Vol 1(remaked): Paslando 1. Nơi câu chuyện bắt đầu.
Chương 24: Chào mừng đến với viện Kimoro
3 Bình luận - Độ dài: 5,231 từ - Cập nhật:
Buổi sáng sau hôm nhậu thịnh soạn ấy, chúng tôi tiến tới lâu đài chính. Đúng hơn là chỉ có tôi, Nishi với Yvelos. Vanessa thì ở nhà tiếp tục luyện tập Nhãn ma pháp trong khi coi phim qua mắt của bọn tôi.
“Mọi người đi vui vẻ nhé. Ước gì mình có việc đàng hoàng để làm...”
Tiễn chúng tôi đi, Vanessa chào rồi lại lẩm bẩm một cách mệt mỏi. Lúc mới nghe về vụ đi dạy thì cô ấy dỗi lắm vì không giúp được gì, mà sức mạnh của tình anh em đã giúp cô ấy đổi ý rồi. Và tôi tin chắc là Yvelos sẽ không bỏ cô em gái của cậu ta cứ phải như thế mãi đâu.
Kaze thì đang đi lòng vòng thu thập thông tin về người chuyển sinh giúp tôi rồi. Ở một thủ đô thế này thì lượng thông tin là rất nhiều và cũng mất thời gian để nghe ngóng hết nên cậu ta cũng không có vấn đề gì với việc đi dạy của bọn tôi. Tôi cũng có nhờ cậu ta đặc biệt để mắt tới cái đám nổi loạn tối qua vừa gặp.
“Đám đó à... Chúng đã hoạt động được ba năm rồi đó ạ. Nhưng mà bình thường chỉ toàn là quấy rối quý tộc thối nát nào đó hay bất tuân chính quyền thôi chứ chẳng làm gì đáng kể cả.”
Thế là trước cái cuộc họp cốt cán đó thì như một đám cô hồn thôi à? Mà kệ quá khứ của chúng đi. Vì cứ nhìn thế thì tôi thật sự không thể để tâm đến chúng nữa mất…
Quay lại với hiện tại, đường đến lâu đài có thể nói là con đường sầm uất và tấp nập nhất thủ đô này. Nó thẳng tắp, cực kì dài và hai bên có rất nhiều hàng quán. Xe ngựa và dân chúng qua lại con đường này dĩ nhiên cũng rất đông.
Kiến trúc ở đây khá hiện đại nếu so với hai thị trấn bọn tôi từng ở qua. Dân Dimarea biết sử dụng gạch, bê tông và cốt thép nhưng mà có vẻ như vẫn chưa có sơn. Tuy vậy, gạch có thể dễ dàng được đổi màu với một chút thổ ma pháp nên con đường đã trở nên rất sặc sỡ. Nếu có gì để chê thì là một chút thiếu thốn của thực vật thôi.
“Kuroe! Nhìn cái này nè!”
Nishi hiện tại đang trông rất giống cô ấy ở kiếp trước. Bộ đồ cô ấy mặc đã kín đáo hơn với một cái áo khoác ngoài nhưng vẫn thể hiện ra được những đường cong mỗi khi cô ấy nghiêng người như lúc này. Tóc thì được búi lại, giống y hệt kiểu của cô ấy khi còn ở Nhật. Trên mặt là một nụ cười vui vẻ và dịu dàng, Cô Giáo Thiên Sứ đã trở lại thật rồi…
Cô ấy đang vui vẻ chỉ một hàng trái cây, vào thứ trái cây màu đỏ, quá quen thuộc với chúng tôi.
“Quả Hoko ở đây có vẻ ngon đó!”
Nishi nói xong thì liền dẫn cả bọn tới cái quầy bán. Tôi nhìn chằm chằm vào chúng... trong kí ức chợt xuất hiện cảnh đó… Thứ trái cây này bốc mùi cháy khét, nằm lăn lóc giữa vũng máu đỏ tươi… Thứ trái cây quá cỡ…
Dù đáng ra tôi đã uống nước ép của thức quả này tối qua… vậy mà như một phản xạ trước hình dáng tròn trịa ấy, ruột tôi quặn lại.
Mắt tôi vô thức nhìn lại vào Nishi. Cô ấy đang tươi sáng… Cả tên bạn tóc đỏ bên cạnh đang chà cằm cũng vậy.
Và chỉ thế đã khiến cho cái cảnh kia dần mờ đi trước mắt tôi…
Có lẽ đó là vì Nishi không có cái hình ảnh đáng nguyền rủa đó trong trí nhớ của cô ấy. Chỉ suy nghĩ đó là quá đủ để tôi quên đi cái cảm giác tuyệt vọng khi phải bước đi giữa lằn ranh thực hư kinh hoàng đó…
Nó khiến tôi nhận ra được rằng, dù chỉ một chút, tôi đã bảo vệ được cô ấy, được bạn bè của mình khi đó.
Điều đó làm tôi thấy nhẹ lòng. Mình liệu có nhận ra quá muộn không nhỉ? Khi Nishi từng bảo với tôi rằng việc đó chẳng phải lỗi của tôi. Thôi thì đành cười trừ vậy.
“Vậy chúng ta mua đi, nhiêu một trái vậy bác?”
Giờ đã lớn, bọn tôi không cần phải chờ đợi được tặng như trước, cũng chẳng phải lo sợ gì cả... Chúng tôi đã mua khá nhiều quả, là phần cho Kaze, Vanessa và cả đám Yeaven nữa. Ba người chúng tôi, mỗi người lấy một quả ra để thử hàng trước.
“Ngon!”
Cắn vào cùng lúc, chúng tôi cùng thốt lên một lời khen. Nhìn lại vào nơi tôi đã cắn, quả nhiên là màu đỏ tươi. Lúc trước thì ruột của nó cũng đã đỏ như vỏ rồi nhỉ? Hương vị ngọt lịm và tươi mát này, hương vị đã đồng hành với những kí ức vui vẻ ngày đó, chẳng khác gì cả.
Bọn tôi ai nấy tâm trạng phơi phới, rôm rả cười nói trên đường hướng đến lâu đài.
——————————————————
Thật ấn tượng… Tòa lâu đài, nhìn ở gần có dáng vẻ vô cùng tráng lệ và tinh xảo. Nó được điêu khắc kĩ lưỡng với nhiều hoạ tiết phức tạp, chủ yếu là khắc hoạ vũ khí. Không chỉ đẹp mà lâu đài này hẳn còn thuộc dạng khá trâu bò khi mà trong lúc chán chường chờ đợi được duyệt vào thì đã hoá ngón tay thành lưỡi dao để cào cào thử. Không một vết xước luôn ấy! Có khả năng nó đủ mạnh để một đòn hết sức của tôi vẫn không thổi bay hoàn toàn nó được. Mặc dù tôi cũng chưa giỏi giang gì mấy...
Trước cổng là những lính canh với phục trang nghiêm chỉnh và áo giáp chắc chắn hơn nếu phải so với mấy người lính đứng tuần ngoài phố. Họ cũng mạnh hơn nữa nhưng mà ở tầm của tôi thì nhìn sơ cũng không thể hiểu rõ sự khác biệt giữa bọn họ là như thế nào.
Chúng tôi nộp cho lính canh cái phong thư cùng giấy thân phận thì phải đợi một hồi họ kiểm đủ kiểu chữ kí thì mới được cho vào. Tôi cảm nhận được ánh mắt tò mò của họ khi nhìn tôi dù tôi đang giấu nhẹm mọi thứ đi và trông chẳng khác gì một quỷ nhân thường qua việc đeo kính. Chắc là mấy thành tích của tôi bị vị hiệu trưởng của Kimoro phanh phui hết cho mấy tay lính canh cổng này rồi.
Bên trong lâu đài là một cái sảnh vô cùng rộng lớn và lấp lánh, làm cho bọn tôi không khỏi mở to mắt để nhìn. Ấn tượng hơn nữa là từng chi tiết một, từ cái cột nhà cho đến cái trụ để vật trang trí, không chỉ làm đẹp cho lâu đài mà còn tăng tính phòng thủ cũng như chiến thuật của lâu đài. Chắc vậy khi tôi thấy nó cũng khá giống mấy toà lâu đài nổi tiếng ở Trái Đất… Người đã thiết kế cái lâu đài này chắc chắn là một vĩ nhân! Tôi muốn gặp người đó một lần ghê...
Bỏ qua chuyện đó thì vừa vào trong, đã có một cô hầu gái tiếp cận và hướng dẫn cho chúng tôi đến với trường Kimoro. Vừa đi, chúng tôi vừa bị mấy người mặc đồ sang trọng đang cầm giấy tờ đi ngang qua nhìn bằng nửa con mắt.
“Cái lũ này từ đâu ra vậy?”
“Hình như là đám mạo hiểm giả xuất sắc nào đó. Tôi nghe đồn như thế...”
“Hả? Dù có xuất sắc nhưng mà vẫn là thường dân. Tại sao để chúng vào sảnh chính dễ dàng như vậy?”
Không muốn phàn nàn nhưng việc này lặp lại gần chục lần ấy. Thái độ kì lạ so với một Đế Quốc lính đánh thuê nhỉ? Mấy anh chị quý tộc ơi? Nếu có gì phiền hà thì dùng sức mạnh để mà giải quyết, chẳng phải đó mới đúng là phong cách lính đánh thuê nói riêng và của quỷ tộc nói chung sao? Dù có không chuẩn thì đứng ở ngoài xì xào bàn tán rồi nói xấu sau lưng người khác rõ ràng chẳng có chút thị uy nào rồi. Hỏi sao Đế Quốc dạo này không bị đánh giá là đang sa đọa... ngài Gaiez về hưu cũng đúng thôi!
Bỏ ngoài tai mấy lời đó thì vẫn có một vấn đề khác nảy sinh: Một vài tên có ý định tiếp cận Nishi của tôi…
Đương nhiên, cô ấy đã thấy khó chịu từ mấy lời xì xào rồi nên tôi sẽ tự tay xử lí đám đó. Đơn giản là trói chúng lại một cách âm thầm hết mức bằng Hắc Ảnh đến khi bọn tôi đi cách một quãng thật xa thôi. Tên nào dí theo thì cứ bị trói tiếp, kèm theo chút đau đớn như quà tặng kèm vì sự nỗ lực đó!
Sau khi đi lòng vòng một chút thì bọn tôi đã tới viện Kimoro. Nó ngụ đằng sau một cánh cổng lớn ở phía tây của lâu đài. Giữa nơi đây có một sân tập rộng lớn, cỡ bằng một cái sân bóng chày. Bao quanh sân là những lớp học được xếp ngay ngắn, nối liền với nhau bởi tường được làm bằng kính xanh bán trong suốt. Tất cả những thứ đó cùng nằm dưới một giếng trời lớn. Này... Thế này trông có vẻ hiện đại quá so với phần còn lại của lâu đài đó…
Nơi này hẳn cũng có người Trái Đất nhúng tay vào... Đây là một học viện đầy đủ tiện nghi, nói theo góc nhìn của Trái Đất ấy. Cơ mà, việc diện tích sân nhiều hơn diện tích phòng cũng như là việc có thể dễ dàng quan sát sân từ phòng đã cho thấy phần nào sự tập trung vào thực hành chiến đấu.
Nhìn xung quanh, tôi thấy mấy học sinh đang ngồi học trên lớp nhưng mà thực hành thì có vẻ bây giờ không có ai sử dụng.
Chúng tôi nhanh chóng được đưa vào trong khu lớp học. Nội thất của trường Kimoro làm tôi hoài niệm tới Seiko vô cùng, đơn giản tới mức chẳng có gì ngoài khá rộng rãi. Cái cổng vào khu lớp học cũng có thiết kế khá giống cổng trường bình thường ở Nhật dù nó không ăn nhập lắm.
Lên đến tầng hai, cũng là tầng cao nhất, trước mắt chúng tôi là phòng hiệu trưởng, nằm ở vị trí có thể gọi là sâu nhất và ngay giữa cái trường này.
“Ngài Tesiminal, ngài Kuroe đã đến theo lời mời của ngài.”
Cô hầu gái gõ cửa và nói.
“Vào đi.”
Một giọng nói lão làng vang lên. Chuẩn bị gặp một ông già nữa rồi à…
Cô hầu gái mở cửa và chúng tôi vào. Xong chuyện cô ấy cũng nhanh chóng rời đi mất.
Hiệu trưởng là một ông lão với tạng người trung bình, tộc Lnys dạng báo với tóc bạc, râu bạc kéo rất dài. Ông ta lười cắt tóc và râu đến mức nào vậy... Da ông ta thì vàng và ngâm vài chỗ cứ như một con báo đốm vậy.
Ông ta đứng dậy khỏi chiếc ghế của mình để đón bọn tôi, lộ ra hoàn toàn bộ com lê rất chỉnh chu mà ông ta đang vận.
“Chào mừng và cảm ơn cậu đã nhận lời mời của tôi, cậu Kuroe. Mời cậu ngồi.”
Tôi nhẹ nhàng cúi mình thể hiện phép lịch sự, rồi ngồi xuống ở chỗ sa lông một cách tự nhiên. Mình là người được mời mà, thích làm gì thì làm thôi! Nishi với Yvelos nhìn tôi, cười khổ rồi ngồi vào cùng tôi.
Ông hiệu trưởng cũng đã ngồi đối diện ba người bọn tôi. Rót trà ra, ông ta lịch sự mời. Bọn tôi cũng chỉ lẳng lặng đón nhận lòng thành này thôi nhỉ? Mùi trà thơm thật đó. Với chắc không có độc đâu dù có cũng chẳng đáng kể.
“Cậu có vẻ bình thường hơn tôi nghĩ. Nhưng mà thái độ đó... chắc chắn là thái độ của một người tự tin nhỉ?”
Ông ta bắt đầu với việc dò xét và đánh giá tôi. Chọn đúng đội trưởng luôn cơ đấy... Tôi chỉ đơn giản phủi tay.
“Đó là ông tự phán chứ tôi không biết gì hết.”
Nghe vậy thì ông ta cười xã giao vài tiếng rồi lấy từ dưới bàn ba bản hợp đồng.
“Tôi e là ngài có hơi "nhanh" rồi đó hiệu trưởng ạ...”
Yvelos bên cạnh tôi vừa liếc mắt qua cái bản hợp đồng liền lên tiếng. Tôi cũng vừa mới thấy.
“Cậu có ý gì? Mọi người quyết định đến đây là để hỗ trợ cho chúng tôi nhỉ?”
Ông ta ra nét mặt khó hiểu mà thân thiện... nhưng mà trong thâm tâm hẳn là đang hơi run khi tư thế ngồi của ông ta khép nép lại một chút sau khi nghe Yvelos nói.
Yvelos chỉ thẳng vào cái hợp đồng ông ta cầm trên tay.
“Đúng là chúng tôi có đồng ý giúp nhưng mà hợp đồng đó là hợp đồng làm việc vĩnh viễn. Bọn tôi vốn là mạo hiểm giả, không có ý ở đây mãi đâu.”
Chà... Nãy giờ suy ngẫm thì tôi bắt đầu hiểu ra mục đích của lão già này rồi. Lão đang muốn chiêu mộ chúng tôi trở thành tài sản của đế quốc. Bằng cách nói bóng gió là "giúp đỡ", "chia sẻ kinh nghiệm" và dùng tiền lương làm mồi thì chúng tôi sẽ đâm đầu vào cái hợp đồng kia. Dù có thể phá hợp đồng được nhưng lỡ đâu ông ta có đặt lời nguyền trên tờ hợp đồng làm việc đó?
Hiệu trưởng biết rằng mình bị lộ tẩy chỉ cười khổ.
“Các cô cậu quá tinh nhạy với cái thân già này rồi. Nhưng mà dù sao đi nữa, việc gì cũng nên giải quyết giấy trắng mực đen. Nên bây giờ một cái như thế này thì sao?”
Ông ta rút từ hộc bàn thêm ba cái khác. Chu đáo tính tới trường hợp mình sẽ thất bại luôn rồi à? Làm tôi có thiện cảm hơn rồi đấy.
Để đọc qua thử xem nào... Làm đến khi muốn nghỉ... Lương năm vàng một tháng... Ông ta bỏ cái mục lương có thể thương lượng mà năm vàng cũng nhiều rồi.
“Chúng tôi sẽ đồng ý với cái này.”
Đại diện cho cả nhóm, tôi đáp lời ông hiệu trưởng.
“Vậy thì mời các cô cậu kí vào. Với tư cách là giáo viên tạm thời của học viện, mong các cô cậu sẽ thực hiện tốt vai trò của mình. Ngày mốt bắt đầu làm việc nên các cô cậu hãy nghỉ ngơi cho tốt hết hôm nay. Sẵn báo cho hầu gái tiễn ba người ra chỗ ở của cả ba để phía này tiện gửi danh sách học sinh và lớp học được chỉ định vào ngày mai.”
Thành nhân viên của ông rồi là ông có thái độ nghiêm túc khác hẳn nhỉ... Mặc dù không lừa được bọn tôi nhưng lão trông có vẻ đắc ý vì bọn tôi đã đến đây theo dự kiến của lão rồi. Chưa kể là nếu bọn tôi thật sự chỉ là một đám mạo hiểm giả thì hẳn lão sẽ bày vẽ trăm chiêu nghìn kế để giữ bọn tôi ở đây lâu đến gần như vĩnh viễn thôi.
Ông hiệu trưởng này không phải người tốt… nhưng cũng không hẳn là một kẻ tồi. Một điều chắc chắn là ông ta hẳn là một trung thần sáng suốt của đất nước này. Hành động của ông ta đã chứng minh điều đó. Khác với cái đám nhố nhăng yếu nhược ngoài kia thì ông ta còn biết đi tuyển dụng nhân tài. Chỉ có cái là cách làm thì đúng kiểu của một đế quốc điển hình, cố lừa người, không được thì sẽ cưỡng ép.
Ngay từ đầu tôi đã nghi ngờ là mình không nên từ chối vụ này rồi. May mắn là tôi đã không đưa họ tới bước bạo lực hơn và nhờ vậy mà tôi đã không phải tạo ra một cái bãi thây ở thủ đô này.
Thế thì ngày mốt lại bắt đầu công việc xưa cũ thôi. Tôi cứ ngỡ ông ta sẽ bắt làm hôm nay luôn nhưng như thế cũng tốt. Tôi sẽ dùng thời gian rảnh hôm nay để tìm hiểu sơ về mấy học sinh tương lai vậy.
-----------------------------------------
Sáng hôm sau, tôi đã có mặt ở cái cửa lớp. Không biết đây là trò đùa của số phận hay là đang cố tình nhắc nhở tôi, cái lớp có kí hiệu là C-3. Tôi thở dài thườn thượt trước cái cửa lớp, hoài niệm một chút về mấy đứa trò kiếp trước của tôi. Và cũng xem như đây là một lời nhắc là dù có là ở dị giới đi nữa, nhất định tôi sẽ chịu trách nhiệm nghiêm túc với công việc cả đời mà mình đã chọn.
Từ KGC, tôi rút ra cặp kính trang trí điển hình của Hiroe Tsujima. Tôi không thích đeo kính nhưng không có nó thì tôi lại không quen với việc cư xử như trước được. Chưa kể, nó là một thứ công cụ để tôi tập tành che giấu hiện diện gần đây.
Đẩy cửa vào nào. Lộ ra bên trong lớp học là năm học sinh trông khá bình thường. Bọn nó ngồi ngay hàng thẳng lối, mặt lạnh như tiền. Theo danh sách thì mười tám tuổi cả lớp đấy. Mà phải thắc mắc rằng tại sao lũ này đều mặt lạnh tanh vậy?
Tôi bước vào và nhìn các em ấy. Bọn chúng im ắng nhìn lại tôi. Trong ánh mắt đó của chúng, dù đã giấu kĩ, tôi có thể cảm nhận được sự khinh thường. Tsujima yểu xiều đâu phải biệt danh để trưng. Tôi từng ghét cay ghét đắng những ánh mắt này… tới nay vẫn chẳng rõ mình nên thật sự xử lí chúng ra sao.
Từ trái qua phải, đứa đầu tiên là nam Zemon, có tóc cam, đôi mắt rất bén, có thể nói là hung dữ. Tên này mà làm du côn thì chuẩn không cần chỉnh nhưng mà hắn đang làm một học sinh nghiêm chỉnh với mái tóc gọn gàng, đồng phục thẳng tắp.
Đứa thứ hai là nữ Manica, tóc bạch kim rất xinh đẹp, khí chất quý phái. Chỉ có điều là khí chất đó cảm giác gượng ép thế nào đó... Phải chăng một ấn tượng ngược lại, như mẹ tôi chẳng hạn, sẽ hợp hơn chăng? Nhưng hiện tại thì nghiêm chỉnh và quý phái một cách máy móc. Sự lãnh đạm khiến cô trông khó gần nữa.
Đứa thứ ba là một nam Minotaurio, tóc tím làm tôi nhớ tới Mytaho nhưng là một sắc sáng. Tuy nhiên, không thể nào là Mytaho vì tên đó tộc khác. Cơ thể của cậu Minotaurio này hơi mảnh khảnh nhưng mà thể chất chưa chắc đã yếu. Chỉ có cái là cái mặt trông như người sắp chết ấy, nhuốm một màu u ám, trong khi cậu ta theo danh sách thì chẳng phải là một tên chuyên ma pháp Bóng Tối như tôi.
Đứa thứ tư và năm đều là nữ Succubus, một tóc vàng dài, một tóc lục ngắn. Một cặp chị em sinh đôi à khi màu mắt với khuôn mặt tựa tựa nhau? Hai đứa này trông có vẻ thân thiết... nhưng mà cứ sai sai thế nào đó... Tôi nên miêu tả thế nào nhỉ… Phải nghiên cứu kĩ hơn…
Tóm lại… Dù chỉ có năm đứa mà tôi thấy trước mắt là lớp này đã phức tạp hơn cả lớp tôi dạy kiếp trước rồi đó…
“Chào các em, tôi là Kuroe, giáo viên tạm thời của các em. Tôi vốn là một mạo hiểm giả thôi nhưng so với mấy em thì cũng phần nào là bậc tiền bối. Mong được các em giúp đỡ.”
Lập tức, một trong hai chị em song sinh, nhỏ tóc vàng, đứng dậy. Chẳng lẽ bọn nó biết cơ thể này thực ra còn trẻ hơn cả bọn nó nhanh tới thế sao!?
“Thầy bảo mình là mạo hiểm giả sao? Có nhầm lẫn gì không vậy? Đây là lớp học cấp C ưu tú nhất nhì của viện đào tạo đấy ạ. Một giáo viên nghề nghiệp trước kia là mạo hiểm giả, xuất xứ thường dân thì có thật sự đủ khả năng không ạ?”
Hú hồn... Mà con nhỏ này được lắm… Bọn nó biết trước việc tôi đến đây rồi, từ cái cảm xúc khinh thường mà bọn chúng toát ra khi thấy tôi. Bây giờ thì lựa thời điểm để nói xấu tôi nữa chứ. Thật không may… Hiroe thì quen rồi nhưng mà Kuroe thì là một câu chuyện khác đó.
“Vô duyên quá nhỉ... Thầy đã cho các em mở miệng đâu ta?”
Thất vọng nói xong thì cơ thể tôi lập tức thả lỏng, ở đây là không cố ém nhẹm ma lực lại mà xả ra không giới hạn đấy.
Cả lũ học sinh lập tức run lên như cầy sấy. Chúng nhảy ra khỏi ghế, đứng thủ thế trong khi lưng nép sát vào tường lớp học. Dù tôi vẫn còn giữ sức khá nhiều nhưng không ngất xỉu như mấy con quái trung cấp thì đám này có triển vọng đó chứ… Làm tôi cũng có hứng dạy hơn.
Giờ thì chúng ta làm những bước không thể thiếu của một lớp học nào.
“Đứa nào là lớp trưởng?”
Tôi hỏi trong khi đưa tay lấy cái mắt kiếng xuống. Nghỉ ngơi đi Hiroe! Cứ để Kuroe lo vụ này. Dù kế hoạch giảng dạy thì vẫn là Hiroe đề ra đó…
Bọn nó không ai trả lời. Tôi nhẹ nhàng nhịp chân chờ đợi. Dù chỉ là nhịp chân nhưng mà trong lớp học yên tĩnh đến tột cùng này thì tiếng nhịp chân đó sẽ làm sự hối thúc âm thầm của tôi vang lên khá rõ đó.
“Lớp này... không có lớp trưởng...”
Tên Minotaurio tóc tím mặt nhăn nhó nói. Biểu cảm của em ấy sáng hơn một chút rồi kìa! Đúng là không gì bằng áp lực!
“Thế kể từ giờ em sẽ làm lớp trưởng.”
Tôi chỉ định cậu ta luôn, mặc kệ tiếng kêu ngớ ngẩn đáp lại của cậu ta. Quá rõ rằng nó là đứa mạnh nhất trong số năm đứa ở đây rồi.
“Kể từ giờ, cứ vào lớp thì phải đứng dậy, gọi cả lớp chào thầy một cách nghiêm chỉnh, không lỡ bất cứ ngày nào. Thân là đại diện của lớp thì phải nhớ giữ gìn kỉ cương của lớp nữa.”
Lớp trưởng được tôi chỉ định vẫn run rẩy khôn nguôi nhưng em ấy vẫn cố gật đầu dưới tia nhìn chết chóc của tôi. Tốt lắm.
“Học với tôi có năm luật đơn giản. Một là cấm nói những thứ tôi cho là nhảm nhí, không liên quan đến bài học. Hai là cấm bất tuân giáo viên trừ khi giáo viên thật sự sai. Ba là không hiểu thì phải hỏi, không hỏi sẽ bị phạt. Bốn là làm việc tôi giao cho đàng hoàng. Năm là dù có làm trò quái quỷ gì đi nữa mà ở trong giờ học thì báo cho tôi. Ai vi phạm thì… sẽ bị xử lí thỏa đáng.”
Tôi điểm mặt từng đứa một rồi nhìn ra ngoài sân thực hành. Hôm nay vẫn trống à? Tốt. Mà tôi có ý định dùng nó trong trường hợp cực đoan nhất thôi…
“Giờ thì điểm danh nào. Trái qua phải, đọc tên đi. Sau này lớp trưởng tự làm giúp thầy nhé.”
Tôi cũng phải tém tém lại bớt mớ ma lực co giật để mấy đứa nó thả lỏng ra mà điểm danh nữa. Trong lúc nghe tụi nó thì tôi tranh thủ mở cửa sổ ra luôn cho thoáng với sáng sủa hơn cái lớp. Mở ra thế này thì mấy lớp khác đánh mắt qua một cái là thấy rõ chuyện gì sẽ xảy ra trong đây luôn ha…
“Brandio Mor Karsley.”
Bran tóc cam.
“Anastasia Van Rumira.”
Nas tóc bạc.
“Myer Taj Reazilion.”
Thú vị nhỉ... Mur tóc tím.
“Veta Shea Mesere”
“Xera Shea Mesere.”
Chị em sinh đôi, Veta tóc lục và Xera tóc vàng.
Tôi nhớ hết rồi. Chỉ là nói cái tên thôi mà đám này như phải cố lắm để rặn ra vậy… Hơi tốn thời gian đó nhưng bỏ qua đi.
“Được. Bây giờ thì dẹp bàn ghế qua một bên nào.”
Cả bọn nghiêng đầu nhìn tôi khó hiểu. Bộ đó giờ vô lớp là chúng cứ ngồi như một cục thịt ù lì từ đầu tới cuối tiết à? Thế thì khó đạt hiệu quả tối ưu trong học tập lắm, nhất là ở cái tuổi chóng ăn chóng lớn của quỷ tộc này.
Mà cũng may là bọn nó còn nhớ luật số hai của tôi và nhanh chóng làm việc, không cần đợi tôi nhắc lần hai. Cuối cùng thì đúng như ý tôi, đã có một nhóm học sinh đang đứng tụ quanh nhau ở giữa lớp học này.
Tôi cũng bỏ đi khỏi vị trí ghế giáo viên và bước lại gần chúng. Như một phản xạ, tôi vừa bước được một bước là chúng đã thủ thế, như chuẩn bị tử chiến với tôi lần nữa dù tôi thu hết ma lực vào rồi. Chán cái ngoại hình của mình đến chẳng buồn nói nữa…
Cơ mà nghiêm túc thì tôi cũng đã thoáng có ý định dùng bạo lực để chứng tỏ sự thâm niên của mình trước bọn “gà con” này. Tuy nhiên, tôi đã quyết tâm trước cửa lớp là sẽ xem lớp học này như lớp học bình thường của mình ở Trái Đất vậy. Cho bọn nó biết mùi đời thì cũng sảng khoái đấy nhưng tôi không muốn bị đuổi việc. Là giáo viên thì tuyệt đối không được xâm hại thân thể học sinh…
Tuy nhiên… Tôi nghịch ngợm một chút ở lằn ranh “xâm hại danh dự và nhân phẩm” của bọn nó chắc không sao đâu ha? Lớp học dị giới mà… Chết thật, hình như nãy thấy vui với ý nghĩ gian tà đó quá mà tôi lỡ cười ra mặt, làm bọn nó tái mét mặt cả lũ.
“Thầy ơi… Vậy rốt cuộc chúng em phải đứng nhìn thầy nãy giờ là để làm gì ạ?”
Nas ngập ngừng giơ tay và phát biểu khi tôi cho phép. Biết tuân thủ luật số ba rồi à? Có tiến bộ đó. Tôi cũng nên nhanh chóng bắt đầu thôi, phần đầu tiên của một lớp học ngôn ngữ, “làm nóng”.
“Ừ thì đơn giản lắm. Chúng ta sẽ làm nóng người bằng cách chơi trò “đối ma pháp”.”
Nghe tôi nói thế thì cả bọn chúng nó nghệch mặt ra. Chắc đang nghĩ sao lại chơi cái trò cơ bản như thế nhưng làm nóng trước giờ học mà làm cái gì đó màu mè thì lại phản khoa học.
Tuy nhiên, cứ vênh bản mặt xem thường trò này, dù chỉ là đáp trả ma pháp của đối phương với một ma pháp có tác dụng triệt tiêu, thì sẽ hối hận đấy. Chơi với mẹ ở nhà miết mà tôi đã nghĩ ra được cách để khiến độ khó của nó thật sự kinh khủng…
Với chơi mà không có thưởng phạt thì lại khiến bọn nó không có động lực. Bình thường nên thưởng nhiều hơn phạt… mà đám này vô duyên quá nên phạt nhiều hơn chút đi.
“Luật chơi “đối ma pháp” thì chắc các em biết cả rồi. Cơ mà kì này đặc biệt là các em chỉ đối mặt với mỗi thầy thôi. Và cứ mỗi lần mấy em thua thầy…”
Đang nói dở thì tôi búng ngón tay, dùng nhanh một ma pháp trận, rồi nói tiếp.
“Các em phải cởi một mảnh quần áo ra. Dĩ nhiên là nếu thầy thua thì thầy cũng lột. Mục tiêu của thầy là sẽ lột sạch đồ của bọn em và bọn em thì ngược lại.”
Nghe tới đây thì cả lớp năng động lên hẳn! Toàn là những tiếng la hét của phái nữ và ánh nhìn trối chết của phái nam. Thế này là cho mấy em hết mặt lạnh nhé! “Phá băng” chính là đây!
“Thầy biến thái vừa thôi thầy! Chẳng lẽ thầy định bắt bọn em phải lột trần trong lớp. Đã thế còn khi cửa sổ đang mở tan tác thế kia!”
Bé Nas hoảng quá mà ăn nói khác hẳn. Quả nhiên là tôi đoán đâu sai, cô gái này đang gượng ép nhiều lắm. Mà để lâu lâu xem coi mọi thứ thực hư ra sao.
Tôi định trêu mấy em ấy thêm chút nữa nhưng khi thấy Nas dù đỏ chín mặt nhưng vẫn hỏi đúng như cách tôi chỉ thì thấy cũng tội. Nên vừa giải thích vừa minh oan rằng bản thân không biến thái vậy.
“Đừng lo. Trên người thầy và các em lúc này đây đã được thầy phủ trong một lớp vải đen và thầy không bắt các em phải lột lớp đó đâu.”
Nghe thế thì cả lớp liền kéo cổ áo ra nhìn xuống, rồi cùng thở ra nhẹ nhõm. Cơ mà không áp lực thì sao thầy thấy được tiềm năng của các em?
“Cơ mà nó bó sát lắm đấy. Thầy không muốn trù ẻo hay gì… mà biết đâu được nó lại làm lộ ra chỗ nào đó không nên…”
Là một người đã có vợ và là một giáo viên, tôi tuyệt nhiên không hứng thú với cơ thể của mấy nam nữ sinh này, nên câu đó chỉ là hù thôi. Thế nhưng nữ sinh vẫn tự ôm lấy ngực trong khi nam sinh thì ôm lấy hạ bộ… Cảm giác này nó tuyệt thật.
Trước cặp mắt đỏ giờ đã lần nữa nằm gọn sau cặp kính cận của tôi là năm học sinh đang hừng hực khí thế chiến đấu, quyết tâm lột sạch đồ của thầy mình. Nghe nó quái đản quá… nhưng tôi vẫn hứng thú lắm, để xem các học sinh mới này của mình là những em như thế nào. Từ đây mà mới đề ra kế hoạch dài lâu được nhỉ?
3 Bình luận
chắc cũng nhất nhì Hako.Vì đang flop ẻ nêncơ hội trúng thưởng cực kì cao nha, đừng bỏ lỡ nha!Chương sau có nudes chăng?🐧🤡- "Tsujima yểu xiều đâu phải biệt danh để trưng" -> ỉu xìu