• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm 1 học kỳ 1

Chương 94

0 Bình luận - Độ dài: 2,553 từ - Cập nhật:

"Cậu thực sự tự trồng nó sao?"

Salko hỏi với giọng nói pha lẫn sự ngạc nhiên và tò mò.

Cậu là học sinh của Tháp Tháp Thanh Long, xuất thân từ gia tộc Wardanaz, một trong những gia tộc danh giá trong đế chế.

Nghĩ đến việc một người như vậy đã tự tay trồng những củ khoai tây tươi ngon, bóng bẩy và hấp dẫn đó. Thật khó tin.

"Đúng vậy, tôi tự trồng chúng,"

Yi-Han gật đầu chắc chắn.

Những học sinh khác của Tháp Huyền Vũ đang theo dõi cũng lên tiếng.

"Đúng là Wardanaz đã trồng chúng, Salko ạ."

"Tôi thậm chí còn được ăn một bữa do cậu ấy chuẩn bị lần trước! Nó ngon lắm!"

"Vậy sao? Đổi lại cậu đưa ra điều gì?"

Salko hỏi bạn bè của mình.

Nghe vậy, các học sinh Tháp Huyền Vũ đều do dự.

...Chúng tôi chỉ ăn chúng thôi...

"Chắc chắn là cậu không lấy chúng mà không trả tiền chứ?"

Salko hỏi, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, như thể cậu ta có thể vung búa bất cứ lúc nào. Các học sinh của Tháp Huyền Vũ đều sợ hãi.

Phương châm của gia tộc Tutanta rất đơn giản.

- Kẻ nào không làm việc thì không có ăn.-

Cho dù họ có thân thiết với nhau như thế nào đi nữa, nếu họ đạt được thứ gì đó mà không phải nỗ lực thì đó vẫn là hành động không thể tha thứ.

Đây chính là điều mà những nhà quý tộc và hiệp sĩ vô lương tâm sẽ làm!

"Ờ... Ờ thì..."

Yi-Han cảm thấy bất lực nên lên tiếng.

"Tôi coi chúng như phần thưởng vì họ đã giúp đỡ tôi."

"!"

Các học sinh của Tháp Huyền Vũ nhìn Yi-Han với vẻ mặt cảm động.

'Wardanaz...!'

"Đúng vậy! Chuyện chính là như vậy!"

"Chúng tôi đã giúp Wardanaz!"

Khi nghe điều này, vẻ mặt của Salko dịu lại.

"Cảm ơn trời đất. Tôi còn lo là cậu có thể lấy được chúng mà không cần trả tiền."

"Chúng tôi không thể nào làm điều như thế được, Salko."

"Từ mà tôi ghét nhất là 'không làm ra'. Salko."

"Được, tôi hiểu rồi."

Khi Salko sắp rời đi, Yi-Han hỏi cậu ta.

"Cậu có muốn ăn một củ khoai tây không?"

Lý do Yi-Han hỏi Salko điều này rất đơn giản.

Mọi người đều thích khoai tây trồng trong vườn. Ngay cả công chúa cũng khen ngợi chúng.

Tất nhiên, Yi-Han vẫn nghi ngờ liệu công chúa có thực sự thích mọi thứ cô ăn hay không, bất chấp những tin đồn gần đây giữa những người theo đuổi cô.

Và trước đó, Salko đã nhìn chằm chằm vào đống khoai tây trong bao của Yi-Han.

Hoặc là cậu ấy thực sự thích khoai tây hoặc có ác cảm với chúng.

"...Không, tôi ổn. Hiện tại tôi không có gì để trả cho cậu cả."

“Không sao đâu, tôi không bận tâm đâu.”

"Đừng xúc phạm tôi, Wardanaz. Dwarf của gia tộc Tutanta không nhận gì nếu không làm gì đó đáp lại."

'Nhưng cậu là một elf...'

Trước khi Yi-Han kịp nói hết câu, Salko vội vã bỏ đi, như thể việc nhìn chằm chằm vào đống khoai tây quá lâu có thể khiến cậu bị cám dỗ.

"Đây là thời điểm khó khăn cho những tên trộm như tôi,"

Ratford, người đã gặp Yi-Han, gật đầu và giải thích những sự kiện gần đây.

Ban đầu, các học sinh từ Tháp Huyền Vũ có xuất thân khác nhau và họ có xu hướng tụ tập riêng và vui chơi theo cách riêng của mình.

Tuy nhiên, theo thời gian, những cá nhân nổi bật bắt đầu xuất hiện.

Tutanta Salko, một người dwarf, hay đúng hơn là một elf, là một cá nhân như vậy, nhờ vào kỹ năng phép thuật đặc biệt và tinh thần trách nhiệm vững như bàn thạch của mình. Những người bạn theo Tutanta ngày càng tăng.

'Tại sao không phải là Nillia...'

Yi-Han đột nhiên cảm thấy có lỗi với Nillia.

Mặc dù Nillia cũng đã cho rất nhiều học sinh của Tháp Huyền Vũ, nhưng họ không tin tưởng cô ấy là một người lãnh đạo, bất kể họ có thích cô ấy đến mức nào. Ngược lại với Salko.

'Có phải là sự khác biệt giữa dark elf và elf không? Không, có vẻ như không phải vì điều đó.'

Dù sao đi nữa, số lượng người theo Salko ngày càng tăng, đồng thời, thị trường chợ đen do Tháp Huyền Vũ điều hành cũng ngày càng mở rộng.

Học sinh của tháp Thanh Long và Bạch Hổ sau khi nghe tin đồn cũng bắt đầu đến và trao đổi nhiều loại hàng hóa.

Điều này lại dẫn tới sự gia tăng dần dần các vấn đề.

-"Tại sao cái này lại có giá là năm ổ bánh mì?"-

-"Bạn không nên làm điều này ở đây!"-

-"Này, cà phê này là giả! Trả bánh mì lại cho tôi!"-

-"Tôi không thể hoàn lại tiền khi bạn đã mua nó! Và tôi đã nói với bạn rồi, đó là cà phê giả làm từ hoa bồ công anh!"-

Khi học sinh từ các tòa nhà khác đến rồi đi, vấn đề chắc chắn sẽ gia tăng.

Tuy nhiên, các học sinh của Tháp Huyền Vũ thấy khó có thể trả đũa mạnh mẽ khi xảy ra xung đột với các học sinh từ các tòa tháp khác.

Đối thủ của họ thường là những gia tộc quý tộc hoặc hiệp sĩ.

Vì vậy, các học sinh của Tháp Huyền Vũ đã yêu cầu sự giúp đỡ từ Salko đáng tin cậy nhất chứ không phải Nillia.

Sau nhiều lần cân nhắc, Salko đồng ý nhưng vẫn kiên quyết tuyên bố rằng phải tuân theo các quy tắc của cậu.

-"Nếu muốn những người ở tòa tháp khác tuân theo luật của tôi, trước tiên các người phải tuân thủ luật của tôi!"-

-"Hiểu rồi. Tutanta!"-

-"Tất nhiên là chúng tôi phải tuân theo quy định của cậu!"-

-"Nhớ nhé, nếu không làm việc trước thì không được ăn."-

-"Đó là một quy tắc tốt!"-

"Những cậu chàng ở các tòa tháp khác sẽ không bao giờ tuân thủ điều này!"

-"Tương tự như vậy, việc buôn bán hàng hóa bị đánh cắp cũng bị cấm."-

-"..."-

-"..."-

-"Có chuyện gì vậy? Có vấn đề gì không?"-

-"Không có gì cả! Không có gì cả!"-

Tất nhiên, vẫn có những lời phàn nàn, nhưng sự thật là những vấn đề khác đã biến mất nhờ tiếng gầm gừ của Salko.

Sau khi nghe lời giải thích, Yi-Han vô cùng tức giận.

"Như thường lệ, vì một số kẻ gây rối mà người tốt phải chịu khổ. Vì bọn Bạch Hổ kia mà bọn trộm cắp như cậu và tôi phải chết đói."

"Đúng vậy."

Ratford gật đầu đồng ý.

"Chắc là khó lắm, Ratford. Vậy, cậu đang làm gì vậy?"

"À, tôi ổn. Tôi đang lén bán đồ ăn cắp."

Yi-Han hơi ấn tượng với phản ứng bình tĩnh của Ratford. Dù sao thì cậu ta cũng là một tên trộm chuyên nghiệp.

Điều hành một thị trường chợ đen bên trong một thị trường chợ đen...

"Tất nhiên, vì tôi không thể làm điều đó một cách công khai nên quy mô đã giảm đi đáng kể. Thay vào đó, tôi đang làm một việc khác."

"?"

Ratford chỉ vào một góc chợ đen. Một số học sinh Tháp Huyền Vũ đang ngồi ở đó, làm việc gì đó khác ngoài kinh doanh.

"Hãy nhìn kỹ vào đây. Có ba lá bài, một trong số đó là lá bài Hoàng đế. Tôi sẽ lật và xáo trộn chúng... nếu bạn tìm thấy nó, bạn sẽ nhận được gấp đôi số tiền."

Lật ba lá bài, xáo trộn chúng một cách khéo léo và nhân đôi số tiền nếu bạn tìm thấy lá bài Hoàng đế.

...Đó là cờ bạc!

"Cờ bạc có được không?"

"Tutanta không thích cờ bạc, nhưng... cậu ấy đã cho phép điều đó. Rõ ràng là nếu chúng ta cũng cấm điều đó, sẽ có quá nhiều sự bất mãn."

Khi nói đến tỷ lệ tội phạm, Tháp Huyền Vũ có số lượng nhiều nhất.

Hội trộm cắp, Hội cờ bạc, v.v., những người có bối cảnh đó thường được đứa đến Tháp Huyền Vũ.

Salko biết điều này và không quan tâm đến việc kiếm tiền thông qua cờ bạc, coi đó là lao động.

Ngoài trò chơi xếp bài, còn có nhiều hoạt động khác như cá cược cờ vua, mở khóa (có vẻ như là công việc của Ratford), cùng nhiều hoạt động khác.

'Đây có phải là hội mạo hiểm giả không?'

"Aaa! Bánh mì của tôi!! Bánh mì đủ ăn trong ba ngày của tôi!!"

"Xin lỗi, tôi đã cố trộn nó chậm rãi..."

Một học sinh Bạch Hổ kêu lên tuyệt vọng vì mất tài sản.

"Đừng bỏ cuộc, Dukma. Lần này chỉ kém may mắn thôi. Hãy thử thêm một lần nữa nhé!"

"Không khó lắm đâu! Lần này cậu sẽ thành công thôi!"

Yi-Han nhìn người đang lê bước, đó là một khuôn mặt mà cậu đã từng nhận ra.

Ymirg, một người khổng lồ lai mà cậu đã gặp trong lớp học hắc ma pháp của Giáo sư Mortum.

Yi-Han ngạc nhiên một cách kỳ lạ.

'Chắc chắn, việc là một người khổng lồ sẽ khiến đối thủ mất cảnh giác.'

Với bất kỳ ai nhìn vào, đôi bàn tay to lớn của Ymirg có vẻ vụng về và chậm chạp.

Nhưng Yi-Han đã nhìn thấy rõ ràng.

Cậu ta nhận thấy Ymirg đang thực hiện một động tác khéo léo khi xáo bài.

'Cậu ấy khá giỏi.'

Trong thế giới phép thuật thực sự, người ta dễ nghĩ rằng không có chỗ cho những trò ảo thuật dựa trên kỹ năng và kỹ thuật.

Tuy nhiên, vẫn có những người thành thạo những trò ảo thuật này.

Họ là những con bạc của Hội cờ bạc.

Sử dụng phép thuật để gian lận rất nguy hiểm, vì vậy họ chỉ dựa vào sự khéo léo của bàn tay.

Yi-Han suy đoán rằng Ymirg có thể đến từ Hội cờ bạc.

"Đừng bao giờ đánh cược với Ymirg," Ratford khuyên, hiểu nhầm ánh mắt của Yi-Han.

Ngay cả Ratford, với chính những mánh khóe của mình, cũng chưa bao giờ đánh bại được Ymirg.

Đó chính là kỹ năng vô song của cô trong Tháp Huyền Vũ.

"Tôi không thực sự hứng thú với cờ bạc, Ratford. Tôi chỉ xem cho vui thôi."

Yi-Han nắm chặt và mở nắm đấm, làm cho một đồng xu biến mất. Ratford kinh ngạc thốt lên,

"Đúng như mong đợi của ngài Wardanaz! Tôi luôn nghĩ cậu có phẩm chất của một tên trộm xuất chúng, và tôi đã không sai!"

"Nói nhỏ thôi, người khác nghe thấy sẽ ngại lắm."

Việc nhận được những phản ứng nồng nhiệt như vậy chỉ vì một trò ảo thuật đơn giản với đồng xu khiến cậu khá xấu hổ.

"Không, thưa cậu Wardanaz. Nếu cậu có những kỹ năng như vậy, cậu chắc chắn xứng đáng có một vị trí ở đây."

"..."

Yi-Han thoáng thấy bị cám dỗ.

Nghe có vẻ hợp lý.

'Liệu mọi sự luyện tập của mình có phải chỉ dành cho khoảnh khắc này không?'

Để moi bánh mì và thịt từ túi của học sinh tháp Bạch Hổ...

"Nhưng tôi thuộc về một tòa tháp khác."

"Tôi sẽ nói chuyện với họ. Có những người bạn nợ cậu một ân huệ, cậu Wardanaz, sẽ ổn thôi."

Nhưng trước khi Ratford kịp đứng dậy, Salko đã xuất hiện từ phía sau.

Đằng sau Salko, các học sinh Tháp Huyền Vũ đứng như những tội phạm có tội.

"Wardanaz. Khi tôi hỏi thăm xung quanh, những người bạn ở đây nói rằng họ được ăn mà không phải trả bất cứ khoản tiền nào."

'Đám người lắm mồm chết tiệt này.'

Yi-Han thầm nguyền rủa đám học sinh Tháp Huyền Vũ.

Nếu bạn định phủ nhận thì ít nhất hãy bám sát vào câu chuyện của mình.

Yi-Han thì khác. Cậu ta tự tin rằng mình có thể phủ nhận cho đến tận thế.

"Tôi không còn lựa chọn nào khác. Phương châm của gia tộc chúng tôi là 'Chia sẻ thức ăn với người đói.'"

Thái độ của Yi-Han có sức mạnh khiến ngay cả những điều vô nghĩa cũng trở nên nghiêm túc.

Các học sinh lắng nghe vô thức gật đầu đồng ý.

Thực vậy!

Có thể hiểu được tại sao Wardanaz lại cho bạn bè mình ăn...

"Tôi không đổ lỗi cho cậu, Wardanaz. Không phải lỗi của cậu. Tôi đến để xin lỗi vì lỗi lầm của bạn tôi. Đó là hành vi vô trách nhiệm, điển hình của những quý tộc lười biếng hoặc những hiệp sĩ hung bạo."

Salko cúi đầu xin lỗi, và những người bạn Tháp Huyền Vũ cũng ngần ngại làm theo.

Sau đó, học sinh từ các tòa tháp khác đang chờ bên ngoài chợ đen đã phản đối mô tả của Salko.

"Quá khắc nghiệt!"

"Quý tộc lười biếng ư? Các người không biết cuộc sống của quý tộc khó khăn thế nào đâu!"

"Ngươi có hiểu được vinh dự và trách nhiệm to lớn mà chúng ta phải gánh chịu với tư cách là hiệp sĩ không?!"

'Cùng một tòa tháp, nhưng thật không may khi có họ.'

Trong giây lát, Yi-Han gần như đứng về phía Salko.

Thật là những kẻ vô liêm sỉ và vô lương tâm...

Salko hoàn toàn phớt lờ họ.

"Tôi muốn bắt họ trả tiền cho những gì họ đã ăn, nhưng hiện tại bạn bè tôi không có nhiều tiền như vậy."

"Không cần phải lo lắng về điều đó đâu."

Những người bạn từ Tháp Thanh Long đã tỉ mỉ ghi chép từng đồng bạc vào sổ , nhưng cậu lại không có ý định làm như vậy với những học sinh của Tháp Huyền Vũ.

"Không, tôi sẽ trả tiền."

"!"

Yi-Han ngạc nhiên.

Đề nghị thanh toán thay cho họ.

'Gia tộc Tutanta chắc hẳn rất giàu có.'

Là người xuất thân từ một gia tộc thợ xây nổi tiếng trong đế chế, họ chắc chắn không thiếu tiền.

Yi-Han đang cân nhắc xem nên tính bao nhiêu cho món hầm rau cà chua mà cậu đã chuẩn bị lần trước.

"Tôi nghe tin đồn rằng Wardanaz thường đi lang thang quanh học viện vào ban đêm. Có đúng vậy không?"

"Tôi không biết cậu đã nghe tin đồn vô lý nào nhưng điều đó hoàn toàn sai sự thật."

"..."

"..."

Các học sinh của Tháp Thanh Long và Tháp Bạch Hổ bên ngoài chợ đen đều sửng sốt.

'Gã đó có khuôn mặt sắt à...?'

'Có vẻ như gia tộc Wardanaz cũng rèn luyện khả năng kiểm soát cảm xúc.'

Bất chấp sự phủ nhận của Yi-Han, Salko vẫn kiên quyết tiếp tục quan điểm của mình.

"Tôi có một số thông tin có thể hữu ích."

"!"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận