Giọng Ronan vang lên, ngạc nhiên pha chút bỡn cợt, như thể anh đang cố tìm chút niềm vui giữa mớ thông tin hỗn loạn.
-Tôi có nói ra cái câu đó thật à? Sao lại không nhớ nhỉ?
Anh ngừng lại, ánh mắt lướt qua những mảnh kim loại và vệt máu loang lổ trên sàn, như đang cố đào bới một mảnh ký ức đã bị chôn vùi từ lâu.
-Mà ông có kể sót không đấy? Tôi nghĩ từng đó không đủ để thuyết phục họ giữ tôi lại. Lúc đó tôi nhớ ông tẩn tôi xong, lúc tỉnh dậy đã thấy mình nằm ở khu nghiên cứu trong rừng Brecon Beacons rồi. Ông Hames cũng chẳng buồn giải thích gì thêm.
Đại tướng Curningham ngồi đối diện, cây búa chiến nằm ngang trên đùi ông, cán thép lạnh buốt dính đầy vệt máu khô, lấp lóe dưới ánh sáng chập chờn. Giọng ông trầm đục, toát lên vẻ mạnh mẽ của một người đã biến việc đưa ra những quyết định quan trọng thành một phần cuộc sống của mình.
-Đúng, chỉ nó thì chưa đủ. Nhưng Hames, lão già đó đã đứng ra chịu trách nhiệm trực tiếp cho mày. Còn đối với tao, chừng nào đám chúng mày còn có ích, tao sẽ giữ cho còn sống. Nhưng nếu có bất kỳ vấn đề gì, tao sẽ là người trực tiếp xử lý, thẳng tay không nương tình.
Ông ngừng lại, ánh mắt sắc lạnh quét qua Ronan, như muốn khắc sâu từng con chữ vào tâm trí anh.
-Đó mới là quyết định cuối cùng.
Curningham từ từ đứng dậy, bóng dáng cao lớn phủ một vệt tối dài lên sàn dưới ánh đèn nhấp nháy. Tiếng giày ông giẫm vào mảnh vỡ kim loại phát ra âm thanh răng rắc khô khốc, hòa lẫn với tiếng gió lạnh rít qua khe hở của bức tường nứt. Ông nhìn xuống Ronan, giọng nói giờ đây pha chút mệt mỏi nhưng vẫn giữ sự uy nghiêm không thể lay chuyển.
-May mắn là mày còn đủ thông minh để giúp lão nghiên cứu. Nên tao mới không cho mày thành vũ khí, cô lập mày xuống hẳn dưới Brecon Beacons để lão toàn quyền xử lý. Nếu không, giờ này mày đã bị niêm phong trong một cái hộp thép hoặc bị băm thành từng mảnh để nghiên cứu rồi.
Ronan nhếch môi, nụ cười nhạt mang theo chút bất cần, như thể anh đã quen đối mặt với những lời đe dọa bằng sự thản nhiên.
-Ông ra quyết định liều lĩnh như vậy không sợ bọn tôi tìm cách bỏ trốn à?
Giọng anh nhẹ, nhưng ẩn sau đó là một sự thăm dò tinh tế, như muốn thử xem giới hạn của người đàn ông trước mặt nằm ở đâu.
Đại tướng cười khan, âm thanh khô khốc vang lên giữa không gian tĩnh lặng, như tiếng vọng từ một chiến trường xa xôi.
-Tao biết đám chúng mày đủ khôn và biết đánh giá tình hình để không dám tìm cách bỏ trốn. Mà nếu có dám, chúng mày sẽ được coi là mối nguy hiểm hàng đầu. Quân đội sẽ ưu ái tiến hành đuổi cùng giết tận, không để sót một mảnh. Bọn ở thế giới ngầm kiểu gì cũng phát giác sự hiện diện của chúng mày rồi, có khi không cần đến lượt bọn tao ra tay, lũ đó sẽ xé xác mày trước để moi thông tin. Nói chung là sẽ thảm vô cùng. Chắc mày rõ chuyện này hơn cả tao nữa mà, hỏi vặn vẹo làm gì? Cứ nghĩ mày đủ thông minh để không hỏi, cuối cùng vẫn chỉ là một thằng đần.
Anh lập tức bật cười, âm thanh khàn khàn thoát ra từ cổ họng đầy vết thương chưa kịp lành, như thể anh đang tự giễu chính mình.
-Ờ! Tôi biết mà. Đơn giản là tôi chỉ muốn nghe những lời đó trực tiếp từ ông thôi, như một sự xác nhận. Dù gì nghe trực tiếp từ người trong cuộc vẫn hơn chứ!
Sự thẳng thắn của anh mang theo một chút chua chát, nhưng cũng có chút chân thành hiếm hoi, như thể anh cần điều đó để khẳng định vị trí của mình trong mớ hỗn độn này.
Ông nhìn anh, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên trước sự thoải mái của Ronan, rồi đáp lại bằng giọng điệu mỉa mai quen thuộc.
-Lúc nào cũng vậy, có vẻ mày thích nghe mấy câu đau lòng nhỉ? Có vẻ lòng tốt đối với mày là một thứ xa xỉ.
Ronan cười nhẹ, nụ cười giờ đây không còn sự bất cần mà thay vào đó là chút ấm áp nhỏ nhoi giữa không gian lạnh lẽo.
-Có người để nói mấy chuyện tào lao là đủ tốt rồi.
Đại tướng bật cười lớn, âm thanh vang vọng giữa những bức tường đổ nát, như phá tan sự nặng nề của không gian.
-HAHA! Có vẻ thời gian hết rồi. Đám kia đứng ngoài chắc đang lo sốt vó cả lên đấy!
Ông quay người, ánh mắt lướt về phía cánh cửa thép méo mó, nơi những tiếng động nhỏ từ bên ngoài bắt đầu vọng vào, tiếng bước chân cọ trên mặt sàn, tiếng kim loại va chạm khe khẽ, như dấu hiệu của một cơn bão sắp ập đến.
Ronan nhún vai, giọng anh giờ đây pha chút mệt mỏi, như thể trận chiến vừa qua đã rút cạn sức lực của anh.
-Mời ông, chứ tôi hết sức rồi. Nếu họ thấy hai ta ngồi nói chuyện tâm tình thế này có hơi khó xử. Ông có tâm thì đặt cây búa lên ngực…
Chưa kịp dứt lời, Đại tướng đã vung tay, đập mạnh cây búa lên ngực anh. Tiếng hự thoát ra từ miệng Ronan, kèm theo một cái nhăn mặt đầy bất ngờ.
-Tôi nói chơi mà ông làm thật đấy à.
Bên ngoài căn phòng, không khí đột nhiên trở nên căng như dây đàn. Đội bảo vệ đứng thành hàng, từng khẩu súng đã lên đạn từ lâu, nòng kim loại lạnh lẽo hướng thẳng về phía cánh cửa thép nặng nề. Không gian xung quanh chìm trong một sự im lặng đáng sợ, chỉ còn tiếng rè rè khe khẽ từ những bóng đèn hỏng nhấp nháy trên cao.
Ánh sáng chập chờn chiếu xuống những bóng người đang tập trung cao độ đến mức gần như bất động, tạo nên một khung cảnh kỳ dị, như thể thời gian đã ngừng trôi. Những động tác chuẩn bị của đội bảo vệ chuyên nghiệp, dứt khoát, không một tiếng động thừa, nhưng sự căng thẳng trong ánh mắt họ không thể giấu nổi. Đột nhiên, một thông báo từ nhóm giám sát vang lên qua bộ đàm, cắt ngang bầu không khí.
-Đại tướng Curningham vẫn ổn, ngài ấy đồng bộ trở lại với bộ giáp rồi.
Cánh cửa thép rung lên dữ dội, từng đợt rung chấn nhỏ lan tỏa qua sàn nhà, khiến vài mảnh kim loại rơi leng keng xuống nền. Tất cả vũ khí lập tức chĩa thẳng vào cánh cửa, tiếng khóa nòng súng vang lên đồng loạt như một bản nhạc chết chóc. Không gian trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết, sự căng thẳng dâng lên đỉnh điểm khi từng đôi mắt dán chặt vào cánh cửa. Rồi, sau một loạt tiếng rầm rầm như tiếng tim đập của một cỗ máy khổng lồ, cánh cửa đột ngột dừng lại. Một khoảng lặng ngắn ngủi bao trùm, như giây phút trước khi cơn bão ập đến.
[ẦM!] Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cánh cửa thép bị hất tung ra ngoài, mảnh vỡ kim loại bay tứ tung, vài mảnh cắm phập xuống sàn cách đội bảo vệ chỉ vài bước chân. Tiếng hét khe khẽ từ một sĩ quan trẻ vang lên, nhanh chóng bị dập tắt bởi ánh mắt nghiêm nghị của đồng đội.
Đại tướng Curningham bước ra từ đống đổ nát, bộ giáp WAT-02 vẫn bọc quanh người ông, nhưng giờ đây nó đầy những vết xước sâu và những mảng lõm do va chạm. Máu chảy từ mũi và mắt ông, từng giọt đỏ thẫm nhỏ xuống sàn, để lại những vệt dài trên nền kim loại xám xịt, hòa lẫn với bụi bẩn và mảnh vụn. Thiết bị theo dõi từ nhóm giám sát phát ra tín hiệu cảnh báo: nhịp tim bất thường, áp lực máu tăng cao, nhiều vết thương nội tạng. Nhưng ông vẫn bước đi, từng bước chậm rãi, từ tốn, như thể những vết thương ấy chỉ là cái giá nhỏ bé cho một nhiệm vụ đã hoàn thành xong.
Ông dừng lại, giọng khàn khàn nhưng vẫn đầy uy quyền vang lên giữa không gian hỗn loạn.
-Vào bắt giữ cậu ta lại, nhớ thông báo các chỉ huy là cậu ta đã vượt qua bài kiểm tra để bọn họ an tâm.
[Khụ!] Ông ho ra một ngụm máu, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh, không chút dao động.
-Còn việc xác nhận thông tin, chốc nữa ta sẽ làm.
Đội trưởng đội bảo vệ chạy tới, giọng anh ta lạc đi vì lo lắng, tay khẽ run khi nhìn thấy tình trạng của Đại tướng.
-Ngài ổn chứ, Đại tướng Curningham? Để tôi cử vài người đưa ngài tới bệnh xá!
-Ta vẫn ổn.
Ông cắt lời, giọng trầm nhưng không cho phép phản đối, như một mệnh lệnh được khắc vào đá.
-Tự mình ta tới khu chữa trị được. Các cậu lo tập trung bắt giữ đối tượng lại đi.
-Rõ, thưa ngài!
Đội trưởng gật đầu, dù ánh mắt vẫn đầy lo âu. Ông quay lại, ra hiệu cho đội bảo vệ tiến hành nhiệm vụ.
Đại tướng bước lên xe trung chuyển, đậu sẵn bên ngoài khu vực đổ nát. Ngồi xuống ghế, tiếng răng rắc từ bộ giáp vang lên khi toàn bộ cơ thể thả lỏng, ông sau đó ra lệnh cho AI.
-Đưa ta tới khu chữa trị.
Chiếc xe rung lên nhẹ khi khởi động, tiếng động cơ gầm rú khe khẽ hòa lẫn với tiếng gió lùa qua cửa sổ, mang theo ông rời xa khung cảnh hỗn loạn phía sau.
Vừa ngồi chưa được bao lâu, một tiếng bíp vang lên từ thiết bị liên lạc gắn trên bảng điều khiển. Giọng nói của Giáo sư Hames vang lên, gấp gáp nhưng không giấu được sự quan tâm chân thành.
-Ông ổn chứ, Rosen? Cú đánh ban nãy khiến tôi với ông Anderson bất ngờ đấy! Tôi cứ nghĩ căn phòng được thiết kế phải chịu được cơ, không ngờ lại bị ông phá tan tành. Cơ mà lần đầu tiên tôi thấy ông đồng bộ cao và dùng lâu bộ đồ như vậy! Ông phải cẩn thận tuổi tác với sức khỏe của mình đi, may là áp lực của bộ đồ tác động lên cơ thể vẫn chưa quá tệ. Tôi cũng khuyên ông sau vụ này hạn chế đồng bộ mức cao với lại, sức khỏe đã không ổn định mà dùng bộ đồ là dễ chết sớm đấy!
Đại tướng thở dài, giọng ông khàn khàn nhưng mang chút mỉa mai quen thuộc.
-Căn phòng bị tôi với thằng Ronan phá cho hư gần hết, chịu thêm nhát búa đó thì sập là đương nhiên. Còn về vụ lâu la, chỉ là lâu rồi tôi không được nhìn trực tiếp cái bản mặt chết tiệt của nó và muốn dùng hết sức để đập thẳng vào thôi. Nếu không còn gì thì tôi cúp máy đây, người tôi ê ẩm cả rồi!
Hames vội chen vào, giọng ông giờ đây nghiêm túc hơn, như sự lo lắng của một người bạn già.
-Ông đã nói rồi đúng chứ?
-Đủ những gì nó cần biết.
Đại tướng đáp, giọng trầm xuống như mang theo một gánh nặng vô hình.
-Nếu con quái vật đó thật sự là nó thì tự khắc sẽ hiểu ra thôi.
Ông tắt máy rồi từ từ nhắm mắt lại, tựa lưng thật sâu vào ghế. Tiếng động cơ của chiếc xe trung chuyển dần đều đặn, mang ông rời xa căn phòng tan hoang, để lại phía sau một khung cảnh hỗn loạn và những ánh mắt đầy nghi hoặc.
Đội bảo vệ nhanh chóng tiến vào căn phòng, không gian giờ đây chìm trong bóng tối gần như tuyệt đối khi những bóng đèn cuối cùng đã tắt ngấm. Họ bật chế độ nhìn ban đêm trên kính bảo hộ, những vệt sáng xanh lục mờ nhạt quét qua đống đổ nát, chiếu lên những mảnh kim loại nằm rải rác và những vệt máu khô loang lổ trên sàn. Không khí lạnh lẽo, ẩm ướt, mang theo mùi tanh của máu và mùi khét của kim loại cháy, bám chặt vào từng hơi thở của họ. Sau vài giây quan sát, họ đã xác định được vị trí của Ronan, anh nằm bất động giữa sàn, cơ thể đầy vết thương nhưng vẫn thở đều, như thể đang chờ đợi một kết thúc đã được định sẵn.
Đội trưởng ra hiệu, một tiếng vút vang lên khi thiết bị sốc điện được bắn ra từ tay một thành viên. Dòng điện màu xanh lam rít lên trong không khí, lao thẳng vào cơ thể Ronan. Anh co giật dữ dội, từng cơ bắp căng lên rồi thả lỏng, cho đến khi dòng điện ngừng lại và anh ngã gục hoàn toàn. Đội trưởng kiểm tra qua thiết bị giám sát, xác nhận nhịp tim của anh đã chậm lại đến mức bất tỉnh.
-Đã xong!
Gã ta thông báo qua điện đàm, ra lệnh cho toàn đội tiến lên thực hiện nhiệm vụ.
Họ chia thành từng nhóm bốn người, di chuyển nhanh nhưng vô cùng cẩn trọng, súng vẫn chĩa thẳng về phía Ronan. Ba khẩu pháo lớn bên ngoài, được điều khiển từ xa, đã khóa mục tiêu qua thiết bị hồng ngoại, nòng thép lạnh lẽo không rời khỏi anh dù chỉ một giây. Tiếng kim loại va chạm vang lên khi còng tay và còng chân được đeo vào người Ronan, những chiếc còng nặng trịch được thiết kế đặc biệt với lõi năng lượng, cung cấp cho thiết bị sốc điện cao áp ngăn chặn sự phản kháng nếu xảy ra. Khi mọi thứ đã được cố định, một nhóm bốn người cẩn thận nhấc cây búa lớn trên ngực anh ra, tiếng keng vang lên khi nó chạm sàn, như một dấu chấm hết cho trận chiến khốc liệt vừa xảy ra.
Nhóm khoa học đứng phía sau, ánh mắt họ giờ đây không còn là sự tò mò mà là sự cảnh giác cao độ. Một người trong số họ lên tiếng qua bộ đàm.
-Đưa hắn ta vào lồng giam có màng chắn năng lượng. Gom hết các phần cơ thể vương vãi lại, không để sót bất kỳ mảnh nào.
Đội bảo vệ nhanh chóng thực hiện, dùng những chiếc kẹp thép dài để nhặt từng mảnh thịt và xương rơi rải rác quanh phòng, những mảnh cơ thể mà Ronan đã rơi rụng trong trận đấu với Đại tướng. Chúng được ném vào một chiếc hộp kim loại, phát ra những tiếng thịch khô khốc khi chạm đáy.
Sau khi dọn dẹp xong, đội trưởng nhấc bộ đàm lên, giọng anh ta đều đặn nhưng không giấu được sự căng thẳng.
-Đã xử lý xong đối tượng. Chuẩn bị vận chuyển.
Chiếc lồng giam, một khối thép khổng lồ với lớp màng chắn năng lượng phát sáng xanh nhạt, được đẩy vào phòng bằng xe trung chuyển. Ronan trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhanh chóng được đưa vào bên trong để giam giữ. Chiếc lồng nhanh chóng khép lại với tiếng rầm vang vọng. Xe trung chuyển khởi động, mang anh rời khỏi căn phòng đổ nát, hướng về phòng giam giữ đặc biệt nằm sâu trong lòng cơ sở nghiên cứu.
Phòng giam giữ đặc biệt là một không gian rộng lớn nhưng lạnh lẽo, nằm sâu dưới lòng đất của cơ sở Watford. Bốn bức tường thép dày được gia cố bằng hợp kim chống nổ, không một khe hở nào để ánh sáng tự nhiên lọt qua, chỉ có ánh sáng trắng lạnh lẽo từ những bóng đèn gắn trên trần chiếu xuống, làm nổi bật những vệt xước và vết cháy cũ trên sàn, dấu tích của những lần giam giữ trước đây.
Ở mỗi góc phòng, bốn khẩu súng năng lượng lớn đứng sừng sững, nòng kim loại di chuyển theo từng chuyển động của đội bảo vệ, phát ra tiếng rè rè khe khẽ từ hệ thống điều khiển tự động. Không khí trong phòng khô lạnh, mang theo mùi kim loại và hóa chất thoảng nhẹ từ những thiết bị xung quanh.
Đội bảo vệ tiến vào, từng bước chân vang lên đều đặn trên sàn kim loại, tiếng giày cọ sát tạo thành những nhịp điệu khô khốc. Chiếc lồng giam chứa Ronan được đặt giữa phòng, bên trong là anh và những mảnh cơ thể rời rạc. Một buồng hồi phục lớn, gồm hai lớp, lớp trong làm từ kính chịu lực dày gần một mét, lớp ngoài bao phủ bởi màng chắn năng lượng trong suốt, đã sẵn sàng ở trung tâm. Họ mở lồng, cẩn thận đặt anh và các mảnh cơ thể vào bên trong, tiếng lạch cạch vang lên khi những mảnh thịt chạm vào sàn kính.
Cánh cửa buồng khép lại, một âm thanh rít vang lên khi hệ thống khóa tự động kích hoạt. Từ trần buồng, một dung dịch màu xanh lá cây đậm đặc được xả xuống, nhanh chóng ngập kín không gian bên trong. Mùi hóa chất nồng nặc lan tỏa, dù bị lớp kính ngăn cách, vẫn khiến vài thành viên đội bảo vệ khẽ nhăn mặt. Các mảnh cơ thể rời rạc bắt đầu cựa quậy, như bị đánh thức bởi dung dịch, từ từ trôi về phía cơ thể chính của Ronan.
Chúng bám vào, hòa hợp lại làm một, từng vết thương trên người anh dần khép lại dưới tác động của chất lỏng kỳ lạ ấy. Thiết bị đo đạc bên ngoài sáng lên, hiển thị các chỉ số, nhịp tim tăng dần, huyết áp ổn định, khả năng tái tạo hoạt động bình thường.
Đội bảo vệ đứng quan sát, tay vẫn đặt trên cò súng, ánh mắt không rời khỏi buồng dù chỉ một giây. Đội trưởng kiểm tra lần cuối qua màn hình giám sát, giọng anh ta vang lên qua bộ đàm.
-Đối tượng đã ổn định. Yêu cầu đóng cửa chính.
Cánh cửa lớn của phòng giam, một khối thép dày cộp nặng hàng tấn, từ từ khép lại, tiếng rầm cuối cùng vang lên như một dấu chấm kết thúc. Họ đứng đó chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo từ đội trưởng, trong khi không gian quanh dần chìm vào sự im lặng nặng nề, chỉ còn tiếng gió lạnh rít từ hành lang bên ngoài luồn qua những khe hở trên cánh cửa phụ.
~ ~ ~ ~ ~
Tại khu chữa trị nằm sâu trong lòng đất, một không gian kín bưng được bao bọc bởi những bức tường thép xám xịt, lạnh lẽo đến thấu xương. Không khí nặng nề, trộn lẫn mùi thuốc khử trùng nồng nặc với hơi kim loại từ những thiết bị y tế hiện đại, tạo nên một cảm giác vừa sạch sẽ vừa ngột ngạt, như thể hơi thở cũng bị giam cầm trong lớp thép dày đặc.
Ánh sáng trắng từ dãy đèn huỳnh quang treo trên trần chiếu xuống sàn kim loại bóng loáng, làm nổi bật lên những vết xước lớn nhỏ khác nhau. Tiếng tích tắc đều đặn từ chiếc đồng hồ gắn trên tường vang lên, hòa cùng tiếng rè rè của hệ thống thông gió, như một nhịp điệu bất tận, vừa đơn điệu vừa đè nặng lên tâm trí. Không có ánh sáng tự nhiên, không có cửa sổ, chỉ có những bức tường thép và tiếng máy móc vận hành đều đều, như thể cả khu vực này là một cỗ máy khổng lồ, sống động nhưng vô hồn.
Trong một căn phòng riêng biệt, Đại tướng Curningham nằm trên chiếc giường thép cứng nhắc, tấm chăn mỏng manh phủ lên người như một lớp vỏ bảo vệ yếu ớt. Đây có lẽ là đặc quyền hiếm hoi dành riêng cho người đứng đầu, một góc tĩnh lặng dành riêng để ông có thể nghỉ ngơi mà không bị phá bĩnh bởi công việc. Bên cạnh giường, một màn hình giám sát nhấp nháy liên tục, phát ra tiếng bíp bíp nhỏ nhưng đều đặn, hiển thị các chỉ số sinh học của ông, nhịp tim chậm rãi, áp lực máu,...tất cả đều đã trong trạng thái ổn định.
Tuy nhiên những vệt máu đỏ khô bám ở khóe mắt và mũi ông vẫn lộ rõ, như một lời nhắc nhở về trận chiến vừa trải qua, một cuộc đối đầu để lại dấu ấn không chỉ trên cơ thể mà còn trong tâm trí. Ông nhắm mắt, hơi thở nặng nề nhưng vẫn cố giữ đều đặn, mỗi nhịp như một nỗ lực để gột rửa sự mệt mỏi đang bám chặt trong từng thớ cơ.
Bất chợt, cánh cửa thép trượt mở với tiếngxoẹt rõ lớn, cắt ngang sự tĩnh lặng của căn phòng như một lưỡi dao xuyên qua không gian. Một giọng nói vang lên, trầm thấp nhưng mang theo chút mỉa mai, như thể người nói chẳng bao giờ nghiêm túc được quá vài giây.
-Hôm nay trông ông có vẻ thoải mái nhỉ, Đại tướng? Gặp lại Ronan, dần cậu ta ra bã lần nữa, rồi giờ nằm đây thư giãn. Lâu lắm rồi tôi mới thấy ông bình thản thế này đấy.
Người vừa bước vào là Darren Jarl Stewart, Chỉ huy Đại đội Sáu. Anh cao gần hai mét, cơ thể cân đối nhưng rắn chắc, trên người mặc bộ giáp cường hóa ôm sát với những đường viền sắc nét, vừa tinh tế vừa toát lên vẻ nguy hiểm. Mái tóc xám dài được vuốt ngược ra sau, để lộ vầng trán cao, trong khi vài sợi râu lưa thưa mọc lộn xộn trên khuôn mặt góc cạnh, như thể chẳng buồn cạo trong nhiều ngày.
Đôi mắt xanh thẳm ánh lên sắc lạnh, đồng tử hình chữ thập lóe sáng lên một cách nổi bật, vừa kỳ dị vừa tạo ra một cảm giác đe dọa vô hình. Tay trái anh đeo một chiếc găng thép dày, ngón tay gõ nhẹ lên khung cửa phát ra tiếng cạch cạch khe khẽ, trong khi tay phải hờ hững cầm một tấm bảng điện tử như đang cầm một món đồ chơi. Nụ cười hờ trên môi anh thân thiện đến lạ, nhưng ánh mắt lại như một lưỡi dao ẩn sau lớp vỏ bọc, khiến người đối diện không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Đại tướng khẽ mở mắt, ánh nhìn sắc bén quét qua Darren, nhưng giọng ông vẫn trầm và đầy mệt mỏi, như chẳng muốn phí sức với kẻ vừa bước vào.
-Im đi, Darren. Ta đang cố nghỉ ngơi đây.
Ông ngừng lại, đôi lông mày nhíu nhẹ như vừa nhớ ra điều gì, rồi tiếp tục với chút châm biếm lạnh lùng.
-Mà tôi có mời cậu vào đâu nhỉ? Hay cậu tự tiện xông vào như mọi lần?
Darren cười khẽ, âm thanh do tiếng cười phát ra ngắn gọn nhưng đầy tự tin, như thể lời trách móc của ông chỉ là một câu đùa không đáng bận tâm. Anh bước hẳn vào phòng, đôi giày kim loại va xuống sàn phát ra tiếng cộp cộp đều đặn, mỗi bước đi mang theo sự bất cần vốn có.
-Thôi nào, Đại tướng, tôi chỉ ghé qua thăm ông chút thôi mà. Với lại, tôi tò mò muốn tận mắt thấy con quái vật đã khiến ông phải đổi ý phút chót. Không phải ngày nào cũng được chứng kiến Rosen Curningham thay đổi quyết định đâu, chuyện này đáng để tôi bỏ công đến đây đấy.
Ông hừ nhẹ, ánh mắt lướt qua Darren, dừng lại ở khẩu súng ngắn gắn bên hông anh, nhỏ gọn nhưng rõ ràng được tối ưu cho việc được rút ra sử dụng nhanh nhất có thể. Giọng ông lạnh hơn, pha chút mỉa mai sắc bén.
-Ghé thăm mà mặc nguyên bộ đồ chiến đấu thế à? Cậu nghĩ tôi không nhận ra cậu sẵn sàng nhảy vào đánh nhau bất cứ lúc nào sao? Hiện giờ tôi vẫn ổn, chỉ rạn vài khúc xương thôi. Sao cậu không lo đi kiểm tra con titan mà cậu đang giữ cho mấy tên chỉ huy ấy? Đừng để tôi phải nói lại lần nữa.
Darren nhún vai, động tác nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin, như thể mọi lời trách móc đều trôi qua anh như gió thoảng.
-Ông không cần phải nhắc đâu, chúng tôi làm xong hết rồi. Ghi hình đầy đủ, gửi lại cho họ từ lâu. Chắc lúc đó ông đang bận xử lý đám quái vật ở Colchester nên chưa xem qua. Bọn tôi làm mấy bài kiểm tra này thường xuyên lắm, hàng tháng đều gửi cả báo cáo lẫn video. Còn ông thì cứ im ỉm, viện cớ này cớ nọ, nên bộ quốc phòng mới sốt ruột muốn xem trực tiếp đấy.
Đại tướng không đáp ngay, chỉ khẽ nghiêng người ngồi dậy. Tiếng răng rắc từ xương cốt vang lên khe khẽ, như một âm thanh nhắc nhở về tuổi tác và những vết thương tích lũy qua năm tháng. Ông thở dài, giọng trầm nhưng cứng rắn.
-Nếu chỉ có vậy thì biến ra khỏi đây đi. Làm ngay một bản báo cáo gửi cho tôi, tôi còn phải kỷ luật cậu. Rời khỏi căn cứ Chelmsford mà không xin phép, đừng nghĩ tôi không biết.
Darren bật cười, âm thanh lớn hơn lần trước, mang theo chút tinh nghịch pha lẫn sự hào hứng không giấu giếm. Anh bước nhanh tới, đôi giày vang lên mạnh mẽ trên sàn, rồi đưa ra một tấm bảng điện tử với tờ giấy xin phép đặt phía trên, dáng vẻ như một đứa trẻ khoe thành tích.
-Ấy, đừng nóng! Tôi làm xong báo cáo để gửi cho ông rồi đây mà!
Anh ngừng lại, ánh mắt lóe lên chút thích thú.
-À, tiện thể, ông Hames nhờ tôi đưa ông cái bảng xác nhận cho bài kiểm tra luôn.
Đại tướng nhận lấy tấm bảng và tờ giấy, ánh mắt lạnh lùng lướt qua chúng. Với một động tác dứt khoát, ông vo tròn tờ giấy xin phép thành một cục nhỏ, ném thẳng vào thùng rác cạnh giường. Tiếng bịchkhô khốc vang lên khi nó rơi xuống đáy, như một lời tuyên bố không cần lời. Darren nhìn theo, gương mặt thoáng hiện vẻ thất vọng, nhưng khóe môi vẫn cong lên như chẳng thể nghiêm túc nổi.
-Thôi nào, Đại tướng, ít ra ông cũng nên liếc qua chứ! Tôi mất công viết đấy!
Ông không buồn đáp, ánh mắt tập trung hoàn toàn vào tấm bảng xác nhận. Những dòng chữ hiện lên trên màn hình nhỏ, lạnh lùng nhưng vô cùng giá trị, chỉ số hồi phục, chịu đựng, sức mạnh, tốc độ,... tất cả đều vượt xa ngưỡng bình thường, như một lời thách thức thầm lặng. Ông lẩm bẩm, giọng trầm như tự nói với mình, nhưng đủ để Darren nghe thấy.
-Cứ nhìn thái độ và cách hành xử của cậu, tôi sẽ tăng mức kỷ luật lên thêm vài bậc.
Darren nghe vậy, gương mặt lập tức xị xuống, đôi vai khẽ rũ như vừa bị dội một gáo nước lạnh. Anh quay lưng, bước về phía cửa với dáng vẻ chán chường, đôi giày kéo lê trên sàn phát ra tiếng xoẹt xoẹt chậm rãi.
-Nói chuyện với ông chán thật. Thôi, tôi đi tìm ông Hames làm phiền vậy.
Nhưng ngay khi tay chạm vào khung cửa, anh đột nhiên khựng lại. Không gian trong phòng bỗng trở nên nặng nề hơn, như thể áp suất vừa tăng lên vài mức. Anh quay đầu, đôi mắt xanh với đồng tử chữ thập lóe lên một tia sắc lạnh, giọng nói trầm xuống, mang theo sự đe dọa không che giấu.
-Mà này, con quái vật đó không tầm thường như báo cáo đâu, Đại tướng. Tôi không rõ ông và Hames đã giở trò gì trong trận đấu đó, nhưng tôi cá là ông sẽ phải giải thích dài với mấy người trên kia đấy.
Đại tướng không trả lời, ánh mắt vẫn dán chặt vào tấm bảng xác nhận. Những con số hiện lên như một câu đố chưa lời giải: Chỉ số hồi phục: 9.7/10, Chỉ số chịu đựng: 8.3/10, Chỉ số sức mạnh: 9.3/10, Chỉ số tốc độ: 9.0/10, Kết luận Titan: chưa rõ. Ông khẽ nhíu mày, ngón tay gõ nhẹ lên mép bảng, phát ra tiếng cạch cạch đều đặn, như đang cân nhắc một điều gì đó vượt xa những con số khô khan này.
Darren rời khỏi phòng, cánh cửa thép khép lại sau lưng với tiếng rít khô khốc, để lại Đại tướng chìm trong sự tĩnh lặng nặng nề. Hành lang bên ngoài khu chữa trị rộng nhưng lạnh lẽo, ánh sáng trắng từ dãy đèn huỳnh quang treo trên trần chiếu xuống sàn kim loại, phản chiếu bóng dáng cao lớn của anh như một vệt tối kéo dài. Tiếng giày thép vang lên cộp cộp đều đặn, hòa lẫn với tiếng rè rè của hệ thống thông gió, tạo thành một bản nhạc kỳ lạ, vừa đơn điệu vừa tràn đầy áp lực kì lạ. Không khí mang theo mùi hóa chất thoảng nhẹ, hòa quyện với hơi lạnh từ hệ thống làm mát, bám chặt vào từng hơi thở, như một lớp màng vô hình đè nặng lên lồng ngực.
Ngay khi Darren vừa đi được một lúc, một bác sĩ và một y tá xuất hiện từ phía cuối hành lang, tiến về phía phòng của Đại tướng. Người bác sĩ trung niên, dáng vẻ nghiêm nghị với chiếc áo blouse trắng tinh, bước đi dứt khoát nhưng đôi tay khẽ run, như thể ông đang cố kìm nén một nỗi bất an nào đó. Bên cạnh ông, cô y tá trẻ tuổi ôm chặt một tập hồ sơ, đôi mắt cúi thấp, bước chân lúng túng như sợ làm sai điều gì. Khi nhìn thấy Darren, bác sĩ lập tức dừng lại, đứng thẳng người và giơ tay chào theo kiểu quân đội, động tác cứng nhắc nhưng không giấu được chút căng thẳng trong ánh mắt. Darren khẽ gật đầu đáp lại, một cái chào qua loa mang tính hình thức, ánh mắt lạnh lùng lướt qua ông như chẳng để tâm.
Cô y tá, sau một thoáng ngập ngừng, cũng vội vã giơ tay chào, nhưng động tác vụng về khiến tập hồ sơ suýt rơi khỏi tay. Darren quay sang, nụ cười thân thiện nở trên môi, đôi mắt chữ thập lóe lên một tia sắc lạnh, như thể nụ cười ấy chỉ là một lớp vỏ che giấu thứ gì đó đáng sợ hơn. Anh bước sát tới, cúi xuống gần vị bác sĩ, giọng nói nhỏ nhưng rõ ràng, mang theo chút tinh nghịch pha lẫn đe dọa.
-Này, đừng nói với ai tôi đến đây nhé. Giữ bí mật giùm tôi chút.
Bác sĩ khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng chút bất an nhưng không dám hỏi thêm. Ông chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra trong căn phòng kia, và với một người như Darren, ông cũng chẳng muốn dính líu sâu hơn. Darren thẳng người, nụ cười vẫn giữ trên môi, rồi tiếp tục bước đi, dáng vẻ ung dung như chẳng có gì đáng bận tâm. Tiếng giày của anh vang vọng trong hành lang, dần xa khuất, để lại một khoảng trống nặng nề.
Khi Darren đã biến mất sau góc hành lang, cô y tá mới dám lên tiếng, giọng run run pha chút tò mò.
-Bác sĩ… anh ta là ai vậy? Trông lạ quá. Nhìn thì thân thiện thật, nhưng mà…
Cô ngập ngừng, đôi tay siết chặt tập hồ sơ như để tìm chút an ủi.
-Tôi thấy lạnh sống lưng sao đó.
Bác sĩ thở dài, giọng trầm xuống như đang kể lại một câu chuyện cũ, đầy thận trọng.
-Cô mới đến đây nên chưa biết cũng phải. Người vừa nãy là Darren Jarl Stewart, Chỉ huy Đại đội Sáu. Hiện tại đang giữ danh hiệu người mạnh nhất quân đoàn Anh Quốc.
Ông ngừng lại, ánh mắt lướt qua hành lang trống rỗng nơi Darren vừa đi qua.
-Nhưng đừng để vẻ ngoài đó đánh lừa. Anh ta nguy hiểm hơn bất cứ thứ gì trong cái cơ sở này, kể cả đám titan.
Darren rời khu chữa trị, bước vào một hành lang khác dẫn tới trạm trung chuyển. Không gian ở đây chật hẹp hơn, với những bức tường thép xám xịt và ánh sáng yếu ớt từ các bóng đèn gắn dọc trần. Tiếng rè rè của hệ thống điện vang lên đều đặn, hòa lẫn với tiếng giày thép của anh, tạo nên một nhịp điệu khô khốc nhưng đầy áp lực. Sự xuất hiện của anh khiến những người xung quanh, từ lính tuần tra đến kỹ thuật viên đều khựng lại, ánh mắt họ lướt qua anh với sự bất ngờ pha lẫn lo lắng. Darren hiếm khi xuất hiện ở những khu vực như thế này, và mỗi lần anh đến, thường là dấu hiệu của một biến cố lớn hoặc một rắc rối nghiêm trọng. Một vài lính tuần tra thì thào với nhau, tay nắm chặt vũ khí như để trấn an bản thân, nhưng chẳng ai dám tiến lại gần hỏi han.
Gần cửa vào trạm trung chuyển, một người đàn ông cao lớn nhưng gầy gò đứng dựa lưng vào cột trụ thép lớn, đôi tay khoanh trước ngực. Đó là Edward Dunkeld, Phó Chỉ huy Đại đội Sáu. Nửa gương mặt ông bị một vết bỏng lớn che phủ, làn da đỏ ửng và nhăn nheo kéo dài từ má xuống cằm, dấu tích của những trận chiến khắc nghiệt. Ông mặc quân phục màu xanh đậm, tấm thẻ quân vụ đeo trên ngực trái lấp lóe dưới ánh sáng yếu ớt, ghi rõ tên và chức vụ. Gương mặt ông đầy vẻ khó chịu, đôi mắt hẹp dài ánh lên sự bực bội không che giấu, như thể mỗi giây đứng đây đều là một cực hình. Lính tuần tra đi ngang qua đều cố tránh ánh mắt ông, bước chân nhanh hơn như sợ bị cuốn vào cơn giận dữ tiềm tàng.
Khi Darren tiến gần tới xe trung chuyển, Edward đột nhiên bước tới. Với một động tác nhanh như cắt, ông nắm lấy cổ áo phía sau bộ giáp của Darren, nhấc anh lên khỏi mặt đất như nhấc một đứa trẻ. Anh thanh từ khớp giáp vang lên khi Darren bị nhấc khỏi mặt đất, đôi chân anh lơ lửng trong không khí. Giọng Edward gầm gừ, đầy tức giận nhưng vẫn giữ được sự kiềm chế của một người lính dày dạn.
-Chỉ huy Stewart! Ngài nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy hả? Tự tiện rời khỏi căn cứ mà không xin phép, nhỡ có quái vật tấn công thì sao? Đống giấy tờ ở đó ai xử lý đây?
Darren giật mình, đôi mắt chữ thập khẽ mở to trong thoáng chốc, nhưng ngay lập tức anh lấy lại vẻ bình tĩnh. Anh cười khẽ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng pha chút tinh nghịch, như thể đang cố xoa dịu tình hình.
-Thôi mà, Phó Chỉ huy, tôi tin ông lắm chứ. Bình thường tôi không ở đó, Đại đội Sáu vẫn làm việc ngon lành mà, đúng không?
Edward hừ lạnh, ánh mắt sắc như dao lướt qua Darren, bàn tay vẫn giữ chặt cổ áo anh không chút nới lỏng.
-Ngài có câu nào mới hơn không? Nghe mãi cái điệp khúc đó tôi chán lắm rồi. Bình thường ngài trốn trong phòng như một tên vô dụng thì bọn tôi còn đỡ lo. Đùng một cái mò đến tận đây làm gì? Đừng quên đống lệnh kỷ luật từ Đại tướng Rosen vẫn đang chất cao như núi đấy!
Darren nhún vai, dù tư thế bị nhấc lên khiến động tác trông hơi kỳ cục. Anh đáp lại, giọng vẫn giữ vẻ bất cần đặc trưng.
-Kỷ luật à? Thứ nhỏ nhặt đó làm sao sánh được với công lao…
Chưa kịp dứt câu, anh bị Edward kéo mạnh, cắt ngang lời nói. Tiếng ẶC rõ to thoát ra từ cổ họng anh khi bị lôi đi, đôi giày thép kéo lê trên sàn phát ra tiếng xoẹt xoẹt đầy bất đắc dĩ.
Cả hai bước lên xe trung chuyển, cánh cửa thép khép lại. Hệ thống AI kích hoạt, giọng nói đặc trưng vang lên.
-Xin hỏi Chỉ huy Stewart muốn đi đâu?
Edward chưa kịp mở miệng, Darren đã nhanh chóng chen vào, giọng đầy hào hứng như vừa tìm được một cơ hội để quậy phá.
-Đưa tôi tới phòng giam giữ đối tượng Ronan Harrison!
AI đáp lại, giọng vẫn không chút cảm xúc.
-Khu vực giam giữ titan chỉ dành cho người có thẩm quyền, thưa ngài Stewart! Xin ngài hãy xuất trình thẻ quân vụ để tôi có thể xác nhận thông tin.
Darren vội lấy tấm thẻ từ túi áo, định đưa vào máy quét với động tác nhanh nhẹn, nhưng ngay lập tức, Edward tung một cú đá mạnh vào mông anh. Tiếng rầm vang lên khi Darren ngã sõng soài xuống sàn xe, tấm thẻ văng ra xa, lăn lóc trên nền kim loại. Edward cúi xuống, nắm lại cổ áo anh, kéo anh lên lần nữa. Ông nở một nụ cười, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự khó chịu tột độ, như một con thú bị chọc giận.
-Ngài nghiêm túc chút đi được không? Cậu còn một con siêu titan ở căn cứ chưa xử lý xong đấy. Dấu vân tay của tôi không dùng để xác nhận thay cho ngài đâu.
Darren xụi mặt, đôi vai rũ xuống như một đứa trẻ bị bắt quả tang làm điều sai trái. Anh không phản kháng thêm, ánh mắt giờ đây chỉ còn chút bất mãn lặng lẽ. Thấy anh đã chịu yên, Edward thả anh xuống sàn xe với một tiếng bịch nặng nề. Ông quay sang màn hình điều khiển, giọng trầm nhưng dứt khoát.
-Đưa chúng tôi tới thang máy lên khu trung tâm.
Xe trung chuyển rung lên nhẹ, tiếng động cơ gầm rú khe khẽ khi bắt đầu di chuyển, mang theo hai người rời khỏi khu chữa trị, để lại phía sau một không gian tĩnh lặng nhưng đầy áp lực bao trùm.


0 Bình luận