Vol 1(remaked): Paslando 1. Nơi câu chuyện bắt đầu.
Chương 36: Mytaho và Shinrea
1 Bình luận - Độ dài: 6,618 từ - Cập nhật:
Quỷ Ẩn là kẻ đầu tiên xông pha trận mạc, hoàn toàn chẳng ngại hàng hàng lớp lớp lính tinh nhuệ phía trước. Hắn hạ thấp trọng tâm đến tối đa rồi xuyên phá qua. Nhìn thì như hắn chỉ chạy qua nhưng những kẻ trên đường tiến của hắn, không bị dao găm cắm vào sọ thì cũng bị rạch đứt dây chằng ở chân.
"Hoả Ma Pháp: Sóng Lửa!"
Tuy nhiên, hắn cũng nhanh chóng hứng chịu ma pháp từ tên Cozka, vốn đã nhắm sẵn từ rất lâu. Quả nhiên là đấu trực diện thế này không phải là sở trường của Quỷ Ẩn, chưa kể đối phương còn chẳng ngại gì việc đốt chết luôn đám thuộc hạ.
Bộ đồ đen đó đã che hết nhưng nhìn khói đen bốc lên qua những kẽ hở, hắn hẳn đã bị bỏng trầm trọng. Thế nhưng hoàn toàn mặc kệ và vẫn tiếp tục công kích đám lính tinh nhuệ, vốn không phải là đối thủ của hắn.
"Ta vốn là một kẻ mờ nhạt, kẻ sẽ mãi là một phần của cái nền u ám bao trùm đất nước này, có một cuộc sống đói khổ đến khi biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này..."
Quỷ Ẩn lầm bầm.
"Mày sủa sảng gì vậy!? Lôi Ma Pháp: Liên Thiên Phạt!”
Hàng loạt tia chớp liên tục giáng xuống. Quỷ Ẩn vẫn tiếp tục lạng lách qua từng kẽ hở nhỏ nhất, phóng ám khí đến khi tên lính tinh nhuệ cuối cùng ngã xuống.
Không hề ngơi nghỉ, hắn lại lao về phía Unki và Cozka. Nhưng ngay khi hắn vừa tiếp cận, Unki lợi dụng sải tay lớn của mình đấm cho hắn lúng vào tường. Chẳng để phí cơ hội, tên lùn đeo mặt nạ giáng thêm ba bốn đòn lôi kích.
Thế này là không ổn chút nào cả... Câu đó tôi nói cho hai tên Cozka và Unki ấy. Bởi Quỷ Ẩn vẫn còn gồng kéo mình ra khỏi bức tường được sau khi bị thương đến thế. Người hắn máu tuôn ra nhớp nháp, hơi thở đứt đoạn như hoá thành tiếng gầm gừ mê sảng...
Nhưng thứ đáng sợ nhất, ngọn lửa trong con ngươi lam của hắn, vẫn đang sục sôi không ngừng.
“Một ngày nọ... khi ta vẫn đang hành cái nghề trộm cắp rẻ rách... thì ta đã gặp được ngài...”
Vừa nói, hắn vừa loạng choạng bước tới. Tên Cozka tiếp tục phóng lôi kích nhưng Quỷ Ẩn vẫn cứ né kịp lúc, mượt mà đến nỗi tưởng chừng hắn chỉ là một mớ bụi than đen lơ lửng giữa chốn này.
“Ngài đã cứu rỗi tâm hồn ta... Ngài đã để ý đến ta... Các ngươi, kẻ đắm mình trong ánh sáng, không thể hiểu được ý nghĩa của việc đó...”
Lúc này thì tên Cozka và Unki đều đã đổ mồ hôi hột, bởi bất chấp số lượng hoả cầu cùng lôi kích mà Cozka tạo ra, Quỷ Ẩn tiếp tục thả mình đung đưa mà né tránh. Đáng sợ hơn nữa, mặc dù đang mặt đối mặt, hiện diện của Quỷ Ẩn cứ ngày càng mỏng đi dần… như thể hắn thật sự đã hoá thành một mớ bụi than đen.
“Người đã trừng phạt ta... nhưng cũng đã thấu hiểu cho ta. Dẫu người chỉ là một đứa trẻ... Một kẻ như ta đã được nhìn thấy được từ ngài ấy, ánh sáng thực thụ là như thế nào...”
“Chết tiệt! Ngậm mồm lại! Khoan đã... Mình đang nói với ai... Nó đâu mất rồi!?”
Sắp thua rồi, Cozka và Unki ơi. Đến tôi còn phải căng đến rát mắt để mà nhìn xem mớ bụi than đen của Shinrea đang ở đâu...
“Lúc đó ta thề rằng sẽ luôn theo ngài... sẽ để ngài có một sân khấu thật hoành tráng để ngài có thể chiếu rọi ánh sáng của ngài khắp muôn nơi... Cứu rỗi cho những kẻ như ta!”
Quỷ Ẩn đã gần áp sát được hai tên Hộ Vệ vẫn đang loay hoay cố tìm ra vị trí của hắn. Hắn nhảy tới nhưng không khác gì như đang theo gió mà trôi dạt lên.
“Ta... Quỷ Ẩn... sẽ là cái bóng đằng sau ánh sáng đó... và sẽ loại bỏ thứ cặn bã như các ngươi! Kẻ đang cản đường ngài!”
Quỷ Ẩn gầm lên đầy chiến khí nhưng mãi một lúc sau thì hai tên kia mới nhận ra.
“Hắn kìa Unki! Tấn công!”
Giây kế tiếp, sát ý cùng chiến ý bùng nổ, đẩy tốc bay tới của Quỷ Ẩn lên gấp bội, thẳng đến cặp đôi Hộ Vệ. Cozka nhanh chóng giục Unki tấn công... nhưng hắn vẫn đứng như trời chồng.
“Thằng não bé này! Di chuyển đi chứ! Mẹ kiếp!”
Cozka cứ điên cuồng gọi hắn nhưng vô ích vì hắn sắp chết rồi. Khi nãy, lúc mà Quỷ Ẩn bị đánh, hắn đã gắng gượng cơn đau và nhanh chóng đâm một lưỡi dao tẩm thứ dung dịch tim tím, chắc là kịch độc, vào Unki. Có là Gigantze cũng không thay đổi việc hắn đang chết dần chết mòn và chẳng thể nhấc nổi ngón tay nữa.
Không hổ là Hộ Vệ, thấy Unki không phản ứng, Cozka phản xạ bằng cách nhanh chóng niệm câu chú trong miệng với tốc độ cao. Quỷ Ẩn thì lao thẳng tới hắn.
“Hoả Ma Pháp: Viêm Đế Bộc Phát!”
“VÌ VINH QUANG CỦA NGÀI MYTAHO!”
Quỷ Ẩn thì phóng ám khí, Cozka thì dùng ma pháp. Ngọn lửa điên cuồng nhanh chóng nuốt chửng Quỷ Ẩn... để rồi tất cả còn sót lại là vài cây ám khí cuối cùng trên người hắn...
Hắn đã chết rồi... Nhưng mà sự hi sinh của hắn... cũng đã kéo theo cả hai tên Hộ Vệ. Trong giây phút sinh tử cuối cùng, hắn đã học được cách sử dụng Phản Ma Pháp và phóng được một con dao phá nát cái mặt nạ và vào thẳng trán của tên Cozka.
Tên Mytaho hẳn đã dạy kĩ năng đó cho hắn và trớ trêu thay là hắn chỉ dùng được vào giây phút hắn bừng cháy với linh hồn của mình... Trừ chúng tôi, sự hi sinh của hắn có lẽ không ai chứng kiến bởi tất cả đều đang trố mắt nhìn tình cảnh thê thảm của tên Nermon.
Mytaho hoàn toàn tập trung vào công kích Nermon, liên tục đả thương được hắn. Bộ giáp vàng kim ban đầu nay đã như một miếng vàng treo lủng lẳng trên cơ thể ngoại cỡ ấy. Máu chảy ra vòi phun từ vô số vết thương. Cơ thể bề thế của hắn cũng đã xẹp xuống mức ban đầu.
“Chết tiệt... Đáng lẽ... Tất cả những chuyện này không nên xảy ra! Mày chỉ là thứ sâu bọ mà tao ngắm để tiêu khiển và rồi tận hưởng cảm giác đạp nát thôi! Thế quái nào mày lại mạnh đến mức này!?”
Phẫn nộ, hắn gầm lên. Ngươi đã thua ngay từ lúc ngươi gọi Mytaho là "thứ sâu bọ" rồi... Dù phải công nhận là sức mạnh của Mytaho thật sự là vô địch trong đế quốc này, trùng hợp thay là mục tiêu giảng dạy của tôi ở Kimoro luôn ấy.
“Tất cả là do ngươi đã coi thường ý chí bất khuất của Shinrea... Bây giờ thì hãy trả giá với mạng sống của ngươi đi!”
Mytaho nắm chặt thanh đao và truyền ma lực. Thanh đao đó lập tức biến đổi, đáy cán biến mất, lộ ra phần ruột rỗng và phần cán cũng dài ra. Hắn lắp nó vào với cây kích trên tay, tạo ra một một thanh thương hai đầu. Thứ vũ khí mới toanh này toả sáng ánh vàng kim mãnh liệt, dần hội tụ ở phần chóp.
“Tao sẽ giết mày!”
Nermon gào thét mấy câu cay cú kiểu kẻ ác hạng ba trong khi dồn hết tốc lực lao tới Mytaho. Cùng là phản diện mà hắn làm tôi thất vọng quá...
Một ma pháp trận sáng chói được thành lập. Mười lớp, tổng cộng là một nghìn kí tự cùng một nghìn hai trăm hoa văn. Đến cả tôi còn chưa dùng chiêu nào hào nhoáng thế này đấy...
Mytaho điêu luyện di chuyển những ngón tay. quay thanh thương hai đầu, tốc độ nhanh đến mức nó tạo thành một cơn lốc nhỏ, âm thanh rít lên cao tầng như một máy phát điện. Mục tiêu không đâu khác, nhắm thẳng vào cơ thể của Nermon...
“Ma pháp đặc trưng: Uy Quang Hoàng Đế!”
Mytaho ném thanh thương hai đầu xoay tròn về phía của Nermon. Thứ vũ khí đó bay tới, xoay tròn như một cái cối xay gió và dễ dàng xẻ hắn làm đôi. Ánh sáng bùng nổ, miêu tả một cách hoa mĩ thì như vụ nổ Big Bang vậy, lóa hết cả mắt. Tôi muốn nhìn bên trong cũng khó...
Sau vài phút thì ánh sáng dịu lại dần. Mytaho thở hồng hộc. Phát vừa rồi ngốn ma lực lắm đấy.
Hắn cố đứng cho thẳng người dậy, nhìn về phía mà tên Nermon đã tan biến mất. Nhìn ra sau lưng, hắn thấy xác của cả đội quân lính tinh nhuệ và hai tên Hộ Vệ. Trong căn phòng, chỉ còn mỗi Mavus và Hadez bàng hoàng nhìn hắn.
Mytaho bắt đầu bước tới, tiến thẳng đến ngai vàng. Hadez với Mavus không hề có ý định cản hắn. Rất nhanh, hắn đã bước đến bậc thang trước ngai vàng. Kết thúc rồi à... Đương nhiên là không rồi... Tôi chuẩn bị vào thôi vì Darima đã có động tĩnh rõ hơn rồi.
"Mọi người, cố gắng hết sức nhé!"
Tôi nhắn nhủ với mọi người lần cuối.
"Đương nhiên!"
Ai cũng hăng hái thế này là tốt rồi. Màn xuất hiện của Tiểu đội Quỷ Vương sẽ bắt đầu!
———————————————
(Góc nhìn của thủ lĩnh cách mạng, đúng hơn, kẻ đảo chính)
Cuối cùng, tôi đã chiến thắng. Tôi vừa giết cha của mình… nhưng lại chẳng có chút cảm giác nào.
Cũng bởi tôi đã không coi lão là cha kể từ cái ngày định mệnh đó...
Năm lên năm tuổi, nhị hoàng tử Reazilion là tôi được gửi đi du học ở một nước láng giềng nhỏ tên Maximus, là nước thuộc địa của Quỷ Vương Inseed, quê hương của mẹ tôi. Ở đó, tôi học chung với một cô gái... Cô ấy là công chúa trưởng của gia tộc Maximilian, hoàng tộc của đất nước đó. Tên cô ấy là Semia Kon Maximilian.
Là một cô gái rất hay ngại ngùng nhưng là một người bạn tốt của tôi. Cô ấy sẽ thường dẫn tôi đi vòng quanh lâu đài, dạy tôi nhiều thứ đặc trưng ở đất nước của cô ấy. Lâu lâu, cô ấy còn dẫn tôi đi chơi với mấy cô bạn thường dân của cô ấy, xong rồi mấy cô đó cứ bu vào tôi liên tục... Thế là Semia sẽ có nét mặt giận dỗi khi đi về
Những ngày đó thật tuyệt, vui hơn nữa là tôi được ở với mẹ rất nhiều. Lúc đó, mẹ cũng đang có thai nên tôi sắp được làm anh. Tôi vừa sợ vừa hứng khởi... nhưng mà phấn khởi là phần nhiều hơn vì lúc đó tôi nghĩ là mình không hề có anh chị em nào cả.
Cuối cùng thì thời hạn du học một năm kết thúc. Tôi quay về quê nhà. Mẹ tôi thì ở lại quê hương thêm một vài tháng nữa bởi bà ấy đến Maximilian lúc vừa mang thai nên lúc đó cha chưa biết bà có thai. Bà định sẽ quay về gần ngày sinh để làm ông bất ngờ. Tôi lúc đó cũng hứng khởi đợi xem phản ứng của cha.
Lúc tôi về thì tôi được yết kiến cha, điều đầu tiên ông ta hỏi tôi là...
“Myer, hãy kể cho ta nghe về nơi mà còn đã học tập nào...”
Thế là tôi ngây thơ kể hết tất cả những gì Semia dạy cho, không chừa gì cả... Để rồi tôi phải hối hận khôn nguôi sau đó...
Buổi sáng đó vẫn như bao buổi sáng khác. Nhưng rồi đột nhiên, đội Hộ Vệ trở về trong tình trạng vô cùng máu me. Họ chết mất một nửa, bị thương rất nhiều. Không ai rõ lí do là tại sao cả. Tôi tò mò nên đã sớm trốn vào một góc của phòng ngai vàng, một chỗ trốn mà chỉ có mình tôi biết, để quan sát tình hình. Lúc đó, những Hộ Vệ đã báo cáo...
“Thưa bệ hạ, cuộc thanh trừng xứ Maximus đã thành công mỹ mãn. Thương vong ở mức tối thiểu.”
Lúc đó, tôi bàng hoàng bởi Maximus là nơi tôi đã đi du học, nơi có Semia và mẹ. Tôi trách mình nghe nhầm nhưng cuộc nói chuyện tiếp tục...
“Ngươi có chắc đã giết tất cả bọn chúng chưa? Đặc biệt là hoàng tộc cùng với cựu hoàng hậu.”
“Cha” tôi lạnh lùng hỏi...
“Dạ vâng. Đã xác nhận được xác chết.”
Hai chữ hoàng tộc và cựu hoàng hậu liên tục dội qua dội lại trong đầu tôi. Tôi không dám tin... Không dám tin rằng họ đã chết...
Nermon uống rượu rồi cười.
“Nhờ có thằng Myer cung cấp thông tin mà công việc này mới dễ đến thế! Quả nhiên là ta thật may mắn!”
Những lời nói của hắn đâm vào tim tôi như ngàn lưỡi dao sắc bén. Tôi đã phải chấp nhận sự thật... Tôi đã hại chết mẹ tôi và người bạn thân nhất của tôi. Lòng tôi như bão táp dậy sóng, sự căm phẫn tột độ nổi lên hướng về phía kẻ mà tôi từng gọi là cha...
“Nhưng mà thưa hoàng đế, liệu thần có thể mạo muội hỏi lí do cho cuộc chinh phạt này?”
Tên làm việc báo cáo ngượng nghịu hỏi.
“Đó là yêu cầu của Quỷ Vương Inseed. Bọn Maximus có ý định nổi loạn rồi nên ông ta nhờ ta nhổ cỏ tận gốc hộ để không làm bẩn thanh danh của ông ta. Giờ ông ta nợ ta một món lớn đây!”
Tôi càng nghe lửa giận càng bừng cháy mãnh liệt. Vốn luôn tự hào khi làm con dân của Đế Quốc Reazilion, đất nước dám chống lại Quỷ Vương... Ấy thế mà tên hoàng đế hiện tại lại chà đạp lên các danh hiệu đó. Hắn không ngừng dựa dẫm vào Quỷ Vương để ban phát cho hắn những tên thuộc hạ mạnh mẽ hay là sự bảo hộ... Nó khiến tôi phát tiết...
Không biết lúc đó, nếu như tôi không đột nhiên không di chuyển được, thì tôi đã có thể làm điều gì... Mà cũng vì thế mà tôi hiểu ra rằng tôi vẫn sợ hắn... và tôi ngày càng đau đớn hơn trước sự bất lực của mình. Từ đó, tôi thề sẽ có ngày phục thù cho mẹ và Semia, cùng với việc đoạt lấy ngai vàng từ tay của hắn.
Nào tôi có biết trong lúc rèn luyện, lửa giận trong lòng tôi bắt đầu dịu lại. Thay vào đó là bóng tối của sự dằn vặt tội lỗi... Tôi oán trách bản thân, hận mình vì đã quá tin người mà hại chết thân tín của mình... Ngày qua ngày, nỗi đau cứ cấu xé lấy tâm hồn tôi… Tôi mất niềm tin vào thứ gọi là cuộc sống tươi đẹp khi mỗi ngày đều phải cúi đầu trước một tên cặn bã mà lại mang những danh hiệu cao quý.
Mỗi khi nghĩ đến mẹ, tôi lại nhớ thương bà... nhớ thương người em mà tôi đã đánh mất. Nếu như lúc đó, Oster không xuất hiện thì có lẽ tôi đã tự tử trong sự dằn vặt.
Lúc được tin mình có em trai, tôi đâm ra hận đứa trẻ đó bởi một lí do rất ấu trĩ...
Tại sao nó lại được chấp nhận... trong khi em của mình lại bị chối bỏ…
Mặc dù không muốn nhưng tôi vẫn phải gặp mặt nó. Tôi đã nhìn nó với một cặp mắt chán ghét tột độ... Nhưng rồi, khi tôi nhìn thấy Oster, đứa bé thơ dại nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh, ngưỡng mộ, cười vui vẻ trong khi với tay tới tôi...
Nó khiến tôi nhớ tới ước mơ được nhìn thấy em trai khi xưa của mình...
Thù hận biến mất... Tự lúc nào mà tôi đã ôm lấy Oster vào lòng trong khi khóc nức nở. Mẹ của Oster, hoàng phi Flany, từng là bạn tốt của mẹ tôi, cũng ôm lấy cả hai chúng tôi. Bà đã luôn cảm thông cho tôi khi là một trong số hiếm hoi biết được sự thật về cái chết của mẹ tôi, vốn được hoàng đế thông báo là chết bởi tai nạn...
Cảnh tượng lúc đó dù không phải là mẹ tôi và người em ruột của tôi nhưng mà nó vẫn giống với trí tưởng tượng khi xưa... Ước mơ xa vời đó...
Có thể nói ngọn lửa thù hận trong tôi chỉ còn âm ỉ một chút tàn cuối cùng sau việc đó... Còn lại là ngọn lửa trách nhiệm, thôi thúc tôi phải đả đảo một tên Hoàng Đế yếu nhược để mang lại vinh quang cho đất nước tôi yêu.
Trong lúc tập luyện tôi tự hỏi... Liệu tôi có phải kẻ duy nhất còn nhớ đến tham vọng của tiên đế Reazy khi mà tất cả những quý tộc, binh lính đều nghe lời Nermon răm rắp?
Do đó mà tôi bắt đầu tìm kiếm câu trả lời ở bên ngoài lâu đài. Ban đầu thì kết quả không khác mấy với lâu đài nhưng rồi tôi dần tìm được họ, những Quỷ Tướng của tôi.
Kamui, một kẻ côn đồ thô lỗ vốn là một đội trưởng binh lính hoàng gia. Anh ta do bất bình trước sự yếu kém của Nermon mà từ chức, chấp nhận sống trong khinh kỵ thay vì phải phục vụ cho một kẻ mà anh ta không công nhận.
Kozma, một tên trộm vặt mờ nhạt vô cùng. Chẳng ai để ý tới anh ta... nhưng mà ngọn lửa ái quốc của anh ta lại rất sáng rõ. Cha của anh ta từng là một tướng quân oai hùng của tiên đế Reazy. Nhưng rồi do bị đổ tội oan mà cả gia tộc của anh ta phải sống trong cảnh đói khổ, cuối cùng chỉ còn lại anh ta.
Mirita, một Salcol từng phải hành nghề "bán hoa" nhưng vẫn giữ được sự trong sạch. Cô ấy nói rằng mình là cháu xa của một người đồng hành cùng với Reazy thời ông còn là đoàn trưởng của đoàn lính thuê. Được nghe kể về những giai thoại vừa oai hùng mà vừa hài hước khi xưa từ người cô xa đó, cô ấy cũng không khỏi bất bình với Reazilion hiện tại.
Mavus, một Michtz bí ẩn, có lời đồn là anh ta đã rất cao tuổi rồi, là một người tỉ mỉ và cầu toàn. Tuy vậy anh ấy lại có nhiều hành động với thói quen trẻ con. Việc anh ta phản bội tôi chắc cũng liên quan đến sự bí ẩn đó... nhưng sự trung thành của anh ta với lí tưởng của hoàng đế đầu tiên là thật.
Sau đó, tôi gặp nhiều người hơn nữa. Số lượng quỷ nhân cứ đông dần, để rồi dẫn đến sự khai sinh của đoàn Shinrea. Tôi dần học được cách quan tâm tới người khác nhiều hơn, biết được rằng dân đen dù có nghèo đến bần cùng cũng không hề bần tiện hay dơ bẩn như các quý tộc thường nói. Họ đều là những quỷ nhân với tình tình chất phác, mộc mạc, vô cùng dễ gần. Ở cùng những người như thế khiến tôi thấy vô cùng thoải mái so với lâu đài ngột ngạt kia...
Và sau một trận chiến vô cùng gian khổ, tôi đã thực hiện hoá được ước mơ chung của tất cả mọi người trong đoàn Shinrea: Đả đảo Nermon.
Tôi nhìn chằm chằm vào ngai vàng lạnh lẽo... Rồi tôi nhìn qua người đàn ông đứng cạnh đó. Thân hình gầy gò, ốm yếu nhưng có một khuôn mặt phúc hậu, dịu dàng với mái tóc xanh lục dài... Là người anh trai mà tôi chưa bao giờ biết tới sự tồn tại của anh ấy, anh Hadez. Không biết Oster có biết không? Chắc là có bởi Oster ở trong lâu đài thường xuyên hơn tôi rất nhiều...
“Anh sẽ không cản tôi sao?”
Tôi hỏi anh ấy. Anh ấy với một nét mặt khó xử chỉ lặng lẽ quỳ xuống.
“Không. Tôi là một con dân của đế quốc và đế quốc luôn tôn trọng hai thứ, sức mạnh và sự tín nhiệm. Hoàng đế Nermon đã chấp nhận lời thách đấu của cậu và thua trận. Chiếu theo điều kiện của lời thách đấu thì cậu từ bây giờ sẽ chính thức là tân hoàng đế của Đế Quốc Reazilion... Mytaho bệ hạ.”
Trớ trêu thật... Dù là một tên cặn bã nhưng con của Nermon không một ai như hắn cả... Ai cũng có xu hướng giống mẹ hơn nhỉ? Tôi chỉ cười biết ơn rồi vô thức cúi người sâu. Anh Hadez nhìn thấy lộ nét mặt bất ngờ rồi cau mày như đang cố nhớ ra gì đó...
Tôi đứng trước ngai vàng, quay người lại rồi chuẩn bị ngồi xuống. Giây phút tôi ngồi lên cái ngai vàng này, chiến thắng sẽ thuộc về Shinrea. Nhưng khi quay người lại, một cảnh tượng kinh hoàng bỗng xuất hiện trước mắt tôi... Mavus đang đứng chắn trước mặt tôi, cơ thể loang lổ màu máu…
"Lùi lại nhanh! Mytaho!”
Không cần nghĩ ngợi gì, tôi lập tức đạp lên chỗ ngồi rồi nhảy lên trên đỉnh ngai vàng. Những mũi gai kim loại đâm xuyên cơ thể của Mavus nhiều hơn nữa, vươn tới như cố bắt lấy tôi, cố để tôi phải nhìn thấy máu của người đồng đội phản bội. Nhưng nó không thể chạm đến được tôi... Mavus đang cố gồng hết sức để giữ yên những mũi gai đó!
Cuối cùng thì mũi gai rút về. Thủ phạm cũng ở nguồn gốc của nó... Một tên đàn ông dáng dấp bình thường nhưng phục trang màu sắc dị hợm, khuôn mặt trắng thiếu sức sống với những họa tiết như nước mắt vẽ lên, mái tóc uốn lượn như sóng biển. Tôi biết tên này... Không thể nào...
“Chân Ái Quỷ Vương!”
Phẫn nộ, tôi gọi tên hắn.
“Thật vinh dự khi được người biết danh, Kẻ Nổi Loạn Mytaho... hay nên gọi là Tân Hoàng Đế Mytaho nhỉ?”
Hắn nói rồi cười một cách đầy châm biếm. Sau đó, lập tức điều khiển không gian ở đây như cách mà Hakira và Itone làm nhưng thành thục hơn nhiều. Đã thế còn mở rộng nó ra cực độ, biến đổi nó thành một căn phòng vuông cực kì quái dị với mỗi sắc xanh và hồng xen kẽ, y như ngoại hình của hắn. Kĩ thuật này thật đáng sợ...
Chết tiệt... Tại sao hắn lại ở đây!? Tên này chính là Quỷ Vương mạnh nhất ở Paslando, kẻ giữ cánh cổng cuối cùng để ngăn con người xâm chiếm Baranima.
Quá tệ rồi... Việc hắn có mặt ở đây không có ai trong lâu đài biết cả nên bọn tôi không có kế hoạch ứng phó. Tôi đã dò la tin tức không ngừng nhưng chẳng hề có thông tin về việc hắn đang ở đây...
Chẳng lẽ hắn định lợi dụng nội bộ lục đục để xâm chiếm Reazilion? Không... Chỉ có thể có một kẻ có thể sắp xếp ổn thoả cho hắn trú tại đây mà không hề để lộ ra điều gì...
Một cái lỗ ở tường không gian mở ra. Từ đó, Nermon bước ra lành lặn, thậm chí còn lực lưỡng hơn trước. Cả cơ thể hắn cuồn cuộn ma lực. Bộ giáp vàng kim đổi thành xanh và hường quái dị. Hai thanh đại kiếm mới toanh có hoạ tiết lố bịch tương tự như phục trang của Darima...
“Xin ngài đừng gọi hắn là hoàng đế ngài Darima! Hắn chỉ là một con chuột may mắn mà thôi! Giờ đây đã có trong tay sức mạnh vĩ đại của ngài, tôi sẽ nghiền nát hắn ra!”
Rõ ràng tôi đã thấy hắn bị cắt đôi... Hắn đã chết...
Khoan đã... Ông thầy có từng dạy thêm cho tôi về một vụ liên quan tới cải tử hoàn sinh và Quỷ Vương...
Không thể tin được... Thật là một sự xúc phạm kinh khủng... Một hoàng đế Reazilion mà lại chấp nhận làm thuộc hạ của Quỷ Vương!? Lửa giận lần nữa bùng cháy kinh hoàng trong tim tôi...
Bây giờ thì tôi đã quyết tâm hơn bao giờ hết... Nhất định phải bảo vệ ngai vàng khỏi thứ cặn bã ấy! Hắn không thuộc được phép ngồi lên chiếc ngai này một lần nào nữa!
Tôi thủ thế. Tuy nhiên, từ cái lỗ không gian, thêm các quỷ nhân khác bước ra. Chúng có thêm đồng bọn nữa ư...
“Ngài Darima! Hôm nay chúng ta sẽ giết ai đây?”
Kẻ đầu tiên là một người phụ nữ ăn mặc bộ váy xẻ nhiều đường đến mức hở hang, bám víu lấy tên Darima trong khi nói với một tông giọng bệnh hoạn và yểu điệu đến chói tai.
“Lại đến giờ công sự rồi à? Phiền phức thật... Xử lí nhanh đi chủ nhân.”
Kẻ thứ hai là một tên đàn ông trung niên vận đồ Hikami. Hoạ tiết sóng vỗ trên áo hắn có gì đó đặc biệt... nhưng tôi cũng không rõ...
“Hắn chỉ có một mình. Ngài có chắc là cần chúng tôi ra mặt không thế ngài Darima?”
Kẻ cuối cùng là một tên ăn vận nửa bên kì dị như Darima, nửa còn lại là bộ đồ hiện đại mà tộc yêu tinh rừng hay vận, kết hợp lại thì trông còn dị hơn cả tên Darima... Hắn có khuôn mặt trung niên với cặp kính cùng mái tóc đen đặc hiếm thấy.
Cả ba có điểm chung đều trông cực kì mạnh mẽ. Chết tiệt, chúng chắc chắn còn mạnh hơn cả Nermon... Bỗng nhiên, có người kéo kéo quần tôi. Nhìn xuống mới thấy đó Mavus, cả cơ thể đang có một màu tím bầm lan toả... Cái này là lời nguyền! Anh ta nhìn tôi với ánh mắt chực khóc nhưng không phải là cầu cứu...
“Mavus!”
Tôi khuỵu xuống bên anh ta.
“Mytaho, chạy đi... Bất cứ giá nào cũng chạy đi! Tôi không muốn cậu phải chết, vì cậu giống anh ta lắm... Reazy ấy... Tên Darima đó từng thua Reazy nhưng sau trận đó, Reazy cũng bị thương trầm trọng. Cậu không có cửa với hắn và thuộc hạ của hắn đâu...”
Vừa thổ ra một thứ huyết đen ngòm, anh ta siết chặt lấy tay tôi.
“Đừng nói nữa! Anh cố mà sống đi!”
Không... Tôi đã mất Kozma rồi... Tôi không muốn mất thêm một người nữa!
“Kể cả khi tôi phản bội cậu, cậu vẫn lo cho tôi... Quả nhiên là giống hệt anh ta, một kẻ mạnh chân chính… Hãy chạy đi, đến Uria. Ở đó, cậu chắc chắn sẽ được giúp đỡ...”
Mavus lần nữa ho ra máu, lần này thứ dung dịch đen đó còn tràn ra từ mũi và mắt của anh ấy! Không được rồi... Không thể cứu chữa anh ấy nữa. Lời nguyền đã lan quá nửa thân rồi...
Khốn nạn! Cắn môi, tôi nói điều vốn luôn canh cánh trong lòng, chỉ ước mong là có thể được nghe anh ta thổ lộ ở quán rượu ấy, sau khi Shinrea chiến thắng…
“Mavus... có thể nói tôi biết anh là ai không?”
“Tôi là Mavus Fel Reazilion... Là họ hàng xa của Hoàng Đế Đầu Tiên. Vì bảo vệ những người bạn cũ, tôi đã phản bội chủ nhân mà tôi nguyện trung thành, Mytaho... Nếu có kiếp sau, tôi nhất định... sẽ làm trâu làm ngựa cho người suốt đời...”
Cái siết tay của Mavus dần buông lơi. Con ngươi chất chứa biết bao xúc cảm phai màu dần khi ngập trong thứ huyết đen nhiễm lời nguyền đã giết chết anh ta...
Mavus đã trút hơi thở cuối cùng...
Khuôn mặt anh ấy dần biến đổi, nó đang trở về nguyên trạng... Ai cũng đều biết rằng anh ấy giả dạng khuôn mặt rồi... nhưng trưởng chi nhánh Hội Mạo Hiểm Giả ở Dimarea à... Anh đâu cần phải giấu bọn tôi...
Tôi đặt anh ấy nằm thẳng, vuốt mắt, để nắm đấm của anh ấy chấp trước ngực... như cách anh ấy nguyện trung thành với tôi.
Rồi đứng dậy, tôi cầm chắc lấy thanh thương hai đầu của mình. Xin lỗi Mavus nhưng chạy trốn không phải là một lựa chọn của tôi. Tôi không thể từ bỏ lúc này... và cũng không có đường nào để chạy cả.
“Thằng ngu đó chết rồi à!? Quả nhiên là những kẻ dám lên mặt với Nermon ta đều phải chết!”
Nhìn mớ rác trước mắt, trong tôi dần le lói lên một thứ... một thứ đã nguội lạnh từ lâu...
Ngọn lửa thù hận tà dị, sẵn sàng nuốt trọn mọi thứ ngăn cản cái chết của Nermon Le Reazilion với sắc tím của nó.
Giết... Tao sẽ giết mày! Vì những đồng đội đã ngã xuống, vì Mavus, vì Semia, vì mẹ... Nhất định phải lấy đầu mày! Theo những xúc cảm mãnh liệt đó, tôi lao tới Nermon.
“Ngươi tự lo được chứ, Nermon?”
“Vâng!”
Gật đầu như một con chó trung thành trước câu hỏi của Darima, Nermon thủ thế để nghênh chiến với tôi.
“Bây giờ thì chịu chết đi!”
Hắn tự tin gầm lên. Mày nghĩ rằng cái sức mạnh vay mượn của mày sẽ vượt được ngọn lửa thù hận của tao sao!?
Hắn lập tức bổ đại kiếm xuống mặt đất, tạo ra sóng xung kích làm rung chuyển cả sàn không gian nhưng tôi dễ dàng nhảy lách qua. Sau đó, tôi tiếp cận hắn, kẻ vẫn còn đang chưa rời được khỏi thế tấn công...
“Thánh Quang Ma Pháp: Liên Thập Giá Thanh Trừng!”
Hai, bốn, sáu, tám... Trong một khoảnh khắc, hàng chục quang thập giá được tạo ra, cứa xuyên qua giáp của hắn và thổi bay hắn ra phía sau.
Tôi thở hồng hộc, nhìn thẳng vào Nermon. Hắn đang nằm gục dưới đất sau đòn tấn công. Từng chút một, hắn ngóc đầu dạy... Để lộ ra một nụ cười kinh tởm. Tại sao?
Khoan đã... Tại sao người mình lại nặng thế này... Hết ma lực sao? Không thể nào! Lúc bắt đầu đánh mình còn tận một nửa cơ mà!?
“Mày thấy ma pháp mới của tao, Hấp thụ Ma Pháp như thế nào? Ma lực của mày đều đã bị tao hấp thụ cả rồi. Bây giờ thì mày không còn di chuyển nổi nữa đúng không?”
“Hay thế! Ma pháp đỉnh quá bé Nermon nhỉ?”
Ả Succubus còn the thé bình luận vào thêm. Chết tiệt! Mình bất cẩn rồi! Mà ngay từ đầu, làm thế nào để mà mình tấn công được hắn!?
Không xong rồi, mình không thể di chuyển nhanh được nữa... Trong một cái chớp mắt, Nermon áp sát tôi, rồi nắm lấy đầu tôi... Tôi quằn quại... Khốn kiếp... Bỏ ra...
“Nermon, ngươi còn nhớ giao kèo chứ? Rằng ta sẽ được ăn hồn của tên này?”
Darima tiếp cận với một vẻ mặt hài lòng. Con chó mới của mày được việc quá nên mày thấy vui nhỉ...
“Vâng, ngài cứ việc, ngài Darima! Hãy làm hắn đau đớn hết mức có thể thay tôi!”
Cái nắm của Nermon chắc như một cái còng sắt dù hắn đang giữ tay thong thả như cầm một li rượu. Đã thế nó đang tiếp tục làm cơ thể của tôi nặng hơn...
“Không cần ngươi nhắc. Hồn của một kẻ ngoan cường như Kẻ Nổi Loạn đây hẳn sẽ ngon lắm đây...”
Chết tiệt... Mình vẫn chưa hoàn thành xong nhiệm vụ! Tôi cố sức vùng vẫy, nhưng cơ thể tôi chẳng còn chút sức lực nào cả...
“Nào... Bắt đầu thôi..."
Darima thay Nermon siết lấy cổ tôi. Tao sẽ không để bọn bây toại nguyện dễ thế này đâu!
“Khiến các Quỷ Vương... phải quy phục!”
Niệm lấy nguyện vọng của tiên đế Reazy, tôi dồn chút tàn sức cuối cùng, đá thật mạnh vào tên Darima. Hắn bị đẩy lùi nhưng tôi bị hắn bỏ ra cũng chỉ có thể nằm bẹp dí dưới đất... Không được nữa rồi... Giới hạn rồi...
Những binh lính Shinrea vẫn còn đang chiến đấu, tương lai của đế quốc đang đợi tôi khai phá... Chết tiệt! Trả thù cho Mavus, mẹ và Semia nữa! Nhưng dù tôi cố đến mấy, mọi thứ đều vô vọng...
“Ngươi còn vùng vẫy được cơ à? Vậy để thưởng cho sự cố gắng của ngươi, ta sẽ dày vò ngươi thêm chút nữa!”
Darima phóng tới, tung một cú đá thẳng vào thượng vị của tôi, làm ruột gan tôi như muốn lộn ngược. Thổ huyết liên tục... Đau quá... Tầm nhìn của tôi bây giờ bắt đầu nhoè đi, nhuộm màu đỏ của máu...
Tôi đang ở trên cao... Hắn đá tôi cao tới bao nhiêu vậy!? Darima lại xuất hiện trong tầm nhìn tôi, đập vào người tôi khiến tôi rớt xuống... Xương sườn! Khó thở quá... Tôi chết mất! Mỗi đòn đều mạnh gấp mấy lần cú đánh của Nermon...
Nó làm tôi nhớ tới những lần luyện tập nghiêm túc với ông thầy...
Tôi lại bị đá lên trước khi kịp chạm đất... Đập xuống, đá lên, đập xuống, rồi lại đá lên... Việc này lập lại liên tục... Xương trên người tôi phát ra âm thanh xào xạc như cát đá... Nội tạng của tôi nhão nhoẹt mà nhói đau kinh khủng... Khắp người cong vẹo dị dạng...
Ói ra máu lẫn răng, lẫn thứ gì đó vàng pha đen, không ngừng, tôi gắng hết sức nghiến hai hàm lợi hòng giữ lấy cái mạng của mình... Tôi làm được cũng tại vì tên khốn Darima đang căn lực vừa đủ để không giết tôi.
“Chán thật... Ngươi thậm chí vẫn chưa cầu xin tha mạng hay rên rỉ nữa. Chán quá mức...”
Mày sẽ không bao giờ bẻ gãy được ý chí của tao đâu. Vì chừng nào trong tim tao còn Shinrea, còn Đế Quốc, còn hình bóng của mẹ và Semia... Tao sẽ không bỏ cuộc tới phút cuối cùng!
“Khiến các Quỷ... Vương... phải quy phục...”
Tôi chẳng thể nói rõ được, rặn ra từng từ một. Máu làm mờ tầm nhìn của tôi, chảy vào phổi khiến tôi gần như ngạt thở... Thanh quản tôi như muốn rách toạc ra chỉ từ việc nói câu đó...
“Mày... vẫn còn lẩm bẩm được cái câu nói khốn nạn của thằng chết dẫm đó… Chết tiệt! Cứ nhớ tới cái bản mặt cười cười khốn nạn của thằng đó khiến tao điên máu lên! Quả nhiên là tao phải làm mày ngậm cái mõm của mày lại mới được! Vĩnh viễn ấy!”
Hắn cuối cùng cũng chịu ngưng việc dày vò tôi lại, sau đó nắm lấy đầu tôi. Đôi mắt hắn ngập tràn sự điên dại. Đúng như Mavus nói... tên này hẳn đã bị tiên đế đánh cho sợ mất mật đây mà...
Trước khi chết, chọc cho hắn tức, vặn được cái bản mặt tươi cười giả tạo của hắn... Cũng ổn đó chứ!
Thật ra thì... lúc mà mọi giác quan đều hư hại thế này, tôi bỗng nhớ tới rất nhiều chuyện... Cảm giác như thời gian ngừng lại mất rồi...
“À ừ... Myer, cậu nghĩ sao nếu có ngày chúng mình làm vợ chồng?”
Một cô gái nhỏ nhắn, mái tóc hạt dẻ dài đến tận chân của cô ấy, nhìn tôi, nói với một khuôn mặt đỏ ửng...
“Myer, sau này con đã làm anh rồi thì nhớ là phải biết thương em con nhé! Bảo vệ cho em là trách nhiệm cao cả nhất của người anh đó.”
Một người phụ nữ tóc tím xinh đẹp ngồi trên giường, nở một nụ cười dịu dàng trong khi xoa lấy vùng bụng đang chứa đựng một sinh mệnh bé nhỏ bên trong.
“Anh Myer! Đi chơi với em đi! Mấy ngày nay anh không tới, em chán lắm!”
Một cậu bé với mái tóc xanh trắng nắm chặt lấy tay tôi, kéo về một hướng với khuôn mặt hiện rõ niềm vui vô bờ.
“Ê Myer, trưa rảnh không? Đi ăn trưa chung đê. Lúc nào cũng xụ xụ mặt một mình làm mọi người ớn cậu đó! Nào, đi nhanh!”
Một cậu trai có mái tóc cam, nói với tôi một cách dân dã, nhìn tôi với ánh mắt kì vọng. Cô gái tóc bạc, chị em song sinh gần đó cũng nhìn tôi như thế...
“Mur, em là pháp sư chuyên hệ quang đó, làm ơn tươi tắn lên hộ thầy cái. Em mà cứ xụ là thầy lại đập cho em bán sống bán chết nữa bây giờ. Hiểu chưa?”
Một tên thanh niên có mái tóc đen tuyền, phục trang rất dài và kín, đôi mắt đỏ thẫm như máu. Sao mình lại nhớ tới họ vào lúc này nhỉ... Lớp C-3... Từ nãy đến giờ, mình không hề nghĩ về họ... nhưng lúc mình sắp chết thì họ lại xuất hiện.
Có lẽ họ đã như một gia đình thứ hai với mình vậy đó... Mà mình đã coi nhẹ vị trí của họ trong trái tim mình. Riêng ông thầy đó thì thật sự chẳng thể ưa nổi mà, đến chết vẫn ám tôi...
Tôi cố căng mắt, nhìn thẳng vào tên Darima dù vẫn chẳng nhìn rõ được gì cả... Có chết thì cũng phải nhìn trực diện đối thủ, đó là danh dự của một lính đánh thuê, là nguồn cội của Reazilion...
Tên Darima mở miệng ra... và tôi bắt đầu thấy đau...
Khoan đã... Có gì đó không đúng. Không đau gì cả. Lạ vậy? Hồn Thực của Darima được đồn đại là đau lắm cơ mà?
Sao trước mắt tôi lại là độc một màu đen? Sau đó, một làn nước trắng bắt đầu cuộn lấy tôi nữa? Cảm giác đã quá... Cả cơ thể tôi, từng thớ thịt, từng bó cơ, gân cốt như dần được bổ sung và đưa về nguyên trạng...
Tôi dần thấy rõ hơn khi tay hồi phục đủ để quệt mớ máu dính trong mắt. Trước mắt tôi là một chiếc áo đen, một người vận áo đen, vạt áo phấp phới. Tóc đen tuyền, quay lại nhìn tôi với con mắt đỏ thẫm...
“Này, ngươi không sao chứ Kẻ Nổi Loạn?”
Giọng nói này... Không nhầm đâu được! Thầy Kuroe!
1 Bình luận