Quỷ Vương là thầy giáo?
Prianist Crepe. Prianist
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1(remaked): Paslando 1. Nơi câu chuyện bắt đầu.

Chương 22: Thương hội mới

2 Bình luận - Độ dài: 5,913 từ - Cập nhật:

Ngày hôm sau, như đã định, chúng tôi quay lại cửa tiệm đó. Cô Renia và chú Antonio đã đứng đợi chúng tôi sẵn ở trước cửa tiệm. Cả hai đều có nét mặt đầy quyết tâm. Đúng như tôi nghĩ nhỉ...

“Chào cô chú ạ.”

Chúng tôi cùng chào họ, cố tỏ ra tự nhiên chút nhưng ai cũng hơi cứng nhắc một chút. Họ cũng vui vẻ chào lại. Sau đó, cô Renia quay sang phía tôi và nghiêm túc nói.

“Về việc cháu đề xuất hôm qua, cô chú đồng ý. Mong cháu hãy giúp đỡ cô chú.”

Nghe thấy câu trả lời đáng mừng ấy, tôi cười, không ngạo mạn hay tươi tắn, mà chỉ là một nụ cười nhẹ nhõm và biết ơn khi họ đã lựa chọn tin tưởng tôi.

“Cảm ơn cô chú ạ. Cháu sẽ không làm hai người thất vọng đâu. Bây giờ thì tới toà thị chính thôi nhỉ?”

Nhìn thấy nụ cười của tôi, hai cô chú lại chợt trông hoạt bát hơn. Lạ nhỉ? Tới giờ tôi vẫn không hiểu cái cười bình thường của tôi có gì hay mà làm ai cũng có ấn tượng... Nishi cũng đang nhìn tôi đắm đuối nữa. Hơi ngại rồi đó…

Vừa đi vừa tám nhảm với nhau để thả lỏng bầu không khí, chúng tôi không bao lâu đã đến toà thị chính. Cái nơi này nghiêm túc mà nói là vắng như chùa bà đanh vậy… Mà âu cũng hợp lí vì như mọi khi, Liên Hiệp Hội Lính Đánh Thuê lại hút sạch người qua đó rồi.

Tôi đưa cho hai cô chú tiền và đứng ngoài đợi họ làm thủ tục. Trong lúc chờ đợi họ thì Yvelos tiếp cận tôi.

"Giờ kế hoạch của cậu đã vào guồng thì tôi sẽ làm luật sư cho họ luôn nhỉ? Cậu biết tận dụng tài năng quá ha...”

Tôi không nhớ là mình có nhắc tới việc đó cho cậu ta. Mà nếu cậu ta đang nói về dự tính trong đầu tôi thì không sai.

“Cậu tự nhận luôn thì tốt quá. Vạn sự nhờ cậu vậy. Lát nữa chúng ta sẽ đi thám thính và tìm thêm sơ hở của cái thương hội Bexus đó. Cần phải có nhân chứng cho vụ tẩy chay nữa. Cuối cùng là chuẩn bị cái việc “đó" nữa thì Bexus sẽ phải phắn khỏi cái thị trấn này."

Khi đã hoàn thành các bước thì hôm đó chỉ cần để miệng lưỡi của Yvelos chạy hết công suất nữa là mọi thứ sẽ đâu vào đấy. Lập ra một kế hoạch tà ác, dạng vậy, nó vui đến bất ngờ, làm môi tôi vô thức nhếch lên một chút.

“Cũng đúng... Khi có nhiều thứ như vậy thì họ có chối cãi cũng rất khó. Đối thủ kì này còn không hề biết rằng chúng ta đang chuẩn bị tấn công nữa. Quá nhiều lợi thế.”

Yvelos gật gù và vuốt cằm.

“Do nhiều lợi thế nên tớ mới dám làm tới cùng như vậy. Dù sao thì trừ vài phút bồng bột thì tớ khá tự tin về sự cẩn trọng của mình. Nhất là khi có vướng tới những người tốt.”

Yvelos chỉ cười nhạt một cái. Cậu ta hiểu tôi rõ mà nên chắc là muốn nhắc tôi không cần phải nói câu đó cho cậu ta. Bọn tôi vừa nói xong thì hai cô chú cuối cùng cũng đã làm xong việc.

“Thương hội Andric kính chào mọi người!”

Cô Renia vui vẻ nói. Quả thực là một cái tên không tồi.

“Chúc mừng cô chú ạ!”

Vanessa cũng hùa theo vui vẻ. Tinh thần lạc quan thế này là một khởi đầu quá tốt đẹp rồi. Cơ mà tôi có hơi thắc mắc…

“Đặt tên là Andric... Lỡ là con gái thì có kì lắm không?”

Tôi cười nhạt nói. Cô Renia lập tức ngỡ ngàng, hai tay ôm bụng. Chú Antonio thì tỏ ra nguy hiểm. Cháu có định ăn thịt bé ấy đâu mà cô chú lo vậy... 

“Cháu đã biết ư...”

“Vâng ạ. Cháu xin lỗi vì không báo trước nhưng cháu đã biết cô Renia có thai từ lúc mới gặp rồi.”

Mọi người xung quanh lập tức chết lặng. Sau đúng năm giây, họ cùng lúc trầm trồ lớn tiếng. Ơ... Họ không biết à? Tôi tưởng là họ cảm nhận được sinh mạng nhỏ bé, một nguồn ma lực khác với ma lực của cô Renia, trong bụng cô ấy rồi chứ? Nhất là cậu đó Kaze! Cậu là trinh thám của nhóm mà?

Tôi nhìn về phía Kaze. Cậu ta để ý tia nhìn của tôi liền đổ mồ hôi hột, chắp tay lại như muốn xin lỗi. Bình thường thì cậu ta còn nhạy hơn cả tôi cơ… Hay là do nó liên quan tới ma lực nhiều hơn nên cậu ta mới không biết? Thôi thì chắc sau vụ này tôi sẽ chỉ mọi người cách nhận diện vậy.

Cô Renia và chú Antonio bị sự bất ngờ của mấy người bạn tôi làm cho đỏ mặt mất rồi.

“Tôi khá chắc nó sẽ là con trai đó... Mà con gái thì đặt tên Andric của không phải quá tệ mà...”

Cô Renia giận dỗi nhìn tôi. Cháu chỉ đang giả định thôi mà... Với mấy cô chú cũng đừng cố định giới tính của thai nhi chứ, sẽ làm em bé trong bụng thấy áp lực đó ạ!

“Tôi có cái họ nghe nữ tính lắm nên chớ lo... Tên đầy đủ của tôi là Antonio Nex Heski. Nên có là con trai hay con gái cũng không có vấn đề...”

Ông chú Antonio lúc nãy còn đang ra vẻ nguy hiểm giờ thì bối rối quay qua quay lại. Nhìn hài hước thật...

Mấy đồng bạn tôi lập tức bu lại chỗ của Renia, nhìn cô ấy và bụng của cô ấy.

“Chúc mừng cô Renia! Cháu chúc em bé của cô sẽ khoẻ mạnh và hồng hào như chú Antonio ạ!”

Nishi vui tươi nhìn cô Renia. Vợ tôi lúc này trông đáng mến quá.

"Không biết sẽ là Eharpys hay là Minotaurio nhỉ?"

Yvelos hỏi một câu chỉ có thể miêu tả là đúng kiểu của cậu ta. Tên giáo viên sinh học buồn tẻ này…

"Oa... Có em bé trong đó sao?”

Vanessa cứ nhìn chằm chằm vào bụng của cô Renia với ánh mắt tò mò. Tại sao lúc này cậu mới ngây thơ vậy? Với đừng có dùng Xuyên Thị để mà cố nhìn xuyên bụng cô ấy! Chưa có gì trong đó đâu khi mà bụng cô ấy chưa căng bao nhiêu.

Sau vụ bất ngờ đó thì cô chú cùng với Nishi, Kaze và Vanessa về cửa tiệm. Ba người bạn của tôi sẽ lo cửa tiệm không công thêm hôm nay để cô chú có thể chuẩn bị thủ tục để kiến nghị mở phiên tòa tố thương hội Bexus.

Còn lại tôi và Yvelos thì như đã bàn, tiến tới chi nhánh thương hội Bexus ở thị trấn này. Nó nằm ở trung tâm thị trấn, với rất nhiều bảng quảng cáo được đặt sẵn xung quanh. Một tòa nhà màu vàng be với những họa tiết điêu khắc công phu, khách khứa ra vào đông đúc, nhân viên chạy vô ra tấp nập. Quy mô này quả thật rất xứng với cái danh thương hội uy tín nhất Reazilion của nó.

“Kính chào quý khách. Quý khách cần gì ạ?”

Vừa vào cửa đã có một cô nhân viên ưa nhìn tiếp đón và sẵn sàng chỉ dẫn. Dịch vụ như thế này vốn không lạ gì ở Trái Đất nhưng ở thế giới này thì nó đúng là một sự phục vụ đỉnh của đỉnh đấy. Dù cô nhân viên này dường như đang nhìn chúng tôi với cặp mắt có đôi chút nghi kị đi nữa

Bản thân cái toà nhà vô cùng rộng rãi, do đó mà nơi đây cứ như một cái siêu thị vậy. Chúng tôi vào nhanh rồi mua đại vài thứ rồi đi về. 

Nói “mua đại” cũng không hẳn là đúng... Thứ nhất là vì cô nhân viên chào mừng bọn tôi dù đi kè kè theo, miệng thì quảng cáo nhưng cặp mắt thì cứ như giám sát và cố kiểm soát lựa chọn mua sắm của bọn này. Việc này khiến tôi hơi lo lắng về việc đằng ấy đã nắm thóp kế hoạch của bọn này. Tuy nhiên, tới cuối cùng thì khi chúng tôi cứ mua một cách bất cần thì họ không cố nữa… Tức có khả năng là đằng ấy cũng đang mơ hồ như bên này thôi.

Thứ hai là chúng tôi đã mua mấy sản phẩm mà bên chúng tôi cũng có như lương khô, thuốc hồi phục và vài nguyên vật liệu quái vật. Thử nghiệm một chút ở một cái xó tối như hai tên du côn đang chơi hàng cấm thì chúng tôi rút ra được một điều: Những sản phẩm ở đây chất lượng kém hơn so với cửa tiệm khi bỏ ra cùng một lượng tiền nhất định.

Một ví dụ đơn giản là với mười bạc thì tôi sẽ mua được một thanh lương khô ở cửa tiệm nhưng ở Bexus phải trả tận hai mươi mới mua được một thanh tương tự. Khi tôi nói "thanh tương tự" thì cũng có nghĩa là ở Bexus có một thanh lương khô kiểu khác. Với mười bạc, chúng tôi sẽ mua được một thanh lương khô kiểu khác ở Bexus và nó khó nuốt kinh khủng. Đó cũng là những loại mà cô nhân viên tiếp thị cố dụ dỗ bọn này mua. Phân loại ở thương hội cũng không minh bạch mà nhân viên khi nhìn thấy món hàng sẽ tự biết định giá.

Có thể tranh cãi là bán thương hiệu nhưng mà ở thế giới này thì ai mà hiểu cái khái niệm đó. Chưa kể sự chênh lệch cũng tương đối đáng kể. Nhờ vậy mà chúng tôi đã có thêm một "con dao" nữa để đâm Bexus.

Ngoài mua đồ thì chúng tôi cũng đi lòng vòng để nghe ngóng nhiều tin tức khác nhau ở xung quanh khu vực thương hội này. Nổi bật nhất quả nhiên là tin đồn về cửa tiệm chúng tôi là một cửa tiệm rởm như thanh niên ngày hôm qua nói. Thậm chí mấy nhân viên còn cố tình nhắc trực tiếp việc đó cho khách hàng.

Hơn nữa, qua chuyến ghé vào mà bọn này cũng đã dự đoán được rằng có một kiểu tẩy chay đang xảy ra với những người có ra vào cửa tiệm. Hệt như anh bạn ho,o trước kể tôi.

Và nhắc tới cậu ta thì bọn này đã may mắn bắt gặp cậu ta đi ngang qua khu này. Còn gì tốt hơn để làm ngoài chủ động bắt chuyện, nhờ cậu ta giúp đỡ. Đương nhiên, đó chỉ là suy nghĩ viển vông của tôi về việc cậu ta sẽ ngoan ngoãn như một NPC trong mấy con game ngày xửa ngày xưa. Ai sẽ ngáo tới mức sẽ giúp đỡ mấy kẻ sặc mùi khả nghi như bọn tôi. Lần nữa, tao hận mày nhiều lắm Lời Nguyền Phục Trang.

Vì vậy mà tôi đành dùng đến “tư duy đương đại”, cách nhanh và hiệu quả nhất để nói chuyện với lính đánh thuê như cậu ta: Dúi tiền vào tay. Có tiền rồi thì chuyện gì cũng dễ hết, cậu ta cũng hăng hái giúp đỡ hơn hẳn! Chẳng tốt đẹp gì khi một người như tôi đi xem “đường tắt” như “đường thường”... nhưng tôi cần phải đánh càng nhanh càng tốt, trước khi phía bên kia nhận ra. Không thể làm hai, ba người đang trông đợi ở tôi thất vọng được.

Thế là việc đầu tiên mà bọn tôi nhờ cậu ta là vào Bexus để ghi chép thật rõ quá trình tẩy chay diễn ra thế nào.

Theo những gì tôi đã quan sát được thì thứ nhất, nhân viên sẽ chẳng thèm chào khách khi người đó vào, vờ như không để ý. Giống với lúc đầu bọn tôi vào, họ còn cố tình dụ cho khách mua hàng rẻ rồi tính tiền giá cao hơn. Tôi có hơi phục tên quản lí ở đây khi hắn có thể huấn luyện nhân viên làm mấy trò như này cực kì điêu luyện. 

Cuối cùng là bảo vệ của cửa hàng cứ liên tục lườm vị khách đó với ánh mắt hình viên đạn, thậm chí toả ra sát ý. Vừa khen xong thì tự nhiên lão quản lí ấy lại có nước đi tự huỷ như thế này… Làm chẳng biết có phải là ý tưởng của cùng một người không. Mà cái này là bằng chứng không thể chối cãi được mà không chỉ bọn tôi thấy mà rất nhiều người khác đã thấy.

Qua việc quan sát đi quan sát lại vài lần mà tôi cũng nhận ra thứ khiến đằng ấy để ý bọn này dù cả hai bên vốn chưa từng gặp. Đó là việc thương hội Bexus này có mạng lưới thông tin rất chặt chẽ và rộng lớn. Chỉ có như thế mà gần như khách nào vào cửa tiệm của bọn tôi mới đều được tất cả nhân viên nhớ mặt. Nhân viên ở đây có vẻ khá trung thành nữa. Chắc tại lương cao lắm. Thế là vứt xó kế hoạch dùng nhân viên thương hội để "gậy ông đập lưng ông" và càng thêm lí do để tôi giải quyết chuyện này nhanh hơn.

Sau khi bọn tôi đi thăm thú toà nhà Hiệp Hội Lính Đánh Thuê ở Ida này với toà thị chính để chuẩn bị chuyện "đó" nữa là cô Renia và chú Antonio đã đệ đơn kiện xong. Có hơi nhanh quá không nhỉ? Mà thế cũng tốt mà.

——————————————————

Hai ngày sau, một phiên tòa đã được mở ra. Phiên tòa diễn ra ở ngay trước bàn dân thiên hạ. Đây là cái truyền thống kì lạ của cái đất nước này và dĩ nhiên là nó sẽ đóng vai trò rất lớn trong thắng bại của bọn tôi, mấy kẻ vốn chẳng có mấy tiếng nói.

Thật đáng mừng khi có rất nhiều người tụ tập. Họ bị thu hút bởi thương hội Bexus, nạn nhân bị kiện lần này. Có khi còn có vài lí do khác nữa…

Bên phía đó, có mặt ở phiên toà là ba người. Một người có vẻ ngoài khá tri thức, theo thông tin bọn tôi thu thập được, là quản lí của chi nhánh cùng một luật sư khiêm tốn. Người cuối cùng thì mới biết đến.

“Anh trai...”

Cô Renia lầm bầm, cúi mặt khó xử khi nhìn cái gã đó. Hơi khó xử nhỉ?

“Cô cũng có gan lắm đấy Renia... Lần này tôi sẽ thay gia tộc dập cô một lần và mãi mãi.”

Hắn để ý ánh nhìn của cô Renia thì nhăn mặt, nghiến răng ken két, rồi hất cằm nói. Là anh trai của cô ấy mà hắn có bộ mặt đểu cáng và vô dụng thật. Đã vậy còn ăn mặc sặc sỡ như cố khoe ra ta đây giàu có. Hẳn đây là tên đã đi cái nước tự huỷ rồi ha?

Nhìn cái phong thái bình thản của bên đối phương làm tôi thở dài thườn thượt trong lòng... Chúng tự mãn quá. Bọn chúng chẳng thu thập tình báo bao nhiêu dù có tận 2 ngày để chuẩn bị. Âm thầm theo dõi mấy ngày qua để phòng hờ, rốt cuộc vỡ lở ra là “mạng tình báo tốt” của bọn này chẳng qua chỉ là vài gã buôn thông tin vờ làm người qua đường, lảng vảng trước cửa tiệm.

Thật sự khiến vụ này trông như một trò đùa khi so với cái mớ bòng bong ở Uria. Dù ừ thì lại có sự xuất hiện của “thế giới ngầm”, vốn là nguồn gốc của mấy gã buôn thông tin đấy.

"Mở đầu cho toà án này, mời bên bị tố biện bạch cho bản thân."

Thẩm phán của buổi phiên tòa này, một người đàn ông Manica trung niên, ngồi im lặng ở giữa hai bên nãy giờ cuối cùng đã lên tiếng.

Luật sư bên kia lấy giấy tờ từ trong người ra và bước lên phía trước. Tính ra gọi người này là “luật sư” cũng không hẳn là đúng. Người này chỉ đơn thuần là một người cùng phe bên đó có khả năng nói năng thuyết phục thôi.

"Thưa toà, hiển nhiên là bên kia đang tố oan cho bên của chúng tôi. Không hề có việc chúng tôi lan truyền tin đồn giả. Dù có tin đồn đó thì nó cũng chẳng là tin giả mà là sự thật. Sản phẩm của chúng tôi được mọi người tin tưởng là tốt nhất thành Ida này. Một cửa tiệm nhỏ rêu rao rằng nó bán giá tốt hơn thì chỉ có thể là buôn hàng kém chất lượng. Còn việc tẩy chay hoàn toàn là vô căn cứ. Không thể tin được là bên đó lại nghĩ ra những điều vô lí như thế để nói xấu chúng tôi. Mong tòa sẽ phán xét anh minh cho chúng tôi."

Thẩm phán lắng nghe chăm chú. Người đàn ông này đã làm thẩm phán lâu năm ở thành Ida này, nên mọi người cũng rất kính trọng và tin tưởng ông ấy. Tôi cũng tin ông ta lắm.

"Mời bên tố."

Ông ấy nhìn qua chúng tôi. Yvelos bước lên và chuẩn bị sử dụng miệng mép của cậu ta. Đừng làm tớ thất vọng nhé...

"Kính toà, chúng tôi xin cam kết về độ chính xác của những tố cáo của chúng tôi. Hiện tại, ở dưới kia có rất nhiều người biết về việc lan truyền tin đồn cửa tiệm thuộc thương hội Andric của chúng tôi là một cửa tiệm rởm, chuyên bán đồ ểu và lừa gạt khách hàng. Chưa kể, thương hội Bexus hoàn toàn quá ngạo mạn khi cho rằng sản phẩm của họ rẻ và tốt nhất. Nhóm lính đánh thuê Manu, Lowlap và Haku là những nhóm đã vào và trải nghiệm dịch vụ của cửa tiệm. Mời mọi người phát biểu đôi lời cảm nghĩ.”

Ngay khi vừa dứt câu thì ba đội trưởng của các nhóm lập tức tiến tới phía trước đám đông. Nhân tiện thì ba nhóm này dù không đặc biệt như đám Einsia nhưng cũng khá nổi tiếng tại đây. Ba ông đấy nom thì bặm trợn nhưng cũng biết nói lí lẽ lắm…

“Vâng, ba ngày trước chúng tôi có vài thành viên mới đã vào mua hàng hoá ở cửa tiệm và chúng tôi đã rất bất ngờ... Bởi hàng hoá ở đó vừa rẻ mà vừa chất lượng hơn so với Bexus.”

“Ăn nói hàm hồ!”

Tên anh trai của Cô Renia lập tức gông cổ lên cãi, nhưng mà thẩm phán nhanh chóng đưa tay ra, dập hắn xuống. Dù đây có là một phiên toà bị khiếm khuyết nhiều thứ so với một phiên toà hiện đại, việc tránh kích động vẫn luôn là nền tảng hàng đầu nhỉ?

Hai tên đội trưởng còn lại cũng nói điều tương tự. Được nghe những đội trưởng có tiếng nói ra những điều như thế này khiến dân chúng ở dưới trầm trồ và bàn tán xôn xao. 

Sau khi mọi người đã trật tự lại theo lệnh của thẩm phán thì Yvelos nói tiếp. Bên kia có vẻ như vẫn chưa kịp nghĩ ra một cái gì đó để phản công à...

“Còn việc tẩy chay cũng hoàn toàn là sự thật, thưa thẩm phán. Nếu ngài để ý thì tất cả những người quấn khăn vàng trên đầu ở dưới kia đều là những người bị Bexus tẩy chay chỉ vì vào cửa tiệm của thương hội Andric.”

Thẩm phán vừa đưa mắt xuống thì có hàng loạt cánh tay đưa lên.

“Đúng đó, đúng đó!”

“Đả đảo Bexus vì tội tẩy chay!”

Ôi... Đám diễn viên quần chúng được thuê này đúng là diễn tốt thật... Trong cái đám khăn vàng gần năm mươi người này thì chỉ có một nửa thật sự là bị tẩy chay, còn lại là một đám lính đánh thuê được thuê để đóng kịch. Ghé qua Hiệp Hội Lính Đánh Thuê không chỉ là để gặp ba tên đội trưởng kia mà còn để bọn tôi tuyển dụng bọn này đó.

Tên quản lí, kẻ có vẻ khôn khéo hơn tên anh trai xem ra đã mơ hồ nhận ra điều này. Hắn lườm chúng tôi tức giận trong khi đổ mồ hôi hột liên tục vì hắn biết là hắn đã và đang thua thiệt cực kì nặng nề nhưng lại không làm gì được. Đâu có ngờ rằng cửa tiệm này lại chợt có tiềm lực kinh tế đủ mạnh để làm hết thảy mấy trò này à?

Ông thẩm phán gật gù liên tục. Dường như Yvelos đã lấy lòng ông ta kha khá rồi. Bây giờ chỉ cần ra đòn quyết định nữa thôi. Hơi chán… Bỏ ra biết bao nhiêu tiền mà bên kia chẳng phản bác được bao nhiêu cả. Làm tôi thấy tiếc tiền quá... Tôi đã mong có một cuộc hầu toà kịch tính với đám bên kia cư xử như một nhóm chính diện quyết chiến tới cùng... Nhưng mà quả nhiên là bọn tôi gặp đối thủ quá khinh suất rồi.

“Như ngài thẩm phán đã biết, tội lan truyền tin đồn giả dù không nghiêm trọng nhưng vẫn vi phạm luật pháp tôn nghiêm của Đế Quốc Reazilion. Tội tẩy chay, tước đi quyền lợi kinh tế của nhân dân, nhất là lính đánh thuê, là một trọng tội mà không thương hội nào được phép vi phạm. Chúng tôi mong là ngài sẽ đền bù cho không chỉ thương hội Andric chúng tôi mà còn là với toàn dân của thành Ida bằng cách hoàn toàn nghiêm cấm hoạt động buôn bán của thương hội Bexus tại thành Ida này.”

Cả khu vực lập tức rôm rả cả lên. Thế này mới thú vị chứ! Tên luật sư bên kia lập tức tá hỏa xin quyền nói. 

“Thưa thẩm phán! Hoàn toàn nghiêm cấm hoạt động buôn bán của thương hội Bexus là một hình phạt quá đáng ạ! Ngay từ đầu, việc tẩy chay cũng không nên bị phạt nặng đến thế! Chúng tôi mong rằng ngài sẽ giảm nhẹ hình phạt lại chỉ còn nộp phạt! Nếu bây giờ ngài mà trục xuất chúng tôi thì nền thương nghiệp của thành Ida này sẽ bị ảnh hưởng trầm trọng ạ! Như thế chỉ làm khổ người dân hơn thôi ạ!”

Hắn đã mất bình tĩnh tới mức nói năng sỗ sàng hơn hẳn. Nói chuyện với thẩm phán mà như đang đe dọa ông ấy vậy. Bây giờ thì tống cổ cái chi nhánh thương hội này ra khỏi đây thôi. Yvelos mạnh dạn xin quyền nói tiếp và được thẩm phán, chẳng mất nửa giây, đồng ý.

“Thưa ngài thẩm phán, dẫu cho bây giờ Thương hội Bexus có bị trục xuất thì chúng tôi, thương hội Andric, cùng với nhiều cửa hàng khác trong thành vẫn hoàn toàn có thể thay thế. Chưa kể là việc tẩy chay của Thương Hội Bexus còn có bao gồm nhiều hành vi trái phép khác như lừa gạt và hãm hại, đã khiến cho nhiều người từ bị mất đi gia sản đến mất cả mạng. Không thể chỉ đơn thuần cứ nộp phạt là qua chuyện. Mong ngài phán xét anh minh.”

Một trong những lí do khác ngoài địa vị của việc lập thương hội là để dành cho câu nói này, chứng minh rằng trong thành Ida này có một thương hội khác, dẫu chỉ là trên danh nghĩa.

Cả ba tên bên kia loay hoay cố tìm cách xử lí nhưng đã quá muộn khi tiếng búa gỗ của thẩm phán đã vang lên, ra hiệu với mọi người rằng ông sẽ ra phán quyết. Sao nó y hệt Trái Đất thế này…

“Ta đã nghe được những lí lẽ và bằng chứng xác thực của cả hai bên tố và bị tố. Dựa trên luật pháp của đế quốc Reazilion, ta sẽ ra phán xét cuối cùng.”

Mọi người cùng nhau tập trung lắng nghe kết quả. Bên phía Thương Hội Bexus run như cầy sấy luôn rồi.

“Ta tuyên bố, thương hội Bexus sẽ bị vĩnh viễn cấm kinh doanh trên lãnh địa thành Ida vì tội vi phạm luật pháp và luật Thương Hội của đế quốc Reazilion. Phiên tòa kết thúc.”

Câu nói của thẩm phán vang vọng, như đến khắp ngõ của thành Ida. Xung quanh lập tức ồn ào hết lên. Mấy tên lính đánh thuê vô can hẳn là đang lo lắng khi nơi uy tín nhất để mua sắm giờ sẽ chẳng còn ở thị trấn này nữa.

Tên anh trai cùng quản lí có nét mặt thất thần. Tới cuối cùng thì chúng vẫn không thể tin được rằng có một ngày việc này sẽ xảy ra à… Đáng đời! Cũng tại bọn bây gây sự trước thôi.

Hai vợ chồng Renia và Antonio vui vẻ ôm lấy nhau.

“Chúng ta thắng rồi!”

“Ờ... Bây giờ thì Andric sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn rồi.”

Cả hai xúc động đến khóc luôn. Thật đáng mừng mà… Một kết thúc có hậu. Nhưng mà đối với tôi thì câu chuyện còn một phân cảnh cuối cùng.

————————————————

Màn đêm nhanh chóng buôn xuống thành Ida sau phiên tòa chấn động buổi sáng. Tại toà thị chính, tôi đang ở một văn phòng hơi chật nhưng khá đẹp. Nó có trưng bày những chai rượu, những bức tượng cùng với những tấm tranh gia đình ba người vui vẻ. Người bố trong bức tranh đó là chủ nhân của văn phòng này.

“Xin lỗi đã để cậu đợi lâu.”

Ngay khi tôi vừa nghĩ đến kẻ đó thì hắn đã đến từ cửa sau của căn phòng, rồi nhanh chóng ngồi vào chiếc bàn làm việc của mình.

“Ông cũng có gia đình vui vẻ nhỉ?”

Nhìn chằm chằm vào bức tranh trên bàn ông ta, tôi lầm bầm. Vì ở đây rất yên tĩnh nên ông ta nghe thấy được luôn rồi.

“Ừ. Vợ tôi, Nesti với con trai tôi, Max. Hai người đó là động lực sống của tôi mà. Con trai tôi ngoan lắm nhé. Nó sắp đỗ đại học ở Baranima rồi.”

“Thế thì tốt quá nhỉ...”

Thật trớ trêu khi tôi nhớ lại việc mình từng có dự định sẽ đi học thật cao lúc còn Kustan, còn gia đình…

“Gia đình cậu thì sao?”

Hắn hỏi câu gây khó xử cho tôi thật…

“Tôi... đang đi tìm họ.”

“Thế à... Chắc cậu cũng trải qua nhiều chuyện rồi nhưng tôi sẽ không đào bới đâu. Tán dóc như vậy đủ rồi, vào chuyện chính thôi.”

Kẻ đó thở dài thườn thượt rồi chuyển tư thế ngồi nghiêm túc hơn.

“Ừ. Đây, theo thoả thuận đó.”

Tôi đặt cái va li da mà tôi mang theo trên tay từ đầu lên bàn làm việc của kẻ này. Âm thanh nặng trịch của thứ này chạm với mặt bàn khiến tôi thấy thật không nỡ nhưng giao kèo là giao kèo.

“Cho phép tôi kiểm tra sơ lại nhé?”

“Thích thì làm đi.”

Hắn lịch sự mở ra rồi đếm từng đồng vàng lấp lánh đã được bỏ vào cái va li đó. Tổng số tiền thỏa thuận là ba mươi vàng.

Kẻ đó đếm xong thì tặc lưỡi một cái, mặt nhăn lại như đang thấy khó xử. Đừng nói là là ông thấy tội lỗi khi mọi chuyện đã xong rồi nhé… Hắn lẳng lặng đứng dậy, lấy một chai rượu từ tủ trưng bày ra và đưa tôi.

“Cậu nhận lấy đi. Đây là rượu quý của tôi đó.”

“Ông đã nói thế thì tôi không dám nhận đâu. Tại sao ông lại đưa tôi thứ này?”

Tôi nhăn mặt hỏi ông ta. Chẳng lẽ ông ta muốn tạo mối quan hệ? Ông ta quên rằng tôi đã khẳng định rõ một khi trao đổi xong thì chúng ta sẽ không gặp lại sớm à?

“Vì ngay từ đầu cậu chẳng cần phải thoả thuận với tôi thì cậu cũng đã thắng một cách triệt để rồi. Ba mươi vàng chỉ để tôi có thêm chút động lực giúp cậu thắng trọn mẻ này có hơi quá. Chai này có giá hai mươi vàng, tôi cũng không thích hương của nó lắm nên cho cậu đó.”

Chút đạo đức nghề nghiệp của ông còn sót lại đó à? Đúng hơn là tới cuối cùng ông vẫn thật sự thấy tội lỗi…

“Thế thì tôi không ngại nữa.”

Coi như giúp đỡ ông ta, tôi lấy chai rượu rồi cất nó vào KGC. Tôi sẽ cho Vanessa sau vậy.

Phi vụ đã làm xong, tôi rời đi. Trước khi tôi kịp bước ra, chủ nhân của văn phòng, hơi phiền thay, lại lên tiếng... 

“Thật sự… Cậu là ai vậy? Có thể lên kế hoạch triệt để nhắm vào một thế lực lớn như Bexus… Đó không phải là điều mà ai cũng có gan làm.”

“Ông không nên biết thì tốt hơn đó thẩm phán. Ông còn vợ con mà.”

Tôi quay lại và cười nhạt với ông ta. Tỏ ra nguy hiểm thế để ông ta đừng hỏi nữa thôi chứ người diễn giỏi như ông ta có biết tôi là Quỷ Vương cũng chẳng chết người đến thế đâu nhỉ?

“Tôi chỉ còn đứa con thôi nhưng cậu không cần bận tâm. Tạm biệt và mong sẽ có ngày tôi gặp lại cậu.”

Ông ta chỉ khiêm nhường cúi đầu chào tôi. Tôi định đánh tiếng nhắc ông ta đừng mong đợi việc đó… Mà nhìn chai rượu trên tay khiến tôi chỉ im lặng mà rời đi.

Với việc cuối cùng này, thanh toán số tiền cần thiết để thẩm phán sẽ xét tội Bexus nặng hết mức có thể, tôi đã hoàn tất kế hoạch đưa thương hội Andric đến với một tương lai tốt hơn.

Thuê người đóng kịch, mua chuộc thẩm phán... Tôi đã dùng hai trò khá bẩn thỉu để đánh gục cái thương hội đó. Dù đã thắng nhưng quả nhiên đây là giới hạn của tôi trong một trò đấu trí à… Anh Grant sẽ chê cười, sẽ có thể đè đầu cưỡi cổ tôi nhiều hơn mất nếu tôi không cải thiện.

Câu chuyện về sự hình thành của thương hội Andric, bên ngoài là một câu chuyện khá có hậu về cái thiện nhỏ nhoi, mới mẻ đánh bại kẻ địch ác bá, cổ hủ... nhưng mà với những người trong cuộc của thương hội Andric này thì nó là một câu chuyện có nhiều điểm đáng thẹn.

Quả nhiều “đường tắt” khiến nó là một việc chẳng đáng để học hỏi gì… Riêng lão thẩm phán dù nhận hối lộ nhưng mà lão cũng là một người bị dồn ép và bức bách quá thôi. Phiên tòa là một sự kiện hiếm hoi ở đất nước này và nếu không có vụ kiện nào thì thẩm phán cũng chẳng được trả tiền đàng hoàng. Qua cuộc nói chuyện lúc nãy thì càng rõ hơn lão cũng không phải một người tệ bạc gì. Nhưng mà nhận tiền đút lót thì vẫn là thất bại rồi… Ông chỉ có thể trách bản thân và trách sự suy thoái của đất nước này khi không cho ông đủ ăn đủ mặc.

Việc Bexus chịu thua quá dễ dàng theo tôi là vì kẻ đứng đầu là tên anh trai của cô Renia. Chứ nếu Bexus mà toàn người như tên đó cầm đầu thì tôi sẽ thắc mắc cách họ trở thành thương hội chất lượng và nổi tiếng nhất Reazilion đấy.

Nói chung là mọi chuyện phiền phức cũng đã xong. Tôi cũng mệt rồi. Về tham dự bữa tiệc của thương hội Andric rồi tối tôi lại hồi phục năng lượng bằng cách thư giãn đầu óc trên giường thôi. Tôi nghi là kì này Nishi sẽ lại chui vào nữa lắm...

—————————————————

Một tuần nữa lại trôi qua sau bữa đó. Chúng tôi ở lại thị trấn để chuẩn bị thêm đồ. Mà thật chất cũng không có bao nhiêu. Chủ yếu là phụ giúp cho gia đình của cô Renia xử lí công việc quán xá, bây giờ đã trở nên vô cùng tấp nập.

Chất lượng của Andric đã được nhiều người biết đến sau phiên toà hôm nọ. Khách khứa theo đó mà kéo đến rất đông. Cửa tiệm dần được mở rộng hơn và nhân viên chính thức cũng được thuê thêm để làm việc.

Cô Renia và chú Antonio bây giờ đã có cuộc sống ổn định. Tuy nhiên, họ rất có chí cầu tiến và bắt đầu dần dần cố gắng xây dựng Andric thành một nhãn hiệu cạnh tranh được với Bexus. Hai cô chú tuyệt lắm! Không phí công cháu phải làm “cá mập” cho hai người!

Họ dần cũng đối xử rất thân thiết với chúng tôi, làm cho mọi người trong nhóm có cảm giác như có tình cảm cha mẹ vậy. Nhờ vậy mà ai cũng có tâm trạng phơi phới hết. 

“Các cháu đi mạnh khoẻ nhé! Cô sẽ luôn giúp đỡ mấy đứa khi khi cần!”

“Chú cũng thế nhé!”

Giờ đây, có cô Renia và chú Antonio tiễn biệt ở tận cổng thị trấn. Chúng tôi cũng vẫy tay chào họ. Mong rằng họ sẽ thành công... vì nếu không thì một trăm vàng của tôi thật sự sẽ tan vào mây khói mất... Báo cáo cho mọi người trong nhóm nghe về vụ này thì họ đều muốn lột da xẻ thịt tôi vì khiến số tiền đáng kể đó “bốc hơi” quá nhanh.

Mà nếu làm đúng thì trong tương lai, tôi có một món hời cực kì lớn đang chờ đợi mình. Thật là đáng mong chờ mà, một tương lai mà mình có thể thử trò tắm trong tiền! Hoặc ít nhất sẽ có thu nhập ổn định, đủ để khỏi than thở nữa.

Giờ thì đích đến gần nhất tiếp theo của chúng tôi sẽ là thủ đô Dimarea của đế quốc Reazilion. Cuộc vui, cũng như sự nghiệp của tiểu đội Quỷ Vương của chúng tôi có lẽ sẽ thật sự bắt đầu từ đấy.

Lúc đến nơi là hai tháng sau, cũng là lúc bọn tôi trừ Kaze gần mười ba tuổi. Gần nửa năm chuẩn bị trôi qua rồi à? Nhanh thật đó... Không biết học sinh của tôi thế nào... Bố mẹ ở thế giới này của tôi ra sao nhỉ? Tôi nhớ họ ghê…

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

AoG
Chuyên mục giúp ad giải quyết lỗi chính tả trong quá trình bận bịu sáng tác :3
- "Hệt như anh bạn ho,o trước kể tôi." -> này là lỗi typo thôi
- "chuyên bán đồ ểu và lừa gạt khách hàng" -> typo tiếp :3
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Pria's note: Gừi các bạn đã đọc bản đầu và đang đọc lại thì hẳn các bạn thấy hai chương gần nhất có nội dung gần tương tự bản cũ thôi. Cơ mà sắp tới sẽ có vài thứ khác lạ nữa đấy, mong các bạn sẽ hóng 🤡
Xem thêm