Phần 1 (Nửa đầu): Kẻ tìm kiếm gia đình
Chương 02: Cơn ác mộng xưa cũ
0 Bình luận - Độ dài: 4,972 từ - Cập nhật:
– Chào buổi sáng ạ.
– Vẫn sớm như mọi ngày, Drogo. Ước gì những người cùng phòng với cậu cũng có khả năng đến sớm như vậy thì tôi đỡ phải lo bao nhiêu chuyện.
Người vừa ngoái đầu ra khỏi đống tài liệu và đáp lại có tên Cadell, trưởng phòng của cái chốn sặc mùi giấy in này.
Ông đã ở độ tuổi trung niên, song dáng người vẫn khá cao ráo phong độ dù khuôn mặt có hơi dữ tợn. Đôi mắt ông gần như luôn mang vẻ lườm nguýt, thường ngày cũng rất hay nói những lời cay nghiệt. Thế nhưng theo con mắt quan sát của riêng Drogo thì ông ấy là một người rất trọng tình nghĩa, quan tâm tới cấp dưới của mình như thể bậc cha mẹ vậy.
– À thì mấy tên đấy hay thích ngâm mà anh. Bao lần thế rồi, anh kêu mãi cũng có làm bọn nó chạy nhanh hơn được đâu. Tự chúng nó thấy đời nhiều cơ hội quá thì tự cho chúng nó chịu thôi.
Drogo thở dài và bĩu môi trả lời, đồng thời đi thoăn thoắt về chỗ ngồi trong góc phòng được phân từ đầu năm. Khi khởi động máy xong xuôi, cậu bắt đầu kiểm tra giấy tờ cần xử lý của ngày hôm nay.
– Cái đấy thì cậu nói đúng rồi, nhưng tôi vẫn muốn nói thêm, không thì bọn nó lại được thể trốn việc nữa. Người khác có phải ai cũng tốt tính cho chúng nó chơi dài như thế được. Có phải thằng nào cũng còn nguyên một cơ hội đổi đời đâu, lũ bọn nó mà coi thường thì chỉ có vứt.
– Vâng…
Drogo hơi trầm ngâm khi nghe những lời Cadell thốt ra, nhưng cậu nhanh chóng gạt suy nghĩ vu vơ ấy khỏi đầu.
Chà, xem nào.
Hôm nay lại thêm thông báo mới về việc có những kẻ chọn kết thúc cuộc đời mình để trở thành những con quỷ khát máu. Drogo mỗi khi đọc và làm báo cáo đều không lấy làm thích thú với mớ thông tin ấy.
Thông tin thừa mứa, nhồi nhét nhan nhản ở khắp nơi. Chỉ là chuyện thường ngày ở huyện nhưng thông báo vẫn cứ gửi về, chất thành cả quả núi trắng tinh, ứ đọng mãi không thể giải quyết được. Có kẻ sau khi biến đổi thì lại mất tích, giết chóc ở đâu đó, thậm chí chết ngay lúc thông báo được gửi tới văn phòng.
Drogo ghét phải tìm hiểu về đám người vứt bỏ nhân tính chỉ để đắm mình trong cơn say máu thịt. Hoặc đơn giản hơn, có lẽ cậu ghét quỷ, ghét cay ghét đắng. Nhưng ai cũng đều ghét chúng thôi.
Rặt một đám thú vật, chỉ biết điên cuồng lao vào tàn sát, săn đuổi, ăn thịt để thỏa mãn cơn đói bất tận. Cậu yêu quý con người, cũng như yêu quý tính người của mình hơn nhiều. Dù có được tái sinh chắc cậu vẫn sẽ chọn tiếp tục làm con người và cống hiến nhiều hơn nữa cho thế giới. Không, cống hiến cho xã hội lại quá to tát. Drogo chỉ không muốn đánh mất bản thân mà thôi.
Hơn nữa, cậu ghét lũ quỷ khốn kiếp và kinh tởm ấy cũng là bởi người bố của cậu mà ra. Máu nóng lẫn cơn gai góc bỗng nổi lên tê rần sống lưng. Nhận thấy mình sắp đánh mất bình tĩnh, Drogo liền lắc đầu quầy quậy xua tan suy nghĩ vớ vẩn ấy. Bây giờ không phải lúc. Cậu không được để sự sợ hãi lộ rõ lên trên gương mặt được.
Sự tập trung sớm trở về với Drogo. Một lúc sau, khi lướt qua đôi ba tờ giấy, chợt cậu nhíu mày trước một thông tin đáng chú ý.
Cái gì thế này? Alvis của phòng bên cạnh ngày hôm qua đã tự sát và tái sinh gần như ngay lập tức. Đến cả anh ta mà cũng muốn thành quỷ à? Nhưng sao lại thế được? Vấn đề là còn tái sinh gần như ngay tức thì nữa, giống như anh ta đã luôn biết mình phạm phải tội lỗi gì vậy. Camera an ninh của khu chung cư đã ghi hình lại tất cả quá trình rồi. Thế thì bao giờ bên phía mấy Thánh Hiệp Sĩ sẽ giải quyết nó nhỉ?
Drogo ngả lưng lên ghế, hai tay đan ra sau gáy và nghĩ ngợi quanh quẩn.
Hừm. Cuối cùng hắn ta vẫn chỉ là quỷ thôi. Không hơn. Rõ là loại bẩn thỉu.
– Anh Cadell này, tên Alvis bên kia tự biến thành quỷ rồi. – Bất giác, Drogo muốn nói điều này cho Cadell. - Chán quá nhỉ? Em thấy thằng đấy cũng có phải là loại bất cần đời hay khó khăn gì đâu, giờ tự chuốc họa vào thân thì ai cứu được nữa.
– Tôi cũng mới đọc vụ đấy. Tuần trước tôi với nó còn đang bàn nhau sẽ nhậu bữa khác, giờ lại thành ra mình từng thân với một con quỷ. Sau vụ này lại bị tra hỏi, điếc tai thật. – Cadell ngán ngẩm khi nghĩ đến mấy thủ tục hậu sự.
– Nhưng mà này, em chắc chắn thằng cha đấy phát mệt với cuộc sống bình thường rồi ấy chứ!
- Oái! Khốn kiếp, đừng có xông vào trước mặt tôi như thế!
Đang yên đang lành, đột nhiên Cadell bị dọa cho thót tim bởi một tên cười toe toét không biết từ đâu chui ra. Vậy nhưng Drogo không còn xa lạ gì cái thái độ không biết trên dưới kia nữa. Chắc chắn đó là Pawn, một thanh niên có vẻ ngoài sáng sủa nhưng không kém phần kỳ quặc.
Nếu phải nói thì hắn là một tên lắm điều khó chịu. Dễ dàng nhận thấy chỉ bằng đống cử chỉ thiếu tế nhị vừa mới nãy. Bên cạnh đó, tên này còn sở hữu một ngoại hình đầy chất du côn. Từ mái tóc nhuộm vàng lẫn vài cái xỏ khuyên “ác quỷ” đầy vành tai, càng nhìn càng khiến Drogo ngứa mắt.
Cậu luôn ghét cay ghét đắng mấy kẻ có tính khí ngông nghênh và phởn đời như thế. Mỗi lần nhìn thấy chúng, Drogo đều tự nhủ nên tránh xa, hoặc coi như bị cận thị nặng để không dính đến phiền toái.
– Còn thêm lần nữa thì chắc tôi gào cho cả cái tầng này nghe mất. Muộn hai mươi tám phút, sớm ghê đấy Pawn.
– Em bận mà sếp, mấy màn cuối cái game mới tải hôm trước khó phát sợ đi được! – Pawn gãi gãi đầu, tỏ vẻ tội nghiệp.
– Tôi không hỏi cái đống điện tử đấy của cậu. Hừ, có nói chắc vẫn đổ đầu vịt nên tôi cũng chẳng muốn nói nữa. Giờ ngồi làm nốt chỗ tôi giao luôn đi, hoặc tôi sẽ cho cậu thoải mái chơi game bằng biên bản.
– Ơ, thế em vào việc ngay đây! Chào buổi sáng, anh Drogo! Vẫn yên ắng quá nhỉ? – Pawn nhiệt liệt vẫy tay chào Drogo.
– Ừ.
Để không rách việc, Drogo cũng đành đáp lại cho xong chuyện. Đằng nào đó cũng là phép lịch sự tối thiểu mà ai cũng nên có.
– À đúng rồi, những người còn lại đâu cả rồi sếp?
Tưởng bị giao việc sẽ ngồi yên, song Pawn đã lại ưỡn người lên hóng hớt phút chót.
– Tôi vừa mới nhận được tin nhắn là chúng nó xin nghỉ hôm nay cả rồi, rặt toàn một lũ lười nhác. - Cadell thở dài thườn thượt. –Cười cái gì? Soi gương trước đi rồi nói tiếp.
– Ấy, sếp đừng nói thế. Cuộc đời người ta được tận hai lần thử cơ mà! Chẳng lẽ lại không dùng cái mạng đầu cho thỏa thích? Sếp cũng nên thoải mái lên đi, dùng cái mạng cuối cho chót chứ nghiêm túc mãi thì phí lắm.
Thằng này nó muốn gây sự đấy à?
Tên này đầu đất hay ngây thơ thì Drogo không biết, nhưng cậu chắc chắn rằng phải bao dung lắm mới có ai tha cho kẻ vô duyên tới vậy.
– Ngậm mồm vào làm việc đi.
Và anh ấy lại tha cho nó như mọi lần, thằng này chó đỏ thật. Anh Cadell quá nhân từ rồi.
– Xin lỗi sếp nhớ, hơi dại mồm tí! Em bắt đầu làm việc chăm chỉ ngay đây!
Cuối cùng cũng chỉ là một tên lãng phí cuộc đời của mình…
Buổi sáng đầy sóng gió thường chỉ diễn ra trong một vài giây phút ngắn ngủi, nhưng luôn kéo theo cả tấn căng thẳng. Biết vậy nên Drogo chỉ đành chẹp miệng, tự nhủ bản thân phải tiếp tục thích nghi với những tình huống mai sau, theo chiều hướng ngày một tệ hơn.
- À mà mới vừa nãy ở quầy lễ tân có người tìm anh đấy, Drogo.
Pawn gác chân lên bàn, tay bấm điện thoại trong khi báo tin cho người đàn anh vẫn đang nghiêm túc chú tâm vào màn hình.
- Có người tìm á? Làm gì?
Drogo đáp lại với cái bản mặt dài thườn thượt.
- Em chịu, thấy bảo đối với tên đấy thì anh khá quan trọng, quyết định cuộc đời anh ta gì gì đấy… Nghe thống thiết phết. Chốc nữa nếu muốn gặp thì anh xuống phòng tiếp khách tầng bốn nhá. Ơ kìa, khoai thế nhờ!
Pawn kêu toáng lên với hai đầu ngón cái bấm lia lịa như muốn nghiền nát chiếc điện thoại đáng thương. Cadell ở đối diện liền đằng đằng sát khí.
- Có khi lại thằng nào phàn nàn về đống giấy tờ, suốt ngày như thế điếc tai. Chắc kệ đi.
- Anh cứ gặp một lần đi xem nào, biết đâu lại quan trọng thật thì sao?
- Nếu có thì người ta đã hẹn trước. Nên còn lâu.
Drogo thở hắt ra, mặt ra vẻ hiểu biết rành rọt lắm. Sau cùng cậu bỏ qua mấy lời bâng quơ của gã lười biếng Pawn và tiếp tục công việc còn dang dở.
************************************************
Drogo gần như chỉ vừa khít thời gian dù đã phi tới quán ăn đối diện Tòa Thánh Điển. May mắn thay, vẫn còn chỗ trống để cậu ních người vào chiếm làm của riêng.
Hiện đã tới giờ nghỉ trưa. Như một thông lệ, bụng Drogo đói meo. Thế nhưng cậu vẫn phải tham gia cuộc chiến “đoạt bàn” nếu còn muốn dùng bữa ở chỗ quen.
Khi ổn định lại, Drogo bỗng nhớ ra ý định rủ rê tên bạn thân đi uống tối nay. Vậy nên cậu lập tức lôi máy ra và bắt đầu dò tài khoản của hắn.
Xem nào, Phelan, đây rồi, luôn và ngay.
Bất chợt cái bụng lép kẹp đánh tiếng cho chủ nhân. Để nó không làm phiền mình nữa, Drogo phải khẩn trương gọi món ngay.
– À, xin lỗi, cô phục vụ ơi, cho tôi suất ăn như mọi khi được không?
– Anh Drogo! Vâng, vẫn như thế phải không ạ, anh chờ một chút đồ ăn sẽ được dọn lên ngay. - Cô phục vụ xinh đẹp với mái tóc thấm đẫm sắc tím đầy bí ẩn, giọng nói cùng thái độ nhiệt tình khiến cậu như được chữa lành tâm hồn. - Anh có muốn uống nước trong lúc đợi không?
– Hừm, cho tôi một cốc nước lọc thôi vậy, tôi cũng chưa có ý định uống cái gì khác…
– Vâng, anh chờ một chút nhé.
Gật đầu và gửi lời cảm ơn tới cô phục vụ của quán, Drogo liền tức tốc trở lại với công cuộc dụ dỗ tên bạn thân qua màn hình. Đây là một cuộc chiến khó nhằn. Bởi Phelan thường phải có một lý do thuyết phục mới lết xác đi uống, nên cần chọn từ cẩn thận từng ly từng tí.
Dù nói hùng hổ là thế nhưng gãi đầu gãi tai hồi lâu thì Drogo vẫn không biết là nên tấn công từ hướng nào. Cuối cùng vì bối rối nên cậu nhảy thẳng vào vấn đề.
“Tối nay đi uống không thằng kia?”, rồi gì nữa nhỉ?
Đâu đó trong Drogo cảm giác tin nhắn vẫn còn quá đơn sơ. Vậy nhưng cậu lại chưa tài nào nghĩ ra điểm ghép nối thêm vào.
Mắt đang chạy dọc những ô cửa sổ hòng tìm kiếm lí do chính đáng, Drogo bỗng bắt gặp những nhóm đông người đang loay hoay sắp xếp, tổ chức một lễ hội nào đó. Một tia sáng lập tức lóe lên từ cái đầu bí bách của cậu. Là Ngày Hòa Bình. Suýt nữa Drogo đã quên mất nó. Và đương nhiên khi đã nhớ rồi thì chắc chắn cậu sẽ không để nó thoát.
“Nay Ngày Hòa Bình đấy, có được nghỉ không? Anh em giải trí tí”, giờ thì gửi thôi.
– Đồ ăn đây ạ. – Cô phục vụ nhấc chiếc đĩa đầy ngoặc từ cái khay xám. – Lần sau anh lại ủng hộ quán nhé!
– À hay quá, anh cảm ơn.
Khi ngón tay vô thức bấm vội phím gửi, cũng vừa lúc bữa ăn thơm nức mũi dành cho Drogo được dọn lên. Ban đầu cậu định sẽ đợi phản hồi từ Phelan trước, nhưng xem ra cái bụng trống không của cậu đã chạm giới hạn kiên nhẫn trước. Vậy nên Drogo liền quay sang thưởng thức ngay cho nóng.
Lúc cậu còn đang nhai nhóp nhép, bỗng điện thoại đổ chuông báo tin nhắn mới. Mở ra kiểm tra thì thấy cái tên Phelan.
“Ừ thì chiến, nhưng mà mày hôm nay có em nào tát cho hai nhát làm tỉnh đầu à? Sao tự nhiên hỏi han thêm đoạn sau nghe sến thế?”, thằng này đang gửi tối hậu thư đấy à?
Đã thế thì “Đâu, thằng nào mượn máy tao thêm vào, chắc là con ma dưới gầm giường tối qua. Chứ tao nhắn mỗi câu đầu, câu sau bị nguyền rủa đấy”, giờ làm gì nhau nào.
Drogo trưng ra vẻ mặt đắc thắng, đồng thời tay cũng gắp lấy vài miếng thịt bổ sung năng lượng cấp tốc.
“Vẫn nghe có ngải lắm. Thế định hẹn đâu? Để tao còn hạ mình xuống đi cùng đây”, đúng là muốn ăn đòn lắm rồi.
“Thánh Ca Thiên Không, được luôn không? Anh em ta phá đảo ở đấy luôn?”
“Rồi, đúng tám giờ nhé bạn cao su”.
Từ giọng điệu trêu đùa của Phelan, Drogo đoán bữa tối nay không thiếu điều để mở cả tổ buôn với nó. Hơn nữa, vì kế hoạch rủ rê thành công vượt ngoài mong đợi, giờ cậu có thể yên chí xử lý nốt phần ăn còn lại.
Đang tận hưởng món ăn, Drogo bỗng bị phân tâm bởi tiếng chuông cửa réo inh ỏi. Cau mày tức tối, cậu cố nhoài người ra kiểm tra thứ “nguyên nhân” đã phá vỡ giờ nghỉ trưa quý giá của bao người.
Đứng ở cửa ra vào là một người đàn ông. Gã khoác lên mình một nùi giẻ rách bụi bặm, đen sì và bốc mùi hôi khó chịu. Tấm vải lớn hơn nhiều so với gã. Thành ra trông gã như lọt thỏm vào bóng tối hun hút nằm sâu dưới đống bụi bẩn bên ngoài.
Dù chỉ đứng ngây ra và im thin thít, vậy mà dần dần, gã bắt đầu thu hút thêm sự chú ý. Người ta xì xầm to nhỏ gì đó về khuôn mặt gã. Drogo cũng cố nhìn cho rõ dung nhan kẻ lạ mặt. Hóa ra từ trán đến tận cằm gã loang lổ các vết đốm đen kịt, lở loét và chảy mủ vô cùng ghê rợn.
- Cái Bóng Lở Loét…
Một thực khách thốt lên với vẻ mặt kinh ngạc, và xem ra tất cả thực khách khác đều có cùng suy nghĩ. Bao gồm cả Drogo.
Đó là tên một thứ dịch bệnh “không thuốc chữa” đang hoành hành. Căn bệnh mà Thánh Đường phải ra sức kiểm soát triệt để từng bệnh nhân. Nhưng tại sao giữa thanh niên bạch nhật như lúc này lại có một kẻ mắc bệnh xuất hiện?
- Dạ anh ơi, anh có sao không? Để em gọi cho Thánh Đường giúp anh nhé?
Cô phục vụ với mái tóc tím rón rén lại gần, lí nhí với sự cảnh giác cao độ. Mắt gã đàn ông đảo láo liên đi tứ phía như một con thú săn mồi. Hắn thở phì phò khó nhọc, người nghiêng ngả trông như giữa cơn say rượu.
- Tôi tìm người thôi, một chút thôi… Tôi cần tìm một người tên Drogo…
Hả, mình sao? Cái quái gì thế?
Drogo giật mình rụt người về ngồi sát vào cửa kính, đầu óc hoảng loạn tìm chỗ nấp. Dù cho gã đàn ông kia có là ai đi chăng nữa, chỉ riêng thứ bệnh truyền nhiễm mà gã đang mang trên mình cũng đủ để cậu phải cao chạy xa bay.
Gã đàn ông tiến bước, vượt qua các hàng ghế. Rồi như thể có thần giao cách cảm, hắn dừng chân ngay cạnh bàn mà Drogo đang ngồi.
Mắt cậu và gã chạm nhau. Mồ hôi lạnh túa ra khắp cổ cậu, dạ dày cũng quặn đau, hơi nóng bốc lên tới tận lồng ngực. Gã nhìn cậu bần thần, nhưng sớm lộ ra vẻ mừng rỡ kì lạ. Gã ngồi xuống đối diện cậu trước cái nhìn ngạc nhiên của tất cả mọi người xung quanh.
- Đúng là cậu rồi, Drogo! Vậy cuối cùng người ấy cũng sắp tự do rồi! Tất cả chúng ta sẽ được giải thoát!
Ánh mắt điên dại của gã trợn lên. Drogo nhăn mặt và tìm đường thoát nhưng sau lưng cậu chỉ có thành ghế.
- Người ấy muốn nói chuyện, Drogo. Xin cậu hãy lắng nghe người ấy, chỉ có cậu mới cứu được bọn tôi, duy chỉ có cậu!
Gã chồm lên trong sự ngỡ ngàng của Drogo. Ghê tởm hơn, gã còn túm lấy tay cậu, để cho thứ dịch nhớp nháp đặc quánh dính lên da. Thế nhưng cảm giác kinh khủng gần như biến mất ngay tức thì.
Một giây sau, cả khoảng không trắng xóa rộng mênh mông tràn vào tiềm thức cậu. Chầm chậm ngước mắt lên, Drogo sững sờ nhìn thấy trước mắt mình không phải quán ăn mọi khi mà một kẻ xa lạ.
Toàn thân kẻ đó đẫm máu, cơ thể lơ lửng giữa luồng sáng mụ mị. Quanh cơ thể là một thứ hào quang nhiệm màu nhưng lại mang vẻ u buồn xa xăm. Vào giây phút mặt đối mặt với kẻ bí ẩn, Drogo gần như chết lặng trong tâm hồn.
- Mảnh vỡ cuối cùng, thời khắc đã điểm… Trái tim bị tổn thương của cậu… Ta có thể chữa lành nó. Nhưng xin cậu, hãy cứu lấy ta, và cả những kẻ giống như ta, giống như cậu…
Kẻ lạ mặt cất giọng mà trống ngực Drogo đột ngột đánh lên liên hồi. Lời nói của hắn như mang theo quyền năng đánh thức cả những giấc mơ, những tưởng tượng sâu thẳm nhất.
- Những kẻ dối trá ấy, chúng chỉ muốn xóa bỏ lỗi lầm…
Những giọt máu trên cơ thể hắn chợt bắn tóe ra xung quanh.
- Nhưng ta sẽ luôn chờ đợi cậu… Chỉ cần cho ta câu trả lời…
Drogo khẽ nghiến răng và trợn mắt. Một cảm giác căng tràn, lột tả mọi hình dáng thực sự của cậu dấy lên mạnh mẽ. Bất ngờ luồng ánh sáng bao quanh người đàn ông đẫm máu tỏa ra như rực cháy, thiêu đốt cả cơ thể lẫn tâm hồn cậu. Dưới tác động của thứ ánh sáng kỳ quái, Drogo gào thét ôm đầu, sức nóng bốc lên dưới da cậu mang lại cảm giác đau như muốn xé gan xé ruột.
- Ta sẽ đợi cậu, tới lúc cậu trở thành chìa khóa…
Kẻ bí ẩn dứt lời, Drogo liền giật mình mở trừng mắt, cả người rúm lại như một đứa trẻ sơ sinh. Cậu thở hổn hển, không giấu nổi nỗi kinh ngạc khi thấy khung cảnh quán ăn lại hiện ra trước mắt, cùng gã đàn ông lở loét vẫn nắm lấy tay cậu.
Drogo hét toáng lên, lồng ngực bị bóp nghẹt vì cảm giác kinh tởm đột ngột trở lại.
- Vậy ra cậu thực sự được chấp nhận bởi người ấy…
Gã đàn ông bẩn thỉu nghẹn ngào rơi nước mắt, cả người run lẩy bẩy. Một số thực khách bắt đầu lấy điện thoại ra và gọi tới Thánh Đường. Drogo kinh hãi giật phăng cánh tay khỏi gã. Nỗi căng thẳng bùng lên khắp cái đầu mướt mồ hôi, cậu nhanh chân ôm chiếc cặp tài liệu phóng như bay khỏi quán ăn, quên cả việc phải trả tiền.
Ra tới bên ngoài, người bàn tán và tụ tập ngày một đông hơn xung quanh quán. Drogo cúi gằm mặt, luôn mồm chửi rủa và cố để bản thân không trông như kẻ liên quan tới bất kỳ hiện tượng hay câu chuyện nào vừa mới diễn ra.
Cái ngày quái đản gì thế này…?
*****
Sau bao chuyện, cuối cùng Drogo cũng về được tới nhà. Vậy nhưng thay vì cảm thấy khá hơn, tâm trạng cậu lại có chút lay động.
Tên thần kinh đấy, khốn kiếp, mình sẽ bị lây mất…
Drogo tức tối cởi giày, chân đạp cho rơi hết cả đôi một cách cẩu thả ở cửa. Bước vào trong, cậu lập tức đi thẳng tới chỗ bồn rửa mặt.
Quái, sao lại không có gì?
Bất ngờ thay, hóa ra bàn tay Drogo đã hết sạch những chất dịch đen đặc tự lúc nào. Cậu cau mày, cẩn trọng đưa tay ngang tầm mắt, ngắm nghía lại cho cẩn thận hòng chắc chắn bản thân không bị hoa mắt.
Nhưng dù cậu có soi xét kĩ lưỡng cỡ nào thì mọi thứ vẫn y như cũ. Bàn tay cậu vẫn còn nguyên vẹn, chỉ ướt sũng và chảy tong tỏng vài giọt nước máy do rửa tay khi nãy.
Khốn kiếp, chắc mình hoa mắt thật rồi. Cảm giác từ sáng giờ đầu óc như thằng dở…
Drogo tắt điện nhà vệ sinh, bước chân loạng choạng lại gần giường ngủ. Dù vẫn còn cách giường khoảng đôi ba bước, cậu cứ vậy đổ gục cả người lên tấm nệm êm ái. Úp mặt lên gối, Drogo bất giác kêu lên thật to cho xả hết cơn mệt mỏi của ngày dài.
– Hết sức thật rồi…
Cậu than vãn nốt một câu cuối cùng rồi mới nằm thẳng cẳng. Được một lúc, không hiểu vì sao tinh thần Drogo lại trở nên phấn chấn kỳ lạ. Lồng ngực cậu cứ lâng lâng, thích thú đến độ nghĩ tới việc đối mặt với “nó” một lần nữa.
Chợt nghĩ tới đây, Drogo lại hơi gai người khi nghĩ đến “nó”. Phải, là “nó”. Thứ luôn ám ảnh cuộc đời cậu. Ấy vậy vẫn có điều gì đó thôi thúc cậu đứng lên. Giống như trực cảm về điềm lành. Vậy nên Drogo chồm dậy, chân thoăn thoắt đến chỗ tủ giày ở cửa ra vào.
Mở ngăn kéo tủ, cậu liền trông thấy “nó”. Tấm ảnh gia đình năm xưa. Trong thoáng chốc, đôi mắt cậu ánh lên sự chần chừ chẳng khác nào của một kẻ hèn nhát. Y hệt một con chuột lẩn trốn trong xó nhà.
Song sau cùng, Drogo quyết định đặt niềm tin vào điềm lành giục giã mình mới nãy. Hít một hơi thật sâu để cổ vũ, đoạn Drogo giơ tay lên, chạm vào “nó” bằng tất cả dũng khí.
Cậu chạm vào rồi. Giờ Drogo chỉ cần phải nhấc tấm ảnh lên và nhìn những con người trong tấm ảnh cũ kỹ ấy. Chỉ cần như vậy, mọi thứ sẽ kết thúc. Một hành động ngắn hơn cả cái nháy mắt, sau đó thứ này không thể đe dọa Drogo thêm một lần nào nữa.
- Nhanh thôi. Sẽ nhanh thôi.
Bồn chồn đến lạnh toát người, Drogo nghiến răng đồng thời nhấc tấm ảnh lên. Vào khoảnh khắc ấy, trái tim cậu như bị một luồng điện xẹt qua, đập thùm thụp chẳng khác nào đang gầm rú. Bất chấp cảm giác đe dọa, Drogo vẫn liều mình quan sát tấm ảnh dưới con mắt run lẩy bẩy.
Trong bức ảnh, người mẹ của cậu nở nụ cười hiền hậu. Bà có mái tóc vàng óng ánh, thêm vào đó là chiếc mũi nhỏ xinh cao vút. Đôi mắt bà trong vắt và trìu mến, âu yếm con người ta vào cơn mê mệt khó cưỡng. Còn người đàn ông, bố cậu, có mái tóc đen cùng khuôn mặt góc cạnh. Bộ râu lởm chởm, da đen sạm, ánh mắt đen tối sâu thẳm… Và hắn… không phải bố cậu.
Càng nhìn, toàn thân Drogo lại càng ngứa ngáy. Rõ ràng cậu không hề sợ, cũng chẳng hề lo lắng. Vậy cớ sao lại có một cơn đau nhói tựa như lưỡi dao lạnh hơn băng giá, chậm chạp cứa lên khắp ngóc ngách da thịt cậu như lúc này.
Cố bình tâm bằng cách lắc đầu quầy quậy, Drogo gắng nhìn tấm ảnh thêm chút nữa. Đột nhiên gương mặt người đàn ông trong bức hình trở nên méo mó kỳ lạ. Nó xoắn lại, tách rời và chắp vá các mảnh xác thịt, cuối cùng biến thành một con vật gì đó như lai tạp giữa mãng xà và bồ nông.
Ánh nhìn của sinh vật trong tấm hình xám xịt, lạnh gáy đến kỳ quái. Bất ngờ cơn rùng mình bùng lên từ sâu tận tâm khảm Drogo.
Nỗi sợ gần như ngay lập tức vùng dậy như cơn bão biển tai ác. Thế rồi Drogo hét, một tiếng thét thất thanh đáng sợ. Đi ngay sau nỗi khiếp đảm đó chính là tấm ảnh. Cậu đã quẳng nó đi, với đôi bàn tay vẫn còn co rút và nóng rực như bị hơ dưới lửa. Dù đã cách xa thứ đó, Drogo vẫn ho khù khụ, nước mắt ứa ra ròng ròng. Vì quá sợ nên cậu nhắm tịt mắt.
Tâm thức Drogo bỗng rơi vào trống rỗng. Thế giới đột nhiên tối mịt, không còn lối thoát nào giữa nơi vô tận ấy. Giữa nơi hiu quạnh và đơn độc chợt hiện lên một con mãng xà đáng sợ. Nó uốn éo, chầm chậm bóp lấy cổ người mẹ xinh đẹp của cậu. Cái ngữ đó muốn giết chết bà, nó muốn đày bà xuống địa ngục.
Drogo kinh hãi tự cấu lên hai vai, co rúm người lại, hơi thở dồn dập từng hồi. Chung quanh cậu lạnh hơn cả những ngày đông đáng sợ. Trái tim hèn nhát liên tục đánh lên từng hồi trống nặng trịch. Những ngón tay run rẩy co rút, cào kin kít lên mặt sàn.
Bên trong bóng tối tâm trí, mẹ và cậu lại nhìn thấy nhau. Lần này bà muốn cậu phải chạy đi thật nhanh. Xa thật xa khỏi cơn ác mộng kia. Cậu lập tức lắc đầu, bởi lẽ Drogo không muốn bản thân trở thành một tên tội đồ đáng kinh. Vậy nhưng dưới cặp mắt đã nhắm nghiền, cậu không thể chối bỏ sự thật phũ phàng ấy. Dù có trốn chạy tới phương trời nào, người mẹ mà Drogo yêu thương hết mực vẫn đã bỏ mạng chỉ vì sự hèn nhát của chính cậu.
Đáng lẽ Drogo phải bảo vệ mẹ. Vì cậu là một hiệp sĩ dũng cảm, hơn nữa chính cậu đã hứa với bà như vậy. Thế nhưng chỉ vì quá yếu đuối, cậu đã không dám xông lên cứu lấy bà. Càng nghĩ đến cảnh tượng bản thân đã sợ sệt như thế nào rồi bỏ rơi mẹ, nước mắt Drogo lại càng chảy ra giàn giụa.
Càng cố gắng đối diện với quá khứ, lồng ngực cậu chỉ càng quặn đau đến khốn khổ. Không những vậy, Drogo cứ ngày một sợ hãi nỗi ám ảnh ấy. Đến cuối cùng, cậu sợ hãi phải đối mặt với tất cả sự thật.
Không thể ở bên mẹ, cũng không phải một kẻ can đảm. Vậy thì Drogo sẽ không cố gắng chọn điều gì nữa. Cậu sẽ nằm yên ở đây, trên mặt sàn lạnh lẽo, bấu lên đôi vai rồi run rẩy và khóc than.
Trong một khoảnh khắc sau đó, bỗng cả cơ thể cậu giãn ra, mệt nhoài và đau nhức. Cơn buồn ngủ ập tới như một chiếc tủ đè nặng thân thể cậu. Vậy nhưng Drogo không muốn chống lại nó. Cậu để yên cho giấc ngủ tiếp tục chiếm lấy mình. Ngay lập tức mí mắt cậu nặng trĩu, cụp xuống thấp dần, thấp dần theo từng giây.
Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ miên man, Drogo đã mong rằng mình có một giấc mơ đẹp. Một giấc mơ nơi cậu là Thánh Hiệp Sĩ dũng cảm để thay đổi số phận của mẹ. Và một giấc mơ mà cậu có thể vứt bỏ quá khứ đau buồn ấy.
0 Bình luận