Quyển 1: Diemond và Sự trả thù của Máu
Chương 060 - Âm Mưu / Charlotte Williams
10 Bình luận - Độ dài: 3,365 từ - Cập nhật:
CHARLOTTE WILLIAMS
Ta đã chặt đầu con Tihiti. Đấy là lần đầu tiên. Thật không ngờ Charlotte Alden ta lại có thể trở nên tàn nhẫn như thế. Đệ Nhất Phu Nhân ngả người ra sau nhưng ánh mắt vẫn vô hồn vì còn mãi quẩn quanh trong những dòng suy nghĩ.
Nhưng nó nào có phải người. Tihiti là một con quái vật khốn kiếp. Nó chết là đáng! Cô nhếch mép hừ một tiếng nhưng sắc mặt lập tức biến đổi. Charlotte nhăn mặt, lại rướn người về phía trước, vùi đầu vào đôi bàn tay. Mái tóc đỏ rực rũ xuống hai bên gò má như một dòng suối nhuốm máu.
Nhưng Tihiti vô tội mà. Ả chẳng làm gì cả. Chính con khốn Titula mới là kẻ gây ra… vụ việc đó. Cô với tay lấy ly rượu trên bàn, nốc hết một nửa, rồi lại dõi mắt ra cửa sổ. Trên khắp đường phố Starpiece, đâu đâu cũng có quân lính đi tuần rầm rộ. Chung quanh, nhà nhà đều đóng kín cửa. Cả Thủ phủ giờ chỉ còn tiếng gió cuốn lá cây qua những góc phố lạnh lẽo vắng tanh. Mùa hè đã về với Cộng Hoà Illuminus nhưng chẳng còn thấy trẻ con nô đùa. Nhìn chỗ nào cũng là một màu đỏ rực của quốc kỳ Illuminus đang phấp phới trong gió hè nực nội.
Ta đang làm gì thế này? Phải chăng ta đang phá huỷ những gì mà vì nó, cha ta đã dùng cả cuộc đời để đấu tranh. Liệu ta có sai? Liệu ta có sai… khi giết Anthony và Margaret Pence? Cô nheo mắt, quay mặt tránh đi ánh mặt trời đổ lửa đỏ rực như một quả tim đang đập.
Ta đã giết ba mạng người rồi. Charlotte lại nhấp thêm rượu. Vị đắng chát chầm chậm trôi xuống cổ họng. Sắc đỏ của vang nhoáng lên trong đáy mắt khiến cô bất giác thấy lợm giọng. Đệ Nhất Phu Nhân đặt ly xuống, vết son vẫn còn in trên miệng thuỷ tinh. Charlotte đưa tay chùi đi nhưng chỉ càng làm vết bẩn thêm lem nhem bê bết.
Ráng chiều ửng lên bao lấy một góc dinh Kim Ốc. Ánh nắng chói chang đến hoa cả mắt. Đệ Nhất Phu Nhân định đứng dậy đóng cửa sổ nhưng chợt một âm thanh vang lên khiến cô giật mình. Tiếng chuông nhà thờ Thổ Mẫu trầm đục gióng lên từng hồi ai oán. Từ cửa sổ nơi cô đang đứng nhìn chếch sang phía bên phải có thể thấy một đoàn người mặc áo xô gai màu nâu đang lầm lũi vừa đi vừa khóc. Đã hơn một tháng trôi qua rồi mà thân nhân ba mươi người ở Hội Đồng Toàn Dân vẫn còn chưa nguôi ngoai. Lâu lâu lại có một đám người đến hô hào đả đảo trước cổng dinh Kim Ốc và Charlotte đều hạ lệnh cho cảnh vệ đến đàn áp họ đẫm máu. Một số thậm chí đã bị bỏ tù.
Phải rồi, vẫn còn những kẻ ấy nữa. Charlotte siết lấy bệ cửa sổ. Máu trên tay ta càng lúc càng nhiều. Bây giờ là ba mươi ba. Liệu sắp tới sẽ còn tăng lên không khi ta ngày càng lún sâu vào con đường chết giẫm này?
Chợt, có tiếng ca hát lè nhè ở đâu truyền tới. Cô nhướng mắt, ngó nghiêng tìm xem ai là kẻ làm ồn. Kia rồi! Một nhóm mấy tên bợm mới xế chiều đã tụ tập rượu chè. Chúng vừa đi vừa nốc bia, lại còn gào ầm lên bài quốc ca của Illuminus. Trông không ra thể thống gì. Charlotte nhăn mặt, vừa định rút vào trong thì vô tình nghe thấy một tên trong số chúng la toáng lên. “Frostmost đại bại! Illuminus vô địch! Vợ chồng Tổng Thống muôn năm!”
Đệ Nhất Phu Nhân đóng sập cửa sổ, hơi thở dồn dập tuôn ra át cả tiếng reo hò hứng khởi ngoài kia. Không thể đếm nổi nữa rồi… Số người ta đã giết quá nhiều. Cô đưa tay che miệng, đầu gối như muốn nhũn ra. Tại sao lại ra nông nỗi này? Tại sao lại đến bước đường này? Tất cả những gì ta muốn chỉ là đòi lại công bằng, chỉ là một cơ hội nữa để được ở bên những người ta yêu quý thôi mà? Vì sao cái giá phải trả lại đắt đến thế?
“Charlotte, con đang nghĩ gì vậy?” một giọng nói thều thào cất lên.
“Rachel, bà dậy rồi sao?” cô len lén quệt nước mắt, cố giấu đi sự run rẩy trong giọng nói. Đệ Nhất Phu Nhân bước lại bên giường, đỡ bà cụ ngồi dậy, rồi lại nhanh tay rót cho bà cốc nước.
“Bà tỉnh được một lúc rồi. Chẳng qua là con không để ý thôi.” Rachel run rẩy đón lấy chiếc ly thuỷ tinh được chạm khắc cầu kỳ. Mới nhấp được vài ngụm đã run tay đánh rơi xuống sàn khiến những mảnh thuỷ tinh văng tung toé.
Charlotte vội nhào đến nắm lấy tay bà săm soi. “Chết thật! Bà có bị thương không? Để con xem nào.”
Bà lão không nói gì, cứ để cô cẩn thận kiểm tra đôi bàn tay nhăn nheo của mình. Sau khi chắc chắn rằng Rachel không sao cả, Charlotte mới cúi xuống nhặt từng mảnh vụn vì sợ bà lỡ chân giẫm lên thì phiền to.
“Cứ gọi người đến làm là được mà.” bà ân cần bảo.
“Con không yên tâm.” cô ngoan ngoãn đáp.
“Không cần phải lo lắng vì bà đâu. Con đã có đủ chuyện để lo rồi.” Rachel thở dài. “Nói nghe xem nào, lúc nãy con nghĩ gì mà bần thần đến thế?”
Charlotte vẫn vừa nhặt miểng chai vừa cười. “Chẳng có gì đâu ạ. Chỉ vu vơ thôi. Hồi bé con cũng hay nằm mơ giữa ban ngày như thế mà.”
Rachel im lặng một lát rồi mới khe khẽ nói. “Còn bà, dạo gần đây bà thường nghĩ đến những người đã khuất, đặc biệt là ông bà chủ. Không biết khi nào bà mới được đến gặp họ nữa.”
Đệ Nhất Phu Nhân bỗng khựng lại. Cô hất mảnh thuỷ tinh cuối cùng vào một cái bình lớn chứa rác gần đấy. Charlotte ngồi lên giường, siết lấy đôi bàn tay khẳng khiu của người phụ nữ ấy. “Con sẽ không để cho cha mẹ con chết không rõ nguyên nhân đâu. Những kẻ dối trá ngày đó rồi sẽ bị lôi ra ngoài ánh sáng. Những kẻ đã hại chết họ rồi sẽ bị trừng phạt thích đáng.”
“Bà tin chắc rằng con sẽ cho họ một câu trả lời, nhưng…” Rachel ôm lấy gương mặt mệt mỏi của cô, rồi vuốt mái tóc đỏ rực ấy. “Bà chỉ sợ rằng con sẽ bị thù hận làm mờ mắt mà làm ra những chuyện đáng sợ.”
Charlotte vội quay mặt đi, cố tình né tránh ánh mắt đau đáu của bà. “Con sẽ không làm điều gì để phải thẹn với lương tâm đâu ạ.”
“Nếu được vậy thì tốt.” Rachel khẽ gật gù. “Con đừng nghĩ rằng bà chỉ là một lão già lẩm cẩm. Bao nhiêu năm bà phụ giúp Công tước Benjamin Alden cũng đủ để hiểu được trò chơi này đẫm máu ra sao.”
Đệ Nhất Phu Nhân rời giường đến mở cửa sổ. Ánh nắng chiều tà hắt vào chiếu sáng nửa gương mặt của cô, nửa còn lại thâm trầm núp trong bóng tối.
“Tuy bà không rõ con đang mưu tính điều gì nhưng bà biết con đang dấn thân vào rất nhiều nguy hiểm trập trùng. Tuy bà chỉ là vú nuôi, là gia nhân trong nhà nhưng đối với bà, con chính là người thân duy nhất còn sót lại trên cõi đời đáng sợ này…” Rachel mếu máo.
Mặt trời dần khuất sau rặng núi. Gương mặt cứng rắn như sắt thép của Charlotte chìm vào bóng tối. Cô đứng dậy, với lấy ống rơm trên đầu tủ rồi lặng lẽ đi đốt đèn. “Đừng lo cho con. Giờ con đã không còn là cô bé ngây ngô ngày đó nữa.”
“Trong thời bình, con cái chôn cất cha mẹ. Nhưng trong thời chiến, kẻ bạc đầu tiễn người đầu xanh. Con phải nhớ…” Rachel chưa kịp nói hết câu thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Ai đấy?” Charlotte vội hỏi, không khỏi mừng thầm vì có người đến giải thoát cô khỏi tình huống này. Mặc dù rất yêu thương bà vú của mình, nhưng cô thật sự không thể chịu nổi áp lực từ những lời cầu xin năn nỉ của bà nữa. Nếu để Rachel biết những gì cô đã làm… Đệ Nhất Phu Nhân khẽ lắc đầu, nhanh chân bước đến mở cửa.
“Thưa Phu Nhân, có Công tử Alfresco Colonna ghé đến ạ.” cô người hầu lễ phép thưa.
Cô hơi nhíu mày, rồi mới hất mặt ra hiệu. “Chăm sóc bà Rachel Oakin thật tốt nhé.” Không đợi gia nhân trả lời, cũng không chào tạm biệt bà vú, Charlotte vội vã rời đi.
Chợt, từ đằng sau, cô nghe thấy tiếng bà la lên rất to. “Đừng bao giờ tin lời một kẻ nhà Colonna. Đừng bao giờ!”
Cô rảo bước thật nhanh. Trong đầu ngổn ngang những nỗi lo rối như tơ vò. Cô một mình băng qua những hành lang và cầu thang xoắn ốc bằng đá xám xịt, ánh nến tù mù rọi xuống từng bước chân líu ríu vội vã.
Tại sao Alfresco Colonna lại đến tìm ta? Từ trước đến nay nhà Alden và nhà Colonna không hề qua lại với nhau. Cha cô tuy không để lộ ra ngoài nhưng thật ra cũng không ưa gã Đức Thánh Hoàng cho lắm. Cô vẫn nhớ có lần vô tình nghe thấy cha gọi Niccolo Colonna là một tên hoang dâm điên cuồng. Lúc đó cô không hiểu lắm lý do nhưng sau này, khi cuộc đảo chính thành công và Thổ Mẫu Thánh Giáo suy thoái dần, cô mới được nghe những lời đồn kinh tởm về hắn. Nói chính ra, Đức Thánh Hoàng và nhà Alden phải là kẻ thù mới đúng. Tại sao hôm nay con trai hắn lại đến tìm ta nhỉ?
Bao nhiêu năm bà phụ giúp Công tước Benjamin Alden cũng đủ để hiểu được trò chơi này đẫm máu ra sao.
Bước chân Charlotte chợt chậm lại. Tiếng chuông nhà thờ Thổ Mẫu và dòng người khóc than hồi chiều bỗng hiện lên trong đầu cô. Lẽ nào hắn định lợi dụng cơ hội này để tính sổ mối thù xưa sao? Không được, ta đã tốn rất nhiều công sức mới có thể ngồi lên chiếc ghế này. Nếu cái gia tộc suy tàn và bọn chống đối ấy dám làm càn, ta sẽ giết…
Bà chỉ sợ rằng con sẽ bị thù hận làm mờ mắt mà làm ra những chuyện đáng sợ. Lời bà Rachel chợt vang lên. Charlotte khựng lại trước đại sảnh. Ta đã giết quá nhiều người. Cô cắn môi, đặt hờ tay lên nắm đấm cửa. Nhưng nếu ta không nhẫn tâm thì làm sao có được sức mạnh như ngày hôm nay. Cô đẩy cửa bước vào, đường nét gương mặt lập tức thay đổi để trở thành một Charlotte Williams quyền lực lấn át. Giết thêm một vài kẻ ngáng đường nữa chắc cũng không thành vấn đề. Chơi trò gì cũng phải tuân theo luật của nó.
“Chào ngài Colonna. Ngài đến dinh Kim Ốc muộn vậy?” Cô bước xuống cầu thang, trưng ra nụ cười điệu đà nhất có thể. Chiếc đầm đen tuyền đính đá quý màu đỏ lấp lánh trong ánh đuốc sáng rực đến mê hồn.
Alfresco ngẩn người ngắm nghía Charlotte. Mãi đến khi cô chìa tay ra trước mặt, hắn mới sực tỉnh cơn mê mà vội vàng hôn lấy chiếc nhẫn ngọc trai ấy. Gã cười ngây ngốc. “Thưa Phu Nhân, đã lâu tôi được nghe danh tiếng về nhan sắc diễm lệ của cô. Hôm nay được nhìn tận mắt, quả là trăm nghe không bằng một thấy.”
“Vậy ra tối nay ngài đến là chỉ để tâng bốc tôi sao?” cô cười khúc khích, đưa cho hắn một ly rượu vang thơm nồng và mời khách ngồi xuống một chiếc ghế nệm sang trọng.
Alfresco vội đỡ lấy. “Nào có nào có. Tôi đến gặp cô là có việc quan trọng cần bàn bạc đấy chứ.” Hắn đưa ly rượu lên mũi rồi lắc nhẹ để thưởng thức mùi hương của cực phẩm Starpiece.
Charlotte vừa chậm rãi nhấp rượu vừa quan sát người đàn ông đối diện, cố tìm ra xem mục đích của vị khách bất ngờ này là gì. Alfresco mặc áo chemise trắng bên trong và khoác bộ lục y dài đến đầu gối. Trên ngực còn cài thêm huy hiệu hình bông lúa đang vươn lên từ mặt đất làm bằng vàng sáng chói. Tính ra, với chức danh là Tổng quản Lục y Giáo chủ, một ngày nào đó công tử nhà Colonna sẽ nối nghiệp cha hắn để trở thành Đức Thánh Hoàng mới. Và khi đến lúc ấy, hắn sẽ cần một chỗ dựa vững chắc để phát triển sự nghiệp của mình, hay nói cách khác là phục hưng Thổ Mẫu Thánh Giáo.
Và kẻ thù lớn nhất của Thánh tộc chính là…
Mắt cô sáng lên khi chợt nhớ đến lá thư sặc mùi xúc phạm của Thống đốc Avicci Doria từng gửi cho cô trước cuộc chiến với Frostmost. Hắn đã gọi cô là “mụ đàn bà điên cuồng” và tuyên bố sẽ “không bao giờ tuân phục những quyết định ngu xuẩn từ Đệ Nhất Phu Nhân.” Nhìn cái thái độ xun xoe của Alfresco Colonna kìa. Hắn hẳn đã đánh hơi ra vụ này rồi và giờ đang muốn mượn dao giết người đây mà. Lão Niccolo thật là ranh ma. Chả trách vì sao Rachel lại dặn dò ta như thế. Cô lại nhấp một ngụm rượu, nhướng mày ra hiệu cho vị khách bắt đầu vào đề.
Thấy thế, Alfresco vội lên tiếng. “Tôi được biết Thống đốc Avicci khá bất kính với cô, có đúng như vậy không?”
“Ngài Doria có công khai chỉ trích tôi qua thư từ. Có vẻ ngài ấy không đồng tình với những gì tôi làm.” Charlotte đặt ly rượu xuống bàn, nhìn thẳng vào gã Lục y Tổng quản.
“Còn gia tộc Colonna thì hoàn toàn tán thành những việc cô đã làm cho Cộng Hoà Illuminus. Cha tôi luôn ca ngợi cô là một phụ nữ mạnh mẽ và quyết đoán. Một nữ chính trị gia với trái tim và khối óc bằng kim cương.” Alfresco vừa cười vừa nói, không ngừng khua chân múa tay hết sức khoa trương.
“Xin hãy gửi lời cảm ơn của tôi tới Đức Thánh Hoàng và hy vọng ông sẽ vẫn ủng hộ tôi như thế. Cơ mà,…” Đệ Nhất Phu Nhân khẽ nhếch môi. “Tôi tưởng ngài bảo ngài không đến đây chỉ để tâng bốc tôi chứ.”
“À phải nhỉ.” Alfresco bật cười thành tiếng.
Trong lúc hắn vẫn còn đang gãi đầu gãi tai, Charlotte đã đanh giọng. “Xin hãy đi thẳng vào vấn đề!”
Âm điệu sắt đá của cô khiến vị khách lập tức ngậm chặt miệng. Hắn đặt ly rượu xuống bàn rồi hạ giọng bảo. “Chúng tôi muốn kêu gọi sự giúp đỡ của quân đội Starpiece để lật đổ Thống đốc Avicci Doria và giúp nhà Colonna quay trở lại nắm quyền tại Lightwell.”
“Tại sao tôi lại phải mang quân đi đánh thuê cho nhà ngài chứ?” Đệ Nhất Phu Nhân nhún vai hỏi.
“Chẳng phải đây là một cơ hội tốt để cô loại trừ những kẻ bất đồng quan điểm sao?” Alfresco xoè tay phân tích.
“Tại sao các anh không tự mình đảo chính đi chứ?” cô lại gặng mặc dù đã biết rõ câu trả lời. Cái cô muốn là để bên ấy thừa nhận sự phụ thuộc của họ vào Starpiece.
Alfresco phì cười. “Phu Nhân biết đấy. Thánh tộc chúng tôi làm gì còn quân đội chứ. Mà không có thì làm sao lật đổ được ai. Nhìn qua nhìn lại chỉ có mỗi cô là người cùng chung cảnh ngộ bị Avicci căm ghét thôi.”
“Rất tiếc là tôi vẫn chưa có hứng thú với việc truất bỏ nhà Doria khỏi ghế.” Charlotte bắt chéo chân. “Tuy ngài Thống đốc không ưa tôi, nhưng dưới sự quản lý của ngài ấy, Lightwell phát triển rất ổn định. Vả lại, vì sao tôi lại phải giúp ngài nhỉ, thưa ngài Colonna?”
“Vì tôn giáo.” gã đáp ngay không cần suy nghĩ.
Charlotte không phản ứng gì, chỉ lặng lẳng rót thêm một ly nữa cho bản thân mình. “Vì tôn giáo sao? Lạ lùng vậy! Thời buổi này làm gì còn ai tin vào thần thánh chứ.”
“Cá nhân tôi nghĩ rằng nếu tôn giáo được đề cao, nếu những lời răn dạy của Thổ Mẫu Thần được lan truyền rộng rãi thì những giáo điều đó sẽ ngăn nhân dân khỏi những điều xấu xa và ngu ngốc. Như đám đông những người mấy hôm nay cứ đến đả đảo Phu Nhân trước cổng vậy. Giá mà tu sỹ ở nhà thờ Starpiece có tiếng nói hơn một chút thì tốt biết bao.” Alfresco giả vờ thở dài.
Đệ Nhất Phu Nhân không trả lời. Cô nốc cạn ly rượu rồi để nó sang một bên. Hắn nói đúng. Không thể phủ nhận được sức mạnh của tôn giáo trong việc điều khiển tư tưởng của quần chúng. Nếu có được sự ủng hộ từ lực lượng những kẻ cuồng tín và nắm trong tay thần quyền, sức ảnh hưởng của Charlotte sẽ ngày càng vững mạnh. Đây đúng là một lời đề nghị hấp dẫn. Tuy nhiên, rủi ro cũng không phải là thấp. Cô không lo lắng nếu chỉ đối phó với một mình gã Avicci. Vấn đề thật sự nằm ở chỗ lật đổ một Thống đốc là một nước cờ chính trị hết sức mạo hiểm. Nó thậm chí còn đe doạ làm lung lay cả một nền Cộng Hoà nữa.
Phải làm cho thật thận trọng.
Charlotte nhìn thẳng vào gương mặt háo hức của Alfresco mà nói. “Cảm ơn sự chiếu cố của nhà Colonna. Đích thân tôi sẽ ghé đến thăm Đức Thánh Hoàng trong một ngày không xa.”
Có vẻ đã hiểu ý, hắn duyên dáng cúi chào Đệ Nhất Phu Nhân ra về.
Còn một mình trong đại sảnh, Charlotte lại nốc cạn thêm hai ly rượu nữa. Hơi men chếnh choáng bốc lên khiến đầu cô nhức ong ong như búa bổ. Cô tập tễnh bước về phòng. Bên tai dường như lại vang lên tiếng phản đối của dòng người mặc áo xô gai màu nâu, tiếng ca hát của bọn bợm rượu, và cả tiếng của bà Rachel Oakin nữa.
… Đối với bà, con chính là người thân duy nhất còn sót lại trên cõi đời đáng sợ này.
Charlotte đổ gục lên giường. Cơn buồn ngủ mau chóng ập đến quấn lấy cơ thể đang nóng hừng hực vì cồn. Mấy hôm nay, cô vẫn dùng cách này để dỗ bản thân mình vào giấc.
Trong thời bình, con cái chôn cất cha mẹ. Nhưng trong thời chiến, kẻ bạc đầu tiễn người đầu xanh.
… Dạo gần đây bà thường nghĩ đến những người đã khuất…
Cô rên rỉ, rúc mình vào mớ chăn nệm lạnh ngắt. Mọi thứ trong phòng bắt đầu xoay tròn như một cơn lốc. Không, không đâu. Những người ta yêu quý… sẽ không ai phải chết nữa. Ta sẽ giết cho bằng hết những kẻ đe doạ đến người thân của ta…
10 Bình luận
"thật là".
Đ?