Hai Cánh Cửa
Đức Sắp Sáng Ret, Thiên Điệp, Mèo Ú Nu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 1 (Nửa đầu): Kẻ tìm kiếm gia đình

Chương 01: Điềm báo

3 Bình luận - Độ dài: 3,137 từ - Cập nhật:

                                           Lưỡi gươm rỉ sét, kẻ chờ đợi ngày tàn.

                                    Lưỡi gươm vô định, kẻ chờ đợi cứu rỗi.

                                           Dòng chảy vút bay, một màu kết thúc.

                                    Cơn mưa trút nước, người người cầu nguyện.

                                           Lời hát tới Người, yêu thương muôn loài.

                                    Cõi Mộng đón chào, ấm áp muôn loài.

                                                          ****************

Một cơn bão đen kịt và dày đặc. Mây giông kéo đến từng đợt không ngớt, sấm chớp giật đùng đùng chói lòa tầm nhìn. Một luồng sáng đỏ rực chầm chậm lan tỏa khắp bầu trời sâu thẳm, thứ màu sắc của kinh sợ và điên loạn, như thể báo hiệu cho sự kết thúc của cả thế giới.

Drogo thấy thế gian quay cuồng, cậu run lẩy bẩy và sợ hãi. Có kẻ nào đó phía trước, hắn chắc chắn không phải con người. Từng lời hắn nói chẳng khác nào cứa vào trái tim cậu.

Trước mắt cậu hiện ra một con đường mờ ảo. Có người gào thét hai bên đường. Có người khác gục ngã, có người than khóc, có người cầu nguyện.

Cuối con đường được phủ lên lớp dung dịch đỏ lòm từ máu và thịt là một con sói khổng lồ. Đôi mắt nó rực cháy như ngọn lửa địa ngục hoang tàn, cái chết phả ra từ hàm răng tựa như cơn ác mộng khủng khiếp nhất trần đời.

Một đứa trẻ xuất hiện, nó đứng bám vào con sói, nó chỉ vào cậu, thế giới như thể bị xoáy vào vòng tròn tâm trí nơi đầu ngón tay của nó, thế giới nặng nề và đau khổ. Đứa trẻ ấy nói gì đó, cậu nghe không rõ, nhưng nó rất đáng sợ. Tại sao lại là cậu? Tại sao cậu lại là kẻ ấy? Cậu chính là nguyên nhân của mọi thứ. Mọi kết thúc đều phụ thuộc vào nỗi đau trong cậu.

Cậu thấy ánh sáng, một người đàn ông bước lại gần. Hàng tấn người bị tàn sát không thương tiếc, cậu gục ngã, ai đó lại hét lên. Con sói khổng lồ há ngoác cái miệng, gầm lên thứ âm thanh rền vang khắp cõi giới điêu tàn.

- Bầu trời đêm luôn đợi cậu, Drogo. Những ngôi sao sắp rơi rụng, sắp rồi.

Người đàn ông lạ mặt thì thầm, cả thế giới lập tức bị hút vào vòng xoáy sâu thẳm vô định. Drogo mất thăng bằng, cái lạnh chiếm lấy cơ thể, vực thẳm dần nuốt chửng cậu.

Bóng tối thật kinh hoàng, nó gặm nhấm khắp toàn thân cậu, xóa nhòa cảm xúc con người của cậu, cuối cùng nhấn chìm sự tồn tại nhỏ nhoi bên trong. Cả người Drogo co giật, cứng đờ, và rồi cậu bừng tỉnh. 

Mắt cậu trợn trừng lên, thở hồng hộc mệt nhọc. Cơ thể đẫm mồ hôi khiến cậu nổi da gà lạnh buốt. Cậu cảm thấy điều gì đó thật băn khoăn và ghê rợn. Cái cảm giác ấy ngọ nguậy, cào xé lên lồng ngực như một con mãng xà hung ác, bùng lên như ngọn lửa bất an trong trái tim.

Cái gì, mơ sao?

Drogo vội đảo con ngươi vòng quanh mình, cậu muốn chắc chắn rằng thứ vừa xảy ra không phải sự thật.

Kia là trần nhà, bên cạnh là cửa sổ, mọi thứ vẫn ở đây, vậy ra cậu trở về rồi sao? Đúng, cậu an toàn rồi, cuối cùng cái đau khổ cùng nỗi sợ cứ mãi đeo bám mí mắt cậu đã kết thúc, thì ra tất cả chỉ là một giấc mơ.

Giấc mơ, giấc mơ thôi, chỉ là một giấc mơ, một sự tưởng tượng thoáng qua, không hơn không kém. Drogo thoáng lẩm bẩm vài câu nguyền rủa theo thói quen.

Nhưng tại sao chứ? Nó chân thực quá đỗi, gần như mọi giác quan của cậu đều đã tiếp xúc với nó. Nó hiển hiện như thể bóng tối, nó bao trùm tâm thức cậu, và nó suýt nữa đã giết cậu.

Khốn kiếp. Thứ quái quỷ đấy là gì thế? Con sói đấy hãi thật, người đổ nhiều mồ hôi quá...

Drogo tức tối bặm môi, mặt nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu. Cậu đưa hai tay úp vào mặt và xoa theo hình vòng cung, cố tìm kiếm sự tỉnh táo nhằm thoát khỏi mớ hỗn độn trong đầu.

Cái quái gì thế, đã mất ngủ mấy hôm, giờ lại còn đau đầu nữa. Mới sáng sớm mà đã bị đau đầu. Chắc do mình làm việc quá sức. Chẳng lẽ nghỉ quách hôm nay cho nhẹ người. À không, cũng chẳng nghỉ được, mệt quá rồi. Chẹp, hôm nay vẫn phải làm, mới có Thứ Sáu...

Cậu uể oải nhoài người dậy, mồm vẫn không quên chào buổi sáng bằng cái ngáp to như hà mã. Cậu cần phải tới chỗ làm, nhưng mà cái thân lười nhác này không đồng tình với chủ nhân cho lắm.

Đầu cậu cứ gật gù, đôi mắt lại lim dim, chỉ cần chậm trễ chút nữa thôi lập tức cậu sẽ lại nằm ườn ra ngay. Drogo chẹp miệng rồi lấy hết sức bình sinh ra đánh thức cơ thể, lê lết cái thân rũ rượi rời khỏi giường.

Đánh răng, ăn sáng, cậu lặp lại những hoạt động thường ngày vốn đã thuộc lòng đến phát chán.

Cái gì cứ làm người lạnh thế nhỉ, khó chịu thật.

Thay thứ quần áo xộc xệch ở nhà sang bộ đồng phục màu đen gọn gàng, rồi kéo lê đôi chân ra tới bục cửa để xỏ giày. Ngồi bệt xuống, bất chợt Drogo lại thở dài não nề, cậu tự hỏi điều gì làm cho tâm trạng của bản thân nặng trĩu đến nhường này.

Hay là do lúc mới dậy cứ nhớ đến cái của nợ kia nhỉ?

Mà dù có là do cái gì đi nữa thì cậu cũng mặc xác, cậu cần phải chấn chỉnh bản thân hơn nữa, không thể để mấy thứ vặt vãnh đấy làm hao tổn tinh thần được. Cậu cần phải cố gắng cho một thứ khác lớn lao hơn nhiều.

Đoạn cậu đứng phắt dậy, lắc đầu quầy quậy tìm kiếm sự tỉnh táo. Cậu mở cửa và tiến ra ngoài, không quên ngoái lại nói thêm một câu thông báo cửa miệng.

- Giờ con đi làm đây, mẹ nhé.

*******

Người lớn, trẻ con, và cả những người bận rộn đi lại tấp nập trên đại lộ Khu Trung Tâm. Ai ai cũng chìm đắm vào thế giới công việc riêng tư của họ, và đương nhiên Drogo cũng không phải ngoại lệ. Vừa đi cậu vừa lẩm bẩm "kế hoạch" cho cả buổi sáng, trong khi đôi mắt vẫn nhanh nhảu quan sát khung cảnh thường nhật xung quanh.

Sáng sớm. Mặt trời chưa quá tầm mắt, ánh nắng chan hòa, không gay gắt mà cũng chẳng mấy dịu dàng.

Công nhận, cảm giác này làm phấn chấn hơn hẳn, có lẽ hôm nay sẽ không sao đâu.

- Ngày Hòa Bình tuyệt vời đã tới, ngày mà những Thánh Hiệp Sĩ dũng cảm đánh bại lũ quỷ điên loạn để giành lấy ánh sáng cho nhân loại! Để kỉ niệm cho ngày hôm nay, một lễ hội sẽ được tổ chức vào lúc bảy giờ tối cho tới sáng ngày hôm sau như thông lệ. Rất mong tất cả mọi người cùng tham gia. Xin nhắc lại...

Tiếng loa phát thanh inh ỏi hồi lâu mà chẳng có dấu hiệu sớm ngừng lại. Nghe chẳng khác nào một đoạn băng tẩy não của tất cả những kẻ buộc phải chịu đựng nó.

À ừ nhỉ, hôm nay là Ngày Hòa Bình, bảo sao thấy nhiều người dắt con đi chơi quá.

- Mẹ ơi, hôm nay ăn gà hầm được không ạ?

- Được chứ, à mà hỏi cả bố con nữa nhé, bố con có khi còn thích một vài món nữa cơ.

- À đúng rồi, bé yêu của bố muốn đi chơi ở Khu Công Viên không nhỉ, nhà mình ra đấy ngắm cây cối cho thư giãn nhé!

- Nhưng bố phải mua cho con cái bánh hôm trước cơ!

- Bé con của bố nhớ hơi kỹ rồi đấy. Được rồi! Nay bố được nghỉ nên để bố đưa hai mẹ con một chuyến vừa gà hầm vừa bánh luôn!

Cậu ngó qua những gia đình hạnh phúc, rồi bỗng cậu tự thu mình vào thế giới suy nghĩ bạt ngàn. Trong tâm trí cậu bỗng nhói lên một cảm giác kì lạ.

Drogo chép miệng, cậu chẳng mấy quan tâm thứ cảm giác này. Nhưng trái tim cậu lại có ý kiến trái ngược. Nó quặn đau, buồn rầu, bị bóp nghẹt, và bất định.

Không, chính xác thì cậu chỉ đang cố gắng để thuyết phục bản thân rằng những âm thanh kia là điều hiển nhiên, và sự ghen tị thì nên bị ném đi bởi nó vốn là thứ không xứng đáng được tồn tại.

Cũng chỉ thế, ừ thì họ đang đi chơi với nhau thôi...

Drogo bước nhanh hơn, lồng ngực thắt lại, cậu dường như muốn chối bỏ hạnh phúc, hay chỉ là do cậu hèn nhát không muốn nhận lấy nó? Cậu nhắm nghiền đôi mi, giả vờ đứng sững lại để dụi đi lớp bụi quanh mắt.

Phù, bình tĩnh nào, không phải lúc nào cũng có những phút giây tươi đẹp như thế, mình nên vui cho họ. Với cả, ngày vui vẻ như thế, phải cười tươi lên, vậy mới đủ sức để đi tiếp chứ.

Cậu thở hắt ra, điều hòa nhịp tim rồi mở mắt, đồng thời cố nặn ra một nụ cười thật tươi, một nụ cười để hòa nhập và lừa dối.

Hửm, quái gì thế này...

Chợt Drogo thấy oi bức. Chân cậu đau nhừ, như thể bị đánh bởi một sợi roi vô tình.

Điều gì đó đang không đúng lắm. Ngay khi làm nguội cái đầu quá tải bởi suy nghĩ đớn đau, giờ đây mở mắt thì cậu lại chẳng thấy một xã hội nhộn nhịp của mọi khi đâu cả.

Thế giới trước mắt cậu rất kỳ lạ, nó ngừng chuyển động rồi, tất thảy mọi thứ, từ động vật cho đến con người.

Chuyện quái gì đã xảy ra thế? Có gì đó mà cậu không biết ư? Cậu bỗng lạnh toát sống lưng, bụng quặn chặt đau âm ỉ, tay ướt đẫm mồ hôi. Cậu mím môi, nuốt nước bọt, lòng đầy hoang mang. Linh cảm của cậu đang rung lên từng hồi.

Sao tự nhiên lại...

Cậu nhìn ngó xung quanh, những viễn cảnh tồi tệ cứ lần lượt thi nhau nảy lên trong suy nghĩ đến quá tải. Đoạn cậu đưa tay lên ấn vào mắt một lúc, cậu đoán rằng có lẽ mọi chuyện xảy đến như bây giờ chỉ là do cậu quá mệt mà thôi. Một vài biện pháp thư giãn chắc chắn sẽ khiến mọi chuyện được cải thiện.

Cũng không cần phải lo lắm, từ đã, phải tỉnh táo. Giữ bình tĩnh là được, mà có khi cái này vớ vẩn là ảo giác ấy nhỉ?

Cậu từ từ mở to hai mắt, mong chờ một mặt đường ồn ào chào đón bản thân trở lại, nhưng trái với cái ước muốn nhỏ nhoi của cậu thì thế giới xung quanh lại chẳng mảy may thay đổi dù chỉ là một hạt bụi.

Mọi người vẫn bị khựng lại, bầu trời thì đột ngột chuyển thành màu đỏ rực như máu. Không khí đang lạnh dần, cái rét căm căm đang đâm xuyên qua mọi giác quan còn tỉnh táo của cậu.

Cậu nhíu mày, khuôn mặt lộ rõ vẻ sợ hãi. Drogo có linh cảm chẳng lành với tất cả những thứ đang diễn ra trước mắt.

Không, cái này chắc chắn không phải là tưởng tượng!

- Có... Có ai không...! Ai đó trả lời được không...!? Có ai còn cử động được không...!?

Cậu chạy khắp nơi, hơi thở ngày càng nặng nề, bụng cậu sôi sục, sự căng thẳng bị ép vào bên trong tưởng như chỉ chực phát nổ vì quá tải.

Thứ áp lực này không hề bình thường, nó đến từ một điều gì đó rất to lớn. Khổng lồ và đầy đe dọa như thể cả bầu trời rộng lớn bao trùm hết tất thảy mọi sinh vật sống trên đời, và cậu chỉ là một phần của những miếng thịt nằm gọn bên trong miệng của nó.

Hả, gì thế kia? Con người, không, thằng nhóc đấy, trông quen quá? Hình như mình từng thấy rồi, ở đâu đó trước đây, lúc nào mới được, lúc nào cơ...? Đợi tí, sao nó đi được, mình cũng không thể nhúc nhích cơ mà? Nó, thứ đó, là cái quái gì thế?

Cậu đứng lại, và đôi mắt cậu chợt thoáng thấy "sinh vật ấy". Hiện lên lấp ló sau những bóng người là một đứa trẻ với đôi đồng tử vàng óng ánh tựa những thứ trang sức đắt tiền nhất thế gian. Nó nghiêng đầu, chớp mắt rồi nhìn chằm chằm vào cậu. Chợt nó mở miệng, có lẽ đang nói gì đó.

Là gì thế, là gì mới được? Cậu tò mò, rất muốn biết được chuyện gì đang xảy ra. Drogo cần phải biết được bằng bất cứ giá nào. Bản năng đang mách bảo cậu rằng nó rất quan trọng, thậm chí tới mức định đoạt cả tính mạng này.

- Lời tiên tri... Nỗi đau được đánh đổi...

Cậu nghe được rồi, nó là một lời cảnh báo về một đại họa đáng sợ. Thứ thảm họa sẽ nhấn chìm thế giới bằng bạo lực, máu và nước mắt. Viễn cảnh tận thế ấy đang rất gần, và nó đã bắt đầu diễn ra rồi.

Tầm nhìn cậu giãn căng ra, cậu sợ tới mức chỉ muốn gào lên để át đi thứ ý chí hèn nhát rồi xách mông lên và chạy đi thật nhanh.

Hiện thực quá đỗi tàn khốc, cậu không thể chấp nhận nó cho được. Tất cả, tất cả là bởi nguyên nhân của tận thế đều do cậu gây ra! Chính cậu sẽ là kẻ đã tạo ra thứ đáng nguyền rủa ấy. Chính cậu sẽ là tên bạo chúa tước đi sinh mạng của hàng triệu người.

Đôi tay của cậu sẽ nhuốm máu của rất nhiều sinh mạng vô tội. Nỗi đau của cậu sẽ trở thành chìa khoá. Tiếng khóc của cậu là cánh cổng. Cậu chính là...

- Mày! Mày đang bảo tao cái gì cơ, thằng nhóc!

Nước mắt dâng trào nhòe đi tầm nhìn, cậu gục xuống và thở dốc. Cậu nhắm tịt mắt, mong sao mọi thứ sẽ trôi đi, trôi đi như thể một giấc mơ thoáng đôi mắt. Bỗng bất chợt, có ai đó chạm vào vai của cậu.

Là ai thế, kẻ nào? Cậu giật mình, quay phắt ra sau, đôi mắt nhìn thẳng vào sự thật.

- Này, anh bạn, bạn gì ơi, này, có sao không đấy, bạn gì ơi?

- Hả...? Ơ...

Bất ngờ thay đó chỉ đơn giản là một anh chàng nhân viên văn phòng điển hình, không phải con quái vật nào tới từ hỗn mang mà cậu đang sợ hãi.

Chuyện gì vừa mới, thế còn vừa nãy... đợi chút, vừa nãy làm sao cơ, à đúng rồi, mình đang dụi mắt mà nhỉ, tự nhiên quên, chắc tại thức đêm nhiều, trí nhớ vớ vẩn thật...

- À, xin lỗi, tự nhiên con gì nó bay vào mắt tôi thôi, đột ngột quá nên tôi hơi hoảng tí, không sao cả, tôi ổn rồi, cảm ơn vì đã hỏi nhé ông bạn.

Drogo hít lấy một hơi, giữ không cho giọng run lên rồi quay ra giải thích với người đàn ông tốt bụng bên cạnh.

- Thế à? Thế là ổn rồi thì tốt, làm tôi tưởng còn phải gọi cả cấp cứu nữa, trông cậu vừa nãy có vẻ đau đớn lắm, giờ nghe thế thì không sao rồi... giờ thì tôi cũng bận rồi nên đi trước đây. Cẩn thận sức khỏe đấy anh bạn. Trông cậu nhợt nhạt lắm.

- Ồ, cảm ơn, anh bạn cũng thế nhé...

Nhưng mà vừa nãy mình làm cái quái gì thế nhỉ, sáng nay lắm thứ xảy ra quá.

Cậu lồm cồm đứng dậy, phủi bụi bám xung quanh đầu gối đồng thời vẫy chào người qua đường nhân hậu kia. Đương lúc vẫn còn đang thầm cảm ơn không biết sao cho đủ, bỗng cậu sực nhớ ra giờ làm việc đã ở ngay sát nút.

Vậy là cậu lập tức quên bẵng đi những suy tư, ba chân bốn cẳng phóng như bay tới chỗ làm.

Chân chạy như lơ lửng, mắt Drogo nheo lại theo thói quen, ngước nhìn tòa nhà cao ốc phía trước. Tòa Thánh Điển, một tòa nhà khổng lồ tọa lạc ngay giữa Khu Trung Tâm sầm uất. Người ra kẻ vào đếm không xuể, ai ai cũng mang trong mình thứ quyết tâm sắt đá hòng tiêu diệt lũ quỷ, đẩy lùi những cái gai trong mắt thế giới và bảo vệ nền hòa bình của nhân loại.

Phải nhanh, sắp vào giờ rồi...

Drogo tránh khỏi cơ số người vừa mới rời khỏi thang máy rồi nhanh chóng ních mình vào góc trống bé nhất, thầm mong ước rằng đợt vận chuyển lần này không bị quá tải số lượng.

Nhưng ước mơ thì vẫn mãi chỉ là mơ ước, kết quả cậu nhận được chỉ đơn giản là bị lấy thịt đè người, theo mọi tầng nghĩa. Các nhân viên chen chúc, dồn ép nhau tới mức linh hồn cậu chỉ muốn tắt thở hộ chủ nhân nó.

May thay, do đã có kha khá kinh nghiệm đối phó với tình huống quen thuộc như ở nhà, Drogo vẫn thành công sống sót bằng phương pháp của riêng cậu. Dẫu cho đã phải đánh đổi vài cái khớp vai. 

Vai lại đau rồi, đi làm khổ thật.

Drogo đứng thẳng, điều chỉnh ngay ngắn bộ đồng phục bị nhăn nhúm phát sợ do phải sinh tồn khi nãy. Đoạn cậu hít thở sâu, mở toang cánh cửa và tiến vào văn phòng làm việc với tâm thế tự tin hết nấc. Một ngày làm việc luôn bắt đầu với nụ cười trên môi, thầy đã dạy cậu như thế, có tươi tắn mới có sự tốt lành tìm đến. Mong rằng hôm nay may mắn và bình yên thực sự ở bên cậu.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

AUTHOR
Kết chương chưa oke lắm nè
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Oki bác ới, để tôi có khi bê nửa đầu chương sau sang đây làm kết nghe hợp lý hơn
Xem thêm
AUTHOR
@Teeheee: Kiểu cái kết chương nó không hợp làm kết ấy. Nó không tồn đọng được ý của chương, nói chung là vậy :D.
Xem thêm