Hành lang cơ sở nghiên cứu Watford lúc này chìm trong ánh sáng trắng lạnh lẽo, những bóng đèn âm tường trên trần phát ra thứ ánh sáng nhức mắt, chiếu xuống phòng quan sát như muốn soi rõ từng góc tối trong tâm trí những người có mặt. Một lớp kính cường lực trong suốt, dày đến mức không một âm thanh nào từ bên dưới có thể lọt qua, dựng lên như bức tường ngăn cách giữa sự sống và cái chết. Không khí trong phòng nặng nề, ngột ngạt, mỗi hơi thở dường như phải đấu tranh để thoát ra khỏi lồng ngực.
Giáo sư Hames đứng sát lớp kính, đôi tay ông siết chặt một tập tài liệu đến mức các khớp xương trắng bệch, hơi thở đều nhưng ánh mắt ông lại run rẩy không ngừng, sự pha trộn giữa sự kiên định và nỗi bất lực của một con người chứng kiến một số phận thảm thương sắp bị bóp nghẹt. Chỉ huy Stewart, người mới được giao nhiệm vụ bảo vệ Luton sau thảm họa, đứng cách đó vài bước, tay đút túi quần, giọng nói vang lên đầy bốc đồng nhưng ẩn chứa chút tò mò khó giấu.
Xung quanh họ, vài sĩ quan cấp thấp đứng im như những bóng ma, ánh mắt lạc lõng giữa nhiệm vụ và sự sợ hãi mơ hồ, trong khi các nhà khoa học cúi đầu trước bảng điều khiển, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, ghi lại từng nhịp tim, từng chỉ số nhỏ nhất từ đối tượng bên dưới.
-Không ngờ ngài Rosen lại tốn công lết xác đến tận đây.
Stewart lên tiếng, giọng anh ta cắt ngang sự im lặng như một nhát dao, vừa thách thức vừa đầy thích thú.
-Con quái vật cấp thấp như nó thì để đám lính đặc biệt thường xử lý là xong việc. Ông ta đến đây làm gì, còn kéo theo cả một đám sĩ quan nữa chứ!
Anh ta nhếch môi, ánh mắt lướt qua những gương mặt căng thẳng trong phòng, như thể đang tìm kiếm một phản ứng để khuấy động thêm không khí.
Hames quay lại, giọng ông trầm nhưng sắc bén, mỗi từ như được mài giũa qua hàng giờ suy tư.
-Nhiệm vụ quan trọng mà không tự tay giải quyết, ông ấy không bao giờ chịu ngồi yên.
Ông ngừng lại, ánh mắt lướt xuống lớp kính, nơi cánh cửa thép của phòng giam vừa bật mở. Tiếng cửa trượt rít lên khô khốc, như một lời cảnh báo vang vọng khắp không gian kín trong căn phòng, kéo theo ánh mắt của tất cả mọi người.
Đại tướng Curningham bước vào, từng bước chân nặng nề vang lên trên sàn kim loại lạnh buốt. Bộ giáp WAT-02 bao phủ cơ thể ông, những mảnh thép bóng loáng kêu lên những âm thanh va chạm nhỏ mỗi khi di chuyển, như tiếng đếm ngược của một chiếc đồng hồ chết chóc. Hai tay ông nắm chặt cây búa chiến, cán thép lạnh buốt rung lên trong lòng bàn tay chai sạn, như thể chính nó cũng đang chờ đợi khoảnh khắc được giải phóng. Ánh mắt ông sắc lạnh không chút dao động, nhưng sâu thẳm bên trong là một cảm xúc hỗn loạn như trận bão cuồng phong mà chỉ ông mới hiểu được, sự giằng xé giữa trách nhiệm của một người chỉ huy và ký ức về những gì đã mất.
Trước mặt ông, Ronan Harrison, hay đúng hơn thứ từng là Ronan, ngồi bất động trên chiếc ghế kim loại. Hàng chục dây điện và ống dẫn cắm sâu vào lưng ghế, như những xúc tu kim loại trói chặt cơ thể lai tạp ấy. Hàm răng sắc nhọn kéo dài đến mang tai, vài phần cơ thể đen xì, xù xì xen lẫn với da thịt người, nhưng đôi mắt… đôi mắt ấy vẫn giữ chút gì đó của một con người, dù giờ đây chỉ còn là một đốm sáng yếu ớt giữa bóng tối vô tận.
Máy đo nhịp tim kêu lên những tiếng bíp đều đặn, chậm rãi, gần như bất thường giữa không gian căng thẳng này. Một nhà khoa học bên trên thì thào với đồng nghiệp, giọng run run.
-Chỉ số thấp quá… Như thể nó không còn sống nữa.
Khi bộ còng được tháo ra bởi một cánh tay robot từ trần nhà, con quái vật đứng dậy, nhưng không di chuyển. Nó chỉ đứng đó, lặng im, không phản kháng, không lên tiếng, như một bức tượng sống bị giam cầm trong chính cơ thể mình. Đại tướng hạ cây búa xuống sàn, tiếng thép chạm đất vang lên khô khốc, như một lời tuyên bố câm lặng. Ông bước tới, mặt đối mặt với nó, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài gang tay. Hơi thở của ông đều đặn, nhưng trong lòng là một tiếng gầm bị kìm nén.
[Nếu mày muốn chết thì nói gì đó, làm gì đó đi chứ! Sao lại đứng yên thế này? Tao không đến đây để xem mày làm tượng!]
Tay trái ông đột ngột vươn ra, nắm chặt cổ con quái vật, những ngón tay bọc thép siết mạnh như muốn bóp nát thứ sinh vật trước mặt. Tay phải ông tung một cú đấm, mạnh đến mức tiếng xương gãy vang lên răng rắc cùng lúc cơ thể con quái vật bị hất văng vào tường. Máu phun ra từ miệng nó, loang đỏ trên nền sàn xám xịt, nhỏ giọt xuống những khe hở kim loại như một bức tranh kinh hoàng. Nhưng con quái vật đó không phản ứng. Ông lao tới, những cú đấm dồn dập như cơn mưa kim loại giáng xuống cơ thể nó. Mỗi đòn đánh là một câu hỏi, một lời gào thét câm lặng trong lòng ông.
[Sao mày không làm gì, Ronan? Tại sao mày cứ chịu đựng? Mày sắp chết dưới tay tao đấy! Mày định chết như một con quái vật sao? Chỉ cần tỏ ra vô hại hay có ích thôi, tại sao mày lại cố chấp thế này?]
Tiếng xương vỡ, tiếng thịt rách hòa lẫn với tiếng thở nặng nhọc của ông, tạo thành một bản giao hưởng của sự tàn nhẫn và tuyệt vọng.
Con quái vật không đáp trả. Máu chảy lênh láng, từng mảnh thịt bị xé toạc vương vãi khắp sàn, nhưng nó vẫn đứng lên, run rẩy, để ông tiếp tục đánh. Đại tướng tăng mức đồng bộ của bộ giáp lên 45%, sức mạnh trong từng cú đánh giờ đây đủ để nghiền nát thép như tương. Tiếng kim loại của WAT-02 rít lên mỗi khi ông vung tay, như tiếng kêu của một cỗ máy chiến tranh không biết mệt mỏi. Cuối cùng, cơ thể nó ngã gục, không còn tái tạo được nữa, chỉ còn những hơi thở thoi thóp yếu ớt giữa đống máu và thịt.
Bên trên phòng quan sát, một sĩ quan cấp thấp thì thào.
-Nó… nó chết rồi sao?
Nhưng không ai trả lời, tất cả đều dán mắt vào cảnh tượng bên dưới.
Đại tướng bước tới cây búa, nhặt nó lên, cán thép lạnh buốt trong tay như kéo ông về thực tại. Ông đứng đó, nhìn con quái vật nằm bất động, chờ đợi. Ông đã thấy cảnh này hàng trăm lần trên chiến trường, những sinh vật cận kề cái chết vùng vẫy trong tuyệt vọng, bản năng sinh tồn trỗi dậy dù vô vọng. Ông nhớ lại những ngày tháng khói lửa, khi đồng đội của ông, những con người với lý trí và cảm xúc, gào thét, cào cấu, làm mọi cách để níu kéo chút sự sống mong manh, dù biết chắc cái chết đã cận kề.
Ông chờ đợi điều đó từ Ronan, một chút phản kháng cuối cùng, một dấu hiệu của sự sống, dù là dưới hình hài quái vật. Nhưng phút trôi qua, rồi nhiều phút nữa, không có gì xảy ra. Chỉ có sự im lặng đến vô tận, như một lời thách thức câm lặng từ Ronan. Đôi mắt sắc lạnh của Đại tướng nhìn thẳng vào nó, nhưng bên trong ông là một mớ hỗn loạn, day dứt, giận dữ, và một nỗi đau không tên.
Ông thủ thế, giơ búa lên cao, chuẩn bị tung đòn kết liễu.
[Tạm biệt!]
Ông gầm lên trong lòng, tay siết chặt cán búa đến mức khớp xương trắng bệch, cơ bắp căng lên dưới lớp giáp. Nhưng rồi, con quái vật cất tiếng, giọng khàn đặc xen lẫn tiếng ho ra máu.
-Một cú nữa thôi, ông già… Khụ! Kết thúc tất cả đi.
Lời nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào tim ông. Ông khựng lại, ánh mắt khóa chặt vào đôi mắt nó, đôi mắt thanh thản như đã chấp nhận mọi thứ từ lâu, gợi lên trong ông hình ảnh người đồng đội đã ngã xuống trên chiến trường năm xưa. Tiếng hét cuối cùng của người ấy, tiếng nổ của đạn pháo, mùi máu tanh nồng, tất cả ùa về, sắc nét đến mức ông gần như cảm nhận được hơi nóng của chiến trường dưới lòng bàn chân.
Rồi ông hiểu. Những hành vi tự hủy hoại cơ thể của Ronan không phải điên rồ. Nó biết cơ thể mình không thể chết dễ dàng, nên cố tình rút cạn năng lượng và vật chất, chờ đợi một đòn chí mạng từ bên ngoài để kết thúc tất cả.
[Mày biết nếu còn sống, còn ý thức, mày sẽ bị đem đi thí nghiệm, dở sống dở chết. Mày muốn chết ngay khi có thể để không phải chịu thêm đau đớn. Điên thật… Mày muốn ra đi như một con người đến vậy sao?]
Ông tự hỏi, và một ý nghĩ thoáng qua, lạnh lẽo nhưng chân thực.
[Nếu là tao, có lẽ tao cũng chọn như mày.]
Ông hạ búa xuống, tiếng thép chạm sàn vang lên khô khốc, như một lời tuyên bố chấm dứt tất cả. Ông đứng thẳng, quay gót bước về phía cửa, mỗi bước chân nặng nề như mang trên lưng mình cả một thế giới đang đổ vỡ.
Bên trên phòng quan sát, mọi người sững sờ. Stewart phá tan sự im lặng, giọng anh ta đầy phấn khích xen lẫn ngạc nhiên.
-Không ngờ ngài Rosen chơi lớn vậy! Thảo nào ông ta không kết liễu ngay từ đầu. Hóa ra là để thử con quái vật. Quyết định của Đại tướng rõ rồi.
Anh ta quay lại, ánh mắt bắt gặp bóng dáng một cô gái trong bộ quân phục, tóc đỏ rực như ngọn lửa, đang lặng lẽ rời khỏi phòng.
-Rời đi sớm vậy, cô Vanessa?
Stewart gọi với theo, giọng đùa cợt.
-Ít nhất cũng báo cáo với cha cô chứ?
-Tôi đã báo cáo với ông ấy trước khi đến đây,
Cô đáp lời một cách lạnh lùng, đầu không ngoảnh lại.
-Cảm ơn ngài đã quan tâm.
Cánh cửa khép lại sau lưng cô, tiếng vang nhẹ như dấu chấm kết thúc một màn kịch. Hames đứng đó, tay vẫn siết chặt tập tài liệu, ánh mắt ông dán vào bóng dáng Đại tướng bên dưới, như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng chỉ im lặng.
Đại tướng bước ra khỏi phòng giam, hành lang kín dẫn tới kho vũ khí tối tăm và lạnh lẽo. Tiếng giày ông vang lên đều đặn trên sàn bê tông, mỗi bước như kéo theo một gánh nặng vô hình. Không khí trong hành lang đặc quánh, mùi kim loại và dầu máy từ các thiết bị trộn lẫn với hơi ẩm từ những bức tường xám xịt, tạo nên một cảm giác ngột ngạt khó tả. Ánh sáng từ những chiếc đèn trần chiếu lên bóng dáng Rosen, làm hiện lên một người lính già với quá nhiều vết sẹo trong tâm hồn.
Một nhóm lính xuất hiện từ phía xa, mang theo hai chiếc hộp lớn để chứa bộ WAT-02. Tiếng giày họ dồn dập trên sàn, phá tan sự tĩnh lặng của hành lang. Người lính dẫn đầu chạy vội tới, hơi thở gấp gáp, mồ hôi lăn dài trên trán dù không khí lạnh buốt.
-Thưa ngài Curningham! Để chúng tôi cất giúp ngài bộ đồ!
Anh ta nói, giọng đầy kính cẩn nhưng không giấu được sự căng thẳng.
-Không cần.
Ông cắt lời, giọng trầm nhưng không cho phép phản kháng, như một mệnh lệnh được tạc vào đá.
-Ta muốn tự tay cất nó. Các cậu đưa con quái vật trong phòng giam vào khu chữa trị đi. Nhớ phải đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Lời nói ấy khiến cả nhóm lính khựng lại, ánh mắt trao đổi đầy bối rối. Một người trong số họ lắp bắp:
-Nhưng… thưa ngài, nó…
Ông quay lại, ánh mắt sắc lạnh quét qua, và sự nghiêm nghị trên gương mặt ông dập tắt mọi nghi ngờ. Họ vội vã quay lại phòng giam, trên tay mang theo thiết bị y tế và khóa bảo vệ chuyên dụng, để lại ông một mình trong hành lang.
Bước vào kho vũ khí, cánh cửa tự động trượt mở. Bên trong, không gian rộng lớn nhưng lạnh lẽo, những kệ thép chất đầy thiết bị chiến đấu tỏa ra mùi kim loại nồng nặc. Rosen đặt cây búa vào hộp bảo quản, tiếng kim loại chạm nhau vang lên như một lời tạm biệt trong câm lặng. Ông sau đó cởi bỏ bộ giáp WAT-02, từng mảnh giáp rời khỏi cơ thể như trút đi một lớp vỏ nặng nề. Bộ giáp được ngâm trong buồng dung dịch trong suốt, ánh sáng phản chiếu lấp lánh trên bề mặt, như một bức tranh vừa đẹp đẽ vừa đáng sợ. Ông đứng đó, nhìn nó, và một ý nghĩ thoáng qua.
[Ta lại thua cược, một lần nữa. Nhưng sao lòng ta lại nhẹ nhõm thế này? Có lẽ ta không hợp với bài bạc thật.]
Ông quay lại, ánh mắt lướt qua căn phòng. Một góc nhỏ trong kho chứa đựng những ký ức xưa, một chiếc hộp kim loại cũ kỹ, bên trong là những tấm ảnh và huy chương từ thời chiến. Ông không mở nó, nhưng chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến lòng ông quặn lại. Hình ảnh Ronan đứng trong phòng giam, ánh mắt thanh thản nhưng đầy tuyệt vọng, đan xen với hình ảnh người đồng đội năm xưa, người đã ngã xuống khi cố bảo vệ ông trong một trận đánh không lối thoát.
[Sao mày luôn làm khó tao vậy, Ronan?]
Tự hỏi chính mình câu đó thêm một lần nữa, giọng nói Rosen nội tâm trầm đục như tiếng sấm rền từ xa. Ông đã mất quá nhiều, và mỗi lần mất đi một người, ông lại tự nhủ rằng mình không được yếu lòng. Nhưng lần này, sự kiên định ấy đang rạn nứt.
-
Sáng hôm sau, căn phòng họp tại trụ sở chính Stratford lại chìm trong bầu không khí căng thẳng.
Các chỉ huy ngồi quanh bàn, ánh mắt sắc lạnh, tay nắm chặt hoặc gõ nhịp trên mặt gỗ, mỗi người mang một áp lực riêng. Giáo sư Hames đứng ở góc phòng, tay vẫn siết chặt tập tài liệu, ánh mắt ông giờ đây pha lẫn hy vọng và lo âu. Giáo sư Alexander đứng cạnh, giọng ông trầm tĩnh nhưng đôi tay khẽ run khi lật từng trang báo cáo. Đại tướng Curningham ngồi ở vị trí chính diện, đôi tay đan vào nhau, giọng ông trầm nhưng vang vọng khi cuộc họp bắt đầu.
Chỉ huy Peterson lên tiếng đầu tiên, giọng anh ta sắc bén như mũi dao, đâm thẳng vào vấn đề.
-Vậy quyết định cuối cùng của ngài là gì, ngài Curningham?
Ông đáp lại không chút do dự, mỗi từ như được khắc vào không khí.
-Trước khi tiêu diệt lũ titan, ta sẽ cho chúng một phép thử, kiểm tra nhân tính của chúng. Nếu vượt qua, tạm thời giữ chúng như vũ khí quân sự không qua vũ khí hóa. Nếu không, các chỉ huy cứ thẳng tay xử lý.
Chỉ huy Fury lập tức phản đối, giọng gằn lên đầy đáng sợ.
-Tôi không đồng ý! Dùng lũ titan còn sống là quá mạo hiểm. Chúng ta không biết chúng có thể làm gì nếu mất kiểm soát.
Ông đập tay xuống bàn, âm thanh vang dội khiến vài người giật mình.
Đại tướng quay sang, ánh mắt lạnh lẽo quét qua Fury, như một lưỡi dao vô hình.
-Dựa trên các đoạn băng và báo cáo hành vi của chúng, tôi thấy chúng có giá trị sử dụng trước khi bị tử hình. Ta chưa đủ thông tin, chưa biết sức mạnh thật sự của chúng. Vũ khí hóa ngay bây giờ có đáng không? Nếu không tìm được độ tương thích, chúng cũng chỉ bị niêm phong như bộ số một thôi.
Ông ngừng lại, giọng trầm xuống nhưng vẫn đầy sức nặng.
-Hay cậu muốn lặp lại sai lầm ở Luton, khi ta không chuẩn bị đủ và để mọi thứ cứ thế sụp đổ ngay trước mắt?
Fury im lặng, ánh mắt lảng đi, nhưng tay ông ta vẫn siết chặt thành nắm đấm. Đại tướng chuyển sang giáo sư Alexander.
-Sau khi các chỉ huy kiểm tra lũ titan còn lại, nếu đề xuất của ông hợp lý, tôi sẽ cho phép nghiên cứu phát triển huyết thanh từ chúng làm một phần sức mạnh quân sự.
Alexander gật đầu, giọng ông trầm nhưng chắc chắn.
-Tôi đồng ý. Nếu chúng ta kiểm soát được, đây sẽ là bước ngoặt quan trọng.
Chỉ huy Gloria chen vào, giọng bà sắc bén như lưỡi kiếm vừa mài.
-Nhưng trước giờ chưa có tiền lệ cho chuyện này. Chúng ta đang đặt một ván cược quá lớn.
Đại tướng nhìn thẳng vào bà, ánh mắt cứng như thép, không chút lay chuyển.
-Tiền lệ? An nguy của quốc gia trước lũ quái vật có thể so với thứ tầm thường như vậy sao?
Lời nói của ông như một nhát chém, khiến cả căn phòng chìm trong im lặng. Ông tiếp tục, giọng trầm nhưng nặng nề như mang theo cả gánh nặng của thế giới.
-Chắc tôi không cần nhắc lại tình hình hiện tại. Lũ Emperor mới phát hiện khiến khả năng thất thủ của ta tăng gấp bội. Kích thước của chúng, như các vị thấy trong báo cáo, khiến siêu titan cũng chỉ như cái ngón tay. Chúng có thể thức tỉnh bất cứ lúc nào vì hoạt động của lũ quái vật gần đây.
Ông ngừng lại, để không khí ngột ngạt thấm sâu vào từng người. Một hình ảnh ba chiều bật lên giữa bàn, hiển thị bóng dáng khổng lồ của một con Emperor, một sinh vật vượt xa mọi khái niệm về sức mạnh mà họ từng đối mặt. Tiếng thì thào khe khẽ vang lên từ vài sĩ quan, nhưng nhanh chóng bị dập tắt bởi giọng nói của ông.
-Hai năm trước, Cơn sóng với ba siêu titan và đám titan phụ trợ cấp trung đã khiến ta mất gần năm trăm lính đặc biệt, hai người dùng WAT, và hơn ba sư đoàn lính thường. Vậy hãy nghĩ xem, lũ Emperor kinh khủng đến đâu. Nếu chúng cùng lũ titan đồng loạt tấn công, quốc gia này sẽ bị xóa sổ trong nháy mắt.
Ông kết thúc, giọng chắc như đinh đóng cột.
Với phát hiện này, nếu thành công, ta có thể mượn sức mạnh của chính lũ quái vật. Đó sẽ là tia hy vọng cuối cùng cho sự tồn tại của chúng ta.
Cả căn phòng lặng im, như ngầm thừa nhận sự thật không thể chối cãi trong lời ông nói. Không ai phản đối nữa. Tiếng đồng hồ tích tắc vang lên, đánh dấu một bước ngoặt mới trong cuộc chiến sinh tồn này.


0 Bình luận