Quỷ Vương là thầy giáo?
Prianist Crepe. Prianist
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1(remaked): Paslando 1. Nơi câu chuyện bắt đầu.

Chương 04: Lời vĩnh biệt của kẻ bội tín

5 Bình luận - Độ dài: 7,513 từ - Cập nhật:

(Góc nhìn của Metia)

Một ánh đèn được tạo với quang ma pháp rọi lên già làng cùng đám trẻ, làm nổi bật khuôn mặt hồng hào thật vui tươi của trưởng làng. Kuroe đâu rồi nhỉ? Chắc là thằng bé lại núp ở tận sau cùng rồi. Mất công tôi lựa cho nó bộ đồ thật ấn tượng ghê!

Mà thôi, đây là sinh nhật của người đáng kính nhất làng chứ không phải dịp khoe đứa con đáng tự hào nên bỏ qua đi. 

“Anh nhìn già làng kìa. Bà ấy trông tươi tắn hơn hẳn mọi khi luôn nhỉ?”

Vui vẻ, tôi quay qua hỏi anh chồng của mình. Thật mừng khi biết rằng công sức mà tôi với mọi người bỏ ra khiến bà ấy thấy vui hơn.

“Đúng thật...”

Lạ thật? Sao anh ấy lại đáp một cách lạnh nhạt như thế? Nếu là bình thường thì anh chồng tôi phải trả lời mạnh mẽ hơn hẳn...

“Arnold, có gì không ổn à?”

Tôi hơi lo lắng hỏi. 

“À không, tại anh thấy bà ấy trông khác biệt quá ấy mà...”

Vì một lí do nào đó, Arnold có vẻ mặt hơi nghiêm trọng. Mà chắc không sao đâu, anh ấy lúc căng thẳng thường sẽ vậy. Gặp bộ đồ hiện tại của anh ấy cũng hơi chật nữa…

Già làng bắt đầu bài phát biểu tri ân của mình rồi. Quay lại và tập trung nghe thôi.

“Chân thành cảm ơn toàn thể mọi người đã đến dự sinh nhật của tôi ngày hôm nay. Tôi chỉ có thể nói rằng mình vui mừng và cảm tạ khôn xiết sự quan tâm và quý mến mà mọi người dành cho cái thân già này.”

Bà ấy vuốt ve đầu của đứa trẻ bên cạnh bà ấy.

“Chúng ta đã cùng trải qua một khoảng thời gian dài bên nhau. Thật sự đã là một thời gian dài… Đó là một khoảng thời gian vô cùng ý nghĩa. Nụ cười và niềm vui của mọi người thúc đẩy tôi tiếp tục cố gắng cải thiện bản thân của mình hơn.”

Mọi người xung quanh ai nấy đều có nét mặt hoài niệm, hẳn đều đang nhớ về việc bà ấy giúp đỡ chúng tôi bao nhiêu. Có người còn cảm động đến rơi lệ. Bà ấy đã giúp đỡ chỗ ở và việc làm cho gia đình chúng tôi rất nhiều từ khi đến đây. Do đó, tôi cũng thật lòng vui mừng khi bà ấy đã cảm thấy như thế.

“Và rồi hôm nay đã là sinh nhật thứ hai trăm năm mươi của tôi. Tôi cũng chỉ còn lại có một phần ba thời gian của cuộc đời của mình. Trước khi khoảng thời gian thật ngắn ngủi đó kết thúc, tôi muốn bộc lộ cho mọi người tâm tình chân thật nhất mà tôi luôn giấu kín trong tâm.”

Mọi người đều hết sức tập trung lắng nghe, cả tôi nữa. Hít lấy một hơi sâu, bà ấy tuyên bố. Cơ mà tôi cũng chợt thắc mắc…

Tại sao bà ấy lại phải giấu diếm gì đó với chúng tôi?

“Quãng thời gian mà tôi làm trưởng làng của ngôi làng này, thật sự… cực kì vô bổ và nhảm nhí, là một sự sai lầm.”

Bà ấy đang đùa à? Có vài người xung quanh cười lên để góp vui. Tôi lại chẳng thể làm thế được… vì có gì đó rất không đúng ở đây… 

Mặc kệ những tiếng cười đùa, nét mặt phúc hậu thường ngày của khuôn mặt nhăn nhúm kia biến mất, như thể tất cả là giả dối. Một sự lạnh lùng đến vô tình trên đường nét khuôn mặt cùng với cặp mắt sắc lạnh, khinh bỉ tới tột cùng khi liếc nhìn từng người một trong sảnh tiệc. Dù nó chẳng chạm tôi bao lâu nhưng cả da gà tôi rợn lên khi tiếp xúc với cặp mắt ấy… 

Đúng rồi… Đây chính là thứ mà mình khinh kị nhất giới quý tộc, khiến mình chẳng ngại sống đời thường dân dù chẳng thể tiếp tục nghiệp nghiên cứu… Sự thượng đẳng tuyệt đối trong tâm trí của họ. Nó đang toát ra thật rõ nét, nhuộm đen hơn chốn sảnh vốn đã tối tăm này, từ dáng hình tưởng chừng thật khiêm tốn của trưởng làng…

“Tôi không hề đùa với các người. Tôi đây, một quý tộc của Reazilion, lại phải đi làm trưởng làng của một cái làng khỉ ho cò gáy. Ngày qua ngày phải cố gắng làm cho vừa lòng hả dạ một đám dân đen bẩn thỉu, nhìn đâu cũng thấy thấp hèn. Ôi! Thật là cực khổ cho tôi quá! Tôi đã tốn cả một trăm năm, một phần ba cuộc đời của mình để sống ở cái chốn khốn nạn này. Tôi chịu hết nổi rồi! Chỉ còn lại một phần ba cuộc đời, mà tôi không thể thoát khỏi cái nơi chết tiệt này cho đến khi chết đi đấy!”

Bà ta gào lên thật lớn, chất chứa biết bao hỉ nộ ái ố trong từng câu từ… Nhưng có lẽ chẳng ai ở đây có thể phủ nhận được rằng dưới ánh sáng duy nhất chốn này, bà ta đang thật sự vạch toàn bộ tấm lòng cho bọn tôi xem…

Và nụ cười ác tà, ma mị nở trên bờ môi khô ráp kia cũng thế… Quá chân thật… Quá phũ phàng…

“Nếu không thể thoát được thì tôi phải làm sao nhỉ? À! Chỉ cần làm theo phong cách cổ điển của quỷ tộc chúng ta, phá huỷ tất cả! Không chừa bất kỳ dấu vết gì của nơi này! Khi mọi thứ đã biến mất thì tôi cũng sẽ được giải phóng!”

Cái gì đang diễn ra vậy… Tại sao chỉ trong vỏn vẹn ba phút mà người đàn bà kia lại nhẫn tâm mà nhổ lên, vứt đi mọi hình ảnh thật đáng nhớ của chính bà ta… Thế này thì khác gì đã rơi vào điên loạn mất rồi?

Tất cả mọi người lúc này đây chỉ có thể mở mắt thao láo mà nhìn bà ta thoả thích thể hiện bản thân. Mặt ai nấy cũng đều tái xanh đi… trừ một người!

Arnold đang có một biểu cảm cực kì tăm tối. Anh ấy hẳn sẽ đứng lên nói gì đó. Tôi cũng phải theo! Khoan đã... Tại sao toàn thân mình lại không di chuyển được vậy? Chân và tay tôi, cứ như bị trói chặt lại vậy! Miệng cũng không mở ra được!

Tôi đánh mắt nhìn sang Arnold và nhận lại một cái nhìn đầy khó chịu, báo hiệu với tôi rằng anh ấy đang trong tình cảnh tương tự. Phải giải thoát cho anh ấy và bản thân! Làm gì mới được đây… 

Nếu là Kuroe thì thằng bé sẽ làm gì…

Phản Ma Pháp! Thứ mà Kuroe từng chỉ cho tôi. Nhưng mà, tôi không biết mình có làm được không… Vẫn nên cố thử. Trói Buộc có thể kéo dài đến mười lăm phút và là một ma pháp khá khó dùng. Để dùng phép này lên nhiều người… hẳn là có rất nhiều pháp sư nguy hiểm đang ẩn nấp đâu đó ở sảnh này.

Cứ bình chân như vại thế này thì không ổn… Trong ánh mắt vui sướng cực độ của bà ta, tôi có thể cảm nhận được sát ý đang dần rỉ ra, châm chích cơ thể tưởng chừng chẳng thể cảm nhận được gì của tôi… Tập trung phá Trói Buộc thôi!

Theo như Kuroe, chỉ cần xếp ma pháp trận sao cho ký tự và hoa văn đối ngược lại ma pháp cần phá rồi luân phiên truyền và rút ma lục ra khỏi vòng tròn ma pháp liên tục thì sẽ hoá giải được. Tôi không thể sắp xếp ma pháp trận như Kuroe... Nhưng mà một câu chú tự chế thì có lẽ được!

“Trời là đất. Đất là trời. Biển khô cằn. Núi bằng phẳng. Vạn vật nghịch đảo. Kẻ tự do nhất là kẻ bị trói buộc! Phản Ma Pháp: Trói Buộc!”   

Được rồi! Tay chân tôi bắt đầu có cảm giác hơn nhưng mà vẫn chậm quá!

“Những đứa trẻ của bà ơi. Mấy đứa có muốn ăn kẹo không?”

Trưởng làng đột nhiên hướng về phía bọn trẻ và hỏi với giọng điệu ngọt ngào đến lạ. Tại sao những đứa trẻ đó lại có biểu cảm… nhạt nhoà như vậy? Như thể… tôi đang nhìn những hình nhân vô diện…

“Vâng ạ!”

Chúng còn nói và xoay người được... Tức là chúng không hề trúng Trói Buộc mà lại đứng yên như tượng nãy giờ sao? Trong đám đông ấy có những đứa cũng rõ lớn để hiểu rằng có gì không đúng nhưng sao tất cả lại cùng thốt lên thật hào hứng vậy…

“Được rồi, vậy thì, hãy giết bố mẹ của mình đi.”

Bà ta thủ thỉ thật chậm, đầy mê hoặc với lũ trẻ. Làm gì có chuyện bọn nhỏ sẽ chỉ vì một cục kẹo... 

Khoan đã… 

Hình như Kuroe từng nói bóng gió gì đó về công thức làm kẹo của trưởng làng, trong đó có một thứ bột thực vật nguy hiểm nhưng vì nghĩ rằng bọn trẻ khác vẫn khoẻ mạnh nên hẳn là…

Những người hầu đưa cho lũ trẻ một con dao, rồi bọn trẻ vô diện nghiêng qua nghiêng lại ngắm nghía nó. Có một lượng ma lực đang được rải ra bởi chính trưởng làng, phủ lên những đứa trẻ. Giây phút ma lực đã chạm vào tất cả… Hai ánh khát máu lập tức loé lên từ đôi mắt tất cả bọn trẻ…. 

“Vâng ạ!”

Không thể nào! Bọn trẻ bắt đầu lao ra, từng đứa một lao tới phía trước. Miệng chảy dãi, mũi phì ra những hơi thở nhanh và nặng nhọc, mắt đâm thẳng vào mục tiêu… Chúng không còn là một đám trẻ nữa… Mà là những con thú săn mồi đói khát, di chuyển đồng điệu, kết lại như một cơn sóng khát máu cùng cực…

“Đừng, đừng mà! Dừng lại đi Marko!”

“Tại sao!? Á!”

Giây phút cơn sóng đó ập tới, những tiếng la hét thống khổ quến lại với âm thanh thịt gân bị xé toang trở thành bản nhạc mới của sảnh tiệc này, những bức tường từng mảng một bung nở sắc đỏ thẫm đặc sệt, hương thơm của rượu và đồ ăn dính chặt lấy mùi hắc của thứ dung dịch kinh hoàng… thật ấm… vừa bắn lên tay tôi… cổ tôi… má tôi… tóc tôi…

Đây chẳng phải lần đầu mình thấy cảnh giết người… Thế thứ đang khiến đôi mắt tôi co giật khôn nguôi, tim tôi đập thình thịch, mồ hôi tuôn ra xối xả, quến lại mớ tóc lục xen lam mà tôi tốn vài tiếng để chau chuốt là gì… Chục cái xác chẳng còn ra hình ra dạng bên cạnh tôi vẫn đang phát ra âm thanh rên rỉ ôi? Cảnh những đứa trẻ cao chưa đến eo tôi đang cười thật tươi, thở từng hơi nặng nhọc trong khi dùng hai tay khoe hai cái đầu vẫn đang úa ra máu?

Chúng nhận được kẹo thì vứt ngay cả hai thứ choáng tay, rồi vừa cười ha hả vừa ngấu nghiến hai viên đường xanh bé tí ấy, dẫu chúng có rớm sắc đỏ đang chảy ra theo từng đường tóc của chúng… 

Có lẽ là thế… nhưng thứ đột nhiên khiến nước mắt tôi ứa ra… chính là hình ảnh của con trai tôi… với một con dao trên tay chợt bò trườn thật chậm rãi qua tâm trí này…

Không! Tôi tuyệt đối không tin! Không bao giờ! Thằng bé là đứa con đáng tự hào nhất của tôi! Mỗi khi ôm lấy nó trong lòng, tôi biết nó là một đứa trẻ tài giỏi ra sao, ngoan thế nào, tốt bụng đến mức nào! Ngày đầu tiên tôi dạy ma pháp cho nó, tôi thấy đôi mắt đỏ đen ấy sáng lên khi nghe cái bài giảng thật ảo tưởng, thật mơ mộng của tôi… 

Lúc đó, tôi đã thật sự tin rằng một ngày nào đó… Thằng bé sẽ lớn lên thành một người đàn ông tuyệt vời, hơn cả những Anh Hùng trong những câu truyện cổ tích… 

Không phải một con rối sát nhân cho con ả già bệnh hoạn kia!

Đột nhiên, có một bàn tay đặt lên vai tôi… Một cơn ớn lạnh lập tức chạy dọc cơ thể tôi…

“Kuroe! Đừng mà!”

Tôi nhắm nghiền mắt, hét lớn. Đừng giết mẹ mà! Đừng đầu hàng trước bà ta!

Khoan đã… Bàn tay lớn này không phải… Khi tôi mở mắt, đó là bàn tay của chồng tôi. Anh ấy đã thoát khỏi sự trói buộc rồi!

“Nấp đi Metia.”

Cả cơ thể anh ấy… chắc chắn đang toát ra sự phẫn nộ tột cùng, thể hiện qua những gân máu chạy dọc khắp cơ thể đồng loạt cương lên. Đôi mắt đỏ mà anh ấy đã di truyền cho đứa con của chúng tôi giờ đây như sâu hun hút nhưng lại đang phả ra thật mạnh mẽ từng đợt sát ý và hận thù tột cùng, đâm thẳng về phía con ả già vẫn đang mải mê phát kẹo mà không để ý. Chồng tôi… có thể trông đáng sợ đến thế này ư… Lúc này đây, anh ấy trông khác gì một con quái vật hình người?

"Cái quái!? Sao nhà ngươi thoát được nhanh đến thế?"

Chỉ khi Arnold đã bức tốc, đưa cơ thể đồ sộ của mình tới gần bà già khốn khiếp kia mà bà ta mới nhận ra. Dù vẫn còn hơi bối rối… nhưng tôi thấy có phần mừng rỡ khi mọi thứ trót lọt đến thế cho anh ấy. Nắm đấm đang giương cao kia chắc chắn sẽ vươn tới được con ả điên đó!

"Ta thật ngu ngốc khi dung thứ cho ngươi mà Hakaril! Ngươi đừng tưởng mớ “công việc” dơ bẩn của mình qua được mắt ta! Ta đã làm ngơ, nhưng đến mức này thì ta, Manica mạnh nhất thế giới, sẽ tiêu diệt nhà ngươi ngay tại đây, ngay bây giờ!"

Anh ấy phóng tới một đấm trời giáng, uy lực còn hơn cả từng câu chữ vang vọng như hổ gầm kia. Mụ già kia đổ mồ hôi hột, nét mặt ngập tràn sợ hãi nhưng bà ta không di chuyển. Mọi thứ có thể kết thúc rồi sao?

Tuy nhiên, ngay khi nắm đấm của anh ấy gần chạm vào bà ta thì một âm thanh như đá va chạm với sắt vang lên đinh tai nhức óc. Nắm đấm của Arnold gặp phải một kết giới! Đã thế đây còn là loại được đầu tư công phu nên chắc chắn chẳng thua kém một bức tường thành của một lâu đài kiên cố bao nhiêu.

Anh ấy gầm lớn như tiếp thêm cho bản thân chiến khí, dồn nhiều sức hơn nữa để liên tiếp co duỗi đôi tay nở nang của mình, mặc kệ việc đó khiến cho máu dần bắn ra. Lớp kết giới nứt ra rồi!

Cuối cùng, cùng với tiếng kêu như của kính vỡ, kết giới tan thành trăm mảnh vụn. Arnold không khoan nhượng nhắm tới đầu của mụ quý tộc điên và phóng đôi chân to hơn cả khúc cây già của mình, nhanh đến mức để lại dư ảnh. Tiến lên!

"Vô, vô dụng thôi."

Mụ quý tộc điên ấy vẫn đứng yên tại chỗ, bập bẹ nhưng tự tin nói. Bởi cẳng chân của người chồng vô địch của tôi lại tiếp tục bị cản lại bởi một kết giới nữa… Dù đã phát điên nhưng rõ ràng là bà ta vẫn là một người cẩn trọng hệt như mọi khi. Liệu tôi có nên dùng một ma pháp gì đó để yểm trợ…

Cơ mà chưa quyết định xong thì có hai kẻ nửa đen nửa trắng lao ra! Cả hai vung cước xoay vòng giữa không trung, đẩy lùi được Arnold vốn to gấp đôi chúng ra khỏi mụ già. Ngay sau đó, hình dạng của chúng dần trở nên rõ ràng hơn.

Đó là hai tên đàn ông Kiza với đôi mắt híp, miệng thì cứ cười khểnh lên trông vô cùng ngứa mắt, đang diện một bộ trang phục nửa phải đen tuyền nửa trái trắng toát, dài và có mũ trùm. Điểm phân biệt rõ nhất giữa hai tên chỉ là một tên da xanh và một tên da nâu.

"Đúng như tình báo, tên này là một con quái vật hình người. Cước vừa rồi là hết sức và canh vào yếu huyệt rồi mà hắn chẳng xây sát.”

"Hay phải nói là đúng với cái danh Manica mạnh nhất thế giới, Arnold Dez Drakkar nhỉ?"

Arnold cẩn trọng lườm hai tên đang mỉa mai nói qua hai cánh tay mà anh ấy đã chớp nhoáng chắp lại thành một tấm khiên cơ bắp vững chắc trước khi hai tên kia kịp xuất chiêu. Mà khoan đã, “Manica mạnh nhất thế giới” là sao? Chẳng phải anh ấy là một người lính của ngài ấy thôi sao… Nhưng chuyện đó tạm thời bỏ qua đi...

"Các ngươi là… Bọn khốn đó… Lũ ác nhân chúng mày chẳng thể để tao có một cuộc sống yên ổn!"

Giọng nói của Arnold lúc này khản đục và trầm thấp, tạo ra thứ âm vang vừa lớn vừa nặng nề đến kinh hoàng. Những con rối sát nhân vốn vẫn đang thích thú làm việc cho mụ quý tộc điên Hakaril nghe thấy đều phải đứng hình, những đứa nhìn thấy được biểu cảm đang co giật, vặn vẹo đến vô lí của anh ấy thì còn thảm hơn, bủn rủn tay chân mà quỳ xuống… Mà tôi cũng đang như thế thì lấy gì mà phán xét chúng…

"Này này, anh bạn đừng có lầm. Bọn tôi rời Đoàn từ lâu rồi, chẳng qua là bộ trang phục được tặng như lưu niệm này là xịn nhất nên mới mặc tiếp thôi."

"Đúng đó, đúng đó! Là cơm áo gạo tiền thôi. Không phải cá nhân gì đâu!"

Hai tên Kiza kia bị nhắm tới trực diện nhưng chỉ hơi run lên, vẫn nói thẳng thừng với Arnold.

"Thế thì càng tốt… Nghĩa là bọn bây có chết thì cũng chẳng có ai quan tâm nhỉ? Metia!"

Cả cơ thể vốn đang run rẩy của tôi dựng đứng dậy khi nghe thấy tiếng gọi tên dứt khoát của anh ấy. Lúc đầu tôi chẳng thể hiểu vì sao nhưng khi ánh mắt đỏ thẫm ấy đưa đến tôi, nhìn tôi đầy tin tưởng, tôi lại hiểu anh ấy đang tìm kiếm thứ gì…

"Không gian ma pháp: Dịch Chuyển."

Cạnh bên Arnold, một thanh thanh đại đao cao tới tới cổ tôi, trông như một con rồng đang nhe răng nanh xuất hiện sau khi tôi niệm chú hoàn tất.

Vốn dĩ tôi sẽ chẳng biết thứ này tồn tại nếu không vì ma pháp Tàn Lửa Đen mà Kuroe lần đầu bắn ra đã để lại cái hố sâu, mà khi tôi dọn dẹp thì mới phát hiện ra cái chuôi kiếm như đuôi rồng của thứ vũ khí kia. 

Một thứ vũ khí nguy hiểm như thế mà lại ở trong sân vườn nhà chúng tôi… dĩ nhiên tôi đã đi hỏi Arnold cho ra lẽ nhưng anh ấy cứ lảng tránh. Cuối cùng thì tôi cũng đành bỏ cuộc, tin rằng anh ấy không phải là kẻ mờ ám gì.

Nhưng giờ đây, khi nhìn vào tấm lưng áo cao cấp đang rách dần ra đầy bạo lực bởi lớp cơ cứ không ngừng căng phồng lên, khiến cho bộ dạng to lớn kia trông thật bạo lực, thật điên cuồng, thật phẫn nộ… Tôi đã không thể tin rằng anh ấy thật sự chỉ là một người lính nghiện cơ bắp, vui vẻ và yêu đời đơn thuần…

Tuy nhiên, việc cứ quỳ ở dưới đất lạnh và bẩn thỉu máu tươi này là quá đủ rồi! Dù có thể người đàn ông trước mắt tôi đang trở thành một thứ thật xa vời với tôi thiện lành đây… Anh ấy vẫn là chồng của tôi, người đàn ông yêu tôi và con tôi hơn bất cứ thứ gì khác! Ánh mắt khi nãy anh ấy đưa về phía tôi đã truyền tải rõ mồn một điều đó nữa. Tôi là một người vợ kiểu gì nếu cứ phải để chồng mình độc thân chống chọi với mọi hiểm nguy?

Chậm rãi đứng dậy xong thì tôi dùng hai tay tự vỗ hai bên má thật mạnh. Cơn đau đột ngột liền quét bay đi sự run sợ còn sót lại trong trí óc của tôi. Cả hai chúng tôi sẽ thoát khỏi tình cảnh này và sau đó, tôi nhất định sẽ ép anh ấy nói toàn bộ cho tôi nghe!

Nhìn xung quanh, xác định những người còn sống đi Metia! Chậc… Gần như chẳng còn ai nữa. Hiện tại tôi cũng không thể cứu những người thoi thóp. Nhưng mà, có ba gia đình vẫn còn ổn. Ba gia đình này giống tôi và Arnold, không thể tìm thấy con của họ đâu cả: ba gia đình bạn bè của Kuroe.

"Em sẽ sơ tán người còn sống! Anh nhất định cũng phải sống đó Arnold!"

Dù chẳng phải như có cảm giác như đây là lần đầu tiên, tôi nói thật lớn và mạnh dạn với Arnold.

"Anh sẽ không chết đâu!"

Arnold nắm lấy thanh đại kiếm, rồi lại gồng một tay cơ lên khoe cơ bắp… Nhưng thay vì là sự ngớ ngẩn như mọi khi, đi kèm với giọng nói đầy nội lực, nó lại mang một cảm giác đáng tin.

"Người đẹp ơi..."

Sao đột nhiên giọng của một tên Kiza đột nhiên nghe thật gần… Chết! Hắn áp sát được tôi rồi!

"Đừng làm càn chứ?"

Tên còn lại nói theo và lập tức bay tới bên cạnh tôi từ hướng khác. Tên đầu tiên chỉ là nghi binh thôi sao!?

"Thời gian ma pháp: Trì Trệ!”

Tôi lập tức niệm nhanh hết mức và sử dụng ma pháp lên khu vực xung quanh. May quá vừa kịp! Tên Kiza nâu gần vào tầm tấn công tôi lập tức chậm lại, dù không đáng kể nhưng là quá đủ.

“Động vào gia đình tao thì chúng mày chết chục lần cũng không đủ!”

Arnold dường như xuất hiện tức thì ở sau lên tới tên đó. Tên Kiza xanh nghi binh ban nãy cản đường nhưng bằng một tay, anh ấy quật mạnh thanh kiếm to nặng lên tên đó. Tay còn lại của anh ấy đáp thẳng vào đầu tên Kiza nâu, bấu lấy và xoay người vứt hắn bay xa khỏi tôi. Cả hai tên Kiza đều bị thụt sâu vào tường đá đỏ xen trắng một cách bạo lực.

"Laxi, Edgar! Di tản khỏi đây thôi!"

Tôi kêu lớn về phía gia đình đầu tiên sau khi vừa thoát khỏi hai tên truy sát.

"Nhưng, nhưng mà con gái tôi!"

Anh Edgar dù hiện đang run sợ, vẫn cố gắng tìm con gái trong chốn địa ngục trần gian này. Tôi không biết phải nói sao để thuyết phục anh ấy khi bản thân cũng đang có suy nghĩ tương tự…

"Chắc chắn bà ta sẽ không làm hại chúng đâu! Bà ta sẽ đem bán con của chúng ta đi vì chúng là chủng tộc hiếm đó!”

Arnold gào lên như thế trong khi đỡ đòn cước của hai tên Kiza dù trầy trụa nhưng vẫn còn sung sức quay trở lại đánh anh ấy. Thậm chí nhờ cặp tai thính của tộc Manica, tôi có thể nghe thấy trưởng làng khó chịu lẩm bẩm…

"Hắn theo dõi mình kĩ hơn cả mình ngờ…”

Anh Edgar vẫn lưỡng lự. Không thể để bà ta như ý được nhưng bây giờ cứ ở đây thì sẽ cản trở Arnold mất!

"Chồng, chúng ta đi."

Laxi lập tức nắm lấy tay của anh Edgar, rồi kéo anh ấy chạy tới cửa. Tốt! Bây giờ còn hai gia đình nữa.

Đột nhiên, một cái bóng đen lao rớt vào tầm nhìn của tôi. Chết! Là địch! Mà hắn quá nhanh và Arnold lại đang bận tay với hai tên Kiza!

Tôi gồng hết sức mạnh cơ thể, chuẩn bị chống chịu đòn đánh… nhưng cuối cùng nó không tới. Thay vào đó, chỉ có cảnh một bóng đỏ từ đâu bay ra và thổi bay cái bóng đen đi.

"Lại dễ ăn quá cơ đấy!"

Một người phụ nữ với mái tóc đỏ phấp phới như lá cờ, tộc Kiza, gầm lên đầy uy dũng trong khi vẫn đang trong tư thế tung cước tuyệt đẹp giữa không trung, mặc kệ sự vướng víu của bộ váy trên người và chiếc giày cao gót trên chân. Là mẹ của em Yvelos! 

Cái bóng đen kia chưa kịp đáp đất thì thêm một người phóng đến và bồi thêm một đòn đánh cùng một câu sỉ vả thậm tệ.

"Cái thứ dơ bẩn, hạ đẳng này!"

Anh Markus, chồng của chị gái trước mặt tôi đó à!? Cách xúc phạm kiểu quý tộc thượng đẳng không lẫn vào đâu được! 

"Metia, ổn chứ?"

Mẹ của Yvelos, chị Ilia, vừa đáp xuống thì liền chạy tới hỏi thăm tôi với giọng điệu thân thiện tới không ngờ dù bọn tôi mới nói chuyện với nhau lần đầu.

"Vâng ạ. Không ngờ chị lại mạnh đến vậy…"

Tôi khiêm tốn gãi đầu cảm ơn.

"Trời ạ… Cậu quên tớ thật rồi à? Tớ cứ tưởng sau khi cứu cậu thì cậu sẽ nhớ ra tớ là ai chứ…"

Cô ấy đột nhiên lại nhăn mặt nói với vẻ thất vọng. Là sao?

"Thiệt tình! Tớ là cô bạn của cậu tại cảng Birmham đây. Mặc dù cũng chưa thân lắm nhưng tớ không quên được cái tính khí dân dã của cậu đâu, vì nó rất giống tớ mà!"

Cô ấy than thở nhưng trên mặt lại là một nụ cười híp mắt, lộ cả lợi. Nụ cười này…

"Nhớ ra rồi! Cậu là cô gái tóc đỏ đó! Vậy cậu cũng là cựu quý tộc giống tớ."

Chuyện đó lâu quá rồi nên mình quên béng mất!

"Chồng tớ nữa. Bầu không khí ở chỗ cũ ngột ngạt quá nên bọn tớ mới chuyển tới đây."

Cô ấy vừa nói dứt thì có gia đình của Vanessa chạy tới.

"À ừ… bọn tôi cũng nên chạy ra cổng trước nhỉ?"

Bố của Vanessa với khuôn mặt hết hơi hỏi. Hình như nãy họ cũng bị truy sát mà gia đình Ilia đã bảo vệ họ. Mặt mày của hai người đều vô cùng u ám và dằn vặt… nhưng họ bình tĩnh đến bất ngờ… Thế càng tốt đi!

"Đúng vậy. Hãy nhập hội với gia đình đằng đó đi! Chúng ta phải nhanh chóng lên!"

Tôi chỉ thị cho hai người họ chạy tới cổng.

"Anh yêu à, hình như lại có thêm vài tên nữa xuất hiện kìa."

Ilia bước ra phía trước tôi, hội tụ với anh Markus đang vừa đi vừa phủi cho bằng sạch mớ bụi khỏi bộ đồ quý tộc bảnh bao của mình.

"Một đám lính thuê đáng khinh và thấp hèn cũng chẳng đáng để chúng ta bẩn tay. Tuy nhiên, anh phải giúp chàng trai dân thường có chí khí kia thì mới xứng đáng với dòng máu cao quý này.”

Anh Markus khịt mũi khinh bỉ trong khi hất cằm lên thật cao. Càng nghe cái cách nói chuyện này làm mình thấy hoài niệm về tuổi thơ ở khu quý tộc...

"Thiệt tình, anh không cần phải giữ cái cung cách quý tộc thượng đẳng ở đây đâu."

Ilia nhìn anh Markus với nét mặt cạn lời sau khi thấy tôi chăm chú nhìn anh ta.

"Xin lỗi nhưng nó ăn vào máu anh rồi!"

Vừa nói dứt, anh ấy lại tiếp tục phóng tới một kẻ địch đang tiếp cận. Ilia theo sau chỉ thở dài thườn thượt. Giờ tôi mới để ý, tên mà bị hai người họ phối hợp đánh đã chết ở đằng kia mất rồi. Hai người này mạnh quá… Mình cũng phải cố gắng hơn mới được!

Thế là tôi quyết định chạy tới cửa để bảo vệ cho hai gia đình kia. Cùng trốn thoát thôi!

-----------------------------------------

(Góc nhìn của Arnold)

Hai thằng khốn này là hai đối thủ quá khó chịu… Hồi còn trong Đoàn, bọn chúng là hai tên đội trưởng sinh đôi khét tiếng. Sức mạnh của lũ này không phải là gì đó quá đáng nhưng thứ làm nên tên tuổi của chúng là sự dẻo dai và bền bỉ trời sinh. Chúng sẽ luôn đứng dậy được nếu không đánh chúng thật mạnh và thật đủ đầy sát ý.

Có mấy đám nhố nhăng đang dần chui xuống từ tầng trên nhưng có vẻ như bố mẹ của Yvelos đã và đang xử lý chúng cho tôi rồi. Quả nhiên, dù có quý tộc rác rưởi như Hakaril thì cũng có quý tộc tốt như bố mẹ Yvelos và vợ tôi. May mắn thay, các quý tộc quỷ tộc đều có một điểm chung là đều cực kì mạnh.

Tôi lao tới tên Kiza xanh và dồn hết lực tay giáng một đòn kiếm bổ củi lên hắn. Hắn không kịp né và bị đánh cho văng đi... Lại nữa, chết tiệt! Tôi đang cố cắt đôi chúng nhưng chúng luôn kịp làm chệch hướng đòn đánh của tôi vào phút chót. Thứ kỹ thuật mang tên Bào Công Quyền của chúng khiến chúng vốn đã bền sức nay càng khó nhai hơn gấp bội.

Tên Kiza nâu lao tới và đá mạnh vào người tôi nhưng chẳng có nghĩa lý gì với những cơ bắp đáng tự hào của tôi cả. Tôi nắm lấy cái chân của hắn rồi đập qua đập lại hắn xuống mặt đất vốn đang tan nát xung quanh, liên tục, không ngừng.

Khi mà tên kia vừa định lao tới thì tôi vung tay ngang, ném tên Kiza nâu như phóng một tấm đĩa về phía hắn và tiễn cả đôi bay ngược lại vào tường.

Tôi dậm mạnh xuống đất và lao tới, chấp hai tay vào đại đao Cthoxas, định kết liễu bọn chúng. Nhưng rồi cực kì nhanh, chúng lao ra khỏi bức tường, theo đà, tôi cứ chém tới và phá huỷ cả mảng tường trước mặt.

Bụi đất bay tung toé. Khi nó tan đi, một cảnh tượng kinh hoàng mở ra trước mắt tôi...

Lửa… Đỏ rực… Đầy tiếng la hét…

Toàn bộ ngôi làng… Nơi mà tôi và vợ đã sinh sống hạnh phúc với những quỷ nhân thật thà tốt bụng, luôn giúp đỡ lẫn nhau. Nơi mà tôi đã đạt được cuộc sống mơ ước, khiến tôi hạnh phúc và hoài niệm về những ngày tươi đẹp thuở trẻ thơ. Nơi chôn rau cắt rốn của con trai tôi… Tất cả đều đang cháy rụi… Tất cả đều đang biến mất… Không! Chết tiệt! Mọi thứ đáng nguyền rủa nhất lại lần nữa đang diễn ra! 

Đột nhiên, ở hướng của cánh cửa, có một âm thanh bạo lực vang lên. Ma lực hồng trắng đang bò trườn qua chân tôi… Không ổn! Tôi lập tức quay về phía đó.

“Anh trai à, chậm thôi!”

“Bọn em mới là đối thủ của anh cơ!”

Bọn khốn Kiza xanh và nâu lại nhảy ra cản đường tôi! Vừa đánh bọn chúng, tôi vừa hướng mắt về phía cánh cổng.

Vợ tôi, gia đình cậu Edgar và cả gia đình của bé Vanessa đang nằm la liệt dưới đất. Ở cánh cổng là một tên chỉ huy khác của Đoàn, Cassandra! Theo tình báo của tôi, khác với hai tên Kiza, cô ta vẫn đang là một thành viên tích cực của Đoàn…

“Á à, lâu quá không gặp thì trông ngươi có vẻ hiền hậu và nhu mì hơn rồi nhỉ, Manica mạnh nhất, Arnold?”

Ả ta thích thú gọi đích danh tôi. Tôi lập tức quay phắt về phía Hakaril.

“Quân khốn nạn! Ngươi thật sự kéo cả Đoàn vào chuyện này! Ngươi nghĩ mình sẽ sống để mà thực hiện ước muốn tự do của ngươi sao!?”

Tất cả những kẻ dính dáng tới Đoàn… đều phải trả một cái giá rất đắt. Rốt cuộc con mụ này đã nghĩ gì...

“Đó là lí do ta đang giữ bọn con nít còn sống đấy tên quái vật ngu xuẩn ạ. Chỉ cần giao hết đám con nít cho ả ta thì ả ta sẽ giữ kín chuyện này với đầu não của Đoàn cho ta.”

Bà ta chỉ bình thản nhoẻn miệng cười khinh bỉ tôi. Tôi định rủa con mụ đáng tởm này nhưng chưa kịp cất lời thì tiếng kêu bỡn cợt của bọn Kiza lại vang lên.

“Ăn cái này nè anh trai! Liên hoàn Bào Công Quyền!”

Mấy tên Kiza tiếp tục đánh tôi với những đòn đấm đá liên hoàn. Vẫn chỉ là muỗi cắn nhưng tôi không thể phá khỏi cái thế giằng co chết tiệt này được! Thay vì quá lo lắng về hai tên này, tôi đương nhiên sẽ tập trung sự chú ý của mình về phía Cassandra.

“Những quý phụ huynh còn sống sót đáng mến, tôi xin phép lấy bọn nhỏ kia nhé.”

Từ sau lưng Cassandra, những sợi dây bọc trong lửa bỏng cháy màu hồng bay ra, quấn lấy từ đứa trẻ một.

“Á! Đau quá!”

“Nóng quá!”

Từng đứa trẻ một gào thét đau đớn. Thân thể chúng dần bị ngọn lửa nuốt trọn, rồi trở thành tro bụi… Khốn kiếp!

“Cô, cô dừng lại ngay!”

Phẫn nộ, Metia gắng gượng đứng dậy kêu lên rồi niệm ma pháp.

“Cô nghĩ là tôi sẽ để cô niệm sao?”

Trong khi từng đứa trẻ một bị thiêu đốt, thêm bốn sợi dây nữa xuất hiện và lao tới Metia. Không xong rồi! Tôi không thể qua đó được! Tránh ra!

Tôi điên cuồng chém tới đám Kiza và thổi bay bọn chúng lần nữa, nhưng không kịp! Chạy tới... vươn hết tầm tay… Vẫn không kịp… 

ĐỪNG CƯỚP LẤY THỨ GÌ TỪ TAO NỮA BỌN ĐOÀN KHỐN NẠN!

Cứ ngỡ tôi lại thất bại… nhưng đột nhiên bốn người ở gần đột nhiên nhảy ra che chắn cho Metia!

“Metia! Cố lên!”

Chị Laxi dùng thân mình đỡ cho Metia, hai tay cô ấy bị trói lại rồi từ từ bị cắt lìa bởi nhiệt độ. Dẫu vậy, cô ấy nghiến răng, cắn môi đến chảy máu để cố ép tiếng la đau đớn đang rỉ ra lại, tránh làm Metia phân tâm.

“Ta liều chết với ngươi!”

Cậu Edgar thì lao tới về phía Cassandra. Cậu ta bị sợi dây trói quanh thân, da thịt bị nung chảy, nhưng vẫn bất chấp nằm vạ ra đất ướt sũng máu đề mà vừa dập lửa vừa bò tới. Nửa thân dưới cậu ta bị cắt lìa bởi lửa rồi nhưng cậu ta vẫn tiếp tục

“Lên đi!”

Một sợi dây khác bay đến, để kết liễu cậu Edgar, nhưng rồi mẹ của bé Vanessa lao ra đỡ cho cậu ta! Cô ấy ngã khuỵu xuống và cũng dần bị ngọn lửa ăn tươi nuốt sống…

Sợi dây cuối cùng cố gắng luồn lách như rắn, ra tận xa phía sau để tấn công Metia, nhưng bố của bé Vanessa đã nhảy ra cản nó lại. Chân của anh ta, phần bị trói bắt đầu cháy rụi.

Cuối cùng thì cậu Edgar đã nắm chặt lấy được chân của con điên đã đốt cháy làng tôi!

“Bỏ ra!”

Cassandra nổi trận lôi đình. Cô ta phóng tới cậu ta ngọn lửa hồng, thiêu đốt cậu ta không thương tiếc. Tuy vậy, tay cậu ta vẫn giữ chặt lấy cái chân thon của ar phù thuỷ khốn kiếp ấy!

“Con sâu này mau chết...!”

“Con khốn này!”

Cô ta lấy chân còn lại đạp để tách rời cánh tay nắm chặt của cậu Edgar nhưng chưa xong thì bị chị Ilia tung một cú đá móc cao thẳng vào đầu, khiến cái cổ kia trẹo đi. Hay lắm!

Trong lúc ả còn choáng váng, cậu Markus cũng nhanh chóng bồi thêm một cú đấm mãnh liệt vào chấn thuỷ của cô ta, đẩy lui cô ta về. 

Theo sau đó là ma pháp mạnh nhất của Metia.

“Thuỷ Ma Pháp: Thuỷ Xà Liên Kích!”

Một lượng lớn vòi rồng nhỏ bay ra từ lưng Metia, đối chọi lại với từng sợi dây lửa hồng một. Tuy phải tới hai vòi rồng mới dập được một sợi dây nhưng nhờ số lượng áp đảo nên Metia cũng đã thành công ngăn cản Cassandra.

Phải tranh thủ! Tôi tiếp tục sấn tới về phía Cassandra. Bọn khốn Kiza lần nữa ngán đường tôi... Tao hết kiên nhẫn rồi!

“Cút ra!”

Dồn toàn bộ sức lực của mình có thể triệu gọi được, ma lực xám đen của tôi bọc lấy cánh tay và lưỡi răng cưa của thanh đại đao, sinh ra một nhát chém ngang xám xịt, lấp lánh như bạc, mang uy lực kinh hoàng. Áp lực gió xuất hiện sau mạnh tới mức khiến mặt sàn xung quanh vỡ ra tan tác, mảnh đá vụn vút bay lên như cơn mưa từ mặt đất đã bị ép cho nứt nẻ ra kia. Hai tên Kiza trúng phải thổ huyết rồi bị thổi bay không chỉ tới tường mà bay ra khỏi toà nhà. 

Đã đến lúc trả mối thù hơn trăm năm rồi! Tôi lao tới Cassandra vẫn còn đang phải chống chọi với vòi rồng đang được tạo ra thêm. Metia sắp cạn ma lực rồi nhưng tôi sẽ tiếp cận kịp.

“Ồ, có vẻ như chúng xong rồi. Ngươi lại phục thù thất bại nhỉ Arnold?”

Cái gì cơ… Không! Dù mũi kiếm đã ở ngay trước nụ cười gian xảo của ả Cassandra khốn nạn này, tôi không thể cắt đôi ả ra được...

Tôi, đúng hơn là tất cả những phụ huynh còn sống, đã bị tác động bởi một ma pháp… Hakaril nhìn bọn tôi cười khoái chí.

“Tất cả dân làng đều đã bị tàn sát hết! Bây giờ chỉ còn tống khứ các ngươi nữa là đủ rồi. Vĩnh biệt, lũ dân làng dơ bẩn và cả bọn cựu quý tộc ngu xuẩn nữa!”

Theo sau tiếng cười đắc thắng vang vọng của Hakaril là giọng đồng thanh của một tiểu đội pháp sư đang nhìn xuống từ đỉnh của cầu thang, ẩn nấp trong bóng tối nãy giờ.

“Không gian ma pháp: Thiên Lí Dịch Chuyển.”

Không ổn! Tôi còn chưa tìm được Kuroe!

“Kuroe!”

Tôi và vợ cùng kêu lên… nhưng chẳng thể ngăn tiếng kêu ấy chìm vào hư vô…

——————————————————

(Góc nhìn của Hakaril)

Sau khi tên quái vật Arnold bị dịch chuyển đi cùng với những phụ huynh còn lại, nơi đây chỉ còn sót lại tiếng gào thét thống khổ của đám nít ranh bẩn thỉu.

“Đau quá!”

“Dừng lại đi mà!”

Dù ta chưa một lần xem chúng là cái gì đáng để quan tâm nhưng khi chúng cứ la lối điên cuồng thế này thì thật khó chịu. Như đang phải ngồi xem cảnh làm thịt của mấy con vật liên tục vậy. 

“Đúng rồi! Kêu lên nữa đi! Tai ta đang rất sướng đó!”

Đang đi dọc tới ta một cách chậm rãi là Cassandra, với nét mặt ngây ngất sung sướng. Khung cảnh những sợi dây lửa của cô ta cứ siết lấy với đốt chết từng đứa trẻ một trong khi cô ta mang trên mặt một biểu cảm cực kì hạnh phúc là đỉnh cao của sự bệnh hoạn. Càng nhìn con ả này đê mê bao nhiêu ta càng thấy bản thân vẫn còn tốt lành chán khi đã cho cái làng vớ vẩn này về cõi âm một cách gần như là nhanh nhất.

Lúc ả đến trước mặt Hakaril này thì tất cả lũ súc vật non đều đã bị đốt chết. Ả ta nở nụ cười mãn nguyện, nhưng rồi lập tức nhăn mặt...

“Trưởng làng à, hình như ở đây có thiếu gì đó nhỉ?”

Da gà của ta lập tức dựng lên khi nghe ả hỏi. Chết tiệt, con ả này, chắc chắn chỉ đang hỏi về một thứ duy nhất, bốn cục tiền của ta.

“Ta không hiểu ý cô lắm.”

Ta cố tỏ ra bình tĩnh hết mức trong khi đáp.

“Con nít đấy...”

Ả ta áp sát khuôn mặt của ả ta lại trong khi liếm môi ngay trước mặt ta. Một khuôn mặt đẹp hơn cả ta lúc trẻ, đỏ bầm như đang say rượu, nhưng đôi mắt nghiêm túc và lăm lăm sát khí đó như đang cứa vào da thịt ta.

Liệu ta có nên giao chúng ra? Nếu ta chết bây giờ thì mọi thứ ta đã làm đều không có nghĩa lý gì cả. Nhưng đưa cho ả thì ta cũng coi như mất trắng. Ước mơ về cuộc sống giàu sang của ta tại Dimarea cũng sẽ tan thành mây khói… Ta sẽ phải lao động khổ sai hệt như bọn dân đen…

Không! Ta tuyệt đối không chấp nhận! Đã đi xa tới mức này, ta không cho phép mình lui, dù cái chết có kề cái cổ già này!

“Tất cả đều đã giao cho cô rồi.”

Cassandra toả ra sát khí ngày càng kinh dị hơn… Nhưng ta đã quyết, cô không được phép lấy gì thêm nữa đâu! 

Sau một hồi đọ mắt tưởng chừng như vô tận, cuối cùng con ả Cassandra chỉ thở dài.

“Nếu bà đã cố đến thế thì tôi cho qua đó. Hên cho bà là tôi có hơi mệt mỏi sau vụ vừa rồi.”

Nói xong, Cassandra quay phắt lưng rồi dịch chuyển đi mất. May quá... Ta đã thắng rồi. Thật tuyệt vời! Cuộc sống thiên đàng của ta sẽ bắt đầu từ đây. Việc cuối cùng cần phải làm là di chuyển tư trang cùng với việc tìm mối để bán bốn đứa nhóc đặc sắc nhất của cái làng này.

“Ai da, tên Arnold bị dịch chuyển đi rồi à? Mừng thế!”

Một giọng điệu bợt cỡn vang lên cùng lúc với một tiếng thở ra nhẹ nhõm.

“Quá mừng luôn ấy chứ! Em cứ tưởng sau đòn cuối đó em chết mất rồi!”

Hệt như nãy giờ, được tiếp nối bởi một giọng nói vui vẻ khác. Hai tên Kiza, cựu đội trưởng của Đoàn, nay đã là lính đánh thuê tự do, lết cái thân thê thảm của chúng về đây rồi. Nói là thê thảm nhưng việc chúng không chết bởi nhát chém cuối của con quái vật Arnold là hay lắm rồi.

Trả lương cho chúng, đám lính đánh thuê khác còn lại ở đây và đám đốt phá, chém giết cái làng cũng là một vấn đề khác nữa. Tuy nhiên, nếu ta chịu khó mặc cả thì chỉ tốn ba phần tư gia tài tích tụ được từ việc làm trung gian cho hoạt động mua bán các loại hàng cấm khác nhau. Bán hết đống kẹo gây nghiện còn sót lại sẽ giúp kha khá đấy.

Được hộ tống bởi hai tên Kiza, ta bước ra khỏi căn biệt thự. Cái nơi nhìn bên ngoài thì sang trọng nhưng thật chất là một nhà tù này, ta không cần nó nữa.

Vừa quay đi thì tất cả mọi thứ nổ tung sau lưng ta. Bây giờ, trừ nhà kho bí mật mà ta giấu lũ nhóc thì làng Kustan chỉ là một đống tro tàn không hơn không kém.

“Kêu bọn lính canh mang bọn nhóc lên đây đi.”

Nhìn khung cảnh điêu tàn xung quanh một hồi, ta ra lệnh cho một tên lính cạnh bên đi mang đám trẻ kia lên. Phải nhanh chóng rời khỏi cái xó này và đến thị trấn Uria thôi. Ta háo hức lắm rồi.

“Rõ!”

Tên lính ngoan ngoãn nhận lệnh. Tốt lắm… Kế hoạch thuận buồm xuôi gió cùng với cuộc sống thiên đàng đã ở ngay trước mắt ta… Mà kì lạ thay, da gà của ta, từ lúc bị Cassandra đe dọa tới giờ, vẫn chẳng thể trở lại bình thường được… 

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

AoG
Chuyên mục giúp ad giải quyết lỗi chính tả trong quá trình bận bịu sáng tác :3
- "Chỉ khi Arnold đã bức tốc, đưa cơ thể đồ sộ của mình tới gần bà già khốn khiếp kia mà bà ta mới nhận ra." -> bứt tốc
Xem thêm
Combat căng thật
Xem thêm
=pp
Căng thế :))
Xem thêm
Haiyaaaa cuốn thật sự :>
Xem thêm