Quỷ Vương là thầy giáo?
Prianist Crepe. Prianist
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1(remaked): Paslando 1. Nơi câu chuyện bắt đầu.

Chương 33: Hoàng Tử Băng Giá và Lam Hỏa Bất Khuất

1 Bình luận - Độ dài: 5,079 từ - Cập nhật:

(Góc nhìn của thầy hiệu trưởng Tesimial)

Rốt cuộc tại sao lại phải đến nước này… Đế Quốc Reazilion mà ta từng tin yêu lại phải vào một trạng thái không thể nào tồi tệ hơn. 

Ta vẫn còn nhớ những ngày trai tráng của ta, đây là một đất nước trong mơ. Một trong những nơi hiếm hoi ở vùng đất của quỷ tộc không chịu sự kiểm soát của Quỷ Vương, những kẻ phần lớn đều là một lũ bạo quân chuyên chế... dùng sức mạnh để thỏa mãn ham muốn của bản thân.

Trị an tốt, ngoại giao mềm dẻo nên có mối quan hệ ôn hoà, bình đẳng với các Quỷ Vương... Mặc dù ngài Reazy có từng phát ngôn tham vọng của mình nhưng ngài ấy vẫn luôn biết đánh giá tình hình một cách trực quan để đối nhân xử thế hợp lí.

Dân chúng người người, nhà nhà an vui, có đủ ăn đủ mặc. Vào cái ngày ta nhìn thấy được tất cả những điều đó, ta đã thề với bệ hạ rằng nhất định sẽ cống hiến toàn bộ để bảo vệ và phát triển nó.

"Khanh cứ thoải mái đi, kiểu gì thì Reazilion vẫn sẽ luôn vững mạnh mà. Dân chúng ở đây là sức mạnh ghê gớm nhất của ta đấy!"

Thiệt tình... Cứ nhớ lại điệu cười lớn của ngài ấy là tôi không khỏi thở dài với sự ung dung tự tại thái quá với một đấng quân vương như ngài.

Đế quốc tuyệt vời ngày đó bây giờ lại thành cái cảnh trước mắt tôi. Mang trên mình cái danh Hộ Vệ oai hùng của hoàng đế, những tên này đã và đang chà đạp và tận diệt những mầm non đầy tiềm năng của đất nước. Thật không thể tha thứ được…

Tôi đã cố gắng chống lại chúng nhưng khổ nỗi cái thân già này chỉ đủ sức xử lí được bốn tên hộ vệ. Dù chúng không có phẩm hạnh của cái danh hiệu đó nhưng sức mạnh thì chắc chắn. Tôi cứ ngỡ là chúng sẽ yếu đi cùng với sự suy thoái của đất nước…

Nhưng có lẽ làm tôi bất ngờ hơn hẳn, là những học sinh còn sống sót.

"Thầy nằm yên đi chứ… Vết thương của thầy sẽ hở ra nếu thầy ngồi dậy đó."

"Ờ… Em hồi phục thầy đến gần như khoẻ lại rồi. Không cần phải lo đâu."

Yassia, đó là tên của cô bé học lớp C-4 đang chữa trị cho tôi. Điều đáng ngạc nhiên ở đây là em ấy đang vừa chữa trị cho tôi trong khi vừa duy trì một kết giới cực kì mạnh mẽ nhằm đỡ mấy đòn đánh lén của lũ Hộ Vệ nhắm về phía này. Hồi phục sư trung bình không thể nào có thể duy trì cả hai một cách hiệu quả như em ấy được.

Tôi cố ngồi dậy để xem những mầm non còn sống sót vùng vẫy. Dù thắng hay thua thì tôi cũng phải chứng kiến.

Trước mắt tôi, có tổng cộng mười tám học sinh. Có hai nhóm bảy em đang đối đầu ba tên và bốn em đang đánh lẻ với bốn tên hộ vệ. Hai nhóm bảy em được lần lượt lãnh đạo bởi Philly, lớp trưởng lớp C-2 và Anastasia của lớp C-3.

"Philly! Coi chừng đằng sau! Thổ Ma Pháp: Tường Bích!"

Gabrino cảnh báo Philly trong khi đặt tay xuống đất, lập tức vòng ma ma pháp được tạo ra và một bức tường đất đá lập tức mọc lên để che chắn lưng của Philly. Ma pháp không niệm chú… Đó là một “đặc kĩ” được đồn đại của những lớp C do những thầy cô mạo hiểm giả mà tôi chiêu mộ được và điện hạ Hadez dạy dỗ. Không ngờ là có ngày tôi lại được xem ngón bài tủ của ngài Reazy cùng với những người Hộ Vệ mạnh nhất của người. Đã thế còn được thực hiện bởi những học sinh trẻ hơn tôi biết bao nhiêu tuổi…

Tên Hộ Vệ tiếp tục tấn công khiến Tường Bích nứt dần nhưng tốc độ phá của hắn vẫn quá chậm.

“Phong Ma Pháp: Bão Tố!”

Philly nhanh chóng thi triển phong ma pháp cấp cao Bão Tố. Tốc độ thi triển thần sầu nhờ ma pháp không niệm chú đã giúp em ấy dễ dàng đánh trúng tên Hộ Vệ, lập tức thổi bay cho hắn đập vào tường. Đáng tiếc thay là chiến phục của đám Hộ Vệ là một ma pháp cụ hồi phục khá mạnh nên chúng khó lòng bị gục lâu dẫu cho trúng phải ma pháp cấp cao.

Ở bên còn lại thì hai ả Hộ Vệ đang hung hăng cận chiến với nhóm của Anastasia. Tuy nhiên, các em học sinh đó lại đang phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn.

“Nhóc con tránh ra!”

“Cô mới là kẻ tránh ra đó!”

Taje đang liên tục đỡ những đòn tấn công với tấm thuẫn đá tự chế vững chắc của em ấy, sau đó dụng sức mạnh áp đảo để đẩy lùi một ả hộ vệ.

Ả vừa nhảy ra thì lập tức bị trúng một loạt ma pháp khác nhau bởi nhóm pháp sư lãnh đạo bởi Anastasia. Điều bất ngờ ở đây là em ấy đang dùng nhiều loại ma pháp khác nhau rất thuần thục để hỗ trợ cho uy lực của nhóm pháp sư. Sử dụng mộc để hỗ trợ hoả ma pháp, sử dụng kim với thuỷ để hỗ trợ lôi ma pháp, sử dụng phong để phối hợp với thổ và tạo ra một cơn bão đá.

Tất cả những ma pháp em ấy sử dụng đều có uy lực ngang ngửa nhau nên hiệu quả của chiến thuật này rất cao. Khiến hai ả Hộ Vệ tấn công các em ấy đã bị thương ở rất nhiều chỗ.

“Chết tiệt... Tại sao cái lũ này lại quá khác bọt so với đám chúng ta giết vậy...”

“Cứ đà này thì chết mất!”

Đúng vậy, những nhóm học sinh này đều đang áp đảo được các Hộ Vệ. Cả những học sinh đánh lẻ cũng thế.

“Lên là lên là lên là lên!”

“Chết tiệt! Thằng quái... Khặc!”

Brandio đang vung vẩy đôi chuỳ loạn xạ. Tuy vậy, em ấy lại luôn phản xạ vừa kịp lúc để phản công những đòn hướng đến sơ hở của mình từ tên hộ vệ to con. Dẫu thân hình nhỏ hơn nhưng kinh nghiệm nhiều năm của tôi cho biết rằng Brandio là một khối cơ bắp rắn chắc hơn rất nhiều so với gã hộ vệ kia.

Gã dần bị đập cho bầm dập toàn thân, thật sự vô cùng thê thảm. Trong khi Brandio chỉ mới xây xát vài chỗ.

Ở một diễn biến khác thì Hilda đang liên tục vung trường rìu của em ấy một cách rất thanh tao. Những chuyển động nhẹ nhàng và uyển chuyển như đang nhảy múa, em ấy tránh né và phản công ở những điểm mù của đối thủ. Ả hộ vệ cầm kiếm đã bị em ấy vờn đến mức thương tích toàn thân, không có chút sơ hở để tấn công.

Về phía của em Xera thì... một tiếng gào la kinh hãi vang vọng…

“Nào! Gào thét nhiều lên nữa đi chứ!”

Tôi đang nhìn cảnh rất không tốt cho mắt của học sinh tôi... bởi chính học sinh của tôi thực hiện... Xera điều khiển cây roi dài của mình di chuyển lắt léo, uốn lượn liên hồi trong không trung. Được bọc trong ma pháp đặc trưng của em ấy, sợi roi thành hình một con xích xà hung hãn, liên lục cứa vào đối thủ của em ấy nhiều nhát đau điếng.

Còn điện hạ Oster thì...

“Cực Hàn ma pháp:  Âm Không Độ.”

Ngài ấy lạnh như băng, theo nghĩa trắng lẫn nghĩa đen, đọc tên ma pháp. Tên Hộ Vệ đang dần bị đóng băng dần. Hắn sắp chết vì lạnh rồi. Cơ thể của Điện hạ Oster điện hạ cũng như đóng băng từ vai phải tới gối chân trái, nhưng mà đó có lẽ là bộ giáp của ngài chứ không phải là cái lạnh đang giết chết tên kia.

Một hơi thở trắng xoá bay ra từ miệng của điện hạ Oster. Xung quanh ngài ấy đã lạnh toát và tên Hộ Vệ mắt cũng đã trắng dã. Ngài ấy không định kiếm câu trả lời nữa rồi…

Vùng vẫy gì cơ chứ, tôi ngốc thật… Đây rõ ràng là tàn sát một chiều. Nếu như không có cái ma đạo cụ hồi phục kia thì lũ Hộ Vệ đã chết lâu rồi. Và không lâu sau thì chúng đều đã chết thật.

Tất cả đều đã bị ma pháp, chuỳ, trường rìu, roi, đại kiếm, đập, chém, cắt mà chết. Những em học sinh thở hồng hộc. Các em ấy chắc hẳn cũng đã gần hết năng lượng rồi.

Cuối cùng cũng kết thúc… Bỗng nhiên không gian trước mắt vặn vẹo! Hai tên nữa đã tới!

“Thật không ngờ là đám rác rưởi kia lại thua một đám học sinh được... Tại sao chúng ta phải làm việc cỏn con này thay vì ở bên bệ hạ chứ?”

Một tên nhỏ con bực bội nói.

“Thôi thôi, tập trung xử lẹ tôi còn đi nghỉ nữa.”

Tên còn lại xoa dịu hắn chỉ như cho có... Hai tên này... Là từ số mười trở lên! Lũ vừa rồi là hai mươi đến mười, tôi đã phát hiện ra khi nhìn vào chiến phục của chúng. Nhưng hai tên này là ba và bốn… Từ số mười trở đi thì đẳng cấp khác nhau một trời một vực. Chúng cũng có ngoại hình nổi bật hơn.

Số bốn, Prizm, Chuyên Gia Thuỷ Tinh. Zemon có dáng người cao gầy chuyên điều khiển thuỷ tinh để chiến đấu.

Số ba, Makka, Dung Nham Nhân. Tên Manica đó có khả năng sử dụng bản cao cấp và kết hợp của hoả ma pháp với thổ ma pháp, Dung Nham ma pháp. Hắn có dáng người nhỏ con, tóc đỏ vàng.

Bệ hạ Nermon... Không, Nermon, ngươi thật sự muốn những học sinh ở đây phải chết sao!? Chắc chắn là sau vụ việc này, lòng tin của những học sinh với đế quốc sẽ không còn nữa… Và rồi những học sinh quý giá này sẽ rời đi, chúng ta sẽ mất đi không biết bao nhiêu nhân tài xuất chúng…

Giá như hôm đó mà tôi... Không… Giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi. Tôi từ tốn đứng dậy. Chỉ có thể chuộc lỗi với hành động thôi…

“Cảm ơn em, Yassia.”

Tôi xé tấm áo trên người mình. Đã bao lâu rồi tôi không làm việc này…

“Này! Thầy còn chưa...”

Yassia nhăn nhó cản tôi. Em đúng là một cô bé tốt bụng đó…

“Không sao, đã đến lúc thầy phải hỗ trợ các em rồi.”

Gồng hết cơ trên cơ thể, đưa chúng hoạt động và nở nang trở lại như thời thanh xuân, tôi vào thế chiến đấu! Cơ thể tôi cảm thấy vô cùng thanh thản và thoải mái, cứ như thật sự đang được quay lại những ngày làm tướng quân của mình. Em chữa trị quá tốt rồi Yassia à…

“Nếu các ngươi muốn động vào những học sinh này... thì phải bước qua cái xác già này!”

Bộc phát chiến khí, tôi hăng máu gầm lớn! Chiến thôi!

——————————————————

(Góc nhìn của Brandio)

Thầy hiệu trưởng nãy còn sõng soài bây giờ sung sức dữ! Mà có cái là hai tên phía trước... Bản năng tôi đang gào thét nguy hiểm. Hoàn toàn có thể gọi là quái vật nếu so sánh với tên vừa bị tôi đập tơi bời xong. Nhất là cái tên lùn lùn. Hắn khoẻ về thể chất nên tôi đánh giá hắn sơ bộ được.

Tôi nắm chắc trên tay cây chùy dài của mình. Nó đã cùng tôi hạ gục kẻ đầu tiên trong đời mình trong một trận chiến nghiêm túc. Do đó là chiến hữu của tôi rồi.

Oster bước tới cạnh tôi. Oái! Lạnh quá...

“Đánh chung đi Brandio. Mấy tên này mà đánh lẻ là chết đó.”

Cậu ấy cảnh giác nhưng vẫn điềm tĩnh. Nhìn cái dáng vẻ này khiến tôi thấy an tâm ghê!

“Được thôi đại ca. Mà có cái là đại ca đứng cách cách ra hộ em, lạnh quá.”

Tôi hắt xì một cái. Thế này sẽ bị cảm mất...

“À, thông cảm.”

Cậu ta vừa xích ra thì...

“Trên chiến trường mà trò chuyện như đúng rồi... Đúng là rặt một lũ con nít mà!”

Tên lùn phóng tới chỗ bọn tôi! Chết! Hắn dùng ma pháp!

“Dung Nham Ma Pháp: Bộc Phá!”

May là hắn không dùng được ma pháp không niệm chú nhưng câu niệm của hắn nhanh quá!

“Cực Hàn Ma pháp: Hàn Giới!”

Trước dung nham bùng nổ từ tên lùn thì Oster cũng dựng lên hằng sa số cột băng và làm giảm nhiệt độ không khí đến cực độ. Kì này tôi không than được nữa rồi! Chỉ có tự bọc Lam Hoả ma pháp lên bản thân để chống lạnh thôi.

Nhờ nỗ lực của Oster, tên kia bị ngăn cản lại ít nhiều. Tuy nhiên...

“Còn non lắm thằng ngu!”

Hắn lại dùng cùng một ma pháp nhưng mớ dịch lỏng nóng đỏ ấy lại tập trung lại thằng một cột để xuyên phá và đập trúng Oster. Phát đó chắc chắn đau lắm! Nhưng chắc cậu ấy vẫn ổn nên tôi quay lại đối mặt với tên lùn.

“Tới lượt mày!”

“Mơ đi!”

Tên lùn lao đến tôi bây giờ người bao bọc trong dung nham, khiến thể trạng của hắn đã tầm ngang tôi. Đã thế còn nóng đến kinh người! Nếu không bọc bản thân với Lam Hoả ma pháp từ trước thì tôi bị bỏng rồi! 

Với bàn tay dung nham, hắn định chạm vào tôi khi còn đang bay đến. Làm như tôi để hắn mãn nguyện ấy! Tôi nằm vật ra để né rồi lập tức bật dậy thật mạnh, đánh vào vùng ngực của hắn!

Hắn bị thổi bay tít lên không trung nhưng rồi nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Theo lời thầy dạy, tôi tuyệt đối không được để hắn có sơ hở để tiếp tục công kích!

“Còn ta nữa này!”

Tuy nhiên tôi chưa kịp làm gì thì thầy hiệu trưởng, bây giờ mình đầy cơ bắp cuồn cuộn, lao đến cạnh hắn và giáng một cú đạp trời giáng khiến hắn lại đập ngược xuống đất. Quá đỉnh! Đại ca hiệu trưởng tuyệt cú mèo!

Cú đó chắc sẽ hạ hắn nhỉ...

Dung nham lại phun trào từ cái chỗ mà tên lùn vừa bị lún xuống! Cái quái... Tên này dai thế!

"Bọn mày có chụm ba chụm bốn lại thì cũng đừng mơ tới việc thắng được tao!"

Hắn gầm lên, trỗi dậy từ cái hố trong khi đứng trên dung nham. Nhiệt độ của hắn toả ra nóng đến mức mà nếu như không có Oster ở gần thì chắc tôi thành Brandio nướng mất! Thầy hiệu trưởng cố né tránh cũng bắt đầu bị cháy xém cái quần rồi!

Tên lùn tiếp tục phóng mấy khối đá nóng chảy về phía chúng tôi với uy lực chẳng khác gì ngựa phi nước đại. Ghê quá! Với lượng dung nham kinh khủng này thì dù tôi có phản xạ nhanh gấp mấy cũng không né được khi tiếp cận! Ma lực được dồn nén trong từng đợt phóng là cực kì nhiều nên với một thằng dở ma pháp như tôi có bọc bản thân với kết giới cũng không chịu nổi.

Đến cả Oster cũng đang nghiến răng ken két, vật vã chống đỡ với những cột băng kìa! Chết tiệt thật... Tôi không làm được gì ngoài núp bóng Oster khi hắn cứ phun bừa dung nham thế này được.

Nghĩ đi Brandio... Nghĩ đi! Mày có thể làm gì... Bỗng nhiên... tôi chợt nhớ tới một lời dạy của thầy...

"Bran, mày yếu khoản ma pháp đến mức giả sử đấu một trận nghiêm túc với thầy mày khi trước, khi mà thầy mày chỉ mới là một thằng nhóc năm tuổi thôi ấy, thì cũng có thể áp đảo được mày đó."

Lúc đó là sau một buổi thực hành ma pháp xong. Tôi lại đang rầu rĩ ngồi tự trách sự yếu kém của mình ở khoản này thì thầy lại nói chuyện với tôi.

"Nhưng mà em phải làm gì mới được... Thế giới này thì ma pháp là tất cả mà. Vũ lực chỉ đứng nhì thôi. Đã thế phải có thủ pháp cao siêu nữa mới chống lại ma pháp được..."

Tôi nghe đâu ở Hikami có mấy thứ thân pháp với kiếm kĩ cao cường nhưng có vẻ thầy cũng chẳng biết gì về những cái đó nên tôi càng thấy bất lực hơn...

"Đừng có mà chịu thua trước "thế giới" dễ dàng như vậy chứ! Bỏ cuộc không nên nằm trong từ điển của một đứa như em đâu. Thôi thì... thầy sẽ chỉ cho em một cách chỉ đơn giản là vũ lực để em có thể hoàn toàn áp đảo được pháp sư mạnh mẽ. Nhớ cho kĩ đấy!"

Lúc đó thầy lúc đầu thì nói chắc nịch nhưng lúc sau thì lại do dự đôi chút.

"Có ạ!? Thầy chỉ giáo ạ!"

Tôi đồng ý dễ dàng... để rồi lúc sau mới hiểu tại sao thầy lại do dự. Đúng rồi... Kĩ thuật đó! Dù thầy bảo là nếu tôi dùng nhiều thì cơ thể sẽ phải chịu áp lực cực kì kinh khủng, thậm chí có thể chết nhưng nó rất mạnh... Tôi vẫn còn nhớ những ngày đã tập thử và nó hệt như tu luyện ở địa ngục vậy! Do tôi ngu và nhát quá nên mới cố tình không nhớ tới nó! 

Đằng sau lưng tôi là mấy bạn học còn sống, bên cạnh tôi là hai đại ca... Nas cũng đang cố hết sức ở phía bên kia... Đây chính là lúc thích hợp nhất để làm vậy mà! Cháy lên hết mình nào! Linh hồn của ta!

"Ma pháp đặc trưng: Lam Hỏa Thể!"

Ma lực chảy dọc theo từng thớ thịt, vào từng phần một trong cơ thể tôi. Hoà trộn nó, nén ép nó! Dù đau và nặng nhưng đã quá xá! Cái cảm giác đầy ắp sức mạnh này! Mình sẽ nghiện mất!

À không được, không được... Cái này là đang giỡn với tính mạng đó... không đùa được đâu. 

Tôi tập trung cao độ trở lại. Do Oster với thầy hiệu trưởng đều đang bận tay với tên lùn nên không ai để ý tôi la lên tên ma pháp lúc nãy cả. Tiếng dung nham sôi ùng ục nó lấn át hết rồi nên dĩ nhiên là tên lùn cũng thế. Dồn tất cả, vào một đòn bất ngờ thật hiệu quả nào…

Phóng tới phía tên lùn, một âm thanh dư chấn kinh hoàng bùng nổ sau lưng tôi, thu hút sự chú ý của tất cả. Hự... Khó điều khiển cái sức mạnh này quá! Cũng may là tôi có tập trước rồi!

Tôi tiếp cận tên lùn dễ dàng với tốc độ này. Hắn chưa kịp phản ứng thì..

"Ăn gậy nè!"

Tôi đập một phát chuỳ toàn lực vào cằm hắn khi lướt ngang qua, lập tức tiễn hắn lên không trung.

Hắn bị đập đến thế mà vẫn chưa bất tỉnh ư!? Đã thế còn nhanh chóng chỉnh lại tư thế.

"Tất cả chúng bây... Thành tro hết đi! Dung Nham Ma Pháp: Mưa Tận Thế!"

Một loạt những viên dung nham như những hạt mưa bạc mà nóng kinh hoàng phóng xuống mặt đất. Độ dày đặc này... Tôi dù có đang được cường hoá cũng khó lòng xuyên phá được! Chẳng lẽ thế là hết rồi sao...

Đương nhiên là không rồi! Khó lòng không có nghĩa là không thể! Đáp xuống đất sau cú phóng, tôi chuẩn bị nhảy lên. Đột nhiên...

"Brandio! Vạn sự nhờ em đó!"

Thầy hiệu trường, nắm lấy eo, nhấc bổng tôi lên bằng hai tay. Chẳng lẽ…

"Lên!"

Thầy ấy ném tôi! Sức mạnh toàn lực của thầy ấy đưa về phía cơn mưa dung nham kia với tốc độ chắc chắn nhanh hơn tôi tự nhảy rồi! Chưa kể, trong tư thế được ném lên khi lướt qua cơn mưa, rất dễ để dùng tối đa sức mạnh cường hoá. Trở người, đổi hướng để né tránh và dùng chùy gạc ra nữa này.

Tuy vậy, độ dày đặc này kinh quá! Áo cháy rụi rồi! Mấy viên đạn dung nham nhỏ đã và đang đục khoét người tôi! Đau lắm... 

Nhưng tôi không bỏ cuộc đâu! Thầy nói rằng tôi không thể thua nếu tôi cố hết sức mà!

Vận tốc của tôi dần giảm đi do hết lực. Chậc... Mà không sao! Nếu thế thì chỉ cần tạo thêm lực thôi nhỉ!? Gồng hết cơ bắp của chân, tôi đạp thật mạnh lên một viên dung nham lớn vừa lướt ngang qua. Giày tôi cháy hết rồi nhưng dường như tức thì, tôi đã tới trước mặt hắn!

"Thứ quái nhân! Thứ lửa nửa vời của mày cũng chỉ là phế phẩm so với dung nham của tao thôi!"

Mắt hằn tơ máu, hắn giận dữ nói trong khi giương nấm đấm dung nham của mình.

"Thử thì mới biết chứ anh trai!"

Tôi thì siết chặt chuỳ. Thế là hắn và tôi bắt đầu cận chiến ngay trên giữa không trung, trong khi cả hai bắt đầu rơi xuống.

Xoay chuyển cơ thể liên tục, tôi vung chuỳ và đập vào người hắn không ngừng. Hắn đáp trả với những nắm đấm nham thạch nóng kinh hoàng! Những chỗ bị hắn đấm đều bỏng hết rồi dù tôi đang được bọc trong lam hoả.

Chúng tôi bắt đầu rơi ngày càng gần mặt đất... Cứ đà này tôi sẽ thua mất! Vì hắn quả thật rất mạnh! Mà đó là khi tôi đang đánh một mình thôi!

Lúc cả hai chúng tôi gần mặt đất thì nắm đấm dung nham của hắn dần mất đi nhiệt độ rất nhanh. Giờ chẳng khác gì nắm đấm bọc đá cuội thôi!

"Cái này là... không khí lạnh! Thằng hoàng tử khốn khiếp! Thế quái nào mày tạo được không khí lạnh đến mức dung nham phải nguội vậy!?"

Oster chẳng thèm nói nửa lời mà chỉ lườm hắn với sát khí lạnh lùng.

"Hàn Cực Ma Pháp: Liên Hàn Kích."

Một loạt băng kích bay lên và nhắm thẳng vào hắn ta. Hắn bị băng kích ghim vào người rất nhiều do hắn vốn đang phải tập trung né những phát đập chùy của tôi.

"Cái mớ này! Ta làm nóng người thì sẽ..."

Hắn vừa nói vừa niệm chú tạo ma pháp trận. Ấy vậy mà cơ thể của hắn bắt đầu phát nổ từng mảng ở chỗ bị băng kích ghim vào!

"Ngươi định nói gì cơ? Tan ngay đó hả? Đúng là vậy thật… Tiếc là ngươi thiếu kiến thức khoa học quá nhỉ? Chẳng hề biết chuyện gì sẽ xảy ra khi ngươi tăng nhiệt độ của nước đá quá nhanh..."

Oster mỉa mai nhếch mép nói. À... Cái vụ này hình như thầy Kuroe cũng có dặn tôi với Xera, hai người chuyên dùng hoả ma pháp, nè!

Cái tên lùn này vì sai lầm đó mà lộ sơ hở rồi! Lợi dụng điều đó, tôi giáng cả đôi chuỳ lên cái đầu tròn của hắn, lập tức khiến hắn phải cạp đất. Nhưng... hắn cũng rất nhanh, lợi dụng tôi thoáng chốc chủ quan… để đục thêm một cái lỗ thông gió... trên vai tôi... bằng một cột nhung nham bắn ra từ ngón tay...

Đau... Đau quá... Nóng rát quá... Tôi cố gồng chút lực tàn để đáp xuống đất. Vừa mới tập trung lại từ cơn đau của thớ thịt bị thiêu đốt, tôi liền nhìn qua Oster.

“Hự! Khốn khiếp...”

Cậu ta liên tục quằn quại. Không thể nào...

“Tao... sẽ... giết hết! Tất cả chúng mày!”

Oster đang bị tên lùn nắm lấy cánh tay! Thế quái nào hắn vẫn còn lì lì ra đó vậy!?

Tôi cố tới trợ giúp nhưng... Hự! Khốn khiếp! Xương của tôi! Nó đang! Vỡ! Chết tiệt! Chẳng lẽ mình đã sử dụng chiêu cường hoá của thầy quá lâu rồi sao!? Ngọn lửa xanh vẫn bao bọc lấy tôi nghĩa là ma lực tôi chưa hết. Nhưng mà, cơ thể tôi lại đang dần chịu thua. Sao lại đúng lúc này!?

Tên lùn giơ một tay còn lại lên. Hắn định đấm vào mặt của Oster! Bây giờ Oster đang yếu lắm vì cạn ma lực rồi! Bị dính là chết chắc đó! Di chuyển đi Brandio!

Ngay trước khi tay hắn chạm vào được thì...

“Đừng hòng động vào học sinh của ta!”

Thầy hiệu trưởng lao tới với tốc độ thần sầu, ông ấy lập tức ôm lấy tên lùn từ sau lưng.

Thầy! Thầy muốn tự sát à!? Lưng hắn đầy dung nham đó! Ông ấy đang nhăn mặt đau đớn, nhưng dần dần...

“Cái quái!? Dừng lại ngay thằng già khốn kiếp kia!”

Tên lùn đang bị nhấc bổng lên! Hắn cố nắm chặt lấy Oster nhưng...

“Chết đi tên khốn!”

Oster nghiến răng gầm lên... Tôi, thầy hiệu trưởng và cả tên lùn đều bất ngờ... Vì Oster đã… tự cắt tay của mình với băng giá...

Cánh tay gãy ra khỏi cơ thể của cậu ta bị dung nham hóa thành mây khói tức thì... Tên lùn cũng mất đi chỗ nắm... Và rồi, hắn bị thầy hiệu trưởng đập mạnh ra sau, đến mức sân trường lập tức lún một lỗ to tướng! Biểu cảm của tên lùn vặn vẹo liên tục, hắn nãy giờ cũng sắp gục rồi! 

Dung nham lại lần nữa bộc phát từ hắn, lập tức thổi bay thầy hiệu trưởng. Không ổn rồi! Trên khắp người thầy ấy bây giờ đầy những vết bỏng rất nghiêm trọng! Thầy ấy sẽ chết mất nếu cứ để thế chứ đánh đấm gì nữa!

Một cách dị dạng, tên lùn loạng choạng đứng dậy...

“Bọn bây... Đứa nào cũng chỉ là một lũ thức ăn... Tao sẽ giết hết không chừa một thằng nào! Tất cả là vì Hoàng Đế Nermon!”

Hắn sau đó cười điên dại như ấn định chiến thắng của mình. Khập khiễng, tên lùn bước đến Oster và thầy hiệu trưởng, rồi nắm cổ cả hai người lên. Họ không còn sức để chống trả nữa rồi!

“Bây giờ thì... Tao nên giết thằng nào trước nhỉ? Mày... hay là mày... hay là cả hai cùng lúc?”

Không! Tuyệt đối không được! Hôm nay tao đã buộc phải chứng kiến quá nhiều bạn học phải chết rồi! Tao không cho phép mày làm như vậy nữa đâu!

Tôi cố hết sức đứng dậy. Cơn đau liên tục giày xéo tôi nhưng tôi phải đứng dậy! Chân tôi chắc sắp gãy mất rồi... Chạy không được... Phải tìm cách tấn công hắn! Chỉ có một cơ hội thôi! Nếu tôi thất bại thì tất cả sẽ chết... Nghĩ cách để hoá giải tình thế này đi Brandio! 

Đúng rồi... Chính lúc này đây... Chính giây phút này tôi phải vượt qua yếu điểm về ma pháp của mình! Tôi bắt đầu tập trung ma lực vào tay trái của mình và vẽ ma pháp trận. Ngọn lửa xanh nhẹ nhàng cuộn tròn thành hình, sau đó bắt đầu trở nên nóng hơn và nóng hơn nhờ ma lực mà tôi đổ vào. Như cách tôi nén ép ma lực vào cơ thể, tôi nhồi thật nhiều ma lực vào ma pháp trận, vào cái quả cầu lửa nhỏ bé này...

Tôi nhẹ nhàng thẩy nó lên không trung. Giây phút sau đó với tôi trôi qua rất chậm rãi. Quả bóng lửa... như một mặt trời xanh nhỏ... nhẹ nhàng bay lên...

Hai tay của tôi đã đẫm máu do cơ bị rách toang ra, nắm chặt lấy thanh chuỳ chắc chắn nhất còn sót lại của mình. 

Quả bóng rơi xuống... Tôi canh chuẩn góc độ, nhắm sao cho thẳng vào tim của tên lùn khốn khiếp đó... Mọi thứ trên đều xảy ra trong yên tĩnh cho đến khi...

“Ma pháp đặc trưng: Lam Tinh Pháo!”

Tôi đập cây chùy thật mạnh vào mặt trời nhỏ, thúc đẩy nó phóng tới tên lùn với tốc độ cao nhất mình làm được.  Âm thanh đinh tai nhức óc mà đòn này tạo ra là thứ âm thanh lần đầu tôi nghe thấy. Cây chùy cũng đã gãy đôi. Nhưng mà chết tiệt! Hắn để ý và phản xạ cực kì nhanh! Hắn tạo ra một bức tường dung nham để che chắn đòn tấn công.

“Thằng ngu! Chừng nào mày mới hiểu là dung nham luôn thắng...”

Hắn đắc ý chửi tôi. Trong giây phút đó, tôi đã tuyệt vọng... Vì dù có mạnh đến mấy thì trái bóng lửa của tôi cũng không vượt qua hàng phòng thủ dung nham đó được. Tôi vẫn thật kém cỏi ma pháp...

Nhưng thật đột ngột, quả bóng bắt đầu xuất hiện một màu đen ở trung tâm dù nó vốn chỉ độc một màu xanh dương. Sau đó thì vận tốc của nó tăng lên thêm nữa, để rồi dễ dàng xuyên thủng cái tường dung nham kia, đâm xuyên qua tim của tên lùn.

Chuyện gì đã xảy ra vậy... Phép màu ư!? Tên lùn thổ huyết. Nét mặt của hắn vặn vẹo đến mức không còn hình người nữa...

“Không... Không thể thế này được! Tao... tao vẫn chưa giết..."

Hắn thả Oster và thầy Hiệu Trưởng ra, ngã gục xuống đất. Lần này thật sự kết thúc rồi nhỉ... Người tôi đau quá... Buồn ngủ quá...

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận