Huyền Thoại Cổ Ngọc
Đại Dương Đại Dương
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1: Diemond và Sự trả thù của Máu

Chương 008 - Sập Bẫy / Charlotte Alden

9 Bình luận - Độ dài: 5,967 từ - Cập nhật:

CHARLOTTE ALDEN

Charlotte thoáng giật mình khi James rón rén lách người qua cửa phòng cô dâu rồi nhanh nhẹn nhào đến ôm chặt cô vào lòng, mái tóc bạch kim óng ánh kề sát bên suối tóc đỏ rực. Hơi thở anh phả vào gáy cô có chút gấp gáp loạn nhịp.

“James, anh biết rõ là không được nhìn mặt cô dâu cho đến khi cử hành hôn lễ mà.” Charlotte vờ trêu chọc.

“Thôi nào! Anh đã phải chờ rất lâu mới canh được lúc mấy cô gái kia bỏ cả ra ngoài để vào gặp em đấy.” James nũng nịu dúi mặt vào mái đầu đã được tết cẩn thận và cầu kỳ. Charlotte thích thú nghe tiếng anh hít vào thật sâu, tận hưởng mùi hương dịu ngọt trên tóc mình. “Họ làm gì mà cứ giữ rịt em trong phòng vậy?”

Charlotte xoay lại, đối mặt với anh. “Họ đang giúp em trở nên thật xinh đẹp trong ngày hôm nay.” Cô nhìn thẳng vào đôi mắt người chồng sắp cưới đang tròn xoe vì kinh ngạc.

“Họ làm tốt đấy chứ.” James nháy mắt, định vuốt ve gò má ửng hồng nhưng Charlotte vội nắm lấy tay anh. “Cẩn thận nào.” Cô khanh khách cười khi trông thấy nét mặt si ngốc hiếm hoi của người mình yêu.

“Em lộng lẫy quá!” James bỏ ngoài tai lời nhắc nhở, kiên quyết ôm lấy khuôn mặt cô, dịu dàng tựa vào mũi mình, rồi nhẹ nhàng hôn lên vầng trán. “Giống như…”

“Mặt trời vậy.” Charlotte tiếp lời anh. Cả hai cùng cười khúc khích. James là như thế đấy. Anh thông minh, lãng mạn, và rất thích nói chuyện bằng những phép so sánh, ẩn dụ kỳ lạ. Anh thường ví cô là mặt trời còn bản thân mình là mặt trăng.

Xưa nay “mặt trời” thường được gán cho người nam, mạnh mẽ, và nồng nhiệt; còn “mặt trăng” là nữ, nhẹ nhàng và thanh thoát. Nhưng với James thì ngược lại. Anh bảo chỉ có “mặt trời” mới xứng đáng đại diện cho sự diễm lệ và sôi nổi ở Charlotte; còn anh là một “mặt trăng” êm ái và điềm đạm. Dĩ nhiên, gọi như vậy cũng bởi màu tóc đặc trưng của hai người nữa.

Cá nhân Charlotte ban đầu vốn chẳng thích lối so sánh này vì cô nghĩ mặt trời và mặt trăng chẳng bao giờ được kề vai sát cánh; nhưng dần dần cô bỗng yêu hơn cách gọi này. Trong một xã hội mà phụ nữ đang phải đấu tranh từng ngày để cất lên tiếng nói thì James, và chỉ có anh, mới khiến cô cảm thấy mình mạnh mẽ biết bao. Đa phần đàn ông đều không hiểu rằng phụ nữ không chỉ muốn được yêu, mà họ càng muốn được trân trọng. Giống như cách James Harrington trân trọng Charlotte Alden vậy.

***

“Á! Đau!” Chiếc siết eo bỗng thít chặt lại khiến Charlotte không nhịn được mà bật lên một tiếng.

“Phu nhân ráng chịu một chút. Hôm nay phu nhân phải là người đẹp nhất mới được.” Cô hầu gái vừa nói vừa cắn răng cắn lợi kéo sợi dây buộc sau lưng rồi cột chặt lại. Charlotte hít thật sâu, cố gắng nuốt xuống cảm giác xương sườn như muốn nứt ra.

Sẽ có một ngày ta dẹp bỏ thứ thời trang lố bịch này. Charlotte vừa nghĩ vừa nhăn nhó nhìn vào gương. Hình ảnh phản chiếu trong đó khiến cô quên cả đau mà bất giác mỉm cười. Chiếc eo thon nhỏ nổi bật lên trong chiếc đầm trắng tinh đính lông thiên nga, đôi môi đỏ như cánh hồng nổi bật trên làn da trắng ngần tươi tắn, trên đỉnh đầu là mái tóc đỏ rực được tết thành một búi gọn gàng trông như đang đội vương miện. Charlotte hết nghiêng mặt sang trái rồi lại sang phải, khiến cặp hoa tai hình bông hồng ánh lên những tia sắc lẻm của kim cương. Cô đưa tay vân vê từng viên ngọc trai to tròn màu bàng bạc điểm xuyết cần cổ thon dài cùng đôi xương đòn gợi cảm. James chắc chắn sẽ rất thích…

Charlotte liếc mắt nhìn một lượt khung cảnh xung quanh mình. Tư phòng tươm tất sạch sẽ và thơm phức mùi hoa tươi, khác hẳn với khung cảnh ảm đạm ẩm thấp mấy tuần vừa rồi. Biệt thự Fersblum sớm đã chết cùng với gia đình Charlotte nhưng kể từ khi cô nhận lời kết hôn cùng Richard thì nó lập tức trở mình sống lại. Hàng lớp người hầu kẻ hạ được Tổng Thống điều đến để chăm chút cho cô dâu trước ngày đại hôn làm cho căn nhà này từ hoang vu bụi bặm bỗng chốc trở nên đông đúc vui tươi. Sau đêm nay thôi, Charlotte sẽ hoá thân từ cô gái đáng thương nhất Thủ phủ thành người phụ nữ quyền lực nhất đất nước này.

Sau khi đã chỉnh trang tươm tất bộ áo cưới, cô chậm rãi bước đến cửa sổ, nhoài người nhìn về phía nội đô Thủ phủ. Stahpease dù về đêm vẫn sáng rực một góc trời. Bụng dạ Charlotte liền nhộn nhạo như một cái cối xay. Cô thở hắt ra, lòng thầm mong cho cái lễ cưới này xong quách đi cho rồi. Từng giây từng phút ngày hôm nay đều nhắc cô nhớ về đêm hạnh phúc nhất đời mình cùng James. Tất cả như những lưỡi dao cứa vào trái tim khiến gương mặt Charlotte méo xệch vì phẫn nộ. Cô căm ghét Richard vì những tội ác hắn gây ra, vì hắn ngông cuồng rồ dại muốn tranh thủ chiếm lấy cô làm của riêng, trên hết, cô hận chính bản thân phải hạ mình chịu nhục để chờ thời cơ trả thù.

***

“Đoán xem anh đem cho em cái gì này.” James vừa nháy mắt vừa rút từ trong túi áo ra một thanh kẹo táo ngào đường, thứ quà cô rất yêu thích.

Trong một tích tắc, mắt Charlotte sáng lên nhưng liền sau đó cô xụ mặt xuống. “Em không được phép ăn gì cả.” Bụng cô bỗng sôi lên như phản đối cái quyết định lì lợm ngu ngốc đó.

Theo truyền thống lục địa Yren, trong ngày cưới, cô dâu tuyệt đối không được ăn bất cứ thứ gì để giữ cho cơ thể được thuần khiết trước buổi lễ trọng đại. Cả ngày hôm nay, Charlotte chỉ cố gắng cầm hơi bằng những ly nước trắng nhạt miệng. Trong đầu cô liên tục hiện lên hình ảnh thanh kẹo táo ngào đường thơm thơm ngọt ngọt giòn giòn đầy hấp dẫn. Vậy mà khi James lén mang đến tận miệng cho cô thì Charlotte lại ngốc nghếch từ chối.

“Đừng quan tâm đến mấy luật lệ vớ vẩn đó. Anh không muốn em ngất xỉu trước khi nói đồng ý đâu.” James kiên quyết ấn thanh kẹo vào tay cô. Ánh mắt và nụ cười vẫn dịu dàng nhưng có chút tinh quái. Anh chàng này từ khi nào lại trở nên nghịch ngợm thế nhỉ?

Charlotte cười toe toét cắn một miếng thật lớn. Ngọt thật. Mong cho những ngày sắp tới của hai chúng ta cũng ngọt ngào như thanh kẹo này vậy.

Nhưng cô quên mất rằng kẹo táo ngọt, nhưng cũng rất mau tan.

***

Charlotte lặng lẽ ngồi bên ô cửa sổ, bồi hồi ngẫm lại ngày hôm ấy với biết bao cảm xúc. Đã rất nhiều lần cô tự vấn không biết liệu có phải là do hai người đã phá luật nên mới bị thần linh trừng phạt hay không. Ý nghĩ ấy vừa loé lên trong đầu, Charlotte liền bật cười chua chát. Thần linh gì ở đây chứ? Kẻ có tội chỉ có mỗi mình tên Richard hiểm ác khốn kiếp.

Trong gương phản chiếu lại gương mặt cô lạnh lẽo đến u ám. Chợt, cô nhận ra các nữ hầu đang nhìn mình đầy dò xét. Ánh mắt họ hoang mang trước thái độ kỳ lạ của phu nhân. Charlotte liền hắng giọng, định tìm chuyện gì đó để đánh lạc hướng thì vừa hay có hai cô hầu vừa từ Thủ phủ quay về, mang theo đôi giày vừa được chỉnh sửa lại cho vừa đôi chân đã gầy đi không ít của cô. Charlotte liền gọi hai tì nữ lại hỏi chuyện xem tình hình Thủ phủ thế nào.

Theo lời kể của họ, Stahpease hôm nay khác hẳn với ngày thường, những ngọn đèn đêm được thắp lên lung linh, ánh sáng tràn ra từ khắp các ô cửa sổ. Trên đường phố, mọi người tụ tập ở quảng trường và các quán rượu, cùng nhau ca hát nhảy múa trong những bộ cánh đủ màu sắc. Trai tráng nâng ly nốc cạn bia gừng. Rượu và đùi heo muối, gà quay, dê, và cừu nướng, tất cả những món ăn hấp dẫn nhất được bày ra trên khắp phố. Toàn bộ Thủ phủ Stahpease đã biến thành một bàn tiệc khổng lồ. Những bài tình ca vang lên khắp phố và đâu đâu cũng đều tràn ngập tiếng cười.

Tuy nhiên, nơi náo nhiệt nhất thì phải nói đến lâu đài Dymend. Bên trong sân Stahrez, bọn người hầu treo lên các ngọn cây cao những viên thạch anh phát sáng quý giá mà chỉ có Stahpease mới khai thác được ở những mỏ đá vô cùng quý giá trên triền núi phía tây. Hai hàng dài đầy những đốm lấp lánh đủ màu rọi tỏ con đường dẫn từ cổng lâu đài Dymend vào đến cửa chính trông hết sức nên thơ và bí ẩn. Đúng mười một giờ ba mươi, cổng lâu đài Dymend mở ra và một chiếc xe ngựa trắng toát được trang trí những bông hoa hồng bên cửa sổ lộc cộc xuất hiện. Người đánh xe mặc bộ lễ phục trắng toát, thêm đôi giầy da mũi nhọn uốn cong lên, chiếc áo khoác vải màu trắng thêu chỉ vàng, cùng một chiếc nón ba góc thật to có đính lông ngỗng. Bình thường, những kẻ nô bọc đâu có được ăn mặc trang trọng như thế nên lão đánh xe cứ cười híp cả mắt đến là sung sướng.

Toàn bộ dân chúng trong thành rẽ ra làm hai nhường đường cho cỗ xe cưới. Họ tung hô vang dội. Cánh đàn ông giơ cao ly bia gừng hét to những câu chúc phúc tân Tổng Thống. Phụ nữ mở toang cửa sổ và tung xuống những cánh hoa hồng cùng với khăn tay. Một số người đổ xuống đường phố, cùng chạy theo chiếc xe đến tận điền trang Alden.

Mặc dù cực kỳ căm ghét Richard nhưng khi được nghe kể về thái độ của người dân Thủ phủ, Charlotte không khỏi thán phục khả năng trở mình của hoàng tử. Tiểu thư nhà Alden vốn được người dân yêu mến vì gia đình cô đã có công lật đổ triều đình, mang lại cho họ một cuộc sống công bằng, dễ chịu hơn. Nhưng nói vậy cũng không có nghĩa là Richard Williams bị toàn dân xem là tội đồ. Nói thật ra, Richard vốn cũng xuất thân từ nhà nông bần hàn. William Đại Đế trong một lần ra ngoài dạo chơi đã bắt cóc cô thôn nữ Lily xinh đẹp về làm tình nhân, và từ đó sinh hạ Richard. Cuộc đời mẹ con hắn cũng rất khổ cực khi luôn bị Hoàng Hậu gây khó dễ. Cũng bởi vì bà ta không có một mụn con nào nối dõi cho Đại Đế. Richard nghiễm nhiên trở thành một thái tử, người sẽ kế vị William.

Từ nhỏ, Richard đã sống chan hoà với mọi người. Vì vậy, những kẻ bần hàn vẫn đặt hy vọng vào hắn, mong hắn một ngày nào đó thay cha nối ngôi sẽ biết thương yêu dân hơn. Đó cũng là lý do vì sao ông Alden không nhẫn tâm thủ tiêu hoàng tử nhỏ. Tuy nhiên, ngày hắn chuộc tội cho cha chưa đến thì cơn túng quẫn đã buộc dân chúng quật cường nổi dậy khởi nghĩa, vô tình cướp mất ngai vàng của Richard. Bây giờ, quyền lực đã quay trở về đúng với người chủ của nó, mọi người đều cảm thấy hài lòng và tin tưởng Richard hết mực. Ngày vui của hoàng tử, ai ai cũng kéo đến chúc mừng là điều hiển nhiên.

“Phu nhân, cũng nên chỉnh trang lại lần cuối đi thôi. Xe của chúng em cũng chỉ cách xe Tổng Thống khoảng năm phút thôi ạ.” Hai cô hầu hoạt bát nhanh nhẹn xỏ đôi giày cao gót đính hoa hồng vào chân phu nhân rồi lập tức chạy ra cửa sổ mà ngóng. Chỉ mấy giây sau, hai cô đã phấn khích reo lên. “Kia rồi! Xe đến kia rồi! Phu nhân ơi, phu nhân ơi!”

Charlotte giả đò mỉm cười nhẹ nhàng, đặt ngón tay trỏ lên môi ra hiệu các cô hầu giữ trật tự và bình tĩnh. Charlotte liếc vào gương và xoay người kiểm tra lại lần nữa. Đẹp lắm! Richard sẽ không bao giờ ngờ được thứ mà hắn khao khát nhất lại chính là thứ sẽ dần dần giết chết hắn. Cô chậm rãi bước đến bên cửa sổ.

Cỗ xe ngựa nhẹ nhàng dừng lại trước cổng điền trang Alden. Từ cửa sổ, Charlotte cười rạng rỡ khi thấy Richard bước xuống xe. Bộ lễ phục của hắn trông thật lộng lẫy. Nón ba góc viền chỉ vàng, đính lông công đủ màu sắc tôn lên mái tóc vàng óng được chải gọn gàng. Chiếc áo sơ mi trắng vừa vặn ôm lấy thân hình vạm vỡ khoẻ khoắn được điểm xuyết bằng chiếc ghim kim cương quyền lực. Richard khoác ngoài một chiếc áo đuôi tôm trắng toát viền chỉ vàng và được thêu hoa hồng — loài hoa tượng trưng cho hôn nhân của Cộng Hoà Illuminus. Chiếc quần dài ôm lấy đôi chân làm Richard trông có vẻ cao lớn oai phong hơn hẳn. Hắn nhịp nhàng sải bước đầy tự tin đến trước cửa biệt thự trong đôi giày mũi nhọn cong vút. Richard cất tiếng gọi to. “Amara chứng giám. Tôi đến xin phép được cầm tay tiểu thư nhà Alden.”

Charlotte từ ban công vui vẻ nói vọng xuống. “Amara chứng giám. Bàn tay em là của anh.” Nghe vậy, Tổng Thống liền nở một nụ cười toe toét, không ngừng khoát tay thúc giục cô mau chóng đến với mình.

Những nữ hầu liền dìu Charlotte thong thả xuống cầu thang. Người hầu kẻ hạ đứng hai bên đưa tay ra lễ phép dẫn lối cho cô. Trước khi ra khỏi nhà, cô quay lại nhìn bức chân dung cha mẹ đang treo trên tường. Gương mặt thoáng chùng xuống, Charlotte thở dài và quay vào tấm gương gần đó, nặn lại nụ cười trên môi, rồi vội bước ra ngoài. Hai anh hầu gác cổng vừa trông thấy cô thì lập tức nhanh nhẹn mở cửa, động tác đều đặn như một cái đồng hồ quả lắc.

Richard đã quỳ một chân xuống và giang hai tay ra sẵn sàng. Cô dịu dàng chìa tay cho hắn nắm. Bằng một cú xoay người điệu nghệ, Richard nhấc bổng cô lên và ẵm Charlotte tiến về cỗ xe ngựa lung linh. Cơn gió mát thổi tới đưa mùi hoa hồng thoang thoảng trong không gian, những chiếc lông vũ trắng tinh đính trên nóc xe cũng đung đưa nhè nhẹ. Mọi thứ đều hào nhoáng, lãng mạn, xa hoa, và đáng ngưỡng mộ hơn hẳn một đám cưới bình thường của giới quý tộc. Nhìn nụ cười sảng khoái trên môi Richard, trong lòng Charlotte gợn lên một chút ghê tởm cho sự giả tạo của người đàn ông này.

Đoàn rước dâu ồn ào quay trở về Thủ phủ, vừa đi vừa tung hô vang dội. Xe ngựa đưa cặp vợ chồng sắp cưới tiến thẳng đến sân đền thờ Amara -- nữ thần của Tình Yêu và Hôn Nhân. Ngoài khu biệt thự Rozjaden của hoàng hậu quá cố, thì đây là nơi trồng nhiều loại hoa này nhất ở Thủ phủ Stahpease. Giữa sân có một bức tượng Amara đang bồng một đứa bé được tạc hoàn toàn bằng đá cẩm thạch trắng và vây quanh bởi những bụi hoa hồng thơm ngào ngạt, vân đá óng ánh phát sáng nhè nhẹ trong đêm thu hút những ánh mắt hiếu kỳ.

Richard nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn và kéo Charlotte vào đền thờ. Người hầu đứng thành hai hàng dẫn lối vào điện. Họ tung những cánh hồng lên trong tiếng hò reo của dân chúng. Sàn điện thờ Amara được lát những khối đá cẩm thạch đen huyền bí và thắp sáng bằng những chùm nến khổng lồ. Trần điện thờ cao vút với những cửa sổ tròn lắp bằng kính đủ màu. Buổi sáng, ánh nắng mặt trời chiếu qua lớp kính tạo ra những vệt nắng ngũ sắc in lên nền gạch đen thẫm trông vô cùng kỳ ảo và thanh bình.

Bên trong điện thờ, giới quý tộc và trí thức đã ngồi chật kín. Thấy chú rể và cô dâu đã đến, mọi người vội vã đứng dậy vỗ tay rào rào nhưng khoé miệng lại méo mó những nụ cười gượng gạo. Charlotte thận trọng đảo mắt quan sát những khách mời, không quên duy trì nét hạnh phúc giả tạo trên môi. Nhóm những quý tộc cũ vẫn xem tiểu thư Alden là cái gai trong mắt, còn giới trí thức lại càng không ưa Richard, nhất là khi Anthony Pence vẫn còn đang phải ngồi tù vì một tội danh họ biết chắc anh ta không làm.

Mặc kệ khung cảnh lố bịch xung quanh, đôi tình nhân vẫn cùng tay trong tay bước đến bàn thờ. Nữ tu đặt lên đó một đoá hoa hồng được gói trong một lớp giấy màu bạc, đốt trầm hương, và nắm lấy tay họ. Bà đảo mắt nhìn hai người, gương mặt có chút rụt rè lo sợ. Rồi bà quay sang Richard. “Tổng Thống, người hãy cảm tạ Amara quyền quý đã đem đến cho người một cô gái để yêu thương.”

Richard nhanh nhẹn đáp. “Cảm tạ Amara.” Gương mặt hắn sáng ngời niềm vui sướng.

Trải qua bao nhiêu biến cố, cuối cùng người con gái ngươi yêu từ thuở bé cũng thuộc về mình. Hẳn ngươi phải hài lòng lắm. Tiểu thư Alden thầm nghĩ, cố gắng không để lộ ra sự căm ghét trên gương mặt, nhưng cô vẫn cảm thấy sống mũi cay cay.

“Phu nhân, người hãy cảm tạ Amara nhân từ đã đem đến cho người một chàng trai để chăm sóc.” Nữ tu lại quay sang Charlotte mà nói.

Cô vội đánh mắt sang một tấm gương gần đó, không dám nhìn thẳng vào mặt Richard mà nói ra những lời không thật lòng. Bộ đầm dài lễ phục trắng tinh khôi với tà áo dài thướt tha được thêu hoa hồng bằng chỉ vàng óng ánh. Mái tóc đỏ búi cao gọn gàng được điểm xuyết bằng vô số những hạt ngọc trai, kim cương, và thạch anh trắng. Chiếc cổ cao thon thả được ôm lấy bởi chuỗi hạt ngọc trai ngà trắng. Đây là món trang sức không thể thiếu của phụ nữ quý tộc ở Cộng Hoà Illuminus trong ngày thành hôn. Trông cô tối nay thật rạng rỡ. Thảo nào hắn cứ mãi ngắm nhìn cô đến lạc mất hồn. Đến khi nghe cô dâng lời cảm ơn Amara thì hắn mới quay về với thực tại. Charlotte cúi mặt xuống đất vờ như thẹn thùng, cố né tránh ánh mắt say đắm nhìn người vợ mới cưới đầy hạnh phúc.

Nữ tu dang hai tay ra, chìa xuống mặt đất, và tiếp tục ban phép với một vẻ mặt sung sướng, “Vậy ta tuyên bố hai người nên vợ nên chồng. Phàm thứ gì do Amara kết nối, loài người không được phép tự ý chia rời. Đời đời kiếp kiếp làm bạn với nhau. Dù sống hay là chết.”

Charlotte nghe trong lòng nhói đau. Phàm thứ gì do Amara kết nối thì loài người không được phép tự ý chia rời ư? Chính kẻ đứng trước mặt mình đây đã nhẫn tâm cướp mất người đàn ông mình yêu thương nhất. Người đứng kê bên cô lúc này lẽ ra phải là James Harrington, anh chàng vui tính, nhân hậu, uyên bác, người chồng thương mến của cô. Nhưng bây giờ, cô đành phản lại lời thề với anh ấy. Charlotte cố giữ nụ cười trên môi, ánh mắt trìu mến nhìn Richard nhưng trong tâm trí, cô đang băm vằm hắn làm trăm mảnh.

Mãi đắm chìm trong những suy nghĩ, Charlotte chợt giật mình khi Richard âu yếm cầm lấy tay cô và trượt vào ngón áp út một chiếc nhẫn hồng ngọc đỏ rực như màu tóc nhà Alden, đỏ như suối máu trong đại sảnh dinh thự Fersblum buổi tối hôm ấy.

Trong khoảnh khắc đó, một người bỗng đứng bật dậy lớn tiếng chất vấn Charlotte. “Tiểu thư Alden! Sao cô lại có thể quên mối thù giết cha mẹ và người chồng mới cưới kia chứ? Sao cô lại có thể kết hôn với kẻ thù của gia tộc mình?” Đó là giáo sư Pence, cha của Anthony Pence. Gia đình ông khá thân thiết với nhà Alden. Tuy nhiên, Charlotte chưa có cơ hội gặp gỡ Anthony lần nào.

Cả điện thờ bỗng nhốn nháo, ồn ào. Sau màn khai pháo của giáo sư Howard Pence, đám quý tộc cũng chẳng còn nể mặt. Hai phe bắt đầu lớn tiếng chửi bới nhục mạ nhau. Người nữ tu sợ hãi vội vàng lủi vào trong nhà nguyện. Richard giận dữ nhìn đám đông đang sắp sửa làm loạn trong ngày vui của hắn.

Ngay khi hắn định can thiệp thì Charlotte bỗng bước lên một bước, cô cất giọng đầy uy nghiêm. “Giáo sư Pence, có lẽ tôi phải nhắc nhở ông. Tôi đã không còn là tiểu thư Alden nữa. Từ giờ trở đi, mong ngài gọi tôi đúng với chức vị, Đệ nhất Phu nhân Williams.” Cô ngừng lại một chút, cả điện thờ nhìn cô sững sờ, đặc biệt là các vị trí thức.

Charlotte nói tiếp, ánh mắt cô hừng hực như có lửa. “Cái chết của gia đình tôi là một chuyện đáng buồn. Nhưng vụ án đã được điều tra kỹ càng, và thủ phạm là một kẻ huyết chuỷ khát máu. Thảm kịch này không liên quan gì đến Richard. Tôi không muốn nghe bất cứ ai nhắc tới chuyện này và vu oan cho Tổng Thống nữa.” Charlotte gằn thật kỹ những từ cuối cùng. “Mong mọi người hiểu cho.”

Quét mắt khắp lượt, Charlotte tiếp tục đưa ra một quyết định động trời. “Và từ vụ án vừa rồi, tôi nghĩ rằng những gì cha mẹ tôi, James, và các vị đây nghĩ về Huyền tộc vẫn còn rất nhiều thiếu sót. Thứ cho tôi không còn giữ được niềm tin như trước đây nữa.” Charlotte ngừng lại một chút, quan sát thái độ sững sờ của đám đông mới đây còn láo nháo hỗn loạn rồi mới nói tiếp. “Tôi định ngày mai mới thông báo chính thức điều này nhưng nhân dịp các vị tề tựu đông đủ nơi đây, tôi tuyên bố sẽ tự khai trừ mình khỏi đảng Khai Trí và chuyển sang đảng Quý Tộc. Tôi sẽ đem những kiến thức, những lối suy nghĩ tiến bộ của đảng Khai Trí cho họ học hỏi. Tôi mong mình mang đến sự đoàn kết chứ không phải kích động chia rẽ mọi người.” Nói đến đây, Charlotte chủ động nắm lấy bàn tay Richard, cô quay sang hắn mỉm cười hiền hoà.

Richard không giấu nổi sự hãnh diện và vui sướng khi nghe quyết định của cô. Hắn ta thì thầm vào tai cô. “Anh có một món quà dành cho em.” Nói rồi, hắn dắt tay cô chạy ra khỏi điện thờ, bỏ lại bên trong một đám người vẫn đang ồn ào tranh cãi.

Charlotte bị đẩy lên xe ngựa và khẩn trương quay trở về lâu đài Dymend. Trên xe, cô không ngừng quan sát thái độ thần bí úp úp mở mở của vị Tổng Thống trẻ. Nụ cười bí hiểm cứ ẩn hiện mỗi khi xe vút qua những ngọn đèn đường. Charlotte không biết mình có nên lo lắng hay không. Trong suốt chặng đường, cô cứ giữ im lặng và hướng sự tập trung ra ngoài cửa sổ.

Trời đã về khuya nhưng ở bên ngoài, dân chúng vẫn tụ tập trước cổng mà ca hát vui say. Đoạn đường không quá xa, chẳng mấy chốc xe ngựa đã đỗ lại trước lâu đài Dymend. Người hầu chưa kịp phản ứng thì Richard đã tung cửa, nhảy phóc xuống rồi tiện tay kéo cô vào lòng, bế thẳng vào sảnh Dymidium — nơi Tổng Thống tổ chức nghi lễ, tiếp đãi các quý tộc và sứ thần các nước.

Nơi đây tám năm trước từng đặt ngai Dymend nhưng giờ đã thay bằng một chiếc bàn dài đặt dọc theo căn phòng và trải khăn trắng tinh tươm. Trên tường là những bức hoạ chân dung các đời vua của Đế Quốc Kim Cương và hai vị Tổng Thống đầu tiên. Charlotte tự hỏi không biết Richard sẽ cảm thấy thế nào khi hàng ngày nhìn thấy gương mặt của cha mình đầy ngạo nghễ trên một bức ảnh phù phiếm, để rồi phải nhớ đến cái chết ô nhục của ông do gia đình cô gây ra. Làm thế nào hắn có thể lấy mình làm vợ được chứ? Thú thật, Charlotte chưa bao giờ tin và không dám tin rằng vị tân Tổng Thống này thật lòng với mình.

Richard bắt gặp cô đang quan sát bức hoạ cha mình rất chăm chú, hắn ta nắm lấy đôi bờ vai cô, nhẹ nhàng bảo. “Đừng nghĩ đến ông ta nữa. Tối nay, anh muốn nói về cha em.”

Những lời vừa rồi thoáng làm Charlotte giật mình. Nhưng rất nhanh chóng, cô lấy lại bình tĩnh và giả vờ cười yếu ớt. “Anh nói gì vậy? Sao bỗng nhiên lại nói về ông ấy? Không phải anh đã bỏ qua tất cả rồi sao?”

“Đừng căng thẳng!” Richard cười phá lên khi thấy cô co rút lại trong tay mình. Hắn hướng mặt về phía cửa và gọi lớn. “Mang ả lên đây!”

Lập tức, hai tên lính gác lôi một người phụ nữ rách rưới bị trùm kín mặt vào sảnh. Tay và chân ả ta bị trói chặt bằng dây xích bạc. Khắp người đầy những vết thương lở loét. Charlotte nhíu mày dò xét người tù nhân, rồi lại quay qua Richard, gương mặt ngơ ngác. Tổng Thống mỉm cười tự mãn rồi lột phăng mảnh vải đen trùm mặt, chỉ thẳng vào ả ta mà phán. “Đây chính là con huyết chuỷ đã hại chết cả nhà em. Việc đầu tiên khi anh nhậm chức chính là săn đuổi nó và bây giờ, anh giao ả cho em xử lý.”

Charlotte nghe đến đây thì toàn thân run rẩy. Mắt cô mở trừng trừng nhìn xoáy vào gương mặt tái nhợt đang lả đi trước mắt. Tâm trí cô bỗng tràn ngập sắc đỏ của buổi tối hôm ấy, những mảnh xác thịt vung vãi khắp nơi. Cô mường tượng ra cảnh kẻ trước mặt cô đây đang lao vào cắn xé từng thớ thịt của người nhà mình. Không gian tràn ngập tiếng kêu thét đau đớn tuyệt vọng. Charlotte run rẩy, hơi thở đứt quãng. Cô liên tục lắp bắp hỏi. “Tại sao… Tại sao ngươi lại làm như vậy?” Rồi Charlotte gầm lên đến khan cả giọng, nước mắt trào ra ồ ạt. “TẠI SAO?”

Kẻ trước mặt vẫn quỳ trên nền đất, vô hồn, mắt nhắm nghiền, cũng không hề cử động, giống như đang cố tình trêu tức Charlotte. Cô lồng lộn nhào lên phía trước, bất ngờ rút thanh kiếm của một tên lính, và chém đứt phăng đầu kẻ huyết chuỷ trước mặt. Dòng máu đen đặc quánh túa ra từ chiếc cổ, lấm tấm bắn vào chiếc váy cưới trắng tinh, còn cái đầu thì lăn lóc rơi trên nền đá hoa cương, vẽ thành một vệt đen dài nhớp nháp.

Richard sững sờ nhìn cô trong vài giây rồi mới chầm chậm tiến đến gỡ thanh kiếm trong tay Charlotte ra, đồng thời hất hàm ra hiệu cho quân lính dọn dẹp cái xác. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Charlotte rồi nói. “Được rồi, được rồi. Cũng đã tự tay chém chết ả rồi. Đừng nghĩ nữa. Hôm nay là ngày vui mà.” Hắn dùng ngón tay cái nhẹ nhàng quệt đi dòng nước mắt vương trên má Charlotte và đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng.

Charlotte ngẩng đầu nhìn người chồng mới của mình, ánh mắt dần bình tĩnh lại. Cô mỉm cười gật đầu. Richard kéo cô lên phòng ngủ. Hắn đóng cửa lại, nhẹ nhàng tiến đến gần và ôm lấy cô từ phía sau. Charlotte nghiêng cổ để hắn trút lên đó những nụ hôn say đắm, để cái miệng tham lam của hắn tận hưởng làn da nồng nàn mùi dầu hoa hồng thơm ngát. 

Richard như mê muội, bàn tay liên tục thăm dò từng tấc da thịt cô. Những món trang sức dần được gỡ bỏ, cả quần áo cũng từ từ rơi xuống nền đất trong tiếng thở hổn hển của kẻ say tình. Cô xoay người đẩy Richard lên chiếc giường êm ái rồi mạnh dạn trèo lên người hắn, một tay gỡ bỏ búi tóc trên đầu, để cho suối tóc xoăn đỏ như lửa đầy quyến rũ xoã xuống ngang bầu ngực căng tròn.

Rồi hắn đưa bàn tay run rẩy đến, vê quanh đầu vú đang dần săn lại. Cô rên lên, cố làm như mình đang hết sức tận hưởng cảm giác đê mê này. Và khi hắn không tự chủ được mà bắt đầu nhào nặn bầu ngực nõn nà ấy, cô hất tay hắn sang một bên.

Richard hơi bất ngờ, gương mặt hắn có chút sượng sùng. Charlotte lập tức cúi người, cạ đầu mũi vào môi hắn, bật cười khúc khích, tìm cách lấy lại bầu không khí đầy dục vọng. Richard quả nhiên không nhịn được. Hắn ôm lấy gương mặt Charlotte, nhíu mày ngắm nghía kỹ càng người trong lòng từ bấy lâu. Rồi hắn kéo cô lại gần, hôn nồng nàn lên làn môi đỏ thắm ngọt lịm.

Nụ hôn ướt át làm cơ thể Richard dần nóng lên, khúc thịt giữa hai chân giần giật dữ dội, thúc vào tấm lưng trần trụi của cô và để lại đó những vệt nhờn ghê tởm. Tổng Thống định buông Charlotte ra để lấy lại hơi thở nhưng cô lại tiếp tục lao đến, ấn môi mình vào môi hắn. Richard bỗng dần mềm ra, đôi tay hắn từ từ buông lỏng. Hắn lả dần, lả dần, và cuối cùng chìm hẳn vào giấc ngủ.

Charlotte ngồi thẳng dậy, thở hắt ra hổn hển và lấy tay quẹt môi, gương mặt lộ rõ sự kinh tởm. Cô bước xuống giường, lay lay Richard xem hắn đã thực sự ngủ chưa. Cô dùng khăn tay chùi đôi môi tẩm thuốc ngủ, kín đáo vứt chiếc khăn cùng chai thuốc giải cô đã lén uống trước lễ cưới vào lò sưởi. Rồi cô bí mật rời khỏi phòng, vòng ra cửa sau dẫn đến khu vườn lâu đài Dymend. Một kẻ mặc y phục đen khúm núm, khập khiễng bước tới, cúi chào. “Thưa Phu nhân, đã dọn dẹp sạch sẽ rồi. Ả ta đang ở bên trong chờ cô xử lý.”

Charlotte hài lòng cùng hắn bước vào một căn phòng nhỏ dành cho người hầu. Bên trong là một cô gái đang bị trói bằng xích bạc, đầu bị che phủ bởi một lớp vải màu đen. Đệ nhất Phu nhân từ từ gỡ túi vải ra. Người tù nhân trông giống con huyết chuỷ ban nãy bị chính tay cô chém đầu như hai giọt nước.

Ả ta mệt mỏi nhìn Charlotte và run rẩy nói. “Xin hãy tha cho Titula đi. Titula không có cố ý. Là bọn Richard ép Titula. Titula có lỗi. Titula xin lỗi!”

Charlotte cười nhạt, thẳng tay tát vào mặt tên tù nhân. “Tao biết mày bị ép, nhưng điều đó có thể xoá sạch tội mày sao? Tao không muốn giết mày. Tao đã tráo con chị sinh đôi của mày và để nó chết thay mày rồi.” Cô đưa bàn tay phải ra trước mặt ả tù nhân. “Đây, bàn tay này vừa lúc nãy đã vung kiếm chặt đầu con chị vô tội của mày đấy.” Charlotte phá ra cười khanh khách.

Đệ nhất Phu nhân ra hiệu cho tên què ban nãy quăng một cái bịch ướt nhẹp và hôi hám xuống trước mặt ả tù nhân. Từ trong đó lăn ra một cái đầu bê bết máu đen giống hệt ả như hai giọt nước nhưng đôi mắt thì trắng dã không còn sức sống.

Ả huyết chuỷ há hốc mồm, tròn mắt nhìn Charlotte. Khoé mắt ả tràn nước, khóc không thành tiếng. Charlotte cười bảo. “Sao nào? Người thân vô tội bị giết đau đớn lắm phải không? Chính mày gây ra cho tao nỗi đau ấy. Dẹp quách cái ý tưởng điên rồ đòi bình đẳng cho Huyền tộc đi. Chúng mày đúng là một lũ quái vật! Tao thề, tao sẽ tiêu diệt cả dòng cả họ chúng mày. Tao sẽ thiêu rụi cả cái Rừng Folaedelus!”

Nữ tù nhân hoang mang nhìn Charlotte, lắc đầu liên tục mà gào lên. “Đừng mà! Là Titula làm. Cứ giết Titula đi. Xin đừng hại người nhà Titula, đừng hại Rừng Folaedelus của Titula!”

Mặc cho tiếng van nài ai oán của con huyết chuỷ, Charlotte vẫn điên dại nhìn ả ta đầy căm hờn. Charlotte đưa bàn tay ra bấu chặt lấy cằm của nữ tù nhân, bắt ả phải nhìn thẳng vào mắt cô. Phu nhân gằn giọng nói. “Titula ngoan, đừng kích động như vậy! Từ giờ mày sẽ là công cụ giúp tao báo thù!” Rồi cô gầm lên ra lệnh. “Giam nó lại!”

Gã què khệnh khạng bước đến lôi Titula vào một căn hầm bí mật bên dưới căn phòng ọp ẹp. Charlotte nhẹ nhàng bước ra ngoài. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao rồi thầm nguyện, Cha, mẹ, James, bước đầu tiên của kế hoạch trả thù đã thành công mỹ mãn. Kẻ thù đã nằm gọn trong tay con. Một tuần nữa, quân cờ tiếp theo sẽ đến. Mọi người hãy chờ con nhé.

Rồi Charlotte nhẹ nhàng quay trở về phòng. Richard vẫn đang ngủ li bì. Charlotte trút bỏ y phục, rồi lên giường, chui vào vòng tay kẻ tử thù, nhắm mắt như chưa có gì xảy ra.

Ghi chú

[Lên trên]
Corset là một dạng áo nịt gồm một hàng dây thắt dọc sống lưng để thít chặt vòng eo và đôn ngực lên.
Corset là một dạng áo nịt gồm một hàng dây thắt dọc sống lưng để thít chặt vòng eo và đôn ngực lên.
[Lên trên]
Đây là câu nói truyền thống mà người đàn ông Cộng Hoà Illuminus phải nói khi đón cô dâu đến nhà thờ hành lễ.
Đây là câu nói truyền thống mà người đàn ông Cộng Hoà Illuminus phải nói khi đón cô dâu đến nhà thờ hành lễ.
[Lên trên]
Câu đáp lễ của cô dâu.
Câu đáp lễ của cô dâu.
Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

Charlotte là chất độc ngọt ngào nhất của Richard
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Mật ngọt chết ruồi hen. ;)
Xem thêm
@oceannguyen: 😂😂😂có lẽ bác tác quên r nhưng t chính là ng đã để lại nhận xét ở bìa là mấy năm ko xem truyện từ 3 mấy chap lên hơn 100 chap luôn 😂😂😂
Xem thêm
Xem thêm 3 trả lời
AUTHOR
TRANS
Ôi quý cô Charlotte, idol của em <3 <3 <3
'Cô rên lên, cố làm như mình đang hết sức tận hưởng cảm giác đe mê này." Hihi thiếu dấu nè anh :))
"Nhưng cô quên mất rằng kẹo táo ngọt, nhưng cũng rất mau tan." Câu này đọc mà đậm ngôn tình ghê á.
Mà lễ cưới ở Illuminus diễn ra vào ban đêm ạ, lạ thật?
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Hehe cảm ơn em. Anh đã chỉnh lại hết các lỗi mà em chỉ ra giúp anh rồi. ^^ Lễ cưới ở Illuminus diễn ra vào lúc nào cũng được. Richard chọn ban đêm vì buổi sáng anh ta còn một số chính vụ phải lo.
Xem thêm
Có lẽ mình sẽ đọc sau...góc nhìn đảo lộn lung tung làm mình hơi nản tí. Tác giả xin hãy khắc phục.
Xem thêm