo choàng phần vạt áo rất dài. Tôi vô thức nhìn em ấy hiện lên rực rỡ như một bức bích họa lúc hoàng hôn.
[Umm? Cậu ổn không đấy?]
[Ah, ờ- ờm…]
[Cậu… đến từ dị giới đúng không? Lẽ nào cậu đang bị lạc? Nếu không chê thì, cậu có thể hỏi tôi đường về mà~]
[Hả!?]
Đứa trẻ nói với tôi bằng một giọng hết sức nhẹ nhàng và nở một nụ cười đáng yêu như một bông hoa mới chớm nhưng… Một người dị giới? Làm thế quái nào em ấy biết điều đó?
[Ma lực của cậu rất giống với các Anh hùng, và quần áo của cậu cũng không phải thứ người ta có thể bắt gặp hàng ngày, nên tôi nghĩ thế~]
[Ờ- Ờm…]
Tôi có thể hiểu phần nào về vụ quần áo, nhưng nói về ma lực, là nói về nguồn năng lượng cần thiết để sử dụng mà thuật à… Người ta có thể nhìn thấy nó á?
[Gọi là cảm nhận nó thì sẽ đúng hơn là nhìn thấy đấy.]
[À, thế à… Ơ?]
Tôi có nói ra ngoài miệng đâu? Em ấy là esper à?
[Hahaha, suy nghĩ của cậu hiện hết trên mặt rồi kìa.]
[Ughh…]
[À xin lỗi xin lỗi. Tôi không có ý chọc quê cậu đâu. Thực ra, tôi thích những đứa trẻ kiểu này hơn là khác ấy.]
Vẻ mặt em ấy thay đổi, và nhìn thấy một đứa trẻ đang nở nụ cười rất dễ thương như thế khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra. Dù vậy, mặc cho vẻ mặt và ngoài hình con nít, cách nói chuyện và bầu không khí quanh em ấy lại trưởng thành hơn nhiều.
[Chà, trông tôi giống lắm à… Không nói đến ngoại hình, tôi đã sống nhiều hơn cậu hàng ngàn thế kỉ rồi, nên nếu cảm thấy lòng trí rối bời thì cậu có thể dựa dẫm vào tôi mà.]
[… Hàng ngàn-!?]
[Unn! À, hiểu rồi, đây là lần đầu tiên cậu biết đến Quỷ tộc đúng không? Tôi tên là Kuromueina… Muốn gọi tôi là Kuromu, Eina hay Kuro gì cũng được~]
Quỷ!? Cô ấy vừa nói là Quỷ sao? Nhưng nhìn khác gì người thường đâu…
[Cậu muốn thấy sừng tôi hay gì à? Được thôi, thế này thì sao!?]
[Tại sao sừng cô lại mọc ở mũi!?]
[Fufufu, tôi cũng biết kha khá thứ về dị giới chứ bộ! Không phải ở bên kia có câu truyện gì đó mà sừng người ta dài ra khi họ nói dối sao? Cái này cũng y chang vậy đó!]
[Không, thứ dài ra là cái mũi cơ…]
[Arya?]
Tôi không biết cô ta đã làm thế nào, nhưng nhìn cô ta trông tự tin với cái sừng dài ngoằng vậy khiến tôi phải tsukkomi lại theo phản xạ. Lúc đó, quỷ nhân tên Kuromueina cười ngượng rồi cất cái sừng đó đi, rồi tiếp tục cuộc trò chuyện với một nụ cười.
Có vẻ như Kuro có kiến thức khá nửa vời về thế giới của tôi, dù nhìn không giống vậy nhưng cô ấy đã sống rất lâu, vậy nên có thể chúng là do những Anh hùng tiền nhiệm kể lại.
Bằng một nụ cười ngây thơ, cô ta nhét một cái bông lan đường vô miệng tôi. Vị ngọt dịu nhẹ quen thuộc lan ra khắp lưỡi tôi và phần nào giúp tôi bình tĩnh hơn.
Thấy thế, Kuro cười rạng rỡ, và chúng tôi tiếp tục trò chuyện trong khi cùng ăn bông lan đường.
[Thế, có chuyện gì hả Kaito-kun? Cậu cứ ngó nghiêng liên tục nãy giờ ấy…]
[À, tôi bị lạc mất bạn đồng hành … và tôi cũng chẳng biết đường về nữa. Đúng rồi! Kuro có biết tư dinh của Công tước Albert ở đâu không?]
[Hừm… Xin lỗi, nhưng tôi không sống ở quốc gia này nên tôi chẳng biết nó là đâu cả.]
[Thế à…]
[Ừa, nhưng không sao đâu. Tôi có thể giúp cậu kiếm lại người mà cậu đã bị lạc mất mà.]
[Ể?]
Cười thật tươi trước mặt tôi, người đang cảm thấy hơi buồn, Kuro nhét tay vô áo rồi lấy ra một mặt dây chuyền với viên bảo thạch màu đen đính trên nó.
[Đây, cho cậu cái này! Cầm lấy rồi thử nghĩ về người mà cậu đã bị lạc mất thử xem.]
[Hể. À, ừm.]
Đặt sợi dây chuyền trong lòng bàn tay như được chỉ, tôi nghĩ về Lunamaria-san… Chợt một đường màu đen như một sợi chỉ xuất hiện và giãn ra từ viên bảo thạch.
[W- Whoa!?]
[Cứ đi theo nó, rồi cậu sẽ gặp được người ấy thôi. Sợi dây chuyền này có Ma thuật Dò tìm mà~]
[A, cám ơn. N- Nhưng mà, cái này… tôi lấy nó thì có sao không?]
[Ahaha, cậu vẫn còn trẻ mà, không cần thiết phải khách sao thế đâu. Chúng ta phải luôn giúp đỡ nhau khi cần thiết mới phải chứ!]
[Trẻ hửm… Nếu chỉ xét theo ngoại hình thì Kuro trẻ hơn tôi nhiều đấy …]
[À, nếu tính theo kiểu đó thì đúng thật.]
Được chữa lành bởi nụ cười ấy, tôi cám ơn Kuro không ngớt. Nhờ cái này, giờ đây tôi đã có thể về nhà rồi, một sự giúp sức tuyệt vời.
Cám ơn Kuro, người nãy giờ cứ liên tục cười và bảo rằng tôi không cần bận tâm, một lần nữa, bỗng một câu hỏi xuất hiện trong đầu khi tôi chuẩn bị nói lời chào.
[… Mà Kuro này, gái hay trai vậy?]
[Tôi á? “Đằng nào cũng được”. Lúc này thì tôi là gái.]
[… Chuyện thay đổi giới tính tùy thích với Quỷ tộc là chuyện bình thường à?]
[Không. Giữa loài quỷ cũng có sự phân hóa mà. Một số thì có nam có nữ giống con người, số khác thì không thể sinh sản và cũng không có khái niệm về giới tính, số khác thì có thể biến thành bất cứ thứ gì, giống tôi này.]
[Hờ hờ… thật là bí ẩn.]
Quả nhiên, khái niệm thông thường không phải lúc nào cũng đúng ở thế giới này. À phải rồi, Lunamaria-san hẳn cũng đang tá hỏa đi kiếm tôi nhỉ. Phải nhanh chóng đi gặp cô ấy mới được.
[Dù sao thì, cám ơn rất nhiều!]
[Đừng bận tâm~ Hãy nói chuyện nhiều hơn lần sau nếu có cơ hội nhé.]
[Ừm.]
[Gặp lại cậu sau, Kaito-kun.]
Vẫn nụ cười hồn nhiên đó, Kuro vẫy tay chào tôi khi tôi cám ơn cô ấy lần nữa. Rồi, tôi lần theo sợi chỉ đen phát ra từ viên bảo thạch và rời khỏi quảng trường.
Thưa Bố, thưa Mẹ---Con đã bị lạc ở dị giới, và được một người lạ giúp đỡ. Cô ấy vừa trẻ con nhưng lại trưởng thành, hơi ngốc nghếch nhưng lại rất hiểu biết. Có thể cô ấy nhìn như chẳng biết mình đang làm gì, nhưng chính điều đó lại khiến con cảm thấy an tâm trong lòng. Và con—Con đã gặp được một con quỷ bí ẩn.
…………………………………………………
Mặt trời dần khuất hẳn nơi đài phun nước quảng trường. Sau khi chàng trai trẻ đã biến mất hút, một giọng nói lặng lẽ vang lên từ phía sau cô quỷ tí nị.
[Tôi đến đón Ngài đây, Kuromu-sama.]
[Hửm? Chuẩn bị xong xuôi rồi sao?]
[Vâng. “Vua của xứ Symphonia” đang đợi Ngài ạ.]
[Rồi, thế thì đi thôi.]
Cô quỷ nhỏ đứng dậy đi sau khi nghe những gì vị hiệp sĩ trong bộ giáp đen tuyền, người chẳng biết đã xuất hiện từ đâu, báo cáo.
[… Ngài đang có tâm trạng tốt đấy nhỉ?]
[Unn. Ta vừa gặp được một “Jyapanis” khá thú vị đấy.]
[… Nhưng tôi được biết người giữ tước hiệu Anh hùng đang ở trong lâu đài mà nhỉ…]
[Không phải thế nghĩa là cậu ta đã bị triệu hồi nhầm sao? Có thể đó cũng là lý do tại sao họ mới phải đến tận nơi để xin ta ra mặt nếu có thời gian.]
[Tôi hiểu.]
[Mà, thật vui khi gặp được cậu ta~]
Một bóng dáng nhỏ nhắn cùng nụ cười hồn nhiên bước đi với vị hiệp sĩ theo sau. Nhìn cách cô ấy ăn bông lan đường khiến cô trông giống một một đứa trẻ hơn, nhưng cặp mắt vàng kim nhìn ra xa xa về phía tương lai—Có một chút uy quyền ẩn trong chúng.
52 Bình luận
Hiền vcl
Loli bà bà
Con vợ lạc qua dị giới r