‘Con nhóc sẽ sớm giàn dụa nước mắt thôi, khi nhận ra tình hình nặng nề tới mức nào.’
Rồi cô ta chắc chắn sẽ bám lấy chân Quý bà, cầu xin sự giúp đỡ.
Đấy sẽ là cơ hội tốt để có thể quở trách cô ta một cách nghiêm khắc đủ để khiến cô gái bỏ chạy.
Thế nhưng, cô gái chăn cừu lại cúi đầu một cách lịch sự.
“Vâng, thưa Quý bà. Con sẽ chuẩn bị chu đáo ạ.”
Nụ cười của Electra nhạt đi.
‘Con nhỏ này thì biết cái gì mà lại nói đồng ý tự tin đến thế?’
Có lẽ gia tộc Antares đã dạy đứa con hoang này điều gì đó.
Thế nên bà ta đành phải giả vờ lịch sự nhìn cô.
‘Con nhỏ xấc láo!’
Kể cả khi cô gái chăn cừu đã rời đi, cơn giận của Electra vẫn chưa hề nguôi.
Sao cô ta có thể giữ được không mặt không đổi đó?
“Merope. Bảo đảm không cử bất cứ người hầu nào cho cô ta.”
“Tôi đã làm thế, thưa Quý bà?”
“Cả bữa tiệc cũng thế. Hãy để cô ta tự xoay sở mà không có bất kì một người hầu nào.”
Nữ quý tộc cần ít nhất một quý tộc cấp thấp hơn để có thể ở bên phục vụ họ. Nếu không có bất kì một người hầu trà nào, những khách mời tham dự sẽ không vui.
Nhưng chỉ thế thì không đủ.
“Và, loại quả nào khiến quý cô Merriott dị ứng nhỉ?”
= = =
Sau khi rời khỏi phòng Quý bà, Thea, người vừa bước ra cùng Phrysia, run lên trông thấy.
‘Bà ta thật sự giống với Công tước…!’
Nói cách khác, là cực kì đáng sợ.
Và hơn nữa, cô bị đe dọa khong được giúp cô gái chăn cừu này.
Nhưng, quan sát bình thản của Phrysia, Thea không thể đoán được chủ nhân của cô đang nghĩ gì.
Cô ấy bình tĩnh như vậy là vì không hiểu được tình thế này nghiêm trọng thế nào sao?
Hay là vì chưa đứt tay nên không sợ dao?
Không thể nhịn thêm được nữa, Thea nhẹ nhàng mở chủ đề.
“Phu nhân, người có chắc là mình ổn không? Người đã từng tổ chức một tiệc trà hay cái gì đó giống tiệc trà trước đây chưa…”
“….”
Trước lời dò hỏi của Thea, người chủ nhân của cô chỉ nở một nụ cười bí hiểm. Trước khi Thea có thể nói ra những kinh nghiệm của bản thân, chủ nhân của cô đã hỏi một câu không ngờ tới.
“... Thea, các thành viên của gia đình cô cũng làm việc tại đây, đúng không?”
“Vâng? À vâng.”
Cấp bậc người hầu của Thea tại thủ đô rất thấp.
Nhưng, là người bản xứ ở Arcturus, Thea có những người họ hàng cũng làm những công việc đâu đó quanh lâu đài.
“Nhưng tôi chưa từng kể về điều đó mà…?”
Thea thắc mắc, tỏ ra khó hiểu trong khi vị chủ nhân chăn cừu của cô lại hỏi thêm một câu hỏi khiến cô bối rối.
“Thea. Những người họ hàng của cô đang làm ở các vị trí nào?”
“À vâng, có ba người ở trong nhà bếp, và tôi tin chắc là chú của mình đang làm vườn ở đây….?”
“Tốt. Có bất kì người họ hàng là đàn ông đang làm người hầu ở đây không?”
“Tôi nghĩ là có hai người anh em họ của tôi đang làm công việc khuân vác.”
“Ta hiểu rồi…”
Người chủ nhân cân nhắc gì đó một lúc trước khi hỏi với một nụ cười khẽ.
“Thư viện hiện tại có ai đang làm việc không?”
“À, vâng, ở đó cũng có một người em họ của tôi nữa. Tôi chắc chắn.”
“Ta hiểu rồi… Thea, ta sẽ nói thật cho ngươi biết về buổi tiệc trà này.”
Người bề trên ấy dừng lại và nhìn thẳng vào Thea bằng đôi mắt xanh thẳm của mình. So với khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đôi mắt to ấy nhưng thể bị hút vào vậy.
“Chúng ta sẽ không nhận được sự trợ giúp từ những người ở đây. Sẽ chỉ có ta và cô thôi, và chúng ta thiếu nhân lực.”
“Ah,…um.”
“Nhưng nếu chúng ta có thể huy động được những người họ hàng của cô cho bữa tiệc trà này, ta bảo đảm mọi người sẽ được thưởng.”
“Nhưng, sao ạ?”
Rồi vị chủ nhân chăn cừu ấy lấy ra một trong số những chiếc nhẫn của mình.
Là một chiếc nhẫn sapphire nhỏ, một trong những của hồi môn từ Antares.
Dù Thea công nhận vẻ đẹp của nó, nhưng cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ được chạm vào bằng chính tay của mình.
“Chiếc nhẫn này hợp với cô chứ?”
“Thứ quý giá này cho tôi ấy ạ?”
“Đúng thế. Cô có thể giữ lấy nó, hay bán nó đi ở hiệu cầm đồ, chẳng vấn đề gì cả.”
“Ah…!”
“Ta sẽ bí mật gửi những thứ khác cho từng người quen của cô chịu giúp ta, phía sau lưng Quý bà. Dĩ nhiên, phần tốt nhất sẽ dành cho cô.”
“Tôi nên nói với ai ạ?”
“Người làm ở nhà bếp, người làm vườn, người khuân vác, và em họ của cô ở thư viện.”
“Thậm chí là cả thủ thư ạ? Thật sao…?”
Thea có thể hiểu được việc lôi kéo người làm bếp, người làm vườn, và thậm chí là người khuân vác. Đa số người hầu ấy đều là người của bên Quý bà.
Nhưng từ việc chuẩn bị địa điểm tổ chức tiệc trà đến chế biến món ăn, ít nhất một người trong số những hạng mục đó phải đứng về phía chủ nhân.
Nhưng cần tới cả một người làm việc ở thư viện để làm gì?
Cô chủ chăn cừu chỉ cười tinh tế.
“Có tài liệu mà chúng ta sẽ cần đấy.”
“Ah… Vâng ạ, tôi hiểu rồi! Tôi sẽ gặp đi gặp họ và quay trở lại!”
“Cảm ơn cô.”
Và thế là cô chủ lại tiếp tục bước đi.
Cô là người mới trong tòa lâu đài này, nhưng những bước đi của cô lại không hề ngập ngừng, không có dấu hiệu gì là lạc đường.
Nhìn cô, Thea nhớ lại cảm nhận của mình vào ngày đầu tiên họ gặp nhau.
Một cảm giác bất thường khi đánh gia thấp ai đó vì ngoại hình của mình.
‘Ngài ấy nhận được sự hướng dẫn từ thần Adamant thánh thiêng sao? Chuyện gì đang xảy ra thế này?’
Trong khi Thea không thể đoán ra, thì có một điều chắc chắn.
Cô chủ của cô, người mà cô khinh thường trong lòng, không phải là một con người bình thường, trái ngược hẳn ngoại hình với của mình.
0 Bình luận