“Thea, cô có thể mở giúp chiếc rương ta đã mang theo không.”
Cho đến khi chết, cô vẫn chưa từng cố gắng nói lên rằng cô thật sự yêu anh.
Nếu kiếp trước không thể nói, vậy kiếp này có đáng để thử không?
Sau khi tìm được thứ phù hợp trong chiếc rương, Phrysia đứng lên.
“Cùng ta xuống chỗ sân tập của các hiệp sĩ nào, Thea.”
“Huh? Dù cho Lãnh chúa không ở đó sao ạ?”
“Ừ, ta biết.”
Izar hẳn là đang ở trong phòng làm việc của mình, một nơi mà Phrysia chưa thể tiến vào bây giờ.
Nếu cô muốn đưa thứ gì đó, cô phải trông cậy vào một người khác.
‘Vào giờ này thì người đàn ông đó hẳn là đang một mình luyện tập dưới đó rồi.’
Và đó là người mà cô đã đánh dấu trong suốt thời gian cô ở trong dinh thự tại thủ đô.
= = =
Đa số các người hầu trong lâu đài Công tước đều đã day nghiến và sỉ nhổ ‘nữ công tước’ như một miếng thịt cừu.
Các hiệp sĩ trẻ cũng hăng hái tham gia.
Đó là một điều hay ho mỗi khi buồn chán, và họ nghĩ rằng sẽ không có hình phạt nào dành cho việc xầm xì phía sau lưng cô.
Thế nhưng, một vài người trong số họ đã trở nên kín miệng sau khi đưa ‘nữ công tước’ về nhà.
Họ sẽ khinh miệt cô nếu như có bất kì lời phàn nàn nào trong suốt chuyến đi, nhưng người phụ nữ này lại quá mức ngoan ngoãn.
Cô chẳng hề trưng ra gốc gác quê mùa của mình, không to tiếng thể hiện bản thân, khóc lóc, vụng về hay cố gắng làm bất kì hành động ve vãn khó chịu nào để bản thân được chiều chuộng.
Và Van Dike cũng nằm trong số những người cảm thấy bối rối…
“Xin chào, Ngài Van Dike.”
“…Xin chào người, thưa Phu nhân.”
Khi mục tiêu của những lời bàn tán chào anh bằng một nụ cười tươi tắn, Van Dike đã lúng túng đánh mắt đi, bất ngờ cảm thấy tội lỗi dù chẳng không tham gia nói xấu sau lưng cô.
‘Tại sao cô ta lại đến sân tập vào giờ này…?’
Trời đã tối, các hiệp sĩ khác bắt đầu thu dọn trang bị của mình và trở vào trong. Van, có chút cổ hủ, vẫn ở lại muộn với mục đích sử dụng các trang thiết bị luyện tập thêm chút nữa.
Thế nhưng, Công tước Phu nhân lại tiếp tục cuộc nói chuyện với một nụ cười tươi trên khuôn mặt.
“Điện hạ chuẩn bị rời đi đâu đó sớm thôi phải không? Hình như ngài ấy dạo này đang chuẩn bị trang bị của mình.”
“Vâng, người nói đúng. Là cuộc thảo phạt quái vật.”
“Ta hiểu rồi… Nó sẽ diễn ra trong bao lâu?”
Van hi vọng rằng cuộc đối thoại này sẽ sớm kết thúc và đáp lại ngắn gọn hết sức có thể. Rằng chuyện Lãnh chúa không tham gia cuộc đi săn này một mình là thứ mà người phụ nữ nhỏ bé này không cần phải biết. Thế nhưng, nữ Công tước lại đưa cho Van thứ gì đó mà cô đang cầm trên tay.
“Ngài Van Dike, ta có thể nhờ anh chuyển thứ này tới anh ấy không?”
“…?”
“Anh có thể đưa thứ này cho Điện hạ giúp ta được không?”
Van miễn cưỡng đồng ý. Những gì mà nữ công tước đưa cho anh là một con dao găm sinh tồn nhỏ.
“Ta không có thứ gì phù hợp để đưa cho ngài ấy cả…. nhưng để đề phòng.”
“…”
“Nhưng ta nghĩ là ngài ấy sẽ không thích nếu như ta trực tiếp đưa cho ngài ấy.”
Van nhìn xuống con dao găm. Dường như được làm rất rốt, có khả năng là từ một người thợ thủ công ở thủ đô, nhưng anh lại đưa lại cho cô.
“Thứ này là không cần thiết. Chúng tôi gần đây đã được trang bị những trang bị mới rồi.”
“Ah.”
“Và Điện hạ đã có một con dao găm mà ngài ấy quen dùng rồi.”
“Ta hiểu rồi…”
Nữ công tước cười lúng túng khi nhận lại con dao. Van ước rằng mình đã từ chối sớm hơn. Nhưng, nữ công tước nhìn anh với một ánh nhìn buồn bã.
“Vậy thứ gì sẽ phù hợp để đưa cho một người chuẩn bị lên đường đi chinh phạt quái thú?”
“….”
“Gì chứ, thật sự… không có gì ta có thể đưa cho Điện hạ được sao….”
“….”
“Ta không có ý định nào khác đâu.”
Một sự im lặng khó chịu theo sau đó. Van, với bàn tay đang để sau lưng của mình, lặng lẽ nhìn xuống.
Lúc đầu, anh đã nổi điên trước sự thiếu tôn trọng khi đã đặt một đứa con hoang tai tiếng bên cạnh Lãnh chúa của mình. Nhưng sau một hai ngày, và rồi ba ngày….
Cuối cùng, sau mười ngày lạnh lùng quan sát người phụ nữ này, trái tim anh cũng phải dịu lại.
Và khi đó, anh đã nhận ra.
Người phụ nữ này chỉ đơn giản là một cô dâu mới cưới mà thôi.
Một cô dâu trẻ, người chỉ muốn đưa một thứ gì đó cho người chồng sắp ra trận của mình, muốn anh ta cảm nhận được sự hiện diện của mình bên cạnh.
Nhận ra điều đó khiến anh có chút buồn, và anh cảm thấy xấu hổ vì những hành vi thô lỗ của mình.
Nên anh đã quyết định mềm lòng một chút.
“…. Vậy thì một vòng tay được chính tay người đan thì sao?”
“Một chiếc vòng đan tay sao?”
“Chẳng phải là thứ mà những người phụ nữ trong làng hay đưa cho người đàn ông của mình mỗi khi đi săn hay khai hoang hay sao?”
“Ah.”
Vị nữ công tước hiểu ra ý của canh và mở to mắt.
Ở làng này, phụ nữ thường sẽ đưa cho người đàn ông họ quan tâm một những chiếc vòng mà họ tự đan, cầu mong cho sự trở về bình an từ chuyến đi săn hay chiến đấu trở về nhà.
“Chẳng phải nó là một phụ kiện quá khiêm tốn hay sao?”
“Đi săn thì cần gì thứ xa xỉ?”
“Ah…”
“Nếu nó lấp lánh, nó sẽ thu hút sự chú ý của lũ quái thú và trở nên vô dụng.”
“Ta hiểu rồi.”
Theo lời của anh, nữ công tước cuối cùng cũng đã bối rối cười. Van bắt đầu thu dọn trang bị của mình, chuẩn bị rời đi.
“Một thứ giản đơn sẽ bắt mắt hơn nếu nó mang giá trị cá nhân.”
“…”
“Tôi xin phép…”
“Vâng. Xin lỗi vì đã giữ ngài lại. Cảm ơn ngài.”
Và nữ công tước, cùng với người hầu của cô, hướng về phía lâu đài. Bóng hình mờ dần của cô trông thật mỏng manh.
Giống như một bông hoa nhỏ phai dần trong bóng chiều chạng vạng.
0 Bình luận