Trên con đường mà chiếc Pegasus đã đi qua, cụ thể là đoạn đường đã từng là nơi giao tranh giữa đám sinh vật khổng lồ, lúc này đang bốc mùi hôi thối bởi những mảnh thịt lớn cùng đám quái vật ăn xác chực chờ ở phía xa. Có một chiếc xe được thiết kế đặc biệt để di chuyển trên vùng đất Pháp đầy rẫy quái vật đang đậu ở ven đường, trên trần chiếc xe là một tháp súng tự động, bên trong là hai Thợ săn với trang bị áo giáp và vũ khí kĩ lưỡng đến tận răng.
Ernest vừa theo dõi bảng điện tử, vừa nói chuyện với Braham ngồi bên cạnh anh.
-Hừm! Khu vực hạn chế của Chính phủ, chắc chúng ta phải điên lắm mới nhận chúng.
Braham đang dùng ống nhòm để quan sát xung quanh, anh nghe vậy lập tức đáp lại.
-100000 Agus! Và không người nào có cấp cao hơn ở gần để Cơ quan Điều tra yêu cầu ngoài chúng ta. Và nên có chút tự hào vì họ đã tin tưởng và liên lạc trực tiếp với chúng ta để bàn giao nhiệm vụ.
-Tôi biết, tôi biết! Hỗ trợ rất nhiều, đến cả hóa đơn đạn dược và bảo trì cũng sẽ được tính riêng ngoài khoản 100000 Agus. Tôi chỉ không ngờ nơi này nhiều quái vật đến vậy, may là chúng ta bỏ tiền mua rất nhiều đạn đắt tiền khi biết được chuyện đó. Và cậu tin được không, họ nói chuyến đường chúng ta đi là ít quái vật nguy hiểm lắm rồi đấy.
Braham nghe vậy chỉ có thể lắc đầu ngán ngẩm và cười nhẹ.
-Nhưng họ đâu nói là ít quái vật, đúng không? Đã là khu vực hạn chế tiếp cận rồi mà, chỉ đứng sau khu vực ven biển Le Havre.
Braham và Ernest là hai Thợ săn nhận nhiệm vụ trực tiếp từ Cơ quan Điều tra Sinh vật thuộc Chính phủ Pháp, với mục đích tìm hiểu nguyên nhân quái vật bất ngờ hành động một cách bất thường, hỗn loạn và tập trung lại gần khu vực gần bờ biển, gây ảnh hưởng đến hoạt động săn bắt quái vật của các nhóm săn lớn. Cuộc thăm dò đã có thể bắt đầu sớm hơn, nhưng để tránh các cuộc chạm trán không cần thiết ảnh hưởng đến việc thu thập thông tin, nhiệm vụ đã phải dời thời gian triển khai để đảm bảo an toàn.
Cơ quan Điều tra sinh vật là một tập hợp gồm nhiều tổ chức lớn nhỏ khác nhau thuộc Chính phủ Pháp, được lập ra để tìm hiểu những hoạt động bất thường của sinh vật và khoanh vùng hoạt động cho phép của Thợ săn, có thể hiểu giống như một tổ chức được lập ra để đánh giá mức độ an toàn của khu vực. Mục đích chính là để hạn chế những kẻ nghiệp dư hoặc dân thường di chuyển tới để kiếm chác mẫu vật, dẫn đến rối loạn hệ sinh thái và môi trường sống vốn có hoặc nghiêm trọng hơn nữa là vô tình kích động quái vật nguy hiểm tấn công, trước khi những Thợ săn chuyên nghiệp đủ mạnh mẽ có thể đi vào bên trong và tiến hành tiêu diệt đối tượng và thu thập mẫu vật quý hiếm.
Dĩ nhiên, những người có thứ hạng cao thường chỉ làm việc tại các vùng hạn chế có cấp độ nguy hiểm tương xứng với khả năng của họ, một số mạnh đến độ coi những khu vực thấp hơn dù là một cấp chỉ như một bãi tập bắn. Với những Thợ săn mạnh mẽ đang sống và làm việc tại những nơi tương tự như vậy, họ có tiềm lực về tài chính cũng như quyền lực lẫn sức mạnh không hề nhỏ, thậm chí còn có thể làm các tập đoàn lớn phải sợ hãi vài phần.
Hiệp hội Thợ săn điều hành các Văn phòng Thợ săn, cũng giống như Cơ quan Điều tra Sinh vật, đều là một bộ phận lớn thuộc Chính phủ và dưới quyền kiểm soát của Chính phủ. Do đó, với các Thợ săn, bất kì yêu cầu nào dưới tên của Cơ quan Điều tra Sinh vật đều rất quan trọng. Nếu từ chối yêu cầu mà không có lý do chính đáng, trong trường hợp tệ nhất, họ sẽ bị Chính phủ giáng cấp xuống chỉ còn là hạng nghiệp dư và đương nhiên kèm theo đó, những dịch vụ lẫn quyền lợi với họ sẽ bị hạn chế lại đến mức tối thiểu khiến tốc độ thăng hạng trở lại giảm đi rất nhiều.
Nhìn xung quanh một lúc, Ernest chỉ thấy những khối thịt sẫm màu và lởm chởm các đốm trắng nhung nhúc giòi cùng vết gặm nhấm, gương mặt anh nhăn nhó lại đầy khó chịu.
-Mong là ta sẽ tìm được thứ gì đó hữu ích một cách nhanh chóng, tôi không tưởng tượng được mùi của cái đống đó sẽ như thế nào đâu.
-Nếu cậu không muốn xuống thì để tôi đi, đừng có như lần trước ngủ quên mất khiến tôi phải tự xử đám quái vật là được.
Một tiếng ực phát ra đầy khó khăn, Ernest nhìn xung quanh một lượt thật kĩ càng sau đó xuống xe, xách bên mình một khẩu súng trường lớn. Còn Braham ngồi lại xe để giám sát màn hình radar, phòng trường hợp đám quái vật tấn công bất ngờ.
Khi bước ra khỏi xe, điều đầu tiên Ernest làm là nhanh chóng đeo mặt nạ phòng độc. Mùi hôi thối từ lũ xác lũ quái vật nồng đến mức Braham suýt nôn mửa khi cửa xe mở trong chốc lát.
Việc cố tránh tiếp xúc những khối thịt nằm trên đường khiến cho Ernest phải di chuyển lòng vòng một lúc, và dù cho có đeo mặt nạ phòng độc với một bộ lọc lớn, thứ mùi từ xác chết quả thật vẫn không thể nào thuyên giảm xuống được hoàn toàn. Thậm chí ở những bộ phận như ruột, việc bộ lọc ngăn được mùi gần như không thể, anh đã phải chạy tới ven đường và nín thở để nôn vì không kiềm được.
Ernest sau đó cũng nhận ra một điểm bất thường với con đường, là dù các bộ phận có nằm vương vãi, vẫn có một phần đường thẳng không hề nhỏ là không có thứ gì nằm lên trên. Trên phần máu đông phủ kín lên một đoạn đường lại có hai vệt hoa văn lớn trông như của bánh xe. Sau khi quan sát kĩ nó một lúc, anh nhanh chóng lấy thiết bị ghi hình để chụp lại và gửi cho Braham.
-Thế nào, ông bạn! Cậu đánh giá hai vệt bánh xe này như thế nào? Dựa vào độ lún và kích thước của nó với mặt đường thì cũng ít nhất là ngang một chiếc Trailer hạng nặng của mấy tay thương nhân Thụy Sĩ.
-Hừm! Tôi cũng đồng ý như cậu, nhưng một chiếc xe thương nhân làm quái gì ở đây? Tôi nhớ từ lúc lũ quái vật bất ngờ kéo hết ra bờ biển thì tất cả mọi người đều được thông báo rút lui rồi, đám Thụy Sĩ cũng đâu ngoại lệ.
-Nên đây mới là bất ngờ, chắc ở đây sẽ không chỉ có mỗi vệt bánh xe bất thường này đâu! Dựa vào vệt máu bắn ở hai bên thì chiếc xe này phải di chuyển qua lúc máu vẫn còn tươi, tệ lắm là một tiếng kể từ khi một con quái vật ngã xuống.
-Vậy có khả năng không hề nhỏ là chiếc xe này đã băng qua lúc bọn quái vật giao tranh. Và chắc chắn là không thể tránh việc giao tranh với bọn chúng để mở đường thoát, vậy giờ ta phải tìm đầu đạn hoặc bất cứ dấu vết vũ khí nào được sử dụng. Tôi nghi ngờ những việc này có liên quan đến nhau đấy.
Ernest nghe vậy cũng đồng ý, tắt thiết bị đầu cuối và tiếp tục hoạt động của mình, chẳng mấy chốc anh đã phát hiện được vài chiếc xe tải vận chuyển Thợ săn nằm ngổn ngang thuộc đội do thám đường hầm. Dù phần lớn đội xe đã trở về được trước khi sự hỗn loạn diễn ra, nhưng vẫn có những chiếc xe không thể thoát khỏi sự đáng sợ vốn có của những vùng hạn chế. Anh chỉ có thể lặng lẽ cúi đầu và tiếp tục làm những gì dang dở, nếu không nhanh chóng, anh và Braham cũng sẽ giống họ nếu xui xẻo đụng độ phải lũ quái vật khổng lồ đang rình rập khắp mọi nơi.
Di chuyển và quan sát trên từng mảnh xác lớn nhỏ khác nhau để tìm kiếm bất kì một dấu vết bất thường, Ernest phát hiện được một cái xác quái vật lớn trông còn khá nguyên vẹn dù mất đi vài bộ phận trên cơ thể, đúng hơn là nguyên vẹn nếu với đống thịt thối rữa nhìn không ra hình dạng nằm rải rác ở xung quanh. Sau khi xác nhận con quái vật đã chết hoàn toàn bằng thiết bị kiểm tra sự sống, anh từ từ tiến tới và chạm vào một cách chậm rãi, phát hiện nó sở hữu làn da vô cùng cứng cáp, đây có thể là nguyên nhân giữ cái xác còn nguyên vẹn trước cơn đói của lũ quái vật xung quanh. Phần đầu giống như cá mập nhưng có chi như loài linh trưởng cùng một đuôi cá dài đã bị cụt, phần họng đã bị xé toạc đi một nửa. Trên cơ thể cũng có nhiều phần bị tổn thương theo cách tương tự, cùng với nhiều vết cắt lớn và sâu.
Một cái lỗ bất thường ở một bên mạn sườn nhanh chóng được anh tìm thấy trên cơ thể con quái vật, nó to đến mức Ernest có thể chui được vào bên trong. Anh bước tới và dùng đèn chiếu vào cái lỗ để xem xét. Dù phần thịt ở bên trong đang phân hủy nặng và rơi rụng dần xuống, đặc biệt là các sợi cơ thối rữa tạo thành các sợi dây xếp chằng chịt trông như mạng nhện, Ernest vẫn có thể thấy lấp lánh ánh sáng của một vật làm từ kim loại nằm ở cuối “con đường”. Anh chỉnh cho độ sáng của đèn flash trên thiết bị ghi hình lên cao nhất và chụp vài bức hình gửi cho Braham.
Braham khi nhận được các bức hình, điều khiến anh chú ý chính là độ dày của lớp da con quái vật, dựa vào khoảng cách anh đoán nó phải dày hơn một mét. Về mặt cấu tạo, nó có dạng thô, gồ ghề, không liền mạch mà nằm đan xen giống như một bộ áo giáp dạng vảy cá. Và điều làm anh bất ngờ hơn nữa chính là viên đạn đã có thể xuyên qua được hơn một mét da đó.
-Lớp da đó...Ernest! Nó cứng giống như sừng đúng không, và có một lớp đàn hồi nằm xen kẽ cấu trúc vảy cá trên cái lớp da đó.
-Ừ, cứng lắm đấy! Dùng đạn của ta có khi còn sợ bị bật lại nữa cơ. Mà cậu thấy miếng kim loại to to cuối cái lỗ thịt đó không?
-Tôi có thấy, và nó là đầu đạn của khẩu pháo gì mà xuyên qua được lớp da dày như thế chứ? Với kích cỡ của nó thì đúng là dành cho phương tiện di chuyển, không thể nào là loại cầm tay được rồi, mà dù là loại cầm tay thì ít Thợ săn cấp cao nào đủ sức để tậu một khẩu pháo như vậy đâu. Quá cồng kềnh để mang đi chiến đấu.
Cả hai chìm vào yên lặng một lúc, cố suy nghĩ xem nó có thể đến từ loại vũ khí của phương tiện nào.
Sau một hồi suy nghĩ nhưng vẫn chưa thể đưa ra được một kết luận nào thỏa đáng, dựa vào vài thông tin cơ bản như vết bánh xe lớn và sâu cũng như viên đạn đã tiêu diệt con quái vật to lớn, họ chỉ có thể đoán rằng nó đến từ phương tiện phòng thủ của một chiếc xe thương nhân nào đó đến từ Thụy Sĩ, hoặc một gã Thợ săn lắm tiền đến mức có thể mua một chiếc xe lớn để tung hoành ngang dọc khu vực hạn chế này.
-Thay vì chúng ta đoán mò thì tôi nghĩ chúng ta phải mang nó về để cho Cơ quan Điều tra, họ tìm hiểu sẽ hiệu quả hơn. Càng nhiều thông tin đáng giá sẽ được để ý tới, nâng được uy tín thì sau này họ sẽ liên lạc nhiều hơn với chúng ta.
-Cái gì? Ý cậu là tôi phải chui vào đó và lấy nó ra à?
Gương mặt Ernest nhăn nhó lại thể hiện sự khó chịu khi nhìn vào lỗ thịt và tưởng tượng khu cảnh khi anh chui vào. Anh còn dùng tay ấn thật mạnh vài lần lên lớp thịt bị thối rữa bên trong, đảm bảo nó không mềm đến mức sẽ khiến anh bị lún vào và phải mắc kẹt ở nơi kinh tởm này.
-Chết tiệt thật! Cậu lấy cho tôi hộp đựng mẫu vật và bộ đồ bảo hộ đi. Và mong thứ này đừng đổ sập xuống khi viên đạn được lấy ra.
Braham ra khỏi xe và mở cốp, bên trong chứa hàng loạt vũ khí và đạn dược khác nhau được để ngăn nắp trên giá đỡ. Anh lấy những gì được yêu cầu, một hộp đựng mẫu vật làm từ kim loại chống rỉ, một bộ đồ bảo hộ liền thân kèm mũ, và chạy tới chỗ Ernest.
Sau khi mặc xong bộ đồ, Ernest quay qua phía Braham để dặn dò.
-Cậu ở đây trông chừng xung quanh, có chuyện gì thì nhớ đánh điện. Tôi ở bên trong không phản ứng với tình huống bất ngờ được đâu.
Ernest nói xong lập tức chui người vào bên trong, liên tục dùng dao để cắt những sợi cơ thối rữa nằm chằng chịt như mạng nhện bên trong để mở đường di chuyển. Phần thịt hỏng chảy ra thứ chất lỏng màu đỏ đục kì quặc và nhớp nháp dính lên bộ đồ, khiến Ernest cảm thấy vô cùng khó chịu mỗi lần phải đặt tay chống xuống đất để di chuyển, anh đã suýt nôn ra đến mấy lần khi vừa bước vào bên trong. Mà dù đã ở bên trong được một lúc thì vẫn không thể nào quen được nó, cảm tưởng chỉ cần một mùi hôi của thứ này mà vô tình xộc vào mũi dù chỉ một khoảnh khắc, là đủ khiến cơn buồn nôn vốn sẵn có sẽ trào ra và không thể nào kìm hãm lại được.
Ở bên ngoài, một vài con quái vật đang rời khỏi đàn lớn, tiến lại gần đến vị trí của hai người để thăm dò. Bọn chúng là những con quái vật đã bị nhóm của Braham và Ernest đánh đuổi khi đang tận hưởng bữa ăn của mình, do không bị truy đuổi quá gắt gao nên bọn chúng đã nhanh chóng quay trở lại, chực chờ đằng sau những rặng cây để chờ cơ hội tấn công.
Braham nhanh chóng phát hiện trên thiết bị định vị và rút thanh kiếm đeo bên hông để đe dọa. Thanh kiếm có lưỡi ngắn như một thanh đoản kiếm, nhưng khi nhấn vào cảm biến ở phần cán kiếm lập tức lưỡi kiếm được kéo dài ra và mảnh như một thanh rapier.
-Nhanh lên Ernest! Lũ quái vật không chờ được nữa đâu.
Tới được vị trí của viên đạn, Ernest dùng hai tay nắm chặt và cẩn thận rút miếng kim loại đang găm sâu vào trong cơ thể của con quái vật. Viên đạn được lấy ra kéo theo một phần thịt thối rữa lớn dính vào nó. “Con đường” nhanh chóng kém ổn định và rung lắc dữ dội hơn mỗi lần viên đạn được kéo ra. Ernest lần này phải dùng một tay để giữ viên đạn, một tay giữ cho phần thịt kia không bị kéo ra cùng. Chẳng mấy chốc viên đạn được lấy ra hoàn toàn, và may mắn vẫn chưa có thứ gì đổ sập lên người.
-Được rồi, tôi ra ngoài đây Braham. Đầu đạn được lấy ra rồi.
-Chúa ơi, nhanh lên! Xử lý mấy con quái vật bốn chân khiến thanh rapier của tôi sắp hết điện rồi.
Nghe vậy, Ernest nhanh chóng bò ngược trở ra để giúp đồng đội.
Khi ra được bên ngoài, xung quanh lúc là xác của độ chục con quái vật đang nằm rải rác xung quanh, còn Braham lúc này một tay cầm kiếm một tay đang rút con dao ra khỏi đầu một con quái vật đang nằm gục trên mặt đất. Ernest tiến lại gần xác một con quái vật đang ngắc ngoải và dùng chân giẫm nát đầu nó.
-Lần sau mua hàng tiếp theo ta nên tậu vài vũ khí cận chiến cho tốt một chút.
-Cúi xuống!
Braham vừa hô lên cảnh báo, lập tức ném con dao về phía Ernest, giết chết một con quái vật đang nhảy vồ tới từ phía sau lưng của anh.
-Tôi đồng ý, giờ cất đầu đạn đó vào trong túi bảo quản rồi đặt trong hộp đựng mẫu vật đi.
Hai người nhanh chóng trở về xe của mình, Ernest cởi bộ đồ bảo hộ và ném ra một bên đường trước khi vào bên trong xe để ngồi.
-Giờ tôi lại nghĩ từng ấy tiền cho nhiệm vụ này hơi nhiều rồi đấy.
-Chúng ta gặp may thôi, mà mới được nửa chặng đi ở khu vực này. Khi nào từ Calais đi về mà còn nguyên vẹn thì cậu mới nên nói câu đó. Không biết chuyện của nhóm Darwin và Selene à? Họ chỉ đi gần vùng hạn chế thôi cũng đã bị đám quái vật mon men ở đó hành cho ra bã rồi.
Ernest nghe vậy chỉ có thể gãi đầu và tặc lưỡi cho qua chuyện.
-Chậc, biết rồi! Đó là họ cũng làm nhiệm vụ bắt sống một sinh vật ở vùng hạn chế nên đạn dược với trang bị tiêu hao ngoài mức dự kiến thôi. Ta là được tính riêng cho khoản đó nên đem thừa một mớ mà.
-Tôi chỉ nói thế để đừng chủ quan thôi. Tôi cũng đã gửi vị trí cho các Thợ săn cấp cao khác trong hội rồi, họ sẽ nhanh chóng tới đây để lấy xác con quái kia đem bán, lớp da đặc biệt của nó chắc có giá trên thị trường lắm đây.
Sau khi dùng thiết bị định vị để kiểm tra xung quanh, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh và rời đi, tiếp tục công việc của mình. Từ phía xa, lũ quái vật đói khát đang dõi mắt theo và bắt đầu rời khỏi vị trí của mình.
~ ~ ~ ~ ~
Vào ngày hôm sau, Ronan thức dậy khi đồng hồ gần điểm sáu giờ. Sự thoải mái của chiếc giường cùng sự tiện nghi của căn phòng khiến toàn bộ cơ thể anh như được làm mới lại, đặc biệt là sau khi dành gần một tuần ngủ để ngủ trong chiếc xe với bộ đồ cường hóa dính chặt cơ thể 24 trên 24, và luôn phải trong trạng thái cảnh giác để đề phòng quái vật tấn công.
Ngó sang Tokita, người đang nằm ngủ chảy dãi ra cả gối. So với mọi ngày, cậu dậy muộn hơn hẳn. Có lẽ tất cả sự mệt mỏi đã tích tụ trong tuần vừa rồi, đặc biệt là ngày hôm qua cùng một chiếc giường thoải mái đã khiến cậu phải thức dậy muộn như thế này.
Nhấc người ra khỏi chiếc giường, mọi thứ anh nhìn thấy bỗng có chút đảo lộn sau đó dần trở lại trạng thái bình thường. Có lẽ việc tập luyện vào ngày hôm qua khiến bộ não hoạt động quá mức, cũng có thể do đống thuốc ngủ được cho vào đồ ăn vẫn chưa được đào thải hoàn toàn khiến anh có chút chóng mặt.
Điều đầu tiên anh làm sau khi thức dậy là pha một ly cà phê nóng. Anh bước tới tủ chứa đồ ăn, lục lọi một lúc để tìm gói cà phê pha sẵn, sau đó pha một bình nước nóng.
-Nhấc cái mông cậu dậy đi, Toki-boy! Chúng ta còn rất nhiều việc để làm đấy.
Tokita nghe vậy bất ngờ tỉnh dậy, bật lưng khỏi giường ngay lập tức, mắt nhắm mắt mở trong mơ màng.
-Uống cà phê không? Bỏ đá lạnh hay thôi.
-Một cà phê đen...Và!....Ừm, không đá.
Đồ ăn được bảo quản đông lạnh, không phải đồ tươi sống nhưng ít nhất vẫn ngon hơn đống đồ ăn được sấy khô và hút chân không trên chiếc Pegasus, vốn chỉ được thiết kế để ưu tiên tối đa thời gian sử dụng và bảo quản. Cà phê gói ở chiều hướng ngược lại, không nặng đô bằng nhưng tạm ổn. Tất cả được tập hợp trong một phòng ăn thoáng mát, sạch sẽ, ngăn nắp. Điều này cho thấy được sự tiện nghi và đầy đủ của một phòng trọ nằm ở gần trung tâm thành phố, nằm cách xa những khu ổ chuột.
Không khí trên bàn ăn khá trầm lặng, mỗi người chỉ tập trung ăn, và uống cà phê. Cả Ronan và Tokita vẫn cảm thấy khó xử sau cuộc nói chuyện ngày hôm qua. Để tránh không khí nặng nề ảnh hưởng đến tâm trạng thoải mái của buổi sáng hôm nay, thứ vừa được cải thiện nhờ giấc ngủ ngon sau những ngày mệt mỏi. Tokita suy nghĩ chủ đề một lúc và sau đó buộc miệng hỏi một câu ngớ ngẩn cậu vừa nhảy ra trong đầu, sau cùng thì nó là câu hỏi trung tính nhất mà cậu có thể nghĩ ra được lúc này.
-Thế...sau khi đăng kí Thợ săn xong rồi thì hôm nay nhóm chúng ta làm gì? Anh có kế hoạch gì chưa?
Ronan vừa ăn vừa trả lời.
-Trước tiên liên lạc với Kami trước để báo cho cậu ta cái đã. Xe của chúng ta đi vào đã như vậy rồi thì chiếc Pegasus sẽ thu hút cỡ nào, không phải đám cướp hôm qua thì cũng là chính quyền sở tại. Có khi chúng ta phải tìm hiểu thêm mấy đặc quyền để đưa chiếc xe vào. Nhưng nên nhớ bây giờ chúng ta chỉ như một công dân thấp cấp, gần như tiếng nói và quyền lợi bị hạn chế về con số 0.
-Được rồi, em hiểu.
-Nên giờ cứ ăn xong đi, rồi cậu qua kêu nếu Michell chưa dậy. Còn tôi sẽ ra xe để kết nối liên lạc.
Tokita gật đầu nhẹ và tiếp tục bữa ăn. Còn Ronan nhanh chóng uống hết ly cà phê của mình, bước tới ngăn chứa đồ để vận lại trang bị và vũ khí vào người. Khi áo khoác ngoài vừa xỏ vào một bên tay, một ống nghe y tế rơi ra từ bên trong áo khoác. Anh cúi xuống, nhặt nó lên và đặt vào túi đồ của Tokita.
Sau đó Ronan trở lại phòng ăn, lấy phần bánh mì kẹp đang ăn dở của mình rồi đi ra khỏi phòng. Anh tiện ghé qua phòng của Michell bên cạnh và gõ mạnh ba lần vào cửa để đánh thức nếu cô chưa dậy.
-Dậy đi Michell, bình minh rồi!
Một lúc sau, Ronan mới nghe được tiếng Michell trả lời lại. Vì đột ngột thức dậy nên đầu óc cô vẫn còn chưa được tỉnh táo, trong cơn mơ màng, cô liên tục hỏi không ngừng.
-Ai đấy, Ronan hả?...Có việc gì không? Tôi đang ngủ mà, đợi chút để tôi ra mở cửa.
Anh nghe được vậy không đứng lại chờ mà lập tức rời đi, hướng tới cầu thang bộ để xuống sảnh chính.
Bước tới quầy tiếp tân, Ronan nói chuyện với nhân viên trong khi miệng đang nhồm nhoàm nhai bánh.
-Cho tôi gia hạn thêm một ngày...Ực! Cả hai phòng đã đặt.
-Vâng, được chứ ngài Ronald. Ngài có thể xem bên bảng giá thuê của chúng tôi, nếu thuê theo tuần và tháng sẽ được giảm giá.
Liếc mắt qua lấy lệ, Ronan sau đó cười nhẹ và giơ tay lên thể hiện sự từ chối.
-Không, không cần.
Xong xuôi, Ronan kí giấy xác nhận và bước tới khu để xe của nhà trọ.
Phải mất hơn chục phút sau, cửa phòng Michell mới mở ra, cô từ từ ghé đầu ra khỏi cửa để quan sát. Do vừa ngủ dậy nên đầu tóc cô vô cùng xuề xòa, mắt nhắm mắt mở một cách lờ đờ, thông qua khe cửa có thể nhìn thấy bộ quần áo ngủ xộc xệch. Michell nhìn quanh một lúc mà không thấy ai, định quay vào trong để ăn sáng và vệ sinh, bỗng Tokita từ phòng bên cạnh mở cửa ra và nhìn qua phía cô.
-Cô dậy rồi à, ăn sáng chưa? Bên tôi có làm phần cho cô đấy.
-À, Ừ! Để tôi vệ sinh và mặc đồ cái đã, tầm 15-20 phút nữa tôi qua.
Sau đó Michell đóng cửa lại, nhanh chóng đi vào phòng vệ sinh.
~ ~ ~ ~ ~
Lái xe lên trên mặt đất, Ronan tìm một nơi trống trải và vắng vẻ người qua lại để đậu xe. Ngay khi vừa mở thiết bị liên lạc, anh lập tức nhận được cuộc gọi từ bên phía Kamikaze. Chậm rãi với tay tới nút trên bảng điều khiển để trả lời.
-Tôi biết là anh không thích liên lạc quá thường xuyên, nhưng cũng đừng lười liên lạc đến mức đó. Thế thì làm sao tôi nắm được tình hình bên nhóm các anh để lập kế hoạch di chuyển được.
-Hôm qua tôi gặp khá nhiều chuyện không được hay ho lắm, người khá mệt nên không gọi được ngay. Còn bên cậu thế nào vậy? Tôi vừa bật thiết bị lên là cậu gọi tôi ngay, bên đó có chuyện gì khẩn cấp à?
-Cũng có thể nói là vậy. Nhưng trở lại vấn đề, anh đến được Paris rồi có thu thập được thông tin gì không?
-Cũng tương đối, mà cậu biết gì không? Những người ở đây có mối liên hệ với Thụy Sĩ từ rất lâu rồi, và bên Thụy Sĩ còn không cho chúng ta sự tồn tại biết dù chỉ một chút. Tôi đoán là họ có một đường riêng kết nối đến đây, cách biệt với đường di chuyển giữa tuyến Anh Quốc với Thụy Sĩ.
-Nói rõ những gì anh biết ra hơn xem.
Sau nhiều phút để Ronan kể về những thông tin anh có được từ ngày hôm qua. Kamikaze ở đầu dây bên kia khi nghe xong im lặng trong một lúc lâu.
-Ổn chứ, Kami? Hơi nhiều thông tin quá nhỉ.
-Ừ, nhiều hơn tôi nghĩ thật. Có vẻ tôi hiểu tại sao anh gặp rắc rối rồi.
-Thế bên cậu có gì mới không? Thông tin hoặc mấy thứ nhiệm vụ linh tinh từ chính quyền chẳng hạn.
-Có, hôm qua thì bọn tôi lấy được vài thông tin từ băng cướp lớn, đúng hơn là từ một nhóm của chúng. Và tôi gọi để nhờ anh giúp.
-Chà, ổn đấy! Nhưng tôi không đảm bảo thông tin sẽ nhanh chóng đâu. Hôm qua việc lảng vảng nhiều đã thu hút sự chú ý không đáng có rồi.
-Tôi hiểu, nhưng hãy cố gắng tìm được chúng dưới 2 ngày! Tôi cần anh tìm những cái tên như Ferris Torener, William Macgover, Dylan Moscow,...những thứ như tiền án của họ, về những tiệm vũ khí đã mua, về mức truy nã hiện tại nếu có,... Nói chung tôi tổng hợp tất cả vào trong tệp vừa gửi cho anh đấy.
[Ting! Ting!] Một âm thanh thông báo nhỏ vang lên, Ronan nhìn xuống thiết bị liên lạc, vừa có một tệp dữ liệu vừa được gửi tới.
-Tôi nhận được nó rồi. Nhưng sao cần vội vậy, cậu có kế hoạch với chúng à?
-Đại loại thế nếu đủ thông tin từ anh. Theo như anh kể thì trừ khi anh là Thợ săn chuyên nghiệp và có thứ hạng cao đủ để mời một thương lái vào, còn không thì với chính quyền hiện tại việc chúng tôi có thể đi vào là rất khó khăn. Và ai biết được lỡ như chúng tôi bị phát hiện bởi chính quyền sở tại ở đây thì sẽ gặp rắc rối cỡ nào chứ?
-Được rồi nếu cậu có kế hoạch của mình thì tôi sẽ giúp, còn nếu không còn chuyện gì nữa vậy tôi cúp máy đây. Việc tìm kiếm thông tin tôi sẽ làm hết sức trong khả năng của mình.
-Trông cậy vào anh.
Ronan nói xong lập tức ngắt liên lạc với Kamikaze. Anh sau đó chuyển qua liên lạc với Michell và Tokita xem tình hình của họ, sau đó lái chiếc xe quay trở lại thành phố dưới mặt đất.
0 Bình luận